Chương 148: Quyển 5 – Chương 150
Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
05/08/2014
☆Chương 150: Sinh con trai, vui mừng vô hạn
Liễu Liên nhanh nhẹn lặng lẽ lui về sau một bước, biến thành tình thế hắn ôm Nhị công tử đứng cùng Thanh Châu.
Thanh Châu không cảm nhận được động tác của Liễu Liên, chẳng qua chỉ cảm thấy Liễu Liên cách mình thật gần, mặt của nàng hơi nóng, liếc Liễu Liên một cái, phát hiện Liễu Liên đang chuyên tâm chơi đùa với Nhị công tử, căn bản không chú ý đến mình.
Triệu Trinh không còn bận chính sự, đang chuẩn bị trở về chính viện thăm mẫu thân, Chu Tử cùng hai con trai, nào ngờ đúng lúc đụng phải Tống Chương. Tống Chương nói với hắn mấy vấn đề bố trí quan văn ở Kinh Thành, hai người càng nói càng hợp ý, liền cùng đi đến đây.
Từ nơi xa, Triệu Trinh thấy Chu Tử mang theo nhóm Liễu Liên Thanh Thủy đi đến bên này, liền đứng lại chờ.
Tống Chương đứng bên người Vương gia, nhìn Chu Vương phi bước nhanh đi tới, không khỏi nặng nề liếc mắt một cái, lại chợt như không có việc gì dời mắt đi, rũ tầm mắt xuống.
Chu Tử bước đến gần Triệu Trinh, hai vợ chồng không nói gì, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng cười một tiếng.
Lúc này Hàn Tử Xuyên nhận được chỉ thị của Vương gia, cũng đã bước tới.
Bánh Bao Nhỏ vừa nhìn thấy Hàn Tử Xuyên, liền chạy qua, miệng kêu: “Sư phụ!”
Hàn Tử Xuyên ôm lấy tiểu Thế tử, nhìn Liễu Liên, hai người cùng rời khỏi. Tống Chương thuận thế đi theo.
Đến nội viện Ngoại thư phòng, Tống Chương nhìn Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên đang ôm tiểu Thế tử và Nhị công tử, mỉm cười nói: “Đáng tiếc thật, cao thủ Lục Phiến Môn nổi tiếng thiên hạ, thích khách nổi danh nhất Kim Triều, thế mà lại làm bảo mẫu.
Hán Xuyên Tử cùng Liễu Liên giống như không nghe thấy, trực tiếp ôm lấy tiểu Thế tử cùng Nhị công tử đến thư phòng của Vương gia.
Ngày hôm sau, Tống Chương liền gặp Triệu Trinh xin phép rời đi, lý do là mẫu thân bệnh tình nguy kịch.
Rốt cuộc tháng tư mưa dầm bay bay cũng đã trôi qua, tháng năm là thời điểm gặt lúa mang tiểu Thế tử cùng Nhị công tử đi tham gia trò chơi dân gian, chỉ có Chu Tử ở lại trong phủ.
Ngân Linh mang theo mấy tiểu nha đầu ở trong sân phơi quần áo của Vương phi cùng Vương gia, Chu Tử đứng cạnh quan sát, rất nghi hoặc sao mình có nhiều quần áo đến như vậy. Nhìn một lát, nàng chợt nhớ tới Hứa Văn Cừ, Hầu Lâm Sinh và Liễu Liên đang sống ở ngoại viện, liền lệnh cho Thanh Châu qua đó, bảo gã sai vặt cũng lấy quần áo của họ ra phơi nắng một chút.
Thanh Châu nghe liền biết Vương phi tạo cơ hội cho nàng, không khỏi vui mừng vô hạn, vội vui vẻ đi qua. Chu Vương phi không ra ngoài, dĩ nhiên Liễu Liên sẽ chờ ở bên ngoài nội viện.
Thanh Châu qua, trước là dặn dò tên sai vặt phơi nắng quần áo của hai vị đại phu Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, sau đó tự mình đến gõ cửa phòng của Liễu Liên.
Rất nhanh cửa phòng liền mở ra, mắt hoa đào cong cong của Liễu Liên xuất hiện sau cánh cửa.
Thanh Châu nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, lắp bắp nói: “Vương phi lệnh ta…. lệnh cho ta…”
Liễu Liên ngưng mắt nhìn nàng: “?”
Thanh Châu nuốt một hơi, nói: “Phơi quần áo cho ngươi.”
Liễu Liên hiểu ra, thân thể chợt lóe, để Thanh Châu tiến vào.
Phòng của Liễu Liên dọn sạch sẽ khác thường, cũng đơn giản khác thường, chỉ một giường, một bàn, một ghế dựa mà thôi, ngay cả rương quần áo cũng không có, vài bộ quần áo xếp chỉnh tề đặt bên gối đầu. Thanh Châu vừa nhìn thấy, vô cùng tiếc thương! Nàng mang theo thương tiếc liếc mắt nhìn Liễu Liên ngồi ngay ngắn trên ghế ở ngoài phòng chuyên tâm lau nhuyễn đao.
Liễu Liên chú ý tới ánh mắt của nàng, trong nháy mắt, mắt hoa đào cong cong, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Thanh Châu tỷ tỷ, cơm trưa hôm nay do tiểu phòng bếp chuẩn bị, hay do Vương phi…”
Thanh Châu đang nhìn hắn, bị hắn cười một tiếng như vậy, nhất thời lại bắt đầu khẩn trương: “ …Vương phi làm cho Vương gia…”
Giọng Liễu Liên đầy hấp dẫn: “Làm gì?”
“Sủi cảo…”
“Thật muốn ăn…”
“Vậy để ta nói với Vương phi…”
“Thanh Châu, ngươi thật tốt!”
Liễu Liên cười tươi tắn, Thanh Châu nhất thời cảm thấy cổ họng phát khô tim đập nhanh hơn, ôm quần áo của Liễu Liên từ từ chậm rãi như mộng du đi ra ngoài.
Phơi nắng quần áo của Liễu Liên xong, Thanh Châu trở lại chỗ Vương phi, lặng lẽ nói thầm: “Liễu Liên thật đáng thương!”
Chu Tử vội hỏi: “Sao thế?”
“Trong phòng, thứ đáng tiền gì cũng không có, quần áo cũng chỉ hai ba bộ…”
Chu Tử nghe xong, vô cùng tự trách. Ngày ngày chẳng những Liễu Liên thay nàng chăm sóc Màn Thầu Nhỏ, còn cứu mạng nàng, sao có thể bạc đãi hắn như vậy chứ? Chu Tử quyết định tự mình đi xem một chút.
Liễu Liên đang ngồi nghiêng trên ghế, loay hoay lau nhuyễn đao, chợt nghe xa xa bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn ngưng thần lắng nghe, biết là Vương phi tới, vội đứng lên, thu hồi nhuyễn đao quấn vào bên hông, mở cửa ra ngoài.
Chu Tử đi tới ngoại viện, trước là tới xem quần áo phơi trong sân Liễu Liên, phát hiện quần áo tổng cộng có hai bộ, giặt cũng có chút sờn rồi, áo khoác chỉ có một cái, cũng đã giặt đến phai màu, duy nhất chính là áo lông chồn đen mình cho hắn. Chu Tử âm thầm thở dài một tiếng, nhìn Liễu Liên bước nhanh đi tới, trong mắt tràn đầy tự trách.
Đến phòng Liễu Liên nhìn vào, quả nhiên đơn giản thanh bần. Chu Tử càng thêm xấu hổ, ánh mắt nhìn về Liễu Liên quả thực mang theo thương tiếc trìu mếm, tựa như khi nàng nhìn Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ.
Liễu Liên được ánh mắt “thương yêu” của Vương phi dội rửa, cả người tê tê, thật thoải mái, nhưng có chút không giải thích được.
Sau khi Chu Tử nhìn Liễu Liên, lại dẫn nhóm Ngân Linh đi xem quần áo Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cừ. Hai vị thần y đã theo Vương gia ra ngoài, gã sai vặt của bọn họ căng vài sợi dây trong sân, đem quần áo bọn họ phơi nắng trên sợi dây.
Chu Tử phát hiện thấy quần áo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông của hai vị thần y đầy đủ, hơn nữa số lượng rất nhiều, lúc này mới yên lòng, nhưng trong lòng càng cảm thấy mình đã bạc đãi Liễu Liên.
Buổi trưa, Chu Tử đúng là gói sủi cảo, sau khi nấu xong lệnh cho Triệu Hùng dùng hộp đựng thức ăn đưa đến cho Triệu Trinh. Nàng gói nhiều, không đợi Thanh Châu nhắc nhở, liền lệnh cho Thanh Châu cũng đưa một phần cho Liễu Liên.
Liễu Liên dùng mỉm cười tiễn Thanh Châu rời khỏi, xoay người mở hộp đựng thức ăn ra nhìn, phát hiện một chén sủi cảo to cộng thêm chén canh sủi cảo. Sủi cảo được gói không lớn, nhưng rất tròn trịa, mỗi cái không giống nén bạc mà giống như con chuột nhỏ mập mạp, nhìn thật đáng yêu.
Liễu Liên mở miệng, từ từ ăn hết.
Hắn uống canh xong, Thanh Thủy Thanh Châu liền mang theo mấy tên sai vặt mang hết mấy thứ bàn cũ, giường cũ ra ngoài, sau đó bày biện đó gia dụng mới. Sau khi bày biện, bọn sai vặt lui ra ngoài, đám tiểu nha hoàn bắt đầu trải màn, treo quần áo bốn mùa vào trong tủ quần áo.
Thanh Châu bối rối, cho nên đẩy Thanh Thủy tới giải thích cho Liễu Liên: “Vương phi cảm thấy quần áo của ngươi quá ít, đưa tới tặng cho ngươi.” Nàng nhìn gương mặt luôn luôn cười đáng yêu không chút thay đổi của Liễu Liên, vội vàng giải thích: “Đều do Vương phi tự mình may! Vương phi may cho Vương gia rất nhiều quần áo mặc ở nhà, Vương gia căn bản không mặc hết, Vương phi cảm thấy vóc dáng của ngươi cũng tương tự Vương gia, liền lấy những thứ Vương gia chưa từng dùng, đưa tới tặng cho ngươi.”
Thanh Thủy dò xét nét mặt không thay đổi của Liễu Liên, bổ sung: “Những thứ quần áo này Vương gia chưa mặc tới!”
Liễu Liên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, mắt hơi xót: “Thanh Thủy tỷ tỷ, xin thay ta tạ ơn Vương phi!”
Lúc này Thanh Thủy mới yên lòng cười nói: “Tất cả những thứ bày biện này đều do Vương phi lựa chọn trong kho của ngài ấy, cảm thấy hợp với phòng của ngươi.”
Liễu Liên luôn cười, cố gắng cười, trái tim lại hơi co rúm, giống như bị người ta dùng tay ra sức đè ép. Đây đúng là cảm giác rất lạ lẫm.
Rất nhanh, phòng của Liễu Liên đã thay đổi bộ dạng, mặc dù đơn giản như cũ, nhưng lại trở nên thoải mái khác thường: đệm giường mềm mại, màn màu trắng, bình hoa màu xanh, bộ bình trà sứ trắng, đồ dùng gỗ đỏ, tranh sơn thủy nhỏ….
Sau khi đám người Thanh Thủy rời đi, Liễu Liên mở tủ quần áo ra, bên trong bày quần áo chồng chất phân rõ ràng theo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Liễu Liên nhìn một lát, tùy ý rút một bộ ra, một bộ trung y màu trắng lụa mềm, chạm vào mềm nhẵn, mịn màng. Đây là do tự tay nàng vá? Hắn đứng sững sờ.
Thời gian như dòng nước, mùa hè nóng bức trôi qua rất nhanh, ngày chín tháng chín khi hoa cúc nở, bụng Chu Tử đã rất lớn. Nàng tuân theo dặn dò của Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, vẫn rất chú ý rèn luyện, hơn nữa không ăn ngốn, uống nhiều, dáng vóc vẫn giữ khá tốt như cũ.
Sau khi hai vị thần y ăn vô số thức ăn do Chu Tử tự làm, rốt cuộc lương tâm phát thiện, tặng Tố Ngọc Dịch cho vương phi, hơn nữa còn chỉ cho nàng cách dùng: Mỗi ngày thoa lên các bộ phận như bụng, đùi, có thể gia tăng tính đàn hồi của da thịt. Còn một cách dùng thần kỳ khác, mặc dù hai vị thần y mặt dầy như mo, vẫn không dám nói với Vương phi, mà dặn dò Vương gia: “Nhỏ vào bộ phận kín đáo kia, có hiệu quả tăng tính đàn hồi và co bóp.” Bọn họ rất thẳng thắn, Triệu Trinh hiểu ngầm trong lòng, thưởng hai vị thần y thật trọng hậu.
Đầu tiên Triệu Trinh thưởng hai vị mỹ nhân mị hoặc hơn người, thưởng thức đủ mẻ mặt Thiên Biến Vạn Hóa của hai vị thần y xong, mới ta lệnh cho Trần Bình lấy ngân phiếu ra, hai vị thần y lập tức vui cười hớn hở.
Mới bước vào tháng mười, mưa thu lại bắt đầu rơi liên tục.
Đêm mười lăm tháng mười, Chu Tử bắt đầu đau bụng sinh.
Đại khái do ngày thường đi lại nhiều, lần này Chu Tử sinh rất thuận lợi, sau hai canh giờ, rạng sáng ngày mười sáu tháng mười, Chu Tử sinh đứa con trai thứ ba. Khi được biết vẫn là bé trai, Chu Tử mệt mỏi rời rã có hơi thất vọng, bất quá lại nghĩ: đây cũng là do ông trời ban ơn!
Rất nhanh nàng liền mở rộng lòng.
Vẫn ở trong phòng sanh cùng nàng, Triệu Trinh cũng rất vui vẻ, ôm đứa bé quấn tã nhìn qua xem lại, khi phát hiện vẫn mắt một mí, quả nhiên hết sức vui vẻ và hài lòng.
Cao Thái phi biết lại sinh một tiểu công tử, mặt mày hớn hở: “Tốt! tốt! Chu Tử tiếp tục sinh, nhất định sẽ sinh được tiểu quận chúa!”
Lúc đầy tháng của Tam công tử, Chu Tử đã hồi phục tương đối tốt, rốt cuộc nàng cũng ra khỏi nội viên Diên Hi cư.
Liễu Liên mang theo Nhị công tử tới gặp Vương phi. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Tử, hắn mỉm cười nói: “Vương phi, Tam công tử vẫn để cho tại hạ chăm sóc đi!”
Chu Tử nghe xong mừng rỡ, luôn miệng nói: “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Liễu Liên thật biết chăm sóc Nhị công tử, ngay cả Chu Tử đến nhóm người của Ngân Linh Thanh Thủy, đều gọi đứa bé mới sinh này là Tam công tử, lại không ý thức được, đứa bé này chẳng những không có nhũ danh, ngay cả tên cũng không có!
Quay lại Mục lục
Liễu Liên nhanh nhẹn lặng lẽ lui về sau một bước, biến thành tình thế hắn ôm Nhị công tử đứng cùng Thanh Châu.
Thanh Châu không cảm nhận được động tác của Liễu Liên, chẳng qua chỉ cảm thấy Liễu Liên cách mình thật gần, mặt của nàng hơi nóng, liếc Liễu Liên một cái, phát hiện Liễu Liên đang chuyên tâm chơi đùa với Nhị công tử, căn bản không chú ý đến mình.
Triệu Trinh không còn bận chính sự, đang chuẩn bị trở về chính viện thăm mẫu thân, Chu Tử cùng hai con trai, nào ngờ đúng lúc đụng phải Tống Chương. Tống Chương nói với hắn mấy vấn đề bố trí quan văn ở Kinh Thành, hai người càng nói càng hợp ý, liền cùng đi đến đây.
Từ nơi xa, Triệu Trinh thấy Chu Tử mang theo nhóm Liễu Liên Thanh Thủy đi đến bên này, liền đứng lại chờ.
Tống Chương đứng bên người Vương gia, nhìn Chu Vương phi bước nhanh đi tới, không khỏi nặng nề liếc mắt một cái, lại chợt như không có việc gì dời mắt đi, rũ tầm mắt xuống.
Chu Tử bước đến gần Triệu Trinh, hai vợ chồng không nói gì, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng cười một tiếng.
Lúc này Hàn Tử Xuyên nhận được chỉ thị của Vương gia, cũng đã bước tới.
Bánh Bao Nhỏ vừa nhìn thấy Hàn Tử Xuyên, liền chạy qua, miệng kêu: “Sư phụ!”
Hàn Tử Xuyên ôm lấy tiểu Thế tử, nhìn Liễu Liên, hai người cùng rời khỏi. Tống Chương thuận thế đi theo.
Đến nội viện Ngoại thư phòng, Tống Chương nhìn Hàn Tử Xuyên và Liễu Liên đang ôm tiểu Thế tử và Nhị công tử, mỉm cười nói: “Đáng tiếc thật, cao thủ Lục Phiến Môn nổi tiếng thiên hạ, thích khách nổi danh nhất Kim Triều, thế mà lại làm bảo mẫu.
Hán Xuyên Tử cùng Liễu Liên giống như không nghe thấy, trực tiếp ôm lấy tiểu Thế tử cùng Nhị công tử đến thư phòng của Vương gia.
Ngày hôm sau, Tống Chương liền gặp Triệu Trinh xin phép rời đi, lý do là mẫu thân bệnh tình nguy kịch.
Rốt cuộc tháng tư mưa dầm bay bay cũng đã trôi qua, tháng năm là thời điểm gặt lúa mang tiểu Thế tử cùng Nhị công tử đi tham gia trò chơi dân gian, chỉ có Chu Tử ở lại trong phủ.
Ngân Linh mang theo mấy tiểu nha đầu ở trong sân phơi quần áo của Vương phi cùng Vương gia, Chu Tử đứng cạnh quan sát, rất nghi hoặc sao mình có nhiều quần áo đến như vậy. Nhìn một lát, nàng chợt nhớ tới Hứa Văn Cừ, Hầu Lâm Sinh và Liễu Liên đang sống ở ngoại viện, liền lệnh cho Thanh Châu qua đó, bảo gã sai vặt cũng lấy quần áo của họ ra phơi nắng một chút.
Thanh Châu nghe liền biết Vương phi tạo cơ hội cho nàng, không khỏi vui mừng vô hạn, vội vui vẻ đi qua. Chu Vương phi không ra ngoài, dĩ nhiên Liễu Liên sẽ chờ ở bên ngoài nội viện.
Thanh Châu qua, trước là dặn dò tên sai vặt phơi nắng quần áo của hai vị đại phu Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, sau đó tự mình đến gõ cửa phòng của Liễu Liên.
Rất nhanh cửa phòng liền mở ra, mắt hoa đào cong cong của Liễu Liên xuất hiện sau cánh cửa.
Thanh Châu nhìn hắn nở nụ cười xinh đẹp, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, lắp bắp nói: “Vương phi lệnh ta…. lệnh cho ta…”
Liễu Liên ngưng mắt nhìn nàng: “?”
Thanh Châu nuốt một hơi, nói: “Phơi quần áo cho ngươi.”
Liễu Liên hiểu ra, thân thể chợt lóe, để Thanh Châu tiến vào.
Phòng của Liễu Liên dọn sạch sẽ khác thường, cũng đơn giản khác thường, chỉ một giường, một bàn, một ghế dựa mà thôi, ngay cả rương quần áo cũng không có, vài bộ quần áo xếp chỉnh tề đặt bên gối đầu. Thanh Châu vừa nhìn thấy, vô cùng tiếc thương! Nàng mang theo thương tiếc liếc mắt nhìn Liễu Liên ngồi ngay ngắn trên ghế ở ngoài phòng chuyên tâm lau nhuyễn đao.
Liễu Liên chú ý tới ánh mắt của nàng, trong nháy mắt, mắt hoa đào cong cong, khóe miệng nhếch lên, cười nói: “Thanh Châu tỷ tỷ, cơm trưa hôm nay do tiểu phòng bếp chuẩn bị, hay do Vương phi…”
Thanh Châu đang nhìn hắn, bị hắn cười một tiếng như vậy, nhất thời lại bắt đầu khẩn trương: “ …Vương phi làm cho Vương gia…”
Giọng Liễu Liên đầy hấp dẫn: “Làm gì?”
“Sủi cảo…”
“Thật muốn ăn…”
“Vậy để ta nói với Vương phi…”
“Thanh Châu, ngươi thật tốt!”
Liễu Liên cười tươi tắn, Thanh Châu nhất thời cảm thấy cổ họng phát khô tim đập nhanh hơn, ôm quần áo của Liễu Liên từ từ chậm rãi như mộng du đi ra ngoài.
Phơi nắng quần áo của Liễu Liên xong, Thanh Châu trở lại chỗ Vương phi, lặng lẽ nói thầm: “Liễu Liên thật đáng thương!”
Chu Tử vội hỏi: “Sao thế?”
“Trong phòng, thứ đáng tiền gì cũng không có, quần áo cũng chỉ hai ba bộ…”
Chu Tử nghe xong, vô cùng tự trách. Ngày ngày chẳng những Liễu Liên thay nàng chăm sóc Màn Thầu Nhỏ, còn cứu mạng nàng, sao có thể bạc đãi hắn như vậy chứ? Chu Tử quyết định tự mình đi xem một chút.
Liễu Liên đang ngồi nghiêng trên ghế, loay hoay lau nhuyễn đao, chợt nghe xa xa bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn ngưng thần lắng nghe, biết là Vương phi tới, vội đứng lên, thu hồi nhuyễn đao quấn vào bên hông, mở cửa ra ngoài.
Chu Tử đi tới ngoại viện, trước là tới xem quần áo phơi trong sân Liễu Liên, phát hiện quần áo tổng cộng có hai bộ, giặt cũng có chút sờn rồi, áo khoác chỉ có một cái, cũng đã giặt đến phai màu, duy nhất chính là áo lông chồn đen mình cho hắn. Chu Tử âm thầm thở dài một tiếng, nhìn Liễu Liên bước nhanh đi tới, trong mắt tràn đầy tự trách.
Đến phòng Liễu Liên nhìn vào, quả nhiên đơn giản thanh bần. Chu Tử càng thêm xấu hổ, ánh mắt nhìn về Liễu Liên quả thực mang theo thương tiếc trìu mếm, tựa như khi nàng nhìn Bánh Bao Nhỏ cùng Màn Thầu Nhỏ.
Liễu Liên được ánh mắt “thương yêu” của Vương phi dội rửa, cả người tê tê, thật thoải mái, nhưng có chút không giải thích được.
Sau khi Chu Tử nhìn Liễu Liên, lại dẫn nhóm Ngân Linh đi xem quần áo Hầu Lâm Sinh cùng Hứa Văn Cừ. Hai vị thần y đã theo Vương gia ra ngoài, gã sai vặt của bọn họ căng vài sợi dây trong sân, đem quần áo bọn họ phơi nắng trên sợi dây.
Chu Tử phát hiện thấy quần áo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông của hai vị thần y đầy đủ, hơn nữa số lượng rất nhiều, lúc này mới yên lòng, nhưng trong lòng càng cảm thấy mình đã bạc đãi Liễu Liên.
Buổi trưa, Chu Tử đúng là gói sủi cảo, sau khi nấu xong lệnh cho Triệu Hùng dùng hộp đựng thức ăn đưa đến cho Triệu Trinh. Nàng gói nhiều, không đợi Thanh Châu nhắc nhở, liền lệnh cho Thanh Châu cũng đưa một phần cho Liễu Liên.
Liễu Liên dùng mỉm cười tiễn Thanh Châu rời khỏi, xoay người mở hộp đựng thức ăn ra nhìn, phát hiện một chén sủi cảo to cộng thêm chén canh sủi cảo. Sủi cảo được gói không lớn, nhưng rất tròn trịa, mỗi cái không giống nén bạc mà giống như con chuột nhỏ mập mạp, nhìn thật đáng yêu.
Liễu Liên mở miệng, từ từ ăn hết.
Hắn uống canh xong, Thanh Thủy Thanh Châu liền mang theo mấy tên sai vặt mang hết mấy thứ bàn cũ, giường cũ ra ngoài, sau đó bày biện đó gia dụng mới. Sau khi bày biện, bọn sai vặt lui ra ngoài, đám tiểu nha hoàn bắt đầu trải màn, treo quần áo bốn mùa vào trong tủ quần áo.
Thanh Châu bối rối, cho nên đẩy Thanh Thủy tới giải thích cho Liễu Liên: “Vương phi cảm thấy quần áo của ngươi quá ít, đưa tới tặng cho ngươi.” Nàng nhìn gương mặt luôn luôn cười đáng yêu không chút thay đổi của Liễu Liên, vội vàng giải thích: “Đều do Vương phi tự mình may! Vương phi may cho Vương gia rất nhiều quần áo mặc ở nhà, Vương gia căn bản không mặc hết, Vương phi cảm thấy vóc dáng của ngươi cũng tương tự Vương gia, liền lấy những thứ Vương gia chưa từng dùng, đưa tới tặng cho ngươi.”
Thanh Thủy dò xét nét mặt không thay đổi của Liễu Liên, bổ sung: “Những thứ quần áo này Vương gia chưa mặc tới!”
Liễu Liên cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, mắt hơi xót: “Thanh Thủy tỷ tỷ, xin thay ta tạ ơn Vương phi!”
Lúc này Thanh Thủy mới yên lòng cười nói: “Tất cả những thứ bày biện này đều do Vương phi lựa chọn trong kho của ngài ấy, cảm thấy hợp với phòng của ngươi.”
Liễu Liên luôn cười, cố gắng cười, trái tim lại hơi co rúm, giống như bị người ta dùng tay ra sức đè ép. Đây đúng là cảm giác rất lạ lẫm.
Rất nhanh, phòng của Liễu Liên đã thay đổi bộ dạng, mặc dù đơn giản như cũ, nhưng lại trở nên thoải mái khác thường: đệm giường mềm mại, màn màu trắng, bình hoa màu xanh, bộ bình trà sứ trắng, đồ dùng gỗ đỏ, tranh sơn thủy nhỏ….
Sau khi đám người Thanh Thủy rời đi, Liễu Liên mở tủ quần áo ra, bên trong bày quần áo chồng chất phân rõ ràng theo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Liễu Liên nhìn một lát, tùy ý rút một bộ ra, một bộ trung y màu trắng lụa mềm, chạm vào mềm nhẵn, mịn màng. Đây là do tự tay nàng vá? Hắn đứng sững sờ.
Thời gian như dòng nước, mùa hè nóng bức trôi qua rất nhanh, ngày chín tháng chín khi hoa cúc nở, bụng Chu Tử đã rất lớn. Nàng tuân theo dặn dò của Hứa Văn Cử và Hầu Lâm Sinh, vẫn rất chú ý rèn luyện, hơn nữa không ăn ngốn, uống nhiều, dáng vóc vẫn giữ khá tốt như cũ.
Sau khi hai vị thần y ăn vô số thức ăn do Chu Tử tự làm, rốt cuộc lương tâm phát thiện, tặng Tố Ngọc Dịch cho vương phi, hơn nữa còn chỉ cho nàng cách dùng: Mỗi ngày thoa lên các bộ phận như bụng, đùi, có thể gia tăng tính đàn hồi của da thịt. Còn một cách dùng thần kỳ khác, mặc dù hai vị thần y mặt dầy như mo, vẫn không dám nói với Vương phi, mà dặn dò Vương gia: “Nhỏ vào bộ phận kín đáo kia, có hiệu quả tăng tính đàn hồi và co bóp.” Bọn họ rất thẳng thắn, Triệu Trinh hiểu ngầm trong lòng, thưởng hai vị thần y thật trọng hậu.
Đầu tiên Triệu Trinh thưởng hai vị mỹ nhân mị hoặc hơn người, thưởng thức đủ mẻ mặt Thiên Biến Vạn Hóa của hai vị thần y xong, mới ta lệnh cho Trần Bình lấy ngân phiếu ra, hai vị thần y lập tức vui cười hớn hở.
Mới bước vào tháng mười, mưa thu lại bắt đầu rơi liên tục.
Đêm mười lăm tháng mười, Chu Tử bắt đầu đau bụng sinh.
Đại khái do ngày thường đi lại nhiều, lần này Chu Tử sinh rất thuận lợi, sau hai canh giờ, rạng sáng ngày mười sáu tháng mười, Chu Tử sinh đứa con trai thứ ba. Khi được biết vẫn là bé trai, Chu Tử mệt mỏi rời rã có hơi thất vọng, bất quá lại nghĩ: đây cũng là do ông trời ban ơn!
Rất nhanh nàng liền mở rộng lòng.
Vẫn ở trong phòng sanh cùng nàng, Triệu Trinh cũng rất vui vẻ, ôm đứa bé quấn tã nhìn qua xem lại, khi phát hiện vẫn mắt một mí, quả nhiên hết sức vui vẻ và hài lòng.
Cao Thái phi biết lại sinh một tiểu công tử, mặt mày hớn hở: “Tốt! tốt! Chu Tử tiếp tục sinh, nhất định sẽ sinh được tiểu quận chúa!”
Lúc đầy tháng của Tam công tử, Chu Tử đã hồi phục tương đối tốt, rốt cuộc nàng cũng ra khỏi nội viên Diên Hi cư.
Liễu Liên mang theo Nhị công tử tới gặp Vương phi. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Chu Tử, hắn mỉm cười nói: “Vương phi, Tam công tử vẫn để cho tại hạ chăm sóc đi!”
Chu Tử nghe xong mừng rỡ, luôn miệng nói: “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Liễu Liên thật biết chăm sóc Nhị công tử, ngay cả Chu Tử đến nhóm người của Ngân Linh Thanh Thủy, đều gọi đứa bé mới sinh này là Tam công tử, lại không ý thức được, đứa bé này chẳng những không có nhũ danh, ngay cả tên cũng không có!
Quay lại Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.