Chương 35: Chương 32
Nguyệt Chiếu Khê
11/06/2018
Vết thương sau lưng của Lục Nghiên kỳ thật cũng không nghiêm trọng, chỉ là làn da nàng mềm lại trắng tinh, hơi chút va chạm cũng xuất hiện một điểm xanh tím vô cùng rõ ràng, cho nên nhìn có chút đáng sợ. Ngược lại thương thế trên tay nàng có chút phiền phức, miệng vết thương khá sâu, một đoạn thời gian dài không thể đụng nước, nàng chỉ có thể cảm thấy may mắn vì bị thương tay trái, nếu như là tay phải thì có rất nhiều chuyện phiền phức.
Cảm xúc của Cố Mỹ Chi ổn định lại liền đến chỗ Lục Nghiên nói lời cảm tạ. Tiểu cô nương nhăn nhăn nhó nhó, không dám nhìn thẳng vào mặt Lục Nghiên, ngại ngùng mở miệng nói tiếng cám ơn: "Lần này, cám ơn ngươi."
Cũng khó trách nàng không được tự nhiên, trước kia nàng chán ghét Lục Nghiên, không nghĩ đến lần này phát sinh nguy hiểm lại là Lục Nghiên cứu nàng, trong lòng chắc chắn rối rắm.
Lục Nghiên không để ý nói: "Không có gì, dù sao, Tứ thúc đã cảm ơn ta, đưa cho ta sáu mươi đồng đại dương, cho nên ngươi không cần để ở trong lòng."
"Sáu mươi đồng đại dương?" Cố Mỹ Chi trừng lớn mắt hỏi.
Lục Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, gương mặt trắng trẻo nõn nà, hai má lộ ra tròn trĩnh đáng yêu, thật sự rất xinh đẹp, câu dẫn mất tim của người ta.
Anhs mắt Cố Thành có chút quái dị nhìn Lục Nghiên. Có phải hắn tưởng tượng nhiều không, nhưng thật sự Tứ thúc đối với Lục Nghiên rất đặc biệt.
Cố Mỹ Chi có chút tức giận, nói: "Ngươi làm sao có thể lấy tiền? Như thế nào lại lộ ra bản chất con buôn?"
"Con buôn?"
Lục Nghiên bật cười, thản nhiên nói: "Ta và ngươi không có quan hệ gì, ta căn bản không có nghĩa vụ cứu ngươi, nếu cứu ngươi, ta lấy thù lao thì có gì không đúng? Vẫn là Cố tiểu thư ngươi cảm thấy tánh mạng của ngươi không đáng sáu mươi đồng đại dương?"
Cố Mỹ Chi gãi gãi đầu, rõ ràng cảm thấy lời nói của Lục Nghiên không đúng, nhưng nàng lại không thể phản bác được, cuối cùng chỉ có thể lầm bầm: "Ngươi thật là kỳ quái..."
Trải qua sự cố như vậy, ai cũng không còn tâm trạng vui chơi, chỉ có thể quay trở về.
Cố Tứ Gia cầm mũ đội lên, đi đến bên cạnh Lục Nghiên nói: "Ta đưa ngươi về."
"Được." Thần sắc Lục Nghiên thực tự nhiên nói.
Cố Mỹ Chi đứng một bên, dùng một loại biểu cảm như gặp quỷ nhìn bọn họ, nàng cảm thấy không thể tin được, Lục Nghiên có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí thái độ là giống như đối đãi với người thường mà đối với Tứ thúc, nàng chẳng lẽ không sợ Tứ thúc sao?
Tiểu chất nữ như nàng từ nhỏ đã sợ hãi Cố Tứ Gia. Cố Mỹ Chi mỗi khi nói chuyện với Cố Tứ Gia đều phải rụt cổ nói chuyện, cho nên nhìn thấy Lục Nghiên một chút cũng không sợ Cố Tứ Gia, ánh mắt nàng không khỏi bội phục —— dũng sĩ chân chính a.
Lục Nghiên: "??"
Nàng cảm thấy, người ở Cố gia đều có bệnh.
*
"Lục tiểu thư?!" Trương phó quan nhìn thấy Lục Nghiên liền có chút kinh ngạc, ánh mắt dao động giữa hai người, không hiều lúc hắn không ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Tứ Gia nhà hắn cùng Lục gia Đại tiểu thư?
Hai người đó không có quan hệ gì với nhau, a không, cháu trai của Tứ Gia là vị hôn phu của nàng, đúng là có chút quan hệ.
Lục Nghiên cười chào hỏi: "Trương phó quan."
Trương phó quan đáp một tiếng, đưa tay cửa mở ra, Lục Nghiên lập tức khom lưng ngồi xuống, Xuân Hạnh vội nói: "Tiểu thư, cẩn thận tay..."
Lục Nghiên ngồi trên xe, Cố Tứ Gia ngồi phía sau nàng, nhất thời, không gian thu hẹp trở nên càng chật chội, hơi thở đàn ông thập phần hung hăng, nháy mắt tràn ngập toàn thân Lục Nghiên, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Xuân Hạnh cùng Hòa Hương cũng muốn theo lên xe, lại bị Trương phó quan cản lại, vẻ mặt hai người mờ mịt.
Trương phó quan sửa sang mũ của mình, chỉ chỉ phía sau, nói: "Hai người các ngươi, ngồi chiếc xe kia." Phía sau bọn họ còn có một chiếc xe.
Cố Thành xa xa nhìn thấy Lục Nghiên ngồi vào xe của Cố Tứ Gia, chân mày nhịn không được nhíu lại.
Diệp Tinh kéo tay hắn, cười hỏi: "Sao vậy?"
Cố Thành lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, nói: "Không có gì."
Diệp Tinh mỉm cười, ánh mắt nhìn phía xa, tay không tự chủ nắm tay Cố Thành chặt hơn.
*
Lục Nghiên đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý cho Cố Tứ Gia đưa nàng về, người đàn ông này cảm giác phát ra thật sự quá mạnh mẻ, khiến nàng giống như động vật nhỏ đối diện với thiên địch, tóc gáy đều dựng lên, như đứng trong đống lửa, như ngồi ở đống than.
"Ối!" Xe đột nhiên xóc nảy, Lục Nghiên lắc lư một chút, cả người ngã về phía trước, tay nàng quờ quạng vào không trung lập tức bị người chặt chẽ nắm lấy.
"... Tứ Gia, tình hình giao thông phía trước có chút kém, các ngươi ngồi cho chắc." Trương phó quan nói một câu.
Mặt Lục Nghiên đỏ lên, ngồi dậy khỏi ngực nam tử, dựa vào cửa sổ.
Cố Tứ Gia đăm chiêu nhìn nàng, hỏi: "Ngươi sợ ta?" Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng lúc ở trường đua, đối phương không hề tỏ ra kinh sợ.
Lục Nghiên giật giật miệng, nói: "Ta không phải sợ ngài, chỉ là, có chút khẩn trương." Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao khẩn trương.
Cố Tứ Gia nhìn nàng một cái, móc trong túi ra cái gì đó, sau đó cho vào tay nàng, xòe tay ra thấy là một viên gì đó bọc trong giấy rất xinh đẹp.
Lục Nghiên nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn nói: "Sô-cô-la, ở châu Âu gì đó, Mỹ Chi các nàng đều rất thích."
Sô-cô-la là màu đen, bỏ vào trong miệng ngọt lịm, cảm giác cực kì ngon, rất nhanh liền tan hết, thật sự là một hương vị mới lạ.
Bị khối sô-cô-la ảnh hưởng, Lục Nghiên tiêu tán sự khẩn trương rất nhiều.
Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Cố Tứ Gia. Người đàn ông này không giống với trước kia nàng nghe được, hắn rất có mị lực, cường đại mà tự tin, mặc dù nhìn lãnh đạm nhưng đáy lòng lại rất dịu dàng, thật sự khác hoàn toàn với những gì người khác nói.
Cố Tứ Gia nhìn qua, Lục Nghiên quay đầu đi.
"Nghe nói khoảng thời gian trước ngươi rớt xuống nước?" Hắn đột nhiên mở miệng.
Sô-cô-la tan trong miệng tạo một mùi vị ngọt ngào, đầu lưỡi có chút dính, Lục Nghiên đáp một tiếng, nói: "Tự ta không cẩn thận, bất quá bây giờ đã không sao."
Nàng cọ các ngón tay với nhau, những ngón tay kia nhìn có vẻ rất lạnh, đôi bàn tay nàng cũng thật lạnh, Cố Tứ Gia có chút thất thần.
"Đại phu nói như thế nào? Sẽ lưu lại di chứng?" Sau một lúc lâu, hắn hỏi.
"Đại phu nói, điều dưỡng tốt, không thể tiếp tục chạm vào nước lạnh, bất quá thân thể bị hao tổn cho nên có chút phiền phức, muốn hảo hảo tịnh dưỡng cần ít nhất ba năm rưỡi." Lục Nghiên cười, không để trong lòng.
Cố Tứ Gia nhìn bộ dáng nàng, cũng không nói gì.
Xe đến Lục gia trời đã gần tối, đang ở thời điểm hoàng hôn, ánh mặt trời sắp tắt ở đường chân trời, cảm giác thực lạnh lẽo.
Lục Nghiên từ trên xe bước xuống tí xíu thì vấp ngã, cơ thể được bao phủ bởi một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng, khuôn mặt và bàn tay được giấu trong áo choàng, chỉ lộ ra đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như sẽ sáng lên.
"Cám ơn Tứ thúc đã đưa ta về." Lục Nghiên đứng ở bậc thang, lễ phép hỏi một câu: "Ngài muốn vào nhà uống chén trà không?"
Cố Tứ Gia: "Được."
Lục Nghiên: "?"
Cùng Trương phó quan nói một câu xong, Cố Tứ Gia theo Lục Nghiên xuống xe.
Người Lục gia nhìn thấy Lục Nghiên trở về, còn chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy Cố Tứ Gia phía sau nàng, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc.
Cái này, tại sao trở về còn mang theo một tôn đại lão lớn như vậy?
Lục Nghiên nhìn Lục lão gia nói: "Phụ thân, ngài còn không mời Tứ thúc vào phòng khách uống chén trà? Trước kia người luyến tiếc không muốn lấy ra một túi trà Long Tĩnh, hôm nay có thể lấy chiêu đãi Tứ thúc rồi."
Lục lão gia phục hồi tinh thần, cười một thoáng, nói: "Đương nhiên, Tứ Gia đến nhà là khiến cho Lục gia chúng ta nở mày nở mặt a."
Cố Tứ Gia cười nhẹ, nói: "Ta với ngài là cùng thế hệ, gọi ta là Tử An chính được rồi."
Mọi người vào phòng, Lục Xu đứng bên cạnh Lục Nghiên nhìnCố Tứ Gia hiếu kỳ, sau đó chú ý tới băng vải trên tay Lục Nghiên.
"Tỷ tỷ, tay ngươi làm sao vậy?" Lục Xu thật cẩn thận nâng tay nàng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Những người khác ở Lục gia lúc này mới chú ý tới tay Lục Nghiên, giật mình, Lục phu nhân đi tới vài bước, nâng tay nàng nhìn một cái, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, tay tại sao lại như vậy?"
Cố Tứ Gia mở miệng nói: "Việc này là lỗi của ta, là ta sơ sẩy khinh thường. Hôm nay ít nhiều nhờ Lục Nghiên cứu nha đầu Mỹ Chi kia..."
Người Lục giang nghe sự xong càng thêm đau long, Lục Xu buồn bã nước mắt ròng ròng, bắt lấy tay Lục Nghiên, hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có đau hay không a?"
Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Không có việc gì, không đau."
Lục lão gia hỏi: "Ngựa kia vì sao lại nổi điên?"
Cố Tứ Gia nói: "Con ngựa kia tính tình có chút cứng đầu, tiểu hài tử như Mỹ Chi xuống tay có chút nặng."
Khi đó tâm tình Cố Mỹ Chi không tốt, xuống tay không hề nhẹ, không nghĩ lại chọc con ngựa đó nổi điên.
Nha đầu bưng trà lên, Lục Nghiên vào phòng thay quần áo, Lục phu nhân theo sau lưng nàng, than thở, nói: "Ngươi là một cô nương, vết thương kia cũng không biết sâu bao nhiêu, nếu để lại vết sẹo thì làm sao đây?"
Lục Nghiên đem áo choàng cởi bỏ, thay một bộ quần áo bình thường, nghe vậy cười nói: "Ngài yên tâm đi, không có chuyện gì. Ta hiện tại lo lắng là tửu lâu bên kia, tay ta bị thương khẳng định không thể xuống bếp, may mắn Triệu thúc bọn họ theo ta học mấy ngày, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì."
Lục phu nhân giơ tay chĩa vào trán nàng, thở dài: "Ngươi a, tính tình tựa như gia gia ngươi, chuyện gì cũng lo lắng. Hiện tại tửu lâu bên kia đã vào quỹ đạo, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt một ít thời gian, một cô nương như ngươi lúc nào cũng ở trong phòng bếp có chút kỳ cục."
Nàng lôi kéo tay Lục Nghiên, cười nói: "Nữ nhi của ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhất định tìm đc ý lang quân so với Cố Thành còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần."
Lục Nghiên liền cười, nàng đối với việc này không có chấp niệm quá lớn, có thể gặp được người đàn ông tốt tự nhiên là hoàn hảo, nếu không nàng cũng có thể sống một mình thật vui vẻ.
Bên kia Cố Tứ Gia cùng Lục lão gia đang hàn huyên, việc Lục Nghiên bị thương cũng không thể trách hắn, Lục lão gia tự nhiên sẽ không giận chó đánh mèo. Cố Tứ Gia nếu muốn lấy lòng một người, đó là chuyện rất đơn giản, nhìn hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ liền có thể nhìn ra, Lục lão gia còn gọi một tiếng Tử An, quả thực thân thiết.
Lục Nghiên ngồi xuống, nhịn không được mỉm cười, kỳ thật Cố Tứ Gia nhìn giống như không dễ tiếp cận nhưng thực tế ở chung với hắn mới phát hiện, cùng hắn một chỗ thực sự thoải mái.
"Tử An, ở lại ăn cơm tối đi." Thời gian không còn sớm, Lục lão gia nhiệt tình giữ lại.
Cố Tứ Gia cười: "Hôm nay không được, trong nhà còn có việc."
Trương phó quan đi lên phía trước đưa một cái hộp đến, Cố Tứ Gia nhận lấy nhìn Lục Nghiên, nói: "Trong đó là rượu thuốc còn có thuốc dán, trên tay cũng sẽ không để lại sẹo."
Lục Nghiên hơi sửng sờ, thì ra Trương phó quan vừa rồi rời đi là đi lấy thuốc.
Cảm xúc của Cố Mỹ Chi ổn định lại liền đến chỗ Lục Nghiên nói lời cảm tạ. Tiểu cô nương nhăn nhăn nhó nhó, không dám nhìn thẳng vào mặt Lục Nghiên, ngại ngùng mở miệng nói tiếng cám ơn: "Lần này, cám ơn ngươi."
Cũng khó trách nàng không được tự nhiên, trước kia nàng chán ghét Lục Nghiên, không nghĩ đến lần này phát sinh nguy hiểm lại là Lục Nghiên cứu nàng, trong lòng chắc chắn rối rắm.
Lục Nghiên không để ý nói: "Không có gì, dù sao, Tứ thúc đã cảm ơn ta, đưa cho ta sáu mươi đồng đại dương, cho nên ngươi không cần để ở trong lòng."
"Sáu mươi đồng đại dương?" Cố Mỹ Chi trừng lớn mắt hỏi.
Lục Nghiên cười tủm tỉm gật đầu, gương mặt trắng trẻo nõn nà, hai má lộ ra tròn trĩnh đáng yêu, thật sự rất xinh đẹp, câu dẫn mất tim của người ta.
Anhs mắt Cố Thành có chút quái dị nhìn Lục Nghiên. Có phải hắn tưởng tượng nhiều không, nhưng thật sự Tứ thúc đối với Lục Nghiên rất đặc biệt.
Cố Mỹ Chi có chút tức giận, nói: "Ngươi làm sao có thể lấy tiền? Như thế nào lại lộ ra bản chất con buôn?"
"Con buôn?"
Lục Nghiên bật cười, thản nhiên nói: "Ta và ngươi không có quan hệ gì, ta căn bản không có nghĩa vụ cứu ngươi, nếu cứu ngươi, ta lấy thù lao thì có gì không đúng? Vẫn là Cố tiểu thư ngươi cảm thấy tánh mạng của ngươi không đáng sáu mươi đồng đại dương?"
Cố Mỹ Chi gãi gãi đầu, rõ ràng cảm thấy lời nói của Lục Nghiên không đúng, nhưng nàng lại không thể phản bác được, cuối cùng chỉ có thể lầm bầm: "Ngươi thật là kỳ quái..."
Trải qua sự cố như vậy, ai cũng không còn tâm trạng vui chơi, chỉ có thể quay trở về.
Cố Tứ Gia cầm mũ đội lên, đi đến bên cạnh Lục Nghiên nói: "Ta đưa ngươi về."
"Được." Thần sắc Lục Nghiên thực tự nhiên nói.
Cố Mỹ Chi đứng một bên, dùng một loại biểu cảm như gặp quỷ nhìn bọn họ, nàng cảm thấy không thể tin được, Lục Nghiên có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí thái độ là giống như đối đãi với người thường mà đối với Tứ thúc, nàng chẳng lẽ không sợ Tứ thúc sao?
Tiểu chất nữ như nàng từ nhỏ đã sợ hãi Cố Tứ Gia. Cố Mỹ Chi mỗi khi nói chuyện với Cố Tứ Gia đều phải rụt cổ nói chuyện, cho nên nhìn thấy Lục Nghiên một chút cũng không sợ Cố Tứ Gia, ánh mắt nàng không khỏi bội phục —— dũng sĩ chân chính a.
Lục Nghiên: "??"
Nàng cảm thấy, người ở Cố gia đều có bệnh.
*
"Lục tiểu thư?!" Trương phó quan nhìn thấy Lục Nghiên liền có chút kinh ngạc, ánh mắt dao động giữa hai người, không hiều lúc hắn không ở đây, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Tứ Gia nhà hắn cùng Lục gia Đại tiểu thư?
Hai người đó không có quan hệ gì với nhau, a không, cháu trai của Tứ Gia là vị hôn phu của nàng, đúng là có chút quan hệ.
Lục Nghiên cười chào hỏi: "Trương phó quan."
Trương phó quan đáp một tiếng, đưa tay cửa mở ra, Lục Nghiên lập tức khom lưng ngồi xuống, Xuân Hạnh vội nói: "Tiểu thư, cẩn thận tay..."
Lục Nghiên ngồi trên xe, Cố Tứ Gia ngồi phía sau nàng, nhất thời, không gian thu hẹp trở nên càng chật chội, hơi thở đàn ông thập phần hung hăng, nháy mắt tràn ngập toàn thân Lục Nghiên, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Xuân Hạnh cùng Hòa Hương cũng muốn theo lên xe, lại bị Trương phó quan cản lại, vẻ mặt hai người mờ mịt.
Trương phó quan sửa sang mũ của mình, chỉ chỉ phía sau, nói: "Hai người các ngươi, ngồi chiếc xe kia." Phía sau bọn họ còn có một chiếc xe.
Cố Thành xa xa nhìn thấy Lục Nghiên ngồi vào xe của Cố Tứ Gia, chân mày nhịn không được nhíu lại.
Diệp Tinh kéo tay hắn, cười hỏi: "Sao vậy?"
Cố Thành lấy lại tinh thần, khẽ lắc đầu, nói: "Không có gì."
Diệp Tinh mỉm cười, ánh mắt nhìn phía xa, tay không tự chủ nắm tay Cố Thành chặt hơn.
*
Lục Nghiên đột nhiên có chút hối hận khi đồng ý cho Cố Tứ Gia đưa nàng về, người đàn ông này cảm giác phát ra thật sự quá mạnh mẻ, khiến nàng giống như động vật nhỏ đối diện với thiên địch, tóc gáy đều dựng lên, như đứng trong đống lửa, như ngồi ở đống than.
"Ối!" Xe đột nhiên xóc nảy, Lục Nghiên lắc lư một chút, cả người ngã về phía trước, tay nàng quờ quạng vào không trung lập tức bị người chặt chẽ nắm lấy.
"... Tứ Gia, tình hình giao thông phía trước có chút kém, các ngươi ngồi cho chắc." Trương phó quan nói một câu.
Mặt Lục Nghiên đỏ lên, ngồi dậy khỏi ngực nam tử, dựa vào cửa sổ.
Cố Tứ Gia đăm chiêu nhìn nàng, hỏi: "Ngươi sợ ta?" Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng lúc ở trường đua, đối phương không hề tỏ ra kinh sợ.
Lục Nghiên giật giật miệng, nói: "Ta không phải sợ ngài, chỉ là, có chút khẩn trương." Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao khẩn trương.
Cố Tứ Gia nhìn nàng một cái, móc trong túi ra cái gì đó, sau đó cho vào tay nàng, xòe tay ra thấy là một viên gì đó bọc trong giấy rất xinh đẹp.
Lục Nghiên nghi hoặc nhìn về phía hắn, hắn nói: "Sô-cô-la, ở châu Âu gì đó, Mỹ Chi các nàng đều rất thích."
Sô-cô-la là màu đen, bỏ vào trong miệng ngọt lịm, cảm giác cực kì ngon, rất nhanh liền tan hết, thật sự là một hương vị mới lạ.
Bị khối sô-cô-la ảnh hưởng, Lục Nghiên tiêu tán sự khẩn trương rất nhiều.
Nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Cố Tứ Gia. Người đàn ông này không giống với trước kia nàng nghe được, hắn rất có mị lực, cường đại mà tự tin, mặc dù nhìn lãnh đạm nhưng đáy lòng lại rất dịu dàng, thật sự khác hoàn toàn với những gì người khác nói.
Cố Tứ Gia nhìn qua, Lục Nghiên quay đầu đi.
"Nghe nói khoảng thời gian trước ngươi rớt xuống nước?" Hắn đột nhiên mở miệng.
Sô-cô-la tan trong miệng tạo một mùi vị ngọt ngào, đầu lưỡi có chút dính, Lục Nghiên đáp một tiếng, nói: "Tự ta không cẩn thận, bất quá bây giờ đã không sao."
Nàng cọ các ngón tay với nhau, những ngón tay kia nhìn có vẻ rất lạnh, đôi bàn tay nàng cũng thật lạnh, Cố Tứ Gia có chút thất thần.
"Đại phu nói như thế nào? Sẽ lưu lại di chứng?" Sau một lúc lâu, hắn hỏi.
"Đại phu nói, điều dưỡng tốt, không thể tiếp tục chạm vào nước lạnh, bất quá thân thể bị hao tổn cho nên có chút phiền phức, muốn hảo hảo tịnh dưỡng cần ít nhất ba năm rưỡi." Lục Nghiên cười, không để trong lòng.
Cố Tứ Gia nhìn bộ dáng nàng, cũng không nói gì.
Xe đến Lục gia trời đã gần tối, đang ở thời điểm hoàng hôn, ánh mặt trời sắp tắt ở đường chân trời, cảm giác thực lạnh lẽo.
Lục Nghiên từ trên xe bước xuống tí xíu thì vấp ngã, cơ thể được bao phủ bởi một chiếc áo choàng lông hồ ly trắng, khuôn mặt và bàn tay được giấu trong áo choàng, chỉ lộ ra đôi mắt hắc bạch phân minh, giống như sẽ sáng lên.
"Cám ơn Tứ thúc đã đưa ta về." Lục Nghiên đứng ở bậc thang, lễ phép hỏi một câu: "Ngài muốn vào nhà uống chén trà không?"
Cố Tứ Gia: "Được."
Lục Nghiên: "?"
Cùng Trương phó quan nói một câu xong, Cố Tứ Gia theo Lục Nghiên xuống xe.
Người Lục gia nhìn thấy Lục Nghiên trở về, còn chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy Cố Tứ Gia phía sau nàng, nụ cười trên mặt nhất thời cứng ngắc.
Cái này, tại sao trở về còn mang theo một tôn đại lão lớn như vậy?
Lục Nghiên nhìn Lục lão gia nói: "Phụ thân, ngài còn không mời Tứ thúc vào phòng khách uống chén trà? Trước kia người luyến tiếc không muốn lấy ra một túi trà Long Tĩnh, hôm nay có thể lấy chiêu đãi Tứ thúc rồi."
Lục lão gia phục hồi tinh thần, cười một thoáng, nói: "Đương nhiên, Tứ Gia đến nhà là khiến cho Lục gia chúng ta nở mày nở mặt a."
Cố Tứ Gia cười nhẹ, nói: "Ta với ngài là cùng thế hệ, gọi ta là Tử An chính được rồi."
Mọi người vào phòng, Lục Xu đứng bên cạnh Lục Nghiên nhìnCố Tứ Gia hiếu kỳ, sau đó chú ý tới băng vải trên tay Lục Nghiên.
"Tỷ tỷ, tay ngươi làm sao vậy?" Lục Xu thật cẩn thận nâng tay nàng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
Những người khác ở Lục gia lúc này mới chú ý tới tay Lục Nghiên, giật mình, Lục phu nhân đi tới vài bước, nâng tay nàng nhìn một cái, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, tay tại sao lại như vậy?"
Cố Tứ Gia mở miệng nói: "Việc này là lỗi của ta, là ta sơ sẩy khinh thường. Hôm nay ít nhiều nhờ Lục Nghiên cứu nha đầu Mỹ Chi kia..."
Người Lục giang nghe sự xong càng thêm đau long, Lục Xu buồn bã nước mắt ròng ròng, bắt lấy tay Lục Nghiên, hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi có đau hay không a?"
Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Không có việc gì, không đau."
Lục lão gia hỏi: "Ngựa kia vì sao lại nổi điên?"
Cố Tứ Gia nói: "Con ngựa kia tính tình có chút cứng đầu, tiểu hài tử như Mỹ Chi xuống tay có chút nặng."
Khi đó tâm tình Cố Mỹ Chi không tốt, xuống tay không hề nhẹ, không nghĩ lại chọc con ngựa đó nổi điên.
Nha đầu bưng trà lên, Lục Nghiên vào phòng thay quần áo, Lục phu nhân theo sau lưng nàng, than thở, nói: "Ngươi là một cô nương, vết thương kia cũng không biết sâu bao nhiêu, nếu để lại vết sẹo thì làm sao đây?"
Lục Nghiên đem áo choàng cởi bỏ, thay một bộ quần áo bình thường, nghe vậy cười nói: "Ngài yên tâm đi, không có chuyện gì. Ta hiện tại lo lắng là tửu lâu bên kia, tay ta bị thương khẳng định không thể xuống bếp, may mắn Triệu thúc bọn họ theo ta học mấy ngày, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì."
Lục phu nhân giơ tay chĩa vào trán nàng, thở dài: "Ngươi a, tính tình tựa như gia gia ngươi, chuyện gì cũng lo lắng. Hiện tại tửu lâu bên kia đã vào quỹ đạo, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt một ít thời gian, một cô nương như ngươi lúc nào cũng ở trong phòng bếp có chút kỳ cục."
Nàng lôi kéo tay Lục Nghiên, cười nói: "Nữ nhi của ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, nhất định tìm đc ý lang quân so với Cố Thành còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần."
Lục Nghiên liền cười, nàng đối với việc này không có chấp niệm quá lớn, có thể gặp được người đàn ông tốt tự nhiên là hoàn hảo, nếu không nàng cũng có thể sống một mình thật vui vẻ.
Bên kia Cố Tứ Gia cùng Lục lão gia đang hàn huyên, việc Lục Nghiên bị thương cũng không thể trách hắn, Lục lão gia tự nhiên sẽ không giận chó đánh mèo. Cố Tứ Gia nếu muốn lấy lòng một người, đó là chuyện rất đơn giản, nhìn hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ liền có thể nhìn ra, Lục lão gia còn gọi một tiếng Tử An, quả thực thân thiết.
Lục Nghiên ngồi xuống, nhịn không được mỉm cười, kỳ thật Cố Tứ Gia nhìn giống như không dễ tiếp cận nhưng thực tế ở chung với hắn mới phát hiện, cùng hắn một chỗ thực sự thoải mái.
"Tử An, ở lại ăn cơm tối đi." Thời gian không còn sớm, Lục lão gia nhiệt tình giữ lại.
Cố Tứ Gia cười: "Hôm nay không được, trong nhà còn có việc."
Trương phó quan đi lên phía trước đưa một cái hộp đến, Cố Tứ Gia nhận lấy nhìn Lục Nghiên, nói: "Trong đó là rượu thuốc còn có thuốc dán, trên tay cũng sẽ không để lại sẹo."
Lục Nghiên hơi sửng sờ, thì ra Trương phó quan vừa rồi rời đi là đi lấy thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.