Chương 67: Quyển 4 - Chương 67
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
Chương 67: Được cứu chữa, đôi đường khó chọn
Nghe Ngân Linh nói vậy, Chu Tử trầm ngâm một chút, rồi nói: “Vậy chờ đám người Triệu Tráng đến đây đã!”
Cao Quý phi kiên trì không cho Chu Tử đến đây tìm kiếm Triệu Trinh, nói rằng các tướng quân, mưu sĩ thân tín dưới trướng của Triệu Trinh đã phái người đi tìm, Triệu Phúc cũng dẫn đầu một nhóm thân binh hộ vệ của Triệu Trinh đi tìm kiếm, hơn nữa bà cũng phái Triệu Tráng chỉ huy một nhóm ám vệ trong kinh thành đến đó, Chu Tử chỉ cần ở lại trong kinh chờ tin tức là được rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến Triệu Trinh, lòng Chu Tử nóng như lửa đốt. Nàng nghĩ tới tình huống xấu nhất, nếu Triệu Trinh chết, nàng muốn tìm đưa hắn trở về; hoắc nếu Triệu Trinh còn sống, nàng càng muốn đi tìm hắn trở về! Chu Tử cảm thấy ai cũng không cẩn thận và kiên trì như nàng, không yên tâm, cho nên nhất định phải đến đây.
Quý phi không lay chuyển được nàng, đành phải dùng bồ câu đưa tin, lệnh cho Triệu Tráng Triệu Phúc đang tìm kiếm Triệu Trinh ở vùng núi Vân Mông Sơn dọc đường đi liên lạc với Ngân Linh.
Lúc này Ngân Linh đang suy nghĩ biện pháp liên lạc với Triệu Tráng, Chu Tử cẩn thận hỏi mẫu thân người được Dương đại lang cứu có bộ dáng ra sao.
Mẫu thân Chu Tử nghĩ một chút rồi nói: “Cứu được hắn lúc rạng sáng, khi đó trời còn tối đen! Nhưng người đó còn rất trẻ, bộ dạng cũng dễ nhìn, trên ngực trúng một mũi tên, khiến cho sốt cao… Đều là Dương đại lang chăm sóc, mẹ chỉ lên núi hái chút rễ cây bản lam và bồ công anh, sắc hai chén thuốc mang tới mới nhìn thấy mặt một chút!”
Mẫu thân Chu Tử cũng nói không nói thêm được gì, bỗng đột nhiên nhớ là người nọ có để lại một cái nút bạc và một ít bạc vụn, vội nói: “Đúng rồi, lúc hắn tỉnh có đưa cho Đại Lang một cái nút áo bằng bạc, trước khi đi còn có lòng tốt cho chúng ta mười lượng bạc vụn!”
Mẫu thân Chu Tử chạy vào buồng trong, rồi nhanh chóng trở ra, trong tay cầm một cái nút bạc và một ít bạc vụn. Bà đưa mấy thứ này cho Chu Tử xem.
Chu Tử không để ý tới bạc vụn, chỉ cẩn thận giơ cái nút bạc hình trái tim kia lên, lật qua lật lại nhìn kỹ. Đến lúc này, lòng của nàng mới thật sự thả lỏng, rốt cục trái tim và thân thể căng thẳng một tháng qua cũng được buông xuống. Cái nút bạc hình trái tim này là do Chu Tử vẽ ra, rồi nhờ Triệu Hùng cầm theo hình mẫu ra ngoài làm, Chu Tử chỉ dùng một cái, khâu trên hà bao (túi tiền) mà nàng làm cho Triệu Trinh.
Như vậy xem ra, Triệu Trinh đúng thật là được trượng phu hiện tại của mẫu thân – Dương đại lang cứu được. Trong lòng Chu Tử thầm đoán vậy, nhưng trái tim đập thình thịch, sợ là chút hy vọng cuối cùng này tan biến mất. Nàng muốn chờ gặp Triệu Tráng để hỏi cho rõ.
Lúc này Thanh Châu đã chần trứng xong, bưng ra ngoài, mẫu thân Chu Tử vội tiến lên đón lấy, nhường đi nhường lại cuối cùng Chu Tử ăn một chén, Tiểu Thanh ăn một chén, còn một chén khác mẫu thân Chu Tử nhất định nhường cho Thanh Châu ăn.
Thanh Châu vẫn còn từ chối, Chu Tử nói: “Thanh Châu, ngươi ăn đi!”
Chu Tử há to miệng ăn trứng chần, mẫu thân Chu Tử ngồi bên cạnh nàng, vừa nhìn nàng ăn, vừa vuốt tóc, vỗ lưng Chu Tử, nhìn ngắm y phục của Chu Tử.
Chu Tử ăn rất nhanh, vài miếng đã ăn xong quả trứng.
Ánh mắt của nàng ươn ướt, nhưng trên mặt vẫn cười: “Mẫu thân, mẹ không cần lo lắng cho con cùng Chu Bích đâu. Đầu tiên là con bị bán cho Cao thái gia trong huyện, sau đó bị đưa đến phủ Cao Thừa tướng, cuối cùng là đến phủ Nam An vương, mấy năm nay con được ăn rất no, rất ngon, cũng không chịu khổ; còn Chu Bích đầu tiên là bị bán đến nhà Võ Nãi Hiên là quan Thủ bị (phòng thủ) của thành Uyển Châu, sau bị đưa đến phủ Bắc Tĩnh vương, hiện tại đã thoát nô tịch, làm quý thiếp, mọi người đều gọi con bé là Tiểu Chu phu nhân đấy!”
Lúc này mẫu thân Chu Tử mới nhẹ lòng, vuốt ve tóc mai Chu Tử: “Như vậy mẹ cũng yên tâm một chút.” Bà ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn mênh mông ngoài trời: “Mẹ biết các con cũng sống rất khó khăn, đều do người làm mẹ này quá hèn nhát…” Một giọt nước mắt lăn trên những nét khắc khổ, dọc theo khuôn mặt gầy gò của bà chảy xuống dưới.
Chu Tử cũng có chút chua xót, nàng lấy khăn lau nước mắt cho mẫu thân: “Mẫu thân, con sống tốt lắm, thật đó, Vương gia đối với con tốt lắm!” Chu Tử nhớ tới Bánh Bao Nhỏ bị mình để lại chỗ Quý phi, trái tim quặn đau: “Con còn có con nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, tay chân, mông nhỏ đều núc ních thịt, bộ dạng như cái bánh bao, nhũ danh cũng kêu là Bánh Bao Nhỏ!”
Biết mình có cháu ngoại, mẫu thân Chu Tử đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại ảm đạm: “Danh gia vọng tộc có nhiều quy củ, đứa bé có để cho con nuôi không?”
Chu Tử nở nụ cười: “Vương phi tạm thời chưa vào cửa, trước mắt có thể nuôi giữ bên mình!”
Hai mẹ đều không nói nữa.
Ba mẹ con họ, sinh ra trong nhà bần nông, bộ dạng lại vô cùng xinh đẹp, vì vậy, họ đều không thể làm chủ vận mệnh của mình, bị bán làm nô làm thiếp, chỉ có thể để cho người khác an bài cuộc sống của mình.
Lúc này Tiểu Thanh đã ăn xong. Hắn chồng cái chén không của mình lên cái chén của Chu Tử, sau đó bê hai cái chén, nhìn Thanh Châu, chờ Thanh Châu ăn xong.
Thanh Châu vội nói: “Để tỷ tự làm cho!”
Tiểu Thanh nhìn Thanh Châu cười cười, nhỏ giọng nói: “Tỷ là khách mà, nên để ta làm thì hơn!” Đợi Thanh Châu ăn xong, hắn cầm cái chén không của Thanh Châu, chồng ba cái lại, sau đó bê ra ngoài.
Bậc cửa nhà chính hơi cao, hắn từ từ bước một chân qua trước, sau đó mới bước chân kia qua. Cứ như vậy mà ra khỏi nhà chính, đi tới nhà bếp.
Thanh Châu cũng vội vàng đi theo.
Nhìn đệ đệ như một tiểu đại nhân, cảm xúc của Chu Tử ngổn ngang trăm mối. Nàng lại nhớ tới bảo bối của mình ở Kim Kinh. Mặc kệ tương lai có được nuôi dưỡng con trai ở bên mình hay không, hiện tại việc khẩn yếu trước mắt là tìm được Triệu Trinh, chăm sóc hắn.
Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, hoàng hôn mờ mịt, màn đêm bắt đầu nặng nề buông xuống nhân gian, cũng giống như tâm tình của Chu Tử lúc này vậy.
Chu Tử nói chuyện với mẫu thân một hồi lâu sau. Trước mắt cuộc sống của mẹ Chu Tử rất yên ổn, bà cũng rất quý trọng cuộc sống yên ổn khó có được này: “Ít ra ở đây, Đại Lang rất tốt với mẹ, ông ấy là người đến từ nơi khác, không có thân thích cũng không dựa vào ai, mẹ cũng không cần phải lo sẽ bị bán lần nữa!” Mẫu thân Chu Tử hiền lành nhìn Chu Tử: “Tam thúc của con đi tòng quân, Độc huyện nơi đó đã không còn là nhà của chúng ta. Mẹ và Tiểu Thanh ở lại đây, tương lai sau này con và Chu Bích… ít nhất các con còn có nhà mẹ đẻ… Tương lai nếu như… vẫn còn có nơi để tìm về nương tựa!”
Lời bà nói rất mơ hồ, nhưng Chu Tử vẫn hiểu được.
Trên người Chu Tử có cả một xấp ngân phiếu lớn, nhưng nàng không đưa cho mẫu thân, mà chỉ để lại số bạc vụn hiện đem trên người. Trước mắt đối với mẫu thân mà nói, ngân phiếu ngược lại là một mối họa.
Mẫu thân Chu Tử không chịu nhận bạc của nàng, Chu Tử cười nói với mẫu thân: “Mẹ, hiện tại thứ con có nhiều nhất là bạc, mẹ cứ yên tâm. Tương lai Tiểu Thanh lớn lên, nếu con còn ở kinh thành, mẹ cứ mang em đến phủ Nam An vương ở Kim Kinh tìm con, nói là tìm Chu phu nhân; còn nếu con ở thành Nhuận Dương tại Nam Cương, mẹ cứ đem em đến Vương phủ ở thành Nhuận Dương của Nam Cương tìm con. Con sẽ mời thầy đến dạy học cho em, để em nó học hành thành tài.”
Mẫu thân Chu Tử gật đầu, nghĩ một chút, lại gật gật đầu.
Hai mẹ con ngồi cùng nhau, tâm tình bi thương, lại nói không nên lời.
Lúc Dương đại lang trở về nhà, trời đã tối đen.
Chu Tử nhìn ông ta một hồi, bộ dạng ông ta ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, ngũ quan đoan chính, ít nói, nhưng lời nói ra đều đã nghĩ kỹ, rất mạch lạc.
Lúc ăn cơm tối, Chu Tử nhìn thấy Dương đại lang rất tự nhiên gắp rau cho Tiểu Thanh và mẫu thân, xới cơm cho Tiểu Thanh, tâm trạng thấp thỏm của Chu Tử lúc này mới thả lỏng. Lần này, rốt cục mẫu thân cũng có được hạnh phúc rồi!
Đến nửa đêm, Triệu Tráng dẫn theo một đội ám vệ chạy đến. Chu Tử không ngủ, vừa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền vội vàng đứng dậy.
Ngân Linh đang ở bên ngoài nói chuyện với Triệu Tráng.
Vừa thấy Chu Tử, Triệu Tráng lập tức hành lễ nói: “Bẩm báo Chu phu nhân, Vương gia ra lệnh cho thuộc hạ đưa phu nhân qua đó!”
Chu Tử từ biệt cha dượng, mẫu thân và đệ đệ, sau đó ngồi lên xe ngựa, Triệu Tráng cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người thẳng hướng tây chạy đến đại doanh của Bắc Cương.
Triệu Tráng là người rất trầm mặc, Chu Tử cỏ hỏi hắn cái gì cũng hỏi không ra, vậy dứt khoát không hỏi.
Rạng sáng, nhóm người Chu Tử đã đến đại doanh Bắc Cương. Triệu Tráng không dẫn họ tiến vào đại doanh Bắc Cương, mà vòng qua đại doanh tiếp tục đi về phía trước, đi đến một trấn nhỏ sau lưng đại doanh. Cuối cùng, Triệu Tráng dừng lại trước một cánh cửa lớn sơn đỏ ở cuối đường trong trấn.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, mặc dù Chu Tử cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại rất kích động, xe vừa dừng lại, nàng liền vén màn xe nhảy xuống.
Triệu Tráng đứng trước cánh cửa lớn sơn đỏ đã bong thành từng mảng cũ nát, bắt chước tiếng chim kêu lên ba lần. Cửa lớn “Cạch” một tiếng mở ra.
Khuôn mặt bình thản như không của Triệu Phúc hiện ra sau cánh cửa.
Chu Tử lập tức chạy đến trước mặt Triệu Phúc, vội vàng hỏi: “Vương gia…”
Triệu Phúc lập tức khom người hành lễ, sau đó nói: “Mời phu nhân đi theo nô tài!”
Triệu Phúc đi lên trước, Chu Tử theo sát phía sau. Cuối cùng, Chu Tử được dẫn đến một gian nhà ngói đỏ tường đá xanh.
Chu Tử đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu. Nàng không tham lam cầu mong có thể tìm thấy Triệu Trinh vui vẻ khỏe mạnh, chỉ hy vọng Triệu Trinh bị thương nhẹ đi một chút.
Trong ngôi nhà ngói tường xanh, Triệu Trinh đang nằm trên giường gạch, nặng nề ngủ thiếp đi. Hắn lại mơ thấy cái đêm bị đánh lén kia.
Lúc mũi tên kia bay nhanh tới, bị số đồng tiền vàng mà Chu Tử may tại trước ngực cản lại, làm chệch mũi tên, bắn trúng sườn phải của hắn, trong nháy mắt, Triệu Trinh cảm giác như nghe được tiếng xương nứt ra. Áo bào tím và trung y hắn mặc trên người bị mũi tên găm chặt trên người, trong nháy mắt đã bị máu tươi thấm ướt. Ngay sau đó, trời đất quay cuồng, hắn rơi vào dòng nước sông lạnh như băng.
Triệu Trinh cố gắng giãy dụa, nhưng nước sông chảy xiết, từng cơn sóng đánh thẳng vào, đổ ập xuống đẩy hắn vào thế giới vô tri vô giác. Khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng chất đầy lương thực và củi đốt. Triệu Trinh thử cử động một chút, phát hiện chỉ có cánh tay và chân có thể nhúc nhích được một chút, ngực tê buốt, không có phản ứng, cũng không thấy đau đớn. Hắn cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, lại phát hiện trong cổ họng mình như lửa đốt.
Khí trời đầu xuân, Bắc Cương rất lạnh, Triệu Trinh cảm giác thân thể rét run, lạnh đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau, nhưng mặc dù thân thể rét lạnh, nhưng trong người lại nóng như lửa, trong lồng ngực như đang đốt lửa, ngọn lửa nhỏ này theo từng nhịp thở của hắn mà dâng lên trong lồng ngực, thiêu đốt cổ họng hắn, như bị nướng chín không còn cảm giác, môi cũng như bị nướng cháy, mấp máy một chút cũng thấy đau.
Trong cơn nóng lạnh lẫn lộn, Triệu Trinh cảm thấy tử thần đang tới gần. Mười bốn tuổi, Triệu Trinh đã bắt đầu kiếp sống chinh chiến trên lưng ngựa. Năm năm nam chinh bắc chiến, vô số lần hắn đối diện với cái chết, nhưng lần nào hắn cũng đều dựa vào thân thể cường tráng và ý chí kiên cường mà chịu đựng vượt qua.
Lần này, chỉ cần mình đã tỉnh lại, Triệu Trinh sẽ không cam chịu chết. Cho dù trong hoàn cảnh hiện tại, trong lòng hắn vẫn nghĩ đến sống sót trước tiên.
Chết? Vì sao ta phải chết? Mẫu thân vẫn còn ở trong cung, ta chết rồi, cái chờ đợi bà sẽ là tuổi già thê lương và sự khi dễ vô tận; nữ nhân của ta còn đang mang đứa con sắp chào đời, nàng vẫn chỉ là thiếp thất, con của nàng sinh ra sẽ bị xem là thứ xuất, nàng và đứa bé làm sao có thể sống tốt đây?
Cho nên, ta không thể chết được.
Khi thấy một người đàn ông trung niên thoạt nhìn chất phát, trầm tĩnh bưng một cái bát vào, Triệu Trinh yên lặng không nói gì, chỉ mở mắt.
Người đàn ông trung niên nọ thở dài nói: “Rốt cục người cũng tỉnh rồi! Aizz, nơi này thiếu thầy thiếu thuốc, phải làm sao đây a!”
Triệu Trinh nghe thấy rõ ràng, người đàn ông này nói giọng địa phương Bắc Cương của nước Đại Kim. Nhưng Triệu Trinh vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng.
Người đàn ông nọ đỡ hắn lên uống một chén nước, lại đỡ hắn nằm xuống, rồi nói: “Trước tiên cứ nghỉ ngơi một lát đi, vợ ta đã lên núi hái cây bồ công anh và rễ bản lam (*) rồi, ráng uống vào, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút!”
(* rễ bản lam: một vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh; bồ công anh ở đây là loại bồ công anh của Trung Quốc, hoa màu vàng, lá cây có thể dùng như một loại rau dinh dưỡng và có thể làm thuốc như lọc máu, giải nhiệt.)
Triệu Trinh không gửi gắm hy vọng vào công hiệu của rễ bản lam và bồ công anh gì đó không biết có hữu dụng hay không. Sau khi người đàn ông trung niên đi ra ngoài, hắn cố gắng cử động cánh tay, tháo hà bao mà Chu Tử làm cho hắn treo bên thắt lưng xuống — hắn nhớ rõ Chu Tử còn khâu một cái nút thắt bằng bạc cực kỳ buồn cười ở mặt trên. Triệu Trinh dùng răng nanh cắn cái nút bạc ra, rồi giấu nó ở dưới người.
Sau khi người đàn ông trung niên đi vào lần nữa, Triệu Trinh cố gắng giả giọng, lừa gạt ông ta, nói: “Bạc trên người ta… toàn bộ bị cướp đi… Nhưng nhà ta ở Kim Kinh… có chút tài sản… Ngươi có thể giúp ta… báo tin… họ nhất định sẽ hậu tạ ngươi…” Lúc đó Triệu Trinh mới lấy cái nút bạc kia ra.
Người đàn ông trung niên nhận lấy cái nút bạc, Triệu Trinh thấy trong mắt hắn vui mừng, liền cố gắng lấy ra khẩu pháo nhỏ dùng để báo tin đã sớm chuẩn bị trong hà bao: “Chỉ cần đốt cái này ở trước cửa nhà, tự nhiên sẽ có người đến đón ta!”
Người đàn ông trung niên nọ cảm thấy đúng là ở hiền gặp lành (*), hắn đã làm nhiều việc tốt như vậy, đây là lần đầu tiên được báo đáp: chỉ cần đốt một khẩu pháo nhỏ, là có thể nhận được một vật bằng bạc đẹp như vậy, bạc này thật sự là dễ kiếm a!
(* nguyên văn: hảo nhân hữu hảo báo: làm người tốt tất nhận kết quả tốt, MTY đổi lại thành tục ngữ VN cho dễ hiểu)
Hắn cầm cái nút bạc đi thương lượng với vợ. Vợ hắn dĩ nhiên là tán thành: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ, chỉ tiện tay mà thôi sao lại không giúp người ta đi? Đi thôi!”
Sau khi Triệu Trinh được hai vợ chồng ân nhân đỡ dậy giúp hắn uống hai chén thuốc sắc rễ bản lam và bồ công anh, thì Triệu Tráng và Triệu Phúc đang lùng sục tìm kiếm gần đó đã tìm tới.
Mặc dù đã đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan, nhưng Triệu Trinh vẫn suy nghĩ âm mưu quỷ kế. Hắn luôn có cảm giác sự cố lần này là có người lợi dụng. Cho nên, Triệu Trinh sợ rằng hai vợ chồng này đem chuyện mình bị thương nặng tiết lộ ra ngoài.
Hắn lưỡng lự rất râu giữa hai lựa chọn khó khăn: giết người diệt khẩu hay cảm tạ ân nhân, cuối cùng Triệu Trinh quyết định tích chút đức cho đứa con sắp chào đời hoặc là đã chào đời của mình, không giết người diệt khẩu.
Trước khi đi, Triệu Trinh bảo Triệu Tráng tặng cho ân nhân mười lượng bạc trắng — hắn sợ cho nhiều hơn, hai vợ chồng nghèo này bỗng nhiên giàu lên, sẽ không nhịn được mà tiết lộ mọi chuyện ra ngoài.
Triệu Trinh được Triệu Tráng và Triệu Phúc đưa đến trấn Từ Thủy ở phía sau đại doanh ở Bắc Cương — vị mưu sĩ Tưởng Đức Hằng mà hắn giao ở lại trấn giữ biên giới mới (ở đầm lầy Khám Trạch) không quen ở trong doanh trại, nên mua một căn nhà trong trấn, đã dọn dẹp ngăn nắp, hiện tại đang bỏ trống.
Hầu đại phu và Hứa đại phu nhanh chân chạy tới, tiến hành mổ thịt rút mũi tên cho Triệu Trinh — trên mũi tên quả nhiên là có độc! Dù Hầu đại phu và Hứa đại phu y thuật cao minh, nhưng Triệu Trinh vẫn phải chịu không ít đau khổ, đến hôm nay, còn đang nằm liệt trên giường.
Sau khi hắn biết Chu Tử vì muốn tìm kiếm mình mà đến Bắc Cương, quả thực tức muốn sùi bọt mép — nữ nhân phá của này, không sợ nguy hiểm sao? Không lo cho đứa bé trong bụng sao? Muốn cho ta tuyệt hậu sao? Muốn khiến ta tức chết sao?
Đương nhiên, hắn không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm ở trên giường, cho nên đành phải tạm thời nuốt cơn giận này xuống, chờ Chu Tử đến đây, trừng trị nàng thật đích đáng, cho nàng biết khí thế của người làm chồng là như nào.
Nghe Ngân Linh nói vậy, Chu Tử trầm ngâm một chút, rồi nói: “Vậy chờ đám người Triệu Tráng đến đây đã!”
Cao Quý phi kiên trì không cho Chu Tử đến đây tìm kiếm Triệu Trinh, nói rằng các tướng quân, mưu sĩ thân tín dưới trướng của Triệu Trinh đã phái người đi tìm, Triệu Phúc cũng dẫn đầu một nhóm thân binh hộ vệ của Triệu Trinh đi tìm kiếm, hơn nữa bà cũng phái Triệu Tráng chỉ huy một nhóm ám vệ trong kinh thành đến đó, Chu Tử chỉ cần ở lại trong kinh chờ tin tức là được rồi.
Nhưng vừa nghĩ đến Triệu Trinh, lòng Chu Tử nóng như lửa đốt. Nàng nghĩ tới tình huống xấu nhất, nếu Triệu Trinh chết, nàng muốn tìm đưa hắn trở về; hoắc nếu Triệu Trinh còn sống, nàng càng muốn đi tìm hắn trở về! Chu Tử cảm thấy ai cũng không cẩn thận và kiên trì như nàng, không yên tâm, cho nên nhất định phải đến đây.
Quý phi không lay chuyển được nàng, đành phải dùng bồ câu đưa tin, lệnh cho Triệu Tráng Triệu Phúc đang tìm kiếm Triệu Trinh ở vùng núi Vân Mông Sơn dọc đường đi liên lạc với Ngân Linh.
Lúc này Ngân Linh đang suy nghĩ biện pháp liên lạc với Triệu Tráng, Chu Tử cẩn thận hỏi mẫu thân người được Dương đại lang cứu có bộ dáng ra sao.
Mẫu thân Chu Tử nghĩ một chút rồi nói: “Cứu được hắn lúc rạng sáng, khi đó trời còn tối đen! Nhưng người đó còn rất trẻ, bộ dạng cũng dễ nhìn, trên ngực trúng một mũi tên, khiến cho sốt cao… Đều là Dương đại lang chăm sóc, mẹ chỉ lên núi hái chút rễ cây bản lam và bồ công anh, sắc hai chén thuốc mang tới mới nhìn thấy mặt một chút!”
Mẫu thân Chu Tử cũng nói không nói thêm được gì, bỗng đột nhiên nhớ là người nọ có để lại một cái nút bạc và một ít bạc vụn, vội nói: “Đúng rồi, lúc hắn tỉnh có đưa cho Đại Lang một cái nút áo bằng bạc, trước khi đi còn có lòng tốt cho chúng ta mười lượng bạc vụn!”
Mẫu thân Chu Tử chạy vào buồng trong, rồi nhanh chóng trở ra, trong tay cầm một cái nút bạc và một ít bạc vụn. Bà đưa mấy thứ này cho Chu Tử xem.
Chu Tử không để ý tới bạc vụn, chỉ cẩn thận giơ cái nút bạc hình trái tim kia lên, lật qua lật lại nhìn kỹ. Đến lúc này, lòng của nàng mới thật sự thả lỏng, rốt cục trái tim và thân thể căng thẳng một tháng qua cũng được buông xuống. Cái nút bạc hình trái tim này là do Chu Tử vẽ ra, rồi nhờ Triệu Hùng cầm theo hình mẫu ra ngoài làm, Chu Tử chỉ dùng một cái, khâu trên hà bao (túi tiền) mà nàng làm cho Triệu Trinh.
Như vậy xem ra, Triệu Trinh đúng thật là được trượng phu hiện tại của mẫu thân – Dương đại lang cứu được. Trong lòng Chu Tử thầm đoán vậy, nhưng trái tim đập thình thịch, sợ là chút hy vọng cuối cùng này tan biến mất. Nàng muốn chờ gặp Triệu Tráng để hỏi cho rõ.
Lúc này Thanh Châu đã chần trứng xong, bưng ra ngoài, mẫu thân Chu Tử vội tiến lên đón lấy, nhường đi nhường lại cuối cùng Chu Tử ăn một chén, Tiểu Thanh ăn một chén, còn một chén khác mẫu thân Chu Tử nhất định nhường cho Thanh Châu ăn.
Thanh Châu vẫn còn từ chối, Chu Tử nói: “Thanh Châu, ngươi ăn đi!”
Chu Tử há to miệng ăn trứng chần, mẫu thân Chu Tử ngồi bên cạnh nàng, vừa nhìn nàng ăn, vừa vuốt tóc, vỗ lưng Chu Tử, nhìn ngắm y phục của Chu Tử.
Chu Tử ăn rất nhanh, vài miếng đã ăn xong quả trứng.
Ánh mắt của nàng ươn ướt, nhưng trên mặt vẫn cười: “Mẫu thân, mẹ không cần lo lắng cho con cùng Chu Bích đâu. Đầu tiên là con bị bán cho Cao thái gia trong huyện, sau đó bị đưa đến phủ Cao Thừa tướng, cuối cùng là đến phủ Nam An vương, mấy năm nay con được ăn rất no, rất ngon, cũng không chịu khổ; còn Chu Bích đầu tiên là bị bán đến nhà Võ Nãi Hiên là quan Thủ bị (phòng thủ) của thành Uyển Châu, sau bị đưa đến phủ Bắc Tĩnh vương, hiện tại đã thoát nô tịch, làm quý thiếp, mọi người đều gọi con bé là Tiểu Chu phu nhân đấy!”
Lúc này mẫu thân Chu Tử mới nhẹ lòng, vuốt ve tóc mai Chu Tử: “Như vậy mẹ cũng yên tâm một chút.” Bà ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn mênh mông ngoài trời: “Mẹ biết các con cũng sống rất khó khăn, đều do người làm mẹ này quá hèn nhát…” Một giọt nước mắt lăn trên những nét khắc khổ, dọc theo khuôn mặt gầy gò của bà chảy xuống dưới.
Chu Tử cũng có chút chua xót, nàng lấy khăn lau nước mắt cho mẫu thân: “Mẫu thân, con sống tốt lắm, thật đó, Vương gia đối với con tốt lắm!” Chu Tử nhớ tới Bánh Bao Nhỏ bị mình để lại chỗ Quý phi, trái tim quặn đau: “Con còn có con nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, tay chân, mông nhỏ đều núc ních thịt, bộ dạng như cái bánh bao, nhũ danh cũng kêu là Bánh Bao Nhỏ!”
Biết mình có cháu ngoại, mẫu thân Chu Tử đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại ảm đạm: “Danh gia vọng tộc có nhiều quy củ, đứa bé có để cho con nuôi không?”
Chu Tử nở nụ cười: “Vương phi tạm thời chưa vào cửa, trước mắt có thể nuôi giữ bên mình!”
Hai mẹ đều không nói nữa.
Ba mẹ con họ, sinh ra trong nhà bần nông, bộ dạng lại vô cùng xinh đẹp, vì vậy, họ đều không thể làm chủ vận mệnh của mình, bị bán làm nô làm thiếp, chỉ có thể để cho người khác an bài cuộc sống của mình.
Lúc này Tiểu Thanh đã ăn xong. Hắn chồng cái chén không của mình lên cái chén của Chu Tử, sau đó bê hai cái chén, nhìn Thanh Châu, chờ Thanh Châu ăn xong.
Thanh Châu vội nói: “Để tỷ tự làm cho!”
Tiểu Thanh nhìn Thanh Châu cười cười, nhỏ giọng nói: “Tỷ là khách mà, nên để ta làm thì hơn!” Đợi Thanh Châu ăn xong, hắn cầm cái chén không của Thanh Châu, chồng ba cái lại, sau đó bê ra ngoài.
Bậc cửa nhà chính hơi cao, hắn từ từ bước một chân qua trước, sau đó mới bước chân kia qua. Cứ như vậy mà ra khỏi nhà chính, đi tới nhà bếp.
Thanh Châu cũng vội vàng đi theo.
Nhìn đệ đệ như một tiểu đại nhân, cảm xúc của Chu Tử ngổn ngang trăm mối. Nàng lại nhớ tới bảo bối của mình ở Kim Kinh. Mặc kệ tương lai có được nuôi dưỡng con trai ở bên mình hay không, hiện tại việc khẩn yếu trước mắt là tìm được Triệu Trinh, chăm sóc hắn.
Lúc này mặt trời chiều đã ngã về tây, hoàng hôn mờ mịt, màn đêm bắt đầu nặng nề buông xuống nhân gian, cũng giống như tâm tình của Chu Tử lúc này vậy.
Chu Tử nói chuyện với mẫu thân một hồi lâu sau. Trước mắt cuộc sống của mẹ Chu Tử rất yên ổn, bà cũng rất quý trọng cuộc sống yên ổn khó có được này: “Ít ra ở đây, Đại Lang rất tốt với mẹ, ông ấy là người đến từ nơi khác, không có thân thích cũng không dựa vào ai, mẹ cũng không cần phải lo sẽ bị bán lần nữa!” Mẫu thân Chu Tử hiền lành nhìn Chu Tử: “Tam thúc của con đi tòng quân, Độc huyện nơi đó đã không còn là nhà của chúng ta. Mẹ và Tiểu Thanh ở lại đây, tương lai sau này con và Chu Bích… ít nhất các con còn có nhà mẹ đẻ… Tương lai nếu như… vẫn còn có nơi để tìm về nương tựa!”
Lời bà nói rất mơ hồ, nhưng Chu Tử vẫn hiểu được.
Trên người Chu Tử có cả một xấp ngân phiếu lớn, nhưng nàng không đưa cho mẫu thân, mà chỉ để lại số bạc vụn hiện đem trên người. Trước mắt đối với mẫu thân mà nói, ngân phiếu ngược lại là một mối họa.
Mẫu thân Chu Tử không chịu nhận bạc của nàng, Chu Tử cười nói với mẫu thân: “Mẹ, hiện tại thứ con có nhiều nhất là bạc, mẹ cứ yên tâm. Tương lai Tiểu Thanh lớn lên, nếu con còn ở kinh thành, mẹ cứ mang em đến phủ Nam An vương ở Kim Kinh tìm con, nói là tìm Chu phu nhân; còn nếu con ở thành Nhuận Dương tại Nam Cương, mẹ cứ đem em đến Vương phủ ở thành Nhuận Dương của Nam Cương tìm con. Con sẽ mời thầy đến dạy học cho em, để em nó học hành thành tài.”
Mẫu thân Chu Tử gật đầu, nghĩ một chút, lại gật gật đầu.
Hai mẹ con ngồi cùng nhau, tâm tình bi thương, lại nói không nên lời.
Lúc Dương đại lang trở về nhà, trời đã tối đen.
Chu Tử nhìn ông ta một hồi, bộ dạng ông ta ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, làn da ngăm đen, ngũ quan đoan chính, ít nói, nhưng lời nói ra đều đã nghĩ kỹ, rất mạch lạc.
Lúc ăn cơm tối, Chu Tử nhìn thấy Dương đại lang rất tự nhiên gắp rau cho Tiểu Thanh và mẫu thân, xới cơm cho Tiểu Thanh, tâm trạng thấp thỏm của Chu Tử lúc này mới thả lỏng. Lần này, rốt cục mẫu thân cũng có được hạnh phúc rồi!
Đến nửa đêm, Triệu Tráng dẫn theo một đội ám vệ chạy đến. Chu Tử không ngủ, vừa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh liền vội vàng đứng dậy.
Ngân Linh đang ở bên ngoài nói chuyện với Triệu Tráng.
Vừa thấy Chu Tử, Triệu Tráng lập tức hành lễ nói: “Bẩm báo Chu phu nhân, Vương gia ra lệnh cho thuộc hạ đưa phu nhân qua đó!”
Chu Tử từ biệt cha dượng, mẫu thân và đệ đệ, sau đó ngồi lên xe ngựa, Triệu Tráng cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn người thẳng hướng tây chạy đến đại doanh của Bắc Cương.
Triệu Tráng là người rất trầm mặc, Chu Tử cỏ hỏi hắn cái gì cũng hỏi không ra, vậy dứt khoát không hỏi.
Rạng sáng, nhóm người Chu Tử đã đến đại doanh Bắc Cương. Triệu Tráng không dẫn họ tiến vào đại doanh Bắc Cương, mà vòng qua đại doanh tiếp tục đi về phía trước, đi đến một trấn nhỏ sau lưng đại doanh. Cuối cùng, Triệu Tráng dừng lại trước một cánh cửa lớn sơn đỏ ở cuối đường trong trấn.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, mặc dù Chu Tử cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần lại rất kích động, xe vừa dừng lại, nàng liền vén màn xe nhảy xuống.
Triệu Tráng đứng trước cánh cửa lớn sơn đỏ đã bong thành từng mảng cũ nát, bắt chước tiếng chim kêu lên ba lần. Cửa lớn “Cạch” một tiếng mở ra.
Khuôn mặt bình thản như không của Triệu Phúc hiện ra sau cánh cửa.
Chu Tử lập tức chạy đến trước mặt Triệu Phúc, vội vàng hỏi: “Vương gia…”
Triệu Phúc lập tức khom người hành lễ, sau đó nói: “Mời phu nhân đi theo nô tài!”
Triệu Phúc đi lên trước, Chu Tử theo sát phía sau. Cuối cùng, Chu Tử được dẫn đến một gian nhà ngói đỏ tường đá xanh.
Chu Tử đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu. Nàng không tham lam cầu mong có thể tìm thấy Triệu Trinh vui vẻ khỏe mạnh, chỉ hy vọng Triệu Trinh bị thương nhẹ đi một chút.
Trong ngôi nhà ngói tường xanh, Triệu Trinh đang nằm trên giường gạch, nặng nề ngủ thiếp đi. Hắn lại mơ thấy cái đêm bị đánh lén kia.
Lúc mũi tên kia bay nhanh tới, bị số đồng tiền vàng mà Chu Tử may tại trước ngực cản lại, làm chệch mũi tên, bắn trúng sườn phải của hắn, trong nháy mắt, Triệu Trinh cảm giác như nghe được tiếng xương nứt ra. Áo bào tím và trung y hắn mặc trên người bị mũi tên găm chặt trên người, trong nháy mắt đã bị máu tươi thấm ướt. Ngay sau đó, trời đất quay cuồng, hắn rơi vào dòng nước sông lạnh như băng.
Triệu Trinh cố gắng giãy dụa, nhưng nước sông chảy xiết, từng cơn sóng đánh thẳng vào, đổ ập xuống đẩy hắn vào thế giới vô tri vô giác. Khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng chất đầy lương thực và củi đốt. Triệu Trinh thử cử động một chút, phát hiện chỉ có cánh tay và chân có thể nhúc nhích được một chút, ngực tê buốt, không có phản ứng, cũng không thấy đau đớn. Hắn cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, lại phát hiện trong cổ họng mình như lửa đốt.
Khí trời đầu xuân, Bắc Cương rất lạnh, Triệu Trinh cảm giác thân thể rét run, lạnh đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau, nhưng mặc dù thân thể rét lạnh, nhưng trong người lại nóng như lửa, trong lồng ngực như đang đốt lửa, ngọn lửa nhỏ này theo từng nhịp thở của hắn mà dâng lên trong lồng ngực, thiêu đốt cổ họng hắn, như bị nướng chín không còn cảm giác, môi cũng như bị nướng cháy, mấp máy một chút cũng thấy đau.
Trong cơn nóng lạnh lẫn lộn, Triệu Trinh cảm thấy tử thần đang tới gần. Mười bốn tuổi, Triệu Trinh đã bắt đầu kiếp sống chinh chiến trên lưng ngựa. Năm năm nam chinh bắc chiến, vô số lần hắn đối diện với cái chết, nhưng lần nào hắn cũng đều dựa vào thân thể cường tráng và ý chí kiên cường mà chịu đựng vượt qua.
Lần này, chỉ cần mình đã tỉnh lại, Triệu Trinh sẽ không cam chịu chết. Cho dù trong hoàn cảnh hiện tại, trong lòng hắn vẫn nghĩ đến sống sót trước tiên.
Chết? Vì sao ta phải chết? Mẫu thân vẫn còn ở trong cung, ta chết rồi, cái chờ đợi bà sẽ là tuổi già thê lương và sự khi dễ vô tận; nữ nhân của ta còn đang mang đứa con sắp chào đời, nàng vẫn chỉ là thiếp thất, con của nàng sinh ra sẽ bị xem là thứ xuất, nàng và đứa bé làm sao có thể sống tốt đây?
Cho nên, ta không thể chết được.
Khi thấy một người đàn ông trung niên thoạt nhìn chất phát, trầm tĩnh bưng một cái bát vào, Triệu Trinh yên lặng không nói gì, chỉ mở mắt.
Người đàn ông trung niên nọ thở dài nói: “Rốt cục người cũng tỉnh rồi! Aizz, nơi này thiếu thầy thiếu thuốc, phải làm sao đây a!”
Triệu Trinh nghe thấy rõ ràng, người đàn ông này nói giọng địa phương Bắc Cương của nước Đại Kim. Nhưng Triệu Trinh vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng.
Người đàn ông nọ đỡ hắn lên uống một chén nước, lại đỡ hắn nằm xuống, rồi nói: “Trước tiên cứ nghỉ ngơi một lát đi, vợ ta đã lên núi hái cây bồ công anh và rễ bản lam (*) rồi, ráng uống vào, nói không chừng sẽ tốt hơn một chút!”
(* rễ bản lam: một vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh; bồ công anh ở đây là loại bồ công anh của Trung Quốc, hoa màu vàng, lá cây có thể dùng như một loại rau dinh dưỡng và có thể làm thuốc như lọc máu, giải nhiệt.)
Triệu Trinh không gửi gắm hy vọng vào công hiệu của rễ bản lam và bồ công anh gì đó không biết có hữu dụng hay không. Sau khi người đàn ông trung niên đi ra ngoài, hắn cố gắng cử động cánh tay, tháo hà bao mà Chu Tử làm cho hắn treo bên thắt lưng xuống — hắn nhớ rõ Chu Tử còn khâu một cái nút thắt bằng bạc cực kỳ buồn cười ở mặt trên. Triệu Trinh dùng răng nanh cắn cái nút bạc ra, rồi giấu nó ở dưới người.
Sau khi người đàn ông trung niên đi vào lần nữa, Triệu Trinh cố gắng giả giọng, lừa gạt ông ta, nói: “Bạc trên người ta… toàn bộ bị cướp đi… Nhưng nhà ta ở Kim Kinh… có chút tài sản… Ngươi có thể giúp ta… báo tin… họ nhất định sẽ hậu tạ ngươi…” Lúc đó Triệu Trinh mới lấy cái nút bạc kia ra.
Người đàn ông trung niên nhận lấy cái nút bạc, Triệu Trinh thấy trong mắt hắn vui mừng, liền cố gắng lấy ra khẩu pháo nhỏ dùng để báo tin đã sớm chuẩn bị trong hà bao: “Chỉ cần đốt cái này ở trước cửa nhà, tự nhiên sẽ có người đến đón ta!”
Người đàn ông trung niên nọ cảm thấy đúng là ở hiền gặp lành (*), hắn đã làm nhiều việc tốt như vậy, đây là lần đầu tiên được báo đáp: chỉ cần đốt một khẩu pháo nhỏ, là có thể nhận được một vật bằng bạc đẹp như vậy, bạc này thật sự là dễ kiếm a!
(* nguyên văn: hảo nhân hữu hảo báo: làm người tốt tất nhận kết quả tốt, MTY đổi lại thành tục ngữ VN cho dễ hiểu)
Hắn cầm cái nút bạc đi thương lượng với vợ. Vợ hắn dĩ nhiên là tán thành: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp Phù Đồ, chỉ tiện tay mà thôi sao lại không giúp người ta đi? Đi thôi!”
Sau khi Triệu Trinh được hai vợ chồng ân nhân đỡ dậy giúp hắn uống hai chén thuốc sắc rễ bản lam và bồ công anh, thì Triệu Tráng và Triệu Phúc đang lùng sục tìm kiếm gần đó đã tìm tới.
Mặc dù đã đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan, nhưng Triệu Trinh vẫn suy nghĩ âm mưu quỷ kế. Hắn luôn có cảm giác sự cố lần này là có người lợi dụng. Cho nên, Triệu Trinh sợ rằng hai vợ chồng này đem chuyện mình bị thương nặng tiết lộ ra ngoài.
Hắn lưỡng lự rất râu giữa hai lựa chọn khó khăn: giết người diệt khẩu hay cảm tạ ân nhân, cuối cùng Triệu Trinh quyết định tích chút đức cho đứa con sắp chào đời hoặc là đã chào đời của mình, không giết người diệt khẩu.
Trước khi đi, Triệu Trinh bảo Triệu Tráng tặng cho ân nhân mười lượng bạc trắng — hắn sợ cho nhiều hơn, hai vợ chồng nghèo này bỗng nhiên giàu lên, sẽ không nhịn được mà tiết lộ mọi chuyện ra ngoài.
Triệu Trinh được Triệu Tráng và Triệu Phúc đưa đến trấn Từ Thủy ở phía sau đại doanh ở Bắc Cương — vị mưu sĩ Tưởng Đức Hằng mà hắn giao ở lại trấn giữ biên giới mới (ở đầm lầy Khám Trạch) không quen ở trong doanh trại, nên mua một căn nhà trong trấn, đã dọn dẹp ngăn nắp, hiện tại đang bỏ trống.
Hầu đại phu và Hứa đại phu nhanh chân chạy tới, tiến hành mổ thịt rút mũi tên cho Triệu Trinh — trên mũi tên quả nhiên là có độc! Dù Hầu đại phu và Hứa đại phu y thuật cao minh, nhưng Triệu Trinh vẫn phải chịu không ít đau khổ, đến hôm nay, còn đang nằm liệt trên giường.
Sau khi hắn biết Chu Tử vì muốn tìm kiếm mình mà đến Bắc Cương, quả thực tức muốn sùi bọt mép — nữ nhân phá của này, không sợ nguy hiểm sao? Không lo cho đứa bé trong bụng sao? Muốn cho ta tuyệt hậu sao? Muốn khiến ta tức chết sao?
Đương nhiên, hắn không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm ở trên giường, cho nên đành phải tạm thời nuốt cơn giận này xuống, chờ Chu Tử đến đây, trừng trị nàng thật đích đáng, cho nàng biết khí thế của người làm chồng là như nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.