Chương 104: Quyển 4 – Chương 104
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 104: Rời Kim Kinh, nóng lòng quay về
Lúc Triệu Trinh sắp đến kinh thành, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân cùng Từ Liên Ba cưỡi ngựa chạy tới gặp Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngồi trong xe ngựa nghe bọn họ hồi báo xong, chỉ nói một câu: “Bảo vệ Thái Hậu và Hoàng đế là việc quan trọng, về sau các ngươi ở lại Kim Kinh đi!”
Sau khi ba người Phàn Duy Bân cáo từ, Triệu Trinh ngẫm nghĩ: ta đối xử với Chu Tử thật sự là quá tốt rồi, sợ là nàng còn không biết ta vì nàng mà đã làm nhiều chuyện như vậy! Đến lúc đó nói cho nàng biết, thế nào nàng cũng cảm động khóc nức nở đây! Dọc đường đi, Triệu Trinh thả lỏng ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ mơ tưởng đến bộ dạng Chu Tử cực kỳ mềm mại, dịu dàng mà cảm kích mình.
Sau khi Triệu Trinh lên điện hành quốc lễ, trầm tĩnh đứng một nơi, không hề lên tiếng.
Mãi đến hôm nay, Chu Bích mới được diện kiến hình dáng chân thực của vị tỷ phu của mình, không ngờ Chiến Thần trong truyền thuyết, Vương gia Nam An vương lại trẻ tuổi tuấn mỹ như thế, hắn thuộc loại dáng người cao gầy, giờ phút này mặc lễ phục Thân vương màu trắng thêu Hải Long, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, làn da trắng nõn, mắt phượng buông xuống, hàng mi thật dài che khuất tầm mắt, nhìn không ra là một võ tướng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Chu Bích thở ra một hơi thật dài. Tuy rằng trong lòng cũng có không ít lo lắng đối với tương lai, nhưng mà, tỷ tỷ có trượng phu như vậy, lại khiến trong lòng nàng được không ít an ủi.
Lễ bái kiến trên đại điện hoàn tất, Triệu Trinh phải đi bái kiến Cao lão Thừa tướng, sau đó lại gặp vài vị Quan nội các khác.
Hiện tại nội các Đại Kim có tổng cộng năm vị, Thừa tướng hai triều – Cao lão, Lễ bộ Thượng thư – Hà Nguyên, Binh thư Thượng thư – Kim Hoán Nhiên, Hình bộ Thượng thư – Tiêu Nam cùng Lâm Hiếu Từ vừa mới được cất nhắc. Trừ Cao lão Thừa tướng là ông ngoại của Triệu Trinh, bốn vị khác đều là thân tín của Triệu Trinh.
Những người này đều nghĩ là Nam An vương muốn ở lại Kim Kinh đảm đương vai trò “Thái thượng hoàng”, nào ngờ Nam An vương chỉ bố trí qua loa một chút, dặn dò bọn họ nhất định phải tôn kính Thái Hậu và Hoàng thượng, sau đó liền chuẩn bị rời khỏi Kim Kinh.
Trước khi đi, Triệu Trinh lại một lần gặp riêng Từ Liên Ba.
Từ Liên Ba là ám vệ có võ công cao nhất của Triệu Trinh, từ nay về sau sẽ phải ở lại trong hoàng cung sắm vai Đại thái giám Tiền Liễu Đức.
Triệu Trinh nhìn người thanh niên nhã nhặn tuấn tú trước mắt này, cuối cùng cũng thấy để hắn quanh năm sắm vai thái giám quả thật không thích hợp, bèn nói: “Nếu như cảm thấy đã cải trang đủ rồi, thì cứ tìm biện pháp cho Tiền Liễu Đức chết đi, sau đó lại dùng thân phận khác mà vào cung bảo hộ Thái Hậu và Hoàng đế!”
Từ Liên Ba cũng cười một tiếng, nói: “Tạ ơn Vương gia đã quan tâm đến tình hình của hạ cấp, Liên Ba sẽ cân nhắc!”
Triệu Trinh biết Từ Liên Ba xưa nay là có chút máu biến thái ham diễn kịch, từ nhỏ đã thích sắm vai người khác, hắn có rất nhiều bộ mặt thật thật giả giả, sắm vai Tiền Liễu Đức sợ là kích thích hứng thú của hắn, cũng không nói thêm nữa.
Ngày hai mươi tháng năm, mưa dầm tầm tã liên miên không dứt, trên đường ít người qua lại, Giám quốc đại nhân của triều Đại Kim – Nam An vương Triệu Trinh lại muốn rời khỏi Kim Kinh, trở về đất phong Nam Cương.
Cao lão Thừa tướng đẫn đầu bách quan, phụng mệnh Chu thái hậu, đến Thập Lý Trường đình tiễn đưa Triệu Trinh. Triệu Trinh nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó lên ngựa nhanh chóng rời đi.
Mọi người đứng trước Thâp Lý Trường đình, nhìn theo đội kỵ binh thoáng chốc đã nhanh như điện xẹt chạy xa phía trước, trong lòng biết, muốn gặp lại vị Nam An vương thân phận cao quý lại không chuộng vinh hoa này, sợ là không biết phải chờ đến bao nhiêu năm sau!
Triệu Trinh dẫn đầu đội kỵ binh, thẳng hướng Nam Cương. Vì đang vội phải mau chóng trở lại Nhuận Dương gặp Chu Tử mà một đường hành trình này Triệu Trinh đi cả ngày lẫn đêm, màn trời chiếu đất, tất nhiên là không đề cập tới.
Từ Liên Ba giả trang thành Tiền Liễu Đức trở lại Thanh Vân điện phục mệnh với Chu Bích.
Chu Bích dùng ánh mắt cho những người khác lui ra, sau đó nhìn chằm chằm Đại thái giám “Tiền Liễu Đức” trước mặt, trầm giọng nói: “Để cho ta xem gương mặt của ngươi!”
Từ Liên Ba hơi trầm ngâm, nói: “Thái Hậu, ngài muốn xem bộ dáng nào của nô tài? Là nhã nhặn tuấn tú? Hay là thô lỗ nhanh nhẹn dũng mãnh thô lỗ? Hay là dũng cảm phóng khoáng? Hay là…”
“Được rồi, ta chỉ muốn xem diện mạo thật của ngươi!” Chu Bích ngắt lời hắn.
““Tiền Liễu Đức”” giơ ống tay áo lên che khuất khuôn mặt, rồi chợt buông xuống, lộ ra gương mặt chân chính.
Một thanh niên sắc mặt tái nhợt, da thịt trong suốt, cực kì tuấn tú đứng trước mặt Chu Bích.
Chu Bích nhìn chăm chú vào hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi!”
Từ Liên Ba khom người lui về phía sau vài bước, sau đó giơ ống tay áo lên một chút, buông ống tay áo xuống, nghiễm nhiên lại là “Tiền Liễu Đức”.
Chu Bích ngồi trên tháp cao, nhìn theo hắn rời đi. Đây là tâm phúc tỷ phu Nam An vương lưu lại cho nàng, sẽ làm bạn đồng hành cùng nàng và Triệu Đồng nhiều năm, nàng nhất định phải hiểu biết hắn thật rõ.
Lúc này Lục Hà từ sau tấm bình phong, đi vòng ra, trong ngực ôm Triệu Đồng đang phun bong bóng. Nàng vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Bích, vừa chua chua hỏi: “Xem đủ chưa a?”
Chu Bích cười một tiếng, ôm lấy Triệu Đồng, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Tỷ phu gấp gáp trở về như vậy, chắc là vội vã đoàn tụ với tỷ tỷ rồi!”
Lục Hà sửa sang lại làn váy hơi nhăn nhúm vì ôm Triệu Đồng, nói: “Khắp thiên hạ đều biết Nam An vương không mê nữ sắc, chỉ có một nữ nhân là tỷ tỷ ngươi, bình thường đều canh giữ, yêu thương như trông chừng con ngươi trong mắt, ngươi cứ yên tâm đi!”
Chu Bích vẫn có chút không yên lòng: “Ta thấy tỷ phu hình như không phải là người dễ nói chuyện…”
Lục Hà nhíu mày nói: “Tỷ tỷ ngươi và hắn thật sự là một đôi trời sinh, hai người bọn họ ở chung còn không biết ai bắt nạt ai đâu, ngươi yên tâm đi!”
Chu Bích thành công dời đề tài, trong lòng thoải mái hơn, chuyên tâm ôm lấy trêu đùa Triệu Đồng.
…
Tháng năm ở Nam Cương, trời mưa không ngừng, mưa rơi mãi, kéo dài đến tháng năm.
Bụng Chu Tử đã nhô cao, hoạt động đã không còn thuận tiện nữa. Cao Thái phi săn sóc nàng, không cho nàng tới đây thỉnh an, mà tự mình thường xuyên mang theo Triệu Tử đến thăm Chu Tử.
Hết thảy mọi thức trong phủ Nam An vương đều bình thường, cứ dựa theo bố trí trước khi đi của Triệu Trinh mà vận hành, Triệu Hùng chủ ngoại, vợ của Triệu Phúc (Đại Nhạn) chủ nội, mọi việc khác cũng đều đã được an bài rất thỏa đáng, cho nên Chu Tử cũng không phải lo việc nhà, cả ngày đều nhàn rỗi.
Nhưng để có thể thuận lợi sinh con, mỗi ngày Chu Tử đều nỗ lực vận động một chút, ví như từ phòng ngủ trong nội viện Diên Hi cư đi đến Nội thư phòng, lại từ Nội thư phòng đi trở về phòng ngủ.
Cuộc sống nhàm chán khiến tâm tình Chu Tử âm u.
Hai mươi tám tháng năm, rốt cục mưa cũng chịu ngừng, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, xua đi không khí âm u ẩm ướt của một tháng qua.
Chu Tử cũng không quan tâm, được Ngân Linh đỡ bước ra cửa phòng, đứng trong sân phơi nắng.
Đúng lúc này, Hứa đại phu, Hầu đại phu cùng Triệu Tráng gấp gáp trở về.
Chu Tử gặp Triệu Tráng trước.
Triệu Tráng vừa tiến đến, còn chưa kịp hành lễ, Chu Tử liền hỏi: “Hiện tại Vương gia thế nào?”
Triệu Tráng vội nói: “Vương gia đều rất mạnh khỏe!”
Chu Tử biết tin Triệu Trinh hết thảy mạnh khỏe, tâm tình lo lắng lúc này mới để xuống: “Vẫn nghe người ta đồn đãi, nói Vương gia quá khổ sở, cho nên bị bệnh…”
Triệu Tráng lập tức nói: “Trắc phi, ngài nghe ai nói?”
Chu Tử cứng họng, lắp bắp nói: “Không, không có ai cả!”
Lời Triệu Trinh trước khi đi nói cho nàng, nàng còn nhớ rất rõ ràng — “Vô luận có truyền đến tin tức gì liên quan đến ta, chỉ cần không phải là Triệu Tráng lại đây nói cho nàng, hết thảy đều không cần phải thật sự tin tưởng”.
Triệu Tráng không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại liếc nhìn Ngân Linh đứng phía sau Chu trắc phi một cái, ý tứ là sao ngươi lại để cho Chu trắc phi nghe được những lời đồn đãi này.
Ngân Linh hiểu được ý tứ của hắn, há mồm, rất muốn giải thích, nói là do nhóm Kim phu nhân cùng Chu phu nhân nói, nhưng Chu trắc phi vẫn còn ở đây, phải giải thích như thế nào?
Lúc này Chu Tử mới bắt đầu nói liên miên, hỏi thăm Triệu Tráng chút chi tiết.
“Vương gia có bị thương không?”
“Không có.”
“Vương gia dùng cơm có ngon miệng không?”
“Vẫn như bình thường.”
“Vương gia có gầy đi không?”
“Vẫn như ngày thường.”
“Vương gia có đen đi không?”
Triệu Tráng trầm mặc ba giây: “Không có.”
“Vương gia, cái đó, cái đó có hay không…” Chu Tử rất muốn hỏi, nhưng lại ngượng ngùng nói ra.
Nàng không nói ra, nhưng Triệu Tráng đoán được, cảm thấy mấy ngày này Chu trắc phi thật sự là rãnh rỗi quá mà, vấn đề này mà cũng hỏi sao? Vương gia vì người mà thủ thân như ngọc, xây đền thờ trinh tiết cho ngài ấy ngồi cũng không oan ức chút nào!
Triệu Tráng loáng thoáng cảm thấy tên của Vương gia được đặt không tốt chút nào, Triệu Trinh, Triệu “Trinh”, chữ “Trinh” này cũng không thật sự là thủ trinh tiết! Người ta là nữ nhân, giữ trinh tiết còn có thể được khen ngợi bằng cái đền thờ trinh tiết, Vương gia làm như vậy, có thể được cái gì đây!
(* “Trinh”: có nghĩa là trung thành, kiên trì không thay đổi. → “Triệu Trinh” trung thành với họ Triệu; cũng có thể hiểu là “trinh tiết”)
Nhìn Triệu Tráng cúi đầu buông mắt không nói, Chu Tử cũng biết mình hỏi sai rồi, cũng rất ngượng ngùng, bèn nói: “Ngân Linh, ngươi dẫn Triệu Tráng đi xuống sắp xếp một chút đi!”
Ngân Linh vui vẻ, đi lên trước, đưa Triệu Tráng đi ra ngoài.
Hứa đại phu tiến vào bắt mạch cho Chu trắc phi. Hắn và Hầu đại phu vì hoàn thành gởi gắm của Vương gia, sau khi trở về, liền luân phiên canh giữ trong ngoại viện Diên Hi cư, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Chu Tử luôn luôn chú ý rèn luyện thân thể, cũng không kiêng ăn, thân thể thực khoẻ mạnh, mạch tượng cũng rất ổn định.
Trời về chiều, Chu Tử nhìn thấy con đường dẫn đến Diên Hi cư đã được ánh mặt trời gay gắt phơi khô, lúc này mới mang theo Thanh Châu, Thanh Thủy đi đến chính viện.
Chu Tử vừa bước vào sân, đã thấy tiểu Thế tử đang ở trong sân đi tới đi lui.
Bởi vì trời quang đãng, Cao Thái phi liền đem tiểu Thế tử ra sân phơi nắng. Bà ngồi trên một cái ghế dựa lớn ở trong sân, tiểu Thế tử ở trước mặt bà đi tới đi lui. Hôm nay bé đã đi rất vững
Thấy mẫu thân, tiểu Thế tử vô cùng vui vẻ, nhanh chóng hoạt động bàn chân nhỏ, chạy về phía mẫu thân.
Chu Tử nắm tay con trai, thỉnh an Cao Thái phi.
Trước tiên nàng nói đến chuyện Triệu Tráng trở về, sau đó nói: “Thiếp thân đã hỏi rồi, nói là Vương gia vẫn rất mạnh khỏe!”
Cao Thái phi trầm ngâm một chút hỏi: “Nghe nói Trinh Nhi giám quốc, không biết về sau sẽ sống lâu dài ở kinh thành, hay là trở về Nhuận Dương?”
Chu Tử trầm mặc. Nàng biết vấn đề này, sợ là Triệu Tráng cũng không biết, cho nên cũng không hỏi. Nếu Triệu Trinh phải ở lại kinh thành, chờ khi mình sinh hạ lão Nhị xong, lại tĩnh dưỡng hai tháng, sợ là phải hơn vài tháng sẽ không gặp được hắn. Nghĩ đến đây, tâm tình Chu Tử có chút nặng nề.
Nàng không ngờ mình có thể nhớ nhung Triệu Trinh đến mức mãnh liệt như vậy, hễ nghĩ đến tâm liền đau. Những ngày tháng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Thấy Chu Tử cúi đầu không nói, Cao Thái phi vội lái sang chuyện khác: “Đại Nhạn đã tìm được nhũ mẫu chưa?”
Vì an ủi Cao Thái phi, Chu Tử nỗ lực lên tinh thần, cười nói: “Đã tìm được rồi, thiếp thân đã gặp qua rồi, đều thật tốt!” Lại nói: “Đến lúc đó, hay là để cho thiếp thân tự cho bú trước, lúc bất đắc dĩ. Mới dùng đến nhũ mẫu!”
Cao Thái phi biết lần trước sinh Triệu Tử, Chu Tử cũng kiên trì muốn tự cho con bú, nên cũng không nói gì thêm nữa. Nửa đời bà trải qua quá nhiều giày vò, cho nên cũng nguyện ý để cho nữ nhân duy nhất của con trai mình được sống theo ý mình một chút, thoải mái một chút.
Lúc này Chu Tử mới nói đến vấn đề chính: “Hứa đại phu và Hầu đại phu đã trở lại, có cần ngày mai họ đến chẩn mạch bình an cho người không?”
Mặc dù Triệu Trinh vừa rời khỏi Vương phủ, nhưng lại đặc biệt để hai đại phu giỏi về phụ khoa và khoa nhi ở lại Vương phủ, ngay cả y nữ cũng an bài hai người. Chẳng qua từ Cao Thái phi đến Chu Tử, đều đặc biệt tin tưởng Hứa đại phu cùng Hầu đại phu. Họ đều quên rằng, thật ra Hứa đại phu và Hầu đại phu đều xuất thân từ quân y, phụ khoa cũng không phải là thứ bọn họ am hiểu nhất.
Sau khi vào tháng sáu, tiết trời càng ngày càng nóng, nay Chu Tử đã chuyển qua cuộc sống về đêm.
Sáng sớm vừa lên, thừa dịp trời còn mát mẻ, Chu Tử liền mang theo Ngân Linh cùng tứ Thanh đến chính viện thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện đi tản bộ luôn.
Ăn điểm tâm cùng cơm trưa ở chỗ Cao Thái phi, sau đó ngủ trưa cùng tiểu Thế tử, tiểu Thế tử bây giờ vẫn còn rất bám nàng, mặc dù đã được giảng giải lý lẽ, biết mẫu thân sắp sinh đệ đệ, không thể ở lâu cùng với mình, nhưng bé vẫn đưa ra yêu cầu: mẫu thân ngủ trưa cùng bé.
Sau khi ăn cơm tối, Chu Tử đưa tiểu Thế tử về lại chỗ Cao Thái phi, còn mình mang theo Ngân Linh cùng tứ Thanh đi tản bộ, chậm rãi dạo bước trở về Diên Hi cư, sau đó lại rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi trở lại Diên Hi cư, Chu Tử tắm rửa một cái, sau đó mặc áo tắm bằng lụa trắng thêu hoa mỏng manh, ngồi trước bàn trang điểm, chải vuốt mái tóc dài.
Tóc của nàng đen nhánh tỏa sáng, vừa mềm vừa trơn, tựa như thác nước đổ xuống, bởi vì Chu Tử ngại lược ngà rất cứng, Thanh Châu cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Trong phòng ngủ nến hồng chát cao, sáng ngời. Khối băng đặt trên đĩa băng ở góc tường chậm rãi phả ra hơi lạnh, trong phòng lành lạnh.
Chu Tử đặt cánh tay lên bàn trang điểm, cằm gối lên cánh tay, nhìn mình trong gương thủy tinh, trong lòng lại nghĩ đến Triệu Trinh.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng nến cháy tách tách.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân — đây là âm thanh đặc trưng của giày võ sĩ đạp lên nền gạch.
Trái tim Chu Tử nhảy rộn, lập tức đứng dậy.
Quay lại Mục lục
Lúc Triệu Trinh sắp đến kinh thành, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân cùng Từ Liên Ba cưỡi ngựa chạy tới gặp Triệu Trinh.
Triệu Trinh ngồi trong xe ngựa nghe bọn họ hồi báo xong, chỉ nói một câu: “Bảo vệ Thái Hậu và Hoàng đế là việc quan trọng, về sau các ngươi ở lại Kim Kinh đi!”
Sau khi ba người Phàn Duy Bân cáo từ, Triệu Trinh ngẫm nghĩ: ta đối xử với Chu Tử thật sự là quá tốt rồi, sợ là nàng còn không biết ta vì nàng mà đã làm nhiều chuyện như vậy! Đến lúc đó nói cho nàng biết, thế nào nàng cũng cảm động khóc nức nở đây! Dọc đường đi, Triệu Trinh thả lỏng ngồi trong xe ngựa, lặng lẽ mơ tưởng đến bộ dạng Chu Tử cực kỳ mềm mại, dịu dàng mà cảm kích mình.
Sau khi Triệu Trinh lên điện hành quốc lễ, trầm tĩnh đứng một nơi, không hề lên tiếng.
Mãi đến hôm nay, Chu Bích mới được diện kiến hình dáng chân thực của vị tỷ phu của mình, không ngờ Chiến Thần trong truyền thuyết, Vương gia Nam An vương lại trẻ tuổi tuấn mỹ như thế, hắn thuộc loại dáng người cao gầy, giờ phút này mặc lễ phục Thân vương màu trắng thêu Hải Long, ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, làn da trắng nõn, mắt phượng buông xuống, hàng mi thật dài che khuất tầm mắt, nhìn không ra là một võ tướng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Chu Bích thở ra một hơi thật dài. Tuy rằng trong lòng cũng có không ít lo lắng đối với tương lai, nhưng mà, tỷ tỷ có trượng phu như vậy, lại khiến trong lòng nàng được không ít an ủi.
Lễ bái kiến trên đại điện hoàn tất, Triệu Trinh phải đi bái kiến Cao lão Thừa tướng, sau đó lại gặp vài vị Quan nội các khác.
Hiện tại nội các Đại Kim có tổng cộng năm vị, Thừa tướng hai triều – Cao lão, Lễ bộ Thượng thư – Hà Nguyên, Binh thư Thượng thư – Kim Hoán Nhiên, Hình bộ Thượng thư – Tiêu Nam cùng Lâm Hiếu Từ vừa mới được cất nhắc. Trừ Cao lão Thừa tướng là ông ngoại của Triệu Trinh, bốn vị khác đều là thân tín của Triệu Trinh.
Những người này đều nghĩ là Nam An vương muốn ở lại Kim Kinh đảm đương vai trò “Thái thượng hoàng”, nào ngờ Nam An vương chỉ bố trí qua loa một chút, dặn dò bọn họ nhất định phải tôn kính Thái Hậu và Hoàng thượng, sau đó liền chuẩn bị rời khỏi Kim Kinh.
Trước khi đi, Triệu Trinh lại một lần gặp riêng Từ Liên Ba.
Từ Liên Ba là ám vệ có võ công cao nhất của Triệu Trinh, từ nay về sau sẽ phải ở lại trong hoàng cung sắm vai Đại thái giám Tiền Liễu Đức.
Triệu Trinh nhìn người thanh niên nhã nhặn tuấn tú trước mắt này, cuối cùng cũng thấy để hắn quanh năm sắm vai thái giám quả thật không thích hợp, bèn nói: “Nếu như cảm thấy đã cải trang đủ rồi, thì cứ tìm biện pháp cho Tiền Liễu Đức chết đi, sau đó lại dùng thân phận khác mà vào cung bảo hộ Thái Hậu và Hoàng đế!”
Từ Liên Ba cũng cười một tiếng, nói: “Tạ ơn Vương gia đã quan tâm đến tình hình của hạ cấp, Liên Ba sẽ cân nhắc!”
Triệu Trinh biết Từ Liên Ba xưa nay là có chút máu biến thái ham diễn kịch, từ nhỏ đã thích sắm vai người khác, hắn có rất nhiều bộ mặt thật thật giả giả, sắm vai Tiền Liễu Đức sợ là kích thích hứng thú của hắn, cũng không nói thêm nữa.
Ngày hai mươi tháng năm, mưa dầm tầm tã liên miên không dứt, trên đường ít người qua lại, Giám quốc đại nhân của triều Đại Kim – Nam An vương Triệu Trinh lại muốn rời khỏi Kim Kinh, trở về đất phong Nam Cương.
Cao lão Thừa tướng đẫn đầu bách quan, phụng mệnh Chu thái hậu, đến Thập Lý Trường đình tiễn đưa Triệu Trinh. Triệu Trinh nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó lên ngựa nhanh chóng rời đi.
Mọi người đứng trước Thâp Lý Trường đình, nhìn theo đội kỵ binh thoáng chốc đã nhanh như điện xẹt chạy xa phía trước, trong lòng biết, muốn gặp lại vị Nam An vương thân phận cao quý lại không chuộng vinh hoa này, sợ là không biết phải chờ đến bao nhiêu năm sau!
Triệu Trinh dẫn đầu đội kỵ binh, thẳng hướng Nam Cương. Vì đang vội phải mau chóng trở lại Nhuận Dương gặp Chu Tử mà một đường hành trình này Triệu Trinh đi cả ngày lẫn đêm, màn trời chiếu đất, tất nhiên là không đề cập tới.
Từ Liên Ba giả trang thành Tiền Liễu Đức trở lại Thanh Vân điện phục mệnh với Chu Bích.
Chu Bích dùng ánh mắt cho những người khác lui ra, sau đó nhìn chằm chằm Đại thái giám “Tiền Liễu Đức” trước mặt, trầm giọng nói: “Để cho ta xem gương mặt của ngươi!”
Từ Liên Ba hơi trầm ngâm, nói: “Thái Hậu, ngài muốn xem bộ dáng nào của nô tài? Là nhã nhặn tuấn tú? Hay là thô lỗ nhanh nhẹn dũng mãnh thô lỗ? Hay là dũng cảm phóng khoáng? Hay là…”
“Được rồi, ta chỉ muốn xem diện mạo thật của ngươi!” Chu Bích ngắt lời hắn.
““Tiền Liễu Đức”” giơ ống tay áo lên che khuất khuôn mặt, rồi chợt buông xuống, lộ ra gương mặt chân chính.
Một thanh niên sắc mặt tái nhợt, da thịt trong suốt, cực kì tuấn tú đứng trước mặt Chu Bích.
Chu Bích nhìn chăm chú vào hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi!”
Từ Liên Ba khom người lui về phía sau vài bước, sau đó giơ ống tay áo lên một chút, buông ống tay áo xuống, nghiễm nhiên lại là “Tiền Liễu Đức”.
Chu Bích ngồi trên tháp cao, nhìn theo hắn rời đi. Đây là tâm phúc tỷ phu Nam An vương lưu lại cho nàng, sẽ làm bạn đồng hành cùng nàng và Triệu Đồng nhiều năm, nàng nhất định phải hiểu biết hắn thật rõ.
Lúc này Lục Hà từ sau tấm bình phong, đi vòng ra, trong ngực ôm Triệu Đồng đang phun bong bóng. Nàng vừa ngồi xuống bên cạnh Chu Bích, vừa chua chua hỏi: “Xem đủ chưa a?”
Chu Bích cười một tiếng, ôm lấy Triệu Đồng, bắt đầu nói sang chuyện khác: “Tỷ phu gấp gáp trở về như vậy, chắc là vội vã đoàn tụ với tỷ tỷ rồi!”
Lục Hà sửa sang lại làn váy hơi nhăn nhúm vì ôm Triệu Đồng, nói: “Khắp thiên hạ đều biết Nam An vương không mê nữ sắc, chỉ có một nữ nhân là tỷ tỷ ngươi, bình thường đều canh giữ, yêu thương như trông chừng con ngươi trong mắt, ngươi cứ yên tâm đi!”
Chu Bích vẫn có chút không yên lòng: “Ta thấy tỷ phu hình như không phải là người dễ nói chuyện…”
Lục Hà nhíu mày nói: “Tỷ tỷ ngươi và hắn thật sự là một đôi trời sinh, hai người bọn họ ở chung còn không biết ai bắt nạt ai đâu, ngươi yên tâm đi!”
Chu Bích thành công dời đề tài, trong lòng thoải mái hơn, chuyên tâm ôm lấy trêu đùa Triệu Đồng.
…
Tháng năm ở Nam Cương, trời mưa không ngừng, mưa rơi mãi, kéo dài đến tháng năm.
Bụng Chu Tử đã nhô cao, hoạt động đã không còn thuận tiện nữa. Cao Thái phi săn sóc nàng, không cho nàng tới đây thỉnh an, mà tự mình thường xuyên mang theo Triệu Tử đến thăm Chu Tử.
Hết thảy mọi thức trong phủ Nam An vương đều bình thường, cứ dựa theo bố trí trước khi đi của Triệu Trinh mà vận hành, Triệu Hùng chủ ngoại, vợ của Triệu Phúc (Đại Nhạn) chủ nội, mọi việc khác cũng đều đã được an bài rất thỏa đáng, cho nên Chu Tử cũng không phải lo việc nhà, cả ngày đều nhàn rỗi.
Nhưng để có thể thuận lợi sinh con, mỗi ngày Chu Tử đều nỗ lực vận động một chút, ví như từ phòng ngủ trong nội viện Diên Hi cư đi đến Nội thư phòng, lại từ Nội thư phòng đi trở về phòng ngủ.
Cuộc sống nhàm chán khiến tâm tình Chu Tử âm u.
Hai mươi tám tháng năm, rốt cục mưa cũng chịu ngừng, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, xua đi không khí âm u ẩm ướt của một tháng qua.
Chu Tử cũng không quan tâm, được Ngân Linh đỡ bước ra cửa phòng, đứng trong sân phơi nắng.
Đúng lúc này, Hứa đại phu, Hầu đại phu cùng Triệu Tráng gấp gáp trở về.
Chu Tử gặp Triệu Tráng trước.
Triệu Tráng vừa tiến đến, còn chưa kịp hành lễ, Chu Tử liền hỏi: “Hiện tại Vương gia thế nào?”
Triệu Tráng vội nói: “Vương gia đều rất mạnh khỏe!”
Chu Tử biết tin Triệu Trinh hết thảy mạnh khỏe, tâm tình lo lắng lúc này mới để xuống: “Vẫn nghe người ta đồn đãi, nói Vương gia quá khổ sở, cho nên bị bệnh…”
Triệu Tráng lập tức nói: “Trắc phi, ngài nghe ai nói?”
Chu Tử cứng họng, lắp bắp nói: “Không, không có ai cả!”
Lời Triệu Trinh trước khi đi nói cho nàng, nàng còn nhớ rất rõ ràng — “Vô luận có truyền đến tin tức gì liên quan đến ta, chỉ cần không phải là Triệu Tráng lại đây nói cho nàng, hết thảy đều không cần phải thật sự tin tưởng”.
Triệu Tráng không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại liếc nhìn Ngân Linh đứng phía sau Chu trắc phi một cái, ý tứ là sao ngươi lại để cho Chu trắc phi nghe được những lời đồn đãi này.
Ngân Linh hiểu được ý tứ của hắn, há mồm, rất muốn giải thích, nói là do nhóm Kim phu nhân cùng Chu phu nhân nói, nhưng Chu trắc phi vẫn còn ở đây, phải giải thích như thế nào?
Lúc này Chu Tử mới bắt đầu nói liên miên, hỏi thăm Triệu Tráng chút chi tiết.
“Vương gia có bị thương không?”
“Không có.”
“Vương gia dùng cơm có ngon miệng không?”
“Vẫn như bình thường.”
“Vương gia có gầy đi không?”
“Vẫn như ngày thường.”
“Vương gia có đen đi không?”
Triệu Tráng trầm mặc ba giây: “Không có.”
“Vương gia, cái đó, cái đó có hay không…” Chu Tử rất muốn hỏi, nhưng lại ngượng ngùng nói ra.
Nàng không nói ra, nhưng Triệu Tráng đoán được, cảm thấy mấy ngày này Chu trắc phi thật sự là rãnh rỗi quá mà, vấn đề này mà cũng hỏi sao? Vương gia vì người mà thủ thân như ngọc, xây đền thờ trinh tiết cho ngài ấy ngồi cũng không oan ức chút nào!
Triệu Tráng loáng thoáng cảm thấy tên của Vương gia được đặt không tốt chút nào, Triệu Trinh, Triệu “Trinh”, chữ “Trinh” này cũng không thật sự là thủ trinh tiết! Người ta là nữ nhân, giữ trinh tiết còn có thể được khen ngợi bằng cái đền thờ trinh tiết, Vương gia làm như vậy, có thể được cái gì đây!
(* “Trinh”: có nghĩa là trung thành, kiên trì không thay đổi. → “Triệu Trinh” trung thành với họ Triệu; cũng có thể hiểu là “trinh tiết”)
Nhìn Triệu Tráng cúi đầu buông mắt không nói, Chu Tử cũng biết mình hỏi sai rồi, cũng rất ngượng ngùng, bèn nói: “Ngân Linh, ngươi dẫn Triệu Tráng đi xuống sắp xếp một chút đi!”
Ngân Linh vui vẻ, đi lên trước, đưa Triệu Tráng đi ra ngoài.
Hứa đại phu tiến vào bắt mạch cho Chu trắc phi. Hắn và Hầu đại phu vì hoàn thành gởi gắm của Vương gia, sau khi trở về, liền luân phiên canh giữ trong ngoại viện Diên Hi cư, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Chu Tử luôn luôn chú ý rèn luyện thân thể, cũng không kiêng ăn, thân thể thực khoẻ mạnh, mạch tượng cũng rất ổn định.
Trời về chiều, Chu Tử nhìn thấy con đường dẫn đến Diên Hi cư đã được ánh mặt trời gay gắt phơi khô, lúc này mới mang theo Thanh Châu, Thanh Thủy đi đến chính viện.
Chu Tử vừa bước vào sân, đã thấy tiểu Thế tử đang ở trong sân đi tới đi lui.
Bởi vì trời quang đãng, Cao Thái phi liền đem tiểu Thế tử ra sân phơi nắng. Bà ngồi trên một cái ghế dựa lớn ở trong sân, tiểu Thế tử ở trước mặt bà đi tới đi lui. Hôm nay bé đã đi rất vững
Thấy mẫu thân, tiểu Thế tử vô cùng vui vẻ, nhanh chóng hoạt động bàn chân nhỏ, chạy về phía mẫu thân.
Chu Tử nắm tay con trai, thỉnh an Cao Thái phi.
Trước tiên nàng nói đến chuyện Triệu Tráng trở về, sau đó nói: “Thiếp thân đã hỏi rồi, nói là Vương gia vẫn rất mạnh khỏe!”
Cao Thái phi trầm ngâm một chút hỏi: “Nghe nói Trinh Nhi giám quốc, không biết về sau sẽ sống lâu dài ở kinh thành, hay là trở về Nhuận Dương?”
Chu Tử trầm mặc. Nàng biết vấn đề này, sợ là Triệu Tráng cũng không biết, cho nên cũng không hỏi. Nếu Triệu Trinh phải ở lại kinh thành, chờ khi mình sinh hạ lão Nhị xong, lại tĩnh dưỡng hai tháng, sợ là phải hơn vài tháng sẽ không gặp được hắn. Nghĩ đến đây, tâm tình Chu Tử có chút nặng nề.
Nàng không ngờ mình có thể nhớ nhung Triệu Trinh đến mức mãnh liệt như vậy, hễ nghĩ đến tâm liền đau. Những ngày tháng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật khiến người ta khó có thể chịu đựng.
Thấy Chu Tử cúi đầu không nói, Cao Thái phi vội lái sang chuyện khác: “Đại Nhạn đã tìm được nhũ mẫu chưa?”
Vì an ủi Cao Thái phi, Chu Tử nỗ lực lên tinh thần, cười nói: “Đã tìm được rồi, thiếp thân đã gặp qua rồi, đều thật tốt!” Lại nói: “Đến lúc đó, hay là để cho thiếp thân tự cho bú trước, lúc bất đắc dĩ. Mới dùng đến nhũ mẫu!”
Cao Thái phi biết lần trước sinh Triệu Tử, Chu Tử cũng kiên trì muốn tự cho con bú, nên cũng không nói gì thêm nữa. Nửa đời bà trải qua quá nhiều giày vò, cho nên cũng nguyện ý để cho nữ nhân duy nhất của con trai mình được sống theo ý mình một chút, thoải mái một chút.
Lúc này Chu Tử mới nói đến vấn đề chính: “Hứa đại phu và Hầu đại phu đã trở lại, có cần ngày mai họ đến chẩn mạch bình an cho người không?”
Mặc dù Triệu Trinh vừa rời khỏi Vương phủ, nhưng lại đặc biệt để hai đại phu giỏi về phụ khoa và khoa nhi ở lại Vương phủ, ngay cả y nữ cũng an bài hai người. Chẳng qua từ Cao Thái phi đến Chu Tử, đều đặc biệt tin tưởng Hứa đại phu cùng Hầu đại phu. Họ đều quên rằng, thật ra Hứa đại phu và Hầu đại phu đều xuất thân từ quân y, phụ khoa cũng không phải là thứ bọn họ am hiểu nhất.
Sau khi vào tháng sáu, tiết trời càng ngày càng nóng, nay Chu Tử đã chuyển qua cuộc sống về đêm.
Sáng sớm vừa lên, thừa dịp trời còn mát mẻ, Chu Tử liền mang theo Ngân Linh cùng tứ Thanh đến chính viện thỉnh an Cao Thái phi, thuận tiện đi tản bộ luôn.
Ăn điểm tâm cùng cơm trưa ở chỗ Cao Thái phi, sau đó ngủ trưa cùng tiểu Thế tử, tiểu Thế tử bây giờ vẫn còn rất bám nàng, mặc dù đã được giảng giải lý lẽ, biết mẫu thân sắp sinh đệ đệ, không thể ở lâu cùng với mình, nhưng bé vẫn đưa ra yêu cầu: mẫu thân ngủ trưa cùng bé.
Sau khi ăn cơm tối, Chu Tử đưa tiểu Thế tử về lại chỗ Cao Thái phi, còn mình mang theo Ngân Linh cùng tứ Thanh đi tản bộ, chậm rãi dạo bước trở về Diên Hi cư, sau đó lại rửa mặt nghỉ ngơi.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi trở lại Diên Hi cư, Chu Tử tắm rửa một cái, sau đó mặc áo tắm bằng lụa trắng thêu hoa mỏng manh, ngồi trước bàn trang điểm, chải vuốt mái tóc dài.
Tóc của nàng đen nhánh tỏa sáng, vừa mềm vừa trơn, tựa như thác nước đổ xuống, bởi vì Chu Tử ngại lược ngà rất cứng, Thanh Châu cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
Trong phòng ngủ nến hồng chát cao, sáng ngời. Khối băng đặt trên đĩa băng ở góc tường chậm rãi phả ra hơi lạnh, trong phòng lành lạnh.
Chu Tử đặt cánh tay lên bàn trang điểm, cằm gối lên cánh tay, nhìn mình trong gương thủy tinh, trong lòng lại nghĩ đến Triệu Trinh.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng nến cháy tách tách.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân — đây là âm thanh đặc trưng của giày võ sĩ đạp lên nền gạch.
Trái tim Chu Tử nhảy rộn, lập tức đứng dậy.
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.