Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 77: Quyển 4 – Chương 77

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 77: Gặp thân thích Chu Tử ra mặt



Ba chị em dâu phủ Cao thừa tướng cùng đến, biểu hiện bộ mặt hợp tác hòa thuận mà nhiều năm hiếm có.

Trong giữa chính phòng của phủ Nam An vương, hai hàng cung nữ đứng thẳng hai bên, yên lặng như tờ.

Cao Thái phi ngồi trên ghế dựa, bên cạnh cái bàn lớn bằng gỗ lim khắc hình rồng không sừng, Chu Tử đoan trang đứng bên cạnh Cao Thái phi, yên lặng quan sát những vị phu nhân này.

Cao Đại phu nhân, Chu Tử đã từng gặp qua — cho tới bây giờ, ánh mắt của bà nhìn Chu Tử đều trực tiếp vượt qua, chỉ nhìn chằm chằm lên phía trên đầu Chu Tử, khiến Chu Tử vừa thấy bà liền tiếc nuối vóc dáng mình vẫn chưa đủ cao — mức độ ngạo mạn thật đúng là làm cho người ta khó có thể quên.

Đây là lần đầu tiên Chu Tử gặp Cao Tam phu nhân, thấy tướng mạo của bà tú lệ, ăn mặc khéo léo, khóe miệng ý cười, nhìn thật dễ gần.

Cao Tam phu nhân khác hẳn với Đại phu nhân, bà xuất thân từ thương gia buôn muối, bởi vì năm đó đúng lúc Lão Thái gia (bây giờ là Cao Thừa tướng) tu sửa kênh đào tốn rất nhiều tâm huyết, nhà bà đã quyên góp vô số bạc trắng, kết quả là được Cao Lão Thái gia làm chủ, gả làm vợ kế cho Cao lão Tam gia vừa mất vợ. Bởi vì xuất thân không cao, cho nên ở trước mặt Cao Đại phu nhân có xuất thân cao quý, bà luôn luôn có chút nhụt chí, nay vì tin tức đó, trong lòng có tính kế, nên trên mặt cười đến rất là thân thiện.

Cao Tứ phu nhân có lẽ là con dâu xấu nhất trong Cao phủ, Cao Đại phu nhân ngày thường còn trắng trẻo khí thế, mà bà vừa béo vừa đen, không hề có chút điểm nổi bật nào.

Chu Tử nhìn thấy bà liền cảm thấy rất kỳ quái: diện mạo như vậy làm sao có thể gả vào Cao phủ?

Kỳ thật, nếu nói trong đám chị em dâu người có xuất thân cao nhất, hẳn là thuộc về vị Tứ phu nhân này, bà là con gái riêng của tổ phụ Hưng Thịnh đế (ông nội Triệu Chính), nhưng bộ dạng lại không giống người cha ruột anh tuấn, cũng không giống mẹ ruột xinh đẹp tuyệt trần, mà giống ông ngoại bà – ục ịch đen đúa, cho nên, lão Hoàng đế chèn ép Cao thừa tướng, gả bà làm chính thê cho lão Tứ của Cao thừa tướng. Con gái lớn của bà cũng giống bà, bộ dạng không được xinh đẹp, cho nên bà ôm tấm lòng yêu thương của người làm mẹ, không muốn con gái lớn vào cung; ngược lại đứa con gái nhỏ Cao Liễn lại di truyền nhảy bậc, diện mạo giống bà ngoại, rất mỹ lệ, lại quá ngây thơ, cho nên Tứ phu nhân cũng thực lo lắng, không muốn nàng vào cung.

Ba vị phu nhân đi vào chính đường, đồng loạt quỳ xuống, hành quốc lễ với Cao Thái phi.

Sau khi đứng dậy, đợi một lát, lại phát hiện Cao Thái phi không cho họ ngồi xuống, sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới Chu Tử đang đứng bên cạnh Cao Thái phi.

Ba vị phu nhân đều hiểu được tiểu nha đầu Chu Tử năm đó Cao phủ mua đến tặng cho Nam An vương, nay đã bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, thành Chu trắc phi. Nhưng nghe nói thì nghe nói, nhìn thấy thì nhìn thấy, đều có chút không muốn chấp nhận sự thật này — năm đó gia nô này dập đầu hành đại lễ với mình, bây giờ lại thế này… thật sự là rất rất rất khảo nghiệm năng lực chịu đựng của các vị phu nhân cao quý a!

Cao Thái phi trầm ngâm không nói, trên mặt Chu Tử mang theo ý cười, hai người đều không mở miệng.

Cuối cùng vẫn là Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân thức thời, lập tức quỳ xuống hành quốc lễ với Chu Tử: “Thiếp thân bái kiến Trắc phi.”

Thân thể Cao Đại phu nhân cứng đờ, cuối cùng nhắm mắt quỳ xuống theo, thân mình vẫn thẳng tắp, đầu cũng ngẩng thật cao.

Chu Tử lại cười nói: “Chư vị xin đứng lên.” Lại nói: “Hoàng Oanh dọn chỗ!”

Hoàng Oanh, Hỉ Thước, Họa Mi chờ đến lúc này mới tiếp đón ba vị phu nhân ngồi xuống.

Ba vị Cao phu nhân trông mong nhìn Cao Thái phi, trong lòng tràn đầy tâm sự muốn kể ra, nhưng vị Chu trắc phi kia thật là không có mắt, vẫn mỉm cười đứng bên cạnh Cao Thái phi, cũng không biết tránh đi.

Đúng lúc này, Nhũ Yến đi lên bẩm báo nói tiểu Thế tử đã tỉnh giấc. Cao Thái phi lập tức mặt mày hớn hở: “Mau mau ẵm đến đây đi! Nghe nói tiểu Thế tử tối hôm qua ngủ cùng mẫu thân hắn, không biết thế nào rồi!”

Ba vị Cao phu nhân khi nghe Cao Thái phi nói “tiểu Thế tử” thì vẫn bình tĩnh; nhưng nghe Cao Thái phi nói tới “mẫu thân hắn” thì tất cả đều sửng sốt.



Vốn dĩ, trưởng tử thứ xuất con của thê thiếp được phong làm Thế tử, đã đủ kinh hãi thế tục rồi, nhưng đây là do Hoàng thượng tấn phong, cũng không ai dám nói năng gì, chẳng qua chỉ thầm oán một chút thôi. Người có tâm tư thì thầm nghĩ: Đứa bé mới sinh, có thể có phúc phận lớn như vậy sao? Nói không chừng không chịu nổi phúc phận lớn như vậy, sẽ sớm gặp hạn, đến lúc đó… — tỷ như Cao Tam phu nhân chính là đang nghĩ như vậy.

Nhưng mà, nay Thái phi nương nương gọi mẹ đẻ của tiểu Thế tử là “Mẫu thân”, điều này có chút ý vị sâu xa — vì chỉ có Vương phi tương lai mới có thể được gọi là “Mẫu thân” của tiểu Thế tử a, Chu trắc phi cho dù có là trắc phi, chẳng qua cũng chỉ là vị thiếp có thể tự mình nuôi dưỡng đứa bé thôi!

Cao Thái phi làm như không thấy biểu tình của mấy bà chị dâu này, ôm lấy Triệu Tử từ trong tay Nhũ Yến, miệng hỏi: “Cho tiểu Thế tử uống nước chưa?”

Nhũ Yến vội thưa: “Tiểu Thế tử vừa tỉnh đã tìm tổ mẫu, cho nên còn chưa kịp cho uống nước ạ!”

Cao Thái phi chơi đùa với Triệu Tử, hưng trí bừng bừng nói: “Bưng nước lại đây, để tự ta đút!”

Ba vị Cao phu nhân yên lặng nhìn Cao Thái phi cầm cái muỗng bạc nhỏ đút nước cho một đứa bé chưa dứt sữa, nhìn một lát, vẫn là Cao Tam phu nhân tỉnh ngộ trước, cười nói: “Bộ dạng tiểu Thế tử thật xinh xắn a, rất giống với Vương gia, lanh lợi tuấn tú!”

Cao Thái phi vừa nghe có người khen cháu trai mình, dù là xưa nay vẫn luôn thâm trầm, cũng cao hứng hẳn: “Diện mạo của cha con hắn đều giống ta!”

Cao Tứ phu nhân cũng vội phụ họa, đầu tiên là tỉ mỉ quan sát Cao Thái phi, sau đó đánh giá tiểu Thế tử, cuối cùng cười nói: “Đúng thế thật, hai bà cháu thật giống nhau!”

Cao Thái phi trên mặt đầy ý cười, vừa cho Triệu Tử uống nước, vừa chậm rãi nói: “Còn ta đây, thật vất vả mới xuất cung sống cùng Trinh Nhi, từ lâu đã quyết định không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, ngồi yên hưởng phúc thật tốt, khách khứa, thân thích lui tới trong Vương phủ, mọi chuyện đều giao cho Chu trắc phi, còn ta thì mặc kệ!”

Ba vị Cao phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu ra, hẳn phải tìm Chu trắc phi rồi.

Cao Đại phu nhân nghiến răng, cảm thấy vô hình bị lăng nhục, vì vậy chết cũng không mở miệng.

Cao Tam phu nhân cảm thấy chuyện trong lòng mình thật không cách nào nói với Chu trắc phi, vì thế trong lòng thầm tính kế, trên mặt vẫn tươi cười, ánh mắt nhìn tiểu Thế tử, miệng liên tục khen ngợi.

Cao Tứ phu nhân cũng giật mình, cảm thấy có hy vọng, nhìn về phía Chu trắc phi trong ánh mắt mang theo chút kỳ vọng.

Chu Tử không ngờ Cao Thái phi lập tức uỷ quyền đến mức này, nhớ đến việc tối hôm qua mình vừa mới bắt đầu chép phạt 《Nữ Giới》 chỉ mới một lần, trong lòng lại có chút xấu hổ ngượng ngùng.

Cao Thái phi cho bé uống nước xong, giao Triệu Tử cho nhũ mẫu, sai Nhũ Yến dẫn nhũ mẫu đến sau tấm bình phong cho bú sữa. Sau khi Triệu Tử ăn xong, Cao Thái phi tự mình ôm Triệu Tử, tiếp tục đến rừng cây rậm rạp ở hậu viện thám hiểm.

Cao Thái phi vừa rời đi, Chu Tử liền cười nói: “Mời các cữu phu nhân (cô, thím của chồng) đến phòng khách nhỏ cách vách nghỉ ngơi một chút!”

Đoàn người bước vào phòng khách nhỏ, trước tiên Chu Tử ngồi xuống vị trí chủ vị, rồi mới sai bảo Hoàng Oanh, Ngân Linh tiếp đón ba vị cữu phu nhân.

Ba vị phu nhân không nghĩ tới nàng ta dám ngông nghênh như vậy, đều có tâm tư khác nhau:

Đại phu nhân, sắc mặt tái nhợt, cả người cứng ngắc, cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc, ngồi phịch xuống ghế dựa lớn.

Tam phu nhân, trong lòng bắt đầu có ý tưởng khác, trên mặt cười đến càng ngọt ngào càng dễ gần.

Tứ phu nhân, hơi trầm ngâm, trực tiếp mở miệng nói: “Thiếp thân có việc làm phiền đến trắc phi ngài!”

Bà là người thẳng thắn, thấy Chu Tử mỉm cười nhìn mình, trong mắt hàm ý khích lệ, vì vậy luyến thoắng kể ra toàn bộ tình huống của mình.



Chu Tử mỉm cười nhìn bà, nói: “Cữu phu nhân có tấm lòng yêu thương ái nữ sâu sắc, ta nhất định sẽ truyền đạt lại với Vương gia.”

Cao Tứ phu nhân thấy thái độ của nàng rất chân thành, cũng thấy yên tâm, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Dùng xong bữa trưa, ba vị Cao phu nhân cáo từ, Chu Tử thừa dịp Triệu Tử ngủ trưa, tìm một cơ hội, kể lại chi tiết tình hình tiếp khách lúc sáng nói với Cao Thái phi.

Cao Thái phi cảm thấy Chu Tử làm việc cũng không tệ lắm, trong lòng rất vừa lòng, nhưng trên mặt không chút biểu hiện ra ngoài, thản nhiên nói: “Chuyện của Tứ cữu phu nhân, con thấy thế nào?”

Chu Tử vừa nghĩ vừa nói: “Chuyện của Tứ cữu phu nhân, cũng thông cảm cho bà ta một tấm lòng thương con.”

Cao Thái phi mỉm cười gật đầu: “Vậy chờ Vương gia nhà con về, con đi nói rõ với hắn đi!”

Chu Tử vội thưa vâng.

Buổi tối, Triệu Trinh cưỡi ngựa từ đại doanh ngoài thành trở về, không về thẳng Diên Hi cư, mà đi đến chính viện.

Cao Thái phi đang đặt Triệu Tử nằm trên giường La Hán chơi đùa, thấy Triệu Trinh tiến vào, trên mặt mỉm cười một cái, cũng không nói toạc ra, ngược lại hỏi: “Về rồi sao? Ăn tối chưa?”

Triệu Trinh miệng thì trả lời, mà ánh mắt lại quét một vòng khắp phòng.

Cao Thái phi biết hắn đang tìm Chu Tử, cũng không nói ra.

Triệu Trinh không thấy Chu Tử, liền ngồi với mẫu phi một lát, nhìn thấy Triệu Tử cũng rất vui thích, chỉ là không muốn ôm một cái.

Cao Thái phi nhìn ra rõ ràng trong lòng hắn sốt ruột lại dằn nóng nảy, nói chuyện với mình, trong lòng cảm thấy buồn cười đến lạ. Một lát sau, bà cảm thấy đã hành hạ Triệu Trinh đủ rồi, lúc này mới nói: “Chu Tử đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya cho con!”

Triệu Trinh vừa nghe liền mừng rỡ, trên mặt không lộ ra, tiếp tục kiên nhẫn ở cùng mẫu phi và con trai. Ngược lại Cao Thái phi thúc giục hắn: “Con đi đi! Hai bà cháu chúng ta không cần con phải ngồi đây chướng mắt!”

Lúc này Triệu Trinh mới ngượng ngùng đi ra ngoài. Trước tiên hắn đến Đông sương phòng, không tìm được Chu Tử, liền chắp tay sau lưng đứng ở cuối hành lang ngắm ánh trăng.

Các nữ quan và cung nữ hầu hạ Cao Thái phi đã từng tận mắt chứng kiến hắn đánh chết tươi một thái giám làm gian tế, đã sớm nhận định hắn là một Diêm Vương sống, nên cũng không dám đến chuốc họa, đều tránh xa hoặc lẩn mất; nha hoàn Ngân Linh, Thanh Châu đi theo Chu Tử đều là thủ hạ tự tay hắn đào đạo, không dám tới chịu mất mặt, vì thế Triệu Trinh vốn muốn hỏi hành tung của Chu Tử, đành phải lạnh tanh đứng ở dưới hành lang ngửa mặt lên trời ngắm trăng rằm.

Bởi vì có việc muốn cầu cạnh Triệu Trinh, cũng biết rõ sau khi Triệu Trinh vào kinh sẽ rất mệt nhọc, Chu Tử liền đến tiểu phòng bếp của Thái phi chỉ huy đầu bếp hầm canh bổ phổi nhuận khí, chuẩn bị chờ Triệu Trinh về bưng lên cho hắn.

Triệu Trinh làm gì có tâm trạng “phong hoa tuyết nguyệt” (ngắm cảnh), nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, trong lòng thầm nghĩ đêm qua Chu Tử tức giận như vậy, còn nhéo hông mình một cái như vậy, không biết đã nguôi giận chưa; bất quá nếu nàng chủ động chuẩn bị đồ ăn khuya cho mình, chắc là đã nguôi giận rồi; mà cũng chưa chắc, có lẽ nàng vì trước mặt mẫu phi, nên mới cố ý ra vẻ hiền lành…

Sau khi ngắm trăng được một lúc, Chu Tử vẫn chưa trở lại, Triệu Trinh không khỏi phiền muộn, đang muốn trở về Đông sương phòng, từ xa đã thấy Chu Tử mang theo vài nha hoàn bưng cái khay đi tới, trong lòng nhất thời vui rạo rực, trên mặt vẫn thản nhiên, quét mắt liếc Chu Tử một cái, chờ Chu Tử chủ động đến chào hỏi hắn.



Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook