Chương 28: Chờ đợi
Vân Khởi Phong Miên
17/04/2021
Sáng hôm sau, Quan Nam và Tôn Khải dựa theo địa chỉ do tổng bộ ở Quảng Đông cung cấp, dễ dàng tìm được điểm bán tại thành phố Gia Lăng.
Giống với tiệm của Lưu Vĩnh Tồn, tiệm này cũng nằm ở nơi khá hẻo lánh, người sống thưa thớt, sắp đạt đến mức vắng như chùa ba đanh nhưng mặt tiền lại trang trí rất có khí chất. Phía trước tầng trệt là cửa kính cảm ứng rộng bốn mét, bậc thềm bằng đá cẩm thạch đen, hai bên là ốp tường kim loại ánh kim, chiếu rọi cùng đèn thạch anh trong suốt trên đỉnh đầu, cảm giác cao cấp vàng son lộng lẫy.
Tôn Khải nhỏ giọng: “Sếp, chỗ này không giống bán chìa khoá.”
Quan Nam tiếp tục đi tới: “Vậy thì giống cái gì?”
“Lần trước phá án có đi tới một câu lạc bộ tư nhân phí thường niên cả triệt, chỗ này ngoài việc cổng không có vệ sĩ ra thì không khác gì mấy.”
“Vậy là đúng rồi, nơi này vốn chuẩn bị cho những người đó mà.”
Hai người đi tới lầu hai, lập tức có nhân viên mặc đồ công sở ra đón, Tôn Khải móc giấy tờ ra, người kia nhanh chóng đưa hai người vào văn phòng bên trong, chủ tiện khoá và Tô Thái Chân đã đợi sẵn bên trong.
Chủ tiệm khoá tên Đặng Liên, trông ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc soạn sửa rất tinh tế. Cô ta giới thiệu rằng trước kia tiệm khoá vẫn luôn do chồng mình quản lí, hai tháng trước, chồng cô ta đột nhiên ngất xỉu trên đường về nhà, tuy kịp thời cấp cứu giữ lại được mạng nhưng tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô ta không biết làm sao mới tiếp quản tiệm khoá, không thành thạo việc kinh doanh lắm, Quan Nam nếu muốn hỏi gì thì cô ta cũng đành bó tay.
Lúc nói mấy lời này, ánh mắt của Đặng Liên cứ lơ lửng nơi móng tay của mình, dường như không hài lòng lắm mới màu sắc kiểu dáng, lâu lâu lại nhíu mày.
Chồng đột nhiên lâm nạn không biết tương lai ra sao, vợ lại chỉ lo chăm sóc sắc đẹp, có thể cũng thật sự không hỏi ra được gì.
Quan Nam nói: “Giám đốc Đặng nếu có việc bận có thể đi trước, giúp chúng tôi gọi quản lí tiêu thụ của tiệm ra là được rồi.”
Đặng Liên nghe thấy như bắt được vàng, lập tức hí hửng gọi điện thoại: “Anh Triệu hả, mau đến văn phòng một chuyến đi, có hai anh cảnh sát muốn hỏi chuyện.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, đôi mắt Đặng Liên thay đổi, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Tôi không cần biết anh bận gì cũng bỏ xuống trước đi đã, đừng có tưởng mình có lý lịch lâu năm là không coi tôi ra gì, tôi nói cho anh... a lô, Triệu Thiệu Lương! A lô!”
Người bên kia đã cúp máy, Đặng Liên tức trợn tròn nhưng còn đám người Quan Nam ở đó nên không trút giận được, chỉ đành lấy tay ôm ngực, không bình tĩnh được mà lập tức rơm rớm nước mắt.
“Tôi cũng không sợ các anh cười chê gì đâu, đám người này thấy tôi không biết kinh doanh, ai nấy cũng ức hiếp tôi, đám vong ơn bội nghĩa này, anh Hoàng nhà tôi lúc trước đối xử với họ tốt thế, tôi...” Cô ta nói rồi bật khóc lớn, Tô Thái Chân vội vã an ủi, vổ về hồi lâu, Đặng Liên mới bình tĩnh lại.
Quan Nam đang hơi nôn nóng thì một người đàn ông cao gầy đeo kính gọng mảnh kim loại khoảng bốn mươi mấy tuổi bước vào, gã không nhìn Đặng Liên, đi thẳng tới trước mặt Tô Thái Chân: “Giám đốc Tô, thật sự xin lỗi, tôi có chút chuyện nên chậm trễ.”
Tô Thái Chân vôi vã đứng dậy, phất tay: “Không sao, quản lí Triệu, mọi người đã hợp tác lâu năm, không cần câu nệ quá.”
“Lâu quá tôi không gặp giám đốc Tô nên hơi kích động.” Triệu Thiệu Lương chào hỏi Tô Thái Chân xong, lập tức quay sang Quan Nam, Tôn Khải, hơi thận trọng hỏi: “Hai anh cảnh sát tìm tôi sao?”
Quan Nam nói: “Chào anh, chúng tôi là cảnh sát điều tra kinh tế của Cục Cảnh sát thành phố, tôi họ Quan, có chút chuyện cần quản lí Triệu giúp đỡ.”
“Không dám, không dám, hai anh cảnh sát cứ việc hỏi, chỉ cần có thể làm được, tôi đều nhất định sẽ tận lực.”
Lúc nói chuyện, Triệu Thiệu Lương từ đầu đến cuối nhìn Quan Nam rất đúng mực, cũng là kiểu dân kinh doanh trôi dạt trên thương trường lâu ngày, cũng biết coi theo mặt nhưng so với Lưu Vĩnh Tồn ấn tượng ban đầu Triệu Thiệu Lương để lại cho Quan Nam tốt hơn nhiều, ít nhất trong mắt gã ngoài lời ích còn có tình nghĩa.
Tôn Khải đưa cho Triệu Thiệu Lương xem miếng kim loại, gã cầm lấy quan sát hồi lâu, khẳng định nói: “Xem chất liệu và chữ khắc bên trên thì phần trăm cao là của chỗ chúng tôi.”
Quan Nam: “Có thể tìm được người mua cụ thể không?”
“Chuyện này...” Triệu Thiệu Lương nhìn sang Tô Thái Chân, có chút khó xử: “Vốn không có vấn đề gì, chúng tôi có lưu lại tất cả hồ sơ khách hàng nhưng trước kia có người làm việc không đúng quy trình dẫn đến hồ sơ quan trọng đều mất sạch.” Lúc gã nói chuyện, ánh mắt liếc sang Đặng Liên, tỏ rõ sự bất mãn.
Đặng Liên đứng vọt dậy, lồng ngực phập phồng liếc nhìn gã rồi lại ngồi xuống, âm u quái khí nói: “Lúc trước anh Hoàng còn ở đây, cũng không biết là ai thường xuyên khoe khoang trí nhớ của mình, nói gì mà chỉ cần là khoá mình bán ra, dù bao nhiêu năm cũng nhớ rõ khách hàng là ai, sao giờ không giỏi nhớ nữa đi?”
Triệu Thiệu Lương rõ là không thèm quan tâm cô ta, chỉ giải thích với Quan Nam: “Cảnh sát Quan, tôi làm ngành này mười lăm năm rồi, không phải tôi khoe khoang, chỉ cần là chìa khoá chính tay tôi bán, khách hàng chính tay tôi tiếp, dù bao lâu tôi cũng sẽ nhớ rõ ràng chính xác.” Gã hơi thở dài: “Chỉ là năm sáu năm trước, tôi bệnh nặng, nằm nhà nghỉ ngơi hơn một năm.” Gã chỉ vào miếng kim loại, khẳng định: “Cái này chắc đã bán ra lúc đó, công nghệ sau này đã thay đổi, cũng để dễ cho khách hàng cất giữ, chúng tôi đã bớt làm ra loại chìa khoá này, hai năm gần đây hoàn toàn không có.”
“Hứ, cũng biết tìm lý do thật đấy.” Đặng Liên đứng dậy từ sofa, cúi đầu chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo, cầm túi xách lên chế giễu: “Quản lí Triệu cứ hợp tác với cảnh sát tra án đi nhé, tôi ở đây cũng chả có ích gì, đi trước đây.”
Cô ta cười lạnh, ấn gót giày cao gót ngúng nguẩy rời đi.
Triệu Thiệu Lương nhìn theo bóng Đặng Liên, mắt muốn bốc lửa nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Gã nói tiếp: “Lần này tôi mời giám đốc Tô sang là để nhờ cô ấy giúp, xem xem có thể nào khôi phục hồ sơ khách hàng không, dù gì việc này cũng cực kỳ quan trọng với chúng tôi.”
Tô Thái Chân gật đầu: “Quả đúng là vậy, mười mấy ngày trước, quản lí Triệu đã liên lạc với tôi, tôi cứ không tranh thủ được nên mới kéo tới hôm nay.”
Tình trạng này thật sự làm người ta tức tối, Tôn Khải hỏi: “Ngoài khôi phục hồ sơ khách hàng, không còn cách nào khác để điều tra sao?”
Triệu Thiệu Lương: “Gần như là không có, manh mối quá ít, thời gian lại quá lâu.”
Quan Nam: “Ban nãy anh nói hồ sơ khách hàng là do người khác làm mất, có chắc chắn là do không thạo việc không hay là cố tình?”
Triệu Thiệu Lương hơi sững người, khắng định nói: “Cái này có thể xác định.”
Quan Nam hỏi Tô Thái Chân: “Có cách khôi phục số hồ sơ kia không?
Tô Thái Chân cầm miếng kim loại trong tay lên quan sát, nghe thấy ngẩng đầu nói: “Có thể khôi phục hồ sơ khách hàng nhưng đơn hàng chi tiết không có cách phục chế, tôi cứ nghĩ bên này có giữ ghi chép xuất hàng, như vậy tôi có thể trích ra ghi chép phát hàng mấy năm trước từ tổng bộ để phân loại sắp xếp, tuy lượng công việc nặng nưng còn thao tác đầy đủ được, tình hình bây giờ thì bên này không có gì hết, chúng tôi không tiếp xúc trực tiếp với khách hàng, ngoài trừ thông tin thân phận thi không giữ lại ghi chép cụ thể tương ứng, hoàn toàn không thể xác nhận.”
Ý nói đây là đường cụt, thông tin này còn làm người khác hoang mang hơn cả ban nãy, Quan Nam và Tôn Khải đều im lặng suy nghĩ cách xử lý.
Một lúc sau, Tô Thái Chân đột nhiên bất ngờ nói: “Tôi nhớ ra rồi.”
Mọi người đều lần lượt nhìn sang cô, cô giơ miếng kim loại trong tay lên, nói với Quan Nam: “Tôi nhớ ra miếng kim loại này được bán ra vào khoảng khi nào rồi, nhưng mà không phải rất chắc chắn, các anh cho tôi thời gian, tôi xác nhận xong sẽ trả lời các anh!”
Quan Nam: “Cô cần bao lâu?
Tô Thái Chân: “Chuyện này chưa biết được, tôi cần gọi về tổng bộ trích ra ít hồ sơ, chắc ít nhất cũng phải hai ba ngày.” Cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Tôi cố nhanh chóng thông báo cho các anh.”
Quan Nam: “Được, cảm ơn.”
Tuy kết quả không khiến người ta hài lòng nhưng may là cũng không phải hoàn toàn không thu được gì, tra án lâu rồi thì mọi người đều hiểu, có thể đợi thì không phải chuyện xấu.
...
Giống với tiệm của Lưu Vĩnh Tồn, tiệm này cũng nằm ở nơi khá hẻo lánh, người sống thưa thớt, sắp đạt đến mức vắng như chùa ba đanh nhưng mặt tiền lại trang trí rất có khí chất. Phía trước tầng trệt là cửa kính cảm ứng rộng bốn mét, bậc thềm bằng đá cẩm thạch đen, hai bên là ốp tường kim loại ánh kim, chiếu rọi cùng đèn thạch anh trong suốt trên đỉnh đầu, cảm giác cao cấp vàng son lộng lẫy.
Tôn Khải nhỏ giọng: “Sếp, chỗ này không giống bán chìa khoá.”
Quan Nam tiếp tục đi tới: “Vậy thì giống cái gì?”
“Lần trước phá án có đi tới một câu lạc bộ tư nhân phí thường niên cả triệt, chỗ này ngoài việc cổng không có vệ sĩ ra thì không khác gì mấy.”
“Vậy là đúng rồi, nơi này vốn chuẩn bị cho những người đó mà.”
Hai người đi tới lầu hai, lập tức có nhân viên mặc đồ công sở ra đón, Tôn Khải móc giấy tờ ra, người kia nhanh chóng đưa hai người vào văn phòng bên trong, chủ tiện khoá và Tô Thái Chân đã đợi sẵn bên trong.
Chủ tiệm khoá tên Đặng Liên, trông ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc soạn sửa rất tinh tế. Cô ta giới thiệu rằng trước kia tiệm khoá vẫn luôn do chồng mình quản lí, hai tháng trước, chồng cô ta đột nhiên ngất xỉu trên đường về nhà, tuy kịp thời cấp cứu giữ lại được mạng nhưng tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô ta không biết làm sao mới tiếp quản tiệm khoá, không thành thạo việc kinh doanh lắm, Quan Nam nếu muốn hỏi gì thì cô ta cũng đành bó tay.
Lúc nói mấy lời này, ánh mắt của Đặng Liên cứ lơ lửng nơi móng tay của mình, dường như không hài lòng lắm mới màu sắc kiểu dáng, lâu lâu lại nhíu mày.
Chồng đột nhiên lâm nạn không biết tương lai ra sao, vợ lại chỉ lo chăm sóc sắc đẹp, có thể cũng thật sự không hỏi ra được gì.
Quan Nam nói: “Giám đốc Đặng nếu có việc bận có thể đi trước, giúp chúng tôi gọi quản lí tiêu thụ của tiệm ra là được rồi.”
Đặng Liên nghe thấy như bắt được vàng, lập tức hí hửng gọi điện thoại: “Anh Triệu hả, mau đến văn phòng một chuyến đi, có hai anh cảnh sát muốn hỏi chuyện.”
Không biết đầu dây bên kia nói gì, đôi mắt Đặng Liên thay đổi, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Tôi không cần biết anh bận gì cũng bỏ xuống trước đi đã, đừng có tưởng mình có lý lịch lâu năm là không coi tôi ra gì, tôi nói cho anh... a lô, Triệu Thiệu Lương! A lô!”
Người bên kia đã cúp máy, Đặng Liên tức trợn tròn nhưng còn đám người Quan Nam ở đó nên không trút giận được, chỉ đành lấy tay ôm ngực, không bình tĩnh được mà lập tức rơm rớm nước mắt.
“Tôi cũng không sợ các anh cười chê gì đâu, đám người này thấy tôi không biết kinh doanh, ai nấy cũng ức hiếp tôi, đám vong ơn bội nghĩa này, anh Hoàng nhà tôi lúc trước đối xử với họ tốt thế, tôi...” Cô ta nói rồi bật khóc lớn, Tô Thái Chân vội vã an ủi, vổ về hồi lâu, Đặng Liên mới bình tĩnh lại.
Quan Nam đang hơi nôn nóng thì một người đàn ông cao gầy đeo kính gọng mảnh kim loại khoảng bốn mươi mấy tuổi bước vào, gã không nhìn Đặng Liên, đi thẳng tới trước mặt Tô Thái Chân: “Giám đốc Tô, thật sự xin lỗi, tôi có chút chuyện nên chậm trễ.”
Tô Thái Chân vôi vã đứng dậy, phất tay: “Không sao, quản lí Triệu, mọi người đã hợp tác lâu năm, không cần câu nệ quá.”
“Lâu quá tôi không gặp giám đốc Tô nên hơi kích động.” Triệu Thiệu Lương chào hỏi Tô Thái Chân xong, lập tức quay sang Quan Nam, Tôn Khải, hơi thận trọng hỏi: “Hai anh cảnh sát tìm tôi sao?”
Quan Nam nói: “Chào anh, chúng tôi là cảnh sát điều tra kinh tế của Cục Cảnh sát thành phố, tôi họ Quan, có chút chuyện cần quản lí Triệu giúp đỡ.”
“Không dám, không dám, hai anh cảnh sát cứ việc hỏi, chỉ cần có thể làm được, tôi đều nhất định sẽ tận lực.”
Lúc nói chuyện, Triệu Thiệu Lương từ đầu đến cuối nhìn Quan Nam rất đúng mực, cũng là kiểu dân kinh doanh trôi dạt trên thương trường lâu ngày, cũng biết coi theo mặt nhưng so với Lưu Vĩnh Tồn ấn tượng ban đầu Triệu Thiệu Lương để lại cho Quan Nam tốt hơn nhiều, ít nhất trong mắt gã ngoài lời ích còn có tình nghĩa.
Tôn Khải đưa cho Triệu Thiệu Lương xem miếng kim loại, gã cầm lấy quan sát hồi lâu, khẳng định nói: “Xem chất liệu và chữ khắc bên trên thì phần trăm cao là của chỗ chúng tôi.”
Quan Nam: “Có thể tìm được người mua cụ thể không?”
“Chuyện này...” Triệu Thiệu Lương nhìn sang Tô Thái Chân, có chút khó xử: “Vốn không có vấn đề gì, chúng tôi có lưu lại tất cả hồ sơ khách hàng nhưng trước kia có người làm việc không đúng quy trình dẫn đến hồ sơ quan trọng đều mất sạch.” Lúc gã nói chuyện, ánh mắt liếc sang Đặng Liên, tỏ rõ sự bất mãn.
Đặng Liên đứng vọt dậy, lồng ngực phập phồng liếc nhìn gã rồi lại ngồi xuống, âm u quái khí nói: “Lúc trước anh Hoàng còn ở đây, cũng không biết là ai thường xuyên khoe khoang trí nhớ của mình, nói gì mà chỉ cần là khoá mình bán ra, dù bao nhiêu năm cũng nhớ rõ khách hàng là ai, sao giờ không giỏi nhớ nữa đi?”
Triệu Thiệu Lương rõ là không thèm quan tâm cô ta, chỉ giải thích với Quan Nam: “Cảnh sát Quan, tôi làm ngành này mười lăm năm rồi, không phải tôi khoe khoang, chỉ cần là chìa khoá chính tay tôi bán, khách hàng chính tay tôi tiếp, dù bao lâu tôi cũng sẽ nhớ rõ ràng chính xác.” Gã hơi thở dài: “Chỉ là năm sáu năm trước, tôi bệnh nặng, nằm nhà nghỉ ngơi hơn một năm.” Gã chỉ vào miếng kim loại, khẳng định: “Cái này chắc đã bán ra lúc đó, công nghệ sau này đã thay đổi, cũng để dễ cho khách hàng cất giữ, chúng tôi đã bớt làm ra loại chìa khoá này, hai năm gần đây hoàn toàn không có.”
“Hứ, cũng biết tìm lý do thật đấy.” Đặng Liên đứng dậy từ sofa, cúi đầu chỉnh lại nếp nhăn trên quần áo, cầm túi xách lên chế giễu: “Quản lí Triệu cứ hợp tác với cảnh sát tra án đi nhé, tôi ở đây cũng chả có ích gì, đi trước đây.”
Cô ta cười lạnh, ấn gót giày cao gót ngúng nguẩy rời đi.
Triệu Thiệu Lương nhìn theo bóng Đặng Liên, mắt muốn bốc lửa nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Gã nói tiếp: “Lần này tôi mời giám đốc Tô sang là để nhờ cô ấy giúp, xem xem có thể nào khôi phục hồ sơ khách hàng không, dù gì việc này cũng cực kỳ quan trọng với chúng tôi.”
Tô Thái Chân gật đầu: “Quả đúng là vậy, mười mấy ngày trước, quản lí Triệu đã liên lạc với tôi, tôi cứ không tranh thủ được nên mới kéo tới hôm nay.”
Tình trạng này thật sự làm người ta tức tối, Tôn Khải hỏi: “Ngoài khôi phục hồ sơ khách hàng, không còn cách nào khác để điều tra sao?”
Triệu Thiệu Lương: “Gần như là không có, manh mối quá ít, thời gian lại quá lâu.”
Quan Nam: “Ban nãy anh nói hồ sơ khách hàng là do người khác làm mất, có chắc chắn là do không thạo việc không hay là cố tình?”
Triệu Thiệu Lương hơi sững người, khắng định nói: “Cái này có thể xác định.”
Quan Nam hỏi Tô Thái Chân: “Có cách khôi phục số hồ sơ kia không?
Tô Thái Chân cầm miếng kim loại trong tay lên quan sát, nghe thấy ngẩng đầu nói: “Có thể khôi phục hồ sơ khách hàng nhưng đơn hàng chi tiết không có cách phục chế, tôi cứ nghĩ bên này có giữ ghi chép xuất hàng, như vậy tôi có thể trích ra ghi chép phát hàng mấy năm trước từ tổng bộ để phân loại sắp xếp, tuy lượng công việc nặng nưng còn thao tác đầy đủ được, tình hình bây giờ thì bên này không có gì hết, chúng tôi không tiếp xúc trực tiếp với khách hàng, ngoài trừ thông tin thân phận thi không giữ lại ghi chép cụ thể tương ứng, hoàn toàn không thể xác nhận.”
Ý nói đây là đường cụt, thông tin này còn làm người khác hoang mang hơn cả ban nãy, Quan Nam và Tôn Khải đều im lặng suy nghĩ cách xử lý.
Một lúc sau, Tô Thái Chân đột nhiên bất ngờ nói: “Tôi nhớ ra rồi.”
Mọi người đều lần lượt nhìn sang cô, cô giơ miếng kim loại trong tay lên, nói với Quan Nam: “Tôi nhớ ra miếng kim loại này được bán ra vào khoảng khi nào rồi, nhưng mà không phải rất chắc chắn, các anh cho tôi thời gian, tôi xác nhận xong sẽ trả lời các anh!”
Quan Nam: “Cô cần bao lâu?
Tô Thái Chân: “Chuyện này chưa biết được, tôi cần gọi về tổng bộ trích ra ít hồ sơ, chắc ít nhất cũng phải hai ba ngày.” Cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Tôi cố nhanh chóng thông báo cho các anh.”
Quan Nam: “Được, cảm ơn.”
Tuy kết quả không khiến người ta hài lòng nhưng may là cũng không phải hoàn toàn không thu được gì, tra án lâu rồi thì mọi người đều hiểu, có thể đợi thì không phải chuyện xấu.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.