Chương 101: Cái kết (phần đầu)
Vân Khởi Phong Miên
01/06/2021
Sự việc xảy đến quá nhanh, Quan Nam lên đạn, bắn
một phát lên không rồi liều mạng chạy về hướng đó, dù suy nghĩ nhanh đến đâu cũng không theo kịp.
Sảnh tầng một của Phòng Triển lãm trở nên lộn xộn, cửa mở toang, cảnh sát hú còi từ bên ngoài tràn vào. Bọn côn đồ bên trong không chống cự nổi, phải bỏ chạy tán loạn.
Quan Nam nhìn thấy Từ Trọng dẫn đầu, hai người nhìn nhau ra hiệu. Vài ngày trước, anh đã đưa cho Lý Quảng Xuyên bản đồ vị trí của Phòng Triển lãm và biệt thự để gã có thể sử dụng nó hòng lấy lòng tin.
Bản đồ rất chi tiết, ngoại trừ các khu vực công cộng, bao gồm cả khu làm việc của Hứa Dữu, các phòng làm việc riêng của mọi người và thậm chí cả tầng hầm đều được ghi lại. Lúc nhận được nó, Từ Trọng cũng biết anh đã làm hết sức có thể rồi. Tất nhiên là cũng không thể tin hết hoàn toàn, chỉ có thể coi như là hồ sơ dự phòng, hiện tại đã có thể xác nhận anh không hề phản bội.
Lưu Thuật Huân bị thương nặng ở vai và chân trái, khuỵ xuống giữa sảnh, nhìn thuộc hạ đang bỏ chạy, hai tay bắt chéo làm động tác đầu hàng.
"Hạ Thiếu Thành, con mẹ mày thằng điên! Ông đây thật lòng chơi với mày, mày lại đi chọn cái nơi này vì một con đàn bà..." Mất máu quá nhiều cùng đau đớn làm biến dạng khuôn mặt của ông ta, khiến trông ông ta như một con thú bị mắc kẹt, tức giận và tuyệt vọng!
Hạ Thiếu Thành ngã ở giữa đại sảnh, cổ bị thương, máu me đầm đìa khắp người, thấm vào viên đá cẩm thạch đen phía dưới một màu kỳ dị.
“Tôi không điên, là tại ông qúa vọng tưởng, quá háo thắng, nghĩ rằng mình thao túng được tất cả nên mới có ngày hôm nay.” Giọng điệu của Hạ Thiếu Thành rất bình tĩnh, không hề có chút đau buồn và lo lắng, thậm chí còn khóe miệng cong lên giễu cợt: "Phùng Giác được việc chứ? Tôi rất vui vì có thể chính ta xử lý ông."
Lưu Thuật Huân trợn to hai mắt, không thể tin được, bắt đầu nói không rõ ràng: "Mày cho người theo dõi tao...mày ... không đúng... Phùng Giác không thể nào phản bội tao, chính là mày... Rốt cuộc mục đích của mày là gì??"
"Đoán được tới đó rồi sao còn không dám nhận nữa? Ha ha ha ha..."
Y chưa cười được mấy tiếng đã bắt đầu ho dữ dội, máu chảy nhiều hơn, bắt đầu khó thở. Quan Nam biết y đã suy yếu cùng kiệt rồi, anh rút một mảnh vải lụa đặt dưới tác phẩm nghệ thuật trên mặt đất rồi đè lên vết thương của y, mong y có thể thở được nhẹ nhàng hơn.
"Đừng nói nữa, xe cấp cứu sẽ tới ngay!"
Hạ Thiếu Thành nắm lấy tay anh, khó khăn lắc đầu: "Mặc kệ tôi, đi cứu Dữu."
Nghe y nhắc tới Hứa Dữu, đầu óc Quan Nam vô thức trống không, anh nắm lấy vai Hạ Thiếu Thành, nôn nóng hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Hạ Thiệu Thành lắc đầu: “Tôi không biết.” Anh gắng hết sức chỉ về phía Lưu Thuật Huân “Đằng sau hắn vẫn còn có người.. Dữu ở trong tay bọn họ.”.
Quan Nam dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lưu Thuật Huân, Lưu Thuật Huân cười khanh khách: "Ha ha ha, lại là con đàn bà ấy, lại là nó! Con mẹ nó đúng là hoạ thuỷ! Mấy năm trước tao đã nghi rồi, sao Lưu Năng có thể chết dễ dàng được như vậy, sao Âu Dương Tuân lại có thể mất tích? Bây giờ thì tao biết rồi, tất cả đều là vì nó, vì nó nên hắn mới nâng đỡ tao, hắn nghĩ rằng như thế là có thể trói chặt nó mãi mãi. Đồ điên, mẹ chúng mày, bọn điên, lần trước tìm ra được thì đáng lẽ tao phải giết con ả này rồi, trông hắn đau đớn ắt hẳn phải đặc sắc lắm, ha ha, tuyệt vời! "
Quan Nam không hiểu lắm lời Lưu Thuật Huân nói, xâu chuỗi lại những suy đoán chưa biết và đã biết nhưng Hạ Thiếu Thành lại hiểu rõ hơn anh: "Lưu Năng không chết thì cũng không tới lượt ông đâu."
"Ha ha ha, Lưu Năng cũng là thằng ngu. Ông ta nghĩ là đã sắp xếp ổn thoả hết rồi, muốn con riêng thay thế con trai của mình. Cuối cùng cả haiđều bị chính con trai của ông ta giết chết. Ha, má nó đã đời thật!"
"Lưu Thuật Huân, có lúc tôi phải thật sự nể ông ...ra tay tàn độc ...đến... ngay cả cha ruột cũng không chừa."
"Lưu Thuật Huân là ai? Cha tao là ai? Con mẹ tao còn không biết đây này, mày biết không?" Lưu Thuật Huân nhìn hai người đàn ông, đột nhiên bật cười, "Tụi mày không cần lòng vòng khiêu khích tao, tao nói là được chứ gì, hắn mới là Lưu Thuật Huân... "
Quan Nam giương súng chĩa về phía hắn, cảnh giác hỏi: "Ai?"
“Ha ha!” Lưu Thiến Thiến cười gằn: “Mày đã nghe tới Thích Ca chưa? Hắn...”
"Bằng!"
Lại có một tiếng súng ngắn và đột ngột khác, Lưu Thuật Huân ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt, câu nói chưa nói xong kẹt lại trong cổ họng
Cùng lúc đó, Quan Nam ngẩng đầu, giương súng, bóp cò đúng lúc đối phương chĩa súng về phía Hạ Thiếu Thành.
"Báo cáo, tìm được ma tuý giao dịch dưới hầm xe, bốn tên canh gác đã bị bắt trên đường tẩu thoát bằng ô tô."
"Báo cáo, có hai tên côn đồ đã bị giết khi cố lái một chiếc ô tô, ba tên bị bắt sống!"
"Báo cáo..."
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Tiếng còi cảnh sát bên tai xen lẫn với tiếng xe cứu thương, Hạ Thiếu Thành vốn đã quá yếu không nói được, ý thức gần như mất đi nhưng y vẫn cố hết sức nắm lấy cánh tay Quan Nam, mím chặt môi không nói tiếng nào.
Quan Nam biết ý của y, nắm chặt lấy tay y, đưa y lên xe cứu thương.
“Có tin tức gì về Lý Quảng Xuyên không?” Anh hỏi Từ Trọng.
Từ Trọng không nói chuyện, vẻ mặt u ám đã nói lên mọi chuyện, nhìn xe cấp cứu đóng cửa lái đi một lúc sau mới lãnh đạm nói: "Buổi tối này không ổn."
"Ý anh là gì?"
“Nó hơi dễ dàng quá, cậu không nghĩ vậy sao?” Từ Trọng nói: “Lý Quảng Xuyên bị mất liên lạc rồi, chín mươi phần trăm là đã lộ tẩy. Anh ta là người thân cận với Lưu Thuật Huân. Nếu đã như vậy, tại sao Lưu Thuật Huân vẫn xuất hiện ở đây? Thậm chí còn chết như thế nữa? "
Quan Nam nhíu mày: "Hạ Thiếu Thành cũng dưới trướng Trương Như Hải sao?"
“Ừ.” Từ Trọng thừa nhận:“Tôi cũng vừa mới xác nhận hai ngày trước!”
"Vậy là tôi không phải là người duy nhất được giao nhiệm vụ điều tra chuyện này?"
“Cậu là người duy nhất đang điều tra Như Hải.” Từ Trọng hơi mệt mỏi: “Chúng tôi còn phái thêm người bên cạnh Hạ Thiếu Thành nữa.”
"Anh đã biết bản chất của cuộc giao dịch này, tại sao anh lại không nói cho tôi biết? Anh nghi ngờ tôi?"
“Tôi không nghi ngờ cậu!” Từ Trung nghiêm mặt ngắt lời anh: “Tôi sợ cậu mất lý trí ở một số việc!”
“Các người không tin cô ấy?” Quan Nam chỉ cảm thấy một cơn tức giận từ lòng bàn chân bốc lên, xông vào trong cơ thể: “Vì chuyện này mà đến giờ vẫn chưa biết cô ấy còn sống hay chết! Vậy mà các người…” Anh tức giận đến mức không thể nói ra!
Từ Trọng không né tránh mà nhìn chằm chằm vào anh, nói ra lời nói tàn nhẫn mà chân thật: "Nếu không nhờ hành động thành công thì ai có thể bảo đảm được cô ấy chắc chắn ở phe ta? Bản thân cậu còn luôn nghi ngờ cô ấy mà?"
Chỉ bằng một lời nói, Quan Nam đã thấy mình như bị đưa xuống địa ngục.
Quan Nam mím chặt môi, run rẩy không nói được lời nào. Đúng vậy, chỉ cần dựa vào một cuộc điện thoại không rõ ràng, một thố rửa bút không rõ ràng, một số suy đoán và khiêu khích của người khác mà anh đã thầm kết án tử hình cho cô, nghi ngờ cô, sỉ nhục cô, thậm chí còn không có lấy một câu hỏi, không cho cô bất kỳ cơ hội để giải thích!
Bây giờ lại còn làm “mất” cô, cô và cả đứa con của họ nữa...
Quan Nam đau đớn, vừa nhắm mắt lại, nước mắt liền không kìm được mà lăn dài.
Từ Trọng bất lực lại hoảng hốt, sửng sốt một hồi, vẫn không nói nên lời: "Tại sao ... tại sao lại khóc? Cậu ... bây giờ cậu còn một đống chuyện để làm kia, Lưu Thuật Huân chết rồi, Hạ Thiếu Thành lại hôn mê, cậu có tập trung được chuyện của vợ cậu không vậy, phải làm thế nào? "
Quan Nam bị càm ràm đến đau đầu, cũng không quan tâm xấu hổ, xoa mặt lau nước mắt vài lần, hết sức hỗn loạn, không dễ gì mới tỉnh táo trở lại.
Anh nhớ lại những gì Lưu Thuật Huân vừa nói, người bên kia rõ ràng đang bối rối trước sự thay đổi đột ngột và sự kích thích có chủ đích của Hạ Thiếu Thành, anh bắt đầu không thốt nên lời. Sao lại dễ dàng bị trừ khử đến vậy, anh ta đã biết quá nhiều chăng? Thân thế của kẻ đó? Thích Ca ...
Quan Nam đột ngột mở bừng mắt, phải rồi, tại sao anh lại quên mất cái thố rửa bút sứ Quân đó cơ chứ! Đó là một món quà mà Lưu Thuật Huân đã tặng cho người đứng sau anh ta và người đó đã chuyển nó cho Hứa Dữu. Quan Nam thật sự rất xấu hổ, trước giờ anh chỉ nghĩ đến Âu Dương Tuân mà bỏ qua chuyện quan trọng như vậy!
Anh cầu may chạy trở lại biệt thự với tốc độ nhanh nhất, đi vào phòng làm việc tìm cái thố rửa bút, hỏi Mai Anh: "Chị Mai, ai đã cho cô ấy thứ này?"
Mai Anh mặc dù thắc mắc tại sao anh lại hỏi nhưng thấy sắc mặt anh tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, nghĩ chắc là chuyện quan trọng, lập tức nói: "Hình như là do anh Lục tặng!"
"Anh Lục là ai?"
“Anh Lục là bạn cô chủ quen lúc đi du học.” Mai Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mỗi ngày cô chủ đều nhận được rất nhiều quà xã giao. Để tránh nhầm lẫn, cô ấy yêu cầu tôi ghi chép lại. Anh chờ một chút, tôi đi lấy ngay bây giờ. "
Mai Anh nhanh chóng mang theo một đống ghi chép quà tặng: "Tôi đã ghi lại nó theo tháng. Thứ này hình như đã được mang đến vào cuối tháng Tư."
Quan Nam lấy ra quyển sổ tháng Tư, nhanh chóng lật mục lục: Thố rửa bút sứ Quân thời Tống, Lục Đỉnh Hiên tặng ngày 26 tháng Tư.
Lục Đỉnh Hiên!
Quan Nam đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu: "Lục Đỉnh Hiên của bệnh viện Quảng Minh sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ý nghĩ đầu tiên của Quan Nam là gọi điện cho Trần Du Dung, anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay có chút run lên, một cuộc gọi lạ liền xuất hiện.
Quan Nam bắt máy, trong lòng dấy lên một cảm giác, anh nín thở, đưa điện thoại đến gần tai, trầm giọng nói: "Lục Đỉnh Hiên."
Đầu dây bên kia thoạt ngừng lại, rồi chế nhạo ngạo mãn: "Cảnh sát Quan, vẫn khoẻ chứ!"
Quan Nam đè nén sự tức giận và nôn nóng trong lòng, giọng điệu thẳng thắn: "Mày bắt Hứa Dữu đi đâu?"
Đầu dây bên kia suỵt một tiếng nhắc nhở: "Chú ý cách dùng từ đi nào, tình bạn bao nhiêu năm nay của tao với Hứa Dữu, không đến lượt mày nhúng tay vào!"
"Rốt cuộc mày muốn cái quái gì vậy?"
"Mày đoán xem?"
"..." Định vị cần có thời gian, cho dù trong lòng kích động, Quan Nam cũng chỉ có thể chịu đựng: "Lý Quảng Xuyên cũng ở chỗ mày đúng không?"
"Ồ! Cảnh sát Quan lạnh lùng lý trí thế, còn biết quan tâm chiến hữu cơ à!" Lục Đỉnh Hiên cười lạnh, thẳng thừng: "Thật ra mày không cần tốn công tìm chủ đề để trì hoãn thời gian đâu. Tao nói mày biết tao ở đâu là được chứ gì, thế nào, có thú vị không? "
"Tao đang nghe đây."
"Số 189 núi Lân An , tao đợi mày."
Sảnh tầng một của Phòng Triển lãm trở nên lộn xộn, cửa mở toang, cảnh sát hú còi từ bên ngoài tràn vào. Bọn côn đồ bên trong không chống cự nổi, phải bỏ chạy tán loạn.
Quan Nam nhìn thấy Từ Trọng dẫn đầu, hai người nhìn nhau ra hiệu. Vài ngày trước, anh đã đưa cho Lý Quảng Xuyên bản đồ vị trí của Phòng Triển lãm và biệt thự để gã có thể sử dụng nó hòng lấy lòng tin.
Bản đồ rất chi tiết, ngoại trừ các khu vực công cộng, bao gồm cả khu làm việc của Hứa Dữu, các phòng làm việc riêng của mọi người và thậm chí cả tầng hầm đều được ghi lại. Lúc nhận được nó, Từ Trọng cũng biết anh đã làm hết sức có thể rồi. Tất nhiên là cũng không thể tin hết hoàn toàn, chỉ có thể coi như là hồ sơ dự phòng, hiện tại đã có thể xác nhận anh không hề phản bội.
Lưu Thuật Huân bị thương nặng ở vai và chân trái, khuỵ xuống giữa sảnh, nhìn thuộc hạ đang bỏ chạy, hai tay bắt chéo làm động tác đầu hàng.
"Hạ Thiếu Thành, con mẹ mày thằng điên! Ông đây thật lòng chơi với mày, mày lại đi chọn cái nơi này vì một con đàn bà..." Mất máu quá nhiều cùng đau đớn làm biến dạng khuôn mặt của ông ta, khiến trông ông ta như một con thú bị mắc kẹt, tức giận và tuyệt vọng!
Hạ Thiếu Thành ngã ở giữa đại sảnh, cổ bị thương, máu me đầm đìa khắp người, thấm vào viên đá cẩm thạch đen phía dưới một màu kỳ dị.
“Tôi không điên, là tại ông qúa vọng tưởng, quá háo thắng, nghĩ rằng mình thao túng được tất cả nên mới có ngày hôm nay.” Giọng điệu của Hạ Thiếu Thành rất bình tĩnh, không hề có chút đau buồn và lo lắng, thậm chí còn khóe miệng cong lên giễu cợt: "Phùng Giác được việc chứ? Tôi rất vui vì có thể chính ta xử lý ông."
Lưu Thuật Huân trợn to hai mắt, không thể tin được, bắt đầu nói không rõ ràng: "Mày cho người theo dõi tao...mày ... không đúng... Phùng Giác không thể nào phản bội tao, chính là mày... Rốt cuộc mục đích của mày là gì??"
"Đoán được tới đó rồi sao còn không dám nhận nữa? Ha ha ha ha..."
Y chưa cười được mấy tiếng đã bắt đầu ho dữ dội, máu chảy nhiều hơn, bắt đầu khó thở. Quan Nam biết y đã suy yếu cùng kiệt rồi, anh rút một mảnh vải lụa đặt dưới tác phẩm nghệ thuật trên mặt đất rồi đè lên vết thương của y, mong y có thể thở được nhẹ nhàng hơn.
"Đừng nói nữa, xe cấp cứu sẽ tới ngay!"
Hạ Thiếu Thành nắm lấy tay anh, khó khăn lắc đầu: "Mặc kệ tôi, đi cứu Dữu."
Nghe y nhắc tới Hứa Dữu, đầu óc Quan Nam vô thức trống không, anh nắm lấy vai Hạ Thiếu Thành, nôn nóng hỏi: "Cô ấy ở đâu?"
Hạ Thiệu Thành lắc đầu: “Tôi không biết.” Anh gắng hết sức chỉ về phía Lưu Thuật Huân “Đằng sau hắn vẫn còn có người.. Dữu ở trong tay bọn họ.”.
Quan Nam dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lưu Thuật Huân, Lưu Thuật Huân cười khanh khách: "Ha ha ha, lại là con đàn bà ấy, lại là nó! Con mẹ nó đúng là hoạ thuỷ! Mấy năm trước tao đã nghi rồi, sao Lưu Năng có thể chết dễ dàng được như vậy, sao Âu Dương Tuân lại có thể mất tích? Bây giờ thì tao biết rồi, tất cả đều là vì nó, vì nó nên hắn mới nâng đỡ tao, hắn nghĩ rằng như thế là có thể trói chặt nó mãi mãi. Đồ điên, mẹ chúng mày, bọn điên, lần trước tìm ra được thì đáng lẽ tao phải giết con ả này rồi, trông hắn đau đớn ắt hẳn phải đặc sắc lắm, ha ha, tuyệt vời! "
Quan Nam không hiểu lắm lời Lưu Thuật Huân nói, xâu chuỗi lại những suy đoán chưa biết và đã biết nhưng Hạ Thiếu Thành lại hiểu rõ hơn anh: "Lưu Năng không chết thì cũng không tới lượt ông đâu."
"Ha ha ha, Lưu Năng cũng là thằng ngu. Ông ta nghĩ là đã sắp xếp ổn thoả hết rồi, muốn con riêng thay thế con trai của mình. Cuối cùng cả haiđều bị chính con trai của ông ta giết chết. Ha, má nó đã đời thật!"
"Lưu Thuật Huân, có lúc tôi phải thật sự nể ông ...ra tay tàn độc ...đến... ngay cả cha ruột cũng không chừa."
"Lưu Thuật Huân là ai? Cha tao là ai? Con mẹ tao còn không biết đây này, mày biết không?" Lưu Thuật Huân nhìn hai người đàn ông, đột nhiên bật cười, "Tụi mày không cần lòng vòng khiêu khích tao, tao nói là được chứ gì, hắn mới là Lưu Thuật Huân... "
Quan Nam giương súng chĩa về phía hắn, cảnh giác hỏi: "Ai?"
“Ha ha!” Lưu Thiến Thiến cười gằn: “Mày đã nghe tới Thích Ca chưa? Hắn...”
"Bằng!"
Lại có một tiếng súng ngắn và đột ngột khác, Lưu Thuật Huân ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt, câu nói chưa nói xong kẹt lại trong cổ họng
Cùng lúc đó, Quan Nam ngẩng đầu, giương súng, bóp cò đúng lúc đối phương chĩa súng về phía Hạ Thiếu Thành.
"Báo cáo, tìm được ma tuý giao dịch dưới hầm xe, bốn tên canh gác đã bị bắt trên đường tẩu thoát bằng ô tô."
"Báo cáo, có hai tên côn đồ đã bị giết khi cố lái một chiếc ô tô, ba tên bị bắt sống!"
"Báo cáo..."
..Truyện được đăng tải duy nhất tại forum.kites.vn. Các nguồn khác như truyenfull, wattpad, rittruyen, truyendkm... đều đang ăn cắp chất xám của người khác...
Tiếng còi cảnh sát bên tai xen lẫn với tiếng xe cứu thương, Hạ Thiếu Thành vốn đã quá yếu không nói được, ý thức gần như mất đi nhưng y vẫn cố hết sức nắm lấy cánh tay Quan Nam, mím chặt môi không nói tiếng nào.
Quan Nam biết ý của y, nắm chặt lấy tay y, đưa y lên xe cứu thương.
“Có tin tức gì về Lý Quảng Xuyên không?” Anh hỏi Từ Trọng.
Từ Trọng không nói chuyện, vẻ mặt u ám đã nói lên mọi chuyện, nhìn xe cấp cứu đóng cửa lái đi một lúc sau mới lãnh đạm nói: "Buổi tối này không ổn."
"Ý anh là gì?"
“Nó hơi dễ dàng quá, cậu không nghĩ vậy sao?” Từ Trọng nói: “Lý Quảng Xuyên bị mất liên lạc rồi, chín mươi phần trăm là đã lộ tẩy. Anh ta là người thân cận với Lưu Thuật Huân. Nếu đã như vậy, tại sao Lưu Thuật Huân vẫn xuất hiện ở đây? Thậm chí còn chết như thế nữa? "
Quan Nam nhíu mày: "Hạ Thiếu Thành cũng dưới trướng Trương Như Hải sao?"
“Ừ.” Từ Trọng thừa nhận:“Tôi cũng vừa mới xác nhận hai ngày trước!”
"Vậy là tôi không phải là người duy nhất được giao nhiệm vụ điều tra chuyện này?"
“Cậu là người duy nhất đang điều tra Như Hải.” Từ Trọng hơi mệt mỏi: “Chúng tôi còn phái thêm người bên cạnh Hạ Thiếu Thành nữa.”
"Anh đã biết bản chất của cuộc giao dịch này, tại sao anh lại không nói cho tôi biết? Anh nghi ngờ tôi?"
“Tôi không nghi ngờ cậu!” Từ Trung nghiêm mặt ngắt lời anh: “Tôi sợ cậu mất lý trí ở một số việc!”
“Các người không tin cô ấy?” Quan Nam chỉ cảm thấy một cơn tức giận từ lòng bàn chân bốc lên, xông vào trong cơ thể: “Vì chuyện này mà đến giờ vẫn chưa biết cô ấy còn sống hay chết! Vậy mà các người…” Anh tức giận đến mức không thể nói ra!
Từ Trọng không né tránh mà nhìn chằm chằm vào anh, nói ra lời nói tàn nhẫn mà chân thật: "Nếu không nhờ hành động thành công thì ai có thể bảo đảm được cô ấy chắc chắn ở phe ta? Bản thân cậu còn luôn nghi ngờ cô ấy mà?"
Chỉ bằng một lời nói, Quan Nam đã thấy mình như bị đưa xuống địa ngục.
Quan Nam mím chặt môi, run rẩy không nói được lời nào. Đúng vậy, chỉ cần dựa vào một cuộc điện thoại không rõ ràng, một thố rửa bút không rõ ràng, một số suy đoán và khiêu khích của người khác mà anh đã thầm kết án tử hình cho cô, nghi ngờ cô, sỉ nhục cô, thậm chí còn không có lấy một câu hỏi, không cho cô bất kỳ cơ hội để giải thích!
Bây giờ lại còn làm “mất” cô, cô và cả đứa con của họ nữa...
Quan Nam đau đớn, vừa nhắm mắt lại, nước mắt liền không kìm được mà lăn dài.
Từ Trọng bất lực lại hoảng hốt, sửng sốt một hồi, vẫn không nói nên lời: "Tại sao ... tại sao lại khóc? Cậu ... bây giờ cậu còn một đống chuyện để làm kia, Lưu Thuật Huân chết rồi, Hạ Thiếu Thành lại hôn mê, cậu có tập trung được chuyện của vợ cậu không vậy, phải làm thế nào? "
Quan Nam bị càm ràm đến đau đầu, cũng không quan tâm xấu hổ, xoa mặt lau nước mắt vài lần, hết sức hỗn loạn, không dễ gì mới tỉnh táo trở lại.
Anh nhớ lại những gì Lưu Thuật Huân vừa nói, người bên kia rõ ràng đang bối rối trước sự thay đổi đột ngột và sự kích thích có chủ đích của Hạ Thiếu Thành, anh bắt đầu không thốt nên lời. Sao lại dễ dàng bị trừ khử đến vậy, anh ta đã biết quá nhiều chăng? Thân thế của kẻ đó? Thích Ca ...
Quan Nam đột ngột mở bừng mắt, phải rồi, tại sao anh lại quên mất cái thố rửa bút sứ Quân đó cơ chứ! Đó là một món quà mà Lưu Thuật Huân đã tặng cho người đứng sau anh ta và người đó đã chuyển nó cho Hứa Dữu. Quan Nam thật sự rất xấu hổ, trước giờ anh chỉ nghĩ đến Âu Dương Tuân mà bỏ qua chuyện quan trọng như vậy!
Anh cầu may chạy trở lại biệt thự với tốc độ nhanh nhất, đi vào phòng làm việc tìm cái thố rửa bút, hỏi Mai Anh: "Chị Mai, ai đã cho cô ấy thứ này?"
Mai Anh mặc dù thắc mắc tại sao anh lại hỏi nhưng thấy sắc mặt anh tái nhợt, hai mắt đỏ như máu, nghĩ chắc là chuyện quan trọng, lập tức nói: "Hình như là do anh Lục tặng!"
"Anh Lục là ai?"
“Anh Lục là bạn cô chủ quen lúc đi du học.” Mai Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mỗi ngày cô chủ đều nhận được rất nhiều quà xã giao. Để tránh nhầm lẫn, cô ấy yêu cầu tôi ghi chép lại. Anh chờ một chút, tôi đi lấy ngay bây giờ. "
Mai Anh nhanh chóng mang theo một đống ghi chép quà tặng: "Tôi đã ghi lại nó theo tháng. Thứ này hình như đã được mang đến vào cuối tháng Tư."
Quan Nam lấy ra quyển sổ tháng Tư, nhanh chóng lật mục lục: Thố rửa bút sứ Quân thời Tống, Lục Đỉnh Hiên tặng ngày 26 tháng Tư.
Lục Đỉnh Hiên!
Quan Nam đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu: "Lục Đỉnh Hiên của bệnh viện Quảng Minh sao?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ý nghĩ đầu tiên của Quan Nam là gọi điện cho Trần Du Dung, anh lấy điện thoại di động ra, ngón tay có chút run lên, một cuộc gọi lạ liền xuất hiện.
Quan Nam bắt máy, trong lòng dấy lên một cảm giác, anh nín thở, đưa điện thoại đến gần tai, trầm giọng nói: "Lục Đỉnh Hiên."
Đầu dây bên kia thoạt ngừng lại, rồi chế nhạo ngạo mãn: "Cảnh sát Quan, vẫn khoẻ chứ!"
Quan Nam đè nén sự tức giận và nôn nóng trong lòng, giọng điệu thẳng thắn: "Mày bắt Hứa Dữu đi đâu?"
Đầu dây bên kia suỵt một tiếng nhắc nhở: "Chú ý cách dùng từ đi nào, tình bạn bao nhiêu năm nay của tao với Hứa Dữu, không đến lượt mày nhúng tay vào!"
"Rốt cuộc mày muốn cái quái gì vậy?"
"Mày đoán xem?"
"..." Định vị cần có thời gian, cho dù trong lòng kích động, Quan Nam cũng chỉ có thể chịu đựng: "Lý Quảng Xuyên cũng ở chỗ mày đúng không?"
"Ồ! Cảnh sát Quan lạnh lùng lý trí thế, còn biết quan tâm chiến hữu cơ à!" Lục Đỉnh Hiên cười lạnh, thẳng thừng: "Thật ra mày không cần tốn công tìm chủ đề để trì hoãn thời gian đâu. Tao nói mày biết tao ở đâu là được chứ gì, thế nào, có thú vị không? "
"Tao đang nghe đây."
"Số 189 núi Lân An , tao đợi mày."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.