Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 119: Quyển 4 – Chương 119

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 119: Vạch rõ nỗi lòng giấu kín



Tiếng thét của Cao Tứ phu nhân tuy thấp mà chói tai ngắn ngủi, giống như tiếng con vịt đực trong nháy mắt bị bóp cổ.

Nha hoàn Thúy Doanh hầu hạ bên người, đang ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng của Cao Tứ phu nhân, vội xốc chăn lên, đứng dậy chạy tới, vừa cột vạt áo, vừa hỏi: “Phu nhân, làm sao vậy?”

“Ngươi, ngưoi nhìn bên ngoài xem!”

Thúy Doanh đi qua nhìn một chút, phát hiện đống đồ ngoài cửa sổ kia vẫn còn phát ra âm thanh “Ưm ưm ưm”, như là người bị che miệng, nhét vào bên trong.

“Phu nhân, chúng ta đi ra xem sao!”

Quế Hương viện ban ngày người đến người đi, đến buổi tối, trừ bỏ Tứ phu nhân và Thúy Doanh, cũng chỉ có bốn tiểu nha hoàn ngủ ở trong sương phòng cùng hai ma ma trực đêm ở cửa phòng Trị sự Nhưng kỳ quái là, những người này đều như không có nghe thấy tiếng thét chói tai của Cao Tứ phu nhân, một chút động tĩnh đều không có, đại khái như đang ngủ rất say!

Thúy Doanh dù sao trẻ tuổi lớn mật, nàng đốt đèn lồng cùng Cao Tứ phu nhân đi ra ngoài. Để sát đèn lồng lên, hai người mới phát hiện thì ra là một cái túi rất lớn màu đen, miệng túi bị người dùng dây cột chặt, bên trong như có người không ngừng giãy dụa, mặt ngoài túi liên tục hết lồi ra lại lõm vào.

Thúy Doanh có võ công, kẻ tài cao gan cũng lớn, bèn đưa đèn lồng cho Cao Tứ phu nhân, mình thì tiến lên mở dây thừng ra.

Miệng túi vừa mở ra, một nữ nhân bị bịt miệng trói tay chui ra, miệng kêu “Ô ô”.

Cao Tứ phu nhân giơ đèn lồng tiến lên nhìn, nhất thời kinh hãi, bụm miệng — đây là Cao Liễn! Là đứa con gái bảo bối của bà – Cao Liễn!

Cao Tứ phu nhân vừa đen vừa béo, nhìn như rất thô kệch, thật ra tính tình cương nghị quả cảm, bà nhanh chóng trấn tĩnh lại, một tay cầm đèn lồng, một tay bắt đầu tháo khăn nhét miệng Cao Liễn xuống. Thúy Doanh cũng nhận ra là tiểu thư của mình, nàng bước lên phía trước cởi bỏ dây thừng cột hai tay Cao Liễn.

Trở lại trong phòng, Cao Tứ phu nhân nhìn nữ nhi, không khỏi chảy nước mắt.

Cao Liễn vóc dáng lại cao thêm không ít, vóc người trổ mã càng xinh đẹp, gương mặt ửng hồng, đôi mắt to đen trong vắt, rõ ràng là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp phát dục rất tốt, nhưng mà, ánh mắt của nàng lại không có tiêu cự, không nhận ra mẫu thân của nàng, miệng bậy bạ ư hừ hát “… Lúc gặp gỡ, lén trao túi thơm, dây lụa khẽ tháo…”

Những lời ca tươi đẹp này, lúc Hưng Thịnh đế còn sống rất thích nghe nàng hát, bắt nàng học thật nhiều, nay nàng bị dọa đến đầu óc choáng váng ngớ ngẩn, lại nhớ những lời ca tươi đẹp này, càng không ngừng ngâm nga.

Cao Tứ phu nhân ôm con gái vào lòng, vỗ về vuốt ve một hồi, từng giọt nước mắt chảy xuống theo đường nét thô ráp trên mặt, rơi trên mái tóc rối tung của Cao Liễn.

Thúy Doanh thăm dò nét mặt bà hồi lâu, mới nói: “Phu nhân, có nên mời lão gia tới không?”

Cao Tứ phu nhân lau nước mắt, ôm Cao Liễn nói: “Để ta suy nghĩ một chút đã.”

Cao Tứ phu nhân cũng không phải là người không có đầu óc, tuy rằng đối với việc Hưng Thịnh đế chết, người trong cung trong triều giữ kín như bưng, nhưng bà vẫn nghe được một ít, biết là lúc Hưng Thịnh đế chết bất đắc kỳ tử, bên người chỉ có hai vị mỹ nhân họ Trác và Cao tiệp dư – nữ nhi của mình, sợ là cái chết của hắn không tránh khỏi có liên quan đến nữ nhi của mình.

Sau màn cung biến lần đó, Cao tiệp dư và hai vị mỹ nhân Trác thị kia liền mất tích. Cao gia đương nhiên không dám đi tìm, vì thế này ba người này liền giống như chưa hề tồn tại trên thế gian, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ai ngờ ông trời phù hộ, Cao Liễn lại được đưa trở về.

Một lát sau, Cao Tứ phu nhân mới nói: “Thúy Doanh, ngươi đi mời lão gia đến đây, trước đừng nói là tiểu thư đã được đưa trở lại!”

“Nô tỳ sẽ chú ý!” Thúy Doanh lui ra ngoài.

Cao Tứ phu nhân ôm nữ nhi, trong đôi mắt nhỏ thoáng lên một tia ngoan độc: “Liễn Nhi, con biết không, thiếu chút nữa mẫu thân đã báo được thù cho con, là ả tiện nhân Chu Tử kia xúi giục Vương gia đánh con, đem con đưa vào trong cung, mẫu thân nhất định sẽ tiếp tục báo thù cho con, nhất định sẽ khiến cho ả tiện nhân kia trả giá thật lớn!”

Cao Tứ lão gia đang vấn vương quấn quít với thị thiếp Mẫn Nhi mới nạp, đã bị nha hoàn Thúy Doanh bên người của phu nhân gọi ra, trong lòng rất mất hứng, lúc tiểu nha hoàn giúp hắn mặc quần áo, hắn vẫn khó chịu ra mặt.

Mẫn Nhi dịu dàng như không xương vẫn không đứng lên, ngọc thể phơi bày, mềm mại như bơ ngã lên giường, dịu dàng nói: “Lão gia, nô tỳ chờ ngài…” Giọng nói của nàng thật thấp, khàn khàn, mang theo một luồng tà mị mê hoặc.

Cao Tứ lão gia tâm tình nhất thời khá hơn, sờ soạng Mẫn Nhi một hồi mới mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Lúc Cao Tứ lão gia đi vào phòng, Cao Liễn đang nằm dựa vào trong lòng mẫu thân, lời ca tươi đẹp đã biến thành “Lầu ngọc giường băng ấm uyên ương, phấn quyện mồ hôi đổ mờ sơn gối… vứt bỏ cả sinh mạng, tận hoan vui với chàng hôm nay…”

Vẻ mặt Cao Tứ phu nhân bình tĩnh, nhìn Tứ lão gia đã kinh ngạc đến ngây người.

Ý niệm đầu tiên trong đầu Cao Tứ lão gia không phải là bất ngờ vui mừng, mà là muốn giết Cao Liễn diệt khẩu. Mặt hắn âm trầm, ngồi xuống ghế, sau đó nói: “Ta đi bẩm báo phụ thân!”

Cao Tứ phu nhân hoảng hốt, bà trừng mắt mắt nói: “Ai cũng không được đụng đến nữ nhi của ta!”



Cao Tứ lão gia xem ra cũng lười liếc nhìn bà một cái, chỉ nói: “Tóc dài não ngắn! Ngươi ngoại trừ chỉ biết ngồi trong nhà ghen tuông hại người thì còn có thể làm cái gì?” Hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài.



Triệu Trinh gặp hai vị thần y Hứa – Hầu ở Ngoại thư phòng.

Hai vị này ở trước mặt Vương phi luôn ra vẻ đạo mạo, bộ dáng như ‘thế ngoại cao nhân’, nhưng ở trước mặt Vương gia thì muốn bao nhiêu thô tục liền có bấy nhiêu thô tục, lúc nào cũng khiến Triệu Trinh phiền muốn chết. Nhưng mà, phiền thì phiền, ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn rất cảm kích Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh đối với Chu Tử có ân cứu mạng, cho nên luôn luôn rất bao dung họ.

Sau khi hai vị Hứa – Hầu tiến vào, Triệu Trinh tỏ thái độ khác thường cho mọi người lui ra, bao gồm cả bốn gã sai vặt thân tín Bình – An – Hỉ – Nhạc, còn dặn dò Lâm Tiêu Sấu và Lâm Tuyết Trập đứng cách cửa thư phòng hai mươi bước, trông chừng từ xa, không được cho người tiếp cận thư phòng.

Lâm Tiêu Sấu cùng Lâm Tuyết Trập cho là Vương gia muốn nói đến chuyện đại sự gì liên quan đến quốc gia, tuy trong lòng rất kinh ngạc: tại sao Vương gia lại nói chuyện quốc gia đại sự với hai gã đại phu coi tiền như rác này chứ?! Nhưng chỉ trợn to hai mắt nhận lệnh, còn rất nghiêm túc canh gác cửa thư phòng.

Triệu Trinh cùng hai vị Hứa – Hầu đều lộ vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm nói chuyện ép tới xuống rất thấp.

Mặc dù tính tình Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh tùy tiện, nhưng biết rõ trình độ sủng ái và quan tâm của Vương gia đối với Vương phi, nên lúc nói tới Vương phi tuyệt đối không dám có chút bất kính nào.

Hầu Lâm Sinh nói: “Vương gia, ngài thật sự không nghĩ lại sao?”

Hứa Văn Cử cũng trừng to mắt, chờ Vương gia trả lời.

Triệu Trinh thẳng lưng ngồi sau án thư, mí mắt buông xuống nói: “Ít nhất không thể có trong năm nay.”

Hứa Văn Cử cùng Hầu Lâm Sinh nhìn nhau, dường như cũng hiểu được một chút.

Hứa Văn Cử nghĩ nghĩ, nói: “Vương gia, kỳ thật thân thể Vương phi đã sớm khôi phục, tiếp tục uống loại canh tránh thai trước kia cũng không sao!”

Triệu Trinh nghe vậy, mặt hơi cứng ngắc — vì bát canh tránh thai này, trước kia Chu Tử từng nổi sùng với hắn không biết bao nhiêu lần — hắn không muốn nói nhiều đến chuyện này, trực tiếp hỏi: “Các ngươi đã có kết quả chưa?”

Nghe thấy Vương gia hỏi đến điều này, Hầu Lâm Sinh và Hứa Văn Cử lập tức nghiêm túc hẳn lên. Sau khi Vương gia ban cho bọn bọn số vàng đã hứa, lại dặn dò thêm một nhiệm vụ: điều tra rõ mỗi tháng, khi nào cùng phòng thì nữ tử sẽ mang thai.

Hầu Lâm Sinh nhìn Hứa Văn Cử, khẽ gật đầu.

Hứa Văn Cử đứng lên nói: “Thế gian đều cho rằng thời gian thụ thai tốt nhất là sau khi nữ tử vừa hết nguyệt tín, tiểu nhân và lão Hầu lại cho rằng thời gian tốt nhất là giữa hai kỳ nguyệt tín, chỉ cần cùng phòng trong mấy ngày này, nữ nhân sẽ rất dễ mang thai, còn thời gian khác, sẽ không sao.”

“Thật sao?” Triệu Trinh híp mắt phượng, ánh mắt thâm u, nhìn chằm chằm hai vị Hứa – Hầu.

Hai vị Hứa – Hầu đứng song song, cảm nhận được ánh mắt Vương gia như vậy, nhất thời cảm thấy áp lực nặng nề. Cuối cùng vẫn là Hứa Văn Cử có năng lực chống đỡ mạnh hơn một chút, nói: “Vương gia, đây là kinh nghiệm nhiều năm qua của chúng thần, sẽ không sai.”

Lúc này Triệu Trinh mới gật gật đầu, thân mình cũng có chút thả lỏng, dựa vào lưng ghế, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi: “Các ngươi có vàng, vì sao không mua nhà cưới vợ sinh con, mà cứ ăn dầm nằm dề ở trong phủ ta thế?”

Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh đều là người cơ trí, vừa nghe thấy lời này, liền biết rằng Vương gia đã hỏi xong chính sự, tâm trạng cũng thả lỏng xuống, lập tức tùy cơ ứng biến. Hầu Lâm Sinh cười hề hề đê tiện nói: “Không phải do tiểu nhân luyến tiếc Vương gia ngài sao!”

Triệu Trinh cảm thấy trên người da gà nổi rần rần, trừng mắt liếc nhìn Hầu Lâm Sinh một cái.

Hứa Văn Cử cười nói: “Vương gia, tiểu nhân còn chờ hầu hạ Vương phi sinh Tam công tử, Tứ công tử, Ngũ công tử đấy!”

Nghe hắn nói tới Chu Tử, trong nháy mắt, vẻ mặt Triệu Trinh cũng thoáng buông lỏng, nói: “Có một tiểu quận chúa cũng không tệ!”

Lúc này đã là chiều tối, ánh tịch dương màu vàng nhìn như ấm áp, nhưng lại mang theo chút lạnh lẽo.

Trên đường trở về Diên Hi cư, Triệu Trinh bước chân đạp lên đám lá rụng được Chu Tử cố ý dặn hạ nhân giữ lại, yên lặng tính toán thời gian nguyệt tín lần trước của Chu Tử, cuối cùng nghĩ ra mình mấy ngày nay đều có thể tận tình tận hứng, trong lòng hắn không kiềm được mà nhẹ nhõm hẳn, bước chân cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Thuở còn thiếu niên, hắn luôn thích loại nữ tử “Băng thanh ngọc khiết” trong trẻo lạnh lùng như tiên nữ; kể từ khi có Chu Tử, hắn càng quý trọng loại hạnh phúc đời thường, đồng lòng nắm tay vượt qua cuộc sống trần thế.

Lúc Triệu Trinh về tới Diên Hi cư, đám người Ngân Linh đang trông chừng ở cửa phòng Trị sự. Hắn lập tức bước vào phòng ngủ.

Chu Tử đang ngồi trên giường La Hán trước cửa sổ phòng ngủ, may quần áo cho hắn, thấy hắn tiến vào, cũng không đứng dậy, chỉ cười nói: “Hôm nay sao chàng về sớm vậy?” Miệng nàng nói chuyện, thân mình cũng vẫn ngồi yên.

Triệu Trinh bước qua, đứng bên cạnh, nhìn nàng dùng răng cắn sợi chỉ, thu dọn kim chỉ.

“Nào, thử cái áo choàng này xem!” Chu Tử đứng lên, đưa tay cởi áo bào của Triệu Trinh.

Triệu Trinh đứng trước mặt nàng, vẫn không nhúc nhích mặc nàng muốn làm gì làm, buông mắt xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước ngực Chu Tử.

Chu Tử ngủ trưa thức dậy, vẫn luôn ở trong phòng chưa từng đi ra ngoài, cho nên trên người chỉ mặc cái áo yếm cộng thêm một áo khoác tay dài, lại không buộc dây, vạt áo lỏng lẻo hở ra.



Triệu Trinh cúi đầu, nhìn khe hở giữa hai luồng tuyết trắng trước ngực nàng.

Chu Tử nhón chân, cởi áo bào bên ngoài của Triệu Trinh, đặt lên giường La Hán, đang muốn xoay người cầm lấy cái áo ngoài mới làm, bất thình lình đã bị Triệu Trinh bế lên, đặt lên giường La Hán. Chu Tử vừa giãy dụa vừa nói: “Buổi sáng không phải mới làm rồi sao…”

Triệu Trinh đè lên người Chu Tử, tìm kiếm đôi môi của nàng, răng môi trằn trọc cắn mút, nuốt trọn lời chưa nói xong của nàng.

Chu Tử trong lúc cấp bách vẫn vùng vẫy: “Hay là, chàng đi tắm trước đã?” Nàng biết Triệu Trinh là có chút thích sạch sẽ, muốn lấy điều này dời đi lực chú ý của hắn.

Triệu Trinh hít sâu một hơi, nhỏm dậy, rốt cục buông Chu Tử đã bị gặm cắn đến sưng đỏ môi ra.

Chu Tử nghĩ mình đã thành công, nhất thời mừng rỡ. Đã nhiều ngày, Triệu Trinh vẫn quấn quít lấy nàng, nhất quyết không buông, hễ đụng tới nàng, liền có tư thế như nóng lòng muốn thử vọt người lên ngựa, khiến cho thắt lưng nàng đều đã ê ẩm.

Chu Tử nhớ tới tâm tình của mình mấy ngày trước đây rất hy vọng chuyện này, liền có loại cảm giác như cách biệt một đời. Nàng đang suy nghĩ thất thần, lại phát hiện thân mình chợt nhẹ hẫng, là bị Triệu Trinh bế lên.

Triệu Trinh ôm Chu Tử thẳng hướng phòng tắm.

Hắn vừa ôm lấy Chu Tử, liền phát hiện Chu Tử nặng hơn trước một chút, thân thể mềm mại hơn, sờ lên hông có chút thịt mềm mại. Triệu Trinh cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, hắn cực thích bộ dáng Chu Tử đầy đặn một chút.

Chu Tử mặc nguyên quần áo bị Triệu Trinh đặt vào bồn tắm rộng, còn chưa kịp kháng nghị, đã bị Triệu Trinh từ phía sau ôm lấy nàng.

Sau trận mây mưa, Triệu Trinh ôm Chu Tử nằm trên giường ngủ.

Cả người Chu Tử mệt rã rời, đang mơ mơ màng màng muốn ngủ, nghe được Triệu Trinh hỏi: “Nếu muốn trả thù một nữ nhân, dùng biện pháp gì mới tốt nhất?”

Chu Tử nhắm mắt lại, đầu óc bắt đầu mông lung: “Khiến trượng phu của nàng không thương nàng, khiến người nàng yêu nhất bị tổn thương…” Nói xong, Chu Tử nghĩ tới hai đứa con của mình, vội nói: “Nhưng mà, trăm ngàn lần không được tổn thương đứa nhỏ a!”

Triệu Trinh ôm sát Chu Tử, hưởng thụ xúc cảm mềm mại ấm áp.

Hắn đã sớm phát hiện, mình đại khái là có chút quấn quít Chu Tử, chỉ cần khỏa thân kề cận với da thịt của Chu Tử, trong phút chốc sẽ có cảm giác yên lòng. Đây là một loại bệnh trạng sao? Triệu Trinh nghĩ vấn đề này, nhanh chóng cũng ngủ thiếp đi.

Lúc Triệu Trinh tỉnh lại, trời đã tối đen.

Hắn ngồi dậy trên giường, vừa bước xuống giường, chợt nghe thấy giọng nói của Chu Tử từ gian ngoài truyền đến: “Bé A Trinh à, mau mau tỉnh lại đi, tỷ tỷ đã tự tay nấu mỳ cho bé nà!” Chu Tử vốn chỉ muốn thừa dịp Triệu Trinh đang say ngủ mà nói giỡn, ai ngờ nàng vừa vén rèm cửa phòng ngủ lên, đã nhìn thấy Triệu Trinh một thân trung y đang đứng ở trước mặt nàng, thoáng chốc sợ hết hồn.

Triệu Trinh lại không nói cái gì, thản nhiên hỏi: “Mỳ tự tay làm đâu?”

Chu Tử sợ hắn tức giận, vội nói: “Sợi mỳ đã cán xong rồi, bây giờ thiếp liền đi nấu ngay đây ạ!” Dứt lời, chạy trối chết.

Nhìn bóng dáng nàng vội vội vàng vàng đào tẩu, khóe miệng Triệu Trinh lặng lẽ cong lên.

Ngày hôm sau, bởi vì ngủ sớm, sáng sớm Triệu Trinh và Chu Tử đã thức dậy.

Triệu Trinh muốn đến Ngoại thư phòng, một đống chuyện còn đang chờ hắn giải quyết!

Chu Tử phải đến chính phòng — vì lần làm chuyện xấu hổ giữa ban ngày đó, nàng đã trốn ở Diên Hi cư ba ngày! Cuối cùng, cảm giác nhớ nhung mãnh liệt với Bánh Bao Nhỏ và Màn Thầu Nhỏ đã chiến thắng cảm giác xấu hổ của nàng. Sau ba ngày ẩn cư ở Diên Hi cư, rốt cục Chu Tử cũng bước ra khỏi Diên Hi cư.

Triệu Trinh vừa mới vào thư phòng, Thuần Tiểu Vũ và Chu Thanh đã đến gặp hắn.

Thuần Tiểu Vũ tiến lên một bước nói: “Bẩm báo Vương gia, Kim Kinh gởi thư báo, đã đưa được người vào Quế Hương viện của Cao Tứ phu nhân!”

Triệu Trinh không nói gì, đầu óc nhanh chóng tính toán: trả củ khoai lang phỏng tay này lại cho Cao phủ, đủ cho Cao Tứ phu nhân phiền não một thời gian rồi.

Ánh mắt hắn nhìn Thuần Tiểu Vũ, ý bảo hắn tiếp tục đi nói.

“Bạch Thống lĩnh đã bố trí ổn thỏa, hắn xin chỉ thị Vương gia, sau khi bắt được nữ gian tế kia thì có muốn áp giải đến Nhuận Dương không ạ.”

“Không cần, sau khi thẩm tra xong, giao cho hắn xử lý.” Triệu Trinh vẻ mặt điềm tĩnh, “Hà Nguyên đã đồng ý điều kiện của ta chưa?”

Chu Thanh tiến lên nói: “Hà đại nhân đã đồng ý, Hà nhị tiểu thư đã được đưa đến biệt viện ở ngoại ô ạ.”

Triệu Trinh gật đầu, không nói gì thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook