Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 92: Quyển 4 – Chương 92

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 92: Hào Hương cư, tình cờ gặp người xưa



Triệu Trinh vẫn hào hứng bừng bừng, cuối cùng hắn dẫn Chu Tử xem hết mấy cái sân viện trong Ngoại thư phòng xong rồi, lúc này mới nói: “Mấy hôm nữa sẽ sai người sửa sang lại nơi này, sau đó ta sẽ bắt đầu xây sân viện cho các con, chờ ta hoàn thành việc đang bận sẽ đi vẽ bản thiết kế!”

Chu Tử nghe thấy “các con” trong lời nói của hắn, nhất thời có chút 囧, trợn trắng mắt liếc Triệu Trinh một cái.

Triệu Trinh tiếp thu cái liếc mắt này, như chợt nhớ tới điều gì, thấp giọng hỏi: “Mấy ngày nay Hứa Văn Cử có chẩn mạch cho nàng không?”

“Có ạ!” Chu Tử không hiểu Triệu Trinh hỏi cái này làm gì.

Hứa đại phu răm rắp nghe lệnh Vương gia, cách một ngày là đến bắt mạch cho Chu trắc phi, sau đó cách vài ngày lại đến báo lại cho Vương gia một lần.

Triệu Trinh ngẩng đầu, không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ: Lão Hứa này không phải tự xưng là thần y sao, còn là cái gì mà Thánh thủ Phụ khoa nữa, lão ta nên đến tìm Bổn vương rồi chứ, Chu Tử mang thai đã hơn ba tháng, thân thể của nàng không biết có ổn định chưa, không biết có thể…… (ba chấm)

Chu Tử đứng ở một bên, nhìn khuôn mặt qua một mùa đông đã trở nên trắng nõn như ngọc của Triệu Trinh, bỗng bắt đầu đỏ lên kỳ lạ, từ lỗ tai hắn nhanh chóng lan rộng khắp mặt, không biết trong lòng Vương gia đã xảy ra sự tình gì, mà lại thành ra như vậy.

Lúc này, suốt đêm từ Ngoại thư phòng chạy trối chết ra ngoài, vừa dọn đến Thiên Viện ở, Hứa đại phu đang cùng Hầu đại phu đang chơi cờ trong phòng.

Thiên Viện đương nhiên không thoáng mát rộng rãi như Ngoại thư phòng, sân tuy lớn, nhưng lại chỉ có một sân, cho nên những người này không thể không chen chúc trong một cái viện, cũng may là có đủ phòng, đủ cho một người ở một phòng.

Hai vị Hứa đại phu và Hầu đại phu này được sắp xếp ở hai phòng sát vách nhau.

Phủ Nam An vương là do Vương gia tự mình thiết kế, giám sát việc xây cất, vách tường cách âm hiệu quả rất tốt, nếu không, nói chuyện cách vách cũng nghe thấy, tiếng đánh rắm của nhau cũng có thể nghe thấy, thật sự là rất xấu hổ!

Hứa đại phu vừa muốn hạ xuống một quân cờ, chợt nhảy mũi một cái kinh thiên động địa.

Hầu đại phu cười trêu nói: “Có ai đó rất nhớ ngươi à?”

Hứa đại phu đặt quân cờ xuống, chậm rì rì nói: “Sợ là kẻ đó nhớ ta thôi!” Hứa đại phu cảm thấy, mấy ngày nay nóng ruột nóng gan nhớ tới mình sợ là chỉ có một mình Vương gia.

Nghĩ đến việc Vương gia trông chừng Chu trắc phi, hơn mấy tháng chỉ có thể nhìn không thể ăn, không thể không dùng tinh lực vào các loại nghiên cứu thí nghiệm ở Ngoại thư phòng, Hứa đại phu cảm thấy thật hả hê.

Nhưng mà, lão nhanh chóng nghĩ đến thí nghiệm gây nổ của Vương gia khiến mình đêm khuya kinh hoàng thất thố, sợ hết hồn, để nửa thân trần lao ra khỏi cửa, đến nỗi thành chuyện “trí thức quét rác” để người khác trêu chọc.

Hứa đại phu nghĩ tới một câu của người xưa — tự ngây nghiệt không thể sống! Cuối cùng, lão vừa tính nước cờ, vừa thầm nghĩ: có lẽ, ta nên đến gặp Vương gia, dù sao sắp qua năm mới, không thể để lão Hứa và ta ở tại Thiên Viện nhỏ hẹp này a!

Buổi sáng, Triệu Trinh chỉ ăn qua loa, hiện tại đã cảm thấy đói bụng. Hắn rũ mắt xuống, liếc nhìn Chu Tử một cái, nói: “Chu Tử, bụng nàng kêu rột rột rồi!”

Chu Tử cảm thấy mình không hẳn là đói, cũng không kêu rột rột, nhưng thấy biểu tình của Triệu Trinh khẳng định như vậy, nghĩ lại có lẽ bụng mình thật sự đang kêu, đành phải gật gật đầu: “Hình như là có hơi đói bụng!”

“Có muốn ta dẫn nàng ra ngoài ăn không?” Triệu Trinh vẫn bình tĩnh hỏi.

“Muốn… muốn a!” Vừa nghe có thể đi ra ngoài ăn, ánh mắt Chu Tử thoáng chốc biến thành ngôi sao, tràn ngập khát vọng nhìn Triệu Trinh. Từ sau khi trở lại thành Nhuận Dương, mỗi ngày nàng đều loanh quanh trong Vương phủ, chưa hề bước ra khỏi cửa!

Triệu Trinh thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái: “Muốn được ra ngoài, liền ngoan một chút…”



“Nghe lời một chút!” Chu Tử tiếp lời dong dài của hắn, cười tươi như hoa, “Biết rồi mà, ngày nào cũng lải nhải, thiếp nghe riết cũng thấy phiền a!”

Triệu Trinh bị trách móc một câu, cũng không tức giận.

Hai khắc sau, Triệu Trinh thay thường phục mang theo Chu Tử ra cửa. Triệu Trinh cưỡi ngựa, Chu Tử ngồi kiệu, đoàn người ra khỏi Vương phủ thẳng tiến phường Duyên Khánh.

Nơi bọn họ đến là Hào Hương cư mà Chu Tử từng nghe Kim phu nhân nhắc tới với Cao Thái phi. Tửu lâu này có sở trường am hiểu chế biến hải sản, là nơi ngon nhất Nhuận Dương.

Sau khi Chu Tử đến mới phát hiện, gã sai vặt Hàn Tử Xuyên của Triệu Trinh đã sớm dẫn người đến chuẩn bị trước, Triệu Trinh dẫn nàng tiến vào tửu lâu từ cửa sau, trực tiếp lên phòng ở lầu ba.

Triệu Hùng, Hàn Tử Xuyên mang người trông chừng ngoài gian phòng, bên trong gian phòng bày trí trang nhã, chỉ có hai người là Triệu Trinh và Chu Tử.

Hải sản của Hào Hương cư quả thật rất ngon, Chu Tử rất kiên nhẫn chủ động phục vụ Triệu Trinh dùng cơm, nàng ăn cũng không nhiều lắm. Triệu Trinh cảm thấy Chu Tử kiên nhẫn nhiệt tình như thế, hẳn là có việc cầu xin mình, cũng không nhiều lời, thản nhiên nhận lấy.

Thấy Triệu Trinh đã sắp no, lúc này Chu Tử mới bày ra vẻ mặt cười, hai tròng mắt nhiệt tình nhìn Triệu Trinh: “Vương gia, chàng ăn no chưa?”

Triệu Trinh gật đầu một cái.

“Thiếp thân hầu hạ cũng không tệ lắm ha?”

“Tạm được!”

“Vậy, thiếp thân có một thỉnh cầu!”

“Nói!”

Chu Tử thực rất hưng phấn, bờ mông tuy còn ngồi ở chỗ mình, nhưng thân trên lại dần dần nghiêng về Triệu Trinh, mắt to lấp lánh lấp lánh: “Vương gia, chúng ta đi dạo phố đi!”

Triệu Trinh rũ rèm mắt xuống, không nói không rằng, chỉ xoay xoay chén trà trong tay. Chu Tử thấy vậy, vội đứng dậy nịnh nọt rót đầy trà vào cái chén trong tay Triệu Trinh, sau đó ngồi xuống, tiếp tục giương ánh mắt trông mong nhìn Triệu Trinh đang chậm rãi phẩm trà. Trên mặt nàng nhiệt tình, nhưng trong lòng thầm oán: trà trong tửu lâu mà thôi, uống ngon như vậy sao? Còn uống mãi không ngừng!

Sau khi uống mấy ngụm trà, Triệu Trinh buông chén trà, nhỏ giọng nói: “Vai có hơi nhức nhỉ!”

Chu Tử lập tức đứng dậy, đứng sau lưng Triệu Trinh, giơ tay bắt đầu xoa bóp vai cho hắn. Trên thực tế nàng căn bản không xoa bóp được cái gì, Triệu Trinh chẳng qua chỉ muốn hưởng thụ cảm giác bàn tay nhỏ bé mềm mại, núc ních thịt vuốt ve trên vai mình mà thôi.

Cuối cùng, Triệu Trinh cảm thấy mình đã chiếm đủ tiện nghi của Chu Tử rồi, lúc này mới nói: “Hôn ta một cái đi!”

Chu Tử cau mày, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng xác định thật sự không có người thấy, lúc này mới tiến đến bên má Triệu Trinh, chu môi nhắm mắt lại không tình nguyện mà chuẩn bị cọ lên mặt Triệu Trinh một cái.

Vừa cọ lên, Chu Tử liền cảm thấy không đúng, mềm mại nóng nóng, hình như là môi của Triệu Trinh! Nàng còn chưa kịp rút quân, đã bị Triệu Trinh ôm cổ, đặt ở trên đùi, sau đó nâng cằm nàng, bắt đầu hôn sâu.

Ban đầu, Chu Tử còn từ chối vài cái, nhanh chóng đã giao nộp vũ khí đầu hàng mặc cho quân nhấm nháp.

Triệu Hùng, Hàn Tử Xuyên mang theo hai gã sai vặt cùng nha đầu Thanh Thủy, Thanh Châu canh giữ ở bên ngoài nhã gian. Lúc ra khỏi Vương phủ, bọn họ cũng thay y phục thường ngày. Bởi vì Vương gia cùng trắc phi vẫn không gọi người hầu hạ, mấy người họ vội vàng dùng xong cơm trưa, liền ngồi chờ Vương gia cùng trắc phi đi ra.

Cửa nhã gian rất nhanh đã mở ra, cũng là Chu trắc phi một thân trang phục bình thường bước ra trước, đầu cúi gằm, mặt dường như hồng hồng, môi cũng hồng hồng. Thanh Châu cùng Thanh Thủy vội đứng lên đi theo.

Sau đó, Vương gia cũng đi ra. Triệu Hùng cùng Hàn Tử Xuyên đã sớm đứng lên chờ đợi, cũng vội đi theo ra ngoài.



Chu Tử bước chân hơi nhanh một chút, xuống lầu trước, chính đi tới, bỗng nhiên nghe được có người gọi một tiếng “Chu Tử…”

Thanh âm rất quen thuộc, nàng tập trung nhìn lại, thì ra là một thân y phục màu lam, Chương Kỳ đang đứng ở khúc quanh lầu hai.

Chương Kỳ vốn nghĩ Chu Tử đang ở Vương phủ, phố phường còn luôn nói “Hào môn vừa vào thâm sâu như hải”, càng không cần phải nói đến phủ đệ của Thân vương trấn thủ một phương, trong đầu hắn đã sớm không còn ý nghĩ có thể gặp lại Chu Tử, không ngờ tới cư nhiên có thể gặp ở đây.

Thấy Chu Tử sắc mặt hồng nhuận khí sắc vô cùng tốt, Chương Kỳ cũng rất vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười thật lòng. Hắn luôn suy nghĩ nhanh nhẹn, lập tức tìm một lý do để bắt chuyện, nói: “Ta đang muốn tìm nàng nói một chút chuyện đây, nàng có cổ phần trong chi nhánh Chương Phúc Ký của ta ở Long Châu, nhưng không biết vì sao, mấy năm chúng ta vẫn không liên lạc được với nàng!” Tình huống thực tế là, Chương Kỳ từng nhiều lần mang theo danh thiếp đến phủ Nam An vương cầu kiến, đều bị chặn ngoài cửa. Hắn cảm thấy Chu Tử sẽ không tuyệt tình như vậy, hẳn là có nguyên nhân khác.

Chương Kỳ đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy một nam tử cao gầy cực kỳ tuấn mỹ, trên thân mặc chiếc áo bào màu đen thêu vân, đang chậm rãi bước xuống từ phía sau Chu Tử, mắt phượng như điện, trừng mắt nhìn mình một cái.

Chương Kỳ bị khí thế kia trấn áp, thân thể không tự chủ được mà lui về phía sau một bước rồi mới trấn định lại được.

Triệu Trinh đi đến bên cạnh Chu Tử, ôm thắt lưng Chu Tử, ngạo mạn hỏi: “Chu Tử, vị này là…”

Chu Tử nghiêng mặt nhìn hắn, cười nói: “Vị này là đồng hương của thiếp, Chương Kỳ, ở cùng thôn với thiếp!”

Triệu Trinh vừa nghe đến cái tên Chương Kỳ, mặt lập tức đen lại, tay ôm eo Chu Tử chợt căng thẳng.

Chu Tử cũng nhớ đến chuyện trước kia Chương Kỳ giúp mình đào tẩu, trái tim đập thót một cái, rất sợ Triệu Trinh trong cơn giận dữ, đem Chương Kỳ đi làm thịt, chẳng phải mình sẽ hại ân nhân sao? Nàng quyết định trấn an Vương gia tra đã rồi nói sau, giương mắt to nhìn Triệu Trinh, thân thể kề sát vào thật gần, như kiểu chim nhỏ nép vào người: “Vương gia, Chương đại ca là người có ơn với thiếp…” Chu Tử ngầm nói là: Vương gia ngài không thể làm gì với ân nhân của thiếp nha!

Chương Kỳ phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Thảo dân Chương Kỳ bái kiến Vương gia!”

Triệu Trinh lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Chương Kỳ đang đứng bên dưới, không lên tiếng. Chu Tử thấy Triệu Trinh không chịu khuất phục, trong lòng thực khẩn trương, tay trái lặng lẽ vươn ra, nhẹ nhàng bấm lên hông Triệu Trinh đang ôm lấy mình. Hông của Triệu Trinh căn bản không dư ra miếng thịt nào, thô cứng, Chu Tử căn bản không bấm được miếng thịt nào, chỉ là có chút ít còn hơn không có.

Lúc này Triệu Trinh mới nhận thấy quyết tâm của nàng, không hề quan tâm đến Chương Kỳ, ôm thắt lưng Chu Tử đi xuống lầu.

Nhìn theo bóng lưng đoàn người của Chu Tử, Chương Kỳ lau mồ hôi, hắn đã xác định, nam tử tuấn mỹ lạnh như băng kia chính là Chiến thần Thân vương trong truyền thuyết — Nam An vương. Nghĩ đến Nam An vương lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết, lại nghĩ đến một phen mạo hiểm vừa rồi, lúc này Chương Kỳ mới ý thức được, vừa rồi hẳn là Chu Tử đã cứu hắn!

Sau khi Chương Kỳ trở lại lầu hai, ngồi vào ghế lô của mình, nỗi sợ cùng với một chút kỷ niệm liên quan đến Chu Tử đồng loạt biến mất, chút ý niệm khác lại nổi lên: Nếu Chu Tử được sủng ái như vậy, ngược lại có thể mượn chút lực lượng của nàng, làm chút buôn bán về phương diện quân nhu…

Chu Tử cũng không biết mình đã bị Chương Kỳ định vị một lần nữa, từ đối tượng thầm mến trước đây biến thành bạn hợp tác buôn bán, nàng đang bận thầm nghĩ cách làm sao để giải thích với vị Vương gia của mình đang bùng nổ vì ghen đây!

Triệu Trinh rất tức giận.

Trước kia, lúc hắn định phái người giết chết Chương Kỳ, bị Chu Tử một phen nước mắt nước mũi khuyên can, không ngờ tới gã Chương Kỳ kia tà tâm bất tử, cư nhiên dám dùng ánh mắt mê đắm như vậy, nụ cười như vậy nhìn Chu Tử của mình, thật sự là tội không thể tha!

Còn Chu Tử, lại còn dám lui tới với Chương Kỳ, quả nhiên là to gan lớn mật, thật là thiếu dạy dỗ rồi!

Triệu Trinh đè nén phẫn nộ, nhìn Chu Tử lên nhuyễn kiệu, rồi mới lên ngựa, giục ngựa đi trước.

Tất nhiên, đi dạo phố gì đó, dĩ nhiên là không rồi!



Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook