Chương 84: Quyển 4 – Chương 84
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 84: Hỏi thăm tin tức, Chu Tử ghen
Nghe Cao Thái phi nói xong, Chu Tử liền cười nhìn Vương Tích Trân một cái, thầm nghĩ: Biểu muội của Triệu Trinh hử? Quan hệ thân thích này nên nói thế nào nhỉ?
Nàng vẫn nhớ rất rõ, có một lần mình ăn dấm chua của Vương Tích Trân, Triệu Trinh đã giải thích thế này — “Tích Trân là tứ tiểu thư của nhà Vương Thừa tướng, trưởng nữ của Vương Thừa tướng chính là Thục phi nương nương trong cung, mẹ đẻ của Thập Thất đệ của ta”.
Vương Tích Trân nhìn thấy trong ánh mắt của Chu trắc phi hàm ý nghi vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh thuần như tiên nữ bỗng ửng đỏ lên, lại vẫn mỉm cười không nói.
Đây chính là chỗ mà Cao Thái phi tán thưởng nhất ở nàng, không quan tâm hơn thua, gặp chuyện không loạn, đây mới chính là dáng vẻ của tiểu thư khuê các. Chu Tử cái gì cũng tốt, chẳng qua là không đủ khôn khéo, dáng vẻ cũng không đủ.
Chu Tử ngồi xuống ghế cao phía bên phải Cao Thái phi. Kim phu nhân và Vương Tích Trân cùng đứng dậy hành lễ chào Chu Tử. Chu Tử rất ung dung mỉm cười, gật gật đầu, nói: “Đều là thân thích cả, không cần đa lễ, đứng lên đi!”
Lời này nàng nói có hơi muộn một chút, Kim phu nhân và Vương Tích Trân đã hành lễ rồi. Bất quá họ cũng rất có phong độ, một mực mỉm cười ngồi lại vị trí của mình.
Cao Thái trước tiên hỏi Chu Tử tình hình về tiểu Thế tử, Chu Tử nói rõ từng việc. Bởi vì đang có khách, Cao Thái phi liền lệnh cho Nhũ Yến và Ngân Linh cùng bà vú dẫn tiểu Thế tử đi dạo trong Vương phủ: “Đây đều là sản nghiệp tương lai của tiểu Thế tử, hắn là tiểu chủ nhân tương lai của nơi này, không quen thuộc nơi này là không thể được!”
Kim phu nhân cùng Vương Tích Trân nghe Cao Thái phi nói như vậy, đều khép mi buông mắt, không nói gì. Đứa bé mới nhỏ như vậy, còn chưa được một tuổi, đã phong Thế tử này nọ, thật là vinh sủng quá mức!
Chu Tử vẫn còn rất để ý tới vị có thân phận “Biểu muội” bất thình lình — Vương Tích Trân này, quyết định kéo đề tài này trở lại, làm nũng với Cao Thái phi: “Thái phi nương nương, Vương tiểu thư này cùng trong phủ chúng ta…”
Cao Thái phi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy trong chuyện này có khúc mắc khó nói ra, cuối cùng úp úp mở mở nói: “Mẫu thân của di nương(*) của Tích Trân, là muội muội của mẫu thân ta.”
(* là mẹ của vợ bé của cha Tích Trân, “di nương” là cách gọi của con cái đối với vợ bé của cha, dù là mẹ ruột cũng không được gọi là “mẫu thân”.)
Chu Tử vẫn cảm thấy có chút nghi vấn: Lão thái thái là Lão tổ mẫu của Cao phủ, mà Cao phủ vốn là thế gia trăm năm ở thành Kim Kinh, nữ nhi của muội muội của Lão thái thái, cũng chính là cháu gái bên ngoại gọi bà bằng bác, lại đi gả cho người khác làm tiểu thiếp sao, cho dù người đó chính là cựu Thừa tướng đại nhân – Vương Nãi Bình sao?
Nàng rất muốn biết, nhưng Cao Thái phi lại không muốn tiếp tục phổ cập tin tức cho nàng, Vương Tích Trân và Kim phu nhân cũng không muốn nói thêm, vì thế đành phải xếp cờ thu trống không hỏi tới nữa.
Ngược lại, Cao Thái phi hôm nay thật hào hứng bừng bừng.
Bởi vì mẹ đẻ của Vương Tích Trân có thân phận rất thấp trong Cao phủ, cho nên luôn luôn không dám bàn chuyện hôn nhân với bên này, ngay cả bản thân Vương Tích Trân cũng không đề cập tới, cảm thấy rất mất mặt, chỉ nghe từ Vương Thục phi — trưởng tỷ đã chết của nàng — lúc trước đã từng bàn việc hôn nhân với Cao phủ. Chính vì lần này nàng nghe nói Cao Thái phi dọn đến Vương phủ ở Nam Cương, nàng cùng Diêu Thụy Hà đều cảm thấy lần này là cơ hội cuối cùng, cho nên mới mặt dày mày dạn đến đây bái kiến Cao Thái phi.
Cao Thái phi cũng giống Triệu Trinh, quả thật không phải là người hiếu khách cho lắm, nhưng dù sao đây cũng là thân thích của mẫu thân đã qua đời của bà – Cao lão phu nhân ở Cao phủ, cho nên tiếp đãi cũng thân thiết hơn vài phần.
Mấy người bọn họ ngồi nói chuyện trong chính đường, nói đến chuyện đại ca của Vương Tích Trân là Vương Tích Triều đã thành công vùng lên lấy lại tín nhiệm.
Vương Tích Triều cũng đi theo con đường của Tống Thục phi trong cung, tốn hơn phân nửa gia tài còn lại trong nhà, mưu cầu tìm cách vực dậy, lấy lại được tin tưởng.
Vương Tích Trân đối với chuyện này, tâm tư phức tạp, nhưng trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Đại ca được Hoàng thượng phái đến phủ Long Châu ở Bắc Cương làm Tri phủ, cả nhà đều đi theo, cũng viết thư bảo Tích Trân đi cùng!”
Tình huống thực tế là Vương Tích Triều cảm thấy thứ muội này của mình bộ dạng xinh đẹp, muốn gả Vương Tích Trân cho Tổng đốc Mã Liên Phương của Bắc Cương làm vợ kế, luôn viết thư thúc giục Vương Tích Trân đến đó.
Vương Tích Trân hỏi thăm một chút, tuổi của vị Tổng đốc Mã Liên Phương này đã hơn bốn mươi, chính thê tuy rằng đã chết, nhưng cũng đã để lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh năm đứa con trai đã trưởng thành; Mã Tổng đốc cũng không muốn bạc đãi bản thân mình, trong phòng cũng có vô số đào hồng liễu xanh.
Cho nên, nàng không muốn gả qua đó, nhưng đại ca cứ luôn thúc ép, nàng đã nghĩ muốn “đập nồi dìm thuyền”, nếu có thể gả cho chủ tử của Mã Liên Phương — Nam An vương Triệu Trinh, cho dù là làm tiểu thiếp cũng nguyện ý — khi còn bé, Triệu Trinh đã đồng ý sẽ lấy nàng, chỉ là bây giờ lại bị một con tiện tỳ mê hoặc!
Cao Thái phi so sánh một chút, phát hiện bởi vì Kim phu nhân và Vương tiểu thư xuất thân cao quý, lời nói cử chỉ rất có phong phạm của quý nữ nhà quyền quý; mặc dù Chu Tử thoải mái dễ gần, nhưng không thích nói chuyện, chỉ thản nhiên cười, có hơi ít lời.
Bà trong lòng thở dài — bà có cảm giác đang ép rắn nuốt voi rồi! Triệu Trinh đã từng nói rõ với bà: “Mẫu thân, nhi tử không thích nữ nhân qua lại kết giao thân thiết, luôn mưu toan làm ảnh hưởng chính sự của trượng phu, Chu Tử như thế là rất tốt!”
Nhưng mà, quý phụ quý nữ không tới lui giao tiếp, chẳng lẽ ngày ngày cứ chui rúc trong phủ mà đấu đá sao? Cao Thái phi nhìn Chu Tử một cái, phát hiện Chu Tử tuy rằng trên mặt mỉm cười, nhưng nụ cười cũng không đến đáy mắt, trong lòng lại là thở dài.
Triệu Trinh thật sự là đối xửa với Chu Tử quá tốt rồi, chỉ có một mình nàng. Trừ khi Chu Tử đấu đá với mẹ chồng, nếu không đấu đá trong phủ gì đó, một chút cũng không có!
Nhưng mà, Chu Tử vừa hiếu thuận, còn sinh ra Bánh Bao Nhỏ trắng tròn đáng yêu như thế! Nghĩ đến Triệu Tử, trong lòng Cao Thái phi liền thỏa mãn, vội hỏi Chu Tử: “Tiểu Thế tử đi theo con, hiện tại đã quen chưa?”
Nói đến Triệu Tử bé nhỏ, nụ cười giả vờ trên mặt Chu Tử lập tức biến thành chân thật, nói: “Thằng bé đang mọc răng, cứ luôn cắn lên người con, rất đau!”
Cao Thái phi cũng cười: “Không cắn mẹ hắn, chẳng lẽ cắn tổ mẫu già nua này của hắn sao?”
Chu Tử không cho là đúng, nói: “Thái phi…”
“Ha ha ha ha!” Cao Thái phi cười ha hả.
Kim phu nhân và Vương Tích Trân cũng cười giả lả.
Thấy cũng sắp đến buổi trưa, Cao Thái phi và Chu trắc phi nói đến tiểu Thế tử, càng nói càng cao hứng, cũng không nói đến chuyện mời cơm nước, Kim phu nhân và Vương Tích Trân liền cáo từ rời đi.
Cao Thái phi và Chu Tử cũng không giữ lại, chỉ lệnh Hoàng Oanh tiễn họ.
Buổi tối, Triệu Trinh trở về Diên Hi cư, hắn đi vào nội viện, Chu Tử liền cười hì hì bước ra đón.
Tối nay Chu Tử mặc một bộ lụa đen mỏng rộng thùng thình, mơ hồ lộ ra cái yếm màu đỏ cùng cái váy màu đen ánh kim, trên búi tóc rũ xuống cài một đàn trâm bươm bướm màu vàng kim, tôn lên đôi mắt đen trong suốt như ngọc, hơn nữa đôi môi đỏ tươi kia, thoạt nhìn có chút không giống ngày thường.
Triệu Trinh không khỏi nhìn sâu một cái, lại nhìn thoáng qua thêm một lần.
Triệu Trinh xưa nay thích Chu Tử ăn diện xinh đẹp, được khai tâm vui vẻ. Thấy Chu Tử vui vẻ, trong lòng mình cũng vui theo, quả thực là cực kỳ vui mừng.
Triệu Trinh nắm tay Chu Tử đi vào phòng ngủ.
Đến cửa phòng, Triệu Trinh liền theo bản năng nhìn lướt qua trong phòng, phát hiện Triệu Tử không ở đây, liền hỏi một tiếng: “Thế tử đâu?”
Chu Tử nghe thấy trong giọng nói của hắn ẩn chứa vui mừng, liền chu miệng mất hứng nói: “Chàng chán ghét Triệu Tử vậy sao?”
“Ta đi tắm!” Triệu Trinh mặt không chút thay đổi, sải bước nhanh chân đi về phía phòng tắm, “Chờ ta!”
Chờ Triệu Trinh đi ra, Chu Tử đã sớm cầm khăn lụa lớn đứng chờ. Nàng vừa tỉ mỉ lau tóc cho Triệu Trinh, vừa hỏi: “Vương gia của thiếp à, rốt cục chàng cùng tiểu thư Tích Trân kia có quan hệ thân thích thế nào a? Sao Thái phi nói nàng ta là biểu muội của chàng?”
Triệu Trinh cảm thấy mình ngửi thấy một mùi dấm chua nồng nặc, cau mày nghĩ ngợi một chút, cảm thấy mối quan hệ này thật là quá rối loạn, cuối cùng mới nói: “Thứ muội của bà ngoại ta, gả cho người có dòng dõi hơi thấp, sinh ra nữ nhi, chính là di nương của Tích Trân, năm đó gả cho Vương lão Thừa tướng làm thiếp, sau đó sinh ra Tích Trân!”
Triệu Trinh đã rất nể mặt mũi Chu Tử mà tận lực cập nhật thông tin rồi, ai ngờ Chu Tử vẫn còn rất tò mò hiếu kì, tiếp tục truy vấn: “Vậy tại sao Kim phu nhân và Vương Tích Trân lại thành biểu tỷ muội được?”
Triệu Trinh cảm thấy thật phiền, bèn quát: “Phiền chết được, loại chuyện này về sau đừng có hỏi ta, hỏi Triệu Hùng là được! Không phải ta đã giao Triệu Hùng cho nàng sao!” Lời còn chưa dứt, người đã sải bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến Nội thư phòng.
Chu Tử thấy dáng vẻ chạy trối chết của hắn, trong lòng cảm thấy hắn là đang chột dạ.
Không lâu sau, Triệu Hùng lại đây, bảo Ngân Linh đang canh giữ trước cửa nội viện vào trong truyền lời.
Chu Tử vội khoác thêm một cái áo ngắn ở bên ngoài, lại sợ Triệu Trinh ghen, bảo Ngân Linh kêu Triệu Hùng vào nội viện, mình không bước ra ngoài, mà cách cửa sổ tiếp tục bám riết không tha, hỏi rõ nguyên do: “Rốt cục phu nhân của Kim Tổng binh và Vương Tích Trân có quan hệ thân thích như thế nào?”
Đứng bên ngoài cửa sổ, Triệu Hùng trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: “Bẩm trắc phi, phụ thân của phu nhân Kim Tổng binh, cũng chính là cha vợ của Kim Tổng binh — là Diêu Mộc Lâm đại nhân, vợ kế của Diêu đại nhân là dì ruột của Vương tiểu thư.”
Cuối cùng, Chu Tử cũng hiểu được, thì ra hai tỷ muội mẫu thân của Vương Tích Trân, một người gả vào phủ Thừa Tướng làm tiểu thiếp cho Vương lão Thừa tướng, sinh ra Vương Tích Trân; một người gả cho Diêu Mộc Lâm đại nhân làm vợ kế, sinh ra Kim phu nhân Diêu Thụy Hà!
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, nhưng trong lòng cũng rất không vui.
Cũng không biết gần đây sao lại thế này, cảm xúc của Chu Tử luôn không tốt, rất bực bội, dễ giận, động một chút là nghĩ theo chiều hướng xấu.
Chẳng lẽ bởi vì nguyệt tín sắp đến?
Lúc nguyệt tín của Chu Tử đến, cũng có chút bực bội. Mà kể từ lần đó nàng sinh non, nguyệt tín cũng chưa đến.
Quay lại Mục lục
Nghe Cao Thái phi nói xong, Chu Tử liền cười nhìn Vương Tích Trân một cái, thầm nghĩ: Biểu muội của Triệu Trinh hử? Quan hệ thân thích này nên nói thế nào nhỉ?
Nàng vẫn nhớ rất rõ, có một lần mình ăn dấm chua của Vương Tích Trân, Triệu Trinh đã giải thích thế này — “Tích Trân là tứ tiểu thư của nhà Vương Thừa tướng, trưởng nữ của Vương Thừa tướng chính là Thục phi nương nương trong cung, mẹ đẻ của Thập Thất đệ của ta”.
Vương Tích Trân nhìn thấy trong ánh mắt của Chu trắc phi hàm ý nghi vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh thuần như tiên nữ bỗng ửng đỏ lên, lại vẫn mỉm cười không nói.
Đây chính là chỗ mà Cao Thái phi tán thưởng nhất ở nàng, không quan tâm hơn thua, gặp chuyện không loạn, đây mới chính là dáng vẻ của tiểu thư khuê các. Chu Tử cái gì cũng tốt, chẳng qua là không đủ khôn khéo, dáng vẻ cũng không đủ.
Chu Tử ngồi xuống ghế cao phía bên phải Cao Thái phi. Kim phu nhân và Vương Tích Trân cùng đứng dậy hành lễ chào Chu Tử. Chu Tử rất ung dung mỉm cười, gật gật đầu, nói: “Đều là thân thích cả, không cần đa lễ, đứng lên đi!”
Lời này nàng nói có hơi muộn một chút, Kim phu nhân và Vương Tích Trân đã hành lễ rồi. Bất quá họ cũng rất có phong độ, một mực mỉm cười ngồi lại vị trí của mình.
Cao Thái trước tiên hỏi Chu Tử tình hình về tiểu Thế tử, Chu Tử nói rõ từng việc. Bởi vì đang có khách, Cao Thái phi liền lệnh cho Nhũ Yến và Ngân Linh cùng bà vú dẫn tiểu Thế tử đi dạo trong Vương phủ: “Đây đều là sản nghiệp tương lai của tiểu Thế tử, hắn là tiểu chủ nhân tương lai của nơi này, không quen thuộc nơi này là không thể được!”
Kim phu nhân cùng Vương Tích Trân nghe Cao Thái phi nói như vậy, đều khép mi buông mắt, không nói gì. Đứa bé mới nhỏ như vậy, còn chưa được một tuổi, đã phong Thế tử này nọ, thật là vinh sủng quá mức!
Chu Tử vẫn còn rất để ý tới vị có thân phận “Biểu muội” bất thình lình — Vương Tích Trân này, quyết định kéo đề tài này trở lại, làm nũng với Cao Thái phi: “Thái phi nương nương, Vương tiểu thư này cùng trong phủ chúng ta…”
Cao Thái phi suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy trong chuyện này có khúc mắc khó nói ra, cuối cùng úp úp mở mở nói: “Mẫu thân của di nương(*) của Tích Trân, là muội muội của mẫu thân ta.”
(* là mẹ của vợ bé của cha Tích Trân, “di nương” là cách gọi của con cái đối với vợ bé của cha, dù là mẹ ruột cũng không được gọi là “mẫu thân”.)
Chu Tử vẫn cảm thấy có chút nghi vấn: Lão thái thái là Lão tổ mẫu của Cao phủ, mà Cao phủ vốn là thế gia trăm năm ở thành Kim Kinh, nữ nhi của muội muội của Lão thái thái, cũng chính là cháu gái bên ngoại gọi bà bằng bác, lại đi gả cho người khác làm tiểu thiếp sao, cho dù người đó chính là cựu Thừa tướng đại nhân – Vương Nãi Bình sao?
Nàng rất muốn biết, nhưng Cao Thái phi lại không muốn tiếp tục phổ cập tin tức cho nàng, Vương Tích Trân và Kim phu nhân cũng không muốn nói thêm, vì thế đành phải xếp cờ thu trống không hỏi tới nữa.
Ngược lại, Cao Thái phi hôm nay thật hào hứng bừng bừng.
Bởi vì mẹ đẻ của Vương Tích Trân có thân phận rất thấp trong Cao phủ, cho nên luôn luôn không dám bàn chuyện hôn nhân với bên này, ngay cả bản thân Vương Tích Trân cũng không đề cập tới, cảm thấy rất mất mặt, chỉ nghe từ Vương Thục phi — trưởng tỷ đã chết của nàng — lúc trước đã từng bàn việc hôn nhân với Cao phủ. Chính vì lần này nàng nghe nói Cao Thái phi dọn đến Vương phủ ở Nam Cương, nàng cùng Diêu Thụy Hà đều cảm thấy lần này là cơ hội cuối cùng, cho nên mới mặt dày mày dạn đến đây bái kiến Cao Thái phi.
Cao Thái phi cũng giống Triệu Trinh, quả thật không phải là người hiếu khách cho lắm, nhưng dù sao đây cũng là thân thích của mẫu thân đã qua đời của bà – Cao lão phu nhân ở Cao phủ, cho nên tiếp đãi cũng thân thiết hơn vài phần.
Mấy người bọn họ ngồi nói chuyện trong chính đường, nói đến chuyện đại ca của Vương Tích Trân là Vương Tích Triều đã thành công vùng lên lấy lại tín nhiệm.
Vương Tích Triều cũng đi theo con đường của Tống Thục phi trong cung, tốn hơn phân nửa gia tài còn lại trong nhà, mưu cầu tìm cách vực dậy, lấy lại được tin tưởng.
Vương Tích Trân đối với chuyện này, tâm tư phức tạp, nhưng trên mặt lộ vẻ vui mừng: “Đại ca được Hoàng thượng phái đến phủ Long Châu ở Bắc Cương làm Tri phủ, cả nhà đều đi theo, cũng viết thư bảo Tích Trân đi cùng!”
Tình huống thực tế là Vương Tích Triều cảm thấy thứ muội này của mình bộ dạng xinh đẹp, muốn gả Vương Tích Trân cho Tổng đốc Mã Liên Phương của Bắc Cương làm vợ kế, luôn viết thư thúc giục Vương Tích Trân đến đó.
Vương Tích Trân hỏi thăm một chút, tuổi của vị Tổng đốc Mã Liên Phương này đã hơn bốn mươi, chính thê tuy rằng đã chết, nhưng cũng đã để lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh năm đứa con trai đã trưởng thành; Mã Tổng đốc cũng không muốn bạc đãi bản thân mình, trong phòng cũng có vô số đào hồng liễu xanh.
Cho nên, nàng không muốn gả qua đó, nhưng đại ca cứ luôn thúc ép, nàng đã nghĩ muốn “đập nồi dìm thuyền”, nếu có thể gả cho chủ tử của Mã Liên Phương — Nam An vương Triệu Trinh, cho dù là làm tiểu thiếp cũng nguyện ý — khi còn bé, Triệu Trinh đã đồng ý sẽ lấy nàng, chỉ là bây giờ lại bị một con tiện tỳ mê hoặc!
Cao Thái phi so sánh một chút, phát hiện bởi vì Kim phu nhân và Vương tiểu thư xuất thân cao quý, lời nói cử chỉ rất có phong phạm của quý nữ nhà quyền quý; mặc dù Chu Tử thoải mái dễ gần, nhưng không thích nói chuyện, chỉ thản nhiên cười, có hơi ít lời.
Bà trong lòng thở dài — bà có cảm giác đang ép rắn nuốt voi rồi! Triệu Trinh đã từng nói rõ với bà: “Mẫu thân, nhi tử không thích nữ nhân qua lại kết giao thân thiết, luôn mưu toan làm ảnh hưởng chính sự của trượng phu, Chu Tử như thế là rất tốt!”
Nhưng mà, quý phụ quý nữ không tới lui giao tiếp, chẳng lẽ ngày ngày cứ chui rúc trong phủ mà đấu đá sao? Cao Thái phi nhìn Chu Tử một cái, phát hiện Chu Tử tuy rằng trên mặt mỉm cười, nhưng nụ cười cũng không đến đáy mắt, trong lòng lại là thở dài.
Triệu Trinh thật sự là đối xửa với Chu Tử quá tốt rồi, chỉ có một mình nàng. Trừ khi Chu Tử đấu đá với mẹ chồng, nếu không đấu đá trong phủ gì đó, một chút cũng không có!
Nhưng mà, Chu Tử vừa hiếu thuận, còn sinh ra Bánh Bao Nhỏ trắng tròn đáng yêu như thế! Nghĩ đến Triệu Tử, trong lòng Cao Thái phi liền thỏa mãn, vội hỏi Chu Tử: “Tiểu Thế tử đi theo con, hiện tại đã quen chưa?”
Nói đến Triệu Tử bé nhỏ, nụ cười giả vờ trên mặt Chu Tử lập tức biến thành chân thật, nói: “Thằng bé đang mọc răng, cứ luôn cắn lên người con, rất đau!”
Cao Thái phi cũng cười: “Không cắn mẹ hắn, chẳng lẽ cắn tổ mẫu già nua này của hắn sao?”
Chu Tử không cho là đúng, nói: “Thái phi…”
“Ha ha ha ha!” Cao Thái phi cười ha hả.
Kim phu nhân và Vương Tích Trân cũng cười giả lả.
Thấy cũng sắp đến buổi trưa, Cao Thái phi và Chu trắc phi nói đến tiểu Thế tử, càng nói càng cao hứng, cũng không nói đến chuyện mời cơm nước, Kim phu nhân và Vương Tích Trân liền cáo từ rời đi.
Cao Thái phi và Chu Tử cũng không giữ lại, chỉ lệnh Hoàng Oanh tiễn họ.
Buổi tối, Triệu Trinh trở về Diên Hi cư, hắn đi vào nội viện, Chu Tử liền cười hì hì bước ra đón.
Tối nay Chu Tử mặc một bộ lụa đen mỏng rộng thùng thình, mơ hồ lộ ra cái yếm màu đỏ cùng cái váy màu đen ánh kim, trên búi tóc rũ xuống cài một đàn trâm bươm bướm màu vàng kim, tôn lên đôi mắt đen trong suốt như ngọc, hơn nữa đôi môi đỏ tươi kia, thoạt nhìn có chút không giống ngày thường.
Triệu Trinh không khỏi nhìn sâu một cái, lại nhìn thoáng qua thêm một lần.
Triệu Trinh xưa nay thích Chu Tử ăn diện xinh đẹp, được khai tâm vui vẻ. Thấy Chu Tử vui vẻ, trong lòng mình cũng vui theo, quả thực là cực kỳ vui mừng.
Triệu Trinh nắm tay Chu Tử đi vào phòng ngủ.
Đến cửa phòng, Triệu Trinh liền theo bản năng nhìn lướt qua trong phòng, phát hiện Triệu Tử không ở đây, liền hỏi một tiếng: “Thế tử đâu?”
Chu Tử nghe thấy trong giọng nói của hắn ẩn chứa vui mừng, liền chu miệng mất hứng nói: “Chàng chán ghét Triệu Tử vậy sao?”
“Ta đi tắm!” Triệu Trinh mặt không chút thay đổi, sải bước nhanh chân đi về phía phòng tắm, “Chờ ta!”
Chờ Triệu Trinh đi ra, Chu Tử đã sớm cầm khăn lụa lớn đứng chờ. Nàng vừa tỉ mỉ lau tóc cho Triệu Trinh, vừa hỏi: “Vương gia của thiếp à, rốt cục chàng cùng tiểu thư Tích Trân kia có quan hệ thân thích thế nào a? Sao Thái phi nói nàng ta là biểu muội của chàng?”
Triệu Trinh cảm thấy mình ngửi thấy một mùi dấm chua nồng nặc, cau mày nghĩ ngợi một chút, cảm thấy mối quan hệ này thật là quá rối loạn, cuối cùng mới nói: “Thứ muội của bà ngoại ta, gả cho người có dòng dõi hơi thấp, sinh ra nữ nhi, chính là di nương của Tích Trân, năm đó gả cho Vương lão Thừa tướng làm thiếp, sau đó sinh ra Tích Trân!”
Triệu Trinh đã rất nể mặt mũi Chu Tử mà tận lực cập nhật thông tin rồi, ai ngờ Chu Tử vẫn còn rất tò mò hiếu kì, tiếp tục truy vấn: “Vậy tại sao Kim phu nhân và Vương Tích Trân lại thành biểu tỷ muội được?”
Triệu Trinh cảm thấy thật phiền, bèn quát: “Phiền chết được, loại chuyện này về sau đừng có hỏi ta, hỏi Triệu Hùng là được! Không phải ta đã giao Triệu Hùng cho nàng sao!” Lời còn chưa dứt, người đã sải bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến Nội thư phòng.
Chu Tử thấy dáng vẻ chạy trối chết của hắn, trong lòng cảm thấy hắn là đang chột dạ.
Không lâu sau, Triệu Hùng lại đây, bảo Ngân Linh đang canh giữ trước cửa nội viện vào trong truyền lời.
Chu Tử vội khoác thêm một cái áo ngắn ở bên ngoài, lại sợ Triệu Trinh ghen, bảo Ngân Linh kêu Triệu Hùng vào nội viện, mình không bước ra ngoài, mà cách cửa sổ tiếp tục bám riết không tha, hỏi rõ nguyên do: “Rốt cục phu nhân của Kim Tổng binh và Vương Tích Trân có quan hệ thân thích như thế nào?”
Đứng bên ngoài cửa sổ, Triệu Hùng trầm ngâm suy nghĩ một chút, nói: “Bẩm trắc phi, phụ thân của phu nhân Kim Tổng binh, cũng chính là cha vợ của Kim Tổng binh — là Diêu Mộc Lâm đại nhân, vợ kế của Diêu đại nhân là dì ruột của Vương tiểu thư.”
Cuối cùng, Chu Tử cũng hiểu được, thì ra hai tỷ muội mẫu thân của Vương Tích Trân, một người gả vào phủ Thừa Tướng làm tiểu thiếp cho Vương lão Thừa tướng, sinh ra Vương Tích Trân; một người gả cho Diêu Mộc Lâm đại nhân làm vợ kế, sinh ra Kim phu nhân Diêu Thụy Hà!
Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, nhưng trong lòng cũng rất không vui.
Cũng không biết gần đây sao lại thế này, cảm xúc của Chu Tử luôn không tốt, rất bực bội, dễ giận, động một chút là nghĩ theo chiều hướng xấu.
Chẳng lẽ bởi vì nguyệt tín sắp đến?
Lúc nguyệt tín của Chu Tử đến, cũng có chút bực bội. Mà kể từ lần đó nàng sinh non, nguyệt tín cũng chưa đến.
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.