Chương 44
Thời Cửu
21/08/2013
Cô lại nằm mơ.
Mơ thấy lúc mình vừa vào năm nhất, lớp
tổ chức đi Tây Sơn, cô không cẩn thận bị trật chân, anh cõng cô xuống
núi. Lưng anh rất rộng, cô ghé vào, ôm cổ anh, lắc qua lắc lại, cô buồn
ngủ.
Mùa thu trên Tây Sơn đầy lá đỏ, chỉ có
hai người, tiếng chân bước đi nghe như tiếng chim hót. Cô đỏ mặt, cố lấy dũng khí, nói nhỏ vào tai anh: “Khúc Duy Ân, em thích anh, anh làm bạn
trai em nha?”
Tai anh đỏ lên, hơi hơi nghiêng đầu. Cô
nhìn thấy môi anh hơi giật giật, từ miệng anh phát ra giọng nói nghiêm
nghị: “An Tư Đông, tỉnh lại đi.”
Thật đáng ghét, tại sao muốn đánh thức
cô. Cô phất phất tay, muốn xua đi cái âm thanh ghê tởm kia, ghé sát vào
anh hỏi: “Anh nói gì? Em nghe không rõ.”
“Tôi kêu cô tỉnh lại đi!”
Điều này đúng là đã làm cô tỉnh, mơ mơ
màng màng mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt lại kính chắn gió, phản chiếu
loáng thoáng hình ảnh ngược của cô, hình như cô đang ở trong một chiếc
xe.
Cái giọng nói kia vẫn còn: “Đến rồi, xuống xe.”
“Ừhm…” Cô mơ hồ nói, mí mắt còn chưa mở hết, nghiêng người mò mò cửa xe, mò nửa ngày cũng không tìm ra được chốt cửa.
Hình như không đúng lắm…
Cái giọng nghiêm nghị kia hình như bị tảng đá nghẹn lại: “Cô mò đủ chưa.”
Cô cố mở mắt, trước mặt lại xuất hiện khuôn mặt tối sầm, mà tay cô đang để ở trên ngực của người kia…
囧! Mò sai hướng rồi.
Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng rút tay về, cười ngượng: “Xin lỗi, tôi chưa tỉnh ngủ…”
“An Tư Đông, cô có đầu óc không!” Anh
bạo phát, hét vào mặt cô, “Trời tối uống say sướt mướt lên xe đàn ông,
còn ngủ trên xe, bị người ta ăn luôn cũng không biết mình chết như thế
nào! Lớn vậy rồi, không có chút cảnh giác à!”
Đây không phải là tại anh à… kỳ thật em rất hy vọng anh có chút suy nghĩ xấu xa với em…
Người vẫn còn men rượu, cô len lén nhìn
anh, vì giận mà ngực thở phập phồng, áo sơ mi hơi hơi ôm lấy đường cong
và cơ bắp của anh. A… vừa rồi nửa tỉnh nửa mê không cảm thấy gì, sớm
biết thì cô sẽ tiếp tục giả bộ mơ màng một lát nữa…
Có nên giả say phi lễ với anh không?
… Chắc anh xử đẹp cô luôn quá, nhìn tay
anh đi, gân xanh nổi lên rồi, chỉ một đấm thôi cô không cần đi mà trực
tiếp văng ra khỏi xe, loại hành vi nguy hiểm như vậy không nên thử…
Mấu chốt là, tuy cô đang say nhưng đầu
óc lại rất tỉnh. Đang lúc tỉnh thì An Tư Đông này không làm được cái
loại hành vi đáng xấu hổ đó…
Vì sao lúc nãy không uống thêm mấy ly nữa để say chết đi? T_T
Cô nhìn qua cửa xe, xe dừng ngay tại cửa nhà. “Cái kia… cảm ơn anh đã đưa em về.” Nhìn vào đồng hồ. “Thời gian
cũng không còn sớm nữa, mười giờ rưỡi, em về trước… đã mười giờ rưỡi?!”
Chín giờ rưỡi mọi người ra khỏi nhà hàng, cô ngủ trên xe anh đúng một tiếng à?
Từ cổng đông trường tới đây, chỉ hai
chuyến tàu điện ngầm, trời lại tối, đi suốt một tiếng mới tới à… sớm
biết vậy đi tàu điện ngầm cho rồi. = =
Anh nhìn chằm chằm phía trước: “Trên đường hơi kẹt xe.”
“Ha ha, giao thông bây giờ càng ngày
càng tệ, tối rồi còn kẹt xe, ban ngày không biết sao nữa. Trước kia em
nghe radio nói lượng xe lưu thông trên đường hơn 400 vạn…”
Cô đang nói cái gì vậy… 囧!
Anh im lặng, không khí hơi lạnh.
“Đúng là không còn sớm nữa, em,em về
đây, bye bye.” Cô cỡi dây an toàn ra, xoay người mở cửa xe. Kéo xuống,
không mở được, kéo xuống nữa, vẫn là không mở được.
“Cửa xe hình như bị khóa?”
Anh có chút không tập trung nói: “Ừhm”
Ừhm rồi mà sao anh còn chưa mở khóa, khó hiểu nha! >_<
Ma xui quỷ khiến, cô cũng không giục,
quay người ngồi lại, ngơ ngác nhìn đồng hồ. Đèn led màu đỏ không ngừng
lóe lên, đồng hồ đột ngột nhảy sang một con số khác.
22:31. Trôi qua 1 phút, lại mất thêm 1 phút.
Sinh nhật anh, chỉ còn 1 giờ 29 phút.
Cô nhớ tới mấy bữa trước mình còn hùng
hồn nói kiếm một cuốn Mỹ Vị Phong Xà làm quà sinh nhật tặng anh, hoàn
thành tâm nguyện năm ấy của mình, rồi sau đó hoàn toàn nói good bye với
anh, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng về cuộc sống mới.
Bây giờ còn chưa tới nửa tiếng, bóng của Mỹ Vị Phong Xà còn chưa thấy, cô cảm thấy mình một chút tư thế ngẩng
đầu ưỡn ngực cũng không có.
Ngẫm lại cũng rất oan nha, thầm mếm
người ta suốt ba năm, giờ ngày nào cũng được gặp người ta nhưng lại
không biết anh nghĩ gì. Chẳng lẽ lại giống như đối với Vạn Thiên vậy,
chỉ có thể thầm mến trong lòng?
Nếu không, nhân cơ hội này thổ lộ đi?
Nếu anh đối xử với cô giống như Cindy thì cô sẽ nói mình đang say nhìn
nhầm anh với người trong lòng, xong rồi khích anh mấy câu nữa, thế nào?
Hình như được đó ……..
Men rượu đúng là giúp cô có gan hơn, nếu là bình thường, cô căn bản không dám làm. Tim cô đập liên hồi, quay mặt nhìn anh: “Khúc Duy Ân, kỳ thật từ ba năm trước em đã…”
Động tác cô quá mạnh làm dây treo trên xe quay một vòng, hiện ra khuôn mặt tươi cười của một cô gái trẻ.
Là Tiểu Tây, bạn gái của anh, Trịnh Tây Thần, tên tắt là ZXC.
Mật gấu của cô từ từ teo lại. Tiểu Tây,
một bé gái hồn nhiên trong sáng như vậy, thấy cô bông gân liền chạy lên
cứu cô, gặp chuyện ủy khuất liền tìm đến sự an ủi của người chị này. Cô
làm sao có thể làm ra chuyện… vô vị này để chấm dứt cái mà cô gọi là ước muốn, để mình thoải mái hơn nhưng lại khiến người khác buồn lòng này.
Anh gác tay trái lên, cũng nhìn vào cô: “Ba năm trước đã gì?”
“Á, chỉ là chuyện của ba năm trước , em sớm nên xin lỗi anh, vẫn không có cơ hội…”
“Nguyễn Tĩnh nói cho chúng tôi biết
rồi.” Anh chặn ngang cô, lại nói: “Chuyện không vui qua rồi đừng nhắc
nữa, tôi cũng đã sớm quên rồi.”
Quả nhiên anh không muốn nhắc tới…
Đôi khi, yêu một người quá lâu, bạn sẽ
quên đi nguyên nhân ban đầu yêu người ấy, mà chỉ đang mê luyến cái cảm
giác có tình yêu ấy. Giống như cô đối với Vạn Thiên, kỳ thật cô cũng
không nhớ mình thích anh ở chỗ nào, rõ ràng chỉ nói vài câu với nhau,
nhưng vẫn chấp nhất cái thích ấy.
Cũng như vậy, khi ghét ai đó rất lâu,
bạn cũng không nhớ nguyên nhân ban đầu mình tại sao lại ghét người đó,
chỉ là cái ghét ấy vẫn in sâu trong tâm trí cô.
Lớp hai, cô từng có một bạn nam rất
thân, tên Tiểu Lỗi, ngày nào hai người cũng ở chung với nhau cho tới khi tan học. Tiểu Lỗi hơi nghịch, thích trèo cây, thường xuyên bắt đủ loại
động vật ghê tởm để hù bạn gái, nhưng lại không khi dễ cô. Có lần không
biết cậu ấy bắt ở đâu ra một con rắn, đánh chết rồi giấu trong cặp đem
vào trường, lén lút bỏ vào học bàn của Tiểu Vi ngồi cùng bàn với cô.
Tiểu Vi đưa tay vào lấy sách, lấy ra một con rắn, sợ tới mức té từ trên
ghế xuống, ót đụng vào góc bàn, bị trầy, máu chảy không ngừng. May mà
vết thương lành lại, phía trên có một vết sẹo to bằng đồng xu, cứ bị bạn học chọc ghẹo là xấu xí, Tiểu Vi cũng chỉ có thể lấy băng y tế che vết
sẹo lại.
Từ ấy cô rất ghét Tiểu Lỗi, trước kia
thấy bạn ấy chọc mấy bạn gái trong lớp là đã thấy xấu rồi, không muốn để ý bạn ấy nữa. Mãi cho tới lớp sáu, có lần đang tán gẫu bàn tới mới biết chuyện bỏ rắn vào học bàn Tiểu Vi không liên quan gì tới Tiểu Lỗi.
Nhưng lạ là sau bao nhiêu năm, trong mắt cô Tiểu Lỗi là một bạn hay phá, xấu xa, khó ưa, mỗi lần gặp bạn ấy lại
làm cô nhớ tới nước mắt, miếng băng y tế và dáng vẻ rụt rè trước mặt các bạn nam của Tiểu Vi. Tình bạn giữa hai người đã không thể tìm lại nữa,
đôi lúc gặp nhau trên đường, cũng chỉ chào hỏi một cách khách sáo thôi.
Cô nghĩ, ấn tượng của cô trong mắt Khúc
Duy Ân, chắc cũng là như vậy. Cho dù Nguyễn Tĩnh nói sự thật cho anh
biết, nỗi đau mà anh từng có cũng không mất đi. Phương pháp tốt nhất
chính là để nó qua đi không cần nhắc lại nữa.
“Ừhm… cứ như vậy đi…” Cô buồn buồn, “Em về đây, anh giúp em mở cửa đi.”
Anh vẫn như cũ để tay lên tay lái không hề động đậy, mày nhíu lại, mắt nhìn về phía trước, môi mím chặt.
Chẳng lẽ cô phải tự mở? Cô làm sao biết cách mở khóa…
Đột nhiên anh nói: “Em cho anh một chút thời gian.”
Ý, mấy giờ? Cho anh thời gian tiêu hóa chuyện Nguyễn Tĩnh kể mới có thể từ từ tha thứ cho cô hay sao? Cái này không vội…
Anh nhìn chằm chằm vào bãi cỏ phía
trước, hình như đã quyết định chuyện gì rồi: “Anh biết giờ anh không có
tư cách nói những lời này, nhưng, Bí Đao, anh vẫn…”Anh nhìn chằm chằm vào bãi cỏ phía trước, hình như đã quyết định
chuyện gì rồi: “Anh biết giờ anh không có tư cách nói những lời này,
nhưng, Bí Đao, anh vẫn…”
Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên chấn
động cả xe, âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại trên kính chắn gió, màn hình cứ chớp nháy chớp nháy: “Trịnh Tây Thần gọi, có nhận hay không?”
Tiếng nhạc kia là loại nhạc đơn âm, nghe hơi tệ, lại có chút chói tai, nhưng nhạc điệu lại hơi quen. Vang lên
lần hai, cô mới nhớ ra đó là nhạc nền của “Sumurai”.
Cô chỉ chỉ điện thoại: “Tiểu Tây gọi, anh không nhận à?”
Anh đành phải tiếp điện thoại: “Alô”
Trong xe rất im, giọng trong điện thoại
phát ra cô cũng nghe thấy rõ ràng: “Anh Duy Ân, mười giờ rưỡi rồi, sao
anh còn chưa về vậy?”
Anh đanh mặt: “Về liền.”
“Anh lái xe à? Đừng uống rượu nha, rất nguy hiểm.”
“Đã biết.”
“Vậy anh về nhanh nha. Em đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho anh, anh nhất định phải về trước mười hai giờ đó, em đợi anh.”
“Ừh.”
Anh tắt điện thoại, “Ba!” một tiếng ném ra trước, đụng phải kính chắn gió, khiến cô hết hồn.
Hình như đại gia không vui lắm. Á… đàn
ông đều không thích bạn gái quản việc đi lại của mình. Cô cẩn thận nói:
“Kỳ thật Tiểu Tây cũng muốn tốt cho anh, thấy anh về muộn, lo lắng chút
thôi…”
Anh vỗ mạnh vào đồng hồ đo lường, xung quanh vang lên tiếng mở khóa: “Xuống xe!”
Bực cái gì, cô bực mới đúng. Người mình
thích ngồi đó mà không nhúng chàm được lại còn phải khuyên anh về sớm
chút vì trong nhà có người đẹp đang chờ. “Quà đặc biệt”, nghe là biết
không phải chuyện tốt đẹp gì rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng…
Không thể nghĩ nữa, nghĩ tiếp nữa chắc cô cuồng bạo hết thảy những sinh vật xung quanh quá. T_T
Cô đẩy cửa xe ra, nhanh chân bước xuống, tay đóng mạnh cửa xe, từng bước từng bước đi lên cầu thang. Đi tới ngã
rẽ, cô không còn sức lực nữa, cô dựa lưng vào tường, đứng hồi lâu mới
nghe thấy tiếng xe rời đi.
Vừa bước vào cửa, Mao Dĩnh liền che mũi
lại: “Muốn chết, con bé phóng đãng giờ này mới về, cả người toàn mùi
rượu. Khai nhanh! Thất thân rồi chứ gì? Có thất thân chưa?”
An Tư Đông vừa thay giày vừa liếc qua Mai Dĩnh: “Muốn thất thân mà không được toại nguyện.”
Oán khí rất lớn nha… Mao Dĩnh rụt rè hỏi: “Em gái đi uống rượu với cha của Khiếu Thiên hả?”
Cô “ừ” một tiếng.
“Sao cưng tệ vậy!” Mao Dĩnh dùng ánh mắt luyện sắt không thành thép nhìn cô, “Chị đã dạy em bao nhiêu lần rồi,
uống rượu với đàn ông mà không thất thân, thì cưng còn mặt mũi mà về nhà hả, sao cưng không tìm miếng đậu hủ nào đó mà đâm đầu vào chết đi?”
“Chị muốn em làm kẻ thứ ba à?” Cô thay
giày xong đi qua đá một cái, ánh mắt tràn ngập oán khí lạnh như băng,
“Chị không phải ghét kẻ thứ ba lắm sao?”
Oán khí của một cô gái nhẫn nhịn suốt ba năm thật đúng là đáng sợ… Mao Dĩnh không dám chọc nữa, lá gan nhỏ chỉ
chỉ phòng tắm: “Em đã pha nước nóng rồi, chị cả cứ đi tắm đi.”
…
Đã ngủ ở trên xe một giấc rồi, tắm táp xong cũng thấy tỉnh táo hơn, không buồn ngủ nữa. Cô mở máy tính nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa, nên … thử tiếp vận may không? Dù sao cũng đang chán, quý danh cũng không kịp tham gia hoạt động, đánh quái thôi cũng được. Cô onl acc QWE, chạy tới khu Bần Tích, bắt đầu đánh quái kiếm sách nấu ăn Mỹ Vị Phong Xà với đủ loại cảm xúc nào là thoải mái, hồi hợp, chờ đợi, thấp thỏm, lo lắng,… Thời gian từng phút từng phút trôi qua, 23:35, 23:40, 23:45, 23:50… Một đám quái ngã xuống, trên đất rơi ra vật phẩm sang sáng. Mở ra, chỉ có tiền; lại mở ra, da động vật màu xám; đột nhiên nhặt được một quyển trục, cô hồi hợp, nhìn lại là một bản vẽ của thợ rèn… 23 giờ 55 phút, một đám quái lại ngã trên đất, hôm nay là lần thứ N ngã xuống, tổng cộng có lẽ cũng hơn vạn con rồi, cuối cùng cũng rơi ra sách nấu ăn mà cô muốn. Ý trời mà ! Cô nhặt lên chạy vội vào thành, mở thêm một giao diện bên bộ lạc. Mở acc Khúc Thủy Lưu Thương, nhìn thấy QQWWEE đang online, đang ở Áo Cách Thụy Mã. Cô đem acc bên bộ lạc mở khung đấu giá trước, rồi lại quay sang acc QWE muốn bán. Mở giao diện bên kia thì thấy acc cô còn đang ở điểm truyền tống, đột nhiên có một đối địch tên đỏ, cưỡi ngựa chạy tới. Cô sửng sốt, đối phương đứng lại. Hơn nửa đêm rồi, anh không có chuyện gì làm tới bản đồ cấp thấp này vậy làm gì? = = 23 giờ 58 phút. Một người là nam Cự Ma dáng người cao lớn nhất trong WOW, người còn lại là nữ Chu Nho có dáng vẻ nhỏ bé nhất, hai Tử Kỵ, tên lại gần giống nhau, lại chọn nhau làm mục tiêu, trong đêm khuya ở một bờ biển yên lặng vô bờ, hai người nhìn nhau. Đây là internet, là game, là thế giới ảo, cũng không phải hai người thật sự nhìn nhau, anh không biết cô là ai, cho nên, lá gan cô lớn hơn nhiều. Kỳ thật…. một liên minh một bộ lạc, cũng không có cách nào giao tiếp. Lại nhớ tới một lệnh dễ thương, “/love”. Giờ cô chọn mục tiêu là anh, nhấn vào khung chat mệnh lệnh đó, màn hình trước mặt sẽ hiện lên “QWE yêu bạn” Gửi hay không? Gửi hay không? Tóm lại là có nên gửi hay không? 23 giờ 59 phút. Thôi, thôi kệ, gửi vậy! Tay run run… mẹ nó lại gặp phải bi kịch quên kích hoạt khung chat nên trở thành công kích rồi! T_T Cự Ma lập tức xuống ngựa, tiến vào trạng thái chiến đấu. Thủ vệ Địa Tinh xung quanh cũng hướng về phía cô. Cô đứng yên không hề động đậy, mặc cho anh nhảy qua nhảy lại bên người cô, đủ loại kỹ năng phóng lên người Chu Nho. Cô mở khung chat, nhấn vào một hàng chữ. [Phụ cận][QWE]: Em yêu anh. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng đã nói ra rồi, cảm giác này… thật tuyệt… Dù sao anh đọc cũng không hiểu, bên anh chỉ xuất hiện một chuỗi ký hiệu vô nghĩa, có lẽ còn nghĩ người kia đang chửi mình. Cảm ơn Blizzard đã đặt ra quy định này. Chết thì có sao đâu, một linh hồn héo úa, lạnh như băng… Trên người Chu Nho xuất hiện đủ loại kỹ năng của Tử Kỵ, mỗi kỹ năng của Tử Kỵ cũng đều thể hiện cho một sự tuyệt vọng. Cô rất nhanh chỉ còn lại một lớp máu mỏng. Hình như tình cảm suốt ba năm nay đột nhiên bùng nổ, cô còn chưa thấy đã nghiền, lại nhấn thêm lần nữa. [Hô to] [QWE]: Em yêu anh! Cự Ma đột nhiên ngừng tay, có lẽ đã bị hành vi quái dị của cô hù cho rồi, bước ra khỏi khoảng cách công kích. Giờ mới dừng tay thì có ích gì, chỉ còn lại chút máu, không thấy trên người em còn bị dính độc DOT sao? Anh dừng, nhưng thủ vệ còn đuổi đánh kia kìa. == [QQWWEE mang dịch bệnh cho QWE tạo thành 1650 điểm thương tổn hệ băng. (Bạo kích)] [QQWWEE làm héo úa linh hồn của QWE tạo thành 670 điểm thương tổn ám ảnh. (Hơn 106 thương tổn)] Chu Nho đã biến thành thi thể. Thời gian của hệ thống bên góc phải màn hình đã nhảy lên con số 0:00. Ngày hôm nay đã qua rồi, sinh nhật anh, cuối cùng cũng đã kết thúc. Mà ước muốn của cô, cũng đã được thực hiện rồi. Một ngày tốt đẹp biết bao. Như vậy cũng tốt, cuộc gặp gỡ này là sai lầm, bắt đầu bằng giết người, kết thúc cũng bằng giết người. … Á, nói sai rồi, hẳn là bắt đầu là bị giết, kết thúc cũng là bị giết. -_-b Cuối cùng cô nhìn thoáng qua Cự Ma trên màn hình, bĩu môi, nhấn thoát game. Sau đó, tắt vi tính, ôm Khiếu Thiên chui vào chăn, ngủ. Mà lúc này bên kia internet, có người vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể trên màn hình và dòng chữ màu đỏ tươi kia, lông mày nhíu lại. [Hô to][QWE]: (ngôn ngữ thông dụng) MandosBor! Có ý gì vậy? Hơi quen, hình như trước kia đã có thấy qua ở đâu rồi… Có nên vào google tìm thử không?
Đã ngủ ở trên xe một giấc rồi, tắm táp xong cũng thấy tỉnh táo hơn, không buồn ngủ nữa. Cô mở máy tính nhìn đồng hồ, 11 giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa, nên … thử tiếp vận may không? Dù sao cũng đang chán, quý danh cũng không kịp tham gia hoạt động, đánh quái thôi cũng được. Cô onl acc QWE, chạy tới khu Bần Tích, bắt đầu đánh quái kiếm sách nấu ăn Mỹ Vị Phong Xà với đủ loại cảm xúc nào là thoải mái, hồi hợp, chờ đợi, thấp thỏm, lo lắng,… Thời gian từng phút từng phút trôi qua, 23:35, 23:40, 23:45, 23:50… Một đám quái ngã xuống, trên đất rơi ra vật phẩm sang sáng. Mở ra, chỉ có tiền; lại mở ra, da động vật màu xám; đột nhiên nhặt được một quyển trục, cô hồi hợp, nhìn lại là một bản vẽ của thợ rèn… 23 giờ 55 phút, một đám quái lại ngã trên đất, hôm nay là lần thứ N ngã xuống, tổng cộng có lẽ cũng hơn vạn con rồi, cuối cùng cũng rơi ra sách nấu ăn mà cô muốn. Ý trời mà ! Cô nhặt lên chạy vội vào thành, mở thêm một giao diện bên bộ lạc. Mở acc Khúc Thủy Lưu Thương, nhìn thấy QQWWEE đang online, đang ở Áo Cách Thụy Mã. Cô đem acc bên bộ lạc mở khung đấu giá trước, rồi lại quay sang acc QWE muốn bán. Mở giao diện bên kia thì thấy acc cô còn đang ở điểm truyền tống, đột nhiên có một đối địch tên đỏ, cưỡi ngựa chạy tới. Cô sửng sốt, đối phương đứng lại. Hơn nửa đêm rồi, anh không có chuyện gì làm tới bản đồ cấp thấp này vậy làm gì? = = 23 giờ 58 phút. Một người là nam Cự Ma dáng người cao lớn nhất trong WOW, người còn lại là nữ Chu Nho có dáng vẻ nhỏ bé nhất, hai Tử Kỵ, tên lại gần giống nhau, lại chọn nhau làm mục tiêu, trong đêm khuya ở một bờ biển yên lặng vô bờ, hai người nhìn nhau. Đây là internet, là game, là thế giới ảo, cũng không phải hai người thật sự nhìn nhau, anh không biết cô là ai, cho nên, lá gan cô lớn hơn nhiều. Kỳ thật…. một liên minh một bộ lạc, cũng không có cách nào giao tiếp. Lại nhớ tới một lệnh dễ thương, “/love”. Giờ cô chọn mục tiêu là anh, nhấn vào khung chat mệnh lệnh đó, màn hình trước mặt sẽ hiện lên “QWE yêu bạn” Gửi hay không? Gửi hay không? Tóm lại là có nên gửi hay không? 23 giờ 59 phút. Thôi, thôi kệ, gửi vậy! Tay run run… mẹ nó lại gặp phải bi kịch quên kích hoạt khung chat nên trở thành công kích rồi! T_T Cự Ma lập tức xuống ngựa, tiến vào trạng thái chiến đấu. Thủ vệ Địa Tinh xung quanh cũng hướng về phía cô. Cô đứng yên không hề động đậy, mặc cho anh nhảy qua nhảy lại bên người cô, đủ loại kỹ năng phóng lên người Chu Nho. Cô mở khung chat, nhấn vào một hàng chữ. [Phụ cận][QWE]: Em yêu anh. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng đã nói ra rồi, cảm giác này… thật tuyệt… Dù sao anh đọc cũng không hiểu, bên anh chỉ xuất hiện một chuỗi ký hiệu vô nghĩa, có lẽ còn nghĩ người kia đang chửi mình. Cảm ơn Blizzard đã đặt ra quy định này. Chết thì có sao đâu, một linh hồn héo úa, lạnh như băng… Trên người Chu Nho xuất hiện đủ loại kỹ năng của Tử Kỵ, mỗi kỹ năng của Tử Kỵ cũng đều thể hiện cho một sự tuyệt vọng. Cô rất nhanh chỉ còn lại một lớp máu mỏng. Hình như tình cảm suốt ba năm nay đột nhiên bùng nổ, cô còn chưa thấy đã nghiền, lại nhấn thêm lần nữa. [Hô to] [QWE]: Em yêu anh! Cự Ma đột nhiên ngừng tay, có lẽ đã bị hành vi quái dị của cô hù cho rồi, bước ra khỏi khoảng cách công kích. Giờ mới dừng tay thì có ích gì, chỉ còn lại chút máu, không thấy trên người em còn bị dính độc DOT sao? Anh dừng, nhưng thủ vệ còn đuổi đánh kia kìa. == [QQWWEE mang dịch bệnh cho QWE tạo thành 1650 điểm thương tổn hệ băng. (Bạo kích)] [QQWWEE làm héo úa linh hồn của QWE tạo thành 670 điểm thương tổn ám ảnh. (Hơn 106 thương tổn)] Chu Nho đã biến thành thi thể. Thời gian của hệ thống bên góc phải màn hình đã nhảy lên con số 0:00. Ngày hôm nay đã qua rồi, sinh nhật anh, cuối cùng cũng đã kết thúc. Mà ước muốn của cô, cũng đã được thực hiện rồi. Một ngày tốt đẹp biết bao. Như vậy cũng tốt, cuộc gặp gỡ này là sai lầm, bắt đầu bằng giết người, kết thúc cũng bằng giết người. … Á, nói sai rồi, hẳn là bắt đầu là bị giết, kết thúc cũng là bị giết. -_-b Cuối cùng cô nhìn thoáng qua Cự Ma trên màn hình, bĩu môi, nhấn thoát game. Sau đó, tắt vi tính, ôm Khiếu Thiên chui vào chăn, ngủ. Mà lúc này bên kia internet, có người vẫn nhìn chằm chằm vào thi thể trên màn hình và dòng chữ màu đỏ tươi kia, lông mày nhíu lại. [Hô to][QWE]: (ngôn ngữ thông dụng) MandosBor! Có ý gì vậy? Hơi quen, hình như trước kia đã có thấy qua ở đâu rồi… Có nên vào google tìm thử không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.