Chương 46: Chap 46
ThoNguynss
20/09/2016
Cả người Lucy không được tự nhiên đứng đối diện với bà Lena, tay chân cũng có chút cứng ngắc. Bà Lena trầm mặt, ánh mắt vô cùng sắc bén không tìm thấy một chút bóng dáng hòa ái thân thiết lúc trước.
Trong lòng Lucy tự nhiên muốn lùi bước, cô rụt rụt cổ, mắt to chớp chớp, người ta còn chưa nói gì mà đã bắt đầu yếu thế, "Bác... cháu xin lỗi... cháu thật có lỗi."
"thật có lỗi?" bà hừ lạnh một tiếng, liếc liếc mắt nhìn hướng phòng bệnh thấy con nhà mình đang đứng ở nơi nào rất xa nhìn về bên này, trong mắt hiện lên một tia không rõ ràng, "Hai đứa diễn trò thật giỏi đấy! Nghe nói không chỉ mình bác bị lừa ngay cả ba con cũng chẳng hay biết gì?"
Sắc mặt Lucy trắng nhợt,''ba mình hiện tại vừa mới phẫu thuật, chắc chắn không thể kích động mạnh, nếu mẹ natsu không quan tâm đi vào nói chuyện này với ba, vậy thì hỏng mất!''
"Bác... bác đừng nói cho ba con biết, đều là lỗi của con... con xin lỗi......"
"Chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng là xong sao?" bà Lena ngắt lời cô, nét quý phái xinh đẹp trên mặt xen lẫn thương tâm, "Natsu đã hơn ba mươi, ngay cả bạn gái cũng không có, bác... người làm mẹ như bác trong lòng vô cùng sốt ruột, hai đứa lại làm ra chuyện này với bác!"(kai: bác ns sai òi tuổi của natsu trg hội cn' chưa ai xác định là bao nhiu nữa akiko: dễ giải thích lém zeref bao nhiu tuổi thì natsu bấy nhiu tuổi 2 a e mà kai: ờ cx đúng zeref*bẻ tay răng rắc*: ns xấu 2 a e tui cái j' đó kai + akiko*đổ mồ hôi*: dạ ko có j')
Lucy nghe vậy trong lòng càng thêm áy náy, vừa định nhận lỗi lần nữa lại bỗng nhiên nghĩ tới có chỗ không đúng,'' khoan, mình hiện tại chính là bạn gái Natsu mà! Anh ấy có bạn gái!'' Lập tức liền ưỡn ngực nhìn về phía bà nói, "Bác... con... con chính là bạn gái Natsu!"
Mày liễu bà dựng thẳng đứng, dường như càng thêm căm tức, "Đến bây giờ con còn định lừa bác! Lucy thật sự là bác nhìn lầm ngươi rồi, " nói đến đây, bà cúi đầu lau khóe mắt, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, "Bị con làm chậm trễ như vậy, Natsu đã bỏ lỡ bao nhiêu cô gái tốt, vậy phải làm sao bây giờ!" nói xong lại lau khóe mắt.
Trong lòng Lucy lúc này đã sốt ruột như sóng cuộn biển gầm, cũng càng thêm tự trách."Nhìn xem mình đã làm cái gì thế khiến cho người lớn đau lòng như vậy! Suy bụng ta ra bụng người, nếu có người nói dối ba, lừa gạt tình cảm của ba, mình nhất định sẽ hung hăng lao lên đánh cho người nọ một trận mà hiện tại mình cũng không khác gì người như vậy!''
"Bác... bác đừng khóc, " Lucy cắn môi, thử thăm dò vỗ vỗ lưng bà Lena thấy bà không gạt bỏ, lại vỗ vài cái nữa do dự mà nói, "Bác, con thật sự thật sự xin lỗi, bác muốn mắng con thì cứ việc mắng đi! Con tuyệt đối không oán trách!" Dừng một chút lại bỏ thêm một câu, "Bác muốn con làm gì cũng được chỉ cần trong lòng bác có thể dễ chịu."
Bà Lena lại khẽ khóc nức nở hai tiếng, bụm mặt giọng điệu buồn bã, "thật sự làm cái gì cũng được?"
Lucy ra sức gật đầu lại một mực hứa hẹn, "Vâng!"
"Theo bác đi mua sắm."
"Vâng!"
"Thường xuyên tới nhà nói chuyện với bác."
"Vâng!"
"không được nói dối bác nữa."
"Vâng!"
"Đính hôn với Natsu Dragneel!"
"Vâng!"
Một từ theo quán tính thốt ra, lúc này Lucy mới nhận thấy có chỗ không ổn, vội vàng hoảng sợ bịt kín miệng nhưng mà đã không kịp rồi.
Cô trơ mắt nhìn bà Lena nhanh chóng ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt quả thực so với hoa xuân còn rực rỡ hơn, "Tốt lắm, con đã đồng ý rồi không thể đổi ý, bằng không......" Giọng nói bà Lena thoáng trầm xuống, "Bác sẽ lại đau lòng."
Lúc này Lucy đã loạn như cào cào, đầu óc choáng váng đã sớm mất đi khả năng suy nghĩ chỉ có thể ấp úng phản bác, "Nhưng mà... nhưng mà không được......"
"Con đổi ý sao?" bà dùng khóe mắt liếc về hướng Natsu một cái, mặt lại lần nữa chôn vào lòng bàn tay, "Quên đi, bác cũng không ép con làm sao bác có thể ép con và Natsu đính hôn? Bác, bác chính là số trời sinh không có con dâu......" nói đến chữ cuối đã nghẹn ngào không thành câu.
Lucy chóng mặt bị bà Lena quay như chong chóng vậy, trong lòng trăm loại cảm xúc đồng loạt nảy lên, vừa hoảng vừa vội nên cuối cùng ngay cả một chút suy xét đều biến mất. Cô luống cuống tay chân trấn an bà thấy không có hiệu quả gì, đầu nóng lên một câu thốt ra.
"Con đồng ý!"
Bà Lena đang nghẹn ngào nhất thời dừng lại, "không đổi ý?"
"không đổi ý!"
"thật tốt quá!" bà Lena nhanh chóng buông tay trên mặt xuống, nhanh nhẹn với vào trong túi sờ sờ, ngay sau đó liền kéo tay trái Lucy lại.
Xúc cảm lạnh lẽo làm cho cô cả kinh, cúi đầu nhìn xuống một cái nhẫn kim cương nhẫn đã nằm trên ngón áp út tay trái cô rồi.
"Bác... thế này... thế này không được!" cô vội vàng định rút nhẫn ra lại bị bà tay mắt lanh lẹ ngăn trở, "Nếu con tháo ra chính là đổi ý!"
Nói xong, bà không đợi Lucy phản bác, trực tiếp kéo khóa túi lại, vỗ vỗ bả vai của cô rồi bước đi để lại Lucy đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhẫn trên tay mình, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
"Mẹ làm thế nào?" Lúc bà Lena đi ngang qua Natsu, bước chân ngừng lại hướng nhìn Natsu nháy mắt nhỏ giọng tranh công.
Natsu nhìn thoáng qua nhẫn trên tay mình, khóe môi hơi cong lên, "Cám ơn mẹ."
Trong lòng bà Lena nhất thời thở phào nhẹ nhõm khẽ hỏi, "Cái này có thể bỏ qua cái tát kia?", sờ má con mình xoa rồi trong đầu suy nghĩ lại, ''Con nhà mình từ nhỏ đã là đứa rất có chủ kiến, cho dù là nguyện vọng thi đại học cũng đều tự quyết định, bà không hề can thiệp.''
''Từ trước đến nay mình chủ trương phương thức giáo dục tự do, bởi vậy quan hệ với con vô cùng tốt chưa từng có khi nào đỏ mặt tía tai. Natsu lớn như vậy, mình mới đánh có hai lần, lần đầu tiên là khi mình và ba nó ly hôn, Natsu ôm chân ông ta không cho đi, khi đó mình cực hận người đàn ông kia lại thấy con không muốn xa rời ông ta như vậy, đầu óc nóng lên liền hung hăng đánh con mình mấy phát...''
''Khi đó Natsu mới học lớp 3 chỉ sau một buổi tối mà tính tình đột nhiên thay đổi, từ một đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, bỗng nhiên trở nên trầm mặc ước chừng nửa tháng không nói một chữ với mình, cuối cùng mình phát khóc xin lỗi chỉ thiếu nước tìm bác sĩ tâm lý mới rốt cuộc cạy mở được cái miệng của con....''
''Mà lần thứ hai, chính là khi biết chuyện Natsu và Lucy là giả. Mình biết con nhà mình không có hứng thú gì với phụ nữ thiếu chút nữa sụp đổ, khi đó mỗi ngày mình đều suy xét lại mình có phải bởi vì hôn nhân của mình để lại cho con vết sẹo quá sâu, cho nên mới khiến con thành ra tình trạng này....''
''Vì thế, khi con rốt cuộc cũng trở về công tác gần mình, mình mới sốt sắng sắp xếp cho con đi xem mắt nhiều như vậy, đủ các kiểu cô gái hi vọng nó có thể nhìn trúng một người. Nhưng mà kết quả lại thật đau khổ, con bà chẳng những nhìn ai cũng chướng mắt thậm chí lúc về nhà thì ngay cả hình dáng người ta thế nào cũng không nhớ rõ....'' (akiko: ng' ta có câu trc lạ sau wen còn đối vs nat là trc lạ sau wên kai: đát rai)
''Đúng lúc mình đang cực kỳ nôn nóng thì Lucy xuất hiện, quả thực giống như một cây thuốc cứu mạng vậy! Khiến cho tâm sự áy náy bao năm nay của mình cuối cùng cũng được buông xuống. Cho nên lúc nghe thấy quan hệ của bọn họ là giả, mình mới phản ứng dữ dội như vậy. Nhưng cũng may lúc đó....''
----------Plast time---------------
''thật đúng là vừa tức vừa hơi hối hận mà, con mình là người như thế nào mình hiểu nhất, từ trước tới giờ nó làm việc gì cũng có chừng mực, chắc chắn sẽ không hồ đồ nhưng chuyện như z đúng là... đợi nó về mình sẽ tra hỏi nó" khi bà vừa mới lên xe thì mới phát hiện cái túi xách của bà còn ở trong văn phòng của con mình nên bà phải đi lên tới văn phòng của con mình, " nhân cơ hội lên lấy túi mình phải hỏi con mình mới được"
Chờ đến lúc bà lên văn phòng, tay định mở của ra thì thấy cái cửa he hé, bà tính xông vào nhưng khi nghe cuộc nói chuyện của Natsu và Lucy thì bà đứng đó nghe thêm để biết được tình hình.
"Bác sĩ Dragneel.... thực sự xin lỗi.... anh có đau không.... có đau không?"- Lucy đưa tay chạm vào má Natsu.
"hình như mình đánh hơi quá trớn thì phải má con mình sưng vù rồi"- bà Lena vừa nghe vừa nói thầm
"Đều tại em.... Nếu em không phủ nhận thì sẽ không như vậy! Em...."
"Anh không có đùa giỡn tình cảm"- Natsu vừa nói vừa nhìn cô
"Em biết, em biết"
"Làm bạn gái anh"
"Nhưng em đã...."
"Cái thằng này còn muốn lừa mình nữa sao, mình không vô không được mà đã tức rồi còn gặp nó nói câu đó nữa"-bà vừa định xông vô nhưng chợt nghe chữ "không phải như vậy" của natsu nên bà bình tĩnh 1 chút rồi nghe tiếp, "vậy là không phải, hay nó đang tỏ tình sao? Mình phải coi con mình nói cái gì mới được."
Natsu kéo tay Lucy đặt lên ngực mình, "Có cảm giác được không? Tim anh đập nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường"
"con dâu của mình phản ứng ra sao đây? Có phải hiểu ý rồi không? Nói cái gì đi Lucy đừng đứng im đó."- bà Lena vừa háo hức vừa muốn đẩy cửa vào
"Tim anh bị gì rồi sao? Để em đi kêu bác sĩ, em..."-cô vừa sợ vừa lo
"sao con dâu mình lại... hết nói nổi mà natsu giải thích đi không thôi mất cơ hội"-bà Lena xôi máu lên
"Sao em không hiểu thế anh đang thổ lộ với em? Anh muốn em làm bạn gái thật sự của anh. Lucy em không biết sao, anh đã bắt đầu yêu em từ lúc em dọn đến nhà anh rồi. Lucy em có đồng ý không, anh đang đợi câu trả lời của em?"
"na... nat... natsu em..."
"sao con lại ấp úng vậy lucy, mau trả lời đồng ý đi còn không gật đầu cũng được"-bà hồi hộp
"anh đếm đến 3 mà em không trả lời tức là đồng ý, 1... 3. Bây giờ em là của anh"
"ai là của anh, anh đếm thiếu số 2"
"trời ơi, 2 đứa này muốn mình tức chết à tỏ tình cũng giỡn là sao? Nghiêm túc coi còn lucy con mau trả lời đi chứ?"- bà vừa bức xúc vừa bức lá cây kế bên mình
"sao lại không có số 2 ngay bên cạnh chúng ta. Ngay ở đây này"
"sao anh có thể như vậy, rõ ràng đếm thiếu số 2 mà"
"anh đếm đến 1... 3 mà em không nói gì thì tức là đồng ý rồi"
"thui kệ coi như con dâu mình gián tiếp đồng ý vậy."-bà vừa cười vừa quay đi về và chậu cây kế bên trụi lá không còn 1 mảnh lá nào hết.
-------------End plast time-------------
"Tuy rằng lúc bắt đầu quả thật có ý lừa gạt nhưng ai biết bắt đầu như thế nào, dù sao cuối cùng mình cũng có một cô con dâu! Đây mới là điều quan trọng nhất! Và mình chắc phải bồi thường cái chậu cây cho người ta luôn...."
"Khi mình thấy được mọi chuyện, mình gọi cho con hỏi mọi cách để đền bù lại cho con, dù sao một cái tát kia cũng không nhẹ, bây giờ chính mình nghĩ lại còn cảm thấy đau lòng. Nhưng mà nó lại không mở miệng'', thẳng đến khi áy náy trong lòng bà bay lên đến đỉnh điểm, lúc này Natsu mới nhẹ nhàng nói một câu, "không phải mẹ đang chuẩn bị đính hôn cho bọn con sao cứ tiếp tục đi! không cần tổ chức tiệc đính hôn gì cả chỉ cần hai người chúng con."
Điều này làm bà Lena vô cùng bối rối,''chỉ cần hai người đính hôn, không cần tiệc rượu bảo mình nên chuẩn bị như thế nào? Gọi điện thoại vô số lần, hỏi vô số chị em lại kết hợp với tính cách Lucy, rốt cuộc mình nghĩ ra một cách. Lại thông qua sự đồng ý của Natsu, dựa theo cỡ tay và ảnh chụp mà con đưa cho để đi mua nhẫn nên lúc này mới có cảnh xuất hiện tại bệnh viện.''
Natsu sờ nhẫn trên tay, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bỗng nhiên thêm vài phần nhu hòa, anh nhướn mày nhìn bà Lena, "Mẹ... mẹ nói gì vậy... con chính là con mẹ mà."
Bà Lena ngẩn người, lúc phản ứng lại lập tức tươi cười trực tiếp cho Natsu một quyền cười mắng, "Tiểu tử thối!" Bà vụng trộm liếc nhìn Lucy đang ngây ngốc đứng đằng kia thu lại ý cười trên mặt, "Đối xử tốt với Lucy mẹ đi đây."
Natsu gật đầu nhìn theo bóng dáng bà Lena đi xa, lúc này mới bước lại chỗ Lucy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên thản nhiên hỏi, "Làm sao vậy?"
Lucy vừa thấy Natsu, lập tức giơ tay ra trước mặt anh, "Anh xem xem, mẹ anh tự nhiên đeo cho em một chiếc nhẫn!" cô giống như phát hiện ra chuyện gì đó không thể tin được, đôi mắt nâu trợn to, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nhìn móng vuốt nhỏ trắng mềm trước mắt kia, Natsu cũng vươn tay đem chiếc nhẫn đôi cùng kiểu quơ quơ trước mắt cô, "Anh cũng có."
Lucy vội phát khóc, "Việc lớn rồi! Anh biết không mẹ anh lại nói chúng ta đeo nhẫn là đính hôn! Không thể như vậy được, anh mau mang nhẫn đến trả lại cho mẹ anh."
Natsu sầm mặt xuống đè lại cái tay cô đang muốn tháo nhẫn ra, "Em không muốn đính hôn với anh?"
"không phải nhưng mà.... nhưng mà đính hôn là chuyện lớn như vậy, em......"
"Ba em sẽ đồng ý." Natsu ngắt lời cô, "Yên tâm đi."
"Nhưng mà......"
"không có nhưng mà." Natsu cúi đầu hôn lên đôi tay nhỏ bé ấm áp của cô, nếp nhăn trên mặt khi cười sâu thêm kết hợp với gương mặt tinh tế gần như làm Lucy hoa mắt.
"Chúng ta đính hôn."
Anh vươn ngón trỏ đặt lên môi cô thở dài một tiếng, "Đừng cự tuyệt, nếu không mẹ lại đánh anh." anh rũ mắt xuống, lông mi cong dài khẽ run, giọng điệu tuy rằng hờ hững nhưng lại ẩn chứa đầy tủi thân, "Em không thấy sao vừa nãy ở hành lang bà còn đánh anh một cái."
Vừa nghe anh nói như vậy, Lucy lập tức quăng mọi lo lắng ra sau đầu liên tục gật đầu, "Em không cự tuyệt! Không cự tuyệt! Không phải chỉ là nhẫn sao, ngày nào em cũng đeo!" Trong lòng lại nghĩ,''thì ra mẹ natsu hung dữ như vậy, về sau phải để mắt đến Natsu nhiều hơn mới được, không thể để bà lại đánh anh!''
Bà Lena ra khỏi bệnh viện đang vui mừng không ngớt vì cuối cùng cũng tóm gọn được con dâu cho con lại không mảy may biết con mình đã sớm qua cầu rút ván đem bà bán hoàn toàn.
Natsu nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Lucy, đôi mắt khẽ cong, "Ừ."
Buổi chiều thì ông Jude tỉnh lại thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, Natsu đã nghỉ nhưng vẫn ở lại bệnh viện cùng Lucy chăm sóc ông, không khác gì bác sĩ riêng.
Đêm giao thừa, không có chương trình đón xuân, không có pháo hoa thậm chí cũng không có một bữa cơm ra dáng đoàn viên, Natsu cùng Lucy ở trong bệnh viện trông coi ông jude, ở trong phòng bệnh ngập mùi thuốc khử trùng đón năm mới.
Bữa trưa ngày đầu năm mới, bà lena cùng lái xe trong nhà đến mang theo rất nhiều đồ ăn phong phú và một ít vật dụng hàng ngày, lần đầu cùng ông jude gặp mặt nhưng vì ông jude không thể quá mệt mỏi được chỉ đơn giản ân cần thăm hỏi vài câu rồi rời đi.
Buổi chiều, sau khi ông jude ngủ, lucy liền xuống lầu mua mấy tờ giấy đỏ về, nói là muốn cắt mấy chữ phúc dán ở đầu giường ba cô, tuy rằng cô không mê tín nhưng năm mới làm thế cũng là để cầu may mắn tốt lành.
"Em cắt chữ được sao?" Natsu cầm lấy tờ giấy đỏ nhìn đi nhìn lại thấp giọng hỏi.
"Tất nhiên!" Lucy đắc ý hất cằm, "Các bác, các thím đều nói em rất khéo tay!"
"Có thật không?"
"thật!"
Natsu giật mình, "Cắt chữ hỉ thì sao?"
"Cái này thì có gì khó, anh xem này!" Lucy cầm tờ giấy đỏ trong tay cắt ra một mảnh nhỏ, ngón tay linh hoạt uốn lượn, mấy đường đi xuống, lúc mở ra liền biến thành một cái chữ hỉ nho nhỏ.
Natsu đem chữ hỉ nhỏ kia đặt vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn vài giây khóe mắt liếc đến ông Jude đang ngủ say khóe môi hơi cong lên, "Vậy cắt thêm vài cái nữa đi!"
--------------------------
Trong phòng akiko
kai: s cái khúc mẹ natsu đưa nhẫn cho lucy nhìn kì wá z giống như là mẹ chồng cầu hôn con dâu z.
akiko: tui âu cóa bít natsu cần ns cái gì để cầu hôn lucy âu nên chuyện này phức tạp lắm.
kai: ờ cx phải kiu nat cầu hôn lucy coi chg' thành cầu hồn lun.
akiko: đúng òi bởi z chuyện nỳ phức tạp lắm.
natsu*cầm dĩa thịt sống*: ê pà aki pà ns pà sẽ nướng thịt dùm tui mà s zờ thịt nướng ko có mà có thịt sống z.
akiko: chuyện này phức tạp lắm.
lucy*tức giận*: aki s pà ns là sẽ cho tui tăng lương để trả tiền nhà mà s lại ko cóa.
akiko: ít ng' coi, ít ng' bình luận và ít lượt xem wá thì ko tăng lương nên chuyện này phức tạp lắm.
m.n*nóng máu*: pà tg kia pà ns là sẽ bao tụi tui ăn mà s bắt tụi tui leo cây là s hả.
akiko: tại hết tiền => chuyện nỳ phức tạp lắm.
m.n*đánh túi bụi*: phức tạp cái đầu pà rãnh hơi ko cóa j' lm' à hứ. *đi về*
kai*chạy lại*: pà có s ko z có cần đi pạn bệnh viện ko z. *đỡ*
akiko*mơ màng*: ko s âu zí lại chuyện này phức tạp lắm.
kai*buông ra*: phức tạp nữa khỏi đỡ bực mình pị đánh là đúng. *đi về*
akiko*bất tỉnh*:.........
Trong lòng Lucy tự nhiên muốn lùi bước, cô rụt rụt cổ, mắt to chớp chớp, người ta còn chưa nói gì mà đã bắt đầu yếu thế, "Bác... cháu xin lỗi... cháu thật có lỗi."
"thật có lỗi?" bà hừ lạnh một tiếng, liếc liếc mắt nhìn hướng phòng bệnh thấy con nhà mình đang đứng ở nơi nào rất xa nhìn về bên này, trong mắt hiện lên một tia không rõ ràng, "Hai đứa diễn trò thật giỏi đấy! Nghe nói không chỉ mình bác bị lừa ngay cả ba con cũng chẳng hay biết gì?"
Sắc mặt Lucy trắng nhợt,''ba mình hiện tại vừa mới phẫu thuật, chắc chắn không thể kích động mạnh, nếu mẹ natsu không quan tâm đi vào nói chuyện này với ba, vậy thì hỏng mất!''
"Bác... bác đừng nói cho ba con biết, đều là lỗi của con... con xin lỗi......"
"Chỉ một câu xin lỗi nhẹ nhàng là xong sao?" bà Lena ngắt lời cô, nét quý phái xinh đẹp trên mặt xen lẫn thương tâm, "Natsu đã hơn ba mươi, ngay cả bạn gái cũng không có, bác... người làm mẹ như bác trong lòng vô cùng sốt ruột, hai đứa lại làm ra chuyện này với bác!"(kai: bác ns sai òi tuổi của natsu trg hội cn' chưa ai xác định là bao nhiu nữa akiko: dễ giải thích lém zeref bao nhiu tuổi thì natsu bấy nhiu tuổi 2 a e mà kai: ờ cx đúng zeref*bẻ tay răng rắc*: ns xấu 2 a e tui cái j' đó kai + akiko*đổ mồ hôi*: dạ ko có j')
Lucy nghe vậy trong lòng càng thêm áy náy, vừa định nhận lỗi lần nữa lại bỗng nhiên nghĩ tới có chỗ không đúng,'' khoan, mình hiện tại chính là bạn gái Natsu mà! Anh ấy có bạn gái!'' Lập tức liền ưỡn ngực nhìn về phía bà nói, "Bác... con... con chính là bạn gái Natsu!"
Mày liễu bà dựng thẳng đứng, dường như càng thêm căm tức, "Đến bây giờ con còn định lừa bác! Lucy thật sự là bác nhìn lầm ngươi rồi, " nói đến đây, bà cúi đầu lau khóe mắt, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào, "Bị con làm chậm trễ như vậy, Natsu đã bỏ lỡ bao nhiêu cô gái tốt, vậy phải làm sao bây giờ!" nói xong lại lau khóe mắt.
Trong lòng Lucy lúc này đã sốt ruột như sóng cuộn biển gầm, cũng càng thêm tự trách."Nhìn xem mình đã làm cái gì thế khiến cho người lớn đau lòng như vậy! Suy bụng ta ra bụng người, nếu có người nói dối ba, lừa gạt tình cảm của ba, mình nhất định sẽ hung hăng lao lên đánh cho người nọ một trận mà hiện tại mình cũng không khác gì người như vậy!''
"Bác... bác đừng khóc, " Lucy cắn môi, thử thăm dò vỗ vỗ lưng bà Lena thấy bà không gạt bỏ, lại vỗ vài cái nữa do dự mà nói, "Bác, con thật sự thật sự xin lỗi, bác muốn mắng con thì cứ việc mắng đi! Con tuyệt đối không oán trách!" Dừng một chút lại bỏ thêm một câu, "Bác muốn con làm gì cũng được chỉ cần trong lòng bác có thể dễ chịu."
Bà Lena lại khẽ khóc nức nở hai tiếng, bụm mặt giọng điệu buồn bã, "thật sự làm cái gì cũng được?"
Lucy ra sức gật đầu lại một mực hứa hẹn, "Vâng!"
"Theo bác đi mua sắm."
"Vâng!"
"Thường xuyên tới nhà nói chuyện với bác."
"Vâng!"
"không được nói dối bác nữa."
"Vâng!"
"Đính hôn với Natsu Dragneel!"
"Vâng!"
Một từ theo quán tính thốt ra, lúc này Lucy mới nhận thấy có chỗ không ổn, vội vàng hoảng sợ bịt kín miệng nhưng mà đã không kịp rồi.
Cô trơ mắt nhìn bà Lena nhanh chóng ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt quả thực so với hoa xuân còn rực rỡ hơn, "Tốt lắm, con đã đồng ý rồi không thể đổi ý, bằng không......" Giọng nói bà Lena thoáng trầm xuống, "Bác sẽ lại đau lòng."
Lúc này Lucy đã loạn như cào cào, đầu óc choáng váng đã sớm mất đi khả năng suy nghĩ chỉ có thể ấp úng phản bác, "Nhưng mà... nhưng mà không được......"
"Con đổi ý sao?" bà dùng khóe mắt liếc về hướng Natsu một cái, mặt lại lần nữa chôn vào lòng bàn tay, "Quên đi, bác cũng không ép con làm sao bác có thể ép con và Natsu đính hôn? Bác, bác chính là số trời sinh không có con dâu......" nói đến chữ cuối đã nghẹn ngào không thành câu.
Lucy chóng mặt bị bà Lena quay như chong chóng vậy, trong lòng trăm loại cảm xúc đồng loạt nảy lên, vừa hoảng vừa vội nên cuối cùng ngay cả một chút suy xét đều biến mất. Cô luống cuống tay chân trấn an bà thấy không có hiệu quả gì, đầu nóng lên một câu thốt ra.
"Con đồng ý!"
Bà Lena đang nghẹn ngào nhất thời dừng lại, "không đổi ý?"
"không đổi ý!"
"thật tốt quá!" bà Lena nhanh chóng buông tay trên mặt xuống, nhanh nhẹn với vào trong túi sờ sờ, ngay sau đó liền kéo tay trái Lucy lại.
Xúc cảm lạnh lẽo làm cho cô cả kinh, cúi đầu nhìn xuống một cái nhẫn kim cương nhẫn đã nằm trên ngón áp út tay trái cô rồi.
"Bác... thế này... thế này không được!" cô vội vàng định rút nhẫn ra lại bị bà tay mắt lanh lẹ ngăn trở, "Nếu con tháo ra chính là đổi ý!"
Nói xong, bà không đợi Lucy phản bác, trực tiếp kéo khóa túi lại, vỗ vỗ bả vai của cô rồi bước đi để lại Lucy đứng tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhẫn trên tay mình, một lúc lâu sau cũng chưa hoàn hồn.
"Mẹ làm thế nào?" Lúc bà Lena đi ngang qua Natsu, bước chân ngừng lại hướng nhìn Natsu nháy mắt nhỏ giọng tranh công.
Natsu nhìn thoáng qua nhẫn trên tay mình, khóe môi hơi cong lên, "Cám ơn mẹ."
Trong lòng bà Lena nhất thời thở phào nhẹ nhõm khẽ hỏi, "Cái này có thể bỏ qua cái tát kia?", sờ má con mình xoa rồi trong đầu suy nghĩ lại, ''Con nhà mình từ nhỏ đã là đứa rất có chủ kiến, cho dù là nguyện vọng thi đại học cũng đều tự quyết định, bà không hề can thiệp.''
''Từ trước đến nay mình chủ trương phương thức giáo dục tự do, bởi vậy quan hệ với con vô cùng tốt chưa từng có khi nào đỏ mặt tía tai. Natsu lớn như vậy, mình mới đánh có hai lần, lần đầu tiên là khi mình và ba nó ly hôn, Natsu ôm chân ông ta không cho đi, khi đó mình cực hận người đàn ông kia lại thấy con không muốn xa rời ông ta như vậy, đầu óc nóng lên liền hung hăng đánh con mình mấy phát...''
''Khi đó Natsu mới học lớp 3 chỉ sau một buổi tối mà tính tình đột nhiên thay đổi, từ một đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, bỗng nhiên trở nên trầm mặc ước chừng nửa tháng không nói một chữ với mình, cuối cùng mình phát khóc xin lỗi chỉ thiếu nước tìm bác sĩ tâm lý mới rốt cuộc cạy mở được cái miệng của con....''
''Mà lần thứ hai, chính là khi biết chuyện Natsu và Lucy là giả. Mình biết con nhà mình không có hứng thú gì với phụ nữ thiếu chút nữa sụp đổ, khi đó mỗi ngày mình đều suy xét lại mình có phải bởi vì hôn nhân của mình để lại cho con vết sẹo quá sâu, cho nên mới khiến con thành ra tình trạng này....''
''Vì thế, khi con rốt cuộc cũng trở về công tác gần mình, mình mới sốt sắng sắp xếp cho con đi xem mắt nhiều như vậy, đủ các kiểu cô gái hi vọng nó có thể nhìn trúng một người. Nhưng mà kết quả lại thật đau khổ, con bà chẳng những nhìn ai cũng chướng mắt thậm chí lúc về nhà thì ngay cả hình dáng người ta thế nào cũng không nhớ rõ....'' (akiko: ng' ta có câu trc lạ sau wen còn đối vs nat là trc lạ sau wên kai: đát rai)
''Đúng lúc mình đang cực kỳ nôn nóng thì Lucy xuất hiện, quả thực giống như một cây thuốc cứu mạng vậy! Khiến cho tâm sự áy náy bao năm nay của mình cuối cùng cũng được buông xuống. Cho nên lúc nghe thấy quan hệ của bọn họ là giả, mình mới phản ứng dữ dội như vậy. Nhưng cũng may lúc đó....''
----------Plast time---------------
''thật đúng là vừa tức vừa hơi hối hận mà, con mình là người như thế nào mình hiểu nhất, từ trước tới giờ nó làm việc gì cũng có chừng mực, chắc chắn sẽ không hồ đồ nhưng chuyện như z đúng là... đợi nó về mình sẽ tra hỏi nó" khi bà vừa mới lên xe thì mới phát hiện cái túi xách của bà còn ở trong văn phòng của con mình nên bà phải đi lên tới văn phòng của con mình, " nhân cơ hội lên lấy túi mình phải hỏi con mình mới được"
Chờ đến lúc bà lên văn phòng, tay định mở của ra thì thấy cái cửa he hé, bà tính xông vào nhưng khi nghe cuộc nói chuyện của Natsu và Lucy thì bà đứng đó nghe thêm để biết được tình hình.
"Bác sĩ Dragneel.... thực sự xin lỗi.... anh có đau không.... có đau không?"- Lucy đưa tay chạm vào má Natsu.
"hình như mình đánh hơi quá trớn thì phải má con mình sưng vù rồi"- bà Lena vừa nghe vừa nói thầm
"Đều tại em.... Nếu em không phủ nhận thì sẽ không như vậy! Em...."
"Anh không có đùa giỡn tình cảm"- Natsu vừa nói vừa nhìn cô
"Em biết, em biết"
"Làm bạn gái anh"
"Nhưng em đã...."
"Cái thằng này còn muốn lừa mình nữa sao, mình không vô không được mà đã tức rồi còn gặp nó nói câu đó nữa"-bà vừa định xông vô nhưng chợt nghe chữ "không phải như vậy" của natsu nên bà bình tĩnh 1 chút rồi nghe tiếp, "vậy là không phải, hay nó đang tỏ tình sao? Mình phải coi con mình nói cái gì mới được."
Natsu kéo tay Lucy đặt lên ngực mình, "Có cảm giác được không? Tim anh đập nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường"
"con dâu của mình phản ứng ra sao đây? Có phải hiểu ý rồi không? Nói cái gì đi Lucy đừng đứng im đó."- bà Lena vừa háo hức vừa muốn đẩy cửa vào
"Tim anh bị gì rồi sao? Để em đi kêu bác sĩ, em..."-cô vừa sợ vừa lo
"sao con dâu mình lại... hết nói nổi mà natsu giải thích đi không thôi mất cơ hội"-bà Lena xôi máu lên
"Sao em không hiểu thế anh đang thổ lộ với em? Anh muốn em làm bạn gái thật sự của anh. Lucy em không biết sao, anh đã bắt đầu yêu em từ lúc em dọn đến nhà anh rồi. Lucy em có đồng ý không, anh đang đợi câu trả lời của em?"
"na... nat... natsu em..."
"sao con lại ấp úng vậy lucy, mau trả lời đồng ý đi còn không gật đầu cũng được"-bà hồi hộp
"anh đếm đến 3 mà em không trả lời tức là đồng ý, 1... 3. Bây giờ em là của anh"
"ai là của anh, anh đếm thiếu số 2"
"trời ơi, 2 đứa này muốn mình tức chết à tỏ tình cũng giỡn là sao? Nghiêm túc coi còn lucy con mau trả lời đi chứ?"- bà vừa bức xúc vừa bức lá cây kế bên mình
"sao lại không có số 2 ngay bên cạnh chúng ta. Ngay ở đây này"
"sao anh có thể như vậy, rõ ràng đếm thiếu số 2 mà"
"anh đếm đến 1... 3 mà em không nói gì thì tức là đồng ý rồi"
"thui kệ coi như con dâu mình gián tiếp đồng ý vậy."-bà vừa cười vừa quay đi về và chậu cây kế bên trụi lá không còn 1 mảnh lá nào hết.
-------------End plast time-------------
"Tuy rằng lúc bắt đầu quả thật có ý lừa gạt nhưng ai biết bắt đầu như thế nào, dù sao cuối cùng mình cũng có một cô con dâu! Đây mới là điều quan trọng nhất! Và mình chắc phải bồi thường cái chậu cây cho người ta luôn...."
"Khi mình thấy được mọi chuyện, mình gọi cho con hỏi mọi cách để đền bù lại cho con, dù sao một cái tát kia cũng không nhẹ, bây giờ chính mình nghĩ lại còn cảm thấy đau lòng. Nhưng mà nó lại không mở miệng'', thẳng đến khi áy náy trong lòng bà bay lên đến đỉnh điểm, lúc này Natsu mới nhẹ nhàng nói một câu, "không phải mẹ đang chuẩn bị đính hôn cho bọn con sao cứ tiếp tục đi! không cần tổ chức tiệc đính hôn gì cả chỉ cần hai người chúng con."
Điều này làm bà Lena vô cùng bối rối,''chỉ cần hai người đính hôn, không cần tiệc rượu bảo mình nên chuẩn bị như thế nào? Gọi điện thoại vô số lần, hỏi vô số chị em lại kết hợp với tính cách Lucy, rốt cuộc mình nghĩ ra một cách. Lại thông qua sự đồng ý của Natsu, dựa theo cỡ tay và ảnh chụp mà con đưa cho để đi mua nhẫn nên lúc này mới có cảnh xuất hiện tại bệnh viện.''
Natsu sờ nhẫn trên tay, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bỗng nhiên thêm vài phần nhu hòa, anh nhướn mày nhìn bà Lena, "Mẹ... mẹ nói gì vậy... con chính là con mẹ mà."
Bà Lena ngẩn người, lúc phản ứng lại lập tức tươi cười trực tiếp cho Natsu một quyền cười mắng, "Tiểu tử thối!" Bà vụng trộm liếc nhìn Lucy đang ngây ngốc đứng đằng kia thu lại ý cười trên mặt, "Đối xử tốt với Lucy mẹ đi đây."
Natsu gật đầu nhìn theo bóng dáng bà Lena đi xa, lúc này mới bước lại chỗ Lucy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên thản nhiên hỏi, "Làm sao vậy?"
Lucy vừa thấy Natsu, lập tức giơ tay ra trước mặt anh, "Anh xem xem, mẹ anh tự nhiên đeo cho em một chiếc nhẫn!" cô giống như phát hiện ra chuyện gì đó không thể tin được, đôi mắt nâu trợn to, "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Nhìn móng vuốt nhỏ trắng mềm trước mắt kia, Natsu cũng vươn tay đem chiếc nhẫn đôi cùng kiểu quơ quơ trước mắt cô, "Anh cũng có."
Lucy vội phát khóc, "Việc lớn rồi! Anh biết không mẹ anh lại nói chúng ta đeo nhẫn là đính hôn! Không thể như vậy được, anh mau mang nhẫn đến trả lại cho mẹ anh."
Natsu sầm mặt xuống đè lại cái tay cô đang muốn tháo nhẫn ra, "Em không muốn đính hôn với anh?"
"không phải nhưng mà.... nhưng mà đính hôn là chuyện lớn như vậy, em......"
"Ba em sẽ đồng ý." Natsu ngắt lời cô, "Yên tâm đi."
"Nhưng mà......"
"không có nhưng mà." Natsu cúi đầu hôn lên đôi tay nhỏ bé ấm áp của cô, nếp nhăn trên mặt khi cười sâu thêm kết hợp với gương mặt tinh tế gần như làm Lucy hoa mắt.
"Chúng ta đính hôn."
Anh vươn ngón trỏ đặt lên môi cô thở dài một tiếng, "Đừng cự tuyệt, nếu không mẹ lại đánh anh." anh rũ mắt xuống, lông mi cong dài khẽ run, giọng điệu tuy rằng hờ hững nhưng lại ẩn chứa đầy tủi thân, "Em không thấy sao vừa nãy ở hành lang bà còn đánh anh một cái."
Vừa nghe anh nói như vậy, Lucy lập tức quăng mọi lo lắng ra sau đầu liên tục gật đầu, "Em không cự tuyệt! Không cự tuyệt! Không phải chỉ là nhẫn sao, ngày nào em cũng đeo!" Trong lòng lại nghĩ,''thì ra mẹ natsu hung dữ như vậy, về sau phải để mắt đến Natsu nhiều hơn mới được, không thể để bà lại đánh anh!''
Bà Lena ra khỏi bệnh viện đang vui mừng không ngớt vì cuối cùng cũng tóm gọn được con dâu cho con lại không mảy may biết con mình đã sớm qua cầu rút ván đem bà bán hoàn toàn.
Natsu nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Lucy, đôi mắt khẽ cong, "Ừ."
Buổi chiều thì ông Jude tỉnh lại thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, Natsu đã nghỉ nhưng vẫn ở lại bệnh viện cùng Lucy chăm sóc ông, không khác gì bác sĩ riêng.
Đêm giao thừa, không có chương trình đón xuân, không có pháo hoa thậm chí cũng không có một bữa cơm ra dáng đoàn viên, Natsu cùng Lucy ở trong bệnh viện trông coi ông jude, ở trong phòng bệnh ngập mùi thuốc khử trùng đón năm mới.
Bữa trưa ngày đầu năm mới, bà lena cùng lái xe trong nhà đến mang theo rất nhiều đồ ăn phong phú và một ít vật dụng hàng ngày, lần đầu cùng ông jude gặp mặt nhưng vì ông jude không thể quá mệt mỏi được chỉ đơn giản ân cần thăm hỏi vài câu rồi rời đi.
Buổi chiều, sau khi ông jude ngủ, lucy liền xuống lầu mua mấy tờ giấy đỏ về, nói là muốn cắt mấy chữ phúc dán ở đầu giường ba cô, tuy rằng cô không mê tín nhưng năm mới làm thế cũng là để cầu may mắn tốt lành.
"Em cắt chữ được sao?" Natsu cầm lấy tờ giấy đỏ nhìn đi nhìn lại thấp giọng hỏi.
"Tất nhiên!" Lucy đắc ý hất cằm, "Các bác, các thím đều nói em rất khéo tay!"
"Có thật không?"
"thật!"
Natsu giật mình, "Cắt chữ hỉ thì sao?"
"Cái này thì có gì khó, anh xem này!" Lucy cầm tờ giấy đỏ trong tay cắt ra một mảnh nhỏ, ngón tay linh hoạt uốn lượn, mấy đường đi xuống, lúc mở ra liền biến thành một cái chữ hỉ nho nhỏ.
Natsu đem chữ hỉ nhỏ kia đặt vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn vài giây khóe mắt liếc đến ông Jude đang ngủ say khóe môi hơi cong lên, "Vậy cắt thêm vài cái nữa đi!"
--------------------------
Trong phòng akiko
kai: s cái khúc mẹ natsu đưa nhẫn cho lucy nhìn kì wá z giống như là mẹ chồng cầu hôn con dâu z.
akiko: tui âu cóa bít natsu cần ns cái gì để cầu hôn lucy âu nên chuyện này phức tạp lắm.
kai: ờ cx phải kiu nat cầu hôn lucy coi chg' thành cầu hồn lun.
akiko: đúng òi bởi z chuyện nỳ phức tạp lắm.
natsu*cầm dĩa thịt sống*: ê pà aki pà ns pà sẽ nướng thịt dùm tui mà s zờ thịt nướng ko có mà có thịt sống z.
akiko: chuyện này phức tạp lắm.
lucy*tức giận*: aki s pà ns là sẽ cho tui tăng lương để trả tiền nhà mà s lại ko cóa.
akiko: ít ng' coi, ít ng' bình luận và ít lượt xem wá thì ko tăng lương nên chuyện này phức tạp lắm.
m.n*nóng máu*: pà tg kia pà ns là sẽ bao tụi tui ăn mà s bắt tụi tui leo cây là s hả.
akiko: tại hết tiền => chuyện nỳ phức tạp lắm.
m.n*đánh túi bụi*: phức tạp cái đầu pà rãnh hơi ko cóa j' lm' à hứ. *đi về*
kai*chạy lại*: pà có s ko z có cần đi pạn bệnh viện ko z. *đỡ*
akiko*mơ màng*: ko s âu zí lại chuyện này phức tạp lắm.
kai*buông ra*: phức tạp nữa khỏi đỡ bực mình pị đánh là đúng. *đi về*
akiko*bất tỉnh*:.........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.