Chương 8: Vũ Oán 4
vietdreamer9x
29/12/2021
Hình như trên nhân gian này, thời gian chỉ là một thứ tương đối. Cùng là một giờ một khắc nhưng sao tựa trăm năm khi cô độc rong ruổi, còn đi cạnh Hạ Uyển cả buổi chiều chỉ tựa cái chớp mắt. Thật ra nàng cũng không quá lãnh đạm với ta. Dù ta nói một mình hơi nhiều một chút. Chỉ một dọc đường thôi mà ta học được vô số thứ hay ho từ nàng. Nào là nàng rất đa tài, nàng vẽ rất đẹp, làm thơ rất giỏi, hát cũng rất hay. Nàng là con một trong gia đình, không giống ta, nhà ta có tận bốn anh chị em. Thống khổ của con một và thống khổ của con thứ về cơ bản là không giống nhau. Cũng như dưa hấu với dưa chuột không giống nhau vậy.
Xuống núi là đến một thị trấn nhỏ xinh xắn, nhưng Hạ Uyển nói nhà nàng không ở đó, ta đề nghị đưa nàng về thì nàng chỉ chọc ta: "Huynh đến đường xuống núi còn không biết thì làm sao mà đưa ta về. Hữu duyên ắt tương phùng."
Trấn nhỏ này rất đáng yêu, sáng nào cũng họp chợ tấp nập, thứ gì cũng có, đặc biệt là có bán dưa hấu, ta rất thích.
Hàng sáng ta cũng sẽ vô tình gặp nàng đang đi chợ với thị nữ, ta cũng rất thích.
Tiền lương ở Mạnh Thị đủ cho ta kiếm được một căn nhà ở đây và sống tốt trong vài tháng. Ngoài ra ta cũng có thể mãi nghệ để kiếm sống, nhìn chung mọi thứ rất ổn.
Sáng hôm nay tự dưng ta rất thèm ăn cháo lòng, phải ra hàng của Lưu Bá Bá mới được, tiện mang cho bá bá mấy con cá ta mới câu được. Đi qua sạp bán đồ của nữ nhân, ta thấy y phục trắng tựa mây của nàng.
"Hạ Uyển, sao hôm nay muội đến trấn sớm vậy." - Bê cả một rổ cá to cạnh nàng vậy không biết nàng có thấy khó chịu không nữa. Lại như một thói quen ta đưa tay lên gãi đầu, vì ta đang khá lo âu.
"Muội đi mua đồ để chuẩn bị mai là sinh thần của Hư Vô tỷ tỷ." - Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng ấy đáp lại - "Nhưng vẫn chưa chọn được đồ gì cả." - Nàng đưa tay lên đỡ lấy khuôn mặt đang đượm màu ưu tư.
"Muội ăn sáng chưa?"
"Ta chưa ăn, sao huynh lại hỏi?"
"Thế đi ăn cùng ta đi ăn. Có thực mới vực được đạo chứ." - Có cơ hội được đi với nàng lâu thêm một chút nữa thì tại sao ta lại không tận dụng cơ chứ.
Hóa ra nàng chưa ăn cháo lòng bao giờ, thật ra thì cũng không phải là điều gì ngạc nhiên, một món ăn tầm thường như vậy làm sao đến tay thiên kim đại tiểu thư được. Nhưng mà không có gì là không thể cả. Biết đâu món yêu thích của ta rồi cũng thành món yêu thích của nàng?
Lúc ta và nàng đến quán của Lưu Bá Bá vẫn còn sớm, chưa có vị quan khách nào cả, chỉ có hai chúng ta mở hàng. Bàn ghế chiếc dựng lên chiếc hạ xuống, ta nói nàng chờ một chút để ta đi tìm Lưu Bá Bá. Tất nhiên là ta sẽ không quên vạt áo của ta lau qua một chiếc ghế cho nàng ngồi. Ta là một thiếu niên tâm lý mà.
Lưu Bá Bá vẫn còn đang chuẩn bị hàng ở phía trong, nói là quán thì nghe hơi to tát, thật ra nó chỉ là một túp lều lụp xụp được dựng lên từ vài ba chiếc lán tre lợp lá khô, ta vừa bước vào mùi cháo thơm lừng tràn đầy cả căn phòng, khiến mọi tế bào trong cái mũi của ta đều trở nên hưng phấn. Bá bá đang đều tay khoắng nồi cháo và cho các thứ gia vị thơm lừng mà ta chẳng biết tên vào.
"Bá bá, ta mang cá chép đến cho bá bá đây"
"Phát Nghệ đó à, hôm nay sao tới sớm vậy, lại còn mang nhiều cá tới thế kia nữa." - Bá Bá dù đã đứng tuổi nhưng giọng nói rất hào sảng và khỏe khoắn, đứng từ đầu nhà đến cuối nhà mà ta vẫn nghe rõ - "Ngồi xuống đi, cháo để ta mang ra, vẫn như cũ chứ hả."
"Bá bá để ta lấy hai bát tự mang ra...hôm nay ta dẫn một cô nương đến. Bá Bá nhớ nấu cho thật ngon vào đấy, để ta được phổng mũi." - Ta cúi mặt xuống, tự dưng có chút xấu hổ
" y da. Cô nương nhà nào mà lại lọt được vào mắt xanh của cậu thì thật là có phúc. Đây hai bát cháo đây, cả đồ ăn kèm luôn nhé. Đi ra nhanh lên."
Ta bê khay cháo, cười toe toét, tim ta đập nghe còn to hơn cả cái bụng đang réo kia. Nàng vẫn ngồi chỗ đó nhưng đã lấy thêm một chiếc ghế. Bất giác khung cảnh đổi thay tựa ngàn đóa anh đào bừng nở. Trong cơ mê ảo hoa đào đó ta tự dưng quên mất trên tay đang bê khay cháo, cũng tự dưng không nhìn thấy trước mặt là một ô đất trũng.
Bụp
Uỵch
Keng...
"Nguyên Nguyên huynh, huynh không sao chứ" - Nàng chạy đến ngồi xổm xuống cạnh bên ta"- "Sao huynh bất cẩn thế. Đổ cả cháo rồi"-Dù trách ta nhưng vẫn lấy một chiếc khăn tay thêu hoa đào ra lau mặt cho ta.
Ta không biết ta lúc đó như thế nào nhưng ta đoán là không khác một tảng đá là mấy.
"Giờ ta với huynh biết ăn gì đây?"
Một tảng đá vào đó từ từ nứt ra để hiện ra thân xác ta về với mặt đất.
"Bá Bá mang lại cho ta một khay cháo khác điiiiii."
"Hả????Được rồi đợi ta một chút!"
Tầm khoảng nửa phút sau đã thấy bá bá thân hình to khỏe khệ nệ bê khay cháo ra. Không hiểu sao lúc nhìn thấy nàng bá bá hơi cau mày rồi chào một tiếng "Đại tiểu thư" rồi vào phía trong ngay. Chắc do ta làm vỡ cả khay cháo nên bá bá rất giận đây mà, thôi thì chuyện đó tính sau.
Như một thói quen, ta đổ cả bát gừng vào bát. Còn nàng ở phía bên cạnh vẫn ngồi im, hay tay đặt lên đầu gối, mắt tròn vo nhìn ta và bát cháo, ngờ vực hỏi:
"Cái này ăn như thế nào?"
"Ha ha chắc muội chưa ăn bao giờ đúng không. Đây nhé phải cho gừng vào trước mới đúng điệu." - Ta cầm bát gừng còn lại đổ hết vào bát nàng, chắc là không nhiều đâu, ta thấy còn hơi ít ấy rồi cẩn trọng trộn lên cho nàng. "Muội thử một thìa đi rồi nêu cảm nhận"
Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng cầm thìa cháo lên nếm thử.
"Khụ...khụ..." - Hạ Uyển ho nhè nhẹ - "Gừng hơi nồng quá"
Lúc đó trong đầu ta chỉ có hai suy nghĩ: "Chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi" nhân hàng vạn lần và "Phát Nghệ chui đầu vào hố đi" nhân hàng triệu lần
"Nhưng mà ta rất thích."-Nàng nở một nụ cười rạng rỡ như nắng hạ tháng năm vậy. Nàng không biết chỉ trong vài phút mà ta như bị ngã xuống vực sâu rồi lại được mang lên tới cửu trùng mây như thế nào đâu.
"Vậy tốt rồi. Muội ăn tiếp đi."
Trong bát cháo có đủ loại nội tạng, một số nàng ăn được, còn một số sẽ để vào cho ta, hoặc một số lại đổi lấy của ta.
Ăn vừa mới xong có một giọng nói lanh lảnh hướng đến phía bọn ta.
"Đại tiểu thư, sao người đi mà không gọi tỳ nữ đi cùng. Người mà có mệnh hệ gì,lão gia và phu nhân sẽ chặt đầu tiểu nữ mất" - Nói xong cô gái đó quay sang phía ta, tỏ ra ánh nhìn khinh thường.
Hừ, dù gì ta cũng có một thần thái oai phong lẫm liệt, sao có thể dùng ánh mắt đó để nhìn ta cơ chứ, nhưng những điều đó còn không đáng kinh ngạc bằng những gì cô ta sắp nói sau đây: "Tại sao một tên bần hèn này lại ngồi cạnh tiểu thư, có phải ngươi ức hiếp tiểu thư nhà ta, bắt tiểu thư vào đây đúng không? Mà đây là cái nơi nào? Một quán cháo lòng??? Ngươi bắt tiểu thư nhà ta ăn cháo lòng???"
"Cô nương kia nói ai là kẻ bần hèn? Tiểu thư nhà cô đâu phải dạng người tầm thường cho ai muốn dắt đi là dắt? - Thật là ức chết, nhưng dù gì ta cũng là kẻ trang nhã, không đi chấp lời với kẻ tiểu nhân.
"Đản Đản bình tĩnh lại đi. Đây là một vị bằng hữu của ta, chúng ta chỉ cùng dùng điểm tâm sáng thôi." Giọng nàng ôn tồn nhắc nhở tiểu nữ kia.
"Nhưng tiểu thư nhà ta mà lại ăn cháo lòng ở một quán tồi tàn như thế này. Thật không chấp nhận được" - Vẫn ra cái vẻ đành hanh, không hiểu là muốn đánh đuổi ta hay gì.
"Dù gì thì Hạ Uyển cũng ăn hết một bát rồi. Ngươi đừng tốn lời vớ vẩn." Ta không thèm nhìn cô ta nữa."
"À tiểu thư, thư từ tiểu thư nhờ tiểu nữ gửi đã nhận được hồi âm cả rồi. Các công...." - Tỳ nữ kia đang định nói gì đó nhưng lại thôi. Chắc hẳn cô ta tự biết bản thân đã quá nhiều lời rồi.
Nhìn chung buổi sáng hôm ấy cũng khá vui vẻ, trừ lúc tỳ nữ Đản Đản kia mở mồm ra mỉa mai ta. Đúng vậy cô ta tên là Đản Đản, cái tên nghe đã thấy phát bệnh.
*Đản còn có nghĩa: Bệnh do mệt nhọc phát sinh. ◇Thi Kinh 詩經: "Thượng đế bản bản, Hạ dân tốt đản" 上帝板板, 下民卒癉 (Đại nhã 大雅, Bản 板) Trời làm trái đạo thường, Dân hèn đều mệt nhọc bệnh hoạn.
Sau khi đi tới Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ nàng vào trấn nhiều hơn, bởi vậy cơ hội ta gặp nàng cũng nhiều hơn. Có hôm ta dẫn nàng tới Kim Thông trừng chơi, cả ngày chỉ nhặt quả thông và thưởng ngoạn, nàng vẽ tranh còn ta làm thơ. Có hôm ta dẫn nàng tới một con suối nhỏ dạy nàng cách câu cá, thật ra chỉ là cắm cần câu mặc cho vũ trụ sắp đặt còn ta sẽ nói chuyện với nàng.
Sau đó dù không hẹn, cứ cách ngày ta sẽ được gặp nàng một lần. Ngày nào cũng nắng vàng ươm. Bọn ta sẽ thư thư tán gẫu những câu như thế này.
"Huynh có nuôi mèo không."
"Ta không nhưng ta thích mèo lắm. Sao muội lại hỏi vậy."
"Tại thấy y phục của huynh nhiều vết cào."
Thật ra nàng không biết đó là dấu vết của những đêm ta phải ra tay triệt hạ kẻ khác. Nàng luôn thuần khiết tựa tuyết trên đỉnh Liên Sơn.
"Huynh đừng mặc màu xanh lục nhé. Ta thấy đó là màu của lòng đố kỵ, không hợp với huynh chút nào." Ta tất nhiên nghe lời nàng, đổi sang màu lam.
Ta tặng cho nàng một chiếc lược, vì lão bà bán lược nói với ta rằng lược thể hiện nỗi nhớ mong. Thế là lần nào gặp nàng, ta cũng bán manh, đòi nàng chải tóc cho ta. Nàng thế mà vẫn dịu dàng đáp ứng ta.
Những tháng ngày đó thật sự rất vui.
Sau đó nữa có một dạo trời mưa rất lâu, ta cũng không gặp nàng nữa. Mưa mùa hạ của Nã Nhị Thập Nhất là những cơn mưa dài đằng đẵng chẳng có hồi kết, màn mưa như muốn nhấn chìm cả thiên địa vào biển nước.
Ta lại chìm vào những giấc ngủ trằn trọc, run rẩy mà lâu rồi ta không còn thấy. Cơn ác mộng rất dài, rất dài. Không phải thấy yêu ma quỷ quái, mà là khuôn mặt Hạ Uyển cứ như xa dần, xa dần. Bao lâu nữa thì ta sẽ không phải mong chờ.
Cho đến một ngày ta quyết định ta sẽ không đợi ở đây nữa, ta rũ bỏ những cơn ác mộng đi để tìm kiếm nàng trong đêm tối chỉ có ánh trăng và sao. Môn quan của Diệp Vô Anh Gia Trang rất cao rất rộng và đỏ rực, như nuốt lấy ta vậy. Ta đập cửa, gào thét tên nàng, suốt nhiều canh giờ nhưng không có ai đáp lời, có lẽ vì đêm đã khuya, mọi người đều đang chìm vào trong mộng mị riêng cả rồi. Ta sẽ ở đây bình tĩnh chờ, ta phải thật tiêu soái chờ đợi nàng, mưa to quá, ta thấy hơi lạnh...
"Sao có kẻ nào lại nằm trước cửa nhà chúng ta thế này?"
"Hình như hôm qua hắn gọi tiểu thư."
"Ta không hề quen hắn."
"Tiểu thư..." - Giọng Đản Đản lạc đi
Hạ Phu nhân sai người khiêng kẻ kia ra một nơi khác khuất mắt đi rồi dặn dò nữ tử nghỉ ngơi chú ý nhan sắc, ngày thành thân sẽ chẳng còn xa.
Ta tỉnh dậy ở giữa rừng thông trống vắng phía sau phủ nhà nàng. Những lời hôm qua ta nghe được là gì vậy. Nào là kết hôn, nào là thành thân, nào là không quen ta.
Chuyện gì đang xảy ra vậy. Ta chạy thục mạng đến phủ nhà nàng, ta cần câu trả lời, là ta đang bệnh quá nên mê sảng đúng không, những điều ta nghe đều không phải thật đúng không???
Ta lao đi trong màn mưa lạnh ngắt, đến tới cột đã ở quan môn thì ta gục xuống, tại sao ta lại có thể bị ốm cơ chứ?
"Phát Nghệ, huynh lại đây." - Là một giọng nói nữ tử nhưng không phải nàng mà là Đản Đản.
Đản Đản đưa ta vào căn bếp nhỏ phía sau nhà, cho ta uống thuốc và ăn canh gà, chắc là nàng biết ta đang bệnh nên đã ân cần căn dặn đây mà.
"Huynh nghe đây, tiểu thư nhà ta sắp thành hôn rồi." - Đản Đản đều giọng nói
"Ta với huynh quen biết dù không lâu nhưng ta biết huynh là người tốt, ta cũng xin nói thật. Tiểu thư chúng ta trước nay chưa từng coi trọng tình cảm yêu đương, tiểu thư muốn bản thân được gả vào một thế gia vững trãi. Về việc này tiểu thư đã tiên lượng từ sớm, chọn cho mình những đối tượng phù hợp, tuần trước Nguyễn Đăng Dược, con trai đại tướng Nguyễn Sỹ của Thụy Khuê Nguyễn Thị đã cầu hôn tiểu thư rồi. Huynh đối với tiểu thư mà nói chỉ là niềm vui chốc lát... Phát Nghệ, huynh nghe ta nói không?
Phía bên kia là những âm thanh mờ đục, ta chẳng còn nghe rõ nữa. Tự dưng ta muốn thay y phục, ta muốn mặc một bộ y phục xanh lục.
Khương Diệp sau đấy còn nhìn thấy nam nhân đó lao đến phủ, thảng thốt tìm kiếm Hạ Uyển, nhưng thay vào đó chỉ có thể gặp Hạ Lão Phu nhân và nghe những lời miệt thị. Rằng y là một kẻ không gia không thế, dung mạo tầm thường, hữu danh vô thực, và tệ hơn cả tất cả những điều trên là Hạ Uyển truyền lại cho phu nhân. Hình ảnh cuối cùng mà Khương Diệp nhìn thấy qua đôi mắt của Phát Nghệ là màu xanh lục thẫm dần thẫm dần.
Khương Diệp mở mắt tỉnh dậy, đoạn hồi ức này dù không ghê rợn như đoạn hồi ức trước nhưng đặc biệt để lại dư âm đau thương, xen chút bi ai. Khương Diệp thở dài một tiếng, thì Hoàng Kỳ bước tới bên cạnh đưa ra một ly trà:
"Đây trà trà cúc mẹ ta rang cho ta. Có tác dụng an thần rất tốt, ngươi uống cùng Tụ Thức đan sẽ thấy tốt hơn."
Khương Diệp tay run run đón lấy tách trà:
"Nhị Cẩu, ngươi nói xem... có phải ta bị sảng rồi không? Sao ngươi tự dưng lại tốt vậy? Hư Vô, người nói đi, ta dùng Vọng Ký Chú đến dại rồi có phải hay không?"
Hư Vô chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi lại hướng về phía Hạ Uyển đang nằm im lìm.
"Lá cây, ngươi đừng nói vớ vẩn nữa. Thế rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì rồi?" - Hoàng Kỳ sốt sắng
"Cũng không có gì nhiều. Chỉ là... toàn bộ... chân tướng sự việc thôi." - vừa dứt lời, vẻ mặt của Khương Diệp có chút ngập ngừng.
Nàng thuật lại từng chút từng chút câu chuyện dưới ánh thần đăng mập mờ. Nghe xong tất cả, khuôn mặt Hư Vô giãn ra một chút, có lẽ rằng đã có đánh giá của riêng mình. Phàm mọi ân oán trên thiên hạ này, chưa bao giờ chỉ từ một phía.
Nửa đêm hôm ấy Hư Vô bày tỏ nguyện vọng sẽ mang xác Hạ Uyển về để tổ chức lễ tang cho toàn bộ Diệp Vô Ảnh gia trang. Hư Vô bước ra ngoài, trên tay là xác của biểu muội lọt thỏm, Hoàng Kỳ khép lại cánh cửa gỗ, đập nhẹ một cái như muốn bỏ lại oán giận thay cho tỷ tỷ.
Bỗng vụt qua trước mặt Hư Vô một bóng người ẩn hiện sắc xanh lục, trên tay nàng giờ trống rỗng.
"Các người dám động vào nàng ấy? Dựa vào gì cơ chứ?" - Một giọng nói giễu cợt cất lên.
Hư Vô không kìm được oán giận, rút mộc kiếm Tách Bạch lao đến phía kẻ kia, như chỉ muốn một kiếm. Phát Nghệ lấy Thao Minh Thiên Mão đang đội trên đầu, đỡ một kiếm của Hư Vô, sở dĩ đây vốn là một chiếc mũ làm bằng Hắc Thạch, rất cứng, có thể chịu được nhiều đòn vật lý. Phái Bình Lăng có đặc trưng có thể chế tác được nhiều món bảo bối độc nhất vô nhị, tạo nên lợi thế riêng.
Hư Vô bị phản đòn, văng ra vài thước. Phát Nghệ lợi dụng thời cơ, giương Hắc Tản, bắn ra hàng vạn lưỡi kiếm, ngay lập tức tiếng đàn Mộc Lục Cầm vang lên ma mị điệu Vong Tán, đảo chiều lưỡi kiếm về phía Phát Nghệ. Hắc Tản vừa ở thế công nay đã thu về thế thủ, bảo vệ chủ nhân của nó khỏi lưỡi kiếm sắc nhọn. Tiếng đàn đổi nhạc tính, thấp xuống nửa âm bậc, như tiếng cào xé tâm can tụ lại một hoàng quang vàng chói, lao đến trói lấy đối phương. Vừa rút dần linh khí, vừa làm Phát Nghệ lóa mắt, không rõ phương hướng. Thân bị trói nhưng cổ tay y vẫn tự do, ngay lập tức ném ra một thứ bột màu đen làm Hư Vô mất tập trung, không điều khiển đường điệu đàn, nhân cơ hội đó mà trốn thoát. Đồng thời, phóng ra một con dao độc về phía Hư Vô. Hoàng Kỳ kêu lên một tiếng: "Tỷ tỷ cẩn thận!" lấy thân mình đỡ nhát dao động trí mạng rồi gục xuống. Vẫn cố gào lên trong màn mưa: "Tỷ cứ đi đi, đừng lo cho ta."
Vừa lúc này Khương Diệp từ đâu lồm cồm bò đến. Hoàng Kỳ mắt trắng bệch ngờ vực hỏi:
"Ngươi...ở đây từ khi nào. Nãy giờ ta không thấy."
"Ta vẫn luôn ở đây mà." - Khương Diệp trả lời rất nhanh
"Ngươi ở đây mà sao không giúp tỷ tỷ ta? Khụ khụ." - Giọng hắn cứ lạc dần
"Ta sợ muốn chết...sợ đến nỗi muốn bị tiền đình luôn đây. Ta còn chưa hết đau đầu từ nãy, ngươi nghĩ xem...nếu ta tham chiến nhỡ đao kiếm không vững lại làm vướng chân tỷ ngươi thì sao." - Thực chất chỉ là đang viện cớ cho sự hèn nhát của mình - "Ngươi để ta chẩn mạch..."
Phát Nghệ tưởng như có thể ôm lấy Hạ Uyển cao chạy xa bay thì bị một chưởng đánh từ phía sau. Người thực hiện đòn đánh là một cô nương dáng người mảnh khảnh mặc y phục đỏ khoác một lớp lụa đen tuyền, hông đeo lệnh bài của Mạnh Thị, tay cầm bút lông, mặt mày tinh anh, một bên má lúm đồng tiền, cười cợt nói:
"Huynh mới đi khỏi phủ không lâu mà thân thủ yếu đi hẳn rồi đó nhỉ."
Một đòn kia chỉ khiến Phát Nghệ khựng lại chứ không thể hạ gục hắn hoàn toàn.
"Hóa ra là Ôn Quýnh Nữ Đại Hiệp. Chó mà ở đây thì chủ chắc cũng không xa nhỉ. Lão già Cường Bích đâu?" -Phát Nghệ khinh thường đáp lời.
Vừa lúc đó Hư Vô bước tới.
Lại là màn đối thoại chua chát đó.
Hắn lao đến.
Nhưng chỉ để lãnh một đòn vào tim. Nguyên thần như bị đánh bay một nửa. So với vị tiểu thư này, hắn vẫn còn thua một bậc.
Hắn góp nhặt chút bình sinh, lấy máu trên tay quệt vào Khuông Uy Lữ, đôi giày này có thể hóa người thành chim, bay đi trong chốc lát.
Hư Vô định đuổi theo, quay lại nhìn Hoàng Kỳ mặt mày tái mét đang nằm một góc, nàng cau mày, cất Mộc Lục Cầm lại sau lưng, chạy về phía tiểu đệ.
"Hư Vô, hắn yếu lắm rồi. Ta thử đủ mọi cách rồi, kể cả đan dược của ta ...đều không có tác dụng" - Khương Diệp lo lắng.
"Tỷ tỷ, sao tỷ không đuổi theo hắn nữa?" - Hoàng Kỳ giọng khó nhọc hỏi
"Ta đã đánh hắn một đòn huyền đan tiêu tán hơn nửa phần. Hắn sẽ không gắng gượng được lâu đâu. Vết thương đâu để ta xem." - Hư Vô lộ rõ nét mặt lo lắng.
"Ta không sao. Thế còn xác của Hạ Uyển cô nương thì sao." - Hắn vẫn gắng gượng cho dù độc tố đã hóa đen cả mạch máu.
"Xét cho cùng, đây là món nợ muội ấy phải trả. Bây giờ lo cho đệ trước đã." - Hư Vô dốc hết bình thuốc này với bình thuốc khác vào vết thương nhưng xem chừng đều vô dụng.
Đúng lúc đó Ôn Quýnh bước tới:
"Bái kiến Hư Vô tiểu thư, ta là do Cường Bích Tôn phái đến xem xét tình hình. Vết thương kia hãy để ta xem qua." Ôn Quýnh ngôi xuống, nhìn vào vết thương, thấy . Rồi nói:
"Đây là Hắc Ảnh Độc của Mạnh Thị, tên này cũng chỉ biết dùng lại đồ thôi. May là ta có mang thuốc giải đi." - Ôn Quýnh để một viên đan dược vào miệng Hoàng Kỳ. Hắn gượng dậy, ngồi thẳng lưng, vận khí. ép độc tố ra khỏi cơ thể. Sau khi ho ra một bụm máu đen, vết thương ngừng lan ra. Tuy mạch máu vẫn còn dấu hiệu nhiễm độc, nhưng tình trạng đã không còn đáng ngại. Chỉ cần chịu khó vận khí thêm chút nữa, qua một đêm sẽ trừ khử được hết độc.
"Đa tạ Ôn cô nương. Xin hỏi Cường Bích Tôn có đi cùng cô không?" - Hư Vô hỏi
"Đại công tử có một số việc nên phải đi sau, sẽ đến hội ngộ với Hư Vô tiểu thư sớm."
Tất cả trở về căn nhà gỗ cho Hoàng Kỳ có thời gian vận công điều khí, hồi phục vết thương. Lúc Hư Vô bàn chính sự với Ôn Quýnh, Hoàng Kỳ cũng có việc, Khương Diệp dò xét căn nhà lần cuối, thấy cạnh chiếc tủ đầu giường là một chiếc lược ngọc khảm hình hạc rất quen thuộc tựa như đã thấy đâu đó ở trong mơ. Chẳng lẽ nào là chiếc lược Phát Nghệ tặng Hạ Uyển, có khi nào nên dùng Vọng Ký Chú lên vật này, dù sao cũng chưa chắc là một vật bất ly thân.
Khương Diệp ngủ thiếp ở trên giường, có lẽ là do quá mệt.
Hoàng quang ký ức hồng thắm tựa đóa anh đào
"Huynh ấy thật thú vị. Dù không phải đẹp trai cho lắm."
"Ta chưa từng gặp người nào thú vị và am hiểu nhiều thứ như vậy."
"Tóc huynh ấy còn dài và mượt hơn cả tóc ta, vậy mà còn tặng cho ta một cây lược là ý gì?"
"Ta sắp phải thành hôn rồi, có lẽ không nên nhớ đến huynh ấy nữa, dù sao cũng không phải là người xứng đáng với ta. Không thấy ta đến chắc huynh ấy sẽ quên ta đi thôi."
"Tự dưng thèm một bát cháo ghê. À không được, với địa vị của ta hiện tại, cũng không tiện lui tới những nơi như vậy..."
"Hắn điên rồi!!... Ta phải làm sao đây?... Chỉ cần ta ngoan ngoãn xin tha là được đúng không?
Phát Nghệ. Ngươi yêu vị cô nương này đến phát điên phát cuồng, đến mức ví nàng như thần thánh. Nhưng ngươi sai rồi, từ đầu ngươi đã sai. Nhân vô thập toàn. Nàng không phải thần. Nàng chỉ là một con người, có hỉ nộ ái ố. Được ngươi tán thưởng, nàng đương nhiên sẽ thích thú. Đối với tình cảm mới mẻ, đương nhiên phải có chút kháng cự. Xuất thân ngươi thấp kém nên đương nhiên nàng phải có lòng e dè. Bị ngươi tấn công, nàng đương nhiên sẽ lạy lục. Ngươi vì nhìn thấy mặt "nhân tính" này của nàng mà ra tay... Ngươi nhìn đời quá đỗi phiến diện. Chỉ muốn thấy phần đẹp đẽ của vạn vật. Đối với những gì ngươi ko vừa mắt, đều tự cho mình cái quyền trừ khử chúng. Nực cười...
Khương Diệp tỉnh dậy, thở dài ngao ngán. Vốn tất cả những chuyện này đã chẳng phải xảy ra. Nhân gian này có nào tách biệt được thế nào là yêu? Thế nào là thích? E rằng đến người trong cuộc cũng chưa tự sáng tỏ được.
Mưa vẫn cứ lớn dần, lớn dần, che đi mọi dấu vết, mọi tội lỗi vừa xảy ra.
Phát Nghệ lê lết trong màn mưa, ôm lấy xác người con gái ấy tựa như
cả sinh mệnh.
Một bóng hình oai phong lẫm liệt đứng trước mặt hắn, giọng nói trầm ổn:
"Gây sự đủ rồi đấy. Về Phù Mỹ động mà an ổn trốn đi."
Xuống núi là đến một thị trấn nhỏ xinh xắn, nhưng Hạ Uyển nói nhà nàng không ở đó, ta đề nghị đưa nàng về thì nàng chỉ chọc ta: "Huynh đến đường xuống núi còn không biết thì làm sao mà đưa ta về. Hữu duyên ắt tương phùng."
Trấn nhỏ này rất đáng yêu, sáng nào cũng họp chợ tấp nập, thứ gì cũng có, đặc biệt là có bán dưa hấu, ta rất thích.
Hàng sáng ta cũng sẽ vô tình gặp nàng đang đi chợ với thị nữ, ta cũng rất thích.
Tiền lương ở Mạnh Thị đủ cho ta kiếm được một căn nhà ở đây và sống tốt trong vài tháng. Ngoài ra ta cũng có thể mãi nghệ để kiếm sống, nhìn chung mọi thứ rất ổn.
Sáng hôm nay tự dưng ta rất thèm ăn cháo lòng, phải ra hàng của Lưu Bá Bá mới được, tiện mang cho bá bá mấy con cá ta mới câu được. Đi qua sạp bán đồ của nữ nhân, ta thấy y phục trắng tựa mây của nàng.
"Hạ Uyển, sao hôm nay muội đến trấn sớm vậy." - Bê cả một rổ cá to cạnh nàng vậy không biết nàng có thấy khó chịu không nữa. Lại như một thói quen ta đưa tay lên gãi đầu, vì ta đang khá lo âu.
"Muội đi mua đồ để chuẩn bị mai là sinh thần của Hư Vô tỷ tỷ." - Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng ấy đáp lại - "Nhưng vẫn chưa chọn được đồ gì cả." - Nàng đưa tay lên đỡ lấy khuôn mặt đang đượm màu ưu tư.
"Muội ăn sáng chưa?"
"Ta chưa ăn, sao huynh lại hỏi?"
"Thế đi ăn cùng ta đi ăn. Có thực mới vực được đạo chứ." - Có cơ hội được đi với nàng lâu thêm một chút nữa thì tại sao ta lại không tận dụng cơ chứ.
Hóa ra nàng chưa ăn cháo lòng bao giờ, thật ra thì cũng không phải là điều gì ngạc nhiên, một món ăn tầm thường như vậy làm sao đến tay thiên kim đại tiểu thư được. Nhưng mà không có gì là không thể cả. Biết đâu món yêu thích của ta rồi cũng thành món yêu thích của nàng?
Lúc ta và nàng đến quán của Lưu Bá Bá vẫn còn sớm, chưa có vị quan khách nào cả, chỉ có hai chúng ta mở hàng. Bàn ghế chiếc dựng lên chiếc hạ xuống, ta nói nàng chờ một chút để ta đi tìm Lưu Bá Bá. Tất nhiên là ta sẽ không quên vạt áo của ta lau qua một chiếc ghế cho nàng ngồi. Ta là một thiếu niên tâm lý mà.
Lưu Bá Bá vẫn còn đang chuẩn bị hàng ở phía trong, nói là quán thì nghe hơi to tát, thật ra nó chỉ là một túp lều lụp xụp được dựng lên từ vài ba chiếc lán tre lợp lá khô, ta vừa bước vào mùi cháo thơm lừng tràn đầy cả căn phòng, khiến mọi tế bào trong cái mũi của ta đều trở nên hưng phấn. Bá bá đang đều tay khoắng nồi cháo và cho các thứ gia vị thơm lừng mà ta chẳng biết tên vào.
"Bá bá, ta mang cá chép đến cho bá bá đây"
"Phát Nghệ đó à, hôm nay sao tới sớm vậy, lại còn mang nhiều cá tới thế kia nữa." - Bá Bá dù đã đứng tuổi nhưng giọng nói rất hào sảng và khỏe khoắn, đứng từ đầu nhà đến cuối nhà mà ta vẫn nghe rõ - "Ngồi xuống đi, cháo để ta mang ra, vẫn như cũ chứ hả."
"Bá bá để ta lấy hai bát tự mang ra...hôm nay ta dẫn một cô nương đến. Bá Bá nhớ nấu cho thật ngon vào đấy, để ta được phổng mũi." - Ta cúi mặt xuống, tự dưng có chút xấu hổ
" y da. Cô nương nhà nào mà lại lọt được vào mắt xanh của cậu thì thật là có phúc. Đây hai bát cháo đây, cả đồ ăn kèm luôn nhé. Đi ra nhanh lên."
Ta bê khay cháo, cười toe toét, tim ta đập nghe còn to hơn cả cái bụng đang réo kia. Nàng vẫn ngồi chỗ đó nhưng đã lấy thêm một chiếc ghế. Bất giác khung cảnh đổi thay tựa ngàn đóa anh đào bừng nở. Trong cơ mê ảo hoa đào đó ta tự dưng quên mất trên tay đang bê khay cháo, cũng tự dưng không nhìn thấy trước mặt là một ô đất trũng.
Bụp
Uỵch
Keng...
"Nguyên Nguyên huynh, huynh không sao chứ" - Nàng chạy đến ngồi xổm xuống cạnh bên ta"- "Sao huynh bất cẩn thế. Đổ cả cháo rồi"-Dù trách ta nhưng vẫn lấy một chiếc khăn tay thêu hoa đào ra lau mặt cho ta.
Ta không biết ta lúc đó như thế nào nhưng ta đoán là không khác một tảng đá là mấy.
"Giờ ta với huynh biết ăn gì đây?"
Một tảng đá vào đó từ từ nứt ra để hiện ra thân xác ta về với mặt đất.
"Bá Bá mang lại cho ta một khay cháo khác điiiiii."
"Hả????Được rồi đợi ta một chút!"
Tầm khoảng nửa phút sau đã thấy bá bá thân hình to khỏe khệ nệ bê khay cháo ra. Không hiểu sao lúc nhìn thấy nàng bá bá hơi cau mày rồi chào một tiếng "Đại tiểu thư" rồi vào phía trong ngay. Chắc do ta làm vỡ cả khay cháo nên bá bá rất giận đây mà, thôi thì chuyện đó tính sau.
Như một thói quen, ta đổ cả bát gừng vào bát. Còn nàng ở phía bên cạnh vẫn ngồi im, hay tay đặt lên đầu gối, mắt tròn vo nhìn ta và bát cháo, ngờ vực hỏi:
"Cái này ăn như thế nào?"
"Ha ha chắc muội chưa ăn bao giờ đúng không. Đây nhé phải cho gừng vào trước mới đúng điệu." - Ta cầm bát gừng còn lại đổ hết vào bát nàng, chắc là không nhiều đâu, ta thấy còn hơi ít ấy rồi cẩn trọng trộn lên cho nàng. "Muội thử một thìa đi rồi nêu cảm nhận"
Bàn tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng cầm thìa cháo lên nếm thử.
"Khụ...khụ..." - Hạ Uyển ho nhè nhẹ - "Gừng hơi nồng quá"
Lúc đó trong đầu ta chỉ có hai suy nghĩ: "Chết rồi chết rồi chết rồi chết rồi" nhân hàng vạn lần và "Phát Nghệ chui đầu vào hố đi" nhân hàng triệu lần
"Nhưng mà ta rất thích."-Nàng nở một nụ cười rạng rỡ như nắng hạ tháng năm vậy. Nàng không biết chỉ trong vài phút mà ta như bị ngã xuống vực sâu rồi lại được mang lên tới cửu trùng mây như thế nào đâu.
"Vậy tốt rồi. Muội ăn tiếp đi."
Trong bát cháo có đủ loại nội tạng, một số nàng ăn được, còn một số sẽ để vào cho ta, hoặc một số lại đổi lấy của ta.
Ăn vừa mới xong có một giọng nói lanh lảnh hướng đến phía bọn ta.
"Đại tiểu thư, sao người đi mà không gọi tỳ nữ đi cùng. Người mà có mệnh hệ gì,lão gia và phu nhân sẽ chặt đầu tiểu nữ mất" - Nói xong cô gái đó quay sang phía ta, tỏ ra ánh nhìn khinh thường.
Hừ, dù gì ta cũng có một thần thái oai phong lẫm liệt, sao có thể dùng ánh mắt đó để nhìn ta cơ chứ, nhưng những điều đó còn không đáng kinh ngạc bằng những gì cô ta sắp nói sau đây: "Tại sao một tên bần hèn này lại ngồi cạnh tiểu thư, có phải ngươi ức hiếp tiểu thư nhà ta, bắt tiểu thư vào đây đúng không? Mà đây là cái nơi nào? Một quán cháo lòng??? Ngươi bắt tiểu thư nhà ta ăn cháo lòng???"
"Cô nương kia nói ai là kẻ bần hèn? Tiểu thư nhà cô đâu phải dạng người tầm thường cho ai muốn dắt đi là dắt? - Thật là ức chết, nhưng dù gì ta cũng là kẻ trang nhã, không đi chấp lời với kẻ tiểu nhân.
"Đản Đản bình tĩnh lại đi. Đây là một vị bằng hữu của ta, chúng ta chỉ cùng dùng điểm tâm sáng thôi." Giọng nàng ôn tồn nhắc nhở tiểu nữ kia.
"Nhưng tiểu thư nhà ta mà lại ăn cháo lòng ở một quán tồi tàn như thế này. Thật không chấp nhận được" - Vẫn ra cái vẻ đành hanh, không hiểu là muốn đánh đuổi ta hay gì.
"Dù gì thì Hạ Uyển cũng ăn hết một bát rồi. Ngươi đừng tốn lời vớ vẩn." Ta không thèm nhìn cô ta nữa."
"À tiểu thư, thư từ tiểu thư nhờ tiểu nữ gửi đã nhận được hồi âm cả rồi. Các công...." - Tỳ nữ kia đang định nói gì đó nhưng lại thôi. Chắc hẳn cô ta tự biết bản thân đã quá nhiều lời rồi.
Nhìn chung buổi sáng hôm ấy cũng khá vui vẻ, trừ lúc tỳ nữ Đản Đản kia mở mồm ra mỉa mai ta. Đúng vậy cô ta tên là Đản Đản, cái tên nghe đã thấy phát bệnh.
*Đản còn có nghĩa: Bệnh do mệt nhọc phát sinh. ◇Thi Kinh 詩經: "Thượng đế bản bản, Hạ dân tốt đản" 上帝板板, 下民卒癉 (Đại nhã 大雅, Bản 板) Trời làm trái đạo thường, Dân hèn đều mệt nhọc bệnh hoạn.
Sau khi đi tới Thụy Khuê Thiên Hướng Phủ nàng vào trấn nhiều hơn, bởi vậy cơ hội ta gặp nàng cũng nhiều hơn. Có hôm ta dẫn nàng tới Kim Thông trừng chơi, cả ngày chỉ nhặt quả thông và thưởng ngoạn, nàng vẽ tranh còn ta làm thơ. Có hôm ta dẫn nàng tới một con suối nhỏ dạy nàng cách câu cá, thật ra chỉ là cắm cần câu mặc cho vũ trụ sắp đặt còn ta sẽ nói chuyện với nàng.
Sau đó dù không hẹn, cứ cách ngày ta sẽ được gặp nàng một lần. Ngày nào cũng nắng vàng ươm. Bọn ta sẽ thư thư tán gẫu những câu như thế này.
"Huynh có nuôi mèo không."
"Ta không nhưng ta thích mèo lắm. Sao muội lại hỏi vậy."
"Tại thấy y phục của huynh nhiều vết cào."
Thật ra nàng không biết đó là dấu vết của những đêm ta phải ra tay triệt hạ kẻ khác. Nàng luôn thuần khiết tựa tuyết trên đỉnh Liên Sơn.
"Huynh đừng mặc màu xanh lục nhé. Ta thấy đó là màu của lòng đố kỵ, không hợp với huynh chút nào." Ta tất nhiên nghe lời nàng, đổi sang màu lam.
Ta tặng cho nàng một chiếc lược, vì lão bà bán lược nói với ta rằng lược thể hiện nỗi nhớ mong. Thế là lần nào gặp nàng, ta cũng bán manh, đòi nàng chải tóc cho ta. Nàng thế mà vẫn dịu dàng đáp ứng ta.
Những tháng ngày đó thật sự rất vui.
Sau đó nữa có một dạo trời mưa rất lâu, ta cũng không gặp nàng nữa. Mưa mùa hạ của Nã Nhị Thập Nhất là những cơn mưa dài đằng đẵng chẳng có hồi kết, màn mưa như muốn nhấn chìm cả thiên địa vào biển nước.
Ta lại chìm vào những giấc ngủ trằn trọc, run rẩy mà lâu rồi ta không còn thấy. Cơn ác mộng rất dài, rất dài. Không phải thấy yêu ma quỷ quái, mà là khuôn mặt Hạ Uyển cứ như xa dần, xa dần. Bao lâu nữa thì ta sẽ không phải mong chờ.
Cho đến một ngày ta quyết định ta sẽ không đợi ở đây nữa, ta rũ bỏ những cơn ác mộng đi để tìm kiếm nàng trong đêm tối chỉ có ánh trăng và sao. Môn quan của Diệp Vô Anh Gia Trang rất cao rất rộng và đỏ rực, như nuốt lấy ta vậy. Ta đập cửa, gào thét tên nàng, suốt nhiều canh giờ nhưng không có ai đáp lời, có lẽ vì đêm đã khuya, mọi người đều đang chìm vào trong mộng mị riêng cả rồi. Ta sẽ ở đây bình tĩnh chờ, ta phải thật tiêu soái chờ đợi nàng, mưa to quá, ta thấy hơi lạnh...
"Sao có kẻ nào lại nằm trước cửa nhà chúng ta thế này?"
"Hình như hôm qua hắn gọi tiểu thư."
"Ta không hề quen hắn."
"Tiểu thư..." - Giọng Đản Đản lạc đi
Hạ Phu nhân sai người khiêng kẻ kia ra một nơi khác khuất mắt đi rồi dặn dò nữ tử nghỉ ngơi chú ý nhan sắc, ngày thành thân sẽ chẳng còn xa.
Ta tỉnh dậy ở giữa rừng thông trống vắng phía sau phủ nhà nàng. Những lời hôm qua ta nghe được là gì vậy. Nào là kết hôn, nào là thành thân, nào là không quen ta.
Chuyện gì đang xảy ra vậy. Ta chạy thục mạng đến phủ nhà nàng, ta cần câu trả lời, là ta đang bệnh quá nên mê sảng đúng không, những điều ta nghe đều không phải thật đúng không???
Ta lao đi trong màn mưa lạnh ngắt, đến tới cột đã ở quan môn thì ta gục xuống, tại sao ta lại có thể bị ốm cơ chứ?
"Phát Nghệ, huynh lại đây." - Là một giọng nói nữ tử nhưng không phải nàng mà là Đản Đản.
Đản Đản đưa ta vào căn bếp nhỏ phía sau nhà, cho ta uống thuốc và ăn canh gà, chắc là nàng biết ta đang bệnh nên đã ân cần căn dặn đây mà.
"Huynh nghe đây, tiểu thư nhà ta sắp thành hôn rồi." - Đản Đản đều giọng nói
"Ta với huynh quen biết dù không lâu nhưng ta biết huynh là người tốt, ta cũng xin nói thật. Tiểu thư chúng ta trước nay chưa từng coi trọng tình cảm yêu đương, tiểu thư muốn bản thân được gả vào một thế gia vững trãi. Về việc này tiểu thư đã tiên lượng từ sớm, chọn cho mình những đối tượng phù hợp, tuần trước Nguyễn Đăng Dược, con trai đại tướng Nguyễn Sỹ của Thụy Khuê Nguyễn Thị đã cầu hôn tiểu thư rồi. Huynh đối với tiểu thư mà nói chỉ là niềm vui chốc lát... Phát Nghệ, huynh nghe ta nói không?
Phía bên kia là những âm thanh mờ đục, ta chẳng còn nghe rõ nữa. Tự dưng ta muốn thay y phục, ta muốn mặc một bộ y phục xanh lục.
Khương Diệp sau đấy còn nhìn thấy nam nhân đó lao đến phủ, thảng thốt tìm kiếm Hạ Uyển, nhưng thay vào đó chỉ có thể gặp Hạ Lão Phu nhân và nghe những lời miệt thị. Rằng y là một kẻ không gia không thế, dung mạo tầm thường, hữu danh vô thực, và tệ hơn cả tất cả những điều trên là Hạ Uyển truyền lại cho phu nhân. Hình ảnh cuối cùng mà Khương Diệp nhìn thấy qua đôi mắt của Phát Nghệ là màu xanh lục thẫm dần thẫm dần.
Khương Diệp mở mắt tỉnh dậy, đoạn hồi ức này dù không ghê rợn như đoạn hồi ức trước nhưng đặc biệt để lại dư âm đau thương, xen chút bi ai. Khương Diệp thở dài một tiếng, thì Hoàng Kỳ bước tới bên cạnh đưa ra một ly trà:
"Đây trà trà cúc mẹ ta rang cho ta. Có tác dụng an thần rất tốt, ngươi uống cùng Tụ Thức đan sẽ thấy tốt hơn."
Khương Diệp tay run run đón lấy tách trà:
"Nhị Cẩu, ngươi nói xem... có phải ta bị sảng rồi không? Sao ngươi tự dưng lại tốt vậy? Hư Vô, người nói đi, ta dùng Vọng Ký Chú đến dại rồi có phải hay không?"
Hư Vô chỉ lắc đầu nhè nhẹ rồi lại hướng về phía Hạ Uyển đang nằm im lìm.
"Lá cây, ngươi đừng nói vớ vẩn nữa. Thế rốt cuộc ngươi nhìn thấy gì rồi?" - Hoàng Kỳ sốt sắng
"Cũng không có gì nhiều. Chỉ là... toàn bộ... chân tướng sự việc thôi." - vừa dứt lời, vẻ mặt của Khương Diệp có chút ngập ngừng.
Nàng thuật lại từng chút từng chút câu chuyện dưới ánh thần đăng mập mờ. Nghe xong tất cả, khuôn mặt Hư Vô giãn ra một chút, có lẽ rằng đã có đánh giá của riêng mình. Phàm mọi ân oán trên thiên hạ này, chưa bao giờ chỉ từ một phía.
Nửa đêm hôm ấy Hư Vô bày tỏ nguyện vọng sẽ mang xác Hạ Uyển về để tổ chức lễ tang cho toàn bộ Diệp Vô Ảnh gia trang. Hư Vô bước ra ngoài, trên tay là xác của biểu muội lọt thỏm, Hoàng Kỳ khép lại cánh cửa gỗ, đập nhẹ một cái như muốn bỏ lại oán giận thay cho tỷ tỷ.
Bỗng vụt qua trước mặt Hư Vô một bóng người ẩn hiện sắc xanh lục, trên tay nàng giờ trống rỗng.
"Các người dám động vào nàng ấy? Dựa vào gì cơ chứ?" - Một giọng nói giễu cợt cất lên.
Hư Vô không kìm được oán giận, rút mộc kiếm Tách Bạch lao đến phía kẻ kia, như chỉ muốn một kiếm. Phát Nghệ lấy Thao Minh Thiên Mão đang đội trên đầu, đỡ một kiếm của Hư Vô, sở dĩ đây vốn là một chiếc mũ làm bằng Hắc Thạch, rất cứng, có thể chịu được nhiều đòn vật lý. Phái Bình Lăng có đặc trưng có thể chế tác được nhiều món bảo bối độc nhất vô nhị, tạo nên lợi thế riêng.
Hư Vô bị phản đòn, văng ra vài thước. Phát Nghệ lợi dụng thời cơ, giương Hắc Tản, bắn ra hàng vạn lưỡi kiếm, ngay lập tức tiếng đàn Mộc Lục Cầm vang lên ma mị điệu Vong Tán, đảo chiều lưỡi kiếm về phía Phát Nghệ. Hắc Tản vừa ở thế công nay đã thu về thế thủ, bảo vệ chủ nhân của nó khỏi lưỡi kiếm sắc nhọn. Tiếng đàn đổi nhạc tính, thấp xuống nửa âm bậc, như tiếng cào xé tâm can tụ lại một hoàng quang vàng chói, lao đến trói lấy đối phương. Vừa rút dần linh khí, vừa làm Phát Nghệ lóa mắt, không rõ phương hướng. Thân bị trói nhưng cổ tay y vẫn tự do, ngay lập tức ném ra một thứ bột màu đen làm Hư Vô mất tập trung, không điều khiển đường điệu đàn, nhân cơ hội đó mà trốn thoát. Đồng thời, phóng ra một con dao độc về phía Hư Vô. Hoàng Kỳ kêu lên một tiếng: "Tỷ tỷ cẩn thận!" lấy thân mình đỡ nhát dao động trí mạng rồi gục xuống. Vẫn cố gào lên trong màn mưa: "Tỷ cứ đi đi, đừng lo cho ta."
Vừa lúc này Khương Diệp từ đâu lồm cồm bò đến. Hoàng Kỳ mắt trắng bệch ngờ vực hỏi:
"Ngươi...ở đây từ khi nào. Nãy giờ ta không thấy."
"Ta vẫn luôn ở đây mà." - Khương Diệp trả lời rất nhanh
"Ngươi ở đây mà sao không giúp tỷ tỷ ta? Khụ khụ." - Giọng hắn cứ lạc dần
"Ta sợ muốn chết...sợ đến nỗi muốn bị tiền đình luôn đây. Ta còn chưa hết đau đầu từ nãy, ngươi nghĩ xem...nếu ta tham chiến nhỡ đao kiếm không vững lại làm vướng chân tỷ ngươi thì sao." - Thực chất chỉ là đang viện cớ cho sự hèn nhát của mình - "Ngươi để ta chẩn mạch..."
Phát Nghệ tưởng như có thể ôm lấy Hạ Uyển cao chạy xa bay thì bị một chưởng đánh từ phía sau. Người thực hiện đòn đánh là một cô nương dáng người mảnh khảnh mặc y phục đỏ khoác một lớp lụa đen tuyền, hông đeo lệnh bài của Mạnh Thị, tay cầm bút lông, mặt mày tinh anh, một bên má lúm đồng tiền, cười cợt nói:
"Huynh mới đi khỏi phủ không lâu mà thân thủ yếu đi hẳn rồi đó nhỉ."
Một đòn kia chỉ khiến Phát Nghệ khựng lại chứ không thể hạ gục hắn hoàn toàn.
"Hóa ra là Ôn Quýnh Nữ Đại Hiệp. Chó mà ở đây thì chủ chắc cũng không xa nhỉ. Lão già Cường Bích đâu?" -Phát Nghệ khinh thường đáp lời.
Vừa lúc đó Hư Vô bước tới.
Lại là màn đối thoại chua chát đó.
Hắn lao đến.
Nhưng chỉ để lãnh một đòn vào tim. Nguyên thần như bị đánh bay một nửa. So với vị tiểu thư này, hắn vẫn còn thua một bậc.
Hắn góp nhặt chút bình sinh, lấy máu trên tay quệt vào Khuông Uy Lữ, đôi giày này có thể hóa người thành chim, bay đi trong chốc lát.
Hư Vô định đuổi theo, quay lại nhìn Hoàng Kỳ mặt mày tái mét đang nằm một góc, nàng cau mày, cất Mộc Lục Cầm lại sau lưng, chạy về phía tiểu đệ.
"Hư Vô, hắn yếu lắm rồi. Ta thử đủ mọi cách rồi, kể cả đan dược của ta ...đều không có tác dụng" - Khương Diệp lo lắng.
"Tỷ tỷ, sao tỷ không đuổi theo hắn nữa?" - Hoàng Kỳ giọng khó nhọc hỏi
"Ta đã đánh hắn một đòn huyền đan tiêu tán hơn nửa phần. Hắn sẽ không gắng gượng được lâu đâu. Vết thương đâu để ta xem." - Hư Vô lộ rõ nét mặt lo lắng.
"Ta không sao. Thế còn xác của Hạ Uyển cô nương thì sao." - Hắn vẫn gắng gượng cho dù độc tố đã hóa đen cả mạch máu.
"Xét cho cùng, đây là món nợ muội ấy phải trả. Bây giờ lo cho đệ trước đã." - Hư Vô dốc hết bình thuốc này với bình thuốc khác vào vết thương nhưng xem chừng đều vô dụng.
Đúng lúc đó Ôn Quýnh bước tới:
"Bái kiến Hư Vô tiểu thư, ta là do Cường Bích Tôn phái đến xem xét tình hình. Vết thương kia hãy để ta xem qua." Ôn Quýnh ngôi xuống, nhìn vào vết thương, thấy . Rồi nói:
"Đây là Hắc Ảnh Độc của Mạnh Thị, tên này cũng chỉ biết dùng lại đồ thôi. May là ta có mang thuốc giải đi." - Ôn Quýnh để một viên đan dược vào miệng Hoàng Kỳ. Hắn gượng dậy, ngồi thẳng lưng, vận khí. ép độc tố ra khỏi cơ thể. Sau khi ho ra một bụm máu đen, vết thương ngừng lan ra. Tuy mạch máu vẫn còn dấu hiệu nhiễm độc, nhưng tình trạng đã không còn đáng ngại. Chỉ cần chịu khó vận khí thêm chút nữa, qua một đêm sẽ trừ khử được hết độc.
"Đa tạ Ôn cô nương. Xin hỏi Cường Bích Tôn có đi cùng cô không?" - Hư Vô hỏi
"Đại công tử có một số việc nên phải đi sau, sẽ đến hội ngộ với Hư Vô tiểu thư sớm."
Tất cả trở về căn nhà gỗ cho Hoàng Kỳ có thời gian vận công điều khí, hồi phục vết thương. Lúc Hư Vô bàn chính sự với Ôn Quýnh, Hoàng Kỳ cũng có việc, Khương Diệp dò xét căn nhà lần cuối, thấy cạnh chiếc tủ đầu giường là một chiếc lược ngọc khảm hình hạc rất quen thuộc tựa như đã thấy đâu đó ở trong mơ. Chẳng lẽ nào là chiếc lược Phát Nghệ tặng Hạ Uyển, có khi nào nên dùng Vọng Ký Chú lên vật này, dù sao cũng chưa chắc là một vật bất ly thân.
Khương Diệp ngủ thiếp ở trên giường, có lẽ là do quá mệt.
Hoàng quang ký ức hồng thắm tựa đóa anh đào
"Huynh ấy thật thú vị. Dù không phải đẹp trai cho lắm."
"Ta chưa từng gặp người nào thú vị và am hiểu nhiều thứ như vậy."
"Tóc huynh ấy còn dài và mượt hơn cả tóc ta, vậy mà còn tặng cho ta một cây lược là ý gì?"
"Ta sắp phải thành hôn rồi, có lẽ không nên nhớ đến huynh ấy nữa, dù sao cũng không phải là người xứng đáng với ta. Không thấy ta đến chắc huynh ấy sẽ quên ta đi thôi."
"Tự dưng thèm một bát cháo ghê. À không được, với địa vị của ta hiện tại, cũng không tiện lui tới những nơi như vậy..."
"Hắn điên rồi!!... Ta phải làm sao đây?... Chỉ cần ta ngoan ngoãn xin tha là được đúng không?
Phát Nghệ. Ngươi yêu vị cô nương này đến phát điên phát cuồng, đến mức ví nàng như thần thánh. Nhưng ngươi sai rồi, từ đầu ngươi đã sai. Nhân vô thập toàn. Nàng không phải thần. Nàng chỉ là một con người, có hỉ nộ ái ố. Được ngươi tán thưởng, nàng đương nhiên sẽ thích thú. Đối với tình cảm mới mẻ, đương nhiên phải có chút kháng cự. Xuất thân ngươi thấp kém nên đương nhiên nàng phải có lòng e dè. Bị ngươi tấn công, nàng đương nhiên sẽ lạy lục. Ngươi vì nhìn thấy mặt "nhân tính" này của nàng mà ra tay... Ngươi nhìn đời quá đỗi phiến diện. Chỉ muốn thấy phần đẹp đẽ của vạn vật. Đối với những gì ngươi ko vừa mắt, đều tự cho mình cái quyền trừ khử chúng. Nực cười...
Khương Diệp tỉnh dậy, thở dài ngao ngán. Vốn tất cả những chuyện này đã chẳng phải xảy ra. Nhân gian này có nào tách biệt được thế nào là yêu? Thế nào là thích? E rằng đến người trong cuộc cũng chưa tự sáng tỏ được.
Mưa vẫn cứ lớn dần, lớn dần, che đi mọi dấu vết, mọi tội lỗi vừa xảy ra.
Phát Nghệ lê lết trong màn mưa, ôm lấy xác người con gái ấy tựa như
cả sinh mệnh.
Một bóng hình oai phong lẫm liệt đứng trước mặt hắn, giọng nói trầm ổn:
"Gây sự đủ rồi đấy. Về Phù Mỹ động mà an ổn trốn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.