Chương 55
Nguyệt Chiếu Khê
16/07/2018
Xuân Hạnh gỡ búi tóc Lục Nghiên ra, đặt cây trâm lên bàn trang điểm, lấy cây lược gỗ đến chải tóc cho nàng, thắc mắc nói: "Tiểu thư tại sao kiểu tóc cũng thay đổi? Cũng may là còn dễ nhìn, kiểu vén tóc này rất ổn."
Lục Nghiên chăm chú nhìn chính mình trong gương: hai má ửng hồng, đôi mắt như mặt nước êm dịu mê người, khóe mắt tràn ngập xuân tình, cả người hiện ra một phong thái khác bình thường.
"Cạch!" Gương soi bị nàng úp xuống, không dám nhìn bộ dáng của mình hôm nay.
Do dự một chút, Lục Nghiên gọi Hòa Hương đem một cái hộp gỗ khắc hoa đến. Vừa mở ra liền thấy trong hộp có những bộ trang sức đẹp đẽ do Cố Tứ Gia đưa tới. Cầm lên dặt xuống một lúc, Lục Nghiên lấy ra mội chiếc vòng ngọc ấm đeo lên tay.
Vòng ngọc vừa mang lên tay thì lạnh lẽo nhưng rất nhanh liền bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể trở nên ấm áp vô cùng. Giống như Cố Tứ Gia vậy, nhìn bề ngoài thì băng lãnh nhưng đến khi tiếp xúc mới phát hiện hắn là người rất dịu dàng, thích chăm sóc người khác.
Lục Nghiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Xuân Hạnh cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên cổ nàng, tai nghểnh lên như nghe ngóng.
Lục Nghiên: "... Ngươi đang làm gì?"
Xuân Hạnh gãi đầu, nói: "Kỳ lạ thật. Trên người tiểu thư có mùi hương lạ, ngài không dùng loại huân hương này, có điều cũng rất dễ chịu."
Lục Nghiên hơi mím môi, từ trong người lấy ra một túi đồ chứa một lọ thuỷ tinh trong suốt, nói: "Ngươi nói hương thơm này?”
"... Nghe nói là được đem về từ nước ngoài, gọi là nước hoa. Ban nãy ta có thử một ít."
Đây là quà trước khi Cố Tứ Gia rời đi đưa cho nàng. Đối phương khi ấy hơi khuỵ gối cầm lấy tay nàng phun vào chỗ mạch đập ngay cổ tay. Trong nháy mắt, cả người nàng đều bị mùi thơm đó bao phủ. Mùi hương này giống như loại trên người Cố Tứ Gia, thanh nhã vô cùng.
Xuân Hạnh phun một ít, nói: "Nước hoa ta biết, so huân hương dùng tốt hơn, chỉ một chút thôi cũng có thể thơm ngào ngạt."
Lục Nghiên cầm bình thủy tinh nhỏ nhìn vào bên trong thấy phần nước vàng nhạt, lẩm bẩm nói: "Không biết cái này có thể ăn hay không? Nếu cho vào điểm tâm khẳng định rất thơm."
Xuân Hạnh, Hòa Hương: "... Chắc là không thể."
*
Các quốc gia phương tây bây giờ đã phát hiện Z Quốc rất tốt, sản vật phong phú, người cũng nhiều, quả thật rất phù hợp thông thương buôn bán. Bởi vậy càng ngày càng nhiều người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đến Z Quốc. Lần đầu tiên Lục Nghiên nhìn thấy diện mạo bọn họ hoàn toàn khác người phương đông cũng có chút ngạc nhiên, đến khi thấy nhiều thì cũng thành thói quen.
Thực Mãn Lâu thường xuyên có người nước ngoài đến, cho dù khẩu vị của bọn họ cùng ẩm thực Z Quốc hoàn toàn bất đồng nhưng mỹ thực hoàn toàn không có biên giới, chỉ cần bước vào Thực Mãn Lâu nếm được mỹ thực ở Thực Mãn Lâu sẽ rất khó không trở thành tù nhân của nó.
Kim Sylvester là người Y Quốc. Nước Y hiện tại là quốc gia cường đại nhất thế giới bất kể là quân sự hay tài lực, Kim là khách quý ở những nơi hắn đặt chân đến bởi vì không ai muốn đắc tội Y Quốc. Kim đến Z Quốc một thời gian đều cảm thán mỹ thực ở đây quá phong phú!
“Chúa ơi! Quả thật không tin được cùng một món ăn mà lại có nhiều cách nấu như vậy. Z Quốc đúng là một đất nước thần kì.”
So sánh với Z Quốc thì thức ăn ở nước hắn có vẻ bình thường không có gì đặc sắc nên chỉ một thời gian hắn đã nhàm chán mà đi ngao du. Từ khi Kim đến Z Quốc đã học được cách hưởng thụ mỹ thực của con người.
Khi đặt chân tới Lục Thuỷ Thành, Kim được nghe nhắc đến Thực Mãn Lâu nhiều nhất. Với lòng nhiệt tình yêu thương mỹ thực, hắn đương nhiên không thể nào bỏ qua một nơi như vậy. Tại Thực Mãn Lâu, Kim đã được thưởng thức đệ nhất mỹ thực thiên hạ, mỹ vị trong miệng đã khiến hắn như bị cầm tù.
"Thật kinh khủng!" Không cách nào hình dung được bằng lời! Lần đầu tiên Kim thống hận thức ăn ở Y Quốc đơn điệu khiến hắn không thể nếm được đồ ngon.
Đương nhiên từ đó Kim trở thành khách quen của Thực Mãn Lâu. Món ăn ở đây thật sự biến những người nước ngoài như hắn trở thành tù binh, mỗi ngày ba bữa đều đến Thự Mãn Lâu thưởng thức mỹ vị.
"Mẹ thân mến! Z Quốc thật sự là một quốc gia đặc sắc. Ta ở đây đã nếm được mỹ vị trên đời, giống như là món ăn của Thượng đế. Nếu có điều kiện, ta rất muốn người cũng được ăn thử. Lục tiểu thư là một người vô cùng thần kỳ, nàng có lẽ là thiên sứ do Thượng đế phái xuống nhân gian..." Đây là bức thư mà vị khách tóc vàng kia gửi cho mẹ mình, trong thư lúc nào cũng khen ngợi thức ăn ở Thực Mãn Lâu.
Lục Nghiên đối với vị khách nhân ra tay hào phóng này rất quen thuộc. Mỗi ngày khi nhìn thấy nàng thì vị khách nước ngoài này sẽ dùng tiếng Trung vụng về của mình mà khen nàng.
"Lục tiểu thư, ngươi hôm nay vẫn vô cùng mê người." Nhìn thấy Lục Nghiên, Kim thập phần nhiệt tình đi đến ôm eo nàng.
Ban đầu đối với sự nhiệt tình của hắn Lục Nghiên có chút không chấp nhận được, bất quá bây giờ đã thành thói quen.
"Cám ơn ngươi khích lệ, Kim." Lục Nghiên cười, nói: "Ngươi hôm nay cũng anh tuấn như bình thường.”
Kim cười tủm tỉm nhìn nàng, hỏi: "Hôm nay ngươi muốn xuống bếp ư?"
Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Không, ta chỉ đến xem tình hình một chút."
Kim có chút thất vọng, hai tay buông ra, nói: "Thật khiến người ta thất vọng. Ngươi biết thức ăn ngươi làm bất luận kẻ nào cũng không sánh bằng mà."
"Nhưng ta nghĩ tay nghề đầu bếp chín ở Thực Mãn Lâu chúng ta sẽ không để cho ngươi thất vọng." Lục Nghiên rất có lòng tin. Đầu bếp Thực Mãn Lâu hiện tại đều do nàng dạy dỗ, tay nghề tuy không bằng nàng nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.
Kim đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thần bí cười một cái với Lục Nghiên, nói: "Ta có cái này muốn cho ngươi xem."
Lục Nghiên nghi hoặc nhìn hắn, Kim lấy từ trong túi ra một lon thiếc màu vàng, nói: "Đây là thịt đóng hộp công ty ta làm ra. Có điều ta cảm thấy hương vị không ổn. Không biết Lục tiểu thư có đề nghị gì không?"
Lon thiếc được mở ra, hiện ra phần thịt màu hồng nhạt bên trong. Lục Nghiên cầm thìa múc một ít nếm thử, sau đó liền lập tức lắc đầu. Hương vị này quả thực một lời khó nói hết. Lục Nghiên ăn một miếng, cảm thấy giống như đang ngược đãi đầu lưỡi của mình.
Kim giải thích: "Cái này bởi vì công nghệ đặc thù, có thể đảm bảo trong vòng ba tháng không hư, hơn nữa mang theo bên người. Nhưng mà hương vị lại kém một chút."
Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiên hơi hơi chớp động, hỏi: "Kim, thứ này của ngươi là muốn bán cho quân sĩ sao?"Kim kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Lục Nghiên đặt thìa xuống, nói: "Ba tháng... Chất lượng đảm bảo dài như vậy, lại dễ mang theo, trừ quân sĩ cần, ta thật sự rất khó tưởng tượng thương phẩm như vậy ngươi còn có thể bán cho ai."
Thứ như vậy dân chúng phổ thông căn bản không cần. Hơn nữa, Kim cũng không phải thương nhân bình thường mà là quan tiếp thực của Y Quốc.
Kim bật cười, nói: "Lục tiểu thư thật thông minh."
Lục Nghiên thấy hắn khen ngợi, ngẩng đầu nói: "Ta có thể giúp ngươi thay đổi hương vị thứ này, có điều Kim, nếu ta bát đầu nghiên cứu thì thật sự rất tốn kém."
Kim nói: "Đương nhiên, ta sẽ không khiến ngươi bị thua thiệt, ta cho ngươi một cái giá!"
Hắn giơ năm ngón tay, nói: "5000 đồng đại dương, thế nào?"
Lục Nghiên mỉm cười, bắt tay hắn: "Hợp tác vui vẻ"
*
Đến khi hoàng hôn, Thực Mãn Lâu cũng ngừng kinh doanh. Lục Nghiên đi ra cửa chính, mẫn cảm nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy một tiểu cô nương.
Tuy đang là mùa xuân, so mùa đông ấm áp hơn, nhưng vẫn còn khá nhiều gió, tiểu cô nương lại mặc một bộ đồ cũ nát đơn bạc, đôi giày trên chân miễn cưỡng cũng có thể nhìn. Sự ảm đạm của nàng khác hoàn toàn với bó hoa dại nhiều màu xinh đẹp được nàng ôm trong lòng, nhìn nàng trở nên vô cùng đáng yêu.
"Lục, Lục tiểu thư." Tiểu cô nương nhìn thấy Lục Nghiên, không biết phải làm sao.
Lục Nghiên có chút kinh ngạc, đi qua, cúi người xuống hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Tiểu cô nương đỏ mặt, xấu hổ giơ hoa ra, nhỏ giọng nói: "Tặng... Tặng cho ngài."
Tặng ta? Lục Nghiên kinh ngạc. Nàng thật sự không nhận ra tiểu cô nương này.
Không cho nàng có cơ hội truy vấn, tiểu cô nương đem hoa nhét vào lòng nàng sau đó chạy thật nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Xuân Hạnh nói: "Nhìn cách ăn mặc chắc là mấy đứa trẻ lưu lạc trong thành đã từng ăn cháo của Thực Mãn Lâu chúng ta."
Lục Nghiên cảm thấy kỳ quái hỏi: "Trẻ con lưu lạc trong thành rất nhiều?"
Xuân Hạnh gật đầu, nói: "Trước kia thì không sao nhưng hiện tại thế đạo không yên ổn, người không còn nhà để về rất nhiều. Không chỉ có trẻ em lưu lạc, còn có rất nhiều người của các thành khác."
Cho dù thời đại nào cũng có sự phân hoá giàu nghèo. Lục Nghiên đăm chiêu.
"Tiểu thư, là Cố Tứ Gia." Hòa Hương đột nhiên mở miệng.
Lục Nghiên sửng sốt giương mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Cố Tứ Gia đứng cách đó không xa.
Dáng người hắn cao lớn vững chãi, tia sáng cuối cùng từ đường chân trời hắt lên người hắn nhìn giống như một vị thần.
Lục Nghiên đứng sựng lại một chút rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Trương phó quan khẽ gật đầu với Lục Nghiên, nàng nhìn sang Cố Tứ Gia, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao Tứ Gia lại đến đây?"
Cố Tứ Gia rũ mắt nhìn nàng, nói: "Ta tới đón nàng."
Lục Nghiên cảm thấy không được tự nhiên, nói: "Thật sự không cần..."
"Ta muốn. Chỉ cần ta muốn là được." Nam nhân này đúng là rất tùy hứng..
Lục Nghiên: "..."
Hai người không ngồi xe mà chậm rãi tản bộ trên đường, kéo một chiếc bóng thật dài sau lưng. Một lúc sau thì hai chiếc bóng giao nhau lại một chỗ.
Cố Tứ Gia tự nhiên cầm lấy bó hoa trong lòng nàng, Lục Nghiên nói: "Hôm nay Kim có chuyện tìm ta, muốn ta giúp đỡ bọn họ thay đổi hương vị thịt."
Cố Tứ Gia hơi hơi nheo mắt, nói: "Kim là một thương nhân thông minh. Hắn đã mở rất nhiều xưởng gia công ở khắp nơi. Chúng ta cũng có mua hàng từ hắn. Có điều giá cả so với những nơi khác thì có chút đắt hơn."
Lục Nghiên nhướn mày, hỏi: "Vì sao các ngươi không tự mình mở xưởng gia công?"
Cố Tứ Gia lắc đầu, nói: "Ta cũng đã từng có ý định nhưng đáng tiếc ta không phải là người kinh thương chuyên nghiệp. Mở một xưởng gia công không đơn giản như vậy."
"Mọi người đánh nhau có phải rất thiếu đồ dùng hay không? Thiếu nhất là cái gì?" Lục Nghiên không tiếp tục đề tài đó mà đột nhiên hỏi.
"Thiếu nhất đương nhiên là súng ống đạn dược, dụng cụ chữa bệnh, nhất là thuốc hạ sốt." Cố Tứ Gia không hiểu Lục Nghiên vì sao lại hỏi vấn đề này, bất quá đây cũng không phải chuyện cơ mật gì, hắn liền cẩn thận nói cho nàng nghe.
Lục Nghiên chăm chú nhìn chính mình trong gương: hai má ửng hồng, đôi mắt như mặt nước êm dịu mê người, khóe mắt tràn ngập xuân tình, cả người hiện ra một phong thái khác bình thường.
"Cạch!" Gương soi bị nàng úp xuống, không dám nhìn bộ dáng của mình hôm nay.
Do dự một chút, Lục Nghiên gọi Hòa Hương đem một cái hộp gỗ khắc hoa đến. Vừa mở ra liền thấy trong hộp có những bộ trang sức đẹp đẽ do Cố Tứ Gia đưa tới. Cầm lên dặt xuống một lúc, Lục Nghiên lấy ra mội chiếc vòng ngọc ấm đeo lên tay.
Vòng ngọc vừa mang lên tay thì lạnh lẽo nhưng rất nhanh liền bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể trở nên ấm áp vô cùng. Giống như Cố Tứ Gia vậy, nhìn bề ngoài thì băng lãnh nhưng đến khi tiếp xúc mới phát hiện hắn là người rất dịu dàng, thích chăm sóc người khác.
Lục Nghiên lấy lại tinh thần, nhìn thấy Xuân Hạnh cúi đầu ngửi tới ngửi lui trên cổ nàng, tai nghểnh lên như nghe ngóng.
Lục Nghiên: "... Ngươi đang làm gì?"
Xuân Hạnh gãi đầu, nói: "Kỳ lạ thật. Trên người tiểu thư có mùi hương lạ, ngài không dùng loại huân hương này, có điều cũng rất dễ chịu."
Lục Nghiên hơi mím môi, từ trong người lấy ra một túi đồ chứa một lọ thuỷ tinh trong suốt, nói: "Ngươi nói hương thơm này?”
"... Nghe nói là được đem về từ nước ngoài, gọi là nước hoa. Ban nãy ta có thử một ít."
Đây là quà trước khi Cố Tứ Gia rời đi đưa cho nàng. Đối phương khi ấy hơi khuỵ gối cầm lấy tay nàng phun vào chỗ mạch đập ngay cổ tay. Trong nháy mắt, cả người nàng đều bị mùi thơm đó bao phủ. Mùi hương này giống như loại trên người Cố Tứ Gia, thanh nhã vô cùng.
Xuân Hạnh phun một ít, nói: "Nước hoa ta biết, so huân hương dùng tốt hơn, chỉ một chút thôi cũng có thể thơm ngào ngạt."
Lục Nghiên cầm bình thủy tinh nhỏ nhìn vào bên trong thấy phần nước vàng nhạt, lẩm bẩm nói: "Không biết cái này có thể ăn hay không? Nếu cho vào điểm tâm khẳng định rất thơm."
Xuân Hạnh, Hòa Hương: "... Chắc là không thể."
*
Các quốc gia phương tây bây giờ đã phát hiện Z Quốc rất tốt, sản vật phong phú, người cũng nhiều, quả thật rất phù hợp thông thương buôn bán. Bởi vậy càng ngày càng nhiều người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đến Z Quốc. Lần đầu tiên Lục Nghiên nhìn thấy diện mạo bọn họ hoàn toàn khác người phương đông cũng có chút ngạc nhiên, đến khi thấy nhiều thì cũng thành thói quen.
Thực Mãn Lâu thường xuyên có người nước ngoài đến, cho dù khẩu vị của bọn họ cùng ẩm thực Z Quốc hoàn toàn bất đồng nhưng mỹ thực hoàn toàn không có biên giới, chỉ cần bước vào Thực Mãn Lâu nếm được mỹ thực ở Thực Mãn Lâu sẽ rất khó không trở thành tù nhân của nó.
Kim Sylvester là người Y Quốc. Nước Y hiện tại là quốc gia cường đại nhất thế giới bất kể là quân sự hay tài lực, Kim là khách quý ở những nơi hắn đặt chân đến bởi vì không ai muốn đắc tội Y Quốc. Kim đến Z Quốc một thời gian đều cảm thán mỹ thực ở đây quá phong phú!
“Chúa ơi! Quả thật không tin được cùng một món ăn mà lại có nhiều cách nấu như vậy. Z Quốc đúng là một đất nước thần kì.”
So sánh với Z Quốc thì thức ăn ở nước hắn có vẻ bình thường không có gì đặc sắc nên chỉ một thời gian hắn đã nhàm chán mà đi ngao du. Từ khi Kim đến Z Quốc đã học được cách hưởng thụ mỹ thực của con người.
Khi đặt chân tới Lục Thuỷ Thành, Kim được nghe nhắc đến Thực Mãn Lâu nhiều nhất. Với lòng nhiệt tình yêu thương mỹ thực, hắn đương nhiên không thể nào bỏ qua một nơi như vậy. Tại Thực Mãn Lâu, Kim đã được thưởng thức đệ nhất mỹ thực thiên hạ, mỹ vị trong miệng đã khiến hắn như bị cầm tù.
"Thật kinh khủng!" Không cách nào hình dung được bằng lời! Lần đầu tiên Kim thống hận thức ăn ở Y Quốc đơn điệu khiến hắn không thể nếm được đồ ngon.
Đương nhiên từ đó Kim trở thành khách quen của Thực Mãn Lâu. Món ăn ở đây thật sự biến những người nước ngoài như hắn trở thành tù binh, mỗi ngày ba bữa đều đến Thự Mãn Lâu thưởng thức mỹ vị.
"Mẹ thân mến! Z Quốc thật sự là một quốc gia đặc sắc. Ta ở đây đã nếm được mỹ vị trên đời, giống như là món ăn của Thượng đế. Nếu có điều kiện, ta rất muốn người cũng được ăn thử. Lục tiểu thư là một người vô cùng thần kỳ, nàng có lẽ là thiên sứ do Thượng đế phái xuống nhân gian..." Đây là bức thư mà vị khách tóc vàng kia gửi cho mẹ mình, trong thư lúc nào cũng khen ngợi thức ăn ở Thực Mãn Lâu.
Lục Nghiên đối với vị khách nhân ra tay hào phóng này rất quen thuộc. Mỗi ngày khi nhìn thấy nàng thì vị khách nước ngoài này sẽ dùng tiếng Trung vụng về của mình mà khen nàng.
"Lục tiểu thư, ngươi hôm nay vẫn vô cùng mê người." Nhìn thấy Lục Nghiên, Kim thập phần nhiệt tình đi đến ôm eo nàng.
Ban đầu đối với sự nhiệt tình của hắn Lục Nghiên có chút không chấp nhận được, bất quá bây giờ đã thành thói quen.
"Cám ơn ngươi khích lệ, Kim." Lục Nghiên cười, nói: "Ngươi hôm nay cũng anh tuấn như bình thường.”
Kim cười tủm tỉm nhìn nàng, hỏi: "Hôm nay ngươi muốn xuống bếp ư?"
Lục Nghiên lắc đầu, nói: "Không, ta chỉ đến xem tình hình một chút."
Kim có chút thất vọng, hai tay buông ra, nói: "Thật khiến người ta thất vọng. Ngươi biết thức ăn ngươi làm bất luận kẻ nào cũng không sánh bằng mà."
"Nhưng ta nghĩ tay nghề đầu bếp chín ở Thực Mãn Lâu chúng ta sẽ không để cho ngươi thất vọng." Lục Nghiên rất có lòng tin. Đầu bếp Thực Mãn Lâu hiện tại đều do nàng dạy dỗ, tay nghề tuy không bằng nàng nhưng cũng cực kỳ xuất sắc.
Kim đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thần bí cười một cái với Lục Nghiên, nói: "Ta có cái này muốn cho ngươi xem."
Lục Nghiên nghi hoặc nhìn hắn, Kim lấy từ trong túi ra một lon thiếc màu vàng, nói: "Đây là thịt đóng hộp công ty ta làm ra. Có điều ta cảm thấy hương vị không ổn. Không biết Lục tiểu thư có đề nghị gì không?"
Lon thiếc được mở ra, hiện ra phần thịt màu hồng nhạt bên trong. Lục Nghiên cầm thìa múc một ít nếm thử, sau đó liền lập tức lắc đầu. Hương vị này quả thực một lời khó nói hết. Lục Nghiên ăn một miếng, cảm thấy giống như đang ngược đãi đầu lưỡi của mình.
Kim giải thích: "Cái này bởi vì công nghệ đặc thù, có thể đảm bảo trong vòng ba tháng không hư, hơn nữa mang theo bên người. Nhưng mà hương vị lại kém một chút."
Nghe vậy, ánh mắt Lục Nghiên hơi hơi chớp động, hỏi: "Kim, thứ này của ngươi là muốn bán cho quân sĩ sao?"Kim kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Lục Nghiên đặt thìa xuống, nói: "Ba tháng... Chất lượng đảm bảo dài như vậy, lại dễ mang theo, trừ quân sĩ cần, ta thật sự rất khó tưởng tượng thương phẩm như vậy ngươi còn có thể bán cho ai."
Thứ như vậy dân chúng phổ thông căn bản không cần. Hơn nữa, Kim cũng không phải thương nhân bình thường mà là quan tiếp thực của Y Quốc.
Kim bật cười, nói: "Lục tiểu thư thật thông minh."
Lục Nghiên thấy hắn khen ngợi, ngẩng đầu nói: "Ta có thể giúp ngươi thay đổi hương vị thứ này, có điều Kim, nếu ta bát đầu nghiên cứu thì thật sự rất tốn kém."
Kim nói: "Đương nhiên, ta sẽ không khiến ngươi bị thua thiệt, ta cho ngươi một cái giá!"
Hắn giơ năm ngón tay, nói: "5000 đồng đại dương, thế nào?"
Lục Nghiên mỉm cười, bắt tay hắn: "Hợp tác vui vẻ"
*
Đến khi hoàng hôn, Thực Mãn Lâu cũng ngừng kinh doanh. Lục Nghiên đi ra cửa chính, mẫn cảm nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, nàng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy một tiểu cô nương.
Tuy đang là mùa xuân, so mùa đông ấm áp hơn, nhưng vẫn còn khá nhiều gió, tiểu cô nương lại mặc một bộ đồ cũ nát đơn bạc, đôi giày trên chân miễn cưỡng cũng có thể nhìn. Sự ảm đạm của nàng khác hoàn toàn với bó hoa dại nhiều màu xinh đẹp được nàng ôm trong lòng, nhìn nàng trở nên vô cùng đáng yêu.
"Lục, Lục tiểu thư." Tiểu cô nương nhìn thấy Lục Nghiên, không biết phải làm sao.
Lục Nghiên có chút kinh ngạc, đi qua, cúi người xuống hỏi: "Ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Tiểu cô nương đỏ mặt, xấu hổ giơ hoa ra, nhỏ giọng nói: "Tặng... Tặng cho ngài."
Tặng ta? Lục Nghiên kinh ngạc. Nàng thật sự không nhận ra tiểu cô nương này.
Không cho nàng có cơ hội truy vấn, tiểu cô nương đem hoa nhét vào lòng nàng sau đó chạy thật nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Xuân Hạnh nói: "Nhìn cách ăn mặc chắc là mấy đứa trẻ lưu lạc trong thành đã từng ăn cháo của Thực Mãn Lâu chúng ta."
Lục Nghiên cảm thấy kỳ quái hỏi: "Trẻ con lưu lạc trong thành rất nhiều?"
Xuân Hạnh gật đầu, nói: "Trước kia thì không sao nhưng hiện tại thế đạo không yên ổn, người không còn nhà để về rất nhiều. Không chỉ có trẻ em lưu lạc, còn có rất nhiều người của các thành khác."
Cho dù thời đại nào cũng có sự phân hoá giàu nghèo. Lục Nghiên đăm chiêu.
"Tiểu thư, là Cố Tứ Gia." Hòa Hương đột nhiên mở miệng.
Lục Nghiên sửng sốt giương mắt nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Cố Tứ Gia đứng cách đó không xa.
Dáng người hắn cao lớn vững chãi, tia sáng cuối cùng từ đường chân trời hắt lên người hắn nhìn giống như một vị thần.
Lục Nghiên đứng sựng lại một chút rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Trương phó quan khẽ gật đầu với Lục Nghiên, nàng nhìn sang Cố Tứ Gia, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao Tứ Gia lại đến đây?"
Cố Tứ Gia rũ mắt nhìn nàng, nói: "Ta tới đón nàng."
Lục Nghiên cảm thấy không được tự nhiên, nói: "Thật sự không cần..."
"Ta muốn. Chỉ cần ta muốn là được." Nam nhân này đúng là rất tùy hứng..
Lục Nghiên: "..."
Hai người không ngồi xe mà chậm rãi tản bộ trên đường, kéo một chiếc bóng thật dài sau lưng. Một lúc sau thì hai chiếc bóng giao nhau lại một chỗ.
Cố Tứ Gia tự nhiên cầm lấy bó hoa trong lòng nàng, Lục Nghiên nói: "Hôm nay Kim có chuyện tìm ta, muốn ta giúp đỡ bọn họ thay đổi hương vị thịt."
Cố Tứ Gia hơi hơi nheo mắt, nói: "Kim là một thương nhân thông minh. Hắn đã mở rất nhiều xưởng gia công ở khắp nơi. Chúng ta cũng có mua hàng từ hắn. Có điều giá cả so với những nơi khác thì có chút đắt hơn."
Lục Nghiên nhướn mày, hỏi: "Vì sao các ngươi không tự mình mở xưởng gia công?"
Cố Tứ Gia lắc đầu, nói: "Ta cũng đã từng có ý định nhưng đáng tiếc ta không phải là người kinh thương chuyên nghiệp. Mở một xưởng gia công không đơn giản như vậy."
"Mọi người đánh nhau có phải rất thiếu đồ dùng hay không? Thiếu nhất là cái gì?" Lục Nghiên không tiếp tục đề tài đó mà đột nhiên hỏi.
"Thiếu nhất đương nhiên là súng ống đạn dược, dụng cụ chữa bệnh, nhất là thuốc hạ sốt." Cố Tứ Gia không hiểu Lục Nghiên vì sao lại hỏi vấn đề này, bất quá đây cũng không phải chuyện cơ mật gì, hắn liền cẩn thận nói cho nàng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.