Chương 86: Quyển 4 – Chương 86
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 86: Sinh oán hận, rời nhà trốn đi
Trong nháy mắt, tim Chu Tử chua xót đau đớn không chịu nổi. Nàng vô thức quay người trở về.
Ngân Linh và Thanh Châu từ phía sau đi đến, thấy nàng vội vã cướp đường chạy đi, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội ôm Triệu Tử đuổi theo.
Chạy mãi tới cửa ngoại viện Diên Hi cư, Chu Tử mới ngừng lại, nàng cúi đầu lau nước mắt trên mặt, quay đầu dặn dò Thanh Châu: “Kêu Triệu Hùng chuẩn bị xe cho ta!” Lại nói: “Cũng gọi nhũ mẫu đến luôn!”
Ngân Linh ôm tiểu Thế tử, trong lòng thấp thỏm không yên. Từ hai năm trước đi theo Chu trắc phi tới bây giờ, nàng chưa từng thấy Chu trắc phi có bộ dạng thất thố như vậy! Cho dù là lần trước vì Vương gia đính hôn, Chu trắc phi âm thầm lẩn trốn, nhưng mãi cho đến trước giờ khắc kia, thoạt nhìn Chu trắc phi vẫn rất an tường rất bình tĩnh!
Xe ngựa rất nhanh đã được chuẩn bị, Triệu Hùng vốn muốn cùng ngồi phía trước với phu xe, hắn đã bước lên rồi, lại bị Chu trắc phi gọi xuống: “Ngươi đi xuống đi! Có Ngân Linh đi cùng ta là được rồi!”
Triệu Hùng đành phải xuống xe, trơ mắt nhìn Chu trắc phi mang theo tiểu Thế tử ngồi trong xe. Ngân Linh, Thanh Châu cùng nhũ mẫu vừa mới chạy tới cực kỳ thấp thỏm.
Lúc lên xe, Ngân Linh nháy mắt với Triệu Hùng.
Triệu Hùng lập tức ngầm hiểu, hắn lặng lẽ gọi một gã sai vặt thân tín tên là Hàn Tử Xuyên đến, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, bảo Hàn Tử Xuyên chờ xe vừa chạy đi, liền chạy đến Ngoại thư phòng báo cho Vương gia.
Chu Tử ngồi vào chỗ của mình, tâm trạng rối bời cũng bình ổn được một chút, nói với Ngân Linh: “Gọi cả Triệu Hùng lên luôn!” Mình nàng thì cũng chẳng sao, nhưng Triệu Tử không thể gặp nguy hiểm gì!
Ngân Linh vội mở cửa xe, khoát tay với Triệu Hùng, chỉ vào chỗ trước xe. Triệu Hùng lập tức nhảy lên xe, ngồi xuống bên cạnh phu xe. Xe ngựa một đường chạy thẳng về phía trước, khi đến chạy đến cửa hông của Vương phủ, Chu Tử mới nói: “Đến chùa Bồ Đề ở thành Đông!”
Trong thành Nhuận Dương, nơi phồn hoa nhất không phải là phường Diên Khánh ở thành Đông, mà là nơi yên tĩnh trong chốn náo nhiệt – chùa Bồ Đề, được xây giữa phường Diên Khánh. Nghe nói rất linh nghiệm, cho nên hương khói của chùa Bồ Đề rất thịnh vượng.
Ngân Linh vừa nghe thấy Chu trắc phi muốn dẫn tiểu Thế tử đến nơi nổi tiếng phồn hoa – phường Diên Khánh, vội đề nghị: “Trắc phi, có nên phái người đi trước dọn đường không?”
Chu Tử có chút buồn bã: “Cần gì chứ? Chúng ta đi sẽ không để cho người khác đi sao? Đến đó cứ lặng lẽ đi vào, có ai biết thân phận của chúng ta đâu!”
Ngân Linh thấy vẻ mặt nàng khác lạ, liền thoáng cao giọng một chút, muốn Triệu Hùng đang ngồi phía trước có thể nghe rõ: “Chu trắc phi có dặn, đi đến chùa Bồ Đề ở thành Đông!”
Triệu Hùng nói “Rõ!”. Hắn hiểu ý Ngân Linh, bắt đầu chú ý để lại dấu hiệu trên đường cho ám vệ của phủ Nam An vương.
Ngồi trong xe ngựa không hề có chút xóc nảy, Chu Tử nhớ ra xe ngựa này là Triệu Trinh tự cải tiến cho mình, từ Nhuận Dương đưa đến Kim Kinh, lại từ Kim Kinh mang về Nhuận Dương.
Xe còn đây, nhưng người cũng đã thay lòng.
Hồng nhan còn chưa già, ân ái đã đứt đoạn.
Nghĩ đến đây, lòng của nàng liền đau đớn không chịu nổi, chớp mắt một cái nước mắt đã sớm đọng lại, trong đôi mắt to tròn long lanh, lại không dám tùy ý chảy xuống.
Triệu Tử nằm trong lòng nàng đã ngủ thiếp đi, Chu Tử giao con cho nhũ mẫu, mình giơ tay áo che mặt, cúi đầu không nói. Nước mắt của nàng bắt đầu không ngừng chảy xuống, thoáng chốc đã thấm ướt ống tay áo.
Mang theo tâm tình tự làm khổ mình, Chu Tử bắt đầu suy nghĩ đến những ngày rời xa Triệu Trinh sau này — chẳng lẽ bảo nàng ở lại nhìn hắn và Vương Tích Trân hai người tương thân tương thân tương ái sao?
Trong tay nàng cũng có đủ bạc, cũng có đất đai nhà cửa — vì giúp nàng dễ ghi danh làm hộ thiếp, Triệu Trinh sai người mua cho Chu Tử một ngôi nhà ở Nhuận Dương, đứng tên Chu Tử, giấy tờ mua bán vẫn còn trong tay nàng.
Chu Tử cảm thấy mình có cắt đứt quan hệ với Triệu Trinh, mang theo Triệu Tử dọn ra ngoài, cũng có thể sống rất khá, đương nhiên, nhất định cũng phải tìm cách mang Ngân Linh theo, bằng không mình và Triệu Tử, cô nhi quả phụ sẽ bị người ta bắt nạt!
Về phần Triệu Trinh và Cao Thái phi có thể cho mình đem Triệu Tử đi không, Chu Tử nghĩ rất lạc quan — nếu sau khi Vương Tích Trân vào Vương phủ, có con riêng của nàng ta, nhất định sẽ có ý khuyến khích đưa Triệu Tử cho mình, nếu như mình nghĩ ra cách. Dù sao, tuy rằng Triệu Tử mang danh phận là trưởng tử của Nam An vương, nhưng chỉ là con thứ mà thôi.
Tuy rằng trong lòng không ngừng tự an ủi mình, nhưng Chu Tử vẫn không ngừng chảy nước mắt. Nàng cũng không muốn để Ngân Linh, Thanh Châu và nhũ mẫu nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng nước mắt giống như bị mở van, không khống chế được mà tràn ra ngoài. Nàng lau xong lại chảy, chảy xong lại lau, liên tục không dứt.
Ngân Linh ở cùng Chu Tử lâu nhất, từ lâu đã phát hiện ra nàng khác thường, thấy nàng khóc thành ra như vậy cũng không dám lên tiếng còn liều mạng che giấu, chỉ dùng tay áo che mặt, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Nàng rút ra một cái khăn lụa sạch sẽ, đưa cho Chu Tử, thấp giọng nói: “Trắc phi, lau nước mắt trước đi!”
Ống tay áo Chu Tử đã bị nước mắt thấm ướt, nàng nhận lấy khăn tay Ngân Linh đưa qua, che kín hai mắt của mình.
Trong nháy mắt nàng đổi khăn tay, Ngân Linh thấy được đôi mắt sưng đỏ của nàng. Trong lòng Ngân Linh cực kỳ khổ sở. Nàng không nhịn được, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Chu Tử, nhỏ giọng an ủi: “Trắc phi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Ngân Linh sẽ luôn đi theo người!”
Ngân Linh khống chế lực đạo vừa phải, cảm xúc của Chu Tử cũng từ từ dịu xuống.
Tuy rằng rất khổ sở, rất thương tâm, nhưng bây giờ không phải lúc để thương tâm! Chu Tử đẩy cánh cửa sổ nhỏ trước xe ra, hỏi Triệu Hùng ngồi trước xe: “Đến đâu rồi?”
“Bẩm trắc phi, đã đến phường Diên Khánh, đi về phía trước thêm một dặm đường nữa là đến chùa Bồ Đề ạ”
Chu Tử không nói gì nữa, ngồi sát vào Ngân Linh, ánh mắt nhìn Triệu Tử đang ngủ say trong lòng nhũ mẫu, lại thêm đau lòng. Tình cảm của nàng và Triệu Trinh tan vỡ, tương lai Bánh Bao Nhỏ hẳn sẽ là người khó xử nhất?!
Thấy xe ngựa sắp đến chùa Bồ Đề, Chu Tử lại đột nhiên nói với Triệu Hùng: “Ở ngã tư trước chùa Bồ Đề, rẽ trái, đi thẳng hướng bắc!”
Triệu Hùng sửng sốt. Sau khi nghe Ngân Linh nói “Chu trắc phi có dặn, đi đến chùa Bồ Đề ở thành Đông”, hắn liền truyền tin cho mật thám của Vương gia. Hiện tại trắc phi muốn đổi lộ trình, thì không thể lập tức truyền tin ra ngoài rồi!
Hắn chỉ hơi hoảng hốt, lập tức bảo phu xe: “Rẽ trái, đi thẳng hướng bắc!”
Phu xe nghe lệnh, lập tức khống chế ngựa ngoặt sang bên trái. Xe ngựa chạy thẳng một đường theo hướng Bắc, đến khi đã ra khỏi phường Diên Khánh, tiến vào phường Phúc Thọ ở phía bắc thành Nhuận Dương, Chu Tử mới bảo: “Đến con hẻm nhỏ Yến Tử, phường Phúc Thọ!”
Xe ngựa ngừng lại trước một ngôi nhà nhỏ trong hẻm Yến Tử.
Đám người Chu Tử xuống xe. Triệu Hùng phụng lệnh của Chu trắc tiến lên gõ cửa, một ma ma ra mở cửa. Vừa thấy nhóm người Chu Tử, bà lập tức nở nụ cười: “Ai da, phu nhân đã tới rồi!” rồi vội mời đoàn người Chu Tử vào trong.
Vị ma ma này tên là Lý ma ma, khi Chu Tử còn là phu nhân, đã thuê bà đến trông coi nhà cửa. Bà mang theo nữ nhi thủ tiết và cháu ngoại ở lại đây, phụ trách trông coi, quét tước, dọn dẹp nơi này.
Lý ma ma thấy mí mắt sưng đỏ của Chu Tử, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ mời họ vào chính phòng.
Kỳ thật, ngôi nhà này của Chu Tử rất nhỏ, năm đó Triệu Trinh chỉ tùy ý dặn dò hạ nhân một chút, nói là muốn mua một căn nhà nhỏ thôi, như vậy mới không khiến người để ý.
Cho nên nhà này thực rất nhỏ nhắn xinh xắn, chính phòng có năm gian nhìn ra hướng nam, phía đông chính phòng là ba gian phòng nhỏ — là phòng chứa đồ, phòng ở của mẹ con Lý ma ma, và phòng bếp; phía tây chính phòng là một cái đình nho nhỏ bằng cỏ tranh. Cái sân giữa viện cũng nho nhỏ, ở trước cửa phòng bếp chỉ trồng hai gốc cây đào, hiện tại là mùa đông, cây đào trụi lá, chỉ còn sót lại vài chiếc lá khô và một quả đào to run rẩy đung đưa trong gió rét.
Sau khi Triệu Hùng nhìn quanh một vòng, cảm thấy ngôi nhà có thể nói là “chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng”.
Chu Tử vào buồng trong nghỉ ngơi, căn dặn Lý ma ma: “Lý ma ma, đến tửu lâu trên đường lớn ở đầu ngõ đặt một bàn tiệc, đưa đến đây đi!”
Ngân Linh lấy ra một thỏi bạc ước chừng sáu bảy lượng đưa cho Lý ma ma.
Triệu Hùng vội nói: “Để nô tài đi cho!”
Chu Tử uể oải nói: “Để cho Lý ma ma đi đi, mấy người các ngươi, cả phu xe nữa, đều không được đi ra ngoài!”
Triệu Hùng và Ngân Linh nhìn nhau một cái liền hiểu được Chu trắc phi là đang sợ bọn họ đi truyền tin ra ngoài.
Sau khi bàn tiệc được đưa tới, Triệu Hùng và phu xe ăn trong gian nhà kề, Chu Tử ăn không vô, liền bảo Ngân Linh, Thanh Châu và nhũ mẫu cùng ngồi xuống ăn chung.
Lý ma ma đã và nữ nhi đã ăn cơm trưa, đứng ở một bên hầu hạ.
Triệu Tử còn đang ngủ.
Chu Tử tiến vào phòng trong, thấy mọi nơi đều sạch sẽ, xem ra mẹ con Lý ma ma cũng thật chịu khó, rồi không xem xét gì nữa, kêu con gái của Lý ma ma đổi chăn nệm mới trong phòng ngủ, rồi mới bảo nhũ mẫu đặt Triệu Tử lên giường, mình cũng nằm xuống cạnh Triệu Tử.
Vừa nằm xuống, Chu Tử liền cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu óc, cứ như trời đất quay cuồng. Nàng dứt khoát kéo chăn, nghiêng mình tựa sát vào thân thể nhỏ bé mập mạp ấm áp của Bánh Bao Nhỏ, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi — việc ngày mai để ngày mai tính, ngày mai là một ngày mới, một ngày mới sẽ có hy vọng mới.
Quay lại Mục lục
☆Chương
Trong nháy mắt, tim Chu Tử chua xót đau đớn không chịu nổi. Nàng vô thức quay người trở về.
Ngân Linh và Thanh Châu từ phía sau đi đến, thấy nàng vội vã cướp đường chạy đi, không biết đã xảy ra chuyện gì, vội ôm Triệu Tử đuổi theo.
Chạy mãi tới cửa ngoại viện Diên Hi cư, Chu Tử mới ngừng lại, nàng cúi đầu lau nước mắt trên mặt, quay đầu dặn dò Thanh Châu: “Kêu Triệu Hùng chuẩn bị xe cho ta!” Lại nói: “Cũng gọi nhũ mẫu đến luôn!”
Ngân Linh ôm tiểu Thế tử, trong lòng thấp thỏm không yên. Từ hai năm trước đi theo Chu trắc phi tới bây giờ, nàng chưa từng thấy Chu trắc phi có bộ dạng thất thố như vậy! Cho dù là lần trước vì Vương gia đính hôn, Chu trắc phi âm thầm lẩn trốn, nhưng mãi cho đến trước giờ khắc kia, thoạt nhìn Chu trắc phi vẫn rất an tường rất bình tĩnh!
Xe ngựa rất nhanh đã được chuẩn bị, Triệu Hùng vốn muốn cùng ngồi phía trước với phu xe, hắn đã bước lên rồi, lại bị Chu trắc phi gọi xuống: “Ngươi đi xuống đi! Có Ngân Linh đi cùng ta là được rồi!”
Triệu Hùng đành phải xuống xe, trơ mắt nhìn Chu trắc phi mang theo tiểu Thế tử ngồi trong xe. Ngân Linh, Thanh Châu cùng nhũ mẫu vừa mới chạy tới cực kỳ thấp thỏm.
Lúc lên xe, Ngân Linh nháy mắt với Triệu Hùng.
Triệu Hùng lập tức ngầm hiểu, hắn lặng lẽ gọi một gã sai vặt thân tín tên là Hàn Tử Xuyên đến, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, bảo Hàn Tử Xuyên chờ xe vừa chạy đi, liền chạy đến Ngoại thư phòng báo cho Vương gia.
Chu Tử ngồi vào chỗ của mình, tâm trạng rối bời cũng bình ổn được một chút, nói với Ngân Linh: “Gọi cả Triệu Hùng lên luôn!” Mình nàng thì cũng chẳng sao, nhưng Triệu Tử không thể gặp nguy hiểm gì!
Ngân Linh vội mở cửa xe, khoát tay với Triệu Hùng, chỉ vào chỗ trước xe. Triệu Hùng lập tức nhảy lên xe, ngồi xuống bên cạnh phu xe. Xe ngựa một đường chạy thẳng về phía trước, khi đến chạy đến cửa hông của Vương phủ, Chu Tử mới nói: “Đến chùa Bồ Đề ở thành Đông!”
Trong thành Nhuận Dương, nơi phồn hoa nhất không phải là phường Diên Khánh ở thành Đông, mà là nơi yên tĩnh trong chốn náo nhiệt – chùa Bồ Đề, được xây giữa phường Diên Khánh. Nghe nói rất linh nghiệm, cho nên hương khói của chùa Bồ Đề rất thịnh vượng.
Ngân Linh vừa nghe thấy Chu trắc phi muốn dẫn tiểu Thế tử đến nơi nổi tiếng phồn hoa – phường Diên Khánh, vội đề nghị: “Trắc phi, có nên phái người đi trước dọn đường không?”
Chu Tử có chút buồn bã: “Cần gì chứ? Chúng ta đi sẽ không để cho người khác đi sao? Đến đó cứ lặng lẽ đi vào, có ai biết thân phận của chúng ta đâu!”
Ngân Linh thấy vẻ mặt nàng khác lạ, liền thoáng cao giọng một chút, muốn Triệu Hùng đang ngồi phía trước có thể nghe rõ: “Chu trắc phi có dặn, đi đến chùa Bồ Đề ở thành Đông!”
Triệu Hùng nói “Rõ!”. Hắn hiểu ý Ngân Linh, bắt đầu chú ý để lại dấu hiệu trên đường cho ám vệ của phủ Nam An vương.
Ngồi trong xe ngựa không hề có chút xóc nảy, Chu Tử nhớ ra xe ngựa này là Triệu Trinh tự cải tiến cho mình, từ Nhuận Dương đưa đến Kim Kinh, lại từ Kim Kinh mang về Nhuận Dương.
Xe còn đây, nhưng người cũng đã thay lòng.
Hồng nhan còn chưa già, ân ái đã đứt đoạn.
Nghĩ đến đây, lòng của nàng liền đau đớn không chịu nổi, chớp mắt một cái nước mắt đã sớm đọng lại, trong đôi mắt to tròn long lanh, lại không dám tùy ý chảy xuống.
Triệu Tử nằm trong lòng nàng đã ngủ thiếp đi, Chu Tử giao con cho nhũ mẫu, mình giơ tay áo che mặt, cúi đầu không nói. Nước mắt của nàng bắt đầu không ngừng chảy xuống, thoáng chốc đã thấm ướt ống tay áo.
Mang theo tâm tình tự làm khổ mình, Chu Tử bắt đầu suy nghĩ đến những ngày rời xa Triệu Trinh sau này — chẳng lẽ bảo nàng ở lại nhìn hắn và Vương Tích Trân hai người tương thân tương thân tương ái sao?
Trong tay nàng cũng có đủ bạc, cũng có đất đai nhà cửa — vì giúp nàng dễ ghi danh làm hộ thiếp, Triệu Trinh sai người mua cho Chu Tử một ngôi nhà ở Nhuận Dương, đứng tên Chu Tử, giấy tờ mua bán vẫn còn trong tay nàng.
Chu Tử cảm thấy mình có cắt đứt quan hệ với Triệu Trinh, mang theo Triệu Tử dọn ra ngoài, cũng có thể sống rất khá, đương nhiên, nhất định cũng phải tìm cách mang Ngân Linh theo, bằng không mình và Triệu Tử, cô nhi quả phụ sẽ bị người ta bắt nạt!
Về phần Triệu Trinh và Cao Thái phi có thể cho mình đem Triệu Tử đi không, Chu Tử nghĩ rất lạc quan — nếu sau khi Vương Tích Trân vào Vương phủ, có con riêng của nàng ta, nhất định sẽ có ý khuyến khích đưa Triệu Tử cho mình, nếu như mình nghĩ ra cách. Dù sao, tuy rằng Triệu Tử mang danh phận là trưởng tử của Nam An vương, nhưng chỉ là con thứ mà thôi.
Tuy rằng trong lòng không ngừng tự an ủi mình, nhưng Chu Tử vẫn không ngừng chảy nước mắt. Nàng cũng không muốn để Ngân Linh, Thanh Châu và nhũ mẫu nhìn thấy bộ dạng này của mình, nhưng nước mắt giống như bị mở van, không khống chế được mà tràn ra ngoài. Nàng lau xong lại chảy, chảy xong lại lau, liên tục không dứt.
Ngân Linh ở cùng Chu Tử lâu nhất, từ lâu đã phát hiện ra nàng khác thường, thấy nàng khóc thành ra như vậy cũng không dám lên tiếng còn liều mạng che giấu, chỉ dùng tay áo che mặt, trong lòng cũng cực kỳ khó chịu. Nàng rút ra một cái khăn lụa sạch sẽ, đưa cho Chu Tử, thấp giọng nói: “Trắc phi, lau nước mắt trước đi!”
Ống tay áo Chu Tử đã bị nước mắt thấm ướt, nàng nhận lấy khăn tay Ngân Linh đưa qua, che kín hai mắt của mình.
Trong nháy mắt nàng đổi khăn tay, Ngân Linh thấy được đôi mắt sưng đỏ của nàng. Trong lòng Ngân Linh cực kỳ khổ sở. Nàng không nhịn được, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Chu Tử, nhỏ giọng an ủi: “Trắc phi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Ngân Linh sẽ luôn đi theo người!”
Ngân Linh khống chế lực đạo vừa phải, cảm xúc của Chu Tử cũng từ từ dịu xuống.
Tuy rằng rất khổ sở, rất thương tâm, nhưng bây giờ không phải lúc để thương tâm! Chu Tử đẩy cánh cửa sổ nhỏ trước xe ra, hỏi Triệu Hùng ngồi trước xe: “Đến đâu rồi?”
“Bẩm trắc phi, đã đến phường Diên Khánh, đi về phía trước thêm một dặm đường nữa là đến chùa Bồ Đề ạ”
Chu Tử không nói gì nữa, ngồi sát vào Ngân Linh, ánh mắt nhìn Triệu Tử đang ngủ say trong lòng nhũ mẫu, lại thêm đau lòng. Tình cảm của nàng và Triệu Trinh tan vỡ, tương lai Bánh Bao Nhỏ hẳn sẽ là người khó xử nhất?!
Thấy xe ngựa sắp đến chùa Bồ Đề, Chu Tử lại đột nhiên nói với Triệu Hùng: “Ở ngã tư trước chùa Bồ Đề, rẽ trái, đi thẳng hướng bắc!”
Triệu Hùng sửng sốt. Sau khi nghe Ngân Linh nói “Chu trắc phi có dặn, đi đến chùa Bồ Đề ở thành Đông”, hắn liền truyền tin cho mật thám của Vương gia. Hiện tại trắc phi muốn đổi lộ trình, thì không thể lập tức truyền tin ra ngoài rồi!
Hắn chỉ hơi hoảng hốt, lập tức bảo phu xe: “Rẽ trái, đi thẳng hướng bắc!”
Phu xe nghe lệnh, lập tức khống chế ngựa ngoặt sang bên trái. Xe ngựa chạy thẳng một đường theo hướng Bắc, đến khi đã ra khỏi phường Diên Khánh, tiến vào phường Phúc Thọ ở phía bắc thành Nhuận Dương, Chu Tử mới bảo: “Đến con hẻm nhỏ Yến Tử, phường Phúc Thọ!”
Xe ngựa ngừng lại trước một ngôi nhà nhỏ trong hẻm Yến Tử.
Đám người Chu Tử xuống xe. Triệu Hùng phụng lệnh của Chu trắc tiến lên gõ cửa, một ma ma ra mở cửa. Vừa thấy nhóm người Chu Tử, bà lập tức nở nụ cười: “Ai da, phu nhân đã tới rồi!” rồi vội mời đoàn người Chu Tử vào trong.
Vị ma ma này tên là Lý ma ma, khi Chu Tử còn là phu nhân, đã thuê bà đến trông coi nhà cửa. Bà mang theo nữ nhi thủ tiết và cháu ngoại ở lại đây, phụ trách trông coi, quét tước, dọn dẹp nơi này.
Lý ma ma thấy mí mắt sưng đỏ của Chu Tử, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ mời họ vào chính phòng.
Kỳ thật, ngôi nhà này của Chu Tử rất nhỏ, năm đó Triệu Trinh chỉ tùy ý dặn dò hạ nhân một chút, nói là muốn mua một căn nhà nhỏ thôi, như vậy mới không khiến người để ý.
Cho nên nhà này thực rất nhỏ nhắn xinh xắn, chính phòng có năm gian nhìn ra hướng nam, phía đông chính phòng là ba gian phòng nhỏ — là phòng chứa đồ, phòng ở của mẹ con Lý ma ma, và phòng bếp; phía tây chính phòng là một cái đình nho nhỏ bằng cỏ tranh. Cái sân giữa viện cũng nho nhỏ, ở trước cửa phòng bếp chỉ trồng hai gốc cây đào, hiện tại là mùa đông, cây đào trụi lá, chỉ còn sót lại vài chiếc lá khô và một quả đào to run rẩy đung đưa trong gió rét.
Sau khi Triệu Hùng nhìn quanh một vòng, cảm thấy ngôi nhà có thể nói là “chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng”.
Chu Tử vào buồng trong nghỉ ngơi, căn dặn Lý ma ma: “Lý ma ma, đến tửu lâu trên đường lớn ở đầu ngõ đặt một bàn tiệc, đưa đến đây đi!”
Ngân Linh lấy ra một thỏi bạc ước chừng sáu bảy lượng đưa cho Lý ma ma.
Triệu Hùng vội nói: “Để nô tài đi cho!”
Chu Tử uể oải nói: “Để cho Lý ma ma đi đi, mấy người các ngươi, cả phu xe nữa, đều không được đi ra ngoài!”
Triệu Hùng và Ngân Linh nhìn nhau một cái liền hiểu được Chu trắc phi là đang sợ bọn họ đi truyền tin ra ngoài.
Sau khi bàn tiệc được đưa tới, Triệu Hùng và phu xe ăn trong gian nhà kề, Chu Tử ăn không vô, liền bảo Ngân Linh, Thanh Châu và nhũ mẫu cùng ngồi xuống ăn chung.
Lý ma ma đã và nữ nhi đã ăn cơm trưa, đứng ở một bên hầu hạ.
Triệu Tử còn đang ngủ.
Chu Tử tiến vào phòng trong, thấy mọi nơi đều sạch sẽ, xem ra mẹ con Lý ma ma cũng thật chịu khó, rồi không xem xét gì nữa, kêu con gái của Lý ma ma đổi chăn nệm mới trong phòng ngủ, rồi mới bảo nhũ mẫu đặt Triệu Tử lên giường, mình cũng nằm xuống cạnh Triệu Tử.
Vừa nằm xuống, Chu Tử liền cảm thấy hoa mắt choáng váng đầu óc, cứ như trời đất quay cuồng. Nàng dứt khoát kéo chăn, nghiêng mình tựa sát vào thân thể nhỏ bé mập mạp ấm áp của Bánh Bao Nhỏ, thoáng chốc đã ngủ thiếp đi — việc ngày mai để ngày mai tính, ngày mai là một ngày mới, một ngày mới sẽ có hy vọng mới.
Quay lại Mục lục
☆Chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.