Chương 32: Chương 29
Nguyệt Chiếu Khê
11/06/2018
"... Ngựa cái kia không phải nói là dành cho ta sao?"
Cố Mỹ Chi trừng lớn mắt, trong lòng tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Nghiên, xem ra là đem việc này đổ lên người nàng.
Lục Nghiên tỏ thái độ mình vô tội, nàng cái gì cũng chưa nói.
Lưu Chí Viễn nhìn Cố Mỹ Chi, biểu cảm bất đắc dĩ lại dung túng, giống như đang nhìn muội muội của mình, nói: "Mỹ Chi, ngựa của ngươi vẫn giữ lại cho ngươi, con ngựa ta nói là một con khác."
Cố Mỹ Chi nhất thời cao hứng, kéo tay Lưu Chí Viễn, thanh âm mềm mại nói: "Ta biết Chí Viễn ca ca tốt với ta nhất."
Tiểu cô nương cười đến ngọt ngào, sự vui vẻ hoàn toàn không che dấu được, ánh mắt sáng lên.
Thấy thế, Lục Nghiên hơi hơi nhướn mày, ánh mắt dò xét trên người bọn họ, có chút đăm chiêu.
Mọi người đi thay kỵ trang, Lục Nghiên lần đầu tiên mặc kỵ trang như thế này, hơi có chút không thích ứng, chiếc quần tôn lên đôi chân dài của nàng, vừa mảnh vừa dài. Nàng trước kia cũng chỉ mặc áo váy làm bằng vải bồi, xiêm y như thế này vẫn là lần đầu tiên mặc, kết quả lại vô cùng kinh ngạc.
Dáng người hoàn mỹ giống như bước ra từ trong tranh. Ngực cao mông nở, eo thon chân dài, hơn nữa gương mặt lại ẩn nét nhu tình, đứng ở nơi nào, nơi đó biến thành phong cảnh hữu tình.
Thấy nàng đi ra, Lưu Chí Viễn ngả ngớn huýt sáo, lấy tay chọc chọc Cố Thành, nói: "A Thành a, vị hôn thê này của ngươi, thật đúng là vưu vật (người ưu tú, ý nói chị nhà mình là tuyệt sắc) a. Không chỉ bộ dạng xinh đẹp giống như đóa hoa, mà vóc dáng cũng eo nhỏ chân dài, những cô nương khác sao có thể so sánh được?"
Cố Thành đang nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa của mình, bị khuỷu tay hắn chọt một chút, lúc này mới chú ý tới Lục Nghiên bên kia. Không thể không nói, Lục Nghiên là thật sự hợp với màu hồng, làm cho cả người nàng càng thêm xinh đẹp, mĩ lệ.
"... Vợ bạn, không thể nhìn, nàng không phải những nữ nhân khác." Phục hồi tinh thần, đối với bộ dáng ngả ngớn của Lưu Chí Viễn, trong lòng Cố Thành có chút không thoải mái, nhịn không được nói một câu.
Nghe vậy, Lưu Chí Viễn nhướn mày, nói: "Ngươi không phải là không thích vị hôn thê này sao, như thế nào, còn không cho ngiời khác nhìn a? Hay là ngươi thấy nàng ta bộ dạng xinh đẹp, có chút động lòng?"
Biểu cảm Cố Thành có chút thay đổi, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì nói: "Ngươi đừng nói bậy."
"Ta có nói bậy hay không, chính ngươi rõ ràng." Lưu Chí Viễn hừ một tiếng, nói: "Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, Diệp Tinh hay là vị hôn thê này, ngươi rốt cuộc thích ai, sớm đưa ra chủ ý đi. Là nam nhân, phải có trách nhiệm, cứ lề mề như vậy thì cả ba người đều sẽ bị thương tổn."
Nói xong, hắn mặc kệ, bởi vì lời của hắn rõ ràng có ảnh hưởng tới Cố Thành, bước đi đến bên cạnh Lục Nghiên.
"Lục tiểu thư, có cần ta giúp đỡ gì không?" Hắn cười tủm tỉm hỏi, một đôi mắt hồ ly cười rộ lên mang theo vài phần phong lưu đa tình mê người.
Lục Nghiên liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Lưu tiên sinh vẫn là cách xa ta một ít đi, ta không muốn bị Cố Mỹ Chi tiểu thư lại ghi hận."
Nghe vậy, Lưu Chí Viễn sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói cái gì vậy..."
Vẻ mặt này cuả hắn thực rõ ràng cho thấy Cố Mỹ Chi thích hắn, bất quá cũng không kỳ quái, biểu hiện Cố Mỹ Chi rõ ràng như vậy, là người đều có thể nhìn ra.
"Không gạt ngươi, ta vẫn luôn chỉ coi Mỹ Chi là muội muội. Ta là người yêu mỹ nhân, phong lưu thành tính, không chịu an ổn, thành gia lập tức cũng chỉ huỷ đi cuộc đời cô nương người ta." Vẻ mặt của hắn thực đứng đắn.
Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên nhìn hắn từ khi tới đây, nói: "Xem ra, Lưu tiên sinh so với Cố thiếu gia cũng có trách nhiệm hơn."
Lưu Chí Viễn cười, nói: "Xem ra đối với mối hôn sự này, không thích không chỉ Cố Thành a, Lục tiểu thư xem ra cũng không thích."
"... Rõ ràng có vị hôn thê, vẫn còn cùng những nữ nhân khác mập mờ không rõ. Nam nhân như vậy, Lưu tiên sinh cảm thấy, ta sẽ đối với hắn thậm chí đối với mối hôn sự này, còn phải chờ mong?" Lục Nghiên hỏi lại.
Lưu Chí Viễn không lên tiếng. Hắn với Cố Thành xem như bằng hữu, hiểu được Cố Thành đối với việc này có chút không đúng.
Nhân viên trong trường đua dắt ngựa ra, kia đúng là một con ngựa cái ngoan ngoãn, lông thuần một màu trắng, nhìn qua bộ dáng cũng rất thuần. Lúc Lục Nghiên vuốt ve nó cũng không có biểu hiện không thoải mái, Lục Nghiên lấy một mớ cỏ cho nó ăn.
Nhìn động tác của nàng, Lưu Chí Viễn có chút ngạc nhiên, nói: "Không ngờ Lục tiểu thư đối với ngựa cũng có chút nghiên cứu, xem bộ dạng này nó có vẻ thích ngươi a."
Động tác vuốt ve ngựa của nàng có thể nói chính là vỗ về cảm xúc của ngựa, tuy không thường xuyên qua lại nhưng chú ngựa này rõ ràng rất thân cận với nàng.
Lục Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, ánh mắt dịu dàng, cười nói: "Là con ngựa này này nhu thuận thôi."
Kiếp trước vào mùa thu, hoàng thượng đều sẽ ra ngoài săn bắn, Lục Nghiên vì là đầu bếp cũng đi theo vài lần, tự nhiên cũng có cưỡi ngựa. Thậm chí, so với con người mà nói, nàng thích cùng những con động vật này ở chung hơn, bởi vì chúng không có nhiều tâm tư.
Ánh mắt Lưu Chí Viễn có chút kinh ngạc nhìn nàng, kinh ngạc với sự ôn hòa của nàng.
Khi vừa gặp mặt, Lục tiểu thư cho hắn cảm giác nhạt nhoà, yên tĩnh, nàng đối với bọn hắn vô cùng lãnh đạm, duy trì một khoảng cách nhất định. Hắn còn tưởng rằng, tính tình của nàng rất thanh lãnh, không nghĩ rằng, đối với một con ngựa, nàng lại tỏ ra biểu cảm ôn nhu như vậy.
"Chí Viễn ca ca!" Cố Mỹ Chi chạy tới kéo tay Lưu Chí Viễn, ánh mắt địch ý liếc mắt nhìn Lục Nghiên, nói: "Ngươi cùng nàng có chuyện gì cần phải nói?"
Lưu Chí Viễn gõ đầu nàng, nói: "Lục tiểu thư là khách, đừng không lễ phép như vậy."
Cố Mỹ Chi không nói chuyện.
Lục Nghiên tiếp nhận dây cương từ tay nhân viên, nói với Lưu Chí Viễn hai người: "Các ngươi trò chuyện, tự ta cưỡi ngựa đi dạo."
Lưu Chí Viễn nha một tiếng, nói: "Ta kêu A Thành cùng ngươi..."
"Diệp Tinh tỷ trật chân bị thương, ca ca đang bồi nàng, không có thời gian." Cố Mỹ Chi lập tức nói.
Lục Nghiên không để tâm cười một thoáng, nói: "Không có việc gì, tự ta lo được." Nói xong, động tác nàng thập phần lưu loát leo lên ngựa, nhìn qua thập phần soái khí.
"Giá!" Hai chân nhẹ cặp lấy bụng ngựa, con ngựa lập tức phi nước đại.
Lục Nghiên tâm tình rất tốt, những người không liên quan căn bản không ảnh hưởng tới nàng. Tuy rằng thời tiết có chút lạnh, nhưng cảm giác cưỡi ngựa vẫn rất sung sướng, nhất là hôm nay mặt trời ló dạng, vừa cưỡi ngựa chậm rãi vừa phơi nắng.
Sau khi Lục Nghiên rời đi, Lưu Chí Viễn không đồng ý nhìn Cố Mỹ Chi, nói: "Mỹ Chi, đó là vị hôn thê của ca ca ngươi, ngươi không nên không lễ phép như vậy!"
"Nhưng ca ca không thích nàng. Nếu không phải tại nàng, ca ca cùng Diệp Tinh tỷ tỷ đã sớm ở cùng một chỗ." Cố Mỹ Chi không phục.
Lưu Chí Viễn ánh mắt nặng nề nhìn nàng, leo lên ngựa đuổi theo Lục Nghiên.
"Chí Viễn ca ca!" Cố Mỹ Chi kêu một tiếng, tức giận dùng sức dậm chân.
"Cố tiểu thư..." Nhân viên dắt ngựa ở trường đua cẩn thận kêu một tiếng.
Cố Mỹ Chi kéo dây cương, leo lên ngựa, phi thân đuổi theo: "Chí Viễn ca ca..."
*
Trường đua này bình thường không tiếp khách vãn lai, nhất là hiện tại trời rất lạnh, nơi này sớm đã đóng cửa, cho nên thực im lặng, cho nên bên ngoài truyền đến tiếng vang rất rõ ràng.
"Mẫu thân nói hôm nay A Thành bọn họ sẽ đến này chơi. Thời tiết mùa đông, không ở trong nhà đợi, chạy đến nơi này ăn gió lạnh, thật sự là rảnh rỗi không có việc gì làm." Cố nhị gia ôm lò sưởi tay nằm dài trên ghế, lười biếng mở miệng.
Nam nhân đối diện dáng ngồi thực đoan chính, dù là ở trong phòng, dáng ngồi vẫn không thả lỏng, một đôi con ngươi hẹp dài mà thâm thúy, nhìn một cái khiến người ta cảm giác được một loại khí thế áp bức nặng nề.
"... Cố Thành nhàn rỗi cũng không phải chuyện tốt gì, ngươi gần đây không phải cùng người D Quốc làm ăn sao? Gọi hắn làm cùng, miễn cho hắn một ngày không có việc không biết làm cái gì." Cố Tứ Gia mở miệng.
Nghe vậy, Cố nhị gia nhướn mày nhìn hắn, nói: "Cố Thành tiểu tử này lại nơi nào chọc tới ngươi? Hắn là bảo bối của đại tẩu, ta không dám sai sử hắn, nếu có chuyện gì, đại tẩu lại tìm ta liều mạng."
Nghĩ đến ngày ấy trông thấy tiểu cô nương, ngồi xổm bên cạnh Hoa Cầu Tuyết, làn da trắng trẻo, sạch sẽ trong suốt, so với kia Hoa Cầu Tuyết còn mảnh mai hơn.
Nghĩ đến điều này, Cố Tứ Gia khẽ nhíu mày, nói: "Hắn chính là bị đại tẩu sủng đến không biết nặng nhẹ. Đại tẩu nơi đó ngươi nói là do ta nói. Nam nhi Cố gia không cần loại vô dụng."
Cố nhị gia vui tươi hớn hở đồng ý. Người trong một nhà, tiểu đệ này của hắn không hề giống ai, tính tình lãnh ngạnh, đại tẩu kia của hắn thấy cũng sợ ngay. Có lời nói của Cố Tứ Gia, Cố Đại nãi nãi cũng không dám nói gì.
"A!"
Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, hai người nhìn nhau, đi đến bên cửa sổ, liếc mắt nhìn liền thấy trong trường đua, ngựa đang loạn xạ đụng nhau.
"Là Mỹ Chi!" Cố nhị gia nhìn một cái liền nhận ra người cưỡi ngựa, hai người lập tức xoay người đi xuống lầu.
"Chí Viễn ca ca, cứu ta..." Cố Mỹ Chi hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, nước mắt nhịn không được rơi ra.
Nàng sợ hãi, kêu lên thanh âm đều loạn xạ, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể bất lực gắt gao ôm chặt lấy ngựa, không biết rằng động tác như vậy càng làm con ngựa điên cuồng hơn.
"Mỹ Chi!" Lưu Chí Viễn giục ngựa đuổi theo sau lưng nàng, nhìn thân mình nàng trên lưng ngựa bị quăng tới quăng lui, trong lòng sốt ruột —— nếu Cố Mỹ Chi bị tung ra khỏi lưng ngựa, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Bên kia Cố Thành bọn họ cũng nghe được động tĩnh, một đám liền chạy ra.
Lục Nghiên nhìn thoáng qua, tay nàng thân mật vỗ vỗ dưới thân con ngựa, nói: "Ngựa ngoan, bên đó đang đợi ngươi a!"
Cuồng phong thổi qua bên tai, vù vù rung động, Lưu Chí Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo hồng ảnh đã lướt qua hắn, vọt đến chỗ Cố Mỹ Chi. Mắt Lưu Chí Viễn lóe lên một tia kinh ngạc.
"Mỹ Chi!"
Trong tiếng gió hỗn loạn tiếng kêu gào, Cố Mỹ Chi chớp mi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua liền thấy Lục Nghiên không biết từ lúc nào đã ruổi ngựa đến bên người nàng.
Lục Nghiên nhìn con đường phía trước, mở miệng lớn tiếng nói: "... Đợi ta ra hiệu, ngươi bắt tay ta, ta kéo ngươi qua đây!"
Cố Mỹ Chi trừng lớn mắt, trong lòng tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Nghiên, xem ra là đem việc này đổ lên người nàng.
Lục Nghiên tỏ thái độ mình vô tội, nàng cái gì cũng chưa nói.
Lưu Chí Viễn nhìn Cố Mỹ Chi, biểu cảm bất đắc dĩ lại dung túng, giống như đang nhìn muội muội của mình, nói: "Mỹ Chi, ngựa của ngươi vẫn giữ lại cho ngươi, con ngựa ta nói là một con khác."
Cố Mỹ Chi nhất thời cao hứng, kéo tay Lưu Chí Viễn, thanh âm mềm mại nói: "Ta biết Chí Viễn ca ca tốt với ta nhất."
Tiểu cô nương cười đến ngọt ngào, sự vui vẻ hoàn toàn không che dấu được, ánh mắt sáng lên.
Thấy thế, Lục Nghiên hơi hơi nhướn mày, ánh mắt dò xét trên người bọn họ, có chút đăm chiêu.
Mọi người đi thay kỵ trang, Lục Nghiên lần đầu tiên mặc kỵ trang như thế này, hơi có chút không thích ứng, chiếc quần tôn lên đôi chân dài của nàng, vừa mảnh vừa dài. Nàng trước kia cũng chỉ mặc áo váy làm bằng vải bồi, xiêm y như thế này vẫn là lần đầu tiên mặc, kết quả lại vô cùng kinh ngạc.
Dáng người hoàn mỹ giống như bước ra từ trong tranh. Ngực cao mông nở, eo thon chân dài, hơn nữa gương mặt lại ẩn nét nhu tình, đứng ở nơi nào, nơi đó biến thành phong cảnh hữu tình.
Thấy nàng đi ra, Lưu Chí Viễn ngả ngớn huýt sáo, lấy tay chọc chọc Cố Thành, nói: "A Thành a, vị hôn thê này của ngươi, thật đúng là vưu vật (người ưu tú, ý nói chị nhà mình là tuyệt sắc) a. Không chỉ bộ dạng xinh đẹp giống như đóa hoa, mà vóc dáng cũng eo nhỏ chân dài, những cô nương khác sao có thể so sánh được?"
Cố Thành đang nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa của mình, bị khuỷu tay hắn chọt một chút, lúc này mới chú ý tới Lục Nghiên bên kia. Không thể không nói, Lục Nghiên là thật sự hợp với màu hồng, làm cho cả người nàng càng thêm xinh đẹp, mĩ lệ.
"... Vợ bạn, không thể nhìn, nàng không phải những nữ nhân khác." Phục hồi tinh thần, đối với bộ dáng ngả ngớn của Lưu Chí Viễn, trong lòng Cố Thành có chút không thoải mái, nhịn không được nói một câu.
Nghe vậy, Lưu Chí Viễn nhướn mày, nói: "Ngươi không phải là không thích vị hôn thê này sao, như thế nào, còn không cho ngiời khác nhìn a? Hay là ngươi thấy nàng ta bộ dạng xinh đẹp, có chút động lòng?"
Biểu cảm Cố Thành có chút thay đổi, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì nói: "Ngươi đừng nói bậy."
"Ta có nói bậy hay không, chính ngươi rõ ràng." Lưu Chí Viễn hừ một tiếng, nói: "Ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, Diệp Tinh hay là vị hôn thê này, ngươi rốt cuộc thích ai, sớm đưa ra chủ ý đi. Là nam nhân, phải có trách nhiệm, cứ lề mề như vậy thì cả ba người đều sẽ bị thương tổn."
Nói xong, hắn mặc kệ, bởi vì lời của hắn rõ ràng có ảnh hưởng tới Cố Thành, bước đi đến bên cạnh Lục Nghiên.
"Lục tiểu thư, có cần ta giúp đỡ gì không?" Hắn cười tủm tỉm hỏi, một đôi mắt hồ ly cười rộ lên mang theo vài phần phong lưu đa tình mê người.
Lục Nghiên liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Lưu tiên sinh vẫn là cách xa ta một ít đi, ta không muốn bị Cố Mỹ Chi tiểu thư lại ghi hận."
Nghe vậy, Lưu Chí Viễn sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi nói cái gì vậy..."
Vẻ mặt này cuả hắn thực rõ ràng cho thấy Cố Mỹ Chi thích hắn, bất quá cũng không kỳ quái, biểu hiện Cố Mỹ Chi rõ ràng như vậy, là người đều có thể nhìn ra.
"Không gạt ngươi, ta vẫn luôn chỉ coi Mỹ Chi là muội muội. Ta là người yêu mỹ nhân, phong lưu thành tính, không chịu an ổn, thành gia lập tức cũng chỉ huỷ đi cuộc đời cô nương người ta." Vẻ mặt của hắn thực đứng đắn.
Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên nhìn hắn từ khi tới đây, nói: "Xem ra, Lưu tiên sinh so với Cố thiếu gia cũng có trách nhiệm hơn."
Lưu Chí Viễn cười, nói: "Xem ra đối với mối hôn sự này, không thích không chỉ Cố Thành a, Lục tiểu thư xem ra cũng không thích."
"... Rõ ràng có vị hôn thê, vẫn còn cùng những nữ nhân khác mập mờ không rõ. Nam nhân như vậy, Lưu tiên sinh cảm thấy, ta sẽ đối với hắn thậm chí đối với mối hôn sự này, còn phải chờ mong?" Lục Nghiên hỏi lại.
Lưu Chí Viễn không lên tiếng. Hắn với Cố Thành xem như bằng hữu, hiểu được Cố Thành đối với việc này có chút không đúng.
Nhân viên trong trường đua dắt ngựa ra, kia đúng là một con ngựa cái ngoan ngoãn, lông thuần một màu trắng, nhìn qua bộ dáng cũng rất thuần. Lúc Lục Nghiên vuốt ve nó cũng không có biểu hiện không thoải mái, Lục Nghiên lấy một mớ cỏ cho nó ăn.
Nhìn động tác của nàng, Lưu Chí Viễn có chút ngạc nhiên, nói: "Không ngờ Lục tiểu thư đối với ngựa cũng có chút nghiên cứu, xem bộ dạng này nó có vẻ thích ngươi a."
Động tác vuốt ve ngựa của nàng có thể nói chính là vỗ về cảm xúc của ngựa, tuy không thường xuyên qua lại nhưng chú ngựa này rõ ràng rất thân cận với nàng.
Lục Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngựa, ánh mắt dịu dàng, cười nói: "Là con ngựa này này nhu thuận thôi."
Kiếp trước vào mùa thu, hoàng thượng đều sẽ ra ngoài săn bắn, Lục Nghiên vì là đầu bếp cũng đi theo vài lần, tự nhiên cũng có cưỡi ngựa. Thậm chí, so với con người mà nói, nàng thích cùng những con động vật này ở chung hơn, bởi vì chúng không có nhiều tâm tư.
Ánh mắt Lưu Chí Viễn có chút kinh ngạc nhìn nàng, kinh ngạc với sự ôn hòa của nàng.
Khi vừa gặp mặt, Lục tiểu thư cho hắn cảm giác nhạt nhoà, yên tĩnh, nàng đối với bọn hắn vô cùng lãnh đạm, duy trì một khoảng cách nhất định. Hắn còn tưởng rằng, tính tình của nàng rất thanh lãnh, không nghĩ rằng, đối với một con ngựa, nàng lại tỏ ra biểu cảm ôn nhu như vậy.
"Chí Viễn ca ca!" Cố Mỹ Chi chạy tới kéo tay Lưu Chí Viễn, ánh mắt địch ý liếc mắt nhìn Lục Nghiên, nói: "Ngươi cùng nàng có chuyện gì cần phải nói?"
Lưu Chí Viễn gõ đầu nàng, nói: "Lục tiểu thư là khách, đừng không lễ phép như vậy."
Cố Mỹ Chi không nói chuyện.
Lục Nghiên tiếp nhận dây cương từ tay nhân viên, nói với Lưu Chí Viễn hai người: "Các ngươi trò chuyện, tự ta cưỡi ngựa đi dạo."
Lưu Chí Viễn nha một tiếng, nói: "Ta kêu A Thành cùng ngươi..."
"Diệp Tinh tỷ trật chân bị thương, ca ca đang bồi nàng, không có thời gian." Cố Mỹ Chi lập tức nói.
Lục Nghiên không để tâm cười một thoáng, nói: "Không có việc gì, tự ta lo được." Nói xong, động tác nàng thập phần lưu loát leo lên ngựa, nhìn qua thập phần soái khí.
"Giá!" Hai chân nhẹ cặp lấy bụng ngựa, con ngựa lập tức phi nước đại.
Lục Nghiên tâm tình rất tốt, những người không liên quan căn bản không ảnh hưởng tới nàng. Tuy rằng thời tiết có chút lạnh, nhưng cảm giác cưỡi ngựa vẫn rất sung sướng, nhất là hôm nay mặt trời ló dạng, vừa cưỡi ngựa chậm rãi vừa phơi nắng.
Sau khi Lục Nghiên rời đi, Lưu Chí Viễn không đồng ý nhìn Cố Mỹ Chi, nói: "Mỹ Chi, đó là vị hôn thê của ca ca ngươi, ngươi không nên không lễ phép như vậy!"
"Nhưng ca ca không thích nàng. Nếu không phải tại nàng, ca ca cùng Diệp Tinh tỷ tỷ đã sớm ở cùng một chỗ." Cố Mỹ Chi không phục.
Lưu Chí Viễn ánh mắt nặng nề nhìn nàng, leo lên ngựa đuổi theo Lục Nghiên.
"Chí Viễn ca ca!" Cố Mỹ Chi kêu một tiếng, tức giận dùng sức dậm chân.
"Cố tiểu thư..." Nhân viên dắt ngựa ở trường đua cẩn thận kêu một tiếng.
Cố Mỹ Chi kéo dây cương, leo lên ngựa, phi thân đuổi theo: "Chí Viễn ca ca..."
*
Trường đua này bình thường không tiếp khách vãn lai, nhất là hiện tại trời rất lạnh, nơi này sớm đã đóng cửa, cho nên thực im lặng, cho nên bên ngoài truyền đến tiếng vang rất rõ ràng.
"Mẫu thân nói hôm nay A Thành bọn họ sẽ đến này chơi. Thời tiết mùa đông, không ở trong nhà đợi, chạy đến nơi này ăn gió lạnh, thật sự là rảnh rỗi không có việc gì làm." Cố nhị gia ôm lò sưởi tay nằm dài trên ghế, lười biếng mở miệng.
Nam nhân đối diện dáng ngồi thực đoan chính, dù là ở trong phòng, dáng ngồi vẫn không thả lỏng, một đôi con ngươi hẹp dài mà thâm thúy, nhìn một cái khiến người ta cảm giác được một loại khí thế áp bức nặng nề.
"... Cố Thành nhàn rỗi cũng không phải chuyện tốt gì, ngươi gần đây không phải cùng người D Quốc làm ăn sao? Gọi hắn làm cùng, miễn cho hắn một ngày không có việc không biết làm cái gì." Cố Tứ Gia mở miệng.
Nghe vậy, Cố nhị gia nhướn mày nhìn hắn, nói: "Cố Thành tiểu tử này lại nơi nào chọc tới ngươi? Hắn là bảo bối của đại tẩu, ta không dám sai sử hắn, nếu có chuyện gì, đại tẩu lại tìm ta liều mạng."
Nghĩ đến ngày ấy trông thấy tiểu cô nương, ngồi xổm bên cạnh Hoa Cầu Tuyết, làn da trắng trẻo, sạch sẽ trong suốt, so với kia Hoa Cầu Tuyết còn mảnh mai hơn.
Nghĩ đến điều này, Cố Tứ Gia khẽ nhíu mày, nói: "Hắn chính là bị đại tẩu sủng đến không biết nặng nhẹ. Đại tẩu nơi đó ngươi nói là do ta nói. Nam nhi Cố gia không cần loại vô dụng."
Cố nhị gia vui tươi hớn hở đồng ý. Người trong một nhà, tiểu đệ này của hắn không hề giống ai, tính tình lãnh ngạnh, đại tẩu kia của hắn thấy cũng sợ ngay. Có lời nói của Cố Tứ Gia, Cố Đại nãi nãi cũng không dám nói gì.
"A!"
Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, hai người nhìn nhau, đi đến bên cửa sổ, liếc mắt nhìn liền thấy trong trường đua, ngựa đang loạn xạ đụng nhau.
"Là Mỹ Chi!" Cố nhị gia nhìn một cái liền nhận ra người cưỡi ngựa, hai người lập tức xoay người đi xuống lầu.
"Chí Viễn ca ca, cứu ta..." Cố Mỹ Chi hai tay ôm chặt lấy cổ ngựa, nước mắt nhịn không được rơi ra.
Nàng sợ hãi, kêu lên thanh âm đều loạn xạ, hoàn toàn không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể bất lực gắt gao ôm chặt lấy ngựa, không biết rằng động tác như vậy càng làm con ngựa điên cuồng hơn.
"Mỹ Chi!" Lưu Chí Viễn giục ngựa đuổi theo sau lưng nàng, nhìn thân mình nàng trên lưng ngựa bị quăng tới quăng lui, trong lòng sốt ruột —— nếu Cố Mỹ Chi bị tung ra khỏi lưng ngựa, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Bên kia Cố Thành bọn họ cũng nghe được động tĩnh, một đám liền chạy ra.
Lục Nghiên nhìn thoáng qua, tay nàng thân mật vỗ vỗ dưới thân con ngựa, nói: "Ngựa ngoan, bên đó đang đợi ngươi a!"
Cuồng phong thổi qua bên tai, vù vù rung động, Lưu Chí Viễn chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo hồng ảnh đã lướt qua hắn, vọt đến chỗ Cố Mỹ Chi. Mắt Lưu Chí Viễn lóe lên một tia kinh ngạc.
"Mỹ Chi!"
Trong tiếng gió hỗn loạn tiếng kêu gào, Cố Mỹ Chi chớp mi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua liền thấy Lục Nghiên không biết từ lúc nào đã ruổi ngựa đến bên người nàng.
Lục Nghiên nhìn con đường phía trước, mở miệng lớn tiếng nói: "... Đợi ta ra hiệu, ngươi bắt tay ta, ta kéo ngươi qua đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.