Chương 46
Hàn Mạch Mạch
06/12/2016
Trong quán rượu, Lâm Dao Dao uống say như chết, vì say nên mắt lờ đờ mông
lung nhìn nàng vũ nữ múa cột đeo lỗ tai thỏ trên sàn, cô ta đang lắc lư
thân thể mềm mại linh hoạt trên cột như môt con rắn uốn lượn bên ống
tuýp kia, ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào người vũ nữ, Lâm Dao Dao cầm ly rượu nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt đám đàn ông kia đều đang tập
trung vào cô gái đó.
Rõ ràng cô mới là ngôi sao, cô phải là người được đứng giữa ánh sáng chói rọi kia mới đúng, Lâm Dao Dao lách qua đám người mà bước lên sân khấu, cô đẩy vũ nữ kia xuống, rồi duỗi tay nắm chặt cây cột, vẫy vẫy tóc làm động tác quyến rũ mê người, thả hồn cô bắt đầu uốn éo theo âm nhạc……
Cô thích được mọi người ngắm nhìn, thích cuộc sống dưới ánh đèn chói mắt kia, thích đứng trên sân khấu được bao người ngưỡng mộ……
Cuộc sống từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ chứ từ xa hoa xuống nghèo khổ thì khó, cô đã có thói quen sống trong cuộc sống vàng son, vốn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này không có ánh hào quang thì phải làm sao.
Lâm Dao Dao điên cuồng mà đong đưa thân mình theo tiếng nhạc, thả sức buông thả bản thân, mấy người đàn ông dưới sàn nhảy nhao nhao vươn tay tới xờ xoạng đôi chân của cô, cô cũng không thèm để ý mà tiếp tục nhảy. Nhảy đến khi có người kéo xuống sàn, cô nheo nheo cô gắng mở to mắt, mới nhận ra người đang cố gắng nhịn cơn giận đứng trước mặt cô đây là quản lý của cô chị Vu, sắc mặt chị Vu đen xì, giọng điêu cũng rất nghiêm trọng:“Lâm Dao Dao, lần này cô hết thật rồi.”
“Tôi đã hết lâu rồi!” Lâm Dao Dao gạt tay chị Vu qua:“Chị quản tôi sao! Ha ha, chị vẫn có thời gian đến xem tôi chật vật thế nào sao, không phải trong tay chị còn có người mới sao, không phải đã vứt tôi đi rồi à, còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi làm gì!”
Chị Vu cười lạnh một tiếng, túm cổ tay cô kéo lên xe đưa cô về nhà, trên đường đi Lâm Dao Dao hứng gió đêm từ cửa sổ nên cũng tỉnh táo rất nhiều, cô vươn tay ôm lấy tay chị Vu, lập tức khóc lớn:“Chị Vu, em chỉ còn mình chị thôi, chị đừng bỏ em, đừng đuổi em đi, em sẽ ngoan mà, sau này em sẽ nghe lời chị không bao giờ gây chuyện nữa……”
“Lâm Dao Dao, tôi cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ cô rồi,” chị Vu gỡ tay cô ra, mở cửa xe đẩy cô ra ngoài:“Tôi đưa cô về đến đây thôi, giờ thì hãy tự mình bước tiếp đi.”
Lâm Dao Dao nhìn chiếc xe BWM phóng bụi mà đi thì mắng thật lâu mới lảo đảo quay về nhà trọ của mình.
Cô cảm thấy sau khi gặp lại An Nại, cuộc sống của cô lại rơi xuống vực sâu một lần nữa, bị thương, bị trêu đùa, bị tẩy chay…… cô vốn tràn ngập hy vọng chờ Hà Minh thực hiện lời hứa của hắn, không ngờ Sở Hà cũng vì An Nại mà xuống tay với cả Hà Minh, đuổi thẳng Hà Minh ra khỏi Thần Dập……
Lâm Dao Dao say khướt gục mình xuống bàn sách, theo thói quen lướt Weibo, giờ cô đã chẳng dám hy vọng xa vời Sở Hà sẽ buông tha cho cô, ngoại trừ quan tâm đến việc mình sẽ hủy hợp đồng với Thần Dập thế nào, thì cô chỉ còn quan tâm đến giờ ai sẽ là người kế thừa trong nhóm tiểu hoa đán.
Về phần đám fan não tàn nghèo kiết xác kia, còn muốn góp vốn đền bù phá hợp đồng của cô, ha ha, Lâm Dao Dao thầm mắng một tiếng ngu ngốc, lướt qua Weibo của mấy tiểu hoa đán cùng thời với mình, rồi sau đó theo thói quen lướt qua Weibo đang hot nhất, Lâm Dao Dao liếc mắt nhìn status đang đứng đầu, cô cảm thấy khó tin nhanh chóng di chuột trên màn hình, mở to hai mắt đọc–
Thách Anh Làm Gì Đấy: Đúng, người tôi đang nói tới chính là Lâm Dao Dao.[ Ảnh ][ Ảnh ][ Ảnh][ Ảnh ][ Ảnh ][ Ảnh][ Ảnh ][ Video ]
Tấm ảnh thứ nhất là ảnh chụp cô và An Nại mặc đồng phục trung học cùng nhau, cô đứng bên cạnh An Nại tựa như một con vịt xấu xí, hơn nữa người tinh ý liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra những đường nét trên gương mặt là do cô phẫu thuật mới được như hiện giờ.
Tấm ảnh thứ hai chính là tập hợp những lần cô châm chọc những nữ nghệ sĩ khác phẫu thuật thẩm mỹ, còn cả ảnh chụp màn hình Weibo của cô — Lâm Dao Dao: Cơ thể này là ba mẹ ban cho, mẹ ơi con yêu mẹ, tuy rằng con không xinh đẹp, nhưng con nhất định sẽ không động dao kéo vào gương mặt mẹ cho con.
Tấm ảnh thứ ba là ở trước cửa khách sạn khi cô đang có nụ hôn nồng nhiệt với vị đạo diễn bộ phim hot khiến cô nổi tiếng, trong góc bên phải tấm ảnh còn có ghi thông tin. Vị đạo diễn kia là người ba nổi tiếng tốt trong giới, trên Weibo ngày nào cũng đăng ảnh ân ái cùng vợ mình.
Tấm ảnh thứ tư là cô đeo khẩu trang lúc đi vào và đi ra cùng một bệnh viện tư nhân, có sự đối lập rõ rệt về bụng cô lúc đi vào đi ra, còn có cả ảnh chụp màn hình status—‘Con gái nhất định phải có lòng tự trọng của mình, cho dù lăn lộn trong giới giải trí nghiệt ngã này tôi cũng không bao giờ quên điều đó, có một việc là giới hạn, nếu làm ba tôi nhất định sẽ đánh gãy chân tôi’. Còn có cả ảnh chụp status của vị đạo diễn kia khiến người ta khó có thể hiểu nổi – ‘Ba xin lỗi con, con trai’.
Tấm ảnh thứ năm là…… so sánh địa chỉ ip của Mặt Ghê Gớm và Lâm Dao Dao. Hôm đó cô sốt ruột mua sim điện thoại, nhưng lại không hiểu nhiều về công nghệ thông tin, cho nên…… cô vẫn dùng địa chỉ wifi cũ.
Tấm ảnh thứ sáu là ảnh chụp sáng nay của cô và An Nại ở quán cafe.
Thách Anh Làm Gì Đấy vốn không phải người trong vòng giải trí, An Nại dùng tải khoản này đăng status cũng không có nhiều người biết, nhưng lại có Nam Vi Vi người gần đây đã cướp tàn bộ vai diễn của cô đã share Weibo, hơn nữa trang Weibo chính thức của E.A cũng share status này khiến cho nó nhanh chóng lên top đầu.
Xem đến những tấm ảnh cuối cùng, Lâm Dao đã tỉnh rượu hơn phần nửa, khi cô bật đoạn ghi âm thì ngón tay cũng run rẩy cả lên, tiếng cô rõ ràng truyền ra từ loa máy tính —
“Tôi thề tôi chỉ muốn xin lỗi cậu về chuyện năm đó, chuyện trên Weibo mấy ngày trước tôi thực sự không biết gì hết, tất cả đều do đám fan não tàn đó tự mình bới ra chuyện không vui năm đó, tôi có khuyên thế nào bọn họ cũng không chịu, liên tục vào Weibo của cậu chửi lung tung, sự nghiệp tới hôm nay của tôi thực sự không dễ dàng gì, đám fans não tàn ấy vẫn luôn kéo chân tôi, bọn họ thích áp bức người khác…”
An Nại quá độc ác! Từ lúc Lâm Dao Dao debut tới nay, fans của cô vẫn luôn thừa nhận giọng cô rất dễ nghe, bọn họ rất tự hào vì cô quay phim mà không cần người lồng tiếng, bọn họ còn dùng lời kịch của cô cắt ghép biên tập thành nhạc chuông lan truyền nơi nơi — cho nên đoạn ghi âm này quả thực đã trở thành bằng chứng không thể nào chối cãi.
Nhóm fans luôn nhảy dựng lên bênh vực cô, nay cũng đều im lặng, bọn họ tất nhiên cũng nhận ra đây chính là giọng của cô, nên ngay cả một lời phản bác tìm kiếm đường sống cũng không còn nữa.
Số bình luận dưới status này không ngừng tăng lên, lượt theo dõi cũng nhiều, không thể kiểm soát kịp đống bình luận bên dưới, Lâm Dao Dao vội vàng đọc qua vài cái.
— Mặt Ghê Gớm, xem ra Lâm Dao Dao có vẻ hiểu bản thân đấy nhỉ, tự biên tự diễn chắc là vui lắm! Quả là mặt ghê gớm mà!
— Thật sự là biết cách trêu đùa fans đấy, thương cho nhóm fans não tàn quá đi thôi ~, ừ, thì mấy người có thể chửi tui.
— Fan thành anti fan! Chúng tôi còn muốn góp vốn hủy hợp đồng cho cô ta, hai năm qua chúng tôi quả thực ngu như chó mà!
— Còn điều quan trọng nhất, chân gãy rồi mà vẫn đi được à ? Nếu ba cô chưa đánh gãy chân cô thì để tôi làm hộ cho nhé?
Sắc mặt Lâm Dao Dao trắng bệch mở trang chủ Weibo của cô, số người theo dõi trên Weibo liên tục sụt giảm, trong một ngày đã giảm hơn phần nửa, hơn nữa một người vừa theo dõi thì ngay lật tức bỏ theo dõi, nhưng bình luận lại nhiều hơn trước.
Lâm Dao Dao mở khung bình luận vội vàng lướt mắt qua rồi mau chóng đẩy laptop ra xa, dưới Weibo này mới thực sự là chiến trường, không còn là những cuộc hỗn chiến giữa hai phe fan và antifan, lần đầu tiên cả hai đều chung mục tiêu là mắng chết cô, ngay cả những fans liều mạng bảo vệ cô trước đây cũng không lên tiếng, hơn nữa còn quay lại mắng c .
Cô không thể tưởng tượng hình tượng tốt đẹp cô tạo nên trước đây sụp đổ thì phải cứu vãn lại bằng cách nào, cô phẫu thuật thẩm mỹ, quyến rũ đạo diễn, dựa vào quy tắc ngầm cướp vai diễn, trước đây cô mắng An Nại mà bản thân còn mang thai đứa bé của người đàn ông đã có vợ hơn nữa còn phá thai, sau này cô phải làm sao bây giờ!
Cô không dám đọc tiếp bình luận, những lời tức giận mắng chửi vũ nhục này thật sự bức điên cô.
Cô xem thường nhất fan của mình, nhưng đến khi mất đi những fans đó, cô mới thật sự biết mình không còn gì nữa.
Lần này cô thực sự hết rồi.
An Nại thật ác độc, cô ta thật sự sẽ đuổi tận giết tuyệt cô, khiến cô trở thành kẻ trắng tay không thể lật mình nổi, cô ta muốn bức chết cô! Hai mắt Lâm Dao Dao đỏ rực, hận tới mức muốn lao tới giết chết An Nại, nghĩ lại tình cảnh mình bây giờ cô lại gục đầu xuống bàn khóc to.
***
Trên thế giới này chuyện dễ dàng nhất chính là làm tổn thương người khác, chỉ là có người muốn làm, có người lại không muốn.
An Nại ôm laptop tựa người vào thành giường, chăm chú xem cảnh tượng thê thảm trên Weibo của Lâm Dao Dao, rất nhiều người nói sau khi báo thù sẽ cảm thấy trống rỗng và cô đơn, cảm thấy làm tổn thương người khác thật ra chẳng hề vui vẻ chút nào.
Nhưng An Nại lại không cảm thấy khó chịu, cô biết cô đang ăn miếng trả miếng, cô chỉ đang dùng cách Lâm Dao Dao tổn thương cô năm đó trả lại cô ta mà thôi, nhưng cô phải thừa nhận sau khi trả thù Lâm Dao Dao thì có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Buổi tối hôm đó tâm trạng cô rất tốt nên đã làm một đĩa tôm viên rán cho Đoàn Đoàn ăn, cu cậu kiên quyết muốn để dành cho Sở Hà nửa đĩa, hai người ăn hết nửa đĩa tôm viên rán rồi mà Sở Hà cũng chưa về.
Đoàn Đoàn có chút lo lắng cho ba mình, cậu nằm sấp bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc, cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ đành chạy về giường ngủ, trước khi ngủ còn nhắc cô vài lần nếu ba ba mà về thì nhất định phải gọi cậu dậy.
Nhưng cả đêm đó An Nại không gọi Đoàn Đoàn dậy, bởi vì cô cũng đi ngủ.
Sáng hôm sau khi An Nại tỉnh giấc mới nhận ra cả đêm qua Sở Hà không về nhà, phòng ngủ bên cạnh cho khách không hề có hơi người, cũng không có dấu vết đêm qua từng có người ngủ ở đây.
An Nại không gọi điện cho Sở Hà, khó khăn lắm mới có một buổi sáng nào thoải mái như vậy, cô khẽ hát một khúc ca nướng một miếng bánh ngọt, cô nướng bánh vừa chín tới, hương vị rất vừa miệng.
Lúc An Nại gọi Đoàn Đoàn ra ăn bánh thì cu cậu đang khẩn trương gọi điện cho ba ba mình, sau khi bên kia reo chục tiếng chuông mới có người nhấc máy, Đoàn Đoàn ôm di động lớn tiếng gọi:“Ba ba ba ba ơi! Con là…là Đoàn Đoàn đây!”
Không biết Sở Hà ở đầu bên kia nói gì đó, An Nại ngồi bên cạnh nghe Đoàn Đoàn nói chuyện, giọng cu cậu đột nhiên to hơn:“Dạ!”
Đoàn Đoàn lớn tiếng nói xong dạ, thì lạch bạch chạy tới đưa di động tới trước mặt cô:“Ma ma ơi, là của ba ba con……”
“Alo” An Nại cầm điện thoại lên nghe, bên kia im lặng một chút, sau vài phút Sở Hà mới mở miệng, giọng anh nghe có vẻ khàn khàn:“Hôm qua anh đi công tác .”
“Ừm.” An Nại cũng không biết phải nói gì, vừa biết Sở Hà đi công tác cô liền cảm thấy thật vui, tuy rằng cô không đuổi Sở Hà đi, nhưng không gặp anh vài ngày, cô và Đoàn Đoàn ở với nhau cũng rất vui vẻ.
Chắc hẳn là vì sự vui vẻ của cô thể hiện quá rõ ràng, nên một lúc sau Sở Hà mới đáp lại một tiếng “Gặp em sau nhé”, sự mất mát trong giọng anh cũng thực rõ ràng.
“Chờ…… Một chút,” An Nại lập tức mở miệng ngay trước khi đầu dây bên kia cúp máy, Sở Hà bên kia ‘ừm” một tiếng, âm cuối hơi dài.
An Nại liếc mắt nhìn Đoàn Đoàn một cái, nhẹ giọng hỏi:“Tai anh đã khá hơn chưa?” Không phải cô đang quan tâm anh đâu, chỉ là vừa đúng lúc nhớ tới lỗ tai đầy máu của Sở Hà, đầu sỏ gây ra là cô đây liền cảm thấy có chút bất an và…… áy náy.
“Không ổn lắm……” Sở Hà hạ thấp giọng, trả lời rất nhanh.
Trái tim An Nại lập tức nhói lên, chợt nghe thấy tiếng Sở Hà thủ thỉ ở đầu bên kia:“Không ổn lắm…… thì em sẽ chịu trách nhiệm sao?”
Rõ ràng cô mới là ngôi sao, cô phải là người được đứng giữa ánh sáng chói rọi kia mới đúng, Lâm Dao Dao lách qua đám người mà bước lên sân khấu, cô đẩy vũ nữ kia xuống, rồi duỗi tay nắm chặt cây cột, vẫy vẫy tóc làm động tác quyến rũ mê người, thả hồn cô bắt đầu uốn éo theo âm nhạc……
Cô thích được mọi người ngắm nhìn, thích cuộc sống dưới ánh đèn chói mắt kia, thích đứng trên sân khấu được bao người ngưỡng mộ……
Cuộc sống từ tiết kiệm đến xa hoa thì dễ chứ từ xa hoa xuống nghèo khổ thì khó, cô đã có thói quen sống trong cuộc sống vàng son, vốn không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này không có ánh hào quang thì phải làm sao.
Lâm Dao Dao điên cuồng mà đong đưa thân mình theo tiếng nhạc, thả sức buông thả bản thân, mấy người đàn ông dưới sàn nhảy nhao nhao vươn tay tới xờ xoạng đôi chân của cô, cô cũng không thèm để ý mà tiếp tục nhảy. Nhảy đến khi có người kéo xuống sàn, cô nheo nheo cô gắng mở to mắt, mới nhận ra người đang cố gắng nhịn cơn giận đứng trước mặt cô đây là quản lý của cô chị Vu, sắc mặt chị Vu đen xì, giọng điêu cũng rất nghiêm trọng:“Lâm Dao Dao, lần này cô hết thật rồi.”
“Tôi đã hết lâu rồi!” Lâm Dao Dao gạt tay chị Vu qua:“Chị quản tôi sao! Ha ha, chị vẫn có thời gian đến xem tôi chật vật thế nào sao, không phải trong tay chị còn có người mới sao, không phải đã vứt tôi đi rồi à, còn làm bộ làm tịch trước mặt tôi làm gì!”
Chị Vu cười lạnh một tiếng, túm cổ tay cô kéo lên xe đưa cô về nhà, trên đường đi Lâm Dao Dao hứng gió đêm từ cửa sổ nên cũng tỉnh táo rất nhiều, cô vươn tay ôm lấy tay chị Vu, lập tức khóc lớn:“Chị Vu, em chỉ còn mình chị thôi, chị đừng bỏ em, đừng đuổi em đi, em sẽ ngoan mà, sau này em sẽ nghe lời chị không bao giờ gây chuyện nữa……”
“Lâm Dao Dao, tôi cũng hết lòng quan tâm giúp đỡ cô rồi,” chị Vu gỡ tay cô ra, mở cửa xe đẩy cô ra ngoài:“Tôi đưa cô về đến đây thôi, giờ thì hãy tự mình bước tiếp đi.”
Lâm Dao Dao nhìn chiếc xe BWM phóng bụi mà đi thì mắng thật lâu mới lảo đảo quay về nhà trọ của mình.
Cô cảm thấy sau khi gặp lại An Nại, cuộc sống của cô lại rơi xuống vực sâu một lần nữa, bị thương, bị trêu đùa, bị tẩy chay…… cô vốn tràn ngập hy vọng chờ Hà Minh thực hiện lời hứa của hắn, không ngờ Sở Hà cũng vì An Nại mà xuống tay với cả Hà Minh, đuổi thẳng Hà Minh ra khỏi Thần Dập……
Lâm Dao Dao say khướt gục mình xuống bàn sách, theo thói quen lướt Weibo, giờ cô đã chẳng dám hy vọng xa vời Sở Hà sẽ buông tha cho cô, ngoại trừ quan tâm đến việc mình sẽ hủy hợp đồng với Thần Dập thế nào, thì cô chỉ còn quan tâm đến giờ ai sẽ là người kế thừa trong nhóm tiểu hoa đán
Về phần đám fan não tàn nghèo kiết xác kia, còn muốn góp vốn đền bù phá hợp đồng của cô, ha ha, Lâm Dao Dao thầm mắng một tiếng ngu ngốc, lướt qua Weibo của mấy tiểu hoa đán cùng thời với mình, rồi sau đó theo thói quen lướt qua Weibo đang hot nhất, Lâm Dao Dao liếc mắt nhìn status đang đứng đầu, cô cảm thấy khó tin nhanh chóng di chuột trên màn hình, mở to hai mắt đọc–
Thách Anh Làm Gì Đấy: Đúng, người tôi đang nói tới chính là Lâm Dao Dao.[ Ảnh ][ Ảnh ][ Ảnh][ Ảnh ][ Ảnh ][ Ảnh][ Ảnh ][ Video ]
Tấm ảnh thứ nhất là ảnh chụp cô và An Nại mặc đồng phục trung học cùng nhau, cô đứng bên cạnh An Nại tựa như một con vịt xấu xí, hơn nữa người tinh ý liếc mắt nhìn một cái là có thể nhận ra những đường nét trên gương mặt là do cô phẫu thuật mới được như hiện giờ.
Tấm ảnh thứ hai chính là tập hợp những lần cô châm chọc những nữ nghệ sĩ khác phẫu thuật thẩm mỹ, còn cả ảnh chụp màn hình Weibo của cô — Lâm Dao Dao: Cơ thể này là ba mẹ ban cho, mẹ ơi con yêu mẹ, tuy rằng con không xinh đẹp, nhưng con nhất định sẽ không động dao kéo vào gương mặt mẹ cho con.
Tấm ảnh thứ ba là ở trước cửa khách sạn khi cô đang có nụ hôn nồng nhiệt với vị đạo diễn bộ phim hot khiến cô nổi tiếng, trong góc bên phải tấm ảnh còn có ghi thông tin. Vị đạo diễn kia là người ba nổi tiếng tốt trong giới, trên Weibo ngày nào cũng đăng ảnh ân ái cùng vợ mình.
Tấm ảnh thứ tư là cô đeo khẩu trang lúc đi vào và đi ra cùng một bệnh viện tư nhân, có sự đối lập rõ rệt về bụng cô lúc đi vào đi ra, còn có cả ảnh chụp màn hình status—‘Con gái nhất định phải có lòng tự trọng của mình, cho dù lăn lộn trong giới giải trí nghiệt ngã này tôi cũng không bao giờ quên điều đó, có một việc là giới hạn, nếu làm ba tôi nhất định sẽ đánh gãy chân tôi’. Còn có cả ảnh chụp status của vị đạo diễn kia khiến người ta khó có thể hiểu nổi – ‘Ba xin lỗi con, con trai’.
Tấm ảnh thứ năm là…… so sánh địa chỉ ip của Mặt Ghê Gớm và Lâm Dao Dao. Hôm đó cô sốt ruột mua sim điện thoại, nhưng lại không hiểu nhiều về công nghệ thông tin, cho nên…… cô vẫn dùng địa chỉ wifi cũ.
Tấm ảnh thứ sáu là ảnh chụp sáng nay của cô và An Nại ở quán cafe.
Thách Anh Làm Gì Đấy vốn không phải người trong vòng giải trí, An Nại dùng tải khoản này đăng status cũng không có nhiều người biết, nhưng lại có Nam Vi Vi người gần đây đã cướp tàn bộ vai diễn của cô đã share Weibo, hơn nữa trang Weibo chính thức của E.A cũng share status này khiến cho nó nhanh chóng lên top đầu.
Xem đến những tấm ảnh cuối cùng, Lâm Dao đã tỉnh rượu hơn phần nửa, khi cô bật đoạn ghi âm thì ngón tay cũng run rẩy cả lên, tiếng cô rõ ràng truyền ra từ loa máy tính —
“Tôi thề tôi chỉ muốn xin lỗi cậu về chuyện năm đó, chuyện trên Weibo mấy ngày trước tôi thực sự không biết gì hết, tất cả đều do đám fan não tàn đó tự mình bới ra chuyện không vui năm đó, tôi có khuyên thế nào bọn họ cũng không chịu, liên tục vào Weibo của cậu chửi lung tung, sự nghiệp tới hôm nay của tôi thực sự không dễ dàng gì, đám fans não tàn ấy vẫn luôn kéo chân tôi, bọn họ thích áp bức người khác…”
An Nại quá độc ác! Từ lúc Lâm Dao Dao debut tới nay, fans của cô vẫn luôn thừa nhận giọng cô rất dễ nghe, bọn họ rất tự hào vì cô quay phim mà không cần người lồng tiếng, bọn họ còn dùng lời kịch của cô cắt ghép biên tập thành nhạc chuông lan truyền nơi nơi — cho nên đoạn ghi âm này quả thực đã trở thành bằng chứng không thể nào chối cãi.
Nhóm fans luôn nhảy dựng lên bênh vực cô, nay cũng đều im lặng, bọn họ tất nhiên cũng nhận ra đây chính là giọng của cô, nên ngay cả một lời phản bác tìm kiếm đường sống cũng không còn nữa.
Số bình luận dưới status này không ngừng tăng lên, lượt theo dõi cũng nhiều, không thể kiểm soát kịp đống bình luận bên dưới, Lâm Dao Dao vội vàng đọc qua vài cái.
— Mặt Ghê Gớm, xem ra Lâm Dao Dao có vẻ hiểu bản thân đấy nhỉ, tự biên tự diễn chắc là vui lắm! Quả là mặt ghê gớm mà!
— Thật sự là biết cách trêu đùa fans đấy, thương cho nhóm fans não tàn quá đi thôi ~, ừ, thì mấy người có thể chửi tui.
— Fan thành anti fan! Chúng tôi còn muốn góp vốn hủy hợp đồng cho cô ta, hai năm qua chúng tôi quả thực ngu như chó mà!
— Còn điều quan trọng nhất, chân gãy rồi mà vẫn đi được à ? Nếu ba cô chưa đánh gãy chân cô thì để tôi làm hộ cho nhé?
Sắc mặt Lâm Dao Dao trắng bệch mở trang chủ Weibo của cô, số người theo dõi trên Weibo liên tục sụt giảm, trong một ngày đã giảm hơn phần nửa, hơn nữa một người vừa theo dõi thì ngay lật tức bỏ theo dõi, nhưng bình luận lại nhiều hơn trước.
Lâm Dao Dao mở khung bình luận vội vàng lướt mắt qua rồi mau chóng đẩy laptop ra xa, dưới Weibo này mới thực sự là chiến trường, không còn là những cuộc hỗn chiến giữa hai phe fan và antifan, lần đầu tiên cả hai đều chung mục tiêu là mắng chết cô, ngay cả những fans liều mạng bảo vệ cô trước đây cũng không lên tiếng, hơn nữa còn quay lại mắng c .
Cô không thể tưởng tượng hình tượng tốt đẹp cô tạo nên trước đây sụp đổ thì phải cứu vãn lại bằng cách nào, cô phẫu thuật thẩm mỹ, quyến rũ đạo diễn, dựa vào quy tắc ngầm cướp vai diễn, trước đây cô mắng An Nại mà bản thân còn mang thai đứa bé của người đàn ông đã có vợ hơn nữa còn phá thai, sau này cô phải làm sao bây giờ!
Cô không dám đọc tiếp bình luận, những lời tức giận mắng chửi vũ nhục này thật sự bức điên cô.
Cô xem thường nhất fan của mình, nhưng đến khi mất đi những fans đó, cô mới thật sự biết mình không còn gì nữa.
Lần này cô thực sự hết rồi.
An Nại thật ác độc, cô ta thật sự sẽ đuổi tận giết tuyệt cô, khiến cô trở thành kẻ trắng tay không thể lật mình nổi, cô ta muốn bức chết cô! Hai mắt Lâm Dao Dao đỏ rực, hận tới mức muốn lao tới giết chết An Nại, nghĩ lại tình cảnh mình bây giờ cô lại gục đầu xuống bàn khóc to.
***
Trên thế giới này chuyện dễ dàng nhất chính là làm tổn thương người khác, chỉ là có người muốn làm, có người lại không muốn.
An Nại ôm laptop tựa người vào thành giường, chăm chú xem cảnh tượng thê thảm trên Weibo của Lâm Dao Dao, rất nhiều người nói sau khi báo thù sẽ cảm thấy trống rỗng và cô đơn, cảm thấy làm tổn thương người khác thật ra chẳng hề vui vẻ chút nào.
Nhưng An Nại lại không cảm thấy khó chịu, cô biết cô đang ăn miếng trả miếng, cô chỉ đang dùng cách Lâm Dao Dao tổn thương cô năm đó trả lại cô ta mà thôi, nhưng cô phải thừa nhận sau khi trả thù Lâm Dao Dao thì có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Buổi tối hôm đó tâm trạng cô rất tốt nên đã làm một đĩa tôm viên rán cho Đoàn Đoàn ăn, cu cậu kiên quyết muốn để dành cho Sở Hà nửa đĩa, hai người ăn hết nửa đĩa tôm viên rán rồi mà Sở Hà cũng chưa về.
Đoàn Đoàn có chút lo lắng cho ba mình, cậu nằm sấp bên cửa sổ ngắm cảnh một lúc, cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ đành chạy về giường ngủ, trước khi ngủ còn nhắc cô vài lần nếu ba ba mà về thì nhất định phải gọi cậu dậy.
Nhưng cả đêm đó An Nại không gọi Đoàn Đoàn dậy, bởi vì cô cũng đi ngủ.
Sáng hôm sau khi An Nại tỉnh giấc mới nhận ra cả đêm qua Sở Hà không về nhà, phòng ngủ bên cạnh cho khách không hề có hơi người, cũng không có dấu vết đêm qua từng có người ngủ ở đây.
An Nại không gọi điện cho Sở Hà, khó khăn lắm mới có một buổi sáng nào thoải mái như vậy, cô khẽ hát một khúc ca nướng một miếng bánh ngọt, cô nướng bánh vừa chín tới, hương vị rất vừa miệng.
Lúc An Nại gọi Đoàn Đoàn ra ăn bánh thì cu cậu đang khẩn trương gọi điện cho ba ba mình, sau khi bên kia reo chục tiếng chuông mới có người nhấc máy, Đoàn Đoàn ôm di động lớn tiếng gọi:“Ba ba ba ba ơi! Con là…là Đoàn Đoàn đây!”
Không biết Sở Hà ở đầu bên kia nói gì đó, An Nại ngồi bên cạnh nghe Đoàn Đoàn nói chuyện, giọng cu cậu đột nhiên to hơn:“Dạ!”
Đoàn Đoàn lớn tiếng nói xong dạ, thì lạch bạch chạy tới đưa di động tới trước mặt cô:“Ma ma ơi, là của ba ba con……”
“Alo” An Nại cầm điện thoại lên nghe, bên kia im lặng một chút, sau vài phút Sở Hà mới mở miệng, giọng anh nghe có vẻ khàn khàn:“Hôm qua anh đi công tác .”
“Ừm.” An Nại cũng không biết phải nói gì, vừa biết Sở Hà đi công tác cô liền cảm thấy thật vui, tuy rằng cô không đuổi Sở Hà đi, nhưng không gặp anh vài ngày, cô và Đoàn Đoàn ở với nhau cũng rất vui vẻ.
Chắc hẳn là vì sự vui vẻ của cô thể hiện quá rõ ràng, nên một lúc sau Sở Hà mới đáp lại một tiếng “Gặp em sau nhé”, sự mất mát trong giọng anh cũng thực rõ ràng.
“Chờ…… Một chút,” An Nại lập tức mở miệng ngay trước khi đầu dây bên kia cúp máy, Sở Hà bên kia ‘ừm” một tiếng, âm cuối hơi dài.
An Nại liếc mắt nhìn Đoàn Đoàn một cái, nhẹ giọng hỏi:“Tai anh đã khá hơn chưa?” Không phải cô đang quan tâm anh đâu, chỉ là vừa đúng lúc nhớ tới lỗ tai đầy máu của Sở Hà, đầu sỏ gây ra là cô đây liền cảm thấy có chút bất an và…… áy náy.
“Không ổn lắm……” Sở Hà hạ thấp giọng, trả lời rất nhanh.
Trái tim An Nại lập tức nhói lên, chợt nghe thấy tiếng Sở Hà thủ thỉ ở đầu bên kia:“Không ổn lắm…… thì em sẽ chịu trách nhiệm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.