Chương 59: Chap 59
ThoNguynss
20/09/2016
Tập tục hôn lễ ở thành phố A vô cùng phức tạp, Lucy lại đang có em bé cho nên ông Jude và bà Lena quyết định không tổ chức theo hôn lễ truyền thống thậm chí ngay cả thủ tục về nhà gái cũng miễn, đám cưới xong về quê làm mấy bàn tiệc rượu mời khách là được rồi.(nalu*liếc nhìn*: s đơn zản z hay là pà sợ ko đủ tiền z akiko*chột dạ*: âu cóa pộ ko nghe lm' lễ cưới đơn zản nhìn đẹp lém hả nalu*tin ng'*: cx phải ha z cảm ơn tg akiko*phù*: kcj )
Nhưng cho dù có làm đơn giản đến mấy thì vẫn có những tục lệ phải tuyệt đối tuân thủ. Ví dụ điển hình nhất là trước đám cưới 3 ngày, cô dâu chú rể không được gặp nhau.
Đối với cái tập tục này Natsu vô cùng khó chịu, lúc bị mẹ anh đuổi về ôm Lucy không nói lời nào, không phản bác mà cũng không buông tay, một bộ dáng một là đi cùng nhau hai là ở cùng nhau.
Bà Lena không làm sao được lại không dám cùng anh cướp người, sợ không cẩn thận huých phải cháu trai bảo bối của bà, cho nên tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng chỉ còn thiếu nước chỉ thẳng tay vào mũi của Natsu mà mắng.
Cuối cùng vẫn là ông Jude lên tiếng, Natsu không dám cùng ba vợ tương lai đối đầu đành phải lưu luyến buông tay Lucy trở về chuồng của mình, trong lòng đem cái tục lệ cũ rích kia chửi hàng trăm lần. ''Thế mà coi được sao? Bà xã sẽ lập tức lấy về nhà, mình còn không được gặp! Thật đúng là cố tình gây sự! Đây không phải là muốn bức chết người sao!'' (lucy*wát*: tui ở nhà chứ cóa phải cái chuồng âu cóa cần ghi như z hok kai*chảy mồ hôi*: thui chế bềnh tễnh đê chỉ là nghe cn aki ns thý hay nên ms để, ko tin hỏi aki đi *nhìn wa nhìn lại* ủa nó âu òi lucy*kick*: ns xạo zí chụy hả chết đi kai*khóc*: akiko, nubakachi akiko*trốn*: xl tui ko mún chết kakaka)
Tâm tình của chú rể cứ thế lao thẳng xuống dốc, về nhà đi một vòng không thấy cô ngốc nhà mình cảm thấy làm sao cũng không thoải mái. Cuối cùng đành gọi điện cho Loke, hẹn hắn ra ngoài uống rượu cùng anh hung hăng ói ra một đống mật vàng, lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Lucy cũng không muốn cùng Natsu tách ra,''vợ chồng son dính nhau như sam bị ép buộc 3 ngày không thấy mặt, ai có thể chịu được!'' (akiko: 2 thím ưi chỉ có 3 ngày chứ có phải 3 năm âu mà lm' wá z lucy: mốt cưới chồng đi r' bít akiko: thui khỏi tui đg FA mún sung sướng)
Huống chi Lucy còn đang mang thai, cảm xúc vẫn còn phập phồng, kết hôn là chuyện lớn nhất đời con gái, Lucy lại là chưa cưới đã có bầu, tự nhiên cần người đàn ông của mình ở bên người quan tâm che chở. Natsu vừa đi, cô lập tức giống như là mất đi tri kỷ, vừa nôn nóng vừa sợ hãi cho nên lượng cơm ăn được cũng giảm hẳn.
May mà còn có điện thoại, một ngày Lucy chỉ có thể nói chuyện với Natsu một lần, không hơn được bởi vì sợ phóng xạ cho nên Lucy rất tự giác không dùng mấy đồ điện tử này nọ.
"Natsu, em muốn gặp anh." Buổi tối, Lucy nhận được điện thoại của Natsu gọi tới, vừa nghe thấy giọng anh lập tức cảm thấy tủi thân, tiếng nói mềm nhũn nũng nịu rơi vào tai Natsu khiến cho lòng Natsu như muốn tan ra thành một vũng nước xuân.
"Sáng mai là có thể gặp được rồi." Natsu nhẹ nhàng an ủi, "3 ngày còn chờ được, một buổi tối có là gì."
"Nhưng mà......" Lucy hít hít cái mũi ở trên giường xoay qua xoay lại, "Em hơi sợ......" Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, chuyện công việc, gia đình gần như đã chiếm hết mọi suy nghĩ của Lucy, về phần yêu đương gì đó với cô thật tốn thời gian và tiền bạc, cho nên không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.
Nhưng mà ngay tại thời điểm cô không hề chuẩn bị, cô chẳng những kết hôn mà ngay cả cục cưng cũng có trước luôn. Tuy rằng đầu óc Lucy đơn giản, không hay nghĩ nhiều lắm thì vẫn cảm thấy có chút mê mang, giống như tất cả đều không phải sự thật, đến vội vàng mà mãnh liệt làm cho cô thiếu chút nữa là không chống đỡ được.
"Nghe lời, anh hứa sáng mai em vừa tỉnh dậy là sẽ thấy anh." Giờ phút này Natsu cũng hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Lucy nhưng mà nếu anh đi thật, mẹ anh và ba Lucy chắc sẽ lột da anh mất! Vì muốn để lại cho ba vợ ấn tượng biết giữ lời hứa, Natsu không thể không kìm nén rục rịch trong lòng.
"thì thôi vậy." Lucy bất mãn chu chu miệng, vừa không tình nguyện lên tiếng vừa thuận tay cầm một viên sữa nhét vào miệng.
Natsu thấy tâm trạng bà xã rốt cuộc cũng ổn định lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm. Giọng anh lạnh lùng dễ nghe, lúc này cố ý dịu dàng tạo ra một loại ma lực không nói nên lời, Lucy nghe đến mơ màng, tay không tự giác lại cầm một viên sữa nữa, vừa ăn vừa nghe Natsu nói chuyện.
Mấy ngày này khẩu vị của Lucy rất tốt, Natsu thấy miệng cô cả ngày không nhàn rỗi, cái gì cũng có thể ăn ngon lành, chua cay, mặn ngọt, không từ chối bất cứ thứ gì mà vừa ăn cơm xong đã lập tức kêu đói.
Cho nên lúc này nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nhai nuốt, Natsu cũng không để ý cứ để cô ăn đi, ăn càng nhiều thì càng thêm dinh dưỡng.
"Sáng mai phải dậy sớm một chút để trang điểm." Natsu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường đã hơn 9h nên không cùng cô nói chuyện nữa, "Em ngủ đi, giữ sức ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
"Vâng." Tuy rằng Lucy không muốn cúp điện thoại nhưng mà biết phải nghĩ cho cục cưng, không thể quá mức mệt mỏi cùng Natsu nói một tiếng ngủ ngon rồi định ngắt máy. Ai ngờ tầm mắt lơ đãng quét qua cái bàn ở đầu giường nhất thời sợ hãi ''á'' một tiếng.(loke*sướng*: oh yeah, lucy pị sảy thai ola ola hú hú zui wá zui wá m.n*tia nguy hiểm*: chạm mạch hả, ns tầm bậy ko *xúm vô đánh* loke*te tua*: aye kai: pị đứt dây thần kinh n' z akiko: đứt dây thần kinh zô zuyên đý m.n: ừ)
Natsu vừa định cúp điện thoại, chợt nghe thấy tiếng cô thét chói tai bên kia, trong lòng căng thẳng, vội vàng trầm giọng hỏi, "Lucy, em làm sao vậy? Đụng phải cái gì sao? Hay là nhìn thấy cái gì? Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây."
"na... nat... natsu..." Lucy bị dọa mặt mũi trắng bệch giọng run run đã sắp khóc, "Em... em nhầm rồi... vừa rồi em đã ăn hết nửa lọ canxi......"
"Cái gì?" Natsu gần như tưởng mình nghe lầm.
"Em nhầm rồi làm sao bây giờ? Có thể không tốt với cục cưng hay không?" Nước mắt Lucy trào ra, tim đập thình thịch, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, "Em... em tưởng là viên sữa... nhưng mà vừa nhìn mới phát hiện là canxi... làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Em đừng vội, không có việc gì." Nghe xong lời của cô, trái tim Natsu mới chậm rãi buông lỏng, "Đừng lo, canxi không có hại với phụ nữ có thai, có lỡ ăn nhiều một chút cũng không sao, đừng sợ." Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng Natsu cũng cảm thấy hết hồn, thầm nghĩ lần sau nhất định phải cất hết thuốc trong phòng mới được, lần này may mắn là canxi, nếu mà ăn phải thuốc khác thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thần kinh Lucy khá vững, từ trước đến giờ cũng đã gặp phải không ít chuyện xui xẻo nhưng mà đều chưa ảnh hưởng đại cục. Lần này không giống thế, nếu không cẩn thận, đứa nhỏ của cô sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng Lucy vừa sợ hãi vừa tự trách, thế là bỗng nhiên bị nấc cụt, một cái rồi lại một cái, không thể nào dừng lại được, cho dù ở đầu dây bên kia Natsu có hướng dẫn như thế nào cũng không có kết quả.
Natsu vừa bực lại lo lắng cũng bất chấp cái gì mà tục lệ không tục lệ, chỉ nói một câu: ''em chờ anh, Lucy'' rồi chạy ngay xuống lầu, lái xe thẳng đến chỗ mẹ mình.
Chỗ của Bà Lena cách bọn họ cũng không xa nhưng cũng phải hơn 10 phút mới đến, Natsu cho xe dừng ở ngoài khu, khom lưng lén lút lần mò vào nhà.
''đã trễ thế này, hẳn là mẹ mình và ba jude đã ngủ rồi, nếu đi nhẹ một chút chắc sẽ không bị phát hiện.''
Natsu vừa tự an ủi trong lòng vừa lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng xoay mở khóa cửa.
Tiếng mở khóa ''cạch cạch'' trong đêm vô cùng vang rõ, Natsu không dám đi vào ngay, ở ngoài cửa đợi một lúc lâu thấy trong nhà không có động tĩnh gì, lúc này mới rón ra rón rén bước vào.
''Phòng của Lucy ở tận trong cùng muốn tới được đó thì phải đi qua phòng mẹ mình''. Natsu đứng ở chỗ quẹo một lát, xong mới nín thở bước từng bước một đi vào.
''4 bước, 3 bước, 2 bước......'' Mắt thấy đã sắp đi qua phòng mẹ mình, Natsu còn chưa kịp vui mừng thì cửa phòng bà Lena đã bất chợt bật ra.
"Bị tóm được rồi nhé! Mẹ biết ngay là anh không nhịn được mà!" bà Lena vừa nhéo lỗ tai Natsu vừa ung dung phát biểu.
"Thả ra mẹ." Hai lỗ tai Natsu đã đỏ nhừ, vậy mà vẫn cố che mặt duy trì vẻ lạnh lùng như ngày thường nói.
"Về mau!" bà Lena vừa thấy anh sắp sửa phát cáu lúc này mới lỏng tay định tống anh ra ngoài.
"Lucy bị nấc cụt không ngừng." Natsu chỉnh lại mắt kính bị lệch lạnh lùng nói, "Con tới chữa cho cô ấy."
Bà Lena đang đẩy anh thì ngừng lại ngẩng đầu hoài nghi nhìn Natsu, "thật không?"
"Vâng." Natsu phủi phủi quần áo chỉnh lại đầu tóc vừa bị mẹ mình làm loạn lên, xong xuôi mới bước về phía phòng của Lucy, vừa mở cửa vừa quay lại nhìn bà Lena nhấn mạnh lần nữa, "Con chỉ tới chữa bệnh thôi." nói xong, liền đưa tay đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lucy vẫn còn ngồi trên giường nấc cụt, dù uống bao nhiêu nước cũng vô tác dụng, vừa nhìn thấy Natsu lập tức lao đến, "Nat, ấc...... Em...... ấc......" Tiếc là cô nấc nghiêm trọng quá nên ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
"Được rồi, đừng nói nữa." Natsu đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,''làm sao mà mới 3 ngày không gặp mà mình cảm thấy cô đã gầy đi một vòng rồi''. Có trời chứng giám, khuôn mặt Lucy đã phát triển chiều ngang rồi, rõ ràng giống như một đứa bé mập mạp nhìn kiểu gì cũng không thấy gầy.(kai: lâu ùi ko thý vợ nhờ nhìn thý gầy àk natsu: chắc z 3 ngày lâu thý mọe đã z cn' ko gặp đc lucy nữa akiko: nghe thý chưa chế lu lucy*đỏ mặt*: bít òi ns nhìu)
"Mẹ, mẹ về phòng ngủ đi, không có việc gì đâu, chỉ là hơi căng thẳng thôi." Natsu lại rót một cốc nước ấm đưa cho Lucy kéo cô ngồi lên giường, lấy chăn quấn quanh người cô xong mới quay đầu nói với bà Lena.
Bà Lena không muốn đi, Lucy nấc đến nỗi hai mắt cũng đỏ, bà rất lo. Nhưng mà con có ý đuổi người, bà nghe là hiểu ngay. Do dự một lát, lúc này mới giận dữ, bày ra bộ dáng hung hăng, "Mẹ nói cho con biết, Natsu Dragneel, mẹ chỉ cho con nửa giờ, hết thời gian con lập tức về ngay cho mẹ!"
Thấy Natsu gật đầu đồng ý rồi, bà Lena lắm chiêu mới giậm chân bước ra ngoài,''thật sự là con càng lớn càng không bảo được, vẫn là còn bé tốt hơn, tuy rằng vẫn là cái bộ dáng đánh ba gậy không ra nổi một cái rắm nhưng dù sao cũng biết nghe lời!''
Bà Lena thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng hơi đi xuống nhưng mà vừa nghĩ đến đứa nhỏ trong cái bụng của Lucy lập tức liền lấy lại tinh thần,''con cái gì đó, đợi đến lúc có cháu trai, ai còn quan tâm nó nữa!''
Lucy nấc không ngừng chỉ là do hồi hộp lo lắng, lúc này gặp được Natsu lại nghe anh kiên nhẫn an ủi, uống một cốc nước ấm, một lát sau đã bớt hẳn nấc rồi.
Mà bà Lena tuy rằng đi ra ngoài rồi nhưng vẫn dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, không nghe thấy Lucy nấc nữa liền bước ngay vào tóm Natsu ném ra khỏi cửa.
Một đêm căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua, sáng hôm sau Lucy thức dậy từ sớm bị tài xế đưa đi trang điểm, xong xuôi mới ngoan ngoãn về nhà ngồi ở trên giường chờ Natsu tới đón.
Kết quả là Natsu còn chưa đến mà đã phải tiếp một người không ai ngờ được: ba của Natsu!
__________________________________________
2 tiếng trôi wa
kai: z thì 1 2 3... *hắt hơi* ẮT XÌ.
akiko*té ngửa*: ng' ta là bắt đầu đi cho lẹ cn' ns tiếng anh nữa đã z cx sai nữa má.
kai: tại tui hắt hơi thui mệt wá... bắt đầu diễn đi.
Đg diễn:
lucy: anh có chuyện j' mún ns vs em.
natsu*nhìn lên trời*: hôm nay trời đẹp wá, phải hok?
lucy: ừm, vậy đây là chuyện anh mún ns??? *suy nghĩ* mình nhớ là âu có câu thoại nỳ âu ta.
natsu*run run*: ko phải.... ko phải, anh mún ns là... là... *suy nghĩ* chết r' s run wá z wên hết lời r'*cn' run* lucy có mún.... mún..... *suy nghĩ* m' cố lên nảy zờ ngồi hc mà ráng nhớ coi.
lucy: ko ns thì em đi đý.
natsu: em có mún.... mún..... sau khi chết đc chôn ở nghĩa trang nhà anh ko???
lucy*bực mình*: cậu ns cái j' z natsu.
kai: cắt... cắt... cắt... diễn lại lần 2.
natsu: em có mún.... mún... *nhớ ra* lần đầu tiên anh gặp em tuy là ko có cảm giác j' nhưng từ lúc em chuyển đến nhà anh ở... anh dần dần có cảm giác đối vs em. Mỗi lần em đi chung zí Loke lm' anh ko thể n' mà chịu nổi mún xách em đem về mà tra hỏi nhưng đến khi em chấp nhận anh thì anh rất hạnh phúc, mún ở bên em, mún bảo vệ em, ko mún lm' cho em khóc, chỉ mún ở suốt đời nỳ chăm sóc em thật tốt. Giờ đây, anh mún hỏi em là..... là *wên lời*.
lucy: là j' *suy nghĩ* đg hay mà s dừng z.
natsu: hỏi em là... Nếu em yêu gia đình thì hãy đồng ý lấy anh nhé! Còn nếu em không muốn cũng được, anh sẽ cho em làm siêu nhân ngay hôm nay!
lucy: (-0 w 0-) hả???
akiko,kai và yuuke*té ngửa*: thui cắt... cắt ngồi nghỉ chút đi *xúm lại bàn*......
akiko: đc r' diễn lại lần nỳ là cảnh say rượu nha.
natsu: ừ.
kai: diễn lần 3.
natsu*cầm bông hoa + quỳ 1 chân*: vợ... bà xã... anh yêu em!
lucy*cảm động + cầm hoa*: em cx z.
m.n: cúi cùng cx xg, bít z hồi nảy lm' z đi cho nhanh.
Nhưng cho dù có làm đơn giản đến mấy thì vẫn có những tục lệ phải tuyệt đối tuân thủ. Ví dụ điển hình nhất là trước đám cưới 3 ngày, cô dâu chú rể không được gặp nhau.
Đối với cái tập tục này Natsu vô cùng khó chịu, lúc bị mẹ anh đuổi về ôm Lucy không nói lời nào, không phản bác mà cũng không buông tay, một bộ dáng một là đi cùng nhau hai là ở cùng nhau.
Bà Lena không làm sao được lại không dám cùng anh cướp người, sợ không cẩn thận huých phải cháu trai bảo bối của bà, cho nên tức đến nỗi mặt đỏ bừng bừng chỉ còn thiếu nước chỉ thẳng tay vào mũi của Natsu mà mắng.
Cuối cùng vẫn là ông Jude lên tiếng, Natsu không dám cùng ba vợ tương lai đối đầu đành phải lưu luyến buông tay Lucy trở về chuồng của mình, trong lòng đem cái tục lệ cũ rích kia chửi hàng trăm lần. ''Thế mà coi được sao? Bà xã sẽ lập tức lấy về nhà, mình còn không được gặp! Thật đúng là cố tình gây sự! Đây không phải là muốn bức chết người sao!'' (lucy*wát*: tui ở nhà chứ cóa phải cái chuồng âu cóa cần ghi như z hok kai*chảy mồ hôi*: thui chế bềnh tễnh đê chỉ là nghe cn aki ns thý hay nên ms để, ko tin hỏi aki đi *nhìn wa nhìn lại* ủa nó âu òi lucy*kick*: ns xạo zí chụy hả chết đi kai*khóc*: akiko, nubakachi akiko*trốn*: xl tui ko mún chết kakaka)
Tâm tình của chú rể cứ thế lao thẳng xuống dốc, về nhà đi một vòng không thấy cô ngốc nhà mình cảm thấy làm sao cũng không thoải mái. Cuối cùng đành gọi điện cho Loke, hẹn hắn ra ngoài uống rượu cùng anh hung hăng ói ra một đống mật vàng, lúc này mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.
Lucy cũng không muốn cùng Natsu tách ra,''vợ chồng son dính nhau như sam bị ép buộc 3 ngày không thấy mặt, ai có thể chịu được!'' (akiko: 2 thím ưi chỉ có 3 ngày chứ có phải 3 năm âu mà lm' wá z lucy: mốt cưới chồng đi r' bít akiko: thui khỏi tui đg FA mún sung sướng)
Huống chi Lucy còn đang mang thai, cảm xúc vẫn còn phập phồng, kết hôn là chuyện lớn nhất đời con gái, Lucy lại là chưa cưới đã có bầu, tự nhiên cần người đàn ông của mình ở bên người quan tâm che chở. Natsu vừa đi, cô lập tức giống như là mất đi tri kỷ, vừa nôn nóng vừa sợ hãi cho nên lượng cơm ăn được cũng giảm hẳn.
May mà còn có điện thoại, một ngày Lucy chỉ có thể nói chuyện với Natsu một lần, không hơn được bởi vì sợ phóng xạ cho nên Lucy rất tự giác không dùng mấy đồ điện tử này nọ.
"Natsu, em muốn gặp anh." Buổi tối, Lucy nhận được điện thoại của Natsu gọi tới, vừa nghe thấy giọng anh lập tức cảm thấy tủi thân, tiếng nói mềm nhũn nũng nịu rơi vào tai Natsu khiến cho lòng Natsu như muốn tan ra thành một vũng nước xuân.
"Sáng mai là có thể gặp được rồi." Natsu nhẹ nhàng an ủi, "3 ngày còn chờ được, một buổi tối có là gì."
"Nhưng mà......" Lucy hít hít cái mũi ở trên giường xoay qua xoay lại, "Em hơi sợ......" Trước kia cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hôn nhân của mình, chuyện công việc, gia đình gần như đã chiếm hết mọi suy nghĩ của Lucy, về phần yêu đương gì đó với cô thật tốn thời gian và tiền bạc, cho nên không nằm trong phạm vi lo lắng của cô.
Nhưng mà ngay tại thời điểm cô không hề chuẩn bị, cô chẳng những kết hôn mà ngay cả cục cưng cũng có trước luôn. Tuy rằng đầu óc Lucy đơn giản, không hay nghĩ nhiều lắm thì vẫn cảm thấy có chút mê mang, giống như tất cả đều không phải sự thật, đến vội vàng mà mãnh liệt làm cho cô thiếu chút nữa là không chống đỡ được.
"Nghe lời, anh hứa sáng mai em vừa tỉnh dậy là sẽ thấy anh." Giờ phút này Natsu cũng hận không thể lập tức chạy đến bên cạnh Lucy nhưng mà nếu anh đi thật, mẹ anh và ba Lucy chắc sẽ lột da anh mất! Vì muốn để lại cho ba vợ ấn tượng biết giữ lời hứa, Natsu không thể không kìm nén rục rịch trong lòng.
"thì thôi vậy." Lucy bất mãn chu chu miệng, vừa không tình nguyện lên tiếng vừa thuận tay cầm một viên sữa nhét vào miệng.
Natsu thấy tâm trạng bà xã rốt cuộc cũng ổn định lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cùng cô nói chuyện phiếm. Giọng anh lạnh lùng dễ nghe, lúc này cố ý dịu dàng tạo ra một loại ma lực không nói nên lời, Lucy nghe đến mơ màng, tay không tự giác lại cầm một viên sữa nữa, vừa ăn vừa nghe Natsu nói chuyện.
Mấy ngày này khẩu vị của Lucy rất tốt, Natsu thấy miệng cô cả ngày không nhàn rỗi, cái gì cũng có thể ăn ngon lành, chua cay, mặn ngọt, không từ chối bất cứ thứ gì mà vừa ăn cơm xong đã lập tức kêu đói.
Cho nên lúc này nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng nhai nuốt, Natsu cũng không để ý cứ để cô ăn đi, ăn càng nhiều thì càng thêm dinh dưỡng.
"Sáng mai phải dậy sớm một chút để trang điểm." Natsu liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường đã hơn 9h nên không cùng cô nói chuyện nữa, "Em ngủ đi, giữ sức ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
"Vâng." Tuy rằng Lucy không muốn cúp điện thoại nhưng mà biết phải nghĩ cho cục cưng, không thể quá mức mệt mỏi cùng Natsu nói một tiếng ngủ ngon rồi định ngắt máy. Ai ngờ tầm mắt lơ đãng quét qua cái bàn ở đầu giường nhất thời sợ hãi ''á'' một tiếng.(loke*sướng*: oh yeah, lucy pị sảy thai ola ola hú hú zui wá zui wá m.n*tia nguy hiểm*: chạm mạch hả, ns tầm bậy ko *xúm vô đánh* loke*te tua*: aye kai: pị đứt dây thần kinh n' z akiko: đứt dây thần kinh zô zuyên đý m.n: ừ)
Natsu vừa định cúp điện thoại, chợt nghe thấy tiếng cô thét chói tai bên kia, trong lòng căng thẳng, vội vàng trầm giọng hỏi, "Lucy, em làm sao vậy? Đụng phải cái gì sao? Hay là nhìn thấy cái gì? Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây."
"na... nat... natsu..." Lucy bị dọa mặt mũi trắng bệch giọng run run đã sắp khóc, "Em... em nhầm rồi... vừa rồi em đã ăn hết nửa lọ canxi......"
"Cái gì?" Natsu gần như tưởng mình nghe lầm.
"Em nhầm rồi làm sao bây giờ? Có thể không tốt với cục cưng hay không?" Nước mắt Lucy trào ra, tim đập thình thịch, hơi thở cũng bắt đầu rối loạn, "Em... em tưởng là viên sữa... nhưng mà vừa nhìn mới phát hiện là canxi... làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
"Em đừng vội, không có việc gì." Nghe xong lời của cô, trái tim Natsu mới chậm rãi buông lỏng, "Đừng lo, canxi không có hại với phụ nữ có thai, có lỡ ăn nhiều một chút cũng không sao, đừng sợ." Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng Natsu cũng cảm thấy hết hồn, thầm nghĩ lần sau nhất định phải cất hết thuốc trong phòng mới được, lần này may mắn là canxi, nếu mà ăn phải thuốc khác thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thần kinh Lucy khá vững, từ trước đến giờ cũng đã gặp phải không ít chuyện xui xẻo nhưng mà đều chưa ảnh hưởng đại cục. Lần này không giống thế, nếu không cẩn thận, đứa nhỏ của cô sẽ gặp nguy hiểm. Trong lòng Lucy vừa sợ hãi vừa tự trách, thế là bỗng nhiên bị nấc cụt, một cái rồi lại một cái, không thể nào dừng lại được, cho dù ở đầu dây bên kia Natsu có hướng dẫn như thế nào cũng không có kết quả.
Natsu vừa bực lại lo lắng cũng bất chấp cái gì mà tục lệ không tục lệ, chỉ nói một câu: ''em chờ anh, Lucy'' rồi chạy ngay xuống lầu, lái xe thẳng đến chỗ mẹ mình.
Chỗ của Bà Lena cách bọn họ cũng không xa nhưng cũng phải hơn 10 phút mới đến, Natsu cho xe dừng ở ngoài khu, khom lưng lén lút lần mò vào nhà.
''đã trễ thế này, hẳn là mẹ mình và ba jude đã ngủ rồi, nếu đi nhẹ một chút chắc sẽ không bị phát hiện.''
Natsu vừa tự an ủi trong lòng vừa lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng xoay mở khóa cửa.
Tiếng mở khóa ''cạch cạch'' trong đêm vô cùng vang rõ, Natsu không dám đi vào ngay, ở ngoài cửa đợi một lúc lâu thấy trong nhà không có động tĩnh gì, lúc này mới rón ra rón rén bước vào.
''Phòng của Lucy ở tận trong cùng muốn tới được đó thì phải đi qua phòng mẹ mình''. Natsu đứng ở chỗ quẹo một lát, xong mới nín thở bước từng bước một đi vào.
''4 bước, 3 bước, 2 bước......'' Mắt thấy đã sắp đi qua phòng mẹ mình, Natsu còn chưa kịp vui mừng thì cửa phòng bà Lena đã bất chợt bật ra.
"Bị tóm được rồi nhé! Mẹ biết ngay là anh không nhịn được mà!" bà Lena vừa nhéo lỗ tai Natsu vừa ung dung phát biểu.
"Thả ra mẹ." Hai lỗ tai Natsu đã đỏ nhừ, vậy mà vẫn cố che mặt duy trì vẻ lạnh lùng như ngày thường nói.
"Về mau!" bà Lena vừa thấy anh sắp sửa phát cáu lúc này mới lỏng tay định tống anh ra ngoài.
"Lucy bị nấc cụt không ngừng." Natsu chỉnh lại mắt kính bị lệch lạnh lùng nói, "Con tới chữa cho cô ấy."
Bà Lena đang đẩy anh thì ngừng lại ngẩng đầu hoài nghi nhìn Natsu, "thật không?"
"Vâng." Natsu phủi phủi quần áo chỉnh lại đầu tóc vừa bị mẹ mình làm loạn lên, xong xuôi mới bước về phía phòng của Lucy, vừa mở cửa vừa quay lại nhìn bà Lena nhấn mạnh lần nữa, "Con chỉ tới chữa bệnh thôi." nói xong, liền đưa tay đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lucy vẫn còn ngồi trên giường nấc cụt, dù uống bao nhiêu nước cũng vô tác dụng, vừa nhìn thấy Natsu lập tức lao đến, "Nat, ấc...... Em...... ấc......" Tiếc là cô nấc nghiêm trọng quá nên ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói được.
"Được rồi, đừng nói nữa." Natsu đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,''làm sao mà mới 3 ngày không gặp mà mình cảm thấy cô đã gầy đi một vòng rồi''. Có trời chứng giám, khuôn mặt Lucy đã phát triển chiều ngang rồi, rõ ràng giống như một đứa bé mập mạp nhìn kiểu gì cũng không thấy gầy.(kai: lâu ùi ko thý vợ nhờ nhìn thý gầy àk natsu: chắc z 3 ngày lâu thý mọe đã z cn' ko gặp đc lucy nữa akiko: nghe thý chưa chế lu lucy*đỏ mặt*: bít òi ns nhìu)
"Mẹ, mẹ về phòng ngủ đi, không có việc gì đâu, chỉ là hơi căng thẳng thôi." Natsu lại rót một cốc nước ấm đưa cho Lucy kéo cô ngồi lên giường, lấy chăn quấn quanh người cô xong mới quay đầu nói với bà Lena.
Bà Lena không muốn đi, Lucy nấc đến nỗi hai mắt cũng đỏ, bà rất lo. Nhưng mà con có ý đuổi người, bà nghe là hiểu ngay. Do dự một lát, lúc này mới giận dữ, bày ra bộ dáng hung hăng, "Mẹ nói cho con biết, Natsu Dragneel, mẹ chỉ cho con nửa giờ, hết thời gian con lập tức về ngay cho mẹ!"
Thấy Natsu gật đầu đồng ý rồi, bà Lena lắm chiêu mới giậm chân bước ra ngoài,''thật sự là con càng lớn càng không bảo được, vẫn là còn bé tốt hơn, tuy rằng vẫn là cái bộ dáng đánh ba gậy không ra nổi một cái rắm nhưng dù sao cũng biết nghe lời!''
Bà Lena thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng hơi đi xuống nhưng mà vừa nghĩ đến đứa nhỏ trong cái bụng của Lucy lập tức liền lấy lại tinh thần,''con cái gì đó, đợi đến lúc có cháu trai, ai còn quan tâm nó nữa!''
Lucy nấc không ngừng chỉ là do hồi hộp lo lắng, lúc này gặp được Natsu lại nghe anh kiên nhẫn an ủi, uống một cốc nước ấm, một lát sau đã bớt hẳn nấc rồi.
Mà bà Lena tuy rằng đi ra ngoài rồi nhưng vẫn dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong, không nghe thấy Lucy nấc nữa liền bước ngay vào tóm Natsu ném ra khỏi cửa.
Một đêm căng thẳng cuối cùng cũng trôi qua, sáng hôm sau Lucy thức dậy từ sớm bị tài xế đưa đi trang điểm, xong xuôi mới ngoan ngoãn về nhà ngồi ở trên giường chờ Natsu tới đón.
Kết quả là Natsu còn chưa đến mà đã phải tiếp một người không ai ngờ được: ba của Natsu!
__________________________________________
2 tiếng trôi wa
kai: z thì 1 2 3... *hắt hơi* ẮT XÌ.
akiko*té ngửa*: ng' ta là bắt đầu đi cho lẹ cn' ns tiếng anh nữa đã z cx sai nữa má.
kai: tại tui hắt hơi thui mệt wá... bắt đầu diễn đi.
Đg diễn:
lucy: anh có chuyện j' mún ns vs em.
natsu*nhìn lên trời*: hôm nay trời đẹp wá, phải hok?
lucy: ừm, vậy đây là chuyện anh mún ns??? *suy nghĩ* mình nhớ là âu có câu thoại nỳ âu ta.
natsu*run run*: ko phải.... ko phải, anh mún ns là... là... *suy nghĩ* chết r' s run wá z wên hết lời r'*cn' run* lucy có mún.... mún..... *suy nghĩ* m' cố lên nảy zờ ngồi hc mà ráng nhớ coi.
lucy: ko ns thì em đi đý.
natsu: em có mún.... mún..... sau khi chết đc chôn ở nghĩa trang nhà anh ko???
lucy*bực mình*: cậu ns cái j' z natsu.
kai: cắt... cắt... cắt... diễn lại lần 2.
natsu: em có mún.... mún... *nhớ ra* lần đầu tiên anh gặp em tuy là ko có cảm giác j' nhưng từ lúc em chuyển đến nhà anh ở... anh dần dần có cảm giác đối vs em. Mỗi lần em đi chung zí Loke lm' anh ko thể n' mà chịu nổi mún xách em đem về mà tra hỏi nhưng đến khi em chấp nhận anh thì anh rất hạnh phúc, mún ở bên em, mún bảo vệ em, ko mún lm' cho em khóc, chỉ mún ở suốt đời nỳ chăm sóc em thật tốt. Giờ đây, anh mún hỏi em là..... là *wên lời*.
lucy: là j' *suy nghĩ* đg hay mà s dừng z.
natsu: hỏi em là... Nếu em yêu gia đình thì hãy đồng ý lấy anh nhé! Còn nếu em không muốn cũng được, anh sẽ cho em làm siêu nhân ngay hôm nay!
lucy: (-0 w 0-) hả???
akiko,kai và yuuke*té ngửa*: thui cắt... cắt ngồi nghỉ chút đi *xúm lại bàn*......
akiko: đc r' diễn lại lần nỳ là cảnh say rượu nha.
natsu: ừ.
kai: diễn lần 3.
natsu*cầm bông hoa + quỳ 1 chân*: vợ... bà xã... anh yêu em!
lucy*cảm động + cầm hoa*: em cx z.
m.n: cúi cùng cx xg, bít z hồi nảy lm' z đi cho nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.