Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Chương 138: Quyển 5 – Chương 139

Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức

05/08/2014

☆Chương 139: Hai phúc hắc tranh đấu gay gắt



Đôi mày xinh đẹp của Triệu Trinh lập tức nhíu lại, hắn trừng mắt nhìn Chu Bích, đột nhiên ý nghĩ trở nên quỷ dị, nhớ tới trước kia Ngọc Hương có báo cáo giữa Chu Bích và Lục Hà có chút mập mờ. Vì thế, hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong nháy mắt gương mặt cũng đen xuống dưới, lạnh lùng nhìn Chu Bích, nói: “A, vậy sao?”

Bởi vì có tỷ tỷ Chu Tử làm chỗ dựa, Chu Bích ‘mượn oai thiên tử ra lệnh chư hầu’, không có bị ánh mắt lãnh liệt này của tỷ phu dọa lui, ngược lại vẫn một bộ dáng dương dương tự đắc — tỷ tỷ đúng là muốn theo ta, hừ!

Triệu Trinh ngẩng mặt, dời ánh mắt, không nhìn Chu Bích nữa, nói: “Từ Liên Ba đâu? Hắn nên đổi việc cho Liễu Liên rồi!”

Chu Bích không ngờ chút tâm tư kia của mình cũng bị tỷ phu biết, nhất thời vẻ mặt có chút phát sốt, nhưng xưa nay da mặt nàng dày, đỏ ửng chỉ ẩn ẩn rồi biến mất, rũ rèm mắt xuống, giọng nói của nàng lập tức trở nên mềm yếu: “Tỷ phu, từ nhỏ ta và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, thật vất vả mới được gặp một lần, ngài cho tỷ tỷ ở lại với ta mấy ngày đi!”

Triệu Trinh đương nhiên không muốn, nhưng hắn cũng biết Chu Tử đã mong mỏi ở cùng Chu Bích từ lâu, nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý hồi phủ, cho nên hắn nhíu nhíu mày, nói: “Cho nàng ấy ở lại thêm một ngày, ngày mai phải trở về!”

Chu Bích thấy tỷ phu thả lỏng, trong lòng an tâm, vội nhân cơ hội đề ra yêu cầu. Đầu tiên nàng cúi đầu không nói, tiếp theo ấp a ấp úng nói: “Vậy Lục Hà…”

Triệu Trinh quét mắt liếc nàng một cái, nói: “Ta sẽ phái người đem nàng ta đi!”

Chu Bích ngẩng đầu, mắt to nghiêm túc nhìn Triệu Trinh: “Nàng ấy còn trẻ, cho nàng một thân phận tốt, tìm cho nàng một nhà khá giả mà gả đi!”

Triệu Trinh gật đầu. Mặc kệ nói như thế nào, Lục Hà là được hắn phái đến bên cạnh tiên hoàng, cũng đã trả giá nhiều như vậy, hắn sẽ có trách nhiệm đến cùng.

Chu Bích được thỏa tâm nguyện, trong lòng vui mừng, nghĩ tới tỷ tỷ, cũng trở nên ôn hòa với tỷ phu Triệu Trinh hơn, muốn nói lại thôi: “Tỷ phu…”

Một tiếng “Tỷ phu” này của nàng khác hẳn khiêu khích lúc mới vừa gặp mặt, mang theo chút thân mật ở bên trong, Triệu Trinh nghe xong thật vừa ý.

Triệu Trinh không quá ưa thích loại người bề ngoài nhu nhược thực tế lại là nữ hài tử mạnh mẽ như Chu Bích vậy, nhưng cũng không chịu nổi Chu Tử ngày ngày ghé vào lỗ tai hắn mà om xòm, muốn hắn nhất định phải đối tốt với muội muội của mình, khiến hắn từ từ cũng hiểu được nếu Chu Bích là muội muội Chu Tử yêu thương nhất, hẳn cũng chính là muội muội của mình, đương nhiên phải đối xử với nàng ta tốt một chút.

Nghĩ đến Chu Tử, trong lòng tràn ngập tính toán của hắn cuối cùng cũng mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn Chu Bích đã từ thềm son bước xuống dưới, buồn bực hỏi: “Chuyện gì, Chu Bích?”

Chu Bích trên đầu chải búi tóc vẻ người lớn, trên người mặc lễ phục Thái Hậu già nua màu tương, nhưng trên mặt lại không phối hợp mà vươn chút yếu ớt cùng khẩn cầu: “Tỷ phu, cho Từ Liên Ba ở lại đi!”

Triệu Trinh nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Bảo Từ Liên Ba tự mình quyết định đi!” theo báo cáo của Ngọc Hương, hắn biết thái độ của Chu Bích đối với Từ Liên Ba có chút kỳ quái. Đối với Triệu Trinh mà nói, chỉ cần Chu Bích ở mặt ngoài duy trì thể diện Thái Hậu của Đại Kim là được, những thứ khác, hắn thật ra có thể hiểu. Dù sao, Chu Bích mới mười bảy tuổi, tương lai còn rất dài!

Nghe Triệu Trinh trả lời, Chu Bích lập tức nở nụ cười, nàng nâng váy đi vào nội điện, miệng còn nói : “Ha ha, tốt quá! Tỷ tỷ sắp dậy rồi, ta đi bồi bạn với tỷ tỷ đây! Hẹn gặp lại, tỷ phu!”

Những lời cuối cùng này của Chu Bích lại khiến Triệu Trinh buồn bực.

Đang ở trong nội điện, Chu Tử không biết ông chồng phúc hắc và muội muội phúc hắc của mình đã đem nàng ra phân chia xong rồi.



Chu Tử đã sớm rời giường, nàng gọi nhũ mẫu cho Triệu Đồng bú sữa, mình thì đang giúp Chu Bích lựa chọn y phục. Lần này gặp mặt, Chu Tử phát hiện búi tóc trang sức quần áo cái gì của Chu Bích đều thật già nua, căn bản không thích hợp với nàng ấy.

Chu Tử đã mang đến rất nhiều trâm cài tinh xảo trang sức xinh đẹp cho Chu Bích, cùng y phục khăn mũ thích hợp cho Chu Bích mặc.

Lúc Chu Bích đi vào, Chu Tử đã rửa mặt chải đầu xong, trên người không mặc áo khoác, chỉ mặc áo nhỏ thêu hoa, đang ôm Sủi Cảo Nhỏ Triệu Đồng mắt đen lúng liếng, cùng Ngân Linh chuẩn bị quần áo cho Chu Bích!

Vừa thấy Chu Bích tiến vào, nàng liền giao Triệu Đồng cho Ngọc Hương, vươn tay liền bắt đầu cởi lớp quần áo già nua trên người Chu Bích.

Chu Bích cười hì hì vội cầu xin tha, Chu Tử lại nghiêm túc khuyên nàng: “Trong cung này muội là lớn nhất, muốn mặc cái gì thì mặc, chỉ cần không quá phận, chẳng lẽ còn có ai dám xuyên tạc hay sao?”

Lúc này Chu Bích mới ngưng giãy dụa.

Chu Tử cũng tháo luôn búi tóc của muội muội xuống. Nàng lấy bộ đồ trang sức bằng ngọc lục bảo đã chuẩn bị cho Chu Bích ra, sau đó trước chải cho Chu Bích một búi tóc phức tạp, vấn xong, nàng không cài bất kỳ cây trâm, mà lấy một chuỗi ngọc lục bảo ra, quấn quanh trên búi tóc, cài chặt lại.

Chuỗi ngọc lục bảo này là Triệu Trinh tặng cho Chu Tử, chưa cắt, mỗi hạt đều lớn bằng đầu ngón tay cái, óng ánh trong suốt, xanh mắt nhẹ nhàng, vô cùng xinh đẹp.

Làm xong tất cả, Chu Tử quấn ngọc lục bảo xung quanh làm thành ‘hoa quan’ (mũ mão) Thái Hậu đeo trên búi tóc Chu Tử. Chu Tử lại đeo cho Chu Bích vòng tai cùng dây chuyên cũng làm từ ngọc lục bảo.

Nàng kêu Ngân Linh lấy áo khoác và áo choàng bằng the mỏng phủ lông bạch hồ ly mà nàng chuẩn bị từ Nam Cương mang đến cho Chu Bích, tự mình mặc vào cho Chu Bích. Áo khoác lụa trắng thêu dày đặc hoa văn màu lục bảo được may thành lễ phục Thái Hậu, áo choàng làm từ the mỏng màu xanh lá sen, sau khi Chu Bích mặc lên, cảm thấy vừa thoải mái vừa ưa nhìn, hơn nữa cũng phù hợp với thân phận hơn người của nàng, cũng thực vui vẻ.

Ăn điểm tâm xong, Chu Tử mới nói: “Ta cũng mang quà tặng cho Lục Hà đến, bây giờ nàng ta đang ở đâu?”

Chu Bích mỉm cười nói: “Đồng Nhi tuổi còn nhỏ, ở cùng muội tại Thanh Vân điện, Lục Hà ở nơi này thực không tiện, cho nên nàng ấy đã chuyển đến Thanh Liên uyển.”

“A, vậy muội lo việc của muội đi, ta đi thăm nàng ấy!”

Chu Bích gật gật đầu.

Lục Hà gượng cười, mang theo cung nữ cùng thái giám đón Chu Tử đi vào.

Ngân Linh chỉ huy vài thái giám khuân chuyển quà tặng, Lục Hà cùng Chu Tử ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Sau khi hàn huyên được một lát, hai người đều cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói.

Ngày xưa Lục Hà khóe miệng sắc bén, cảm thấy Chu Tử quá thật thà, mặc dù qua lại rất tốt, nhưng nàng vẫn luốn nhịn không được thích nói gần nói xa châm chọc Chu Tử ngốc. Nhưng, cho tới bây giờ, tất cả thái giám cung nữ trong Thanh Liên uyển đều là thân tín của Chu Bích, nàng không dám nói những lời như trước nữa, nhưng cũng không muốn trái lương tâm nói ra mấy lời nịnh hót, cho nên không khí có chút lạnh lẽo.

Chu Tử còn nhớ rõ giao tình của mình và Lục Hà ở trong phủ năm đó, cũng nhớ kỹ Lục Hà làm bạn tốt với Chu Bích, cho nên tận lực tìm đề tài, cuối cùng thật sự không còn lời nào để nói, liền giới thiệu quà tặng mình mang đến.

Lục Hà trong lòng mất hứng, liền qua loa nhận cho có lệ. Không khí càng thêm vắng lặng. Cuối cùng, Chu Tử rời đi, trong lòng rất là ảm đạm.

Nàng đi bộ trong ngự hoa viên.



Trong ngự hoa viên, tuyết đọng trên đường đã được dọn sạch, chỉ còn lưu lại một chút tuyết trắng trên nhánh cây, trên núi giả, trong khung cảnh âm trầm này càng thêm có chút thê lương.

Gió bấc ào ào gào thét thổi đến, lại gào thét thổi đi, cuốn đi rất nhiều thứ, bao gồm cả tình bạn và tình nghĩa ngày xưa, để lại chút dấu vết khiến người ta thương cảm.

Chu Bích mặc phục sức mà tỷ tỷ đã tỉ mỉ chuẩn bị, ôm tiểu Hoàng đế Triệu Đồng vào triều. Cao lão Thừa tướng chính thức từ quan. Theo Triệu Trinh đã an bài, Lâm Hiếu Từ trở thành tân Tể tướng.

Sau khi bãi triều, Chu thái hậu ôm Triệu Đồng đi ở phía trước, theo sau là đội ngũ bảo vệ Hoàng đế. Đại thái giám “Tiền Liễu Đức” cả đêm không lộ diện đi phía sau Chu thái hậu.

Mãi cho đến ngoài cửa Thanh Vân điện, Chu Bích vẫy lui đội bảo vệ, đưa con trai cho Ngọc Hương, vẻ mặt đầy nghiêm túc nói với “Tiền Liễu Đức”: “Tiểu Đức Tử, theo ai gia vào thư phòng!”

Chu Bích vào thư phòng, “Tiền Liễu Đức” theo sau, kính cẩn giúp Chu Bích cởi áo choàng the mỏng phủ lông hồ ly trắng mặc bên ngoài, treo lên, sau đó kéo ghế, hầu hạ Chu Bích ngồi xuống. Chu Bích cầm một quyển tấu chương lên xem.

“Tiền Liễu Đức” rất tinh mắt, lập tức chuẩn bị bút lông dê và bút Chu Sa.

Chu Bích xem rất nghiêm túc, sau khi xem xong lại phê vài chữ đơn giản ở phía trên. Thật ra thì những bản tấu chương này tất cả đều được Nội các phúc đáp qua, đưa đến chỗ Thái Hậu, thuần túy chỉ để hợp thức hóa mà thôi. Nhưng Chu Bích vẫn xem rất nghiêm túc, gặp phải chỗ cảm thấy có vấn đề liền xem lại, lại nghiền ngẫm.

Lúc Chu thái hậu phê tấu chương, “Tiền Liễu Đức” lệnh cho tiểu thái giám rót trà bát bảo bưng tới. Không biết qua bao lâu, một chồng tấu chương đã được phê duyệt xong. Chu Bích duỗi thắt lưng một cái, sau đó hai tay với lên xoa bóp bả vai ê ẩm.

“Tiền Liễu Đức” tiến lên, theo thói quen xoa bóp bả vai cho Chu Bích. Hắn dù sao cũng là người có võ công, điều chỉnh lực tay vừa phải, bấm đúng huyệt vị, mệt nhọc của Chu Bích lập tức liền được xua tan. “Tiền Liễu Đức” thực chuyên tâm xoa bóp.

Hôm nay Chu thái hậu ăn mặc vô cùng xinh đẹp, áo choàng đã cởi ra, bây giờ trên người mặc áo bào thêu hoa văn màu lục bảo thạch, cổ áo mở khá rộng, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn cùng cái cằm hơi nhọn của Chu thái hậu. Hắn đứng sau lưng nàng nhìn ra phía trước, có thể nhìn thấy một vùng trắng nõn lộ ra nơi vạt áo dưới chuỗi ngọc lục bảo buộc chặt. “Tiền Liễu Đức” không khỏi hô hấp chậm lại, nặng nề kìm nén tâm tư.

“Từ Liên Ba.” Giọng của Chu thái hậu thật trầm như có như không, “Khóe mắt của ngươi bị làm sao vậy?”

Cải trang thành “Tiền Liễu Đức”, Từ Liên Ba hơi cứng người khó có thể nhận ra, tầm mắt rũ xuống như có điều suy nghĩ, sau đó mới nói, “Đánh một trận với Liễu Liên.”

Liễu Liên? Chu thái hậu nhớ tới cái tên mà tỷ phu nhắc tới. Nhớ rõ hắn vẫn đi theo tỷ tỷ, xem ra là một nam tử thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp cực kỳ nguy hiểm. Chu thái hậu không nói gì, đưa tay kéo ngăn nhỏ dưới án thư, lấy ra một cái hộp bằng bạch ngọc đưa cho Từ Liên Ba: “Bôi lên một chút, lộ quá rõ rồi!”

Từ Liên Ba nhận lấy hộp bạch ngọc, nhét vào bên trong túi tay áo.

Sau khi Chu thái hậu cùng Chu Vương phi đi ngủ, Từ Liên Ba cùng Liễu Liên một câu trái ý, rốt cục thống thống khoái khoái đánh một trận ở trong phòng của mình. Vì năng lực ngang nhau, cho nên hắn không thắng được Liễu Liên, Liễu Liên cũng không thắng được hắn. Chẳng qua môi của Liễu Liên bị hắn một quyền đánh rách, lý do là đỏ phát ghét; khóe mắt tô vẽ tỉ mỉ của hắn cũng bị Liễu Liên đánh sưng lên, lý do là nhìn giống đàn bà, nhìn không quen.

Trước khi tới gặp Chu thái hậu, Từ Liên Ba đã dùng dụng cụ hoá trang tỉ mỉ che giấu một phen, không chú ý căn bản sẽ không nhìn ra, không biết Chu thái hậu làm thế nào vừa nhìn đã nhận ra!



Quay lại Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook