Chương 25: Buông xuống
Vân Khởi Phong Miên
17/04/2021
Lúc cả bọn Quan Nam về tới thành phố Gia Lăng, công ty vật dụng y học Xuân Huy mà trước kia Tôn Minh làm việc cuối cùng cũng đưa tới chút tin tức.
Lúc Tôn Minh làm việc ở Xuân Huy, vì vấn đề tính cách mà quan hệ với đồng nghiệp không tốt lắm, chỉ có một thanh niên tên Chu Lượng, hai người là đồng hương, lại là bạn cùng trường, quan hệ cũng khá tốt.
Lần trước khi nhóm Lâm Cận Nhiễm đi, Chu Lượng đã nghỉ phép đi du lịch, đến lúc Quan Nam rồi mới về. Theo Chu Lượng nói, tuy Tôn Minh thường ca tụng bạn gái mình đẹp đến thế nào, thế nhưng hoàn toàn im bặt về những chuyện khác, vậy nên rất nhiều đồng nghiệp đều cười nhạo bảo hắn chém gió. Y cũng không có gì để nói với Tôn Minh, mấy dịp nghỉ thường cùng nhau dùng bữa uống rượu, có cơ hội cũng từng thử hỏi mấy lần, Tôn Minh cũng không nói gì, y cảm thấy nhàm chán nên không hỏi nữa.
Chỉ là có một lần, Chu Lượng nhờ Tôn Minh giúp chuyện công việc, hôm đó chắc Tôn Minh tâm tình vui vẻ, vô ý nói một câu: “Nể tình cậu với bạn gái tôi trùng họ nên giúp cậu một lần đấy, nhớ trả lại cho tôi đấy.”
Chu Lượng tiện thế hỏi luôn tên của cô gái kia, Tôn Minh chỉ cười dịu dàng, không trả lời. Sau đó mãi đến lúc Tôn Minh nghỉ việc, Chu Lượng cũng không biết danh tính bạn gái của Tôn Minh.
Trong phòng họp, mọi người cùng phân tích vụ án lần nữa, sắp xếp chứng cứ có trong tay.
Lâm Cận Nhiễm: “Đến hiện tại thì chúng ta có thể điều tra tin tức của tất cả những người tên Gia Lê trong hộ khẩu toàn thành phố, rồi dùng cách thức loại trừ xác định những người có khả năng lớn nhất sau đó đi tiếp bước sau, cách này tuy khá là lâu lắc tốn thời gian nhưng lại rất cần thiết.”
Quan Nam: “Cũng là một cách truyền thống hiệu quả, chuyện này giao cho cô và Hạ Chí Kiên, cố gắng có kết quả trước khi tan làm ngày mai.”
Lâm Cận Nhiễm, Hạ Chí Kiên: “Vâng.”
Quan Nam: “Chung cư Vạn Hoa tình hình ra sao?”
Nhậm Đại Vũ: “Lần trước anh giao xong việc tôi vẫn luôn theo dõi, theo bên quản lý toà nhà thì trước kia tất cả thư từ của chung cư đều được người bên công ty bưu chính đưa đến thùng thư của mỗi toà nhà, sau đó vì thư từ phần lớn là thanh toán tín dụng của ngân hàng hoặc đủ thứ quảng cáo, gần như không có thư cá nhân nên nhân viên bưu chính nhác việc, để thư với cả chuyển phát nhanh vào bên quản lý toà nhà, lúc người nhận cần thì đi lấy cùng lúc với nhận giao hàng luôn, đa phần mọi người đều không cần. Những thư không có người nhận, bên quản lý thống nhất để nguyên trong vòng một tháng, cuối tháng thư cá nhân đã được hết thì toàn bộ số còn lại đều bị tiêu huỷ. Mấy tháng nay, bọn họ không kiểm kê được bất cứ thư cá nhân nào.”
Quan Nam: “Như trong dự tính, nếu Chu Gia Lê đã viết thư kèm theo mục đích, tất nhiên là không đợi được đến lúc đo.” Màu mắt anh thẫm hơn: “Bên quản lý có nói gần đây có ai lạ mặt đi lấy thư không?”
“Tôi có hỏi, anh ta nói không có ấn tượng. Điều này cũng bình thường, thường thì quản lý chung cư chỉ giúp giữ giùm mấy món chuyển phát nhanh đó thôi, không phụ trách trông coi, người nhận đều tự đến lấy, không cần làm bất cứ thủ tục gì, hơn nữa chung cư Vạn Hoa là khu nhà trọ, hơn phân nữa người trong số đó đều là khách thuê nhà, có người là cũng là bình thường.”
Nhậm Đại Vũ thở dài rồi nói tiếp: “Nói tới đây là tôi lại đau lòng, tháng trước tôi vừa lên mạng mua được một hộp anh đào, hàng đến bên giao hàng chỉ nhắn tin, tôi bận bịu quên xuống xem, đợi nhớ tới thì trời ạ, không biết đứa mất nết nào tiện tay cuỗm đi luôn rồi.” Anh lại thở dài: “Hơn hai trăm ấy, chưa ăn được một trái nữa.”
Tôn Khải mắt sáng rỡ nuốt nước miếng, chân thành đề nghị: “Anh Đại Vũ, khu anh lộn xộn quá, mai mốt gửi tới thẳng Cục đi, để số em nè, em xuống lấy giùm cho.”
Nhậm Đại Vũ: “Vậy phần nhiều cũng lành ít dữ nhiều.”
Hạ Chí Kiên: “Vậy để số em nè.”
Trần Oánh: “Em nè.”
“...” Lâm Cận Nhiễm nhịn hết nổi gõ bàn: “Này, nói chuyện chính!” Cô quay đầu sang Quan Nam: “Đội trưởng Quan, khu Vạn Hoa nên được cân nhắc loại trừ chưa?”
Quan Nam: “Tạm thời để một bên, lần trước cô nói Tôn Duệ không về thành phố Dung, chỉ đi gặp bạn trên mạng thôi sao?”
“Vâng, bên hình sự còn chưa hành động, cậu ta đã tự chạy về rồi. Cậu ta khai là đi gặp bạn gái, ai ngờ bạn trai cũ của cô đó đưa người tới chặn ở nhà nghỉ, dày vò mấy ngày đền tiền rồi mới thả ra, em nghĩ là gặp trúng “lừa đảo” rồi.”
“Cậu ta biết chuyện ở nhà chưa?”
“Biết, tâm trạng cũng không thay đổi mấy, một mực muốn đi tìm bạn gái.” Lâm Cận Nhiễm có chút cạn lời: “Em có điều tra tư liệu của cậu ta rồi, từ nhỏ tới lớn học hành rất xuất chúng nhưng mà trông... không được bình thường, cảm giác hơi kiểu học nhiều quá tới ngáo luôn, theo quản nhiệm cậu ấy nói thì kỹ năng xã hội của Tôn Duệ gần như bằng không, sau này chỉ thích hợp ở trong phòng nghiên cứu để nghiên cứu này nọ. Vụ án tiền giả chắc không dính gì được tới cậu ta.”
Quan Nam bỏ hồ sơ xuống, chẳng ừ hử gì mà hỏi Tôn Khải: “Đã điều tra chữ Khải Thịnh trên miếng kim loại chưa, có phải viết tắt của công ty nào đó trong thành phố không?”
Tôn Khải: “Đã điều tra tất cả những công ty có đăng ký trong thành phố, có hai công ty có tên này, một là công ty tiêu thụ phân hoá học, công ty còn là cơ cấu đào tạo thi công chứ, theo điều tra thì đều không dùng loại khoá này.”
Quan Nam: “Bên Quảng Đông thì sao?”
Tôn Khải: “Đã liên lạc rồi, họ nói có một bên hợp tác ở thành phố Gia Lăng, đã gửi địa chỉ cụ thể cho em rồi, trùng hợp là phó tổng giám đốc tiêu thụ Tô Thái Trân của họ mấy ngày nữa sẽ tới đây, em nói rõ mục đích xong, cô ta nói có thể mang miếng kim loại đến cho cô ta xem, nếu không phải hàng của thành phố Gia Lăng thì cô ta cũng có thể nhắm chừng là của nơi nào.”
Quan Nam: “Khi nào cô ta tới?”
Tôn Khải: “Bay chuyến lúc tám giờ tối nay, cô ta nói sáng mai có thể tới tìm cô ta.”
Quan Nam: “Được, mai chúng ta qua đó, Triệu Lôi với Trần Oánh giúp Cận Nhiễm điều tra đi.”
Tôn Khải, Trần Oánh: “Vâng.”
Triệu Lôi ngập ngừng không nói, mãi đến lúc phát hiện mọi người đều đang nhìn mình mới cứng nhắc nói: “Được.”
Tôn Khải nói: “Anh Lôi sao vậy? Từ thành phố Dung về cứ như người mất hồn.”
Nhậm Đại Vũ nhích sang vịn lấy vai y: “Ê, mày làm chuyện xấu gì rồi, sợ về Hà Tiếu lột da mày đúng không?”
Triệu Lôi cười khô khốc: “Không có, em đang nghĩ tới vụ án mà.” Y ho mấy tiếng, uể oải: “Đi thành phố Dung về cảm mất rồi, không động não được.”
Quan Nam: “Nếu không khoẻ thì nghỉ một buổi đi.”
“Cám ơn sếp.”Triệu Lôi ngẩng đầu nhìn Quan Nam rồi lại vội vàng cúi xuống, y luôn bái phục cấp trên này, lúc nào cũng chỉ nhìn thấu chứ không nói toạc ra, giữ mặt mũi cho y lúc cần thiết.
...
Lúc hơi rỗi tay được chút, Quan Nam lập tức gọi điện cho Hứa Dữu, điện thoại được bắt máy, Hứa Dữu hỏi: “Về rồi à?”
Quan Nam vẽ ra biểu cảm của cô trong đầu, không nhịn được cong môi: “Cô cũng về rồi à?”
“Ừm.” Cô nói: “Gọi cho tôi lúc này là muốn hẹn đi ăn tối sao?”
Cũng thẳng thắng ghê, anh không nhận cũng không được nữa, nụ cười trên khoé miệng Quan Nam sâu thêm chút: “Cô muốn ăn gì?”
Hứa Dữu: “Anh biết làm gì?”
Làm? Chẳng lẽ cô muốn tới nhà anh ăn sao? Quan Nam thầm phỏng đoán, cô nghĩ ít quá hay là do anh nghĩ nhiều quá vậy!
Hứa Dữu thấy anh chần chừ không trả lời, bật cười trước: “Nhiều quá hay là ít quá vậy?”
Quan Nam: “...” Cô gắn hệ thống thăm dò trên người anh sao? Quan Nam ngẫm nghĩ rồi nói: “Món tôi biết làm chưa chắc cô thích.”
Hứa Dữu: “Anh làm ra là sẽ biết tôi thích hay không.”
Quan Nam: “Được thôi.”
Hứa Dữu: “Khoảng khi nào?”
Quan Nam nhớ lại mấy ngày nay chưa dọn nhà, nén nhịn từ chối: “Hôm nay chắc tôi sẽ tăng ca, chừng nào có thời gian gọi cô nhé được không?”
“Được thôi.” Trong tiếng cười của Hứa Dữu có ý trêu chọc, cô nói: “Anh Quan, cuối cùng tôi cũng biết Tôn Khải nói mấy dì nhiệt tình ở đơn vị anh bị anh làm cho nôn nóng trối chết là như thế nào rồi.”
Quan Nam: “...” Anh thở dài nói: “Cậu ta nói lung tung đấy, cô đừng tin.”
“Ừm, tôi nhận thấy cực kỳ đáng tin.”
“Hứa Dữu...”
“Được rồi, anh Quan, tôi phải làm việc rồi, anh chọn thời gian xong thì báo tôi trước nhé.”
Tự nhiên khi không lại kết thúc cuộc trò chuyện, Quan Nam nhìn vào màn hình tối đen vài giây, cuối cùng không nhịn được cười ngây ngốc thành tiếng. Trong lòng như có mật ngọt, ngoài vị ngọt còn có cảm giác mãn nguyện dâng đầy năng lượng.
Lâm Cận Nhiễm gõ cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này có hơi bất ngờ: “Anh nghĩ ra mấu chốt phá án rồi sao?”
Quan Nam hơi ngượng ngùng không cười nữa, đổi lại dáng ngồi tiêu chuẩn, ngẩng đầu nói: “Không có.”
Lâm Cận Nhiễm cười, đặt ly trà chanh dây lên bàn Quan Nam, bên trong còn thêm vài lát chanh, màu sắc đẹp đẽ.
“Bọn họ nói nước trắng nhạt nhẽo nên em pha ít trà quả.”
“Cảm ơn.” Quan Nam uống một ngụm rồi khen: “Đúng là ngọn hơn nước trắng.”
“Thấy anh vui vậy em còn nghĩ...” Lâm Cận Nhiễm nhún vai, thấy hơi kỳ lạ.
“Tôi có phải máy phá án đâu, đầu óc cũng phải có vài thứ khác chứ.”
Lâm Cận Nhiễm càng kinh ngạc hơn, nói thật: “Đây không giống lời anh sẽ nói.” Cô nói: “Lúc trước em cứ nghĩ trong mắt anh chỉ có công việc.”
“Lúc trước mấy cô cậu cứ nói tôi nghiêm túc quá, tôi sửa thử xem sao.”
“Hình như sửa cũng kha khá, cũng biết đùa nhiều hơn nữa.”
Quan Nam cười, không nói gì, nơi ngọt ngào nhất trong lòng anh lại lần nữa lan ra, anh không tránh được mà nghĩ cuộc sống hơi tuỳ ý một chút như thế này, có lẽ thật sự không tệ.
Lâm Cận Nhiễm thấy anh mất hồn, lòng thầm nói lên, hai tay cô siết chặt để hai bên người, nhịn rất lâu rồi mới mở miệng: “Đội trưởng Quan...”
Quan Nam lấy lại thần sắc nhìn sang cô: “Sao thế?”
Bàn tay Lâm Cận Nhiễm bắt đầu có mồ hôi, cô cắn răng, lấy hết can đảm nhìn anh: “Tôn Khải nói lần này các anh đi thành phố Dung, cô Hứa cũng đi, anh với cô ấy thật sự qua lại với nhau sao?”
Quan Nam nhìn ra được sự căng thẳng và mong đợi của cô, chuyện trước kia có vô số suy đoán đồn đại dường như đều được chứng thực vào lúc này, tình hình của anh bây giờ đã không cho phép anh trốn tránh nữa. Anh nhìn Lâm Cận Nhiễm, trả lời với giọng điệu vừa trịnh trọng vừa bình thản: “Không phải.”
Ánh mắt Lâm Cận Nhiễn loé lên chút ngập ngừng bất định, lại thấy cô hơi cúi đầu cười: “Là suy nghĩ từ một hướng của em thôi, bọn họ chưa làm rõ đã hùa theo lung tung.” Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Cận Nhiễm: “Hoặc là có thể tôi cố gắng thêm một thời gian nữa là thành thật được rồi.”
Lâm Cận Nhiễm bấu vào lòng bàn tay, giống như một bộ phim gây cấn vẫn luôn mong đợi lại có cái kết mình cực kỳ ghét trong dự liệu, cảm giác khó chịu ấy khiến cô không thể nói gì, thất vọng nhiều hơn mất mát, mất mát lại vượt lên không muốn tin, cuối cùng của cuối cùng chỉ còn lại bất lực và đau đớn.
Hồi lâu sau, cô như tự dối mình cười thoải mái: “Mong ngày này mau tới một chút, để đội mình sớm tháo cái mác “Liên minh độc thân”, trong Cục lại có thêm người nhà thăm hỏi tình hình, Phòng công tác chính trị cũng không nhăn nhó với chúng ta nữa.”
“Tôi cũng không muốn lĩnh giáo trình hại người của đám bên Phòng công tác chính trị nữa.”
“Đội trưởng Quan, không có gì thì em ra ngoài trước đây.”
“Được, lát nữa tan làm đúng giờ đi, đừng gắng sức quá.”
“Vâng, cảm ơn đội trưởng Quan.”
Quan Nam nhìn bóng lưng Lâm Cận Nhiễm cố ra vẻ trấn tĩnh rời đi mà thở dài, cùng lúc đó, một tảng đá lớn trong lòng cũng coi như đã đặt được xuống đất.
Lúc Tôn Minh làm việc ở Xuân Huy, vì vấn đề tính cách mà quan hệ với đồng nghiệp không tốt lắm, chỉ có một thanh niên tên Chu Lượng, hai người là đồng hương, lại là bạn cùng trường, quan hệ cũng khá tốt.
Lần trước khi nhóm Lâm Cận Nhiễm đi, Chu Lượng đã nghỉ phép đi du lịch, đến lúc Quan Nam rồi mới về. Theo Chu Lượng nói, tuy Tôn Minh thường ca tụng bạn gái mình đẹp đến thế nào, thế nhưng hoàn toàn im bặt về những chuyện khác, vậy nên rất nhiều đồng nghiệp đều cười nhạo bảo hắn chém gió. Y cũng không có gì để nói với Tôn Minh, mấy dịp nghỉ thường cùng nhau dùng bữa uống rượu, có cơ hội cũng từng thử hỏi mấy lần, Tôn Minh cũng không nói gì, y cảm thấy nhàm chán nên không hỏi nữa.
Chỉ là có một lần, Chu Lượng nhờ Tôn Minh giúp chuyện công việc, hôm đó chắc Tôn Minh tâm tình vui vẻ, vô ý nói một câu: “Nể tình cậu với bạn gái tôi trùng họ nên giúp cậu một lần đấy, nhớ trả lại cho tôi đấy.”
Chu Lượng tiện thế hỏi luôn tên của cô gái kia, Tôn Minh chỉ cười dịu dàng, không trả lời. Sau đó mãi đến lúc Tôn Minh nghỉ việc, Chu Lượng cũng không biết danh tính bạn gái của Tôn Minh.
Trong phòng họp, mọi người cùng phân tích vụ án lần nữa, sắp xếp chứng cứ có trong tay.
Lâm Cận Nhiễm: “Đến hiện tại thì chúng ta có thể điều tra tin tức của tất cả những người tên Gia Lê trong hộ khẩu toàn thành phố, rồi dùng cách thức loại trừ xác định những người có khả năng lớn nhất sau đó đi tiếp bước sau, cách này tuy khá là lâu lắc tốn thời gian nhưng lại rất cần thiết.”
Quan Nam: “Cũng là một cách truyền thống hiệu quả, chuyện này giao cho cô và Hạ Chí Kiên, cố gắng có kết quả trước khi tan làm ngày mai.”
Lâm Cận Nhiễm, Hạ Chí Kiên: “Vâng.”
Quan Nam: “Chung cư Vạn Hoa tình hình ra sao?”
Nhậm Đại Vũ: “Lần trước anh giao xong việc tôi vẫn luôn theo dõi, theo bên quản lý toà nhà thì trước kia tất cả thư từ của chung cư đều được người bên công ty bưu chính đưa đến thùng thư của mỗi toà nhà, sau đó vì thư từ phần lớn là thanh toán tín dụng của ngân hàng hoặc đủ thứ quảng cáo, gần như không có thư cá nhân nên nhân viên bưu chính nhác việc, để thư với cả chuyển phát nhanh vào bên quản lý toà nhà, lúc người nhận cần thì đi lấy cùng lúc với nhận giao hàng luôn, đa phần mọi người đều không cần. Những thư không có người nhận, bên quản lý thống nhất để nguyên trong vòng một tháng, cuối tháng thư cá nhân đã được hết thì toàn bộ số còn lại đều bị tiêu huỷ. Mấy tháng nay, bọn họ không kiểm kê được bất cứ thư cá nhân nào.”
Quan Nam: “Như trong dự tính, nếu Chu Gia Lê đã viết thư kèm theo mục đích, tất nhiên là không đợi được đến lúc đo.” Màu mắt anh thẫm hơn: “Bên quản lý có nói gần đây có ai lạ mặt đi lấy thư không?”
“Tôi có hỏi, anh ta nói không có ấn tượng. Điều này cũng bình thường, thường thì quản lý chung cư chỉ giúp giữ giùm mấy món chuyển phát nhanh đó thôi, không phụ trách trông coi, người nhận đều tự đến lấy, không cần làm bất cứ thủ tục gì, hơn nữa chung cư Vạn Hoa là khu nhà trọ, hơn phân nữa người trong số đó đều là khách thuê nhà, có người là cũng là bình thường.”
Nhậm Đại Vũ thở dài rồi nói tiếp: “Nói tới đây là tôi lại đau lòng, tháng trước tôi vừa lên mạng mua được một hộp anh đào, hàng đến bên giao hàng chỉ nhắn tin, tôi bận bịu quên xuống xem, đợi nhớ tới thì trời ạ, không biết đứa mất nết nào tiện tay cuỗm đi luôn rồi.” Anh lại thở dài: “Hơn hai trăm ấy, chưa ăn được một trái nữa.”
Tôn Khải mắt sáng rỡ nuốt nước miếng, chân thành đề nghị: “Anh Đại Vũ, khu anh lộn xộn quá, mai mốt gửi tới thẳng Cục đi, để số em nè, em xuống lấy giùm cho.”
Nhậm Đại Vũ: “Vậy phần nhiều cũng lành ít dữ nhiều.”
Hạ Chí Kiên: “Vậy để số em nè.”
Trần Oánh: “Em nè.”
“...” Lâm Cận Nhiễm nhịn hết nổi gõ bàn: “Này, nói chuyện chính!” Cô quay đầu sang Quan Nam: “Đội trưởng Quan, khu Vạn Hoa nên được cân nhắc loại trừ chưa?”
Quan Nam: “Tạm thời để một bên, lần trước cô nói Tôn Duệ không về thành phố Dung, chỉ đi gặp bạn trên mạng thôi sao?”
“Vâng, bên hình sự còn chưa hành động, cậu ta đã tự chạy về rồi. Cậu ta khai là đi gặp bạn gái, ai ngờ bạn trai cũ của cô đó đưa người tới chặn ở nhà nghỉ, dày vò mấy ngày đền tiền rồi mới thả ra, em nghĩ là gặp trúng “lừa đảo” rồi.”
“Cậu ta biết chuyện ở nhà chưa?”
“Biết, tâm trạng cũng không thay đổi mấy, một mực muốn đi tìm bạn gái.” Lâm Cận Nhiễm có chút cạn lời: “Em có điều tra tư liệu của cậu ta rồi, từ nhỏ tới lớn học hành rất xuất chúng nhưng mà trông... không được bình thường, cảm giác hơi kiểu học nhiều quá tới ngáo luôn, theo quản nhiệm cậu ấy nói thì kỹ năng xã hội của Tôn Duệ gần như bằng không, sau này chỉ thích hợp ở trong phòng nghiên cứu để nghiên cứu này nọ. Vụ án tiền giả chắc không dính gì được tới cậu ta.”
Quan Nam bỏ hồ sơ xuống, chẳng ừ hử gì mà hỏi Tôn Khải: “Đã điều tra chữ Khải Thịnh trên miếng kim loại chưa, có phải viết tắt của công ty nào đó trong thành phố không?”
Tôn Khải: “Đã điều tra tất cả những công ty có đăng ký trong thành phố, có hai công ty có tên này, một là công ty tiêu thụ phân hoá học, công ty còn là cơ cấu đào tạo thi công chứ, theo điều tra thì đều không dùng loại khoá này.”
Quan Nam: “Bên Quảng Đông thì sao?”
Tôn Khải: “Đã liên lạc rồi, họ nói có một bên hợp tác ở thành phố Gia Lăng, đã gửi địa chỉ cụ thể cho em rồi, trùng hợp là phó tổng giám đốc tiêu thụ Tô Thái Trân của họ mấy ngày nữa sẽ tới đây, em nói rõ mục đích xong, cô ta nói có thể mang miếng kim loại đến cho cô ta xem, nếu không phải hàng của thành phố Gia Lăng thì cô ta cũng có thể nhắm chừng là của nơi nào.”
Quan Nam: “Khi nào cô ta tới?”
Tôn Khải: “Bay chuyến lúc tám giờ tối nay, cô ta nói sáng mai có thể tới tìm cô ta.”
Quan Nam: “Được, mai chúng ta qua đó, Triệu Lôi với Trần Oánh giúp Cận Nhiễm điều tra đi.”
Tôn Khải, Trần Oánh: “Vâng.”
Triệu Lôi ngập ngừng không nói, mãi đến lúc phát hiện mọi người đều đang nhìn mình mới cứng nhắc nói: “Được.”
Tôn Khải nói: “Anh Lôi sao vậy? Từ thành phố Dung về cứ như người mất hồn.”
Nhậm Đại Vũ nhích sang vịn lấy vai y: “Ê, mày làm chuyện xấu gì rồi, sợ về Hà Tiếu lột da mày đúng không?”
Triệu Lôi cười khô khốc: “Không có, em đang nghĩ tới vụ án mà.” Y ho mấy tiếng, uể oải: “Đi thành phố Dung về cảm mất rồi, không động não được.”
Quan Nam: “Nếu không khoẻ thì nghỉ một buổi đi.”
“Cám ơn sếp.”Triệu Lôi ngẩng đầu nhìn Quan Nam rồi lại vội vàng cúi xuống, y luôn bái phục cấp trên này, lúc nào cũng chỉ nhìn thấu chứ không nói toạc ra, giữ mặt mũi cho y lúc cần thiết.
...
Lúc hơi rỗi tay được chút, Quan Nam lập tức gọi điện cho Hứa Dữu, điện thoại được bắt máy, Hứa Dữu hỏi: “Về rồi à?”
Quan Nam vẽ ra biểu cảm của cô trong đầu, không nhịn được cong môi: “Cô cũng về rồi à?”
“Ừm.” Cô nói: “Gọi cho tôi lúc này là muốn hẹn đi ăn tối sao?”
Cũng thẳng thắng ghê, anh không nhận cũng không được nữa, nụ cười trên khoé miệng Quan Nam sâu thêm chút: “Cô muốn ăn gì?”
Hứa Dữu: “Anh biết làm gì?”
Làm? Chẳng lẽ cô muốn tới nhà anh ăn sao? Quan Nam thầm phỏng đoán, cô nghĩ ít quá hay là do anh nghĩ nhiều quá vậy!
Hứa Dữu thấy anh chần chừ không trả lời, bật cười trước: “Nhiều quá hay là ít quá vậy?”
Quan Nam: “...” Cô gắn hệ thống thăm dò trên người anh sao? Quan Nam ngẫm nghĩ rồi nói: “Món tôi biết làm chưa chắc cô thích.”
Hứa Dữu: “Anh làm ra là sẽ biết tôi thích hay không.”
Quan Nam: “Được thôi.”
Hứa Dữu: “Khoảng khi nào?”
Quan Nam nhớ lại mấy ngày nay chưa dọn nhà, nén nhịn từ chối: “Hôm nay chắc tôi sẽ tăng ca, chừng nào có thời gian gọi cô nhé được không?”
“Được thôi.” Trong tiếng cười của Hứa Dữu có ý trêu chọc, cô nói: “Anh Quan, cuối cùng tôi cũng biết Tôn Khải nói mấy dì nhiệt tình ở đơn vị anh bị anh làm cho nôn nóng trối chết là như thế nào rồi.”
Quan Nam: “...” Anh thở dài nói: “Cậu ta nói lung tung đấy, cô đừng tin.”
“Ừm, tôi nhận thấy cực kỳ đáng tin.”
“Hứa Dữu...”
“Được rồi, anh Quan, tôi phải làm việc rồi, anh chọn thời gian xong thì báo tôi trước nhé.”
Tự nhiên khi không lại kết thúc cuộc trò chuyện, Quan Nam nhìn vào màn hình tối đen vài giây, cuối cùng không nhịn được cười ngây ngốc thành tiếng. Trong lòng như có mật ngọt, ngoài vị ngọt còn có cảm giác mãn nguyện dâng đầy năng lượng.
Lâm Cận Nhiễm gõ cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này có hơi bất ngờ: “Anh nghĩ ra mấu chốt phá án rồi sao?”
Quan Nam hơi ngượng ngùng không cười nữa, đổi lại dáng ngồi tiêu chuẩn, ngẩng đầu nói: “Không có.”
Lâm Cận Nhiễm cười, đặt ly trà chanh dây lên bàn Quan Nam, bên trong còn thêm vài lát chanh, màu sắc đẹp đẽ.
“Bọn họ nói nước trắng nhạt nhẽo nên em pha ít trà quả.”
“Cảm ơn.” Quan Nam uống một ngụm rồi khen: “Đúng là ngọn hơn nước trắng.”
“Thấy anh vui vậy em còn nghĩ...” Lâm Cận Nhiễm nhún vai, thấy hơi kỳ lạ.
“Tôi có phải máy phá án đâu, đầu óc cũng phải có vài thứ khác chứ.”
Lâm Cận Nhiễm càng kinh ngạc hơn, nói thật: “Đây không giống lời anh sẽ nói.” Cô nói: “Lúc trước em cứ nghĩ trong mắt anh chỉ có công việc.”
“Lúc trước mấy cô cậu cứ nói tôi nghiêm túc quá, tôi sửa thử xem sao.”
“Hình như sửa cũng kha khá, cũng biết đùa nhiều hơn nữa.”
Quan Nam cười, không nói gì, nơi ngọt ngào nhất trong lòng anh lại lần nữa lan ra, anh không tránh được mà nghĩ cuộc sống hơi tuỳ ý một chút như thế này, có lẽ thật sự không tệ.
Lâm Cận Nhiễm thấy anh mất hồn, lòng thầm nói lên, hai tay cô siết chặt để hai bên người, nhịn rất lâu rồi mới mở miệng: “Đội trưởng Quan...”
Quan Nam lấy lại thần sắc nhìn sang cô: “Sao thế?”
Bàn tay Lâm Cận Nhiễm bắt đầu có mồ hôi, cô cắn răng, lấy hết can đảm nhìn anh: “Tôn Khải nói lần này các anh đi thành phố Dung, cô Hứa cũng đi, anh với cô ấy thật sự qua lại với nhau sao?”
Quan Nam nhìn ra được sự căng thẳng và mong đợi của cô, chuyện trước kia có vô số suy đoán đồn đại dường như đều được chứng thực vào lúc này, tình hình của anh bây giờ đã không cho phép anh trốn tránh nữa. Anh nhìn Lâm Cận Nhiễm, trả lời với giọng điệu vừa trịnh trọng vừa bình thản: “Không phải.”
Ánh mắt Lâm Cận Nhiễn loé lên chút ngập ngừng bất định, lại thấy cô hơi cúi đầu cười: “Là suy nghĩ từ một hướng của em thôi, bọn họ chưa làm rõ đã hùa theo lung tung.” Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Cận Nhiễm: “Hoặc là có thể tôi cố gắng thêm một thời gian nữa là thành thật được rồi.”
Lâm Cận Nhiễm bấu vào lòng bàn tay, giống như một bộ phim gây cấn vẫn luôn mong đợi lại có cái kết mình cực kỳ ghét trong dự liệu, cảm giác khó chịu ấy khiến cô không thể nói gì, thất vọng nhiều hơn mất mát, mất mát lại vượt lên không muốn tin, cuối cùng của cuối cùng chỉ còn lại bất lực và đau đớn.
Hồi lâu sau, cô như tự dối mình cười thoải mái: “Mong ngày này mau tới một chút, để đội mình sớm tháo cái mác “Liên minh độc thân”, trong Cục lại có thêm người nhà thăm hỏi tình hình, Phòng công tác chính trị cũng không nhăn nhó với chúng ta nữa.”
“Tôi cũng không muốn lĩnh giáo trình hại người của đám bên Phòng công tác chính trị nữa.”
“Đội trưởng Quan, không có gì thì em ra ngoài trước đây.”
“Được, lát nữa tan làm đúng giờ đi, đừng gắng sức quá.”
“Vâng, cảm ơn đội trưởng Quan.”
Quan Nam nhìn bóng lưng Lâm Cận Nhiễm cố ra vẻ trấn tĩnh rời đi mà thở dài, cùng lúc đó, một tảng đá lớn trong lòng cũng coi như đã đặt được xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.