Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 121: Quyển 4 – Chương 121

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 121: Thể hiện uy nghiêm, Triệu Trinh dạy con



Lúc Triệu Trinh tiến vào, Chu Tử đang ngồi trên giường chơi cùng Bánh Bao Nhỏ.

Chu Tử thấy Bánh Bao Nhỏ gật gù buồn ngủ, mắt phượng nho nhỏ đã muốn híp lại thành một đường rồi, bèn đỡ Bánh Bao Nhỏ nằm xuống, để cho bé ngủ.

Bánh Bao Nhỏ cũng rất hưng phấn, cho dù mắt sắp không mở ra nổi, bé cũng không chịu ngủ, mà nhất định quấn lấy mẫu thân. Bé đứng trên giường, níu vạt áo của Chu Tử, nhất định đòi mẫu thân cởi áo khoác.

Chu Tử bị bàn tay mềm mại của con níu làm tim muốn mềm nhũn ra, cười hì hì đẩy con trai ngã lên chăn, vừa cảm thán thân thể nho nhỏ của con thật mềm mại dễ đẩy ngã, vừa lật người Bánh Bao Nhỏ lại, xoay con nằm sấp chổng mông lên.

Nàng đưa tay vào trong áo của Bánh Bao Nhỏ, bắt đầu vuốt lưng bé. Bánh Bao Nhỏ tuy rằng không coi là mập, nhưng phần lưng vẫn mềm mại đầy thịt. Chu Tử vừa vuốt lưng con, vừa hát ru: “Bánh Bao Nhỏ, nhanh ngủ đi, tỉnh ngủ sẽ chơi đùa với con…”

Triệu Trinh đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Bánh Bao Nhỏ nhắm mắt bất động, bèn đi tới. Ai ngờ, hắn mới vừa ngồi xuống mép giường, Bánh Bao Nhỏ liền mở mắt, vừa thấy là phụ thân, liền lăn lông lốc bò dậy, lập tức bổ nhào lên người Chu Tử, khóc lớn: “Không cần phụ thân! Bánh bao không cần phụ thân…”

Bé vừa khóc, Chu Tử cũng có chút hoảng sợ — Bánh Bao Nhỏ bình thường rất ngoan, rất ít khóc. Chu Tử vội ôm Bánh Bao Nhỏ an ủi: “Được, sẽ bảo cha con ra ngoài! Mẹ đều nghe theo con a!”

Nàng nhìn Triệu Trinh đã sớm đen mặt nổi trận lôi đình ngồi ở mép giường, trong mắt hàm chứa thỉnh cầu mà Triệu Trinh vừa nhìn liền hiểu: Chàng ra ngoài trước đi, xin chàng đó!

Bánh Bao Nhỏ thấy mẫu thân thỏa hiệp, càng lớn tiếng huyên náo, đầu dúi vào trong ngực mẫu thân, ầm ỹ la nhất định muốn phụ thân ra ngoài. Bé vốn rất sợ phụ thân, nhưng hiện tại đã có phát hiện mới: phụ thân nghe lời mẹ! Phụ thân sợ mẫu thân! Phát hiện này khiến Bánh Bao Nhỏ Triệu Tử thực hưng phấn, bé quyết định dùng thực tiễn để kiểm nghiệm một lần.

Chu Tử tính tình ôn hòa, ôm Bánh Bao Nhỏ không ngừng dỗ dành, yêu cầu cái gì cũng đồng ý.

Bánh Bao Nhỏ càng lớn lối, la hét: “Phụ thân đi ra ngoài, mẹ cùng Bánh Bao nghỉ ngơi…”

Thấy Triệu Tử càng ngày càng phách lối, dám chạm đến ranh giới cuối cùng của mình, vẫn luôn cố gắng tự nhẫn nại, Triệu Trinh rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, đưa tay xách Bánh Bao Nhỏ từ trong ngực Chu Tử ra, ném lên giường, sau đó trừng mắt nhìn Chu Tử, nói: “Nàng, đi ra ngoài cho ta! Đến nội thư phòng đi!”

Chu Tử không muốn đi ra ngoài, sợ Triệu Trinh sẽ ngược đãi Bánh Bao Nhỏ, nhưng nhìn bản mặt của Triệu Trinh, mắt phượng lạnh đến dọa người, nàng không dám trái lời, đành phải ‘một bước đi, ba lần quay đầu’ lưu luyến không rời bước đi.

Mặc dù đã vào nội thư phòng, nhưng tâm tình Chu Tử vẫn không yên. Trong lòng nàng rất rõ ràng, biết mình có hơi cưng chiều con trai, Bánh Bao Nhỏ quả thật cần được Triệu Trinh giáo huấn, nhưng trong lòng vẫn luyến tiếc, vô cùng lo lắng.

Chu Tử tùy ý cầm một quyển sách lên xem.

Triệu Trinh đứng trước cửa nội thư phòng, nhìn Chu Tử đang ngồi trên tháp, cúi đầu đọc sách.

Chu Tử cảm giác có gì đó, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Triệu Trinh đứng ở cửa, thấy sắc mặt của hắn bình tĩnh, trong lòng vui mừng, hỏi: “Triệu Tử đâu?”

“Ngủ rồi!” Triệu Trinh đi vào, ngồi xuống bên cạnh Chu Tử, liếc Chu Tử một cái, đưa tay cầm quyển sách Chu Tử cầm trong tay, chỉnh cho ngay ngắn rồi đưa lại cho Chu Tử.

Chu Tử ngượng ngùng le lưỡi, vừa đứng lên vừa nói: “Sao chàng dỗ được con ngủ hay vậy?”

“Ta giảng đạo lý cho con!” Triệu Trinh cũng đứng lên theo.

Chu Tử nhìn hắn một cái, nàng thật sự không thể tin được Triệu Trinh có thể nhẫn nại giảng giải đạo lý cho Bánh Bao Nhỏ, ngược lại đánh một trận còn có khả năng tin a.

Chu Tử đi vào phòng ngủ, thấy bên trong im ắng.

Triệu Trinh cũng đi vào theo, ngồi xuống trước bàn trang điểm của Chu Tử, nhìn Chu Tử kiểm nghiệm thành quả lao động vừa rồi của mình.

Chu Tử đi đến bên giường, vén rèm châu lên, phát hiện Bánh Bao Nhỏ buông tay xõa chân ngủ say ở tuốt góc trong của giường, trên người đắp kín chăn.

“Triệu Trinh!” trong lòng nàng vui vẻ, quay đầu nhìn Triệu Trinh, trong mắt tràn đầy vui sướng, “Chàng thật lợi hại!”

Đây là lần đầu tiên Chu Tử khích lệ Triệu Trinh.

Bởi vì vấn đề địa vị, Triệu Trinh rất ít được khen, đương nhiên cảm thấy cả người lâng lâng nhẹ nhàng, trong lòng thích thú. Hắn rũ mắt, lông mi dài rậm phủ xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm: “Vậy nàng nên thưởng ta thế nào đây?”

“Hả…” Chu Tử chỉ thuận miệng khen một tiếng, không ngờ Triệu Trinh lại tưởng thật, sau khi nàng vét ruột soi gan, liền cười nịnh nói, “Thiếp xoa bóp vai cho chàng nha?”

Triệu Trinh không nói, ngay cả lông mi cũng không hề động một cái.

“Hay là, thiếp làm giày đi trong nhà cho chàng nha?”



Triệu Trinh vẫn như cũ không nói, sóng mắt lay động, nhìn về phía cửa sổ, chỉ là không nhìn đến Chu Tử.

Chu Tử oán hận nhìn hắn, sờ sờ vòng eo có hơi ê ẩm của mình. Nàng biết Triệu Trinh muốn cái gì, nhưng mấy ngày nay làm cũng hơi nhiều rồi. Cuối cùng, Chu Tử quyết định dỗ dành Triệu Trinh đang cự nự.

Nàng mỉm cười đi qua, đứng bên cạnh Triệu Trinh, đưa tay vuốt ve tóc Triệu Trinh — trải qua quá trình không ngừng khai phá và tổng kết, Chu Tử phát hiện điểm mẫn cảm của Triệu Trinh, trừ tiểu “đệ đệ”, còn có hai chỗ, một là trước ngực hắn, một nơi khác nữa là tóc hắn.

Tay Chu Tử chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của Triệu Trinh.

Triệu Trinh cảm giác như bị điện giật, tê tê dại dại, từ lọn tóc chạy thẳng đến da đầu, được Chu Tử mò mẫm thoải mái cực kỳ. Hắn hơi hơi ngẩng mặt lên, tựa đầu lên người Chu Tử, nhắm mắt lại, lông mi run run.

Chu Tử vừa vuốt ve mái tóc dài vừa mềm vừa mượt của Triệu Trinh, vừa rũ mắt xuống, nhìn lén giữa hai chân Triệu Trinh, nơi bị áo ngoài che khuất. Vừa nhìn thấy liền khẩn trương, nàng nhất thời hít sâu một hơi, cảm thấy mình tự làm bậy không thể sống — Triệu Trinh ngồi trên ghế thêu, tuy rằng cách lớp áo ngoài. Nhưng cũng đủ để nhìn ra dường như giữa hai chân hắn có cái gì đó phình lên.

Sau một hồi hưởng thụ, Triệu Trinh mở to mắt, ngăn tay Chu Tử lại, đứng dậy ôm Chu Tử đi đến giường.

“Bánh Bao Nhỏ còn đang ngủ đó!”

Triệu Trinh suy nghĩ một chút, liền ôm Chu Tử đi đến bàn trang điểm.

Hắn một tay ôm Chu Tử, một tay gạt hết mấy thứ trên bàn trang điểm sang một bên, đặt Chu Tử ngồi lên, tách hai chân Chu Tử ra, để nàng quấn chân quanh thắt lưng mình. Hắn đứng giữa hai chân Chu Tử, đầu tiên là giật tung vạt áo của Chu Tử ra, lại kéo cái yếm màu đỏ của Chu Tử xuống dưới, lộ ra hai luồng trắng nõn.

Có lẽ là vì buổi sáng đã làm một lần, nên lần này Triệu Trinh thật thong dong chậm rãi, đầu tiên là hôn lên môi Chu Tử, mút vào cái miệng ngọt lịm, trong veo của nàng. Hôn được một lát, hắn bắt đầu hôn dần xuống, đầu tiên là cằm Chu Tử, tiếp theo là cổ, mút vài cái tạo dấu đỏ xong, cuối cùng ngậm lấy quả anh đào màu hồng bên trái của Chu Tử.

Hắn vừa mút bên trái, vừa đùa bỡn bên phải.

Chu Tử bị hắn làm cho toàn thân mềm nhũn,cả người phát run, thở hồng hộc nói: “Nhanh… Nhanh một chút a!”

Triệu Trinh nhận được mệnh lệnh, cúi đầu vén tà áo ngoài lên, cởi bỏ quần trong, giải phóng cái vật đã sớm cứng rắn như thép ra ngoài, sau đó giữ chặt hai chân Chu Tử, để nàng kề sát vào mình, đẩy vào.

Tuy rằng Chu Tử đã sinh hai đứa bé, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, chưa đến hai mươi tuổi, hơn nữa bình thường lại chú ý bảo dưỡng, phía dưới không giống như ban đầu làm chuyện đó: siết chặt Triệu Trinh đến phát đau, mà là nhanh chóng ấm áp mềm mại bao bọc lấy hắn, bản thân Triệu Trinh cảm thấy Chu Tử càng đẹp hơn xưa, càng khiến cho mình khó kiềm chế được dục hỏa.

Động tác của Triệu Trinh càng lúc càng nhanh, trong cơn mê loạn, Chu Tử thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng. Triệu Trinh sợ đánh thức Triệu Tử đang ngủ trong màn, vươn tay phải bưng kín miệng của nàng.

Lúc này Chu Tử mới tỉnh táo một chút, cũng không thèm bớt phóng túng, mà ngược lại còn vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Triệu Trinh, đôi mắt quyến rũ mềm mại như tơ nhìn chằm chằm Triệu Trinh.

Triệu Trinh bị nàng liếm, thân mình tê rần, một muồng khoái cảm như tia chớp từ xương sống chạy thẳng đến đại não, hắn nhìn Chu Tử, tay trái ấn ở trước ngực Chu Tử, dùng sức va chạm càng mạnh.

Dưới sức mạnh của hắn, bàn trang điểm lung lay, phát ra ân thanh “lạch cạch, lạch cạch” rất có tiết tấu.

Trong tiếng va chạm liên tục, Triệu Trinh và Chu Tử cùng lên đỉnh.

Hai người ôm nhau một hồi lâu.

Sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Trinh ôm Chu Tử đến phòng tắm. Tắm rửa xong đi ra, Chu Tử vén màn châu lên, nằm xuống cạnh Bánh Bao Nhỏ đang say ngủ, Triệu Trinh cũng nằm xuống bên cạnh nàng ở ngoài cùng.

Toàn thân Chu Tử mệt mỏi rã rời, nhưng không muốn ngủ liền, mà nàng cứ từng câu từng câu lại dựa sát vào Triệu Trinh, cùng Triệu Trinh rầm rì nói chuyện.

Triệu Trinh cảm thấy thật yên bình.

Kỳ thật hắn rất bề bộn nhiều việc, nhiều chuyện cần phải lo, nhiều quyết định sách lược cần suy xét, nhiều vấn đề thiệt hơn cần phân tích, nhưng mà, chỉ cần ở cùng với Chu Tử, cho dù là nói chút chuyện vô nghĩa, hay thậm chí không nói chuyện gì, tâm tình của hắn sẽ rất nhanh bình tĩnh trở lại, cả người lười biếng, thật yên bình, thật thoải mái dễ chịu.

Triệu Trinh đột nhiên nói: “Chu Tử, sinh nhật của nàng là mười lăm tháng tám đúng không?”

Chu Tử vốn đã sắp ngủ, vừa nghe hắn nói, lập tức tỉnh táo lại: “Vâng.”

Kể từ khi rời khỏi quê nhà, Chu Tử vẫn chưa từng trải qua một bữa tiệc sinh nhật nào. Ban đầu là vì không có người coi trọng; sau lại đi theo Triệu Trinh, nhưng mà hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi lần sinh nhật nàng, đều không có Triệu Trinh ở bên.

Nghĩ đến đây, Chu Tử có chút ảm đạm.

Triệu Trinh càng ôm nàng sát vào trong lồng ngực, nói: “Nàng muốn quà gì?”

Chu Tử nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy mình cái gì cũng có, không thiếu thứ gì, bèn thuận miệng nói: “Hay là chàng dẫn thiếp đi đâu chơi mấy ngày đi?”

Triệu Trinh im lặng.

Gần đây, hắn đang lên kế hoạch vài chuyện, binh sĩ thủ thành cố ý lơ là, không ít thích khách của Ô Thổ quốc và Đông Xu quốc đã trà trộn vào thành Nhuận Dương, lúc này mang theo Chu Tử đi ra ngoài, sợ là không đủ an toàn.



Chu Tử đợi một lát, vẫn không thấy hắn đáp lại, trong lòng hơi có chút thất vọng, nhắm mắt lại không nói gì.

Triệu Trinh cảm nhận được Chu Tử không vui, xoay người đè lên Chu Tử, dứt khoát hôn lên môi nàng. Trước kia hắn có chút thích sạch sẽ, cảm thấy người với người trao đổi nước miếng quá ghê tởm, nhưng từ lúc có Chu Tử, lại cảm thấy loại cảm giác ‘tương cứu trong lúc hoạn nạn’ này thật phi thường tuyệt vời.

Thoáng chốc, Chu Tử đã bị hắn hôn đến choáng váng mơ màng, trong lòng nhanh chóng đã bị ném đến Trảo Oa quốc.

Một lúc lâu sau, chờ Triệu Trinh buông nàng ra, Chu Tử mới thanh tỉnh lại: sao mình lại bị Triệu Trinh câu dẫn nữa rồi? Sao mình lại sa vào nam sắc của Triệu Trinh nữa rồi? Lời thề mà mình đã thề với Bánh Bao Nhỏ đâu rồi? Chẳng lẽ thật sự mình phải béo lên mười cân?

Chu Tử tức giận dùng sức nện lên giường một cái, cơn buồn ngủ đã ‘một đi không trở lại’, chỉ còn lại tâm tình tràn đầy buồn nản.

Làm người được lợi, Triệu Trinh thật thoải mái, thả lỏng nằm trên giường, trưa nay hắn không dự tính đi ra ngoài, hắn muốn ở cùng vợ con một buổi chiều.

Bánh Bao Nhỏ vẫn ngủ mãi đến chiều tối mới thức dậy.

Chu Tử mặc quần áo cho con xong, bé cũng không dính lấy Chu Tử, mà rất bình tĩnh kéo tay phụ thân, đi ra ngoài.

Chu Tử thực kinh ngạc, trăm điều không thể lý giải, chờ nhũ mẫu Hồng Mai sau khi cho Màn Thầu Nhỏ uống nước xong, ôm bé đi ra, Chu Tử đón lấy Màn Thầu Nhỏ, cũng bế con đi theo.

Mới vừa đi đến cửa nội viện Diên Hi cư, Chu Tử đã nhìn thấy Trần Bình cùng Trần Hỉ ở phía trước đang cầm dụng cụ câu cá, thỉnh an Triệu Trinh và Triệu Tử: “Tham kiến Vương gia, bái kiến Thế tử!”

Lúc này Chu Tử đã hoàn toàn hiểu được. Trong quá trình trưởng thành của một đứa bé, đôi khi, phụ thân là một người đóng vai trò rất quan trọng, ngay cả mẫu thân cũng không thể thay thế.



Sắp đến tết Trung thu, chiều ngày hôm nay, trong kinh thành Kim Kinh lại đổ mưa thu tí tách. Một tầng mưa thu mang theo một tầng lạnh lẽo, tuy rằng mỡ trên người Cao Tứ phu nhân đủ dày, nhưng tay chân không chăm chỉ, thân mình suy yếu ít vận động, nên vẫn cảm thấy rất lạnh.

Trời đã tối đen, Cao Tứ phu nhân trở về từ Mẫu Đan viện của Cao Đại phu nhân, tuy được một đám nha hoàn ma ma vây quanh che dù, nhưng bà vẫn lạnh đến run rẩy. Một hồi đến Quế Hương viện, Cao Tứ phu nhân liền lệnh cho nha hoàn bên người Hồng Di đi lấy cho mình một chiếc áo khoác dày hai lớp. Hồng Di vội thưa: “Phu nhân, quần áo đều do Thúy Doanh quản lý, nô tỳ sẽ đi tìm nàng ta!”

Cao Tứ phu nhân vừa bước vào nhà chính, vừa nói: “Mau đi đi!”

Nhưng mà, Cao Tứ phu nhân chờ mãi, uống hết một chén trà nóng rồi, Hồng Di mới bước nhanh đến, vội vội vàng vàng nói: “Phu nhân, không thấy Thúy Doanh đâu cả!”

Cao Tứ phu nhân lập tức đứng bật dậy. Thúy Doanh là tâm phúc của bà, từ khi Cao Liễn bị đưa về, được giấu trong mật thất, đến nay Thúy Doanh vẫn luôn ở đó chăm sóc nàng. Cao Tứ phu nhân vừa nghĩ một chút, nói: “Biết rồi. Các ngươi đều lui ra đi, Hồng Di ở lại!”

Chờ đám nha hoàn ma ma đều đi hết, lúc này Cao Tứ phu nhân mới thấp giọng dặn dò Hồng Di: “Ngươi đi đến chỗ đại quản gia Cao Thành nhìn thử xem, nói không chừng Thúy Doanh đi đến chỗ hắn!”

“Dạ.” Hồng Di lui ra ngoài.

Thúy Doanh là nha hoàn bên người của Cao Tứ phu nhân có quan hệ thân mật cùng với đại quản gia Cao Thành của phủ Thừa Tướng, chuyện này cũng không phải là bí mật ở trong Quế Hương viện.

Đợi Hồng Di rời đi, Cao Tứ phu nhân mới đi vào phòng ngủ.

Bên trong tận cùng phòng ngủ của bà có đặt một bộ giường ngủ bằng gỗ lim khắc hoa phú quý, rất to, như một căn phòng nhỏ vậy, đóng cửa lại liền trở thành một quốc gia.

Cao Tứ phu nhân bước vào, sau đó đóng cửa giường lại. Trên giường treo một bức màn gấm màu tím đậm, bà vén tấm màn gấm sát tường trong cùng lên, thì ra là một cánh cửa. Đẩy cửa ra, bên trong là một gian mật thất.

Trong mật thất bày biện rất thanh nhã thoải mái, màn treo, bàn trang điểm, rương tráp… đầy đủ mọi thứ.

Cao Liễn đang ngồi soi gương trước bàn trang điểm, miệng ậm ừ ngâm nga.

Cao Tứ phu nhân tìm cả mật thất, cũng không thấy Thúy Doanh.

Bà vừa ra khỏi mật thất, thả màn xuống, khôi phục nguyên dạng, Hồng Di đã trở lại: “Phu nhân, Thúy Doanh không có ở chỗ đại quản gia!”

Cao Tứ phu nhân đặt mông ngồi ở trên ghế, ngây ra như phỗng.

Bà không biết rằng, Thúy Doanh mất tích, chỉ là một màn mở đầu.



Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook