Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 112: Quyển 4 – Chương 112

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 112: Sắc phong chính phi, song hỷ lâm môn



Cao Thái Phi nhìn biểu tình trên mặt Chu Tử, bà cũng hiểu Chu Tử nhìn một phòng toàn mắt xếch là đủ buồn bực. Bà cười an ủi Chu Tử: “Con đó, tương lai cố gắng lại sinh cho Trinh Nhi một tiểu quận chúa, nói không chừng tiểu quận chúa lại có diện mạo giống con, cũng có một đôi mắt to hai mí xinh đẹp!”

Chu Tử không khỏi cũng cười theo.

Triệu Trinh không tiếp lời, hắn liếc nhìn Chu Tử một cái, nói sang chuyện khác nói: “Mẫu thân, tắm ba ngày mẹ đã tổ chức xong, còn tiệc đầy tháng đã chuẩn bị chưa?”

Lực chú ý của Cao Thái Phi quả thực bị dời đi, bà nghĩ một chút rồi nói: “Đến lúc đó thân thể Chu Tử cũng đã khôi phục, hay là làm song hỷ lâm môn luôn?” Bà nhìn Triệu Trinh, trong ánh mắt mang theo ý dò hỏi.

Triệu Trinh nhìn bà, khẽ gật đầu.

Giữa hai mẹ con chỉ cần dựa vào trao đổi ánh mắt, đã có chung nhận thức, chỉ có Chu Tử vẫn chẳng hay biết gì, chỉ chăm chăm nhìn Triệu Tử và Triệu Sam, vui vẻ không thôi, nhìn đứa này, hôn đứa kia, hai bé con này đều là tâm can bảo bối của nàng a, là nòi giống, huyết thống đời sau của nàng!

Sau khi Cao Thái Phi mang Triệu Tử và Triệu Sam rời đi, Triệu Trinh sai người dựng một cái giường trúc ở bên rừng thông Diên Hi cư, bố trí hoàn tất, hắn liền đỡ Chu Tử đi qua đó.

Hứa đại phu và Hầu đại phu từng dặn, phải cho Chu trắc phi đi lại nhiều hơn, như vậy mới có thể sớm ngày hồi phục, cho nên cứ mỗi sáng sớm và chiều tối, lúc trời không quá nóng, Triệu Trinh liền đỡ nàng ra ngoài đi lại.

Lúc này trời chiều đã ngã về tây, ánh mặt trời xuyên qua rừng thông, chiếu rọi lên người Chu Tử thật thư thái.

Chu Tử nằm trên giường trúc thư giãn, Triệu Trinh ngồi ở một bên xem văn thư, trong khoảng thời gian ngắn yên tĩnh vô cùng.

Được Triệu Trinh dốc lòng chăm sóc, đến một ngày trước bữa tiệc đầy tháng của Triệu Sam, thân thể Chu Tử đã khôi phục gần như bình thường. Màu da nàng sáng trong hồng nhuận, bước đi tự nhiên, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, nghiễm nhiên lại trở về là một mỹ nhân xinh tươi hoạt bát.

Hôm nay, sáng sớm Triệu Trinh đã có việc phải đi ra ngoài, Chu Tử cùng đám người Ngân Linh, đi đến chính viện thỉnh an Cao Thái Phi, thuận tiện thăm hai đứa con trai bảo bối của nàng.

Hôm nay Cao Thái Phi dẫn theo hai đứa cháu trai bên người, lòng đầy mãn nguyện, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời, giống như vẫn còn trẻ tuổi.

Chu Tử vừa bước vào, bà liền phân phó Hoàng Oanh chuẩn bị một cái đệm thoải mái cho Chu trắc phi, sau đó bảo Chu Tử ngồi xuống.

Lúc này Triệu Tử cũng đi theo Nhũ Yến dạo chơi hoa viên trở về, nghe nói mẫu thân tới, vội vã chạy vào trong. Sau khi tiến vào, bé nhìn ngó một lượt, thấy không có phụ thân ở đây, bèn lớn mật chạy đến bên người mẫu thân, dựa sát vào mẫu thân, thân thiết không rời.



Nhũ mẫu Hồng Mai được Hoàng Oanh truyền lời, ôm Nhị công tử Triệu Sam đến cho Chu trắc phi gặp.

Chu Tử ôm Triệu Sam, thấy Triệu Sam vừa trắng vừa mềm, mập mạp, bộ dạng y chang Triệu Tử lúc nhỏ, ngay tại khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Sam hôn lên một ngụm. Triệu Tử thấy thế, rất là đố kỵ, bèn mạnh mẽ đưa mặt mình qua, miệng nói: “Mẹ, hôn hôn!”

Chu Tử mỉm cười, cũng hôn lên mặt con một cái.

Cao Thái Phi bưng một ly trà xanh uống, mỉm cười nhìn ba mẹ con Chu Tử chơi đùa.

Đúng lúc này, nữ quan Hỉ Thước canh giữ ở bên ngoài đi vào, bẩm báo: “Vương gia mang theo người trong cung tới ạ!”

Cao Thái Phi vội mang theo Chu Tử tiến đến nghênh đón.

“…Trưởng nữ Chu thị quê ở Độc dương, tính tình hiền hậu, đoan trang nhàn tĩnh, dịu dàng cần kiệm, chu toàn khuôn phép, cùng nam An Thân Vương thật là tương xứng, nay sắc phong Chu thị làm chính phi của Nam An vương vương…”

Thái giám tuyên chỉ được dẫn đi chiêu đãi, Triệu Trinh cũng đi theo ra ngoài.

Chu Tử như ở trong mộng, có chút hoảng thần.

Cao Thái Phi nhìn bộ dáng không dám tin của nàng, cũng có chút đau lòng, bà biết Chu Tử có thể đi đến hôm nay là có biết bao điều không dễ dàng.

Cao Thái Phi nháy mắt với Ngân Linh một cái. Ngân Linh hiểu ý, vội đỡ Chu Tử ngồi xuống ghế.

Sau khi Chu Tử tỉnh táo lại, vội đứng dậy hành lễ với Thái Phi. Nàng quỳ trên mặt đất, đoan đoan chính chính hành đại lễ với Thái Phi. Cúi lạy xong, Chu Tử ngẩng đầu, đôi mắt to dịu dàng đã đẫm ướt, nhưng nàng không nhiều lời, thanh âm có chút nghẹn ngào, trầm giọng nói: “Tạ ơn mẫu thân!”

Nghe nàng đã thay đổi xưng hô, gọi mẫu thân, trong lòng Cao Thái Phi kích động, ánh mắt cũng đã có chút ươn ướt, đỡ Chu Tử đứng lên, nói: “Về sau phải cùng Trinh Nhi sống thật tốt đấy!”

Đến buổi chiều, Chu Tử vừa tắm rửa xong, đang ngồi trước bàn trang điểm chải vuốt mái tóc, lúc này Triệu Trinh mới trở lại.

Thanh Châu và Thanh Thủy vội lánh ra ngoài.

Thân mình Triệu Trinh vốn thẳng tắp, đứng thẳng như ngọn giáo, đợi đến khi trong phòng ngủ chỉ còn lại hắn và Chu Tử, hắn thoáng hạ thắt lưng, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhân Triệu Trinh thỉnh an Vương phi nương nương!” Dứt lời, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn mỹ khẽ nở nụ cười.

Chu Tử cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại bày ra vẻ ngông nghênh, cao ngạo ngẩng nghiêm mặt, rũ mí mắt xuống, liếc nhìn Triệu Trinh một cái, vươn tay trái ra trước mặt Triệu Trinh, như bà cụ non nói: “Tiểu Trinh tử, đêm nay bổn vương phi lâm hạnh ngươi, thị tẩm cho bổn vương phi đi! Hầu hạ tốt, sẽ trọng thưởng cho ngươi!”



Dứt lời, nàng đã cười không thể nén, ngã xuống lên người Triệu Trinh. Triệu Trinh mỉm cười, vừa đỡ vừa ôm Chu Tử đặt lên giường.

Ngồi ở trên giường, Chu Tử nhất thời ngủ không được, liền quấn quít lấy Triệu Trinh nói chuyện phiếm. Nói đến bữa tiệc đầy tháng ngày mai, Chu Tử thực hưng phấn, nói với Triệu Trinh: “Nhất định phải mới hết tất cả nhóm quý phu nhân quý nữ của thành Nhuận Dương đến đây, thiếp muốn cái đầu kiêu ngạo của bọn họ phải cúi thấp xuống, thủ phục ở dưới chân của thiếp! Ha ha ha ha!”

Chu Tử càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.

Triệu Trinh không cười.

Hắn nhìn Chu Tử, khẽ nheo mắt phượng, thoạt nhìn bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại tràn đầy vẻ cảm thông và bao dung: “Được, sẽ như nàng mong muốn, mời hết những nữ nhân đã khinh thường nàng đến, bắt họ phải quỳ xuống hành lễ trước mặt nàng, biểu hiện vinh quang của nàng cho họ xem, sau đó trách tội họ…”

Chu Tử vừa nghe Triệu Trinh mô tả trước cảnh tượng cho nàng thấy, “Xì” một tiếng bật cười, ngượng ngùng giải thích nói: “Triệu Trinh, thiếp chỉ là nói giỡn thôi!” Nàng nhào tới, rúc trong lòng Triệu Trinh, thấp giọng nói: “Thiếp không muốn biến ngày lễ đầy đầy tháng của Sam nhi thành như vậy đâu, cả nhà chúng ta quây quần một chỗ, yên bình ở cùng một chỗ là được rồi!” Lại nói: “Mời bọn họ tới, đó là họ ước còn không được ấy, vừa vặn có một cơ hội giao tiếp làm thân, quay đầu lại, sau lưng còn oán thầm thiếp không chừng!”

Triệu Trinh thấy nàng hiểu chuyện như vậy, không khỏi kinh ngạc nói: “Chu Tử, nàng trưởng thành rồi!”

Chu Tử đưa tay đánh hắn một cái, yêu kiều nở nụ cười.

Triệu Trinh ôm lấy nàng, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy!”

Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Chu Tử còn đang ngủ, Triệu Trinh đã rời giường.

Lâm Tiêu Sấu đưa bồ câu đưa tin mà Hàn Tử Xuyên gởi từ Kim Kinh tới. Sau khi Triệu Trinh mở ra xem xong, đặt lá thư lên án thư, sau một lúc lâu không nói gì. Hắn đi gặp Cao Thái Phi trước.

“Mẫu thân, chuyện này sợ là thật sự có liên quan đến trong phủ của ngoại công, hơn nữa, sự tình còn dính dáng tới Đông Xu quốc.”

Cao Thái Phi đứng ở trước cửa sổ, nhìn bên ngoài hoa cỏ mọc xanh um tùm, trong mắt nổi lên một tầng sương mù. Từ mười bốn tuổi bà đã vào cung, hàng năm gặp mặt người nhà cùng lắm chỉ vài lần ít ỏi. Gần ba mươi năm trôi qua, người thân vẫn là người thân, nhưng lại dính vào quyền thế và lợi ích.

Con trai ruột hay nhà mẹ đẻ, bà phải đưa ra một lựa chọn.



Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook