Chương 63: Quyển 3 – Chương 63
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 63: Thiên vị, Quý phi ra tay
Sau khi Chu Bích và Lục Hà vội vã rời đi, Chu Tử suy đi nghĩ lại, càng nghĩ, vẫn cảm thấy sức tưởng tượng của mình quá phong phú rồi, suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều quá rồi. Nàng nghĩ: Có lẽ là vì tính tình Chu Bích quá mềm yếu, luôn nghe lời người khác chỉ huy; mà Lục Hà tính cách lại mạnh mẽ, thích chỉ huy người khác; hơn nữa nữ nhân trong phủ Bắc Tĩnh vương quá nhiều, tranh đấu trong hậu viện chắc chắn vô cùng kịch liệt, thế nên hai người này mới có thể kết thành liên minh thân thiết như vậy!
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng thư thái một chút. Nhưng lại cảm thấy mình thật sự có chút tự dối mình.
Sau khi Chu Bích rời đi, Chu Tử nghĩ tới mẫu thân và đệ đệ Chu Thanh chưa từng gặp mặt, càng thêm chán nản.
Một tháng cứ thế mà trôi qua, rất nhanh mùa đông đã tới Kim Kinh. Mùa đông ở Kim Kinh, đặc sắc vì có cuồng phong và bão tuyết, bão tuyết còn chưa đến, cuồng phong đã đến trước, suốt ngày gào thét không ngừng, cuốn sạch những chiếc lá thưa thớt còn sót lại trên những ngọn cây trong hậu hoa viên của Thanh Vân điện, không còn sót lại một chút nào.
Trong khoảng thời gian này, cứ đến tối là trời lại nổi gió lớn, nên Quý phi nương nương không gọi Chu Tử đến chỗ bà cùng ăn tối nữa, mà mỗi đêm đều phái Hoàng Oanh cô cô dùng hộp đựng thức ăn đưa bữa tối tới.
Mỗi lần ăn cơm tối xong, trước tiên Chu Tử sẽ chậm rãi lắc lư trong Tiểu lâu khoảng nửa canh giờ, sau đó chọn vải gấm, lụa trắng, vải lanh mỏng, vải bông thượng hạng cùng kéo, kim chỉ và đồ may vá linh tinh, ngồi ngay ngắn trên giường La Hán ở giữa chính đường, bắt đầu cắt may y phục cho Triệu Trinh.
Đầu tiên nàng định may cho Triệu Trinh một cái áo choàng gấm màu đen, vạt áo thêu hoa văn ánh vàng kim. Nam nhân muốn đẹp, cả người phải ăn mặc đơn giản. Nàng cảm thấy Triệu Trinh mặc vào nhất định rất đẹp mắt.
Chu Tử nghĩ là làm liền, lại rất kiên trì, mỗi khi rảnh là may vá, chỉ trong thời gian ngắn đã làm xong áo choàng gấm màu đen. Sau khi may áo gấm xong, nàng lại bắt đầu cắt vải len may vài bộ trung y mặc mùa đông cho Triệu Trinh.
Đêm đó, ngoài trời cuồng phong gào thét, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Chu Tử đang ngồi may y phục dưới ngọn đèn, chợt nghe ngoài lâu có người gõ cửa, Ngân Linh chạy ra mở cửa, mới phát hiện Hoàng Oanh cô cô mang theo vài vị cung nữ đứng ở bên ngoài, vội mời vào.
Hai cung nữ đi cuối cùng đang đỡ lấy một nữ nhân khoác áo choàng lông vũ có mũ, trên mũ làm bằng lông chồn, sau khi tiến vào, vén mũ áo choàng lông chồn lên, mới nhận ra là Quý phi nương nương.
Gió bên ngoài thổi rất dữ dội, Cao Quý phi buổi tối ngủ không yên, nghĩ bụng của Chu Tử đã nhô lên rõ, nên cố ý tới xem một chút. Bà vừa bước vào đã thấy Chu Tử đang may vá.
Cao Quý phi không để Chu Tử đứng dậy chào, bà cởi bỏ áo choàng bên ngoài, bên trong chỉ còn lại y phục thường ngày, bà ngồi xuống trên giường La Hán, cầm bộ trung y mà Chu Tử đã làm xong, tỉ mỉ ngắm nhìn.
Bởi vì là trung y mùa đông, cho nên trong ngoài có hai lớp, bên ngoài là một lớp gấm trắng dệt rất mịn, sờ lên cảm thấy vô cùng nhẵn bóng; bên trong là một lớp lụa trắng đặc biệt mềm, sờ vào vô cùng thoải mái.
Cao Quý phi lấy tay sờ sờ, bỗng nhiên phát hiện vạt áo trung y có chút cấn tay, vân vê sờ thử, phát hiện bên trong là một vật vừa cứng vừa tròn, theo xúc cảm ước đoán lớn nhỏ, giống như là một đồng tiền vàng lớn. Bà nghi vấn nhìn về phía Chu Tử.
Chu Tử vội vàng giải thích nói: “Nô tỳ nghe nói Triệu Hùng sắp theo Quan quân nhu(*) ở Binh bộ đi Bắc Cương, nô tỳ muốn làm mấy bộ y phục gởi cho Vương gia!”
(* Quan quân nhu: quan tiếp tế lương thực, tài liệu cho quân đội)
Chu Tử nhìn sắc mặt Quý phi nương nương, thấy bà rũ mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì, dừng một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Nô tỳ nghĩ trên chiến trường đao tên không có mắt, nếu dùng đồng xu — chính là loại đồng xu trong cung thường dùng để thưởng cho hạ nhân — khảm ở vị trí quan trọng trước ngực bên trái (tim), nói không chừng…”
Càng nói, đầu Chu Tử càng cúi thấp, giọng cũng càng ngày càng nhỏ. Nàng biết rõ Triệu Trinh nhất định sẽ mặc y phục mình gởi đến, cũng biết rõ trong trung y mà khảm đồng tiền lớn như vậy nhất định sẽ gây giật mình, nhưng vì một lý do buồn cười nào đó mà vẫn làm như vậy.
Chu Tử rất sợ Quý phi nương nương nổi giận, nhỏ giọng đến mức ấp úng.
Nhưng Quý phi nương nương vẫn không chút biểu hiện nào, tay lại cầm áo choàng gấm màu đen kia lên vuốt ve, hỏi: “Tại sao không khảm đồng tiền bên trong áo choàng gấm?”
Chu Tử lén nhìn Quý phi nương nương một cái, mới nói: “Áo choàng gấm rộng thùng thình, sợ phòng hộ không tốt.”
Cao Quý phi thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Tử. Lần đầu tiên bà phát hiện Chu Tử thật sự rất mỹ lệ, là loại xinh đẹp đáng yêu thấm sâu vào tim bà.
Cao Quý phi không nói gì. Cũng giống như Triệu Trinh vậy, bà luôn làm nhiều, nói ít. Cho nên, bà chỉ bưng một ly trà sâm, cùng Chu Tử ngồi ở trên giường La Hán làm bạn với Chu Tử, nhìn Chu Tử thiêu thùa may vá.
Tết âm lịch sắp đến rồi, mặc dù Nam An vương đang thống lĩnh đại quân quyết chiến với đại quân Ô Thổ xâm lấn biên cảnh Bắc Cương, ở nơi hậu phương, Kim Kinh vẫn giống như những năm trước, bắt đầu chuẩn bị đón năm mới.
Trong cung càng hơn thế nữa.
Ngày hôm đó, trừ Đức phi cáo bệnh, những phi tử có mặt mũi khác đều tề tụ ở cung Hoàng hậu, ồn ào thảo luận đưa ra chủ ý mới mẻ để chuẩn bị cho lễ mừng năm mới.
Kể từ khi Triệu Trinh trưởng thành, Cao Quý phi một mực không tham dự đến những thứ “tranh kỳ đấu diễm” (ganh đua sắc đẹp) trong cung này nữa, chỉ có mặt làm nền thôi.
Năm nay Ngọc tần được sủng ái nhất đã được tấn phong làm phi, Hoàng đế ban tên hiệu là Ngọc phi, ở tại Ngoạn Nguyệt các là nơi gần nhất với chính điện của Hoàng đế. Ngoạn Nguyệt các tất cả đều tốt, chỉ là có hơi nhỏ một chút, cho nên Ngọc phi rất không hài lòng.
Hậu cung của đương kim Hoàng đế thật sự vô cùng khổng lồ, mọi người tập trung đến vườn Ngự Uyển ngồi chật kín như vậy mà vẫn không đủ chỗ. Ngọc phi nương nương quét đôi mắt nhìn hết toàn bộ hậu cung, cảm thấy Ngọc Khôn cung của Hoàng hậu chỉ có một mình Nhan Hoàng hậu ở, coi như bỏ qua. Nhưng mà, dựa vào cái gì mà Thanh Vân điện có diện tích tương đương Ngọc Khôn cung, nhưng chỉ có một mình Cao Quý phi ở? Hơn nữa, nay cả tiểu thiếp của Nam An Vương gia – nhi tử của Cao Quý phi cũng dám cả gan ở lại trong cung, hơn nữa còn chiếm cả hậu hoa viên của Thanh Vân điện!
Ngọc phi nương nương rất không hài lòng.
Nàng cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần bàn bạc với người đứng sau lưng mình — Nhị hoàng tử Bắc Tĩnh vương ở ngoài cung, liền tự chủ trương muốn khiêu chiến với người lâu nay không được sủng ái – Cao Quý phi.
Vì thế, ngồi ở chỗ cao ngay dưới Hoàng hậu, Ngọc phi ngọt ngào cười nói: “Hoàng hậu, thần thiếp có một chủ ý!”
Hoàng hậu hơi nghiêng người, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Ngọc phi, xin cứ nói.”
Ngọc phi biểu hiện một bộ dáng đáng yêu, lúm đồng tiền đẹp mắt lúc ẩn lúc hiện, cười nói: “Diện tích của hậu hoa viên trong Thanh Vân điện của Quý phi cũng khá rộng lớn, lại vẫn để đó không dùng đến, chi bằng sai bọn thái giám dựng đài kinh kịch, đêm Trừ Tịch mời một gánh hát bên ngoài đến diễn tuồng, sau đó sẽ đốt pháo hoa, đám nữ nhân trong cung chúng ta cũng tụ họp ở nơi đó, vừa tự do vừa vui vẻ!”
Hoàng hậu mỉm cười, bưng chung trà lên uống một ngụm, cũng không tiếp lời.
Các phi tần khác ai mà chẳng biết Cao Quý phi nhìn thì không nói không rằng đấy, mặc dù không chủ động tiến công, nhưng thủ đoạn lại lợi hại nhất, cũng không dám tiếp lời.
Ngọc phi càng đắc ý, cười hì hì vỗ tay một cái: “Hoàng hậu, ngài không lên tiếng, vậy thần thiếp đi xin chỉ thị của Hoàng thượng!” Nàng nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu, thanh âm mềm mại nũng nịu: “Hoàng hậu…”
Hoàng hậu buông chén trà, ánh mắt nhìn về phía Cao Quý phi: “Cao muội muội, muội xem…”
Cao Quý phi ngồi trên ghế, vững như Thái Sơn, trầm giọng nói: “Thải Tước, Nhũ Yến!”
Hai nữ quan thân cận bên cạnh bà đi vào, theo sau là bốn Đại cung nữ.
“Vả vào mặt tiện nhân không biết trời cao đất rộng này cho ta!”
Hai đại cung nữ tiến vào ấn chặt Ngọc phi đang liều mạng giãy dụa, Thải Tước cùng Nhũ Yến đứng trước mặt Ngọc phi.
Ngọc phi tóc tai bù xù trâm cài rơi gãy, quần áo loạn xạ, bị hai cung nữ hung hăng mạnh tay nhấn xuống, vừa giãy dụa vừa gào thét: “Cao Lâm, ngươi dám… ngươi dám cả gan…”
Cao Quý phi đứng dậy, bước thong thả đến trước mặt nàng ta, trên mặt không chút biểu tình, nhưng đôi mắt phượng lạnh thấu xương: “Ngọc phi nương nương, Cao Lâm ta thật ra là người rất thiên vị (bao che khuyết điểm), người ở trong hậu hoa viên Thanh Vân điện là mẹ của cháu trai tương lai của ta, ta sẽ không để cho bất kỳ ai quấy rầy nàng!”
Bà cười lạnh một tiếng: “Vả miệng bốn mươi cái cho ta!”
Trong tiếng bạt tai bốp bốp của Thải Tước và Nhũ Yến hòa với tiếng khóc la của Ngọc phi nương nương, Cao Quý phi khom người thỉnh tội với Hoàng hậu: “Hoàng hậu, thần thiếp vượt quyền rồi!”
Hoàng hậu thở dài, nói: “Muội muội, muội quá nóng nảy rồi!”
Cao Quý phi rũ mắt nói: “Thần thiếp chỉ có một nhi tử, mà con trai duy nhất này vẫn đang vì Đại Kim mà anh dũng chém giết trên chiến trường Bắc Cương, huyết mạch duy nhất của hắn, ai muốn tổn thương, vậy….” bà dừng lại một chút, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên tia lạnh lẽo: “Vậy thì phải bước qua xác của thần thiếp!”
Hoàng thượng nhìn sủng phi của mình bị đánh sưng thành đầu heo, đang thút thít nức nở, thở dài, oán giận nói: “Nàng đi trêu chọc nàng ta làm cái gì! Nàng không thấy nàng ta không chủ động trêu chọc người khác, nhưng cũng không ai dám chọc vào nàng ta sao!”
Quay lại Mục lục
Sau khi Chu Bích và Lục Hà vội vã rời đi, Chu Tử suy đi nghĩ lại, càng nghĩ, vẫn cảm thấy sức tưởng tượng của mình quá phong phú rồi, suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều quá rồi. Nàng nghĩ: Có lẽ là vì tính tình Chu Bích quá mềm yếu, luôn nghe lời người khác chỉ huy; mà Lục Hà tính cách lại mạnh mẽ, thích chỉ huy người khác; hơn nữa nữ nhân trong phủ Bắc Tĩnh vương quá nhiều, tranh đấu trong hậu viện chắc chắn vô cùng kịch liệt, thế nên hai người này mới có thể kết thành liên minh thân thiết như vậy!
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng thư thái một chút. Nhưng lại cảm thấy mình thật sự có chút tự dối mình.
Sau khi Chu Bích rời đi, Chu Tử nghĩ tới mẫu thân và đệ đệ Chu Thanh chưa từng gặp mặt, càng thêm chán nản.
Một tháng cứ thế mà trôi qua, rất nhanh mùa đông đã tới Kim Kinh. Mùa đông ở Kim Kinh, đặc sắc vì có cuồng phong và bão tuyết, bão tuyết còn chưa đến, cuồng phong đã đến trước, suốt ngày gào thét không ngừng, cuốn sạch những chiếc lá thưa thớt còn sót lại trên những ngọn cây trong hậu hoa viên của Thanh Vân điện, không còn sót lại một chút nào.
Trong khoảng thời gian này, cứ đến tối là trời lại nổi gió lớn, nên Quý phi nương nương không gọi Chu Tử đến chỗ bà cùng ăn tối nữa, mà mỗi đêm đều phái Hoàng Oanh cô cô dùng hộp đựng thức ăn đưa bữa tối tới.
Mỗi lần ăn cơm tối xong, trước tiên Chu Tử sẽ chậm rãi lắc lư trong Tiểu lâu khoảng nửa canh giờ, sau đó chọn vải gấm, lụa trắng, vải lanh mỏng, vải bông thượng hạng cùng kéo, kim chỉ và đồ may vá linh tinh, ngồi ngay ngắn trên giường La Hán ở giữa chính đường, bắt đầu cắt may y phục cho Triệu Trinh.
Đầu tiên nàng định may cho Triệu Trinh một cái áo choàng gấm màu đen, vạt áo thêu hoa văn ánh vàng kim. Nam nhân muốn đẹp, cả người phải ăn mặc đơn giản. Nàng cảm thấy Triệu Trinh mặc vào nhất định rất đẹp mắt.
Chu Tử nghĩ là làm liền, lại rất kiên trì, mỗi khi rảnh là may vá, chỉ trong thời gian ngắn đã làm xong áo choàng gấm màu đen. Sau khi may áo gấm xong, nàng lại bắt đầu cắt vải len may vài bộ trung y mặc mùa đông cho Triệu Trinh.
Đêm đó, ngoài trời cuồng phong gào thét, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Chu Tử đang ngồi may y phục dưới ngọn đèn, chợt nghe ngoài lâu có người gõ cửa, Ngân Linh chạy ra mở cửa, mới phát hiện Hoàng Oanh cô cô mang theo vài vị cung nữ đứng ở bên ngoài, vội mời vào.
Hai cung nữ đi cuối cùng đang đỡ lấy một nữ nhân khoác áo choàng lông vũ có mũ, trên mũ làm bằng lông chồn, sau khi tiến vào, vén mũ áo choàng lông chồn lên, mới nhận ra là Quý phi nương nương.
Gió bên ngoài thổi rất dữ dội, Cao Quý phi buổi tối ngủ không yên, nghĩ bụng của Chu Tử đã nhô lên rõ, nên cố ý tới xem một chút. Bà vừa bước vào đã thấy Chu Tử đang may vá.
Cao Quý phi không để Chu Tử đứng dậy chào, bà cởi bỏ áo choàng bên ngoài, bên trong chỉ còn lại y phục thường ngày, bà ngồi xuống trên giường La Hán, cầm bộ trung y mà Chu Tử đã làm xong, tỉ mỉ ngắm nhìn.
Bởi vì là trung y mùa đông, cho nên trong ngoài có hai lớp, bên ngoài là một lớp gấm trắng dệt rất mịn, sờ lên cảm thấy vô cùng nhẵn bóng; bên trong là một lớp lụa trắng đặc biệt mềm, sờ vào vô cùng thoải mái.
Cao Quý phi lấy tay sờ sờ, bỗng nhiên phát hiện vạt áo trung y có chút cấn tay, vân vê sờ thử, phát hiện bên trong là một vật vừa cứng vừa tròn, theo xúc cảm ước đoán lớn nhỏ, giống như là một đồng tiền vàng lớn. Bà nghi vấn nhìn về phía Chu Tử.
Chu Tử vội vàng giải thích nói: “Nô tỳ nghe nói Triệu Hùng sắp theo Quan quân nhu(*) ở Binh bộ đi Bắc Cương, nô tỳ muốn làm mấy bộ y phục gởi cho Vương gia!”
(* Quan quân nhu: quan tiếp tế lương thực, tài liệu cho quân đội)
Chu Tử nhìn sắc mặt Quý phi nương nương, thấy bà rũ mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì, dừng một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Nô tỳ nghĩ trên chiến trường đao tên không có mắt, nếu dùng đồng xu — chính là loại đồng xu trong cung thường dùng để thưởng cho hạ nhân — khảm ở vị trí quan trọng trước ngực bên trái (tim), nói không chừng…”
Càng nói, đầu Chu Tử càng cúi thấp, giọng cũng càng ngày càng nhỏ. Nàng biết rõ Triệu Trinh nhất định sẽ mặc y phục mình gởi đến, cũng biết rõ trong trung y mà khảm đồng tiền lớn như vậy nhất định sẽ gây giật mình, nhưng vì một lý do buồn cười nào đó mà vẫn làm như vậy.
Chu Tử rất sợ Quý phi nương nương nổi giận, nhỏ giọng đến mức ấp úng.
Nhưng Quý phi nương nương vẫn không chút biểu hiện nào, tay lại cầm áo choàng gấm màu đen kia lên vuốt ve, hỏi: “Tại sao không khảm đồng tiền bên trong áo choàng gấm?”
Chu Tử lén nhìn Quý phi nương nương một cái, mới nói: “Áo choàng gấm rộng thùng thình, sợ phòng hộ không tốt.”
Cao Quý phi thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Tử. Lần đầu tiên bà phát hiện Chu Tử thật sự rất mỹ lệ, là loại xinh đẹp đáng yêu thấm sâu vào tim bà.
Cao Quý phi không nói gì. Cũng giống như Triệu Trinh vậy, bà luôn làm nhiều, nói ít. Cho nên, bà chỉ bưng một ly trà sâm, cùng Chu Tử ngồi ở trên giường La Hán làm bạn với Chu Tử, nhìn Chu Tử thiêu thùa may vá.
Tết âm lịch sắp đến rồi, mặc dù Nam An vương đang thống lĩnh đại quân quyết chiến với đại quân Ô Thổ xâm lấn biên cảnh Bắc Cương, ở nơi hậu phương, Kim Kinh vẫn giống như những năm trước, bắt đầu chuẩn bị đón năm mới.
Trong cung càng hơn thế nữa.
Ngày hôm đó, trừ Đức phi cáo bệnh, những phi tử có mặt mũi khác đều tề tụ ở cung Hoàng hậu, ồn ào thảo luận đưa ra chủ ý mới mẻ để chuẩn bị cho lễ mừng năm mới.
Kể từ khi Triệu Trinh trưởng thành, Cao Quý phi một mực không tham dự đến những thứ “tranh kỳ đấu diễm” (ganh đua sắc đẹp) trong cung này nữa, chỉ có mặt làm nền thôi.
Năm nay Ngọc tần được sủng ái nhất đã được tấn phong làm phi, Hoàng đế ban tên hiệu là Ngọc phi, ở tại Ngoạn Nguyệt các là nơi gần nhất với chính điện của Hoàng đế. Ngoạn Nguyệt các tất cả đều tốt, chỉ là có hơi nhỏ một chút, cho nên Ngọc phi rất không hài lòng.
Hậu cung của đương kim Hoàng đế thật sự vô cùng khổng lồ, mọi người tập trung đến vườn Ngự Uyển ngồi chật kín như vậy mà vẫn không đủ chỗ. Ngọc phi nương nương quét đôi mắt nhìn hết toàn bộ hậu cung, cảm thấy Ngọc Khôn cung của Hoàng hậu chỉ có một mình Nhan Hoàng hậu ở, coi như bỏ qua. Nhưng mà, dựa vào cái gì mà Thanh Vân điện có diện tích tương đương Ngọc Khôn cung, nhưng chỉ có một mình Cao Quý phi ở? Hơn nữa, nay cả tiểu thiếp của Nam An Vương gia – nhi tử của Cao Quý phi cũng dám cả gan ở lại trong cung, hơn nữa còn chiếm cả hậu hoa viên của Thanh Vân điện!
Ngọc phi nương nương rất không hài lòng.
Nàng cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần bàn bạc với người đứng sau lưng mình — Nhị hoàng tử Bắc Tĩnh vương ở ngoài cung, liền tự chủ trương muốn khiêu chiến với người lâu nay không được sủng ái – Cao Quý phi.
Vì thế, ngồi ở chỗ cao ngay dưới Hoàng hậu, Ngọc phi ngọt ngào cười nói: “Hoàng hậu, thần thiếp có một chủ ý!”
Hoàng hậu hơi nghiêng người, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Ngọc phi, xin cứ nói.”
Ngọc phi biểu hiện một bộ dáng đáng yêu, lúm đồng tiền đẹp mắt lúc ẩn lúc hiện, cười nói: “Diện tích của hậu hoa viên trong Thanh Vân điện của Quý phi cũng khá rộng lớn, lại vẫn để đó không dùng đến, chi bằng sai bọn thái giám dựng đài kinh kịch, đêm Trừ Tịch mời một gánh hát bên ngoài đến diễn tuồng, sau đó sẽ đốt pháo hoa, đám nữ nhân trong cung chúng ta cũng tụ họp ở nơi đó, vừa tự do vừa vui vẻ!”
Hoàng hậu mỉm cười, bưng chung trà lên uống một ngụm, cũng không tiếp lời.
Các phi tần khác ai mà chẳng biết Cao Quý phi nhìn thì không nói không rằng đấy, mặc dù không chủ động tiến công, nhưng thủ đoạn lại lợi hại nhất, cũng không dám tiếp lời.
Ngọc phi càng đắc ý, cười hì hì vỗ tay một cái: “Hoàng hậu, ngài không lên tiếng, vậy thần thiếp đi xin chỉ thị của Hoàng thượng!” Nàng nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu, thanh âm mềm mại nũng nịu: “Hoàng hậu…”
Hoàng hậu buông chén trà, ánh mắt nhìn về phía Cao Quý phi: “Cao muội muội, muội xem…”
Cao Quý phi ngồi trên ghế, vững như Thái Sơn, trầm giọng nói: “Thải Tước, Nhũ Yến!”
Hai nữ quan thân cận bên cạnh bà đi vào, theo sau là bốn Đại cung nữ.
“Vả vào mặt tiện nhân không biết trời cao đất rộng này cho ta!”
Hai đại cung nữ tiến vào ấn chặt Ngọc phi đang liều mạng giãy dụa, Thải Tước cùng Nhũ Yến đứng trước mặt Ngọc phi.
Ngọc phi tóc tai bù xù trâm cài rơi gãy, quần áo loạn xạ, bị hai cung nữ hung hăng mạnh tay nhấn xuống, vừa giãy dụa vừa gào thét: “Cao Lâm, ngươi dám… ngươi dám cả gan…”
Cao Quý phi đứng dậy, bước thong thả đến trước mặt nàng ta, trên mặt không chút biểu tình, nhưng đôi mắt phượng lạnh thấu xương: “Ngọc phi nương nương, Cao Lâm ta thật ra là người rất thiên vị (bao che khuyết điểm), người ở trong hậu hoa viên Thanh Vân điện là mẹ của cháu trai tương lai của ta, ta sẽ không để cho bất kỳ ai quấy rầy nàng!”
Bà cười lạnh một tiếng: “Vả miệng bốn mươi cái cho ta!”
Trong tiếng bạt tai bốp bốp của Thải Tước và Nhũ Yến hòa với tiếng khóc la của Ngọc phi nương nương, Cao Quý phi khom người thỉnh tội với Hoàng hậu: “Hoàng hậu, thần thiếp vượt quyền rồi!”
Hoàng hậu thở dài, nói: “Muội muội, muội quá nóng nảy rồi!”
Cao Quý phi rũ mắt nói: “Thần thiếp chỉ có một nhi tử, mà con trai duy nhất này vẫn đang vì Đại Kim mà anh dũng chém giết trên chiến trường Bắc Cương, huyết mạch duy nhất của hắn, ai muốn tổn thương, vậy….” bà dừng lại một chút, đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên tia lạnh lẽo: “Vậy thì phải bước qua xác của thần thiếp!”
Hoàng thượng nhìn sủng phi của mình bị đánh sưng thành đầu heo, đang thút thít nức nở, thở dài, oán giận nói: “Nàng đi trêu chọc nàng ta làm cái gì! Nàng không thấy nàng ta không chủ động trêu chọc người khác, nhưng cũng không ai dám chọc vào nàng ta sao!”
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.