Chương 49: Chap 49
ThoNguynss
20/09/2016
Tối ngày mồng 4 Natsu mới trở về bệnh viện, trên khuôn mặt luôn lạnh như băng lộ rõ sự mệt mỏi. Lucy bị cảm cũng không khác là bao lại còn hơi ho khan, cho nên vẫn không dám đi vào phòng ba cô. Cứ nôn nóng đi qua đi lại trên hành lang rồi nghiêng đầu nhìn vào cửa phòng bệnh.
Bị Natsu túm trở về văn phòng ôm vào trong ngực hôn một trận lúc này mới bỏ qua cho cô.
"Anh làm sao vậy?" Lucy kéo áo Natsu, mắt to chớp chớp nhìn anh thật khiến trong lòng anh ngứa ngáy.
"Mệt." Natsu vẫn như cũ tiếc chữ như vàng, anh thật sự cảm thấy mệt, không biết có phải do ở chung với lucy lâu hay không, anh đã hình thành thói quen cuộc sống đơn giản, đột ngột tiến vào xã hội lá mặt lá trái liền cảm thấy không thể chịu nổi thật vất vả đi thăm hỏi hết một lượt, dù là anh vẫn trước sau lạnh lùng nghiêm túc cũng thiếu chút nữa học theo Lucy hoan hô chúc mừng.
"Để em xoa bóp vai." Lucy ngồi ở trên đùi Natsu lưng dựa vào bàn làm việc, vươn tay nắm bả vai Natsu chỉ là tư thế như vậy cô không thể dùng nhiều lực được, cứ như con mèo nhỏ gãi ngứa làm cho Natsu buồn cười.
"Đừng nhéo." Natsu vô cùng thân thiết ngắt một cái lên chóp mũi cao của cô chỉ chỉ ngực mình, "Anh mệt ở đây này." Dừng một lát lại nghiêng mặt qua cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lucy lúc này mới tiếp tục nói, "Vẫn là ở với người như em thoải mái nhất."
''Cái gì mà người như cô?'' Lucy tuy rằng không thông minh lắm nhưng cũng cảm thấy lời này của Natsu có hàm ý gì khác nữa. Do dự trong chốc lát rốt cuộc vẫn hỏi ra, "Em làm sao?"
Trong mắt Natsu lấp lánh ý cười, càng làm nét mặt thêm dịu dàng nhưng miệng lại nhổ ra câu làm Lucy tức gần chết, "Ngốc và rất dễ ăn hiếp!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lucy đỏ lên, nhe ra hàm răng trắng ngọc đều đặn làm bộ muốn cắn Natsu kết quả nửa ngày cũng chưa tìm được chỗ nào để hạ khẩu, đành phẫn nộ thu hồi răng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cãi lại, "Em... em ngốc có phúc của người ngốc!"
Natsu sửng sốt một chút rồi lập tức không thể kìm nén cười ha hả, kính mắt thiếu chút nữa cũng rớt khỏi mũi, "Quả nhiên là người ngốc."
Cô ngốc muốn cùng anh tranh luận, kết quả lại bê đá tự đập chân mình còn bị anh cười nhạo một phen, nhất thời vừa thẹn vừa quẫn bắt đầu chơi xấu, "Anh mới ngốc! Cả nhà anh, không, cả khu nhà anh đều ngốc!"
Natsu khó khăn lắm mới ngừng cười, lúc này nghe thấy cô nói thế khóe miệng lại bắt đầu giương lên, anh giơ tay trái của mình lên quơ quơ trước mặt Lucy, "Ừ, cả nhà anh, cả khu nhà anh đều ngốc."
Khi nói ra câu này Lucy cũng không suy nghĩ nhiều lắm, lúc này bị người ta lặp lại một lần tức khắc hồi tưởng hận không thể tự cắn lưỡi mình. Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của Natsu dứt khoát vùi đầu vào lòng người ta, mặc cho Natsu lôi như thế nào cũng không ra.
''không ra thì không ra, mình càng mừng.'' Natsu hưởng thụ ôm lấy cô ngốc nhà mình, nheo mắt tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng dương dương tự đắc quả thực như đang nghỉ dưỡng vậy.
Lucy rất mau quên chỉ chốc lát sau đã quăng xấu hổ vừa rồi ra sau đầu, ngẩng đầu lên cùng Natsu nói chuyện của Lisanna, Natsu nghe xong không có phản ứng gì chỉ là ý cười trong mắt dần dần tiêu tán, anh đưa tay xoa đầu Lucy bảo cô không cần để ý chuyện này cứ để anh xử lý là được rồi.
Lucy vốn chính là có ý này, giống như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu khiến cho Natsu không nhịn được kéo cô lại mà hôn.
Sáng mồng 5 là Natsu phải đi làm, buổi tối sau khi về nhà, Lucy giặt sạch quần áo cho anh lại làm cho anh một chút cơm tối, nhìn bộ dáng Natsu ăn ngấu nghiến như hổ đói, trong lòng không biết là có cảm giác gì.
''Hôm nay đi chúc tết người nào vậy làm sao ngay cả cơm cũng không cho anh ăn no.'' nhưng mà ngược lại lại bắt đầu đắc chí, "nhìn lại thì thấy Natsu vẫn thích ăn cơm mình làm nhất!''
Buổi tối, Natsu mặc áo ngủ nghênh ngang vào phòng Lucy, mặc cho Lucy đuổi thế nào cũng không đi, giống như tảng băng bất động nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích.(lucy: đã gọi là bất động r' mà còn thêm chữ nhúc nhích nữa akiko: thêm cho có lucy: =.=''')
Lucy bất đắc dĩ đành phải tắt đèn ngủ, dù sao hai người ngủ chung giường cũng không phải một hai lần, anh thích thế nào thì làm thế đó đi.
Ai ngờ vừa tắt đèn, tảng băng bất động này liền biến thành núi lửa hoạt động, vụt một cái phun trào đem Lucy đặt dưới thân ra sức gặm nhấm ý nhầm cắn, cũng không biết là có phải quen tay hay việc không động tác cởi quần áo kia vô cùng lưu loát.(gray*nude*: tui dạy đó kai*nhắm mắt*: mặc wần áo vào đi gray*hoảng*: wần áo mình âu mất r' akiko*đọc truyện*: bay mất r')
Cánh tay của Lucy gắng sức véo vào đùi anh lại bị anh lật người phủ lên làm một lần, cuối cùng mệt đến nỗi chỉ có thể nằm vật ở trên giường rên kết quả lại khiến Natsu hưng phấn đem cả vốn lẫn lãi tính hết ôm cô xử lý một lần nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn kéo người cô vào trong lòng mà ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Natsu sảng khoái và thoải mái thức dậy ngược lại Lucy lần đầu tiên không dậy làm bữa sáng, ngay cả khi đến bệnh viện vẫn cúi gằm mặt xuống.
Natsu vừa đi làm liền bận bịu chân không chạm đất để Lucy ngồi ngây ngốc trong văn phòng rồi đi ra ngoài thăm bệnh.
Lucy ghé lên sopha ngủ thêm một lát, lúc này mới cảm thấy tinh thần khá lên. Vừa mới định đi thăm ba cô bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Cô đi qua mở cửa thì ra là một y tá nhỏ chắc cũng tương đương tuổi với cô, ánh mắt quái lạ cao thấp đánh giá cô vài lần, lúc này mới giống như đột nhiên nhớ tới cái gì mở miệng hỏi, "Bác sĩ Dragneel có ở đây không?"
Lucy lắc đầu, "Anh ấy không có ở đây, một lát......"
Ai ngờ không đợi cô nói hết, y tá nhỏ kia đã quay người rời đi. Lucy khó hiểu sờ sờ đầu không biết nghĩ sao.
Nhưng mà kế tiếp cô mới biết mình sai rồi. Chỉ ngắn ngủn nửa giờ có tới mười mấy y tá, bác sĩ lại đây gõ cửa đều là vẻ mặt cùng với bộ dáng kỳ lạ.
Làm cho Lucy tưởng rằng bọn họ tìm Natsu có việc gì gấp đóng cửa lại liền gọi điện thoại ngay cho anh.
"Natsu anh đang ở đâu, vừa rồi có rất nhiều người đến tìm anh hình như là có việc gấp."
Lúc này Natsu mới từ phòng bệnh đi ra nhận được điện thoại của cô thì khẽ cong môi cười, trong mắt hiện lên ý xấu, "Họ không phải tìm anh mà là tìm em."
"không phải!" Lucy vội vàng phản bác, "Mọi người đều nói là tìm anh!"
"Việc đó à..." Natsu đưa tay đẩy mắt kính đi về phía văn phòng mình, "Em không biết có một cái gọi là lấy cớ sao?"
Trong lòng vụt dâng lên một dự cảm không lành, Lucy nuốt nuốt nước miếng đột nhiên nhanh trí, "Anh... anh đã làm gì?"
"không làm gì cả." Natsu híp mắt khóe môi cong lên, vẻ mặt như vậy giống y hệt con cáo trộm được gà sống, "Chỉ là sau khi xong viêc, lúc nói chuyện anh lơ đãng nhắc tới vợ của anh đang ở trong văn phòng mà thôi."
Bên tai không có gì bất ngờ vang lên tiếng thét kinh hãi của Lucy, Natsu đưa điện thoại cách xa lỗ tai một chút lúc này mới tủm tỉm cười nói, "Được rồi vợ, ngoan ngoãn ở văn phòng chờ anh." nói xong cũng không đợi Lucy trả lời liền ngắt điện thoại.
Lucy bị một tiếng "vợ" của anh làm cho vô cùng xấu hổ lại nghĩ đến những người vừa rồi đều là đến xem vợ anh, nhiệt độ trên mặt không thể ức chế thẳng tắp vọt lên.
Đợi cho Natsu quay lại nghênh đón anh là khuôn mặt đỏ rực của cô vợ mình.
Natsu cũng không chờ Lucy làm loạn, móng vuốt liền nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta còn xoa xoa đầu, lúc này mới cùng Lucy nói chuyện nghiêm túc.
''Dù sao ba em đã đồng ý quan hệ của bọn mình, vậy anh còn kiêng kỵ gì nữa, chỉ hận không thể mua một cái loa ở bệnh viện gào lên vài tiếng mới thôi, càng đừng nói "Lơ đãng" trước mặt đồng nghiệp nói ra như vậy.''
''Huống chi bây giờ thông báo, đến lúc phát kẹo cưới cũng sẽ không làm cho người trong bệnh viện kinh ngạc.''
Lucy nghe xong lý do của anh, càng đỏ mặt chân cũng mềm nhũn, cố gắng chống đỡ lắp bắp nói, "Ai... ai đồng ý gả cho anh?"
Natsu nghe vậy cũng không tức giận ngược lại tiến đến bên tai Lucy, thổi khí vào lỗ tai trắng mịn của cô đè thấp giọng, "đã quên đêm qua mình nói gì?"
Đầu óc Lucy oành một tiếng nhất thời trống rỗng, xấu hổ đến nỗi đầu cũng bốc khói đẩy Natsu ra chạy khỏi văn phòng.
"Chạy cái gì lại kêu một tiếng ông xã nghe một chút!" Natsu không đuổi theo cô ngược lại ở đằng sau hô một câu, thanh âm không lớn nhưng cũng đủ làm cho Lucy nghe thấy.
Chân cô ngốc lảo đảo một cái tức thì tăng tốc chạy trốn.
Natsu cười cười nhìn cô chạy xa, lúc này mới thong thả lấy điện thoại ra gọi cho bà Lena, "Mẹ chọn một ngày may mắn đi, sau mồng 1 tháng 5." Nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, "Càng nhanh càng tốt."
Bà Lena đầu tiên là sửng sốt rồi ngay lập tức trào lên một nỗi vui mừng như điên, "Được! Mẹ lập tức làm ngay!" ''Con rốt cuộc cũng kết hôn, nếu không phải lúc này không phù hợp mình còn muốn nổ pháo chúc mừng nữa."
Bên này, Natsu âm thầm đem chuyện kết hôn giao hết cho mẹ mình chuẩn bị mà Lucy là cô dâu lại không hề biết chút gì còn vì mình cuối cùng đã hết cảm có thể đi vào thăm ba mà đắc chí.
Ông Jude ở trong bệnh viện lâu như vậy đã sắp hết kiên nhẫn, vừa thấy con gái nhà mình liền la hét đòi xuất viện. Bây giờ ông chỉ còn đau một chút có thể lật người sơ sơ, cho nên nghĩ mình gần khỏe rồi.
Chuyện phải trị bệnh bằng hoá chất Lucy còn chưa nói với ba, lúc này nghe thấy ông đòi xuất viện trong nháy mắt không nói ra lời, may mắn là Natsu đến giải vây cho cô.
Nói với ông Jude hơn một tuần sau còn phải cắt chỉ không thể ra viện, đợi tháo hết chỉ thì ra viện cũng không muộn, lúc này mới làm ông Jude ổn định.
"Em về nhà trước đi, anh ở trong này chăm sóc ba." Ra khỏi phòng bệnh, Natsu xoa xoa đầu Lucy đưa túi xách cho cô.
"Vâng..." Lucy ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu bước đi vừa mới đi được vài bước lại ngừng, quay lại kiễng mũi chân đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên mặt Natsu, đỏ mặt ấp úng nói một câu, "Vất vả cho anh." Rồi lập tức như con thỏ nhỏ chạy xa.
Natsu sửng sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới xoa nhẹ lên chỗ cô mới hôn qua, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Anh vừa định mở cửa quay vào phòng bệnh, ngẩng đầu liền thấy Lisanna đang đi thăm bệnh, ánh mắt hai người chạm nhau, Natsu bình tĩnh dời mắt một giây cũng không dừng lại trực tiếp đi vào phòng đóng cửa.
Lisanna cắn môi trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện lên một tia thù hận.
____________________________________________
Trg hội trường
kai: cn gái cn đứa ngồi đàng hoàng coi ngồi kỉu đó ko bít có nên gọi pà là girl hay ko nhìn cỡ n' cx như cn trai
akiko*ngáp*: mệt wá s ngồi kỉu n' cx chữi z.
kai: tui ns ko đúng à.
akiko*uống nc*: ực... hà.... chứ pà kiu tui đổi 36 kỉu r' cóa kỉu n' mà pà vừa lòng âu.
kai: pà ko chịu ngồi đàng hoàng mà cứ zỡn ko zờ cn' tl nữa.
akiko*ngồi ghế + chơi game*: ờ ns nhìu wá để cho tui chơi ik.
kai*kìm chế*: bình tĩnh đi kai đg' nóng bình tĩnh lại n'.
lucy*tay để lên vai*: kệ đi ngày mốt lớn cx thành thíu nữ thui.
natsu: ừ đúng òi.
kai*sắp mất kìm chế*: ừ mà mấy ng' diễn xg chưa mà ra đy z.
natsu*mồ hôi tuôn rơi*: à cái đó thì cx coi là mém xg.
kai*dần mất kìm chế*: ns lẹ.
erza*mặt phiền muộn*: là lúc đg diễn natsu và gray gây lộn .
wendy: sau đó => là đánh nhau wá trời.
levy: khiến cho chỗ diễn thiệt hại rất nhìu số ng' tử vong ý lộn số ng' vào bệnh viện rất cao.
gray: nên chỗ diễn đã pị sơ tán nên ko thể diễn đc.
kai*đánh*: trời ưi hết cn kia zờ tới 2 thg' nỳ chắc tức ọc máu wá chết đi chết đi *hả giận* tự nhin thoải mái thui kai đi đy.
lucy*sợ*: ko ngờ khi kai nổi điên cn' ghê hơn aki nữa chứ.
natsu và gray*te tua*: aye.
Bị Natsu túm trở về văn phòng ôm vào trong ngực hôn một trận lúc này mới bỏ qua cho cô.
"Anh làm sao vậy?" Lucy kéo áo Natsu, mắt to chớp chớp nhìn anh thật khiến trong lòng anh ngứa ngáy.
"Mệt." Natsu vẫn như cũ tiếc chữ như vàng, anh thật sự cảm thấy mệt, không biết có phải do ở chung với lucy lâu hay không, anh đã hình thành thói quen cuộc sống đơn giản, đột ngột tiến vào xã hội lá mặt lá trái liền cảm thấy không thể chịu nổi thật vất vả đi thăm hỏi hết một lượt, dù là anh vẫn trước sau lạnh lùng nghiêm túc cũng thiếu chút nữa học theo Lucy hoan hô chúc mừng.
"Để em xoa bóp vai." Lucy ngồi ở trên đùi Natsu lưng dựa vào bàn làm việc, vươn tay nắm bả vai Natsu chỉ là tư thế như vậy cô không thể dùng nhiều lực được, cứ như con mèo nhỏ gãi ngứa làm cho Natsu buồn cười.
"Đừng nhéo." Natsu vô cùng thân thiết ngắt một cái lên chóp mũi cao của cô chỉ chỉ ngực mình, "Anh mệt ở đây này." Dừng một lát lại nghiêng mặt qua cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Lucy lúc này mới tiếp tục nói, "Vẫn là ở với người như em thoải mái nhất."
''Cái gì mà người như cô?'' Lucy tuy rằng không thông minh lắm nhưng cũng cảm thấy lời này của Natsu có hàm ý gì khác nữa. Do dự trong chốc lát rốt cuộc vẫn hỏi ra, "Em làm sao?"
Trong mắt Natsu lấp lánh ý cười, càng làm nét mặt thêm dịu dàng nhưng miệng lại nhổ ra câu làm Lucy tức gần chết, "Ngốc và rất dễ ăn hiếp!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lucy đỏ lên, nhe ra hàm răng trắng ngọc đều đặn làm bộ muốn cắn Natsu kết quả nửa ngày cũng chưa tìm được chỗ nào để hạ khẩu, đành phẫn nộ thu hồi răng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cãi lại, "Em... em ngốc có phúc của người ngốc!"
Natsu sửng sốt một chút rồi lập tức không thể kìm nén cười ha hả, kính mắt thiếu chút nữa cũng rớt khỏi mũi, "Quả nhiên là người ngốc."
Cô ngốc muốn cùng anh tranh luận, kết quả lại bê đá tự đập chân mình còn bị anh cười nhạo một phen, nhất thời vừa thẹn vừa quẫn bắt đầu chơi xấu, "Anh mới ngốc! Cả nhà anh, không, cả khu nhà anh đều ngốc!"
Natsu khó khăn lắm mới ngừng cười, lúc này nghe thấy cô nói thế khóe miệng lại bắt đầu giương lên, anh giơ tay trái của mình lên quơ quơ trước mặt Lucy, "Ừ, cả nhà anh, cả khu nhà anh đều ngốc."
Khi nói ra câu này Lucy cũng không suy nghĩ nhiều lắm, lúc này bị người ta lặp lại một lần tức khắc hồi tưởng hận không thể tự cắn lưỡi mình. Nhìn thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của Natsu dứt khoát vùi đầu vào lòng người ta, mặc cho Natsu lôi như thế nào cũng không ra.
''không ra thì không ra, mình càng mừng.'' Natsu hưởng thụ ôm lấy cô ngốc nhà mình, nheo mắt tựa lưng vào ghế ngồi, bộ dáng dương dương tự đắc quả thực như đang nghỉ dưỡng vậy.
Lucy rất mau quên chỉ chốc lát sau đã quăng xấu hổ vừa rồi ra sau đầu, ngẩng đầu lên cùng Natsu nói chuyện của Lisanna, Natsu nghe xong không có phản ứng gì chỉ là ý cười trong mắt dần dần tiêu tán, anh đưa tay xoa đầu Lucy bảo cô không cần để ý chuyện này cứ để anh xử lý là được rồi.
Lucy vốn chính là có ý này, giống như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu khiến cho Natsu không nhịn được kéo cô lại mà hôn.
Sáng mồng 5 là Natsu phải đi làm, buổi tối sau khi về nhà, Lucy giặt sạch quần áo cho anh lại làm cho anh một chút cơm tối, nhìn bộ dáng Natsu ăn ngấu nghiến như hổ đói, trong lòng không biết là có cảm giác gì.
''Hôm nay đi chúc tết người nào vậy làm sao ngay cả cơm cũng không cho anh ăn no.'' nhưng mà ngược lại lại bắt đầu đắc chí, "nhìn lại thì thấy Natsu vẫn thích ăn cơm mình làm nhất!''
Buổi tối, Natsu mặc áo ngủ nghênh ngang vào phòng Lucy, mặc cho Lucy đuổi thế nào cũng không đi, giống như tảng băng bất động nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích.(lucy: đã gọi là bất động r' mà còn thêm chữ nhúc nhích nữa akiko: thêm cho có lucy: =.=''')
Lucy bất đắc dĩ đành phải tắt đèn ngủ, dù sao hai người ngủ chung giường cũng không phải một hai lần, anh thích thế nào thì làm thế đó đi.
Ai ngờ vừa tắt đèn, tảng băng bất động này liền biến thành núi lửa hoạt động, vụt một cái phun trào đem Lucy đặt dưới thân ra sức gặm nhấm ý nhầm cắn, cũng không biết là có phải quen tay hay việc không động tác cởi quần áo kia vô cùng lưu loát.(gray*nude*: tui dạy đó kai*nhắm mắt*: mặc wần áo vào đi gray*hoảng*: wần áo mình âu mất r' akiko*đọc truyện*: bay mất r')
Cánh tay của Lucy gắng sức véo vào đùi anh lại bị anh lật người phủ lên làm một lần, cuối cùng mệt đến nỗi chỉ có thể nằm vật ở trên giường rên kết quả lại khiến Natsu hưng phấn đem cả vốn lẫn lãi tính hết ôm cô xử lý một lần nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn kéo người cô vào trong lòng mà ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Natsu sảng khoái và thoải mái thức dậy ngược lại Lucy lần đầu tiên không dậy làm bữa sáng, ngay cả khi đến bệnh viện vẫn cúi gằm mặt xuống.
Natsu vừa đi làm liền bận bịu chân không chạm đất để Lucy ngồi ngây ngốc trong văn phòng rồi đi ra ngoài thăm bệnh.
Lucy ghé lên sopha ngủ thêm một lát, lúc này mới cảm thấy tinh thần khá lên. Vừa mới định đi thăm ba cô bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Cô đi qua mở cửa thì ra là một y tá nhỏ chắc cũng tương đương tuổi với cô, ánh mắt quái lạ cao thấp đánh giá cô vài lần, lúc này mới giống như đột nhiên nhớ tới cái gì mở miệng hỏi, "Bác sĩ Dragneel có ở đây không?"
Lucy lắc đầu, "Anh ấy không có ở đây, một lát......"
Ai ngờ không đợi cô nói hết, y tá nhỏ kia đã quay người rời đi. Lucy khó hiểu sờ sờ đầu không biết nghĩ sao.
Nhưng mà kế tiếp cô mới biết mình sai rồi. Chỉ ngắn ngủn nửa giờ có tới mười mấy y tá, bác sĩ lại đây gõ cửa đều là vẻ mặt cùng với bộ dáng kỳ lạ.
Làm cho Lucy tưởng rằng bọn họ tìm Natsu có việc gì gấp đóng cửa lại liền gọi điện thoại ngay cho anh.
"Natsu anh đang ở đâu, vừa rồi có rất nhiều người đến tìm anh hình như là có việc gấp."
Lúc này Natsu mới từ phòng bệnh đi ra nhận được điện thoại của cô thì khẽ cong môi cười, trong mắt hiện lên ý xấu, "Họ không phải tìm anh mà là tìm em."
"không phải!" Lucy vội vàng phản bác, "Mọi người đều nói là tìm anh!"
"Việc đó à..." Natsu đưa tay đẩy mắt kính đi về phía văn phòng mình, "Em không biết có một cái gọi là lấy cớ sao?"
Trong lòng vụt dâng lên một dự cảm không lành, Lucy nuốt nuốt nước miếng đột nhiên nhanh trí, "Anh... anh đã làm gì?"
"không làm gì cả." Natsu híp mắt khóe môi cong lên, vẻ mặt như vậy giống y hệt con cáo trộm được gà sống, "Chỉ là sau khi xong viêc, lúc nói chuyện anh lơ đãng nhắc tới vợ của anh đang ở trong văn phòng mà thôi."
Bên tai không có gì bất ngờ vang lên tiếng thét kinh hãi của Lucy, Natsu đưa điện thoại cách xa lỗ tai một chút lúc này mới tủm tỉm cười nói, "Được rồi vợ, ngoan ngoãn ở văn phòng chờ anh." nói xong cũng không đợi Lucy trả lời liền ngắt điện thoại.
Lucy bị một tiếng "vợ" của anh làm cho vô cùng xấu hổ lại nghĩ đến những người vừa rồi đều là đến xem vợ anh, nhiệt độ trên mặt không thể ức chế thẳng tắp vọt lên.
Đợi cho Natsu quay lại nghênh đón anh là khuôn mặt đỏ rực của cô vợ mình.
Natsu cũng không chờ Lucy làm loạn, móng vuốt liền nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta còn xoa xoa đầu, lúc này mới cùng Lucy nói chuyện nghiêm túc.
''Dù sao ba em đã đồng ý quan hệ của bọn mình, vậy anh còn kiêng kỵ gì nữa, chỉ hận không thể mua một cái loa ở bệnh viện gào lên vài tiếng mới thôi, càng đừng nói "Lơ đãng" trước mặt đồng nghiệp nói ra như vậy.''
''Huống chi bây giờ thông báo, đến lúc phát kẹo cưới cũng sẽ không làm cho người trong bệnh viện kinh ngạc.''
Lucy nghe xong lý do của anh, càng đỏ mặt chân cũng mềm nhũn, cố gắng chống đỡ lắp bắp nói, "Ai... ai đồng ý gả cho anh?"
Natsu nghe vậy cũng không tức giận ngược lại tiến đến bên tai Lucy, thổi khí vào lỗ tai trắng mịn của cô đè thấp giọng, "đã quên đêm qua mình nói gì?"
Đầu óc Lucy oành một tiếng nhất thời trống rỗng, xấu hổ đến nỗi đầu cũng bốc khói đẩy Natsu ra chạy khỏi văn phòng.
"Chạy cái gì lại kêu một tiếng ông xã nghe một chút!" Natsu không đuổi theo cô ngược lại ở đằng sau hô một câu, thanh âm không lớn nhưng cũng đủ làm cho Lucy nghe thấy.
Chân cô ngốc lảo đảo một cái tức thì tăng tốc chạy trốn.
Natsu cười cười nhìn cô chạy xa, lúc này mới thong thả lấy điện thoại ra gọi cho bà Lena, "Mẹ chọn một ngày may mắn đi, sau mồng 1 tháng 5." Nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, "Càng nhanh càng tốt."
Bà Lena đầu tiên là sửng sốt rồi ngay lập tức trào lên một nỗi vui mừng như điên, "Được! Mẹ lập tức làm ngay!" ''Con rốt cuộc cũng kết hôn, nếu không phải lúc này không phù hợp mình còn muốn nổ pháo chúc mừng nữa."
Bên này, Natsu âm thầm đem chuyện kết hôn giao hết cho mẹ mình chuẩn bị mà Lucy là cô dâu lại không hề biết chút gì còn vì mình cuối cùng đã hết cảm có thể đi vào thăm ba mà đắc chí.
Ông Jude ở trong bệnh viện lâu như vậy đã sắp hết kiên nhẫn, vừa thấy con gái nhà mình liền la hét đòi xuất viện. Bây giờ ông chỉ còn đau một chút có thể lật người sơ sơ, cho nên nghĩ mình gần khỏe rồi.
Chuyện phải trị bệnh bằng hoá chất Lucy còn chưa nói với ba, lúc này nghe thấy ông đòi xuất viện trong nháy mắt không nói ra lời, may mắn là Natsu đến giải vây cho cô.
Nói với ông Jude hơn một tuần sau còn phải cắt chỉ không thể ra viện, đợi tháo hết chỉ thì ra viện cũng không muộn, lúc này mới làm ông Jude ổn định.
"Em về nhà trước đi, anh ở trong này chăm sóc ba." Ra khỏi phòng bệnh, Natsu xoa xoa đầu Lucy đưa túi xách cho cô.
"Vâng..." Lucy ngoan ngoãn gật đầu, quay đầu bước đi vừa mới đi được vài bước lại ngừng, quay lại kiễng mũi chân đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt lên mặt Natsu, đỏ mặt ấp úng nói một câu, "Vất vả cho anh." Rồi lập tức như con thỏ nhỏ chạy xa.
Natsu sửng sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới xoa nhẹ lên chỗ cô mới hôn qua, cười đến thấy răng không thấy mắt.
Anh vừa định mở cửa quay vào phòng bệnh, ngẩng đầu liền thấy Lisanna đang đi thăm bệnh, ánh mắt hai người chạm nhau, Natsu bình tĩnh dời mắt một giây cũng không dừng lại trực tiếp đi vào phòng đóng cửa.
Lisanna cắn môi trên gương mặt xinh đẹp đột nhiên hiện lên một tia thù hận.
____________________________________________
Trg hội trường
kai: cn gái cn đứa ngồi đàng hoàng coi ngồi kỉu đó ko bít có nên gọi pà là girl hay ko nhìn cỡ n' cx như cn trai
akiko*ngáp*: mệt wá s ngồi kỉu n' cx chữi z.
kai: tui ns ko đúng à.
akiko*uống nc*: ực... hà.... chứ pà kiu tui đổi 36 kỉu r' cóa kỉu n' mà pà vừa lòng âu.
kai: pà ko chịu ngồi đàng hoàng mà cứ zỡn ko zờ cn' tl nữa.
akiko*ngồi ghế + chơi game*: ờ ns nhìu wá để cho tui chơi ik.
kai*kìm chế*: bình tĩnh đi kai đg' nóng bình tĩnh lại n'.
lucy*tay để lên vai*: kệ đi ngày mốt lớn cx thành thíu nữ thui.
natsu: ừ đúng òi.
kai*sắp mất kìm chế*: ừ mà mấy ng' diễn xg chưa mà ra đy z.
natsu*mồ hôi tuôn rơi*: à cái đó thì cx coi là mém xg.
kai*dần mất kìm chế*: ns lẹ.
erza*mặt phiền muộn*: là lúc đg diễn natsu và gray gây lộn .
wendy: sau đó => là đánh nhau wá trời.
levy: khiến cho chỗ diễn thiệt hại rất nhìu số ng' tử vong ý lộn số ng' vào bệnh viện rất cao.
gray: nên chỗ diễn đã pị sơ tán nên ko thể diễn đc.
kai*đánh*: trời ưi hết cn kia zờ tới 2 thg' nỳ chắc tức ọc máu wá chết đi chết đi *hả giận* tự nhin thoải mái thui kai đi đy.
lucy*sợ*: ko ngờ khi kai nổi điên cn' ghê hơn aki nữa chứ.
natsu và gray*te tua*: aye.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.