Chương 101: Quyển 4 – Chương 101
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 101: Phát sinh chính biến, tân hoàng lên ngôi
Hứa Nghi phi và Tống Thục phi trên mặt trương ra nụ cười đầy ẩn ý, mang theo một đám cung nữ thái giám, ung dung quý phái đi tới.
Lục Hà muốn ở lại trông chừng Chu Bích, Ngọc Hương liền đi ra ngoài nghênh đón.
Ngọc Hương mang theo hai đại cung nữ cùng tiến lên. Các nàng đều là người từ trong Nam An vương phủ đi ra.
Đối với mấy ả cung phi tâm cơ thâm trầm, giết người vô hình này, các nàng không sử dụng biện pháp tích cực đánh đuổi, mà là tận lực che chở Chu phi, không để nàng ra khỏi Thanh Vân điện, không để nàng tiếp xúc với phi tử khác, đồng thời sử dụng toàn bộ người đều là người của mình, không cho người khác lợi dụng một chút cơ hội nào.
Ngọc Hương mỉm cười hành lễ, rồi đứng yên trước cửa Thiên điện một bước không dời. Nàng biết, chỉ cần Hoàng đế muốn đứa bé này, thì mình có thể dùng bộ dáng như vậy che chở Chu phi nương nương. Đại nhân Bạch Tử Xuân từng dặn dò, chỉ đến lúc vạn bất đắc dĩ, mới có thể xé tan mặt nạ.
Cuối cùng, nhìn Thanh Vân điện được bảo vệ như tường đồng vách sắt, Hứa Nghi phi và Tống Thục phi tuy trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại nghiến răng trèo trẹo, cuối cùng đành phải phẫn nộ rời đi. Kỳ thật, không phải các nàng chưa thử động đến Chu phi, chính là mỗi lần đều thất bại, ngay cả việc sắp xếp bà mụ đều cũng không chen tay vào được — phủ Nam An vương trực tiếp tặng bà mụ vào.
Xem ra, chỉ có thể chờ đứa nhỏ này sinh ra lại tiến hành an bài mà thôi!
Đến chạng vạng, Chu Bích bắt đầu lâm bồn, đau đến chết đi sống lại, lại không muốn khóc thành tiếng, miệng cắn một khối khăn gấm, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Lục Hà nhìn nàng thống khổ, hận không thể thay nàng chịu tội, cầm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng, vừa thấp giọng khuyên lơn, vừa cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Chu Bích.
Ngày mười bốn tháng tư, giờ Tuất một khắc, Chu Bích sinh hạ Trưởng hoàng tử, mẹ tròn con vuông. Cùng lúc đó, trong hậu hoa viên Thanh Vân điện, một con bồ câu đưa tin được thả ra.
Thời điểm nhận được tin Trưởng hoàng tử ra đời, Hưng Thịnh đế đang ở Ngoạn Nguyệt các tìm hoan mua vui. Hắn nhàn nhã tựa lên gối, mặc cho Cao Liễn nhỏ nhắn ngồi trên người mình phập phồng lên xuống.
Tiền Liễu Đức đứng ngoài cửa sổ bẩm báo, Hưng Thịnh đế nghe xong cũng không biết mình nên vui hay nên buồn, cuối cùng thuận miệng nói: “Chờ trẫm tiết ra đã rồi nói sau!”
Nhưng mà, vô luận Cao Liễn động tác thế nào, nơi đó của hắn cũng bị mài có hơi đau rồi, nhưng lại thủy chung không tiết ra được.
Triệu Chính có hơi hoảng hốt, liền đẩy Cao Liễn ngã té xuống đất, miệng mắng: “Đồ đê tiện vô dụng, ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, uổng cho ngươi lại xuất thân từ danh môn Cao gia…” Hắn mắng vài câu, tuy rằng cảm thấy mắng rất đắc ý, nhưng phía dưới vẫn không phát tiết ra được, khó chịu hết mức, liền hô một tiếng: “Tiền Liễu Đức!”
Tiền Liễu Đức vốn chờ ở bên ngoài, nghe được gọi vội đẩy cửa tiến vào.
Hưng Thịnh đế liếc hắn một cái, nói: “Giúp ta phóng ra!”
Tiền Liễu Đức bước qua trước mặt Cao Liễn, đi đến trên giường, cúi xuống hạ thân của Hưng Thịnh đế, bắt đầu luật động.
Cao Liễn trần truồng ngã dưới đất, dưới mông vô cùng đau nhức, nàng nghe Hưng Thịnh mắng chửi phát ra lời tục tĩu, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút biểu cảm, cuối cùng, nàng bắt được màn gấm đang rũ xuống quấn người mình lại, co lại vào một góc.
Kể từ sau khi tiến cung, trong lòng của nàng chỉ có hận. Vừa bắt đầu thì hận Nam An vương Triệu Trinh, sau lại bắt đầu hận chính mình, sau đó nữa, bắt đầu hận gã Hoàng đế này biến người ta thành súc sinh.
Nàng đã thất sủng rồi. Kể từ khi hành vi xấu xa ở trong cung của nàng bị người nhà biết được, Cao gia đã bỏ mặc nàng. Hiện tại, nàng đã hai bàn tay trắng.
Tay Cao Liễn đang giữ chặt tấm màn buông xuống, im lặng níu lấy.
Lúc này, trên giường Hưng Thịnh đế đang được Tiền Liễu Đức hầu hạ, đã đến lúc quan trọng, đang hổn hển thở lớn.
Loại thanh âm này truyền vào trong tai Cao Liễn, lại cảm thấy dơ bẩn dị thường, nàng cảm thấy mình đã lọt vào vũng lầy dơ bẩn khôn cùng, không thể thoát thân, chỉ có thể trầm luân.
Ngày hôm sau, trưởng hoàng tử mới được gặp phụ hoàng Hưng Thịnh đế của bé, được ban tên là Triệu Đồng, ghi vào Ngọc điệp (gia phả Hoàng gia).
Hưng Thịnh đế nhìn trưởng hoàng tử được quấn lại cực kỳ chặt chẽ, nằm trong ngực mình, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa nhăn nheo, trong lòng một chút tình yêu thương cũng không có: Đứa bé này cũng quá xấu đi, rõ ràng cha mẹ ruột đều là tuấn nam mỹ nữ mà!
Thấy Hưng Thịnh đế cau mày, Lục Hà bên cạnh vội cười nói: “Đứa bé sơ sinh đều như vậy, càng đỏ càng nhăn, về sau sẽ càng dễ nhìn!” Nàng vì muốn kích thích chút tấm lòng người cha của Hưng Thịnh đế, vạch tấm tã lót của trưởng hoàng tử ra, để Hưng Thịnh đế thưởng thức tiểu đệ đệ giống con tằm nhỏ của trưởng hoàng tử.
Hưng Thịnh đế liếc mắt một cái, phát hiện thân thể Triệu Đồng càng khó coi, vừa gầy lại nhỏ, toàn thân đều hồng hồng nhiều nếp nhăn, trông giống như con chuột nhỏ da hồng, trong lòng vẫn thấy trưởng hoàng tử sau này sẽ rất xấu, về sau nhất định phải sinh đứa khác xinh đẹp một chút.
Còn Lục Hà đầy cõi lòng vui mừng và chờ mong, thật lòng cảm thấy Triệu Đồng một ngày kia nhất định có thể lớn lên trở thành một mỹ nam tử.
Đáng tiếc Hưng Thịnh đế chỉ nhìn trước mắt, không thấy tương lai, không kiên nhẫn ném trả trưởng hoàng tử cho Lục Hà, mang theo Tiền Liễu Đức rời đi, về phần Chu phi nương nương đã sinh hạ trưởng hoàng tử cho hắn, sớm bị vứt ra sau đầu. Trên thực tế, Chu Bích lớn bụng, đã hơn mấy tháng không thể hầu hạ hắn, đối với nữ nhân không thể hầu hạ hắn, tình yêu của Hưng Thịnh đế đối với họ liền rất nhanh biến mất.
Nguyên nhân vì như thế, Hưng Thịnh đế cảm thấy nữ nhân hắn sủng ái nhất kỳ thật là Cao Liễn, không riêng vì Cao Liễn có thể tùy ý bị vũ nhục mà không phản kháng, mà trọng yếu hơn là, Cao Liễn còn chưa có quý thủy, có thể tùy ý chơi đùa, không phải lo lắng nàng ta sẽ mang thai.
Mang theo Tiền Liễu Đức đến thư phòng, Hưng Thịnh đế đặt mông ngồi lên ghế cao lót đệm êm, hỏi Tiền Liễu Đức: “Phía Đông Cương có tin tức gì không?”
Tiền Liễu Đức tươi cười trầm tĩnh: “Hồi bẩm bệ hạ, đã thành công tiếp cận, mấy ngày nữa tin tức tốt sẽ đến ạ!”
Hưng Thịnh đế nở nụ cười.
Hắn nay đã có đời sau, tuy rằng là con chuột đỏ hồng nhăn nheo khó coi, nhưng vẫn là con của hắn; nếu có thể nhận được tin tức tốt từ Đông Cương truyền đến, mới thật sự là song hỷ lâm môn, đáng để phung phí ăn mừng một phen.
Buổi trưa một ngày nào đó, bên ngoài thành nhỏ Đạo Dương ở Đông Cương, Triệu Trinh một thân áo bào tím, cưỡi ngựa như bay trên thảo nguyên, Triệu Phú cùng Trúc Hoành cưỡi ngựa theo sát phía sau, ba người trên tay đều cầm đại cung, là tư thế đang đi săn thú.
Ngựa của Triệu Trinh là tuấn mã thuần nhất, chạy nhanh nhất, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Triệu Phú và Trúc Hoành càng ngày càng xa. Triệu Phú đang muốn thúc ngựa điên cuồng đuổi theo, lại Trúc Hoành ở phía sau kêu một tiếng “Triệu huynh…” Hắn vừa quay đầu lại, đã bị Trúc Hoành đánh một quyền ngất xỉu, lập tức té từ trên ngựa xuống, ngã trên mặt đất.
Trúc Hoành giục ngựa chạy như điên, rất nhanh đã thấy được Triệu Trinh ở phía trước, hắn lấy một mũi tên tẩm độc ra, nhắm ngay giữa lưng Triệu Trinh, nhắm vài cái, rồi bắn tên.
Triệu Trinh theo âm thanh đó mà rơi xuống, bị ngựa hất xuống đất.
Trúc Hoành rất tự tin với kỹ thuật bắn tên của mình, tuy rằng cảm thấy không cần thiết, nhưng để đảm bảo, vẫn phóng ngựa chạy đến, nhìn thử một chút, phát hiện Triệu Trinh nằm nghiêng mặt trên đất, sắc mặt tím xanh, đúng là phản ứng đặc trưng của loại độc bôi trên mũi tên kia.
Hắn đang muốn xuống ngựa đi lại nhìn kỹ, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng người ồn ào: “Vương gia…”
Trúc Hoành từ xa nhìn thấy quân sư Điền Tử Kính của đội quân Đông Cương dẫn theo một đám người phi ngựa chạy đến, hắn vội cuống quít giục ngựa tiến vào sơn cốc phía trước, nhanh chóng đào tẩu.
Hoàng cung Kim Kinh hôm nay, có cùng khuyết điểm với nhiều năm trước — phi tử quá nhiều, cung điện không đủ chỗ.
Trong Ngoạn Nguyệt các nhỏ bé, ba phi tử phải ở cùng nhau: Cao tiệp dư Cao Liễn, hai tỷ muội Đại trác mỹ nhân và Tiểu Trác mỹ nhân.
Ngày hôm đó, hai tỷ muội Đại – Tiểu Trác đang ngắm hoa trong tiểu hoa viên của Ngoạn Nguyệt các.
Tiểu hoa viên không lớn, trồng đủ loại hoa hồng, đều là các loài hoa quý ở Kim Kinh, đầy các loại hoa hồng: đỏ thẫm, phấn hồng, vàng nhạt, tím đậm đua nhau khoe sắc, vừa đẹp lại vừa thơm.
Hai tỷ muội Đại – Tiểu Trác nói là ngắm hoa, kỳ thật là đang phá hoa, ngắt một nắm hoa cầm trong tay chơi, chơi đã lại bóp vụn rồi ném xuống. Hai nàng không có một chút thương hương tiếc ngọc, có thể nói là một đôi phá hoa tài năng, đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên thấy cách đó không xa, trên con đường mòn, Hưng Thịnh đế mặc hoàng bào chói lọi đang đi tới.
Hưng Thịnh đế mới nhận được tin vui từ Tiền Liễu Đức: Nam An Vương gia, đệ đệ ‘công cao lấn chủ’ của mình, rốt cục thì Ông trời cũng có mắt — hắn đã gặp bất trắc rồi!
Hưng Thịnh đế cực kỳ hưng phấn, rất muốn không để ý hình tượng mà nhảy cẫng lên, nhưng mà, nhìn khắp cả hoàng cung, nơi nơi đều là phi tử đoan trang túc mục, chỉ có một nơi mà hắn có thể không kiêng nể gì mà nhảy cẫng vui mừng tự bêu xấu mình. Cho nên, hắn mang theo Tiền Liễu Đức, chạy thẳng đến Ngoạn Nguyệt các.
Đi đến bên ngoài tiểu hoa viên của Ngoạn Nguyệt các, hắn dặn dò Tiền Liễu Đức: “Mời Cao tiệp dư đến đây, sau đó ngươi đứng canh chừng cửa Tiểu Hoa viên, ai cũng không cho vào!”
Lần này, hắn cần triệt triệt để để ở ngoài trời, giữa ban ngày mà cuồng hoan một trận.
Lúc Cao Liễn đến, phát hiện quần áo của Đại Trác mỹ nhân nằm tán loạn trên cỏ, bên cạnh, Hưng Thịnh đế đang nhấn Tiểu Trác mỹ nhân vén cao váy vào trong bụi hoa hồng mà làm!
Trên cành lá hoa hồng có gái, Tiểu Trác mỹ nhân bị Hưng Thịnh đế va chạm, vài chỗ trên gương mặt, bộ ngực, cánh tay bị gai đâm nhiều lần, cũng cố gắng nhẫn nại — nàng và tỷ tỷ đã nhận được mệnh lệnh, chỉ chờ thời cơ thích hợp mà thôi!
Hưng Thịnh đế hiếm khi chịu ra sức như vậy, đang hứng thú, bỗng nhiên thấy Cao Liễn đang ẩn nấp sau cây cột của đình ngắm hoa, vội dùng sức đẩy Tiểu Trác mỹ nhân, đẩy mạnh vào trong bụi hoa hồng trước mặt, không để ý đến tiếng hét thảm của Tiểu Trác mỹ nhân, hắn nâng đôi chân trần trụi – chỉ mặc long bào liền chạy tới chỗ Cao Liễn.
Không hiểu tại sao, Cao Liễn luôn rất có khả năng kích thích khuynh hướng tình dục bạo ngược của hắn.
Cao Liễn vừa thấy Hưng Thịnh đế chạy tới, theo bản năng co chân chạy trốn, chưa chạy được vài bước, đã bị Hưng Thịnh đế bắt được váy, “Xoẹt” một tiếng, Cao Liễn té lăn trên đất.
Hưng Thịnh đế kéo Cao Liễn lại, xoèn xoẹt xé nát quần áo trên người Cao Liễn, đang muốn tiến hành bạo ngược, bên kia Đại trác mỹ nhân nửa thân trần, nhích lại gần, chứng làm biếng của Hưng Thịnh đế lại tới, lập tức ngồi xuống thảm cỏ, ý bảo Đại trác mỹ nhân đến cưỡi lên người mình.
Đại trác mỹ nhân dùng sức phập phồng lên xuống, Hưng Thịnh đế nhắm mắt lại, đang hưởng thụ, bỗng nhiên cảm thấy cổ căng cứng, hắn mở mắt, phát hiện Cao Liễn đang từ phía sau dùng đai lưng siết cổ mình.
Hưng Thịnh đế giằng co, Cao Liễn nhỏ người sức yếu, lập tức bị hắn đẩy ngã. Đúng lúc này, tỷ muội Đại – Tiểu Trác phi thân lên, mỗi người nắm một đầu đai lưng, bắt đầu kéo mạnh — hai tỷ muội này, vậy mà có võ công!
Hưng Thịnh đế vô lực… rũ đầu xuống.
Tiền Liễu Đức đứng ngoài cửa tiểu hoa viên, tựa hồ nghe thấy tiếng động lạ, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại phát hiện có người nhanh chóng đến gần mình, hắn còn chưa kịp quay đầu, cổ đã bị vặn gãy.
Bắt đầu từ buổi trưa ngày hôm đó, Kim Kinh và hoàng cung cùng triển khai cuộc thanh tẩy lớn.
Ban đêm giờ Tý, chuông báo tang của thành Kim Kinh lại gõ vang một lần nữa — Hưng Thịnh đế băng hà.
Hàn Thái Hậu không chịu được nỗi đau mất con, tự sát bỏ mình.
Ba ngày sau, ra đời chưa đến hai mươi ngày — Trưởng hoàng tử Triệu Đồng kế vị, nằm trong lồng ngực của mẫu thân là Chu thái hậu — đăng cơ xưng đế, niên hiệu Minh Đức, xưng là Minh Đức đế.
Cao thừa tướng phụ chính, Nam An vương giám quốc.
Đang nghỉ ngơi hồi phục sau trận chiến ở Đông Cương, Nam An vương nghe thấy tin dữ, khóc lóc nước mắt giàn giụa, thương tâm muốn chết, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bệnh tật, vội về kinh thành chịu tang.
Quay lại Mục lục
Hứa Nghi phi và Tống Thục phi trên mặt trương ra nụ cười đầy ẩn ý, mang theo một đám cung nữ thái giám, ung dung quý phái đi tới.
Lục Hà muốn ở lại trông chừng Chu Bích, Ngọc Hương liền đi ra ngoài nghênh đón.
Ngọc Hương mang theo hai đại cung nữ cùng tiến lên. Các nàng đều là người từ trong Nam An vương phủ đi ra.
Đối với mấy ả cung phi tâm cơ thâm trầm, giết người vô hình này, các nàng không sử dụng biện pháp tích cực đánh đuổi, mà là tận lực che chở Chu phi, không để nàng ra khỏi Thanh Vân điện, không để nàng tiếp xúc với phi tử khác, đồng thời sử dụng toàn bộ người đều là người của mình, không cho người khác lợi dụng một chút cơ hội nào.
Ngọc Hương mỉm cười hành lễ, rồi đứng yên trước cửa Thiên điện một bước không dời. Nàng biết, chỉ cần Hoàng đế muốn đứa bé này, thì mình có thể dùng bộ dáng như vậy che chở Chu phi nương nương. Đại nhân Bạch Tử Xuân từng dặn dò, chỉ đến lúc vạn bất đắc dĩ, mới có thể xé tan mặt nạ.
Cuối cùng, nhìn Thanh Vân điện được bảo vệ như tường đồng vách sắt, Hứa Nghi phi và Tống Thục phi tuy trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại nghiến răng trèo trẹo, cuối cùng đành phải phẫn nộ rời đi. Kỳ thật, không phải các nàng chưa thử động đến Chu phi, chính là mỗi lần đều thất bại, ngay cả việc sắp xếp bà mụ đều cũng không chen tay vào được — phủ Nam An vương trực tiếp tặng bà mụ vào.
Xem ra, chỉ có thể chờ đứa nhỏ này sinh ra lại tiến hành an bài mà thôi!
Đến chạng vạng, Chu Bích bắt đầu lâm bồn, đau đến chết đi sống lại, lại không muốn khóc thành tiếng, miệng cắn một khối khăn gấm, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra. Lục Hà nhìn nàng thống khổ, hận không thể thay nàng chịu tội, cầm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng, vừa thấp giọng khuyên lơn, vừa cầm khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Chu Bích.
Ngày mười bốn tháng tư, giờ Tuất một khắc, Chu Bích sinh hạ Trưởng hoàng tử, mẹ tròn con vuông. Cùng lúc đó, trong hậu hoa viên Thanh Vân điện, một con bồ câu đưa tin được thả ra.
Thời điểm nhận được tin Trưởng hoàng tử ra đời, Hưng Thịnh đế đang ở Ngoạn Nguyệt các tìm hoan mua vui. Hắn nhàn nhã tựa lên gối, mặc cho Cao Liễn nhỏ nhắn ngồi trên người mình phập phồng lên xuống.
Tiền Liễu Đức đứng ngoài cửa sổ bẩm báo, Hưng Thịnh đế nghe xong cũng không biết mình nên vui hay nên buồn, cuối cùng thuận miệng nói: “Chờ trẫm tiết ra đã rồi nói sau!”
Nhưng mà, vô luận Cao Liễn động tác thế nào, nơi đó của hắn cũng bị mài có hơi đau rồi, nhưng lại thủy chung không tiết ra được.
Triệu Chính có hơi hoảng hốt, liền đẩy Cao Liễn ngã té xuống đất, miệng mắng: “Đồ đê tiện vô dụng, ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, uổng cho ngươi lại xuất thân từ danh môn Cao gia…” Hắn mắng vài câu, tuy rằng cảm thấy mắng rất đắc ý, nhưng phía dưới vẫn không phát tiết ra được, khó chịu hết mức, liền hô một tiếng: “Tiền Liễu Đức!”
Tiền Liễu Đức vốn chờ ở bên ngoài, nghe được gọi vội đẩy cửa tiến vào.
Hưng Thịnh đế liếc hắn một cái, nói: “Giúp ta phóng ra!”
Tiền Liễu Đức bước qua trước mặt Cao Liễn, đi đến trên giường, cúi xuống hạ thân của Hưng Thịnh đế, bắt đầu luật động.
Cao Liễn trần truồng ngã dưới đất, dưới mông vô cùng đau nhức, nàng nghe Hưng Thịnh mắng chửi phát ra lời tục tĩu, ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút biểu cảm, cuối cùng, nàng bắt được màn gấm đang rũ xuống quấn người mình lại, co lại vào một góc.
Kể từ sau khi tiến cung, trong lòng của nàng chỉ có hận. Vừa bắt đầu thì hận Nam An vương Triệu Trinh, sau lại bắt đầu hận chính mình, sau đó nữa, bắt đầu hận gã Hoàng đế này biến người ta thành súc sinh.
Nàng đã thất sủng rồi. Kể từ khi hành vi xấu xa ở trong cung của nàng bị người nhà biết được, Cao gia đã bỏ mặc nàng. Hiện tại, nàng đã hai bàn tay trắng.
Tay Cao Liễn đang giữ chặt tấm màn buông xuống, im lặng níu lấy.
Lúc này, trên giường Hưng Thịnh đế đang được Tiền Liễu Đức hầu hạ, đã đến lúc quan trọng, đang hổn hển thở lớn.
Loại thanh âm này truyền vào trong tai Cao Liễn, lại cảm thấy dơ bẩn dị thường, nàng cảm thấy mình đã lọt vào vũng lầy dơ bẩn khôn cùng, không thể thoát thân, chỉ có thể trầm luân.
Ngày hôm sau, trưởng hoàng tử mới được gặp phụ hoàng Hưng Thịnh đế của bé, được ban tên là Triệu Đồng, ghi vào Ngọc điệp (gia phả Hoàng gia).
Hưng Thịnh đế nhìn trưởng hoàng tử được quấn lại cực kỳ chặt chẽ, nằm trong ngực mình, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa nhăn nheo, trong lòng một chút tình yêu thương cũng không có: Đứa bé này cũng quá xấu đi, rõ ràng cha mẹ ruột đều là tuấn nam mỹ nữ mà!
Thấy Hưng Thịnh đế cau mày, Lục Hà bên cạnh vội cười nói: “Đứa bé sơ sinh đều như vậy, càng đỏ càng nhăn, về sau sẽ càng dễ nhìn!” Nàng vì muốn kích thích chút tấm lòng người cha của Hưng Thịnh đế, vạch tấm tã lót của trưởng hoàng tử ra, để Hưng Thịnh đế thưởng thức tiểu đệ đệ giống con tằm nhỏ của trưởng hoàng tử.
Hưng Thịnh đế liếc mắt một cái, phát hiện thân thể Triệu Đồng càng khó coi, vừa gầy lại nhỏ, toàn thân đều hồng hồng nhiều nếp nhăn, trông giống như con chuột nhỏ da hồng, trong lòng vẫn thấy trưởng hoàng tử sau này sẽ rất xấu, về sau nhất định phải sinh đứa khác xinh đẹp một chút.
Còn Lục Hà đầy cõi lòng vui mừng và chờ mong, thật lòng cảm thấy Triệu Đồng một ngày kia nhất định có thể lớn lên trở thành một mỹ nam tử.
Đáng tiếc Hưng Thịnh đế chỉ nhìn trước mắt, không thấy tương lai, không kiên nhẫn ném trả trưởng hoàng tử cho Lục Hà, mang theo Tiền Liễu Đức rời đi, về phần Chu phi nương nương đã sinh hạ trưởng hoàng tử cho hắn, sớm bị vứt ra sau đầu. Trên thực tế, Chu Bích lớn bụng, đã hơn mấy tháng không thể hầu hạ hắn, đối với nữ nhân không thể hầu hạ hắn, tình yêu của Hưng Thịnh đế đối với họ liền rất nhanh biến mất.
Nguyên nhân vì như thế, Hưng Thịnh đế cảm thấy nữ nhân hắn sủng ái nhất kỳ thật là Cao Liễn, không riêng vì Cao Liễn có thể tùy ý bị vũ nhục mà không phản kháng, mà trọng yếu hơn là, Cao Liễn còn chưa có quý thủy, có thể tùy ý chơi đùa, không phải lo lắng nàng ta sẽ mang thai.
Mang theo Tiền Liễu Đức đến thư phòng, Hưng Thịnh đế đặt mông ngồi lên ghế cao lót đệm êm, hỏi Tiền Liễu Đức: “Phía Đông Cương có tin tức gì không?”
Tiền Liễu Đức tươi cười trầm tĩnh: “Hồi bẩm bệ hạ, đã thành công tiếp cận, mấy ngày nữa tin tức tốt sẽ đến ạ!”
Hưng Thịnh đế nở nụ cười.
Hắn nay đã có đời sau, tuy rằng là con chuột đỏ hồng nhăn nheo khó coi, nhưng vẫn là con của hắn; nếu có thể nhận được tin tức tốt từ Đông Cương truyền đến, mới thật sự là song hỷ lâm môn, đáng để phung phí ăn mừng một phen.
Buổi trưa một ngày nào đó, bên ngoài thành nhỏ Đạo Dương ở Đông Cương, Triệu Trinh một thân áo bào tím, cưỡi ngựa như bay trên thảo nguyên, Triệu Phú cùng Trúc Hoành cưỡi ngựa theo sát phía sau, ba người trên tay đều cầm đại cung, là tư thế đang đi săn thú.
Ngựa của Triệu Trinh là tuấn mã thuần nhất, chạy nhanh nhất, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Triệu Phú và Trúc Hoành càng ngày càng xa. Triệu Phú đang muốn thúc ngựa điên cuồng đuổi theo, lại Trúc Hoành ở phía sau kêu một tiếng “Triệu huynh…” Hắn vừa quay đầu lại, đã bị Trúc Hoành đánh một quyền ngất xỉu, lập tức té từ trên ngựa xuống, ngã trên mặt đất.
Trúc Hoành giục ngựa chạy như điên, rất nhanh đã thấy được Triệu Trinh ở phía trước, hắn lấy một mũi tên tẩm độc ra, nhắm ngay giữa lưng Triệu Trinh, nhắm vài cái, rồi bắn tên.
Triệu Trinh theo âm thanh đó mà rơi xuống, bị ngựa hất xuống đất.
Trúc Hoành rất tự tin với kỹ thuật bắn tên của mình, tuy rằng cảm thấy không cần thiết, nhưng để đảm bảo, vẫn phóng ngựa chạy đến, nhìn thử một chút, phát hiện Triệu Trinh nằm nghiêng mặt trên đất, sắc mặt tím xanh, đúng là phản ứng đặc trưng của loại độc bôi trên mũi tên kia.
Hắn đang muốn xuống ngựa đi lại nhìn kỹ, từ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng người ồn ào: “Vương gia…”
Trúc Hoành từ xa nhìn thấy quân sư Điền Tử Kính của đội quân Đông Cương dẫn theo một đám người phi ngựa chạy đến, hắn vội cuống quít giục ngựa tiến vào sơn cốc phía trước, nhanh chóng đào tẩu.
Hoàng cung Kim Kinh hôm nay, có cùng khuyết điểm với nhiều năm trước — phi tử quá nhiều, cung điện không đủ chỗ.
Trong Ngoạn Nguyệt các nhỏ bé, ba phi tử phải ở cùng nhau: Cao tiệp dư Cao Liễn, hai tỷ muội Đại trác mỹ nhân và Tiểu Trác mỹ nhân.
Ngày hôm đó, hai tỷ muội Đại – Tiểu Trác đang ngắm hoa trong tiểu hoa viên của Ngoạn Nguyệt các.
Tiểu hoa viên không lớn, trồng đủ loại hoa hồng, đều là các loài hoa quý ở Kim Kinh, đầy các loại hoa hồng: đỏ thẫm, phấn hồng, vàng nhạt, tím đậm đua nhau khoe sắc, vừa đẹp lại vừa thơm.
Hai tỷ muội Đại – Tiểu Trác nói là ngắm hoa, kỳ thật là đang phá hoa, ngắt một nắm hoa cầm trong tay chơi, chơi đã lại bóp vụn rồi ném xuống. Hai nàng không có một chút thương hương tiếc ngọc, có thể nói là một đôi phá hoa tài năng, đang chơi vui vẻ, bỗng nhiên thấy cách đó không xa, trên con đường mòn, Hưng Thịnh đế mặc hoàng bào chói lọi đang đi tới.
Hưng Thịnh đế mới nhận được tin vui từ Tiền Liễu Đức: Nam An Vương gia, đệ đệ ‘công cao lấn chủ’ của mình, rốt cục thì Ông trời cũng có mắt — hắn đã gặp bất trắc rồi!
Hưng Thịnh đế cực kỳ hưng phấn, rất muốn không để ý hình tượng mà nhảy cẫng lên, nhưng mà, nhìn khắp cả hoàng cung, nơi nơi đều là phi tử đoan trang túc mục, chỉ có một nơi mà hắn có thể không kiêng nể gì mà nhảy cẫng vui mừng tự bêu xấu mình. Cho nên, hắn mang theo Tiền Liễu Đức, chạy thẳng đến Ngoạn Nguyệt các.
Đi đến bên ngoài tiểu hoa viên của Ngoạn Nguyệt các, hắn dặn dò Tiền Liễu Đức: “Mời Cao tiệp dư đến đây, sau đó ngươi đứng canh chừng cửa Tiểu Hoa viên, ai cũng không cho vào!”
Lần này, hắn cần triệt triệt để để ở ngoài trời, giữa ban ngày mà cuồng hoan một trận.
Lúc Cao Liễn đến, phát hiện quần áo của Đại Trác mỹ nhân nằm tán loạn trên cỏ, bên cạnh, Hưng Thịnh đế đang nhấn Tiểu Trác mỹ nhân vén cao váy vào trong bụi hoa hồng mà làm!
Trên cành lá hoa hồng có gái, Tiểu Trác mỹ nhân bị Hưng Thịnh đế va chạm, vài chỗ trên gương mặt, bộ ngực, cánh tay bị gai đâm nhiều lần, cũng cố gắng nhẫn nại — nàng và tỷ tỷ đã nhận được mệnh lệnh, chỉ chờ thời cơ thích hợp mà thôi!
Hưng Thịnh đế hiếm khi chịu ra sức như vậy, đang hứng thú, bỗng nhiên thấy Cao Liễn đang ẩn nấp sau cây cột của đình ngắm hoa, vội dùng sức đẩy Tiểu Trác mỹ nhân, đẩy mạnh vào trong bụi hoa hồng trước mặt, không để ý đến tiếng hét thảm của Tiểu Trác mỹ nhân, hắn nâng đôi chân trần trụi – chỉ mặc long bào liền chạy tới chỗ Cao Liễn.
Không hiểu tại sao, Cao Liễn luôn rất có khả năng kích thích khuynh hướng tình dục bạo ngược của hắn.
Cao Liễn vừa thấy Hưng Thịnh đế chạy tới, theo bản năng co chân chạy trốn, chưa chạy được vài bước, đã bị Hưng Thịnh đế bắt được váy, “Xoẹt” một tiếng, Cao Liễn té lăn trên đất.
Hưng Thịnh đế kéo Cao Liễn lại, xoèn xoẹt xé nát quần áo trên người Cao Liễn, đang muốn tiến hành bạo ngược, bên kia Đại trác mỹ nhân nửa thân trần, nhích lại gần, chứng làm biếng của Hưng Thịnh đế lại tới, lập tức ngồi xuống thảm cỏ, ý bảo Đại trác mỹ nhân đến cưỡi lên người mình.
Đại trác mỹ nhân dùng sức phập phồng lên xuống, Hưng Thịnh đế nhắm mắt lại, đang hưởng thụ, bỗng nhiên cảm thấy cổ căng cứng, hắn mở mắt, phát hiện Cao Liễn đang từ phía sau dùng đai lưng siết cổ mình.
Hưng Thịnh đế giằng co, Cao Liễn nhỏ người sức yếu, lập tức bị hắn đẩy ngã. Đúng lúc này, tỷ muội Đại – Tiểu Trác phi thân lên, mỗi người nắm một đầu đai lưng, bắt đầu kéo mạnh — hai tỷ muội này, vậy mà có võ công!
Hưng Thịnh đế vô lực… rũ đầu xuống.
Tiền Liễu Đức đứng ngoài cửa tiểu hoa viên, tựa hồ nghe thấy tiếng động lạ, đang muốn đẩy cửa đi vào, lại phát hiện có người nhanh chóng đến gần mình, hắn còn chưa kịp quay đầu, cổ đã bị vặn gãy.
Bắt đầu từ buổi trưa ngày hôm đó, Kim Kinh và hoàng cung cùng triển khai cuộc thanh tẩy lớn.
Ban đêm giờ Tý, chuông báo tang của thành Kim Kinh lại gõ vang một lần nữa — Hưng Thịnh đế băng hà.
Hàn Thái Hậu không chịu được nỗi đau mất con, tự sát bỏ mình.
Ba ngày sau, ra đời chưa đến hai mươi ngày — Trưởng hoàng tử Triệu Đồng kế vị, nằm trong lồng ngực của mẫu thân là Chu thái hậu — đăng cơ xưng đế, niên hiệu Minh Đức, xưng là Minh Đức đế.
Cao thừa tướng phụ chính, Nam An vương giám quốc.
Đang nghỉ ngơi hồi phục sau trận chiến ở Đông Cương, Nam An vương nghe thấy tin dữ, khóc lóc nước mắt giàn giụa, thương tâm muốn chết, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bệnh tật, vội về kinh thành chịu tang.
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.