Chương 65: Quyển 4 – Chương 65
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
Quyển IV: Đều do chiến tranh gây họa
☆Chương 65: Biến cố phát sinh, Chu Tử rời kinh
Triệu Trinh mang theo một đội thân binh, cưỡi ngựa dừng trước đầm lầy Khám Trạch, nhìn khắp vùng đầm lầy không người.
Bây giờ là cuối tháng hai, băng trên đầm lầy Khám Trạch còn chưa tan, đại quân có thể thuận lợi đi qua, như vậy khoảng trung tuần đến hạ tuần tháng ba, lúc đó băng ở đầm lầy Khám Trạch tan hết thì sao? Khi đó mười vạn quân phòng thủ của Bắc Cương đóng quân tại lãnh thổ mới cách hai trăm dặm về phía bắc của đầm lầy Khám Trạch này, không phải sẽ bị cô lập ở bên ngoài sao?
Mặc dù điều kiện khí hậu tại nơi đầm lầy Khám Trạch này vô cùng khắc nghiệt, nhưng nơi này không những có rất nhiều loại dược liệu quý giá, mà còn ẩn chứa số lượng dầu đen lớn có giá trị đều không thể đo lường được. Tuy Triệu Trinh không biết loại dầu đen này có tác dụng gì, nhưng theo bản năng cảm thấy ở tương lai không xa, loại dầu đen này nhất định sẽ có đất dụng võ. Vì nguyên nhân đó, hắn mới đồng ý việc cầu hòa, chủ trương ký kết hiệp định, ghi trong hiệp ước đem biên giới Ô Thổ quốc dời đi, nhằm mục đích hoàn toàn đoạt lấy đầm lầy Khám Trạch.
Triệu Trinh cưỡi ngựa, dọc theo bờ sông Ô Giang của đầm lầy, chậm rãi tiến lên.
Làm thế nào để cải tạo đầm lầy Khám Trạch, biến đầm lầy này từ bất lợi thành có lợi, đây là vấn đề mà một tháng nay hắn luôn luôn suy nghĩ.
Sau khi trở lại nơi đóng quân, Triệu Trinh bắt đầu triệu tập tướng lĩnh cùng danh lão ở địa phương cùng thương lượng đối sách.
Kết quả thương lượng là cho sửa chữa và xây dựng một cây cầu nổi khổng lồ bắc qua đầm lầy Khám Trạch, như vậy đội quân đóng giữa tại phía bắc đầm lầy có thể liên thông Bắc Cương và đầm lầy Khám Trạch, cuối cùng biến đầm lầy Khám Trạch hoàn toàn trở thành lãnh thổ của Đại Kim.
Triệu Trinh một mặt đem chuyện này báo lên triều đình, một mặt bắt đầu điều hành thợ xây và binh lính cùng xây dựng cây cầu nổi lớn bắc qua đầm lầy Khám Trạch.
Một tháng sau, cầu nổi ở đầm lầy Khám Trạch được xây dựng thành công.
Nhìn khe sâu biến thành đường lớn, trên mặt Triệu Trinh mặc dù vẫn trầm tĩnh, nhưng trong lòng có chút kích động, hắn cũng tham gia bữa tiệc ăn mừng do đám thợ xây và binh lính cùng người dân địa phương tổ chức.
Triệu Trinh dự tính sau khi bữa tiệc chấm dứt, hắn liền trả mảnh đất này lại cho địa phương, còn mình thì dẫn đại quân khải hoàn về kinh.
Trời đã tối, nhưng vì dân chúng chưa thỏa lòng mong ước, nên vẫn nổi lửa trại, tiếp tục vừa múa vừa hát, uống rượu vung quyền, ăn mừng buổi lễ long trọng trăm năm khó gặp này.
Triệu Trinh cũng được mời vài chén rượu.
Không đợi buổi lễ long trọng kế thúc, hắn liền cưỡi ngựa mang theo thân binh chuẩn bị trở về doanh trại.
Lúc này đã cuối tháng ba, gió xuân se lạnh thổi lất phất qua khuôn mặt lửa nóng vì rượu của hắn, khiến khuôn mặt của Triệu Trinh dần dần lạnh xuống.
Vì ghét nóng, hắn sớm đã cởi tấm áo khoác màu đen bằng gấm mà Chu Tử đã may cho hắn, trên người chỉ còn mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu tím và bộ trung y bên trong cũng là Chu Tử may. Bởi vì là tham gia hoạt động dân gian, thân binh bảo vệ tầng tầng lớp lớp, cho nên ngay cả mũ chiến hắn cũng không đội, áo giáp cũng không mặc.
Phía trước xuất hiện một con sông lớn, chính là sông Ô Giang, trên mặt sông rộng khoảng bốn dặm là một cái cầu nổi mới tu sửa, bên dưới cầu nổi, tuyết mới tan chảy xiết thành dòng. Sông Ô Giang chảy xuôi về hướng Đông, ầm ầm mãnh liệt chảy qua biên cảnh là núi Vân Mông Sơn của Đại Kim và Ô Thổ quốc, chảy đến cửa biển phía đông Ô Thổ quốc rồi chảy ra biển.
Cây cầu nổi bắc qua sông Ô giang này (*) cũng là do Triệu Trinh sai người xây dựng, giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn cho dân chúng địa phương, ít nhất lúc qua sông cũng không cần phải đi đò ngang phiền toái nữa.
(* bản edit để là “Đình nghỉ chân bên cầu nổi”, như vậy là không đúng, mình sửa lại nhé)
Nhìn cây cầu nổi được xây dựng rất chắc chắn, tâm tình Triệu Trinh rất tốt, dẫn đầu đoàn người cưỡi ngựa qua cầu.
Đồng thời lúc đó, trong hoàng cung Kim Kinh, tại hậu hoa viên của Thanh Vân điện, trong Tiểu lâu Thanh trúc, Chu Tử đang nằm trên giường đau đớn rên rỉ. Trước đó Triệu Trinh đã có lệnh cho bà đỡ trong Vương phủ ở Kim Kinh vào cung trước, giờ phút này đang vây quanh ở trước giường, không ngừng bận rộn.
Chu Bích vẫn ngồi ở đầu giường, ở bên cạnh Chu Tử, nắm tay nàng không buông. Ngân Linh cũng ở trong phòng, trông chừng Chu Tử. Lục Hà đi theo Chu Bích tiến cung lúc này đang đứng bên ngoài cửa sổ, cũng rất khẩn trương.
Khẩn trương nhất vẫn là Quý phi nương nương. Tay bà gắt gao bám lấy cây cột ở ngoại lâu, không nhúc nhích, như đang trầm tư, nhưng thật ra là đang cực kỳ khẩn trương. Trên đôi tay trắng nõn của bà, Lục Hà thấy nổi đầy gân xanh.
Giờ Tý đêm khuya ngày hai mươi tháng ba, vang lên một tiếng khóc trẻ con “Oa oa”, Chu Tử thuận lợi sinh hạ một bé trai, nặng bảy cân tám lượng (3.9kg).
Đồng thời trong lúc đó, Triệu Trinh giục ngựa lên cầu, bỗng nhiên như nghe thấy một tiếng xé gió, còn chưa kịp phản ứng, trước ngực của hắn chợt nhói lên, con ngựa Ô Vân Đạp Tuyết của Triệu Trinh đang cưỡi cũng bị tên bắn trúng, chợt vọt lên, cả người lẫn ngựa đều rơi xuống sông, hắn lúc chìm lúc nổi trong dòng nước sông cuồn cuộn đen ngòm, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Ngay lúc Triệu Trinh bị trúng tên, thân binh của hắn lập tức phản ứng, một phần truy kích đám người bắn lén, một phần phi ngựa dọc theo bờ sông đuổi theo xuống hạ lưu.
…
Chu Tử ôm tiểu bảo bảo nhăn nheo đỏ hồng, trong lòng thấy như chua chua nhưng không phải là chua, có chút như ngọt nhưng không phải là ngọt, trên mắt đã sớm ươn ướt — bảo bảo có đôi mắt xếch, bộ dạng giống Triệu Trinh, lúc này đang nhắm mắt, miệng khẽ mấp máy.
Mắt Cao Quý phi cũng đã ươn ướt, bà ôm lấy tiểu bảo bảo, cười nói chuyện với bé: “Bảo bối, khuôn mặt nhỏ của con phúng phính như vậy, vậy cứ theo lời mẹ con, gọi là Bánh Bao Nhỏ đi!”
Hai mươi ngày sau, Cao Quý phi nhận được tin Triệu Trinh bị tập kích rơi xuống sông mất tích. Trong một khắc nhận được tin kia, Cao Quý phi không hề rơi lệ, đầu tiên bà kín đáo bố trí thân tín của Triệu Trinh ở kinh thành, ra lệnh cho họ lập tức lao đến Bắc Cương và phía đông Ô Thổ quốc, dùng hết mọi lực lượng tiếp tục tìm kiếm; sau đó viết thư gởi cho đám tướng lĩnh thân tín của Triệu Trinh, bảo họ ổn định lòng quân.
Hoàn tất những việc này, bà đứng lặng người trước cửa sổ Thanh Vân điện một hồi lâu, cuối cùng quyết định giấu Chu Tử vài ngày, chờ Bánh Bao Nhỏ đầy tháng mới cho Chu Tử biết tin này.
Chưa đợi đến lúc Bánh Bao Nhỏ đầy tháng, trong hoàng cung lại xảy ra chuyện lớn — Hoàng đế chết ở Ngoạn Nguyệt các! Nói chính xác là, Hoàng đế chết trên người Ngọc phi nương nương ở Ngoạn Nguyệt các.
Mấy ngày nay Nhan Hoàng hậu đang có bệnh nhẹ phải tĩnh dưỡng, Đức phi nương nương thay bà tạm thời xử lý hậu cung, rất mạnh mẽ vang dội, nhanh chóng chạy tới Ngoạn Nguyệt các, thẩm vấn Ngọc phi cả đêm, mới biết được nàng ta dung túng Hoàng đế dùng xuân dược quá liều, vô cùng tức giận, lệnh cho thái giám đánh chết Ngọc phi tại chỗ.
Ở Đông cung, Thái tử cũng khẩn cấp chạy tới, nhưng Bắc Tĩnh Vương gia trong phủ Bắc Tĩnh vương tại kinh thành, nhanh chân tới trước một bước lấy được chiếu thư truyền ngôi mà Hoàng đế để trong Thượng Thư Phòng.
Thái tử chạy tới sau, tuyên bố mình là đương kim Thái tử, là Thái tử do Hoàng đế ban ngôi, chiếu thư truyền ngôi của Bắc Tĩnh vương chỉ là ngụy tạo.
Hai bên đều có thế lực riêng trong triều, nhất thời tranh chấp không yên. Kẻ thứ ba nắm thế lực trong tay là Nam An Vương gia, nắm giữ một phiếu quyết định, nhưng hắn bây giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Triều đình Đại Kim lâm vào nội loạn.
Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong Tiểu lâu Thanh trúc cũng không hề hay biết, vẫn bình yên thoải mái.
Chu Tử nuôi Bánh Bao Nhỏ bằng sữa mẹ. Khi nàng không đủ sữa, mới để cho nhũ mẫu cho ăn. Bánh Bao Nhỏ không uổng công được dinh dưỡng đầy đủ, bộ dạng trắng trắng tròn tròn, cực kỳ đáng yêu.
Trời đã vào xuân, hậu hoa viên trong Thanh Vân qua một mùa đông héo tàn, biến thành một thế giới rực rỡ sắc màu.
Buổi sáng lúc mặt trời ấm áp, Chu Tử mang theo Ngân Linh, ôm Bánh Bao Nhỏ đi dạo trong hoa viên. Đi được chưa bao lâu, Bánh Bao Nhỏ quá nặng, Chu Tử thấy hơi mệt, liền giao Bánh Bao Nhỏ cho Ngân Linh bế, mình thì bước vào trong phòng khách nhỏ ở hoa viên, ngồi xuống trước lan can.
Ngân Linh ôm Bánh Bao Nhỏ đứng dưới lan can, nói chuyện với Chu Tử đang ngồi trước lan can trong phòng khách.
Nghe hạ nhân báo lại hành tung của Chu Tử, Quý phi nương nương dẫn theo Hoàng Oanh, Nhũ Yến chạy tới.
Từ xa, bà đã nghe thấy tiếng Chu Tử đang đùa với Bánh Bao Nhỏ: “Bánh Bao Nhỏ nè, bộ dạng con thật giống phụ thân con, thật xinh đẹp, thật đáng yêu nha! Con cười cái gì a? Con còn đẹp hơn hoa đào sao?”
Bước chân của Cao Quý phi dừng lại, đứng đó nhìn về phía trước, thấy Bánh Bao Nhỏ được Ngân Linh ôm, đứng dưới tàng cây hoa đào, mà Chu Tử đang nằm dài lên lan can, cầm một cành đào trêu đùa Bánh Bao Nhỏ!
Cao Quý phi nhắm mắt một cái, sau đó kiên định bước lên phía trước. Bà tin rằng, Chu Tử rất kiên cường, nhất định có thể chấp nhận tin tức này. Con đường phía trước, bà muốn cùng Chu Tử và Bánh Bao Nhỏ cùng đối mặt.
Lúc đầu nghe được tin tức, Chu Tử giật mình. Nàng muốn cười, muốn nói: “Nương nương, sao ngài lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, không vui chút nào đâu!” Nhưng mà, đôi môi nàng run rẩy, không thốt ra lời. Nàng biết đây là sự thật.
Chu Tử không khóc, trong nháy mắt nàng đã hạ quyết tâm. Nàng ôm Bánh Bao Nhỏ từ trong ngực Ngân Linh, giao cho Quý phi nương nương, sau đó quỳ xuống: “Nương nương, nô tỳ muốn đến Ô Thổ quốc tìm kiếm Vương gia, xin nương nương giúp nô tỳ chăm sóc cho đứa bé!”
…
Trời đã vào cuối tháng tư, dọc hai bên đường trải dài đến Bắc Cương phủ đầy Dương Liễu, người như nêm cối. Từng chiếc xe ngựa chạy nhanh trên đường, dọc hai bên đường người người chậm rãi qua lại, đôi khi còn bắt gặp một thiếu phụ mặc quần áo mới tinh cưỡi lừa về nhà mẹ đẻ thăm người thân.
Cuộc sống của mọi người nhàn nhã thong dong, không nhanh không chậm.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa song mã hơi cũ bỗng nhiên vụt qua, rồi nhanh chóng biến mất cuối đường. Mọi người không khỏi chặc lưỡi: “Xe ngựa chạy thật nhanh! Đúng là ngựa tốt!”
Ngồi phía trước điều khiển xe ngựa chính là Ngân Linh trong bộ nam trang. Da nàng hơi đen, vóc người cứng nhắc, mặc chiếc áo xanh như gã sai vặt, thật ra mặc vào nhìn cũng giống như đúc, người bình thường không dễ phân biệt được là nam hay nữ.
Đi theo Chu Tử là Thanh Châu và Thanh Thủy ngồi ở trong xe — Thanh Ba và Thanh Tuyền thì ở lại chỗ Quý phi, bảo hộ Quý phi nương nương và Bánh Bao Nhỏ. Kim Kinh lúc này, hai phe thế lực tranh quyền đoạt thế, đã vào thế trận như nước với lửa, bên người họ không có người bảo vệ đắc lực thì không được.
Bốn người chạy suốt ngày đêm, đến mỗi trạm dịch quân đội đều cầm thẻ bài của phủ Nam An vương mà Triệu Trinh lưu lại để thay ngựa, không bao lâu, đầu tháng năm đã tới biên giới của Đại Kim Quốc và phía đông Ô Thổ quốc — núi Vân Mông Sơn.
Chảy qua núi Vân Mông Sơn, chính là dòng sông Ô Giang của Ô Thổ quốc. Thân binh của Triệu Trinh đuổi theo dấu vết đến nơi này, nhưng không tiếp tục đi xuống — bởi vì đã đến biên giới của Ô Thổ quốc rồi. Tin tức Triệu Trinh mất tích còn bị phong tỏa, vì sợ Ô Thổ quốc phản công, lại khiêu chiến lần nữa.
Xe ngựa chạy đến núi Vân Mông Sơn thì ngừng lại, Ngân Linh và Thanh Châu xuống xe, Ngân Linh đi tìm đường, Thanh Châu thì lấy nước.
Chu Tử cùng Thanh Thủy cũng từ trên xe bước xuống, Thanh Thủy một thân võ công cao cường như thế mà cũng thấy khó chịu, nàng đỡ Chu Tử, chậm rãi đi dạo quanh xe, hoạt động đôi chân đã muốn tê dại.
Sau khi đi được một lát, Chu Tử ngừng lại, đứng bên cạnh xe nhìn quang cảnh xung quanh. Vân Mông Sơn ở bên trái, bên phải ngọn núi chính là dòng sông Ô Giang, tọa lạc bên phải dưới chân núi Vân Mông Sơn là một thôn sơn nhỏ, chân núi chính là dòng sông Ô Giang. Có lẽ bởi vì bị Vân Mông Sơn ngăn trở, dòng nước vốn chảy xiết của sông Ô Giang, vì chảy qua khúc quanh ở chỗ này mà khiến dòng nước xiết chảy thong thả hơn.
Các hộ gia đình ở sơn thôn dường như cũng không nhiều lắm, chỉ quanh quẩn trong khe núi, con đường bên cạnh vắng vẻ lác đác hai ba người qua lại.
Chu Tử vốn nhìn thấy một đứa bé bốn năm tuổi đang chơi đùa ở bờ sông, nhưng chỉ chớp mắt, đã không thấy tăm hơi đứa bé kia đâu.
Chu Tử hoảng hốt, vội chạy nhanh qua, phát hiện trên mặt nước gần bờ sông đang nổi bọt. Chu Tử có biết bơi, nàng không một chút nghĩ ngợi liền lập tức nhảy xuống.
Nàng níu lấy nhánh cây ở bờ sông, lặn xuống đáy nước, rốt cục thấy được đứa bé trai kia đang giãy dụa ở dưới dáy, vội bơi qua, một tay nắm được tóc hắn, một tay nắm chặt lấy cành cây, dưới sự giúp đỡ của đám Ngân Linh, rốt cục cũng bò được lên bờ.
Vừa lên bờ, Ngân Linh đang trách cứ Chu Tử, thì thấy một nữ nhân chạy tới như điên, miệng kêu: “Tiểu Thanh… Tiểu Thanh… Tiểu Thanh của mẹ…”
Quay lại Mục lục
☆Chương 65: Biến cố phát sinh, Chu Tử rời kinh
Triệu Trinh mang theo một đội thân binh, cưỡi ngựa dừng trước đầm lầy Khám Trạch, nhìn khắp vùng đầm lầy không người.
Bây giờ là cuối tháng hai, băng trên đầm lầy Khám Trạch còn chưa tan, đại quân có thể thuận lợi đi qua, như vậy khoảng trung tuần đến hạ tuần tháng ba, lúc đó băng ở đầm lầy Khám Trạch tan hết thì sao? Khi đó mười vạn quân phòng thủ của Bắc Cương đóng quân tại lãnh thổ mới cách hai trăm dặm về phía bắc của đầm lầy Khám Trạch này, không phải sẽ bị cô lập ở bên ngoài sao?
Mặc dù điều kiện khí hậu tại nơi đầm lầy Khám Trạch này vô cùng khắc nghiệt, nhưng nơi này không những có rất nhiều loại dược liệu quý giá, mà còn ẩn chứa số lượng dầu đen lớn có giá trị đều không thể đo lường được. Tuy Triệu Trinh không biết loại dầu đen này có tác dụng gì, nhưng theo bản năng cảm thấy ở tương lai không xa, loại dầu đen này nhất định sẽ có đất dụng võ. Vì nguyên nhân đó, hắn mới đồng ý việc cầu hòa, chủ trương ký kết hiệp định, ghi trong hiệp ước đem biên giới Ô Thổ quốc dời đi, nhằm mục đích hoàn toàn đoạt lấy đầm lầy Khám Trạch.
Triệu Trinh cưỡi ngựa, dọc theo bờ sông Ô Giang của đầm lầy, chậm rãi tiến lên.
Làm thế nào để cải tạo đầm lầy Khám Trạch, biến đầm lầy này từ bất lợi thành có lợi, đây là vấn đề mà một tháng nay hắn luôn luôn suy nghĩ.
Sau khi trở lại nơi đóng quân, Triệu Trinh bắt đầu triệu tập tướng lĩnh cùng danh lão ở địa phương cùng thương lượng đối sách.
Kết quả thương lượng là cho sửa chữa và xây dựng một cây cầu nổi khổng lồ bắc qua đầm lầy Khám Trạch, như vậy đội quân đóng giữa tại phía bắc đầm lầy có thể liên thông Bắc Cương và đầm lầy Khám Trạch, cuối cùng biến đầm lầy Khám Trạch hoàn toàn trở thành lãnh thổ của Đại Kim.
Triệu Trinh một mặt đem chuyện này báo lên triều đình, một mặt bắt đầu điều hành thợ xây và binh lính cùng xây dựng cây cầu nổi lớn bắc qua đầm lầy Khám Trạch.
Một tháng sau, cầu nổi ở đầm lầy Khám Trạch được xây dựng thành công.
Nhìn khe sâu biến thành đường lớn, trên mặt Triệu Trinh mặc dù vẫn trầm tĩnh, nhưng trong lòng có chút kích động, hắn cũng tham gia bữa tiệc ăn mừng do đám thợ xây và binh lính cùng người dân địa phương tổ chức.
Triệu Trinh dự tính sau khi bữa tiệc chấm dứt, hắn liền trả mảnh đất này lại cho địa phương, còn mình thì dẫn đại quân khải hoàn về kinh.
Trời đã tối, nhưng vì dân chúng chưa thỏa lòng mong ước, nên vẫn nổi lửa trại, tiếp tục vừa múa vừa hát, uống rượu vung quyền, ăn mừng buổi lễ long trọng trăm năm khó gặp này.
Triệu Trinh cũng được mời vài chén rượu.
Không đợi buổi lễ long trọng kế thúc, hắn liền cưỡi ngựa mang theo thân binh chuẩn bị trở về doanh trại.
Lúc này đã cuối tháng ba, gió xuân se lạnh thổi lất phất qua khuôn mặt lửa nóng vì rượu của hắn, khiến khuôn mặt của Triệu Trinh dần dần lạnh xuống.
Vì ghét nóng, hắn sớm đã cởi tấm áo khoác màu đen bằng gấm mà Chu Tử đã may cho hắn, trên người chỉ còn mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu tím và bộ trung y bên trong cũng là Chu Tử may. Bởi vì là tham gia hoạt động dân gian, thân binh bảo vệ tầng tầng lớp lớp, cho nên ngay cả mũ chiến hắn cũng không đội, áo giáp cũng không mặc.
Phía trước xuất hiện một con sông lớn, chính là sông Ô Giang, trên mặt sông rộng khoảng bốn dặm là một cái cầu nổi mới tu sửa, bên dưới cầu nổi, tuyết mới tan chảy xiết thành dòng. Sông Ô Giang chảy xuôi về hướng Đông, ầm ầm mãnh liệt chảy qua biên cảnh là núi Vân Mông Sơn của Đại Kim và Ô Thổ quốc, chảy đến cửa biển phía đông Ô Thổ quốc rồi chảy ra biển.
Cây cầu nổi bắc qua sông Ô giang này (*) cũng là do Triệu Trinh sai người xây dựng, giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn cho dân chúng địa phương, ít nhất lúc qua sông cũng không cần phải đi đò ngang phiền toái nữa.
(* bản edit để là “Đình nghỉ chân bên cầu nổi”, như vậy là không đúng, mình sửa lại nhé)
Nhìn cây cầu nổi được xây dựng rất chắc chắn, tâm tình Triệu Trinh rất tốt, dẫn đầu đoàn người cưỡi ngựa qua cầu.
Đồng thời lúc đó, trong hoàng cung Kim Kinh, tại hậu hoa viên của Thanh Vân điện, trong Tiểu lâu Thanh trúc, Chu Tử đang nằm trên giường đau đớn rên rỉ. Trước đó Triệu Trinh đã có lệnh cho bà đỡ trong Vương phủ ở Kim Kinh vào cung trước, giờ phút này đang vây quanh ở trước giường, không ngừng bận rộn.
Chu Bích vẫn ngồi ở đầu giường, ở bên cạnh Chu Tử, nắm tay nàng không buông. Ngân Linh cũng ở trong phòng, trông chừng Chu Tử. Lục Hà đi theo Chu Bích tiến cung lúc này đang đứng bên ngoài cửa sổ, cũng rất khẩn trương.
Khẩn trương nhất vẫn là Quý phi nương nương. Tay bà gắt gao bám lấy cây cột ở ngoại lâu, không nhúc nhích, như đang trầm tư, nhưng thật ra là đang cực kỳ khẩn trương. Trên đôi tay trắng nõn của bà, Lục Hà thấy nổi đầy gân xanh.
Giờ Tý đêm khuya ngày hai mươi tháng ba, vang lên một tiếng khóc trẻ con “Oa oa”, Chu Tử thuận lợi sinh hạ một bé trai, nặng bảy cân tám lượng (3.9kg).
Đồng thời trong lúc đó, Triệu Trinh giục ngựa lên cầu, bỗng nhiên như nghe thấy một tiếng xé gió, còn chưa kịp phản ứng, trước ngực của hắn chợt nhói lên, con ngựa Ô Vân Đạp Tuyết của Triệu Trinh đang cưỡi cũng bị tên bắn trúng, chợt vọt lên, cả người lẫn ngựa đều rơi xuống sông, hắn lúc chìm lúc nổi trong dòng nước sông cuồn cuộn đen ngòm, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.
Ngay lúc Triệu Trinh bị trúng tên, thân binh của hắn lập tức phản ứng, một phần truy kích đám người bắn lén, một phần phi ngựa dọc theo bờ sông đuổi theo xuống hạ lưu.
…
Chu Tử ôm tiểu bảo bảo nhăn nheo đỏ hồng, trong lòng thấy như chua chua nhưng không phải là chua, có chút như ngọt nhưng không phải là ngọt, trên mắt đã sớm ươn ướt — bảo bảo có đôi mắt xếch, bộ dạng giống Triệu Trinh, lúc này đang nhắm mắt, miệng khẽ mấp máy.
Mắt Cao Quý phi cũng đã ươn ướt, bà ôm lấy tiểu bảo bảo, cười nói chuyện với bé: “Bảo bối, khuôn mặt nhỏ của con phúng phính như vậy, vậy cứ theo lời mẹ con, gọi là Bánh Bao Nhỏ đi!”
Hai mươi ngày sau, Cao Quý phi nhận được tin Triệu Trinh bị tập kích rơi xuống sông mất tích. Trong một khắc nhận được tin kia, Cao Quý phi không hề rơi lệ, đầu tiên bà kín đáo bố trí thân tín của Triệu Trinh ở kinh thành, ra lệnh cho họ lập tức lao đến Bắc Cương và phía đông Ô Thổ quốc, dùng hết mọi lực lượng tiếp tục tìm kiếm; sau đó viết thư gởi cho đám tướng lĩnh thân tín của Triệu Trinh, bảo họ ổn định lòng quân.
Hoàn tất những việc này, bà đứng lặng người trước cửa sổ Thanh Vân điện một hồi lâu, cuối cùng quyết định giấu Chu Tử vài ngày, chờ Bánh Bao Nhỏ đầy tháng mới cho Chu Tử biết tin này.
Chưa đợi đến lúc Bánh Bao Nhỏ đầy tháng, trong hoàng cung lại xảy ra chuyện lớn — Hoàng đế chết ở Ngoạn Nguyệt các! Nói chính xác là, Hoàng đế chết trên người Ngọc phi nương nương ở Ngoạn Nguyệt các.
Mấy ngày nay Nhan Hoàng hậu đang có bệnh nhẹ phải tĩnh dưỡng, Đức phi nương nương thay bà tạm thời xử lý hậu cung, rất mạnh mẽ vang dội, nhanh chóng chạy tới Ngoạn Nguyệt các, thẩm vấn Ngọc phi cả đêm, mới biết được nàng ta dung túng Hoàng đế dùng xuân dược quá liều, vô cùng tức giận, lệnh cho thái giám đánh chết Ngọc phi tại chỗ.
Ở Đông cung, Thái tử cũng khẩn cấp chạy tới, nhưng Bắc Tĩnh Vương gia trong phủ Bắc Tĩnh vương tại kinh thành, nhanh chân tới trước một bước lấy được chiếu thư truyền ngôi mà Hoàng đế để trong Thượng Thư Phòng.
Thái tử chạy tới sau, tuyên bố mình là đương kim Thái tử, là Thái tử do Hoàng đế ban ngôi, chiếu thư truyền ngôi của Bắc Tĩnh vương chỉ là ngụy tạo.
Hai bên đều có thế lực riêng trong triều, nhất thời tranh chấp không yên. Kẻ thứ ba nắm thế lực trong tay là Nam An Vương gia, nắm giữ một phiếu quyết định, nhưng hắn bây giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Triều đình Đại Kim lâm vào nội loạn.
Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, trong Tiểu lâu Thanh trúc cũng không hề hay biết, vẫn bình yên thoải mái.
Chu Tử nuôi Bánh Bao Nhỏ bằng sữa mẹ. Khi nàng không đủ sữa, mới để cho nhũ mẫu cho ăn. Bánh Bao Nhỏ không uổng công được dinh dưỡng đầy đủ, bộ dạng trắng trắng tròn tròn, cực kỳ đáng yêu.
Trời đã vào xuân, hậu hoa viên trong Thanh Vân qua một mùa đông héo tàn, biến thành một thế giới rực rỡ sắc màu.
Buổi sáng lúc mặt trời ấm áp, Chu Tử mang theo Ngân Linh, ôm Bánh Bao Nhỏ đi dạo trong hoa viên. Đi được chưa bao lâu, Bánh Bao Nhỏ quá nặng, Chu Tử thấy hơi mệt, liền giao Bánh Bao Nhỏ cho Ngân Linh bế, mình thì bước vào trong phòng khách nhỏ ở hoa viên, ngồi xuống trước lan can.
Ngân Linh ôm Bánh Bao Nhỏ đứng dưới lan can, nói chuyện với Chu Tử đang ngồi trước lan can trong phòng khách.
Nghe hạ nhân báo lại hành tung của Chu Tử, Quý phi nương nương dẫn theo Hoàng Oanh, Nhũ Yến chạy tới.
Từ xa, bà đã nghe thấy tiếng Chu Tử đang đùa với Bánh Bao Nhỏ: “Bánh Bao Nhỏ nè, bộ dạng con thật giống phụ thân con, thật xinh đẹp, thật đáng yêu nha! Con cười cái gì a? Con còn đẹp hơn hoa đào sao?”
Bước chân của Cao Quý phi dừng lại, đứng đó nhìn về phía trước, thấy Bánh Bao Nhỏ được Ngân Linh ôm, đứng dưới tàng cây hoa đào, mà Chu Tử đang nằm dài lên lan can, cầm một cành đào trêu đùa Bánh Bao Nhỏ!
Cao Quý phi nhắm mắt một cái, sau đó kiên định bước lên phía trước. Bà tin rằng, Chu Tử rất kiên cường, nhất định có thể chấp nhận tin tức này. Con đường phía trước, bà muốn cùng Chu Tử và Bánh Bao Nhỏ cùng đối mặt.
Lúc đầu nghe được tin tức, Chu Tử giật mình. Nàng muốn cười, muốn nói: “Nương nương, sao ngài lấy loại chuyện này ra đùa giỡn, không vui chút nào đâu!” Nhưng mà, đôi môi nàng run rẩy, không thốt ra lời. Nàng biết đây là sự thật.
Chu Tử không khóc, trong nháy mắt nàng đã hạ quyết tâm. Nàng ôm Bánh Bao Nhỏ từ trong ngực Ngân Linh, giao cho Quý phi nương nương, sau đó quỳ xuống: “Nương nương, nô tỳ muốn đến Ô Thổ quốc tìm kiếm Vương gia, xin nương nương giúp nô tỳ chăm sóc cho đứa bé!”
…
Trời đã vào cuối tháng tư, dọc hai bên đường trải dài đến Bắc Cương phủ đầy Dương Liễu, người như nêm cối. Từng chiếc xe ngựa chạy nhanh trên đường, dọc hai bên đường người người chậm rãi qua lại, đôi khi còn bắt gặp một thiếu phụ mặc quần áo mới tinh cưỡi lừa về nhà mẹ đẻ thăm người thân.
Cuộc sống của mọi người nhàn nhã thong dong, không nhanh không chậm.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa song mã hơi cũ bỗng nhiên vụt qua, rồi nhanh chóng biến mất cuối đường. Mọi người không khỏi chặc lưỡi: “Xe ngựa chạy thật nhanh! Đúng là ngựa tốt!”
Ngồi phía trước điều khiển xe ngựa chính là Ngân Linh trong bộ nam trang. Da nàng hơi đen, vóc người cứng nhắc, mặc chiếc áo xanh như gã sai vặt, thật ra mặc vào nhìn cũng giống như đúc, người bình thường không dễ phân biệt được là nam hay nữ.
Đi theo Chu Tử là Thanh Châu và Thanh Thủy ngồi ở trong xe — Thanh Ba và Thanh Tuyền thì ở lại chỗ Quý phi, bảo hộ Quý phi nương nương và Bánh Bao Nhỏ. Kim Kinh lúc này, hai phe thế lực tranh quyền đoạt thế, đã vào thế trận như nước với lửa, bên người họ không có người bảo vệ đắc lực thì không được.
Bốn người chạy suốt ngày đêm, đến mỗi trạm dịch quân đội đều cầm thẻ bài của phủ Nam An vương mà Triệu Trinh lưu lại để thay ngựa, không bao lâu, đầu tháng năm đã tới biên giới của Đại Kim Quốc và phía đông Ô Thổ quốc — núi Vân Mông Sơn.
Chảy qua núi Vân Mông Sơn, chính là dòng sông Ô Giang của Ô Thổ quốc. Thân binh của Triệu Trinh đuổi theo dấu vết đến nơi này, nhưng không tiếp tục đi xuống — bởi vì đã đến biên giới của Ô Thổ quốc rồi. Tin tức Triệu Trinh mất tích còn bị phong tỏa, vì sợ Ô Thổ quốc phản công, lại khiêu chiến lần nữa.
Xe ngựa chạy đến núi Vân Mông Sơn thì ngừng lại, Ngân Linh và Thanh Châu xuống xe, Ngân Linh đi tìm đường, Thanh Châu thì lấy nước.
Chu Tử cùng Thanh Thủy cũng từ trên xe bước xuống, Thanh Thủy một thân võ công cao cường như thế mà cũng thấy khó chịu, nàng đỡ Chu Tử, chậm rãi đi dạo quanh xe, hoạt động đôi chân đã muốn tê dại.
Sau khi đi được một lát, Chu Tử ngừng lại, đứng bên cạnh xe nhìn quang cảnh xung quanh. Vân Mông Sơn ở bên trái, bên phải ngọn núi chính là dòng sông Ô Giang, tọa lạc bên phải dưới chân núi Vân Mông Sơn là một thôn sơn nhỏ, chân núi chính là dòng sông Ô Giang. Có lẽ bởi vì bị Vân Mông Sơn ngăn trở, dòng nước vốn chảy xiết của sông Ô Giang, vì chảy qua khúc quanh ở chỗ này mà khiến dòng nước xiết chảy thong thả hơn.
Các hộ gia đình ở sơn thôn dường như cũng không nhiều lắm, chỉ quanh quẩn trong khe núi, con đường bên cạnh vắng vẻ lác đác hai ba người qua lại.
Chu Tử vốn nhìn thấy một đứa bé bốn năm tuổi đang chơi đùa ở bờ sông, nhưng chỉ chớp mắt, đã không thấy tăm hơi đứa bé kia đâu.
Chu Tử hoảng hốt, vội chạy nhanh qua, phát hiện trên mặt nước gần bờ sông đang nổi bọt. Chu Tử có biết bơi, nàng không một chút nghĩ ngợi liền lập tức nhảy xuống.
Nàng níu lấy nhánh cây ở bờ sông, lặn xuống đáy nước, rốt cục thấy được đứa bé trai kia đang giãy dụa ở dưới dáy, vội bơi qua, một tay nắm được tóc hắn, một tay nắm chặt lấy cành cây, dưới sự giúp đỡ của đám Ngân Linh, rốt cục cũng bò được lên bờ.
Vừa lên bờ, Ngân Linh đang trách cứ Chu Tử, thì thấy một nữ nhân chạy tới như điên, miệng kêu: “Tiểu Thanh… Tiểu Thanh… Tiểu Thanh của mẹ…”
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.