Chương 23: Quyển 2 – Chương 23
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 23: Rời Nhuận Dương, chợt nghe tin dữ
Triệu Trinh đi phía trước, Chu Tử theo sát phía sau, hai người một trước một sau đi ra cửa ngoại viện. Triệu Anh Triệu Dũng đang giữ cương Ô Vân Đạp Tuyết của Triệu Trinh đứng ở ngoài cửa, một gã sai vặt khác là phu xe cũng đang chờ ở bên ngoài.
Triệu Trinh không muốn ở trước mặt nô tài trình diễn màn lưu luyến không rời, vì thế bình tĩnh tự chủ đứng ở trước cửa, chuẩn bị nhìn theo Chu Tử rời đi.
Gã sai vặt chuẩn bị bàn đạp xong, Chu Tử biết phải lên xe rồi, nhưng nàng còn vướng bận chuyện Lục Hà, vì thế liền cố ý chần chờ bước chậm lại, bàn đạp tổng cộng có ba bậc lại hận không thể trèo lên mất một canh giờ.
Triệu Trinh nhìn tốc độ như ốc sên bò của nàng, còn tưởng rằng nàng lưu luyến mình, trong lòng cảm động một trận, nhướng đôi mày thanh tú lên, đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, vừa ngước mắt nhìn, trên hành lang bên kia có một nha hoàn đang một tay ôm túi đồ một tay xách váy chạy như điên đến.
Hắn nhìn về phía Chu Tử.
Quả nhiên, khi Chu Tử nhìn thấy nữ hài tử kia, lập tức liền nhảy xuống bàn đạp, cười ngoắc nữ hài tử kia.
Lục Hà thở hồng hộc chạy tới, gặp Vương gia đã đứng bên cạnh xe, vội hành lễ ra mắt với Vương gia, sau đó cười nói với Chu Tử: “May mắn là báo đúng lúc a, cũng may là đã đuổi kịp!”
Chu Tử nhìn gương mặt Lục Hà vì chạy vội mà đỏ bừng, bên thái dương còn lấm tấm mồ hôi, vôi lấy khăn tay ra lau lau cho nàng một chút. Nàng nâng Lục Hà lên xe trước, rồi mới chuẩn bị cũng đi vào.
Triệu Trinh đứng ở trước cửa, nhìn bóng lưng Chu Tử, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như bị cái gì nhéo rồi lại xoắn, hắn gọi một tiếng: “Chu Tử —”
Chu Tử bước một chân dẫm lên bàn đạp, nghe tiếng Triệu Trinh gọi, vội quay đầu nhìn hắn.
Triệu Trinh nhìn vào hai mắt trong suốt như nước của nàng đang nhìn mình, dừng một chút, mới nói: “Trên đường đi đừng có bướng bỉnh!”
Chu Tử gật gật đầu, cũng nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Ngài cũng phải cẩn thận.”
Triệu Trinh nhìn ánh mắt đã muốn ướt át của nàng, bước nhanh lên phía trước, cúi người nhỏ giọng nói: “Đến bến tàu kinh thành ta sẽ đi đón ngươi!”
Chu Tử “Vâng” một tiếng, gật gật đầu.
Triệu Trinh lui về phía sau vài bước, lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh tự chủ.
Triệu Anh Triệu Dũng đứng ở một bên, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Vương gia nhà mình biểu diễn màn “tiễn đưa trước cửa”, cảm thấy thật sự là quái dị mà, cũng chỉ là một thông phòng, có cần phải lưu luyến không rời như vậy không!
Xe chở Chu Tử biến mất ở cuối đường, Triệu Trinh cũng xuất phát đi quân doanh.
Xe chạy ra khỏi Vương phủ, Lục Hà mới nhỏ giọng nói: “Vương gia đối với ngươi thật tốt a!”
Chu Tử trong lòng đang khó chịu, nghe vậy cũng chỉ cười khổ một cái, không nói nhiều.
Xe đến bến tàu, sớm đã có quản sự của Vương phủ trên thuyền tới đón. Chu Tử và Lục Hà khoác tay xuống xe, đi lên cầu phao. Bên bến tàu dừng hai chiếc thuyền, không tính là hoa lệ, trên thân thuyền vẽ dấu hiệu của phủ Nam An vương. Quản sự dẫn Chu Tử cùng Lục Hà lên chiếc thuyền trước mặt.
Lên trên thuyền, một ma ma có gương mặt hiền lành và một nha đầu thanh tú khoảng mười sáu bảy tuổi đã chờ trên boong thuyền — nguyên lai đây chính là Hồ ma ma và Ngân Linh mà Vương gia đã nói a!
Bộ dáng Hồ ma ma nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt to mặt gầy hóp, cao gầy, vẻ mặt cười. Ngân Linh khoảng mười sáu bảy tuổi, bộ dáng rất là bình thường, chỉ là sức mạnh thật khỏe a, từ trong tay quản sự nhận lấy hành lý của Chu Tử, xoay người liền mang vào khoang.
Chu Tử nhớ kỹ Triệu Trinh dặn dò, sau khi cùng Hồ ma ma và Ngân Linh hàn huyên vài câu, liền lôi kéo Lục Hà đi vào khoang trong ngủ, mãi cho đến khi thuyền rời bến cũng không đi ra.
Sáng nay xuất phát sớm, vừa tỉnh giấc lại, đã là giữa trưa.
Ngân Linh bưng đồ ăn vào trong khoang thuyền, Chu Tử và Lục Hà ở trong khoang thuyền ăn cơm trưa.
Lúc chạng vạng, Chu Tử và Lục Hà thật sự là có chút buồn chán, liền lên trên boong thuyền đi dạo. Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, mặt sông rộng lớn bị nắng chiều rọi thành màu vàng kim, trông về nơi xa, chỉ thấy một màu trời nước hòa nhau, khiến lòng người trống trải rộng mở như được gột rửa hết ưu phiền.
Chu Tử đang nhìn núi xanh mơ hồ ở phương xa, Lục Hà nhẹ nhàng chọt nàng một cái, Chu Tử nhìn theo ánh mắt của nàng, không khỏi ngây dại.
Trên boong thuyền song song với thuyền của các nàng, không biết khi nào đã đứng đầy vài mỹ nhân y phục lộng lẫy thêu hoa, đang chỉ trỏ mặt nước cười nói, giọng nói dịu dàng dễ nghe, chỉ là nghe mà không hiểu đang nói cái gì — đó không phải là bốn vị mỹ nhân Tô Châu kia sao!
Bởi vì trong lòng loáng thoáng đố kỵ, Chu Tử đối với bốn vị tiểu mỹ nhân này ấn tượng cực kỳ khắc sâu, còn hoàn toàn nhớ rõ các nàng lần lượt gọi là: Minh Nguyệt, Hàn Tinh, Ngọc Liên và Thu Đồng.
Lúc này thuyền của Chu Tử và thuyền chở nhóm Minh Nguyệt kia đang chạy song song, khoảng cách rất gần nhau.
Chu Tử không nói gì, trong lòng rối bời. Nàng không ngờ rằng thì ra không chỉ có riêng nàng đi theo Vương gia hồi kinh, mà bốn vị tiểu mỹ nhân này cũng được đi theo Vương gia. Trong lòng Chu Tử không rõ là có cảm giác gì, không phải chua, chính là một loại cảm giác vô lực: Nam nhân, thật là loài động vật chỉ biết cảm giác thôi a!
Nàng miễn cưỡng cười cười, giơ tay lên vẫy vẫy, xem như là lời chào. Bốn vị mỹ nhân kia giống như không nhìn thấy Chu Tử, không có một chút đáp lại. Chu Tử ngượng ngùng buông tay xuống, nhìn Lục Hà, lúc này mới phát hiện Lục Hà không nhìn mấy vị tiểu mỹ nhân kia. Nàng có chút tò mò, nhìn theo ánh mắt Lục Hà. Chu Tử thấy một nữ nhân cao lớn còn rất trẻ mà ăn mặc như ma ma, đang đứng xa xa sau lưng bốn vị mỹ nhân, ánh mắt dường như không nhìn về bên này.
Nàng quay đầu nhìn lại Lục Hà, phát hiện thân người Lục Hà chực đổ ra phía trước, hai mắt mở thật to, gắt gao nhìn chằm chằm ma ma đó. “Lục Hà, làm sao vậy?” Chu Tử lặng lẽ hỏi Lục Hà.
“Hả?” Lục Hà nháy mắt khôi phục nguyên trạng, “Không có gì!” Nàng lôi kéo Chu Tử đi vào trong khoang thuyền: “Bên ngoài gió rất lớn, vào đi thôi!”
Trực giác nói cho Chu Tử, sẽ không đơn giản như vậy, nàng quay đầu nhìn ma ma kia, phát hiện đã không thấy bà ta đâu, trên boong chỉ còn lại nhóm Thu Đồng, Hàn Tinh cùng mấy tiểu nha đầu đi theo các nàng đứng ở nơi đó.
Trở về trong khoang, Lục Hà bắt đầu ngẩn người.
Sau khi nhìn thấy nhóm người Thu Đồng, trong lòng Chu Tử cũng rất loạn. Nàng biết về sau chuyện như vậy còn có rất nhiều, mình vì việc này mà đã khó chịu, tương lai sau này không phải muốn buồn bực đến chết sao? Để bình tĩnh nỗi lòng, Chu Tử tìm trong hành lý lấy kim chỉ mấy đồ may vá ra, bắt đầu may giày.
Mặt trời đã xuống núi, tia nắng chiều cuối cùng cũng mất hút ở đường chân trời phía tây. Trong khoang thuyền cũng tối đi.
Lục Hà phục hồi tinh thần lại, vừa nhìn đã phát hiện mũi giày lớn Chu Tử đang làm kia là giành cho nam nhân, nhớ tới mấy vị mỹ nhân lúc chiều nhìn thấy trên con thuyền kia, trong lòng nàng cũng vì Chu Tử mà khó chịu, chần chờ một chút, mới nói: “Chu Tử, có một việc ta không biết có nên nói hay không!”
“Chuyện gì vậy?” Chu Tử ghim kim lên mũi giầy, cười khanh khách nhìn Lục Hà.
Lục Hà nhìn con ngươi tinh khiết như nước của nàng, trong lòng rất là hối hận vì đã nhắc tới đề tài với nàng, nhưng không nói sẽ làm Chu Tử lo lắng: “Trong khoang thuyền nói không tiện, hai ta ra bên ngoài đi!”
Chu Tử vội nói một tiếng với Hồ ma ma và Ngân Linh, sau đó cùng Lục Hà đi ra khoang, lên boong thuyền. Lúc này hoàng hôn đã bao trùm lên bốn phía, trừ âm thanh phát ra khi thuyền chạy, chung quanh còn lại đều im ắng.
Lục Hà ôm Chu Tử, hạ giọng nói: “Ngươi có biết Đại nha hoàn Tĩnh Tâm ở chính viện không. Người nhà nàng ta là tì nữ trong cung Quý phi nương nương, Tứ cô cô của nàng gả cho Cao Đại Lâm là quản sự thư phòng ở phủ Cao Thượng thư, những lời này đều nghe được từ dượng của nàng ấy nói!”
Nghe đến đó, Chu Tử đã đoán được một chút, tim đập bắt đầu gia tốc, huyệt thái dương cũng có chút chấn động. Nàng trấn định một chút, duy trì nụ cười trên mặt: “Ấp a ấp úng làm cái gì, còn không mau nói đi!”
Lục Hà cầm tay nàng, lúc này mới nói tiếp: “Tĩnh tâm nói, trong phủ Cao Thượng thư đều nói là lần này vào kinh, Quý phi nương nương muốn làm mai cho Vương gia chúng ta đấy!”
Chu Tử trong lòng lộp bộp một cái: cái gì nên đến cũng sẽ đến, trốn không thoát vẫn là trốn không thoát. Nàng xoay mặt đi, mắt nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng bị ánh hoàng hôn bao phủ, một lát sau mới thấp giọng nói: “Ta đã sớm đoán được, dù sao, dù sao Vương gia cũng đã tròn mười tám tuổi rồi!”
Lục Hà nhìn nàng, phát hiện bờ vai nàng run nhè nhẹ, trong lòng cũng khổ sở, vươn hai cánh tay ôm lấy nàng, lẩm bẩm nói: “Người như chúng ta, sao người như chúng ta muốn sống cho thật tốt cũng khó như vậy!”
Gió thu thổi khô nước mắt Chu Tử. Nàng cười nói với Lục Hà: “Hiện tại trong phủ chỉ có Vương gia, ta liền tận tâm với Vương gia; tương lai Vương phi vào phủ, ta liền tận trung với Vương phi — thì cuối cùng mới có thể sống sót!”
Lục Hà nghĩ đến cái người tự nói lời trêu chọc chính mình thì muốn bỏ đi cho xong, trong lòng thở dài một hơi. Bất quá nàng xưa nay kiên cường, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Quay lại Mục lục
Triệu Trinh đi phía trước, Chu Tử theo sát phía sau, hai người một trước một sau đi ra cửa ngoại viện. Triệu Anh Triệu Dũng đang giữ cương Ô Vân Đạp Tuyết của Triệu Trinh đứng ở ngoài cửa, một gã sai vặt khác là phu xe cũng đang chờ ở bên ngoài.
Triệu Trinh không muốn ở trước mặt nô tài trình diễn màn lưu luyến không rời, vì thế bình tĩnh tự chủ đứng ở trước cửa, chuẩn bị nhìn theo Chu Tử rời đi.
Gã sai vặt chuẩn bị bàn đạp xong, Chu Tử biết phải lên xe rồi, nhưng nàng còn vướng bận chuyện Lục Hà, vì thế liền cố ý chần chờ bước chậm lại, bàn đạp tổng cộng có ba bậc lại hận không thể trèo lên mất một canh giờ.
Triệu Trinh nhìn tốc độ như ốc sên bò của nàng, còn tưởng rằng nàng lưu luyến mình, trong lòng cảm động một trận, nhướng đôi mày thanh tú lên, đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, vừa ngước mắt nhìn, trên hành lang bên kia có một nha hoàn đang một tay ôm túi đồ một tay xách váy chạy như điên đến.
Hắn nhìn về phía Chu Tử.
Quả nhiên, khi Chu Tử nhìn thấy nữ hài tử kia, lập tức liền nhảy xuống bàn đạp, cười ngoắc nữ hài tử kia.
Lục Hà thở hồng hộc chạy tới, gặp Vương gia đã đứng bên cạnh xe, vội hành lễ ra mắt với Vương gia, sau đó cười nói với Chu Tử: “May mắn là báo đúng lúc a, cũng may là đã đuổi kịp!”
Chu Tử nhìn gương mặt Lục Hà vì chạy vội mà đỏ bừng, bên thái dương còn lấm tấm mồ hôi, vôi lấy khăn tay ra lau lau cho nàng một chút. Nàng nâng Lục Hà lên xe trước, rồi mới chuẩn bị cũng đi vào.
Triệu Trinh đứng ở trước cửa, nhìn bóng lưng Chu Tử, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như bị cái gì nhéo rồi lại xoắn, hắn gọi một tiếng: “Chu Tử —”
Chu Tử bước một chân dẫm lên bàn đạp, nghe tiếng Triệu Trinh gọi, vội quay đầu nhìn hắn.
Triệu Trinh nhìn vào hai mắt trong suốt như nước của nàng đang nhìn mình, dừng một chút, mới nói: “Trên đường đi đừng có bướng bỉnh!”
Chu Tử gật gật đầu, cũng nhìn hắn, nửa ngày mới nói: “Ngài cũng phải cẩn thận.”
Triệu Trinh nhìn ánh mắt đã muốn ướt át của nàng, bước nhanh lên phía trước, cúi người nhỏ giọng nói: “Đến bến tàu kinh thành ta sẽ đi đón ngươi!”
Chu Tử “Vâng” một tiếng, gật gật đầu.
Triệu Trinh lui về phía sau vài bước, lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh tự chủ.
Triệu Anh Triệu Dũng đứng ở một bên, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Vương gia nhà mình biểu diễn màn “tiễn đưa trước cửa”, cảm thấy thật sự là quái dị mà, cũng chỉ là một thông phòng, có cần phải lưu luyến không rời như vậy không!
Xe chở Chu Tử biến mất ở cuối đường, Triệu Trinh cũng xuất phát đi quân doanh.
Xe chạy ra khỏi Vương phủ, Lục Hà mới nhỏ giọng nói: “Vương gia đối với ngươi thật tốt a!”
Chu Tử trong lòng đang khó chịu, nghe vậy cũng chỉ cười khổ một cái, không nói nhiều.
Xe đến bến tàu, sớm đã có quản sự của Vương phủ trên thuyền tới đón. Chu Tử và Lục Hà khoác tay xuống xe, đi lên cầu phao. Bên bến tàu dừng hai chiếc thuyền, không tính là hoa lệ, trên thân thuyền vẽ dấu hiệu của phủ Nam An vương. Quản sự dẫn Chu Tử cùng Lục Hà lên chiếc thuyền trước mặt.
Lên trên thuyền, một ma ma có gương mặt hiền lành và một nha đầu thanh tú khoảng mười sáu bảy tuổi đã chờ trên boong thuyền — nguyên lai đây chính là Hồ ma ma và Ngân Linh mà Vương gia đã nói a!
Bộ dáng Hồ ma ma nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt to mặt gầy hóp, cao gầy, vẻ mặt cười. Ngân Linh khoảng mười sáu bảy tuổi, bộ dáng rất là bình thường, chỉ là sức mạnh thật khỏe a, từ trong tay quản sự nhận lấy hành lý của Chu Tử, xoay người liền mang vào khoang.
Chu Tử nhớ kỹ Triệu Trinh dặn dò, sau khi cùng Hồ ma ma và Ngân Linh hàn huyên vài câu, liền lôi kéo Lục Hà đi vào khoang trong ngủ, mãi cho đến khi thuyền rời bến cũng không đi ra.
Sáng nay xuất phát sớm, vừa tỉnh giấc lại, đã là giữa trưa.
Ngân Linh bưng đồ ăn vào trong khoang thuyền, Chu Tử và Lục Hà ở trong khoang thuyền ăn cơm trưa.
Lúc chạng vạng, Chu Tử và Lục Hà thật sự là có chút buồn chán, liền lên trên boong thuyền đi dạo. Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, mặt sông rộng lớn bị nắng chiều rọi thành màu vàng kim, trông về nơi xa, chỉ thấy một màu trời nước hòa nhau, khiến lòng người trống trải rộng mở như được gột rửa hết ưu phiền.
Chu Tử đang nhìn núi xanh mơ hồ ở phương xa, Lục Hà nhẹ nhàng chọt nàng một cái, Chu Tử nhìn theo ánh mắt của nàng, không khỏi ngây dại.
Trên boong thuyền song song với thuyền của các nàng, không biết khi nào đã đứng đầy vài mỹ nhân y phục lộng lẫy thêu hoa, đang chỉ trỏ mặt nước cười nói, giọng nói dịu dàng dễ nghe, chỉ là nghe mà không hiểu đang nói cái gì — đó không phải là bốn vị mỹ nhân Tô Châu kia sao!
Bởi vì trong lòng loáng thoáng đố kỵ, Chu Tử đối với bốn vị tiểu mỹ nhân này ấn tượng cực kỳ khắc sâu, còn hoàn toàn nhớ rõ các nàng lần lượt gọi là: Minh Nguyệt, Hàn Tinh, Ngọc Liên và Thu Đồng.
Lúc này thuyền của Chu Tử và thuyền chở nhóm Minh Nguyệt kia đang chạy song song, khoảng cách rất gần nhau.
Chu Tử không nói gì, trong lòng rối bời. Nàng không ngờ rằng thì ra không chỉ có riêng nàng đi theo Vương gia hồi kinh, mà bốn vị tiểu mỹ nhân này cũng được đi theo Vương gia. Trong lòng Chu Tử không rõ là có cảm giác gì, không phải chua, chính là một loại cảm giác vô lực: Nam nhân, thật là loài động vật chỉ biết cảm giác thôi a!
Nàng miễn cưỡng cười cười, giơ tay lên vẫy vẫy, xem như là lời chào. Bốn vị mỹ nhân kia giống như không nhìn thấy Chu Tử, không có một chút đáp lại. Chu Tử ngượng ngùng buông tay xuống, nhìn Lục Hà, lúc này mới phát hiện Lục Hà không nhìn mấy vị tiểu mỹ nhân kia. Nàng có chút tò mò, nhìn theo ánh mắt Lục Hà. Chu Tử thấy một nữ nhân cao lớn còn rất trẻ mà ăn mặc như ma ma, đang đứng xa xa sau lưng bốn vị mỹ nhân, ánh mắt dường như không nhìn về bên này.
Nàng quay đầu nhìn lại Lục Hà, phát hiện thân người Lục Hà chực đổ ra phía trước, hai mắt mở thật to, gắt gao nhìn chằm chằm ma ma đó. “Lục Hà, làm sao vậy?” Chu Tử lặng lẽ hỏi Lục Hà.
“Hả?” Lục Hà nháy mắt khôi phục nguyên trạng, “Không có gì!” Nàng lôi kéo Chu Tử đi vào trong khoang thuyền: “Bên ngoài gió rất lớn, vào đi thôi!”
Trực giác nói cho Chu Tử, sẽ không đơn giản như vậy, nàng quay đầu nhìn ma ma kia, phát hiện đã không thấy bà ta đâu, trên boong chỉ còn lại nhóm Thu Đồng, Hàn Tinh cùng mấy tiểu nha đầu đi theo các nàng đứng ở nơi đó.
Trở về trong khoang, Lục Hà bắt đầu ngẩn người.
Sau khi nhìn thấy nhóm người Thu Đồng, trong lòng Chu Tử cũng rất loạn. Nàng biết về sau chuyện như vậy còn có rất nhiều, mình vì việc này mà đã khó chịu, tương lai sau này không phải muốn buồn bực đến chết sao? Để bình tĩnh nỗi lòng, Chu Tử tìm trong hành lý lấy kim chỉ mấy đồ may vá ra, bắt đầu may giày.
Mặt trời đã xuống núi, tia nắng chiều cuối cùng cũng mất hút ở đường chân trời phía tây. Trong khoang thuyền cũng tối đi.
Lục Hà phục hồi tinh thần lại, vừa nhìn đã phát hiện mũi giày lớn Chu Tử đang làm kia là giành cho nam nhân, nhớ tới mấy vị mỹ nhân lúc chiều nhìn thấy trên con thuyền kia, trong lòng nàng cũng vì Chu Tử mà khó chịu, chần chờ một chút, mới nói: “Chu Tử, có một việc ta không biết có nên nói hay không!”
“Chuyện gì vậy?” Chu Tử ghim kim lên mũi giầy, cười khanh khách nhìn Lục Hà.
Lục Hà nhìn con ngươi tinh khiết như nước của nàng, trong lòng rất là hối hận vì đã nhắc tới đề tài với nàng, nhưng không nói sẽ làm Chu Tử lo lắng: “Trong khoang thuyền nói không tiện, hai ta ra bên ngoài đi!”
Chu Tử vội nói một tiếng với Hồ ma ma và Ngân Linh, sau đó cùng Lục Hà đi ra khoang, lên boong thuyền. Lúc này hoàng hôn đã bao trùm lên bốn phía, trừ âm thanh phát ra khi thuyền chạy, chung quanh còn lại đều im ắng.
Lục Hà ôm Chu Tử, hạ giọng nói: “Ngươi có biết Đại nha hoàn Tĩnh Tâm ở chính viện không. Người nhà nàng ta là tì nữ trong cung Quý phi nương nương, Tứ cô cô của nàng gả cho Cao Đại Lâm là quản sự thư phòng ở phủ Cao Thượng thư, những lời này đều nghe được từ dượng của nàng ấy nói!”
Nghe đến đó, Chu Tử đã đoán được một chút, tim đập bắt đầu gia tốc, huyệt thái dương cũng có chút chấn động. Nàng trấn định một chút, duy trì nụ cười trên mặt: “Ấp a ấp úng làm cái gì, còn không mau nói đi!”
Lục Hà cầm tay nàng, lúc này mới nói tiếp: “Tĩnh tâm nói, trong phủ Cao Thượng thư đều nói là lần này vào kinh, Quý phi nương nương muốn làm mai cho Vương gia chúng ta đấy!”
Chu Tử trong lòng lộp bộp một cái: cái gì nên đến cũng sẽ đến, trốn không thoát vẫn là trốn không thoát. Nàng xoay mặt đi, mắt nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng bị ánh hoàng hôn bao phủ, một lát sau mới thấp giọng nói: “Ta đã sớm đoán được, dù sao, dù sao Vương gia cũng đã tròn mười tám tuổi rồi!”
Lục Hà nhìn nàng, phát hiện bờ vai nàng run nhè nhẹ, trong lòng cũng khổ sở, vươn hai cánh tay ôm lấy nàng, lẩm bẩm nói: “Người như chúng ta, sao người như chúng ta muốn sống cho thật tốt cũng khó như vậy!”
Gió thu thổi khô nước mắt Chu Tử. Nàng cười nói với Lục Hà: “Hiện tại trong phủ chỉ có Vương gia, ta liền tận tâm với Vương gia; tương lai Vương phi vào phủ, ta liền tận trung với Vương phi — thì cuối cùng mới có thể sống sót!”
Lục Hà nghĩ đến cái người tự nói lời trêu chọc chính mình thì muốn bỏ đi cho xong, trong lòng thở dài một hơi. Bất quá nàng xưa nay kiên cường, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.