Chương 2: Khởi án
Vân Khởi Phong Miên
17/04/2021
Tháng Ba năm 2018, thành phố Gia Lăng, Trung Quốc.
Giờ đã là rạng sáng, văn phòng nào đó ở Phòng Điều tra tội phạm kinh tế Cục Cảnh sát thành phố vẫn sáng đèn. Quan Nam khép mắt, ngẩng đầu, tựa trên ghế văn phòng, anh đã thức xuyên đêm, sắc mặt mệt mỏi trắng bệt, trên trán hiện lên nét cực nhọc và thoáng phiền não.
Đã gần nửa năm từ khi anh từ Thái Lan trở về nước, cả cuộc sống lẫn công việc đều bình lặng quá mức. Anh âm thầm điều tra, dù không phải là không có bất cứ thu hoạch gì nhưng tiến triển thật sự quá chậm chạp, tình huống này nếu không phải đối thủ quá cẩn mật thì là do vai vế quá lớn mạnh, dù là vế nào thì cũng rất nan giải.
Quan Nam nhả ra một luồng khói, không biết nghĩ ra được gì, đột nhiên lại nhỏm người dậy, vùi đầu thuốc vào gạc tàn, ánh mắt anh xuyên qua làn khói thuốc còn chưa tan hẳn, nhìn lên tấm vé hoà nhạc trên bàn mà trước đó anh đã xem vô số lần.
Tháng sau, buổi hoà nhạc truyền bá quốc tế trong nước đầu tiên của nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Lý Quân Thâm sẽ được tổ chức tại thành phố Gia Lăng, hơn nửa năm trước, vé vào cổng vừa bắt đầu được chuẩn bị trước đã bị tranh mua không còn gì, vé VIP càng được thét giá cắt cổ, còn đắt hơn vé hoà nhạc của nhiều ngôi sao hạng A.
Quan Nam đã tìm hiểu về người tên Lý Quân Thâm này. Lý Quân Thâm, nam, hai mươi sáu tuổi, người Mỹ gốc Trung ngậm thìa vàng ra đời, bố là doanh nhân, mẹ tham gia chính trị, gia thế hiểm hách có nhiều đãi ngộ, Lý Quân Thâm được ca tụng là thần đồng dương cầm, từ nhỏ đến lớn đã đạt được không biết bao nhiêu giải thưởng về âm nhạc, xem cả bản lý lịch từ đầu tới cuối sẽ thấy hơi có cảm giác "thượng đẳng chói mắt", điều đáng tiếc lớn nhất là Lý Quân Thâm là một bệnh nhân mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng, ngoài dương cầm ra thì đều hết sức lạnh nhạt với tất cả mọi thứ khác.
Vì luôn sống ở nước ngoài, độ phủ sóng trước kia của Lý Quân Thâm ở trong nước không hề cao, đột nhiên nổi lên là vì video thái độ chăm chú và trình độ cao khi biểu diễn tại lễ hội âm nhạc Berlin hai năm trước của anh được đăng lên một trang mạng xã hội nào đó, người đàn ông đẹp trai giàu có, tài hoa xuất chúng lại mang chút ưu uất và thiếu sót này nhanh chóng nổi như cồn ở trong nước. Lý Quân Thâm vẫn luôn từ chối cái buổi diễn bán vé trong nước nhưng không biết vì sao lần này về nước lại chọn cái thành phố Gia Lăng không dính dáng gì đến nghệ thuật này.
Quan Nam đặt vé lại lên bàn, anh điều tra Lý Quân Thâm dĩ nhiên không phải do những tin tức bên lề này mà là do tấm vé ghế ngồi hạng nhất quý như vàng này đã được tìm thấy trong số các di vật của Trương Như Hải. Quan Nam đã cộng tác với Trương Như Hải gần mười năm, người đó vừa là thầy, vừa là bạn của anh, anh không dám nhận mình hiểu rõ Như Hải như lòng bàn tay nhưng lại có thể khẳng định đó không phải là người sẽ bỏ tiền mua những thứ này, hơn nữa còn là vé hạng nhất đắt cắt cổ.
Nói cách khác, nếu tấm vé đắt cắt cổ này không phải là chứng cứ phạm tội mà Trương Như Hải tìm được thì là manh mối anh ấy cố ý để lại khi biết mình lành ít dữ nhiều.
Chứng cứ phạm tội hay là manh mối, anh ấy rốt cuộc muốn nói lên điều gì?
Quan Nam nghĩ hoài không ra, nếu Lý Quân Thâm thật sự tự kỷ, vậy thì hiềm nghi phạm tội của anh ta hoàn toàn bị bác bỏ.
Nhưng nếu anh ta giả vờ, nếu chỉ là danh nghĩa thì sao? Nhưng ai lại có thể giả vờ tự kỷ mười mấy năm liền? Vậy thì là người phía sau anh ta sao? Người đứng đằng sau anh ta có thể là ai? Người nhà họ Lý hay là một ai khác?
Điều quan trọng hơn chính là Trương Như Hải trăm phương ngàn kế để anh tới đây rốt cuộc là vì sao?
Từng câu hỏi như một mối liên hoàn nắm lấy manh mối ban đầu, tất cả đều đã có sắp đặt.
Quan Nam lại châm một điếu thuốc khác, nhàn hạ thả lỏng cơ thể, dù cho buổi hoà nhạc này một cỗ Hồng Môn Yến, anh cũng bắt buộc phải đích thân xông pha một phen!
...
Tảng sáng, khi tia nắng đầu tiên lướt qua màn sương mù lạnh lẽo vẫn còn vương, xuyên vào phòng làm việc, càng làm dày thêm ô cửa kính đang soi trên khuôn mặt của Quan Nam, anh hơi nhíu mày, với tay sang mò mẩm lấy tệp hồ sơ đắp lên mặt mình, tư thế ngủ chưa đủ không mở nổi mắt. Thế nhưng ngay sau đó, tiếng kêu cửa vang lên, trước khi người kia kịp gõ lần hai thì anh đã đứng dậy khỏi sofa, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, giọng điệu bình tĩnh: "Mời vào!"
Lâm Cận Nhiễm đẩy cửa bước vào, tuy mặc cảnh phục không kiêu sa gì nhưng trông cô rất chín chắn, vóc dáng cân đối, lại thêm vào nước da trắng nõn, trang điểm vừa phải, lúc này cô đang đứng dưới ánh nắng, càng làm tôn lên nét đẹp khoan thai. Cô lướt mắt nhanh khắp phòng làm việc, hỏi với giọng lo âu: "Đội trưởng Quan, anh lại thức xuyên đêm sao?"
"Không có, hôm qua tăng ca hơi trễ chút, lười về nhà." Quan Nam nhoẻn miệng cười, tiện thể hỏi: "Sao hôm nay cô đến sớm thế?"
Ánh mắt Quan Nam không chút gợn sóng, Lâm Cận Nhiễm không hiểu sao có chút khó nói, cô tránh né đưa mắt nhìn nơi khác, chìa cái bao da trong tay ra: "Bên Phòng truy bắt ma tuý gửi qua ít tài liệu."
Quan Nam đón lấy rồi mở ra, lật nhanh xem sơ, anh vừa định nói gì đó, điện thoại trong phòng làm việc reng lên. Quan Nam liếc mắt về phía điện thoại, đưa tay nhấc máy: "Xin chào, Cục phó Hà, tôi là Quan Nam."
Vành tai Quan Nam ép sát ống điện thoại, không biết bên kia đầu giây nói gì, đầu mày mới được giãn ra của anh lại nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng đáp lời: "Được, tôi tới ngay." Anh đứng lên vừa bước ra ngoài vừa nói: "Cục phó Hà tìm tôi, chuyện này đợi tôi về rồi nói."
Lý Cận Nhiễm gật đầu, theo Quan Nam ra khỏi phòng làm việc.
Lúc lên lầu, Quan Nam còn khó hiểu không biết vì sao Hà Hiển Trung lại đích thân gọi anh đến họp, bước chân vào phòng họp mới thấy có gì đó không đúng. Ở đây không chỉ có Cục phó quản lý điều tra kinh tế Hà Hiển Trung mà Cục trưởng Lý Duyệt Văn, Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao thành phố La Minh Vĩ, Phó Thị trưởng quản lý tài chính thành phố Thiệu Lương đều có mặt ở đây, hai gương mặt khoảng bốn mươi tuổi còn lại Quan Nam trông rất quen, tìm kiếm thông tin một vòng trong não mới nhớ ra một trong số đó là Chủ tịch ngân hàng thành phố Gia Lăng, Vương Mạnh, người còn lại anh thật sự không nhớ nỗi nhưng trông phong thái ăn mặc hẳn cũng là ngừoi của ngân hàng. Anh thấy không khí nghiêm túc lạ thường, lên tiếng chào hỏi rồi tìm chỗ ngồi theo đúng vai vế.
Lý Duyệt Văn cho người đóng kín cửa phòng họp, ra hiệu cho Hà Hiển Trung: "Bắt đầu đi."
Hà Hiển Trung gật đầu, đóng lại hồ sơ vừa xem, nghiêm trọng nói: "Tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay mời các vị lãnh đạo tới đây là vì vụ án tiền giả phát sinh gần đây ở thành phố Gia Lăng, Chủ tịch Vương, phiền anh kể lại đầu đuôi sự việc cho mọi người."
Tiền giả? Quan Nam vừa nghe tới hai chữ này liền vô thức nhướng mày, tuy những vụ án tiền giả trong nước liên tiếp xuất hiện nhưng đa số không đi quá xa, những vụ án ở ngân hàng thành phố Gia Lăng có thể làm chấn động cả thành phố chắc chắn là rất ít. Anh lại quan sát trạng thái tiều tuỵ rã rời của hai người phía Vương Mạnh, thầm đoán được bảy tám phần sự việc xảy ra tiếp theo, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.
Vương Mạnh khẽ thở dài, gắng sức chống đôi mắt không chút tinh thần, dáng vẻ hổ thẹn nói: "Tiền giả được phát hiện sớm nhất trong số tiền trong kho ở chi nhánh khu Đông Lí được áp tải đến kho bạc trung tâm, đống tiền giả này được làm cực kỳ chân thật, máy soi tiền ở quầy ngân hàng cũng không phát hiện ra." Ông nói rồi rút từ trong tệp hồ sơ trước mặt ra mấy tờ giấy bạc mệnh giá một trăm tệ đưa sang: "Mời các vị lãnh đạo xem, đây là mấy tờ tôi lấy ra trong số đó."
Khi Vương Mạnh cầm tờ giấy bạc trong tay, những người có mặt đều đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự cầm trong tay lại vẫn không khỏi chấn động.
Mấy tờ tiền giả này từ hình thức, màu sắc tới chi tiết, thậm chí chất giấy cũng tinh tế đến mức không phân được thật giả.
Quan Nam cầm tiền trong tay nghiên cứu tới lui, lòng thầm run sợ, để có thể là được đến nước này ngoài trừ phải có chuỗi vốn hùng hậu, chống lưng vững chải, còn phải có một ekip kỹ thuật có tay nghề tinh xảo, quan trọng hơn là phải có thị trường!
Khối đầu tư lớn đến vậy thì nhất định phải có lợi nhuận càng lớn hơn bù lại.
Cả phòng họp chìm vào im lặng, ai nấy đều ngấm ngầm tự hiểu, năm phút sau, Thiệu Lương ngồi ở vị trí chủ toạ hỏi Vương Mạnh: "Đã tra ra số tiền này đi vào ngân hàng bằng cách nào chưa?"
Vương Mạnh gật đầu trước, rồi lại khẽ lắc đầu: "Đã điều tra kỹ càng mấy lần trong ngân hàng, bước đầu nghi ngờ là có người tuồn vào quầy theo từng đợt. Thế nhưng... Nếu là dùng thủ đoạn này thì với kiểm tra khoản gửi chặt chẽ như vậy rất khó hành động." Ông nói với dáng vẻ hơi khó xử, nhìn sang Phó Chủ tịch Giang Hàng ngồi bên cạnh.
Giang Hàng hiểu ý,đưa lên bàn một chồng tài liệu dày: "Đây là tất cả các ghi chép giao dịch lớn trước và sau một tháng phát hiện ra tiền giả mà ngân hàng chúng tôi đã sắp xếp lại, chúng tôi có tự trích xuất camera để điều tra, hiện tại vẫn không có manh mối gì."
Thiệu Lương liếc nhìn đống hồ sơ, ánh mắt sắc bén lướt sang Giang Hàng: "Đã kiểm kê số tiền giả chưa? Là bao nhiêu?"
Giang Hàng nuốt nước bọt: "Theo hạch toán ban đầu, có khoảng... hơn sáu mươi triệu."
Vừa dứt lời, Quan Nam cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống không độ, khiến người khác rét căm.
Chẳng trách hôm nay lại bày binh bố trận hoành tráng tới vậy, lượng tiền giả lớn như thế, khỏi nói có thể kéo đổ cả một ngân hàng thành phố mà còn có thể dậy sóng cả thành phố Gia Lăng, huống gì ngân hàng chỉ mới ước lượng trên tổng số giao dịch lớn và số lượng trong kho bạc trung tâm, trong số những nhà đầu tư riêng lẻ có ai tham gia không, ngần đó thời gian biết bao nhiêu người bỏ vào rút ra chuyển tới chuyển lui, rồi lại có bao nhiêu đã đổ ra thị trường...
Quan Nam tự dưng thấy đổ mồ hôi lạnh, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa vời, lại tồi tệ tột đỉnh như vô số lần trong quá khứ. Anh cắn răng, ngẩng đầu nhìn quanh những người có mặt, sắc mặt ai nấy cũng nặng nề, sửng sốt khó tả.
Thiệu Lương chống tay lên trán suy nghĩ hồi lâu, đẩy vấn đề cho Lý Duyệt Văn: "Duyệt Văn, anh thấy sao?"
Lý Duyệt Văn nói: "Tôi định sẽ giao cho Quan Nam toàn quyền xử lý chuyện này." Ánh mắt ông nặng nề nhìn quanh những người có mặt, nhìn thẳng vào Thiệu Lương: "Đến khi ấy mong các phòng ban có thểhỗ trợ khi cần thiết, hợp tác chặt chẽ."
Giờ đã là rạng sáng, văn phòng nào đó ở Phòng Điều tra tội phạm kinh tế Cục Cảnh sát thành phố vẫn sáng đèn. Quan Nam khép mắt, ngẩng đầu, tựa trên ghế văn phòng, anh đã thức xuyên đêm, sắc mặt mệt mỏi trắng bệt, trên trán hiện lên nét cực nhọc và thoáng phiền não.
Đã gần nửa năm từ khi anh từ Thái Lan trở về nước, cả cuộc sống lẫn công việc đều bình lặng quá mức. Anh âm thầm điều tra, dù không phải là không có bất cứ thu hoạch gì nhưng tiến triển thật sự quá chậm chạp, tình huống này nếu không phải đối thủ quá cẩn mật thì là do vai vế quá lớn mạnh, dù là vế nào thì cũng rất nan giải.
Quan Nam nhả ra một luồng khói, không biết nghĩ ra được gì, đột nhiên lại nhỏm người dậy, vùi đầu thuốc vào gạc tàn, ánh mắt anh xuyên qua làn khói thuốc còn chưa tan hẳn, nhìn lên tấm vé hoà nhạc trên bàn mà trước đó anh đã xem vô số lần.
Tháng sau, buổi hoà nhạc truyền bá quốc tế trong nước đầu tiên của nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Lý Quân Thâm sẽ được tổ chức tại thành phố Gia Lăng, hơn nửa năm trước, vé vào cổng vừa bắt đầu được chuẩn bị trước đã bị tranh mua không còn gì, vé VIP càng được thét giá cắt cổ, còn đắt hơn vé hoà nhạc của nhiều ngôi sao hạng A.
Quan Nam đã tìm hiểu về người tên Lý Quân Thâm này. Lý Quân Thâm, nam, hai mươi sáu tuổi, người Mỹ gốc Trung ngậm thìa vàng ra đời, bố là doanh nhân, mẹ tham gia chính trị, gia thế hiểm hách có nhiều đãi ngộ, Lý Quân Thâm được ca tụng là thần đồng dương cầm, từ nhỏ đến lớn đã đạt được không biết bao nhiêu giải thưởng về âm nhạc, xem cả bản lý lịch từ đầu tới cuối sẽ thấy hơi có cảm giác "thượng đẳng chói mắt", điều đáng tiếc lớn nhất là Lý Quân Thâm là một bệnh nhân mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng, ngoài dương cầm ra thì đều hết sức lạnh nhạt với tất cả mọi thứ khác.
Vì luôn sống ở nước ngoài, độ phủ sóng trước kia của Lý Quân Thâm ở trong nước không hề cao, đột nhiên nổi lên là vì video thái độ chăm chú và trình độ cao khi biểu diễn tại lễ hội âm nhạc Berlin hai năm trước của anh được đăng lên một trang mạng xã hội nào đó, người đàn ông đẹp trai giàu có, tài hoa xuất chúng lại mang chút ưu uất và thiếu sót này nhanh chóng nổi như cồn ở trong nước. Lý Quân Thâm vẫn luôn từ chối cái buổi diễn bán vé trong nước nhưng không biết vì sao lần này về nước lại chọn cái thành phố Gia Lăng không dính dáng gì đến nghệ thuật này.
Quan Nam đặt vé lại lên bàn, anh điều tra Lý Quân Thâm dĩ nhiên không phải do những tin tức bên lề này mà là do tấm vé ghế ngồi hạng nhất quý như vàng này đã được tìm thấy trong số các di vật của Trương Như Hải. Quan Nam đã cộng tác với Trương Như Hải gần mười năm, người đó vừa là thầy, vừa là bạn của anh, anh không dám nhận mình hiểu rõ Như Hải như lòng bàn tay nhưng lại có thể khẳng định đó không phải là người sẽ bỏ tiền mua những thứ này, hơn nữa còn là vé hạng nhất đắt cắt cổ.
Nói cách khác, nếu tấm vé đắt cắt cổ này không phải là chứng cứ phạm tội mà Trương Như Hải tìm được thì là manh mối anh ấy cố ý để lại khi biết mình lành ít dữ nhiều.
Chứng cứ phạm tội hay là manh mối, anh ấy rốt cuộc muốn nói lên điều gì?
Quan Nam nghĩ hoài không ra, nếu Lý Quân Thâm thật sự tự kỷ, vậy thì hiềm nghi phạm tội của anh ta hoàn toàn bị bác bỏ.
Nhưng nếu anh ta giả vờ, nếu chỉ là danh nghĩa thì sao? Nhưng ai lại có thể giả vờ tự kỷ mười mấy năm liền? Vậy thì là người phía sau anh ta sao? Người đứng đằng sau anh ta có thể là ai? Người nhà họ Lý hay là một ai khác?
Điều quan trọng hơn chính là Trương Như Hải trăm phương ngàn kế để anh tới đây rốt cuộc là vì sao?
Từng câu hỏi như một mối liên hoàn nắm lấy manh mối ban đầu, tất cả đều đã có sắp đặt.
Quan Nam lại châm một điếu thuốc khác, nhàn hạ thả lỏng cơ thể, dù cho buổi hoà nhạc này một cỗ Hồng Môn Yến, anh cũng bắt buộc phải đích thân xông pha một phen!
...
Tảng sáng, khi tia nắng đầu tiên lướt qua màn sương mù lạnh lẽo vẫn còn vương, xuyên vào phòng làm việc, càng làm dày thêm ô cửa kính đang soi trên khuôn mặt của Quan Nam, anh hơi nhíu mày, với tay sang mò mẩm lấy tệp hồ sơ đắp lên mặt mình, tư thế ngủ chưa đủ không mở nổi mắt. Thế nhưng ngay sau đó, tiếng kêu cửa vang lên, trước khi người kia kịp gõ lần hai thì anh đã đứng dậy khỏi sofa, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, giọng điệu bình tĩnh: "Mời vào!"
Lâm Cận Nhiễm đẩy cửa bước vào, tuy mặc cảnh phục không kiêu sa gì nhưng trông cô rất chín chắn, vóc dáng cân đối, lại thêm vào nước da trắng nõn, trang điểm vừa phải, lúc này cô đang đứng dưới ánh nắng, càng làm tôn lên nét đẹp khoan thai. Cô lướt mắt nhanh khắp phòng làm việc, hỏi với giọng lo âu: "Đội trưởng Quan, anh lại thức xuyên đêm sao?"
"Không có, hôm qua tăng ca hơi trễ chút, lười về nhà." Quan Nam nhoẻn miệng cười, tiện thể hỏi: "Sao hôm nay cô đến sớm thế?"
Ánh mắt Quan Nam không chút gợn sóng, Lâm Cận Nhiễm không hiểu sao có chút khó nói, cô tránh né đưa mắt nhìn nơi khác, chìa cái bao da trong tay ra: "Bên Phòng truy bắt ma tuý gửi qua ít tài liệu."
Quan Nam đón lấy rồi mở ra, lật nhanh xem sơ, anh vừa định nói gì đó, điện thoại trong phòng làm việc reng lên. Quan Nam liếc mắt về phía điện thoại, đưa tay nhấc máy: "Xin chào, Cục phó Hà, tôi là Quan Nam."
Vành tai Quan Nam ép sát ống điện thoại, không biết bên kia đầu giây nói gì, đầu mày mới được giãn ra của anh lại nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng đáp lời: "Được, tôi tới ngay." Anh đứng lên vừa bước ra ngoài vừa nói: "Cục phó Hà tìm tôi, chuyện này đợi tôi về rồi nói."
Lý Cận Nhiễm gật đầu, theo Quan Nam ra khỏi phòng làm việc.
Lúc lên lầu, Quan Nam còn khó hiểu không biết vì sao Hà Hiển Trung lại đích thân gọi anh đến họp, bước chân vào phòng họp mới thấy có gì đó không đúng. Ở đây không chỉ có Cục phó quản lý điều tra kinh tế Hà Hiển Trung mà Cục trưởng Lý Duyệt Văn, Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao thành phố La Minh Vĩ, Phó Thị trưởng quản lý tài chính thành phố Thiệu Lương đều có mặt ở đây, hai gương mặt khoảng bốn mươi tuổi còn lại Quan Nam trông rất quen, tìm kiếm thông tin một vòng trong não mới nhớ ra một trong số đó là Chủ tịch ngân hàng thành phố Gia Lăng, Vương Mạnh, người còn lại anh thật sự không nhớ nỗi nhưng trông phong thái ăn mặc hẳn cũng là ngừoi của ngân hàng. Anh thấy không khí nghiêm túc lạ thường, lên tiếng chào hỏi rồi tìm chỗ ngồi theo đúng vai vế.
Lý Duyệt Văn cho người đóng kín cửa phòng họp, ra hiệu cho Hà Hiển Trung: "Bắt đầu đi."
Hà Hiển Trung gật đầu, đóng lại hồ sơ vừa xem, nghiêm trọng nói: "Tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay mời các vị lãnh đạo tới đây là vì vụ án tiền giả phát sinh gần đây ở thành phố Gia Lăng, Chủ tịch Vương, phiền anh kể lại đầu đuôi sự việc cho mọi người."
Tiền giả? Quan Nam vừa nghe tới hai chữ này liền vô thức nhướng mày, tuy những vụ án tiền giả trong nước liên tiếp xuất hiện nhưng đa số không đi quá xa, những vụ án ở ngân hàng thành phố Gia Lăng có thể làm chấn động cả thành phố chắc chắn là rất ít. Anh lại quan sát trạng thái tiều tuỵ rã rời của hai người phía Vương Mạnh, thầm đoán được bảy tám phần sự việc xảy ra tiếp theo, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.
Vương Mạnh khẽ thở dài, gắng sức chống đôi mắt không chút tinh thần, dáng vẻ hổ thẹn nói: "Tiền giả được phát hiện sớm nhất trong số tiền trong kho ở chi nhánh khu Đông Lí được áp tải đến kho bạc trung tâm, đống tiền giả này được làm cực kỳ chân thật, máy soi tiền ở quầy ngân hàng cũng không phát hiện ra." Ông nói rồi rút từ trong tệp hồ sơ trước mặt ra mấy tờ giấy bạc mệnh giá một trăm tệ đưa sang: "Mời các vị lãnh đạo xem, đây là mấy tờ tôi lấy ra trong số đó."
Khi Vương Mạnh cầm tờ giấy bạc trong tay, những người có mặt đều đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi thật sự cầm trong tay lại vẫn không khỏi chấn động.
Mấy tờ tiền giả này từ hình thức, màu sắc tới chi tiết, thậm chí chất giấy cũng tinh tế đến mức không phân được thật giả.
Quan Nam cầm tiền trong tay nghiên cứu tới lui, lòng thầm run sợ, để có thể là được đến nước này ngoài trừ phải có chuỗi vốn hùng hậu, chống lưng vững chải, còn phải có một ekip kỹ thuật có tay nghề tinh xảo, quan trọng hơn là phải có thị trường!
Khối đầu tư lớn đến vậy thì nhất định phải có lợi nhuận càng lớn hơn bù lại.
Cả phòng họp chìm vào im lặng, ai nấy đều ngấm ngầm tự hiểu, năm phút sau, Thiệu Lương ngồi ở vị trí chủ toạ hỏi Vương Mạnh: "Đã tra ra số tiền này đi vào ngân hàng bằng cách nào chưa?"
Vương Mạnh gật đầu trước, rồi lại khẽ lắc đầu: "Đã điều tra kỹ càng mấy lần trong ngân hàng, bước đầu nghi ngờ là có người tuồn vào quầy theo từng đợt. Thế nhưng... Nếu là dùng thủ đoạn này thì với kiểm tra khoản gửi chặt chẽ như vậy rất khó hành động." Ông nói với dáng vẻ hơi khó xử, nhìn sang Phó Chủ tịch Giang Hàng ngồi bên cạnh.
Giang Hàng hiểu ý,đưa lên bàn một chồng tài liệu dày: "Đây là tất cả các ghi chép giao dịch lớn trước và sau một tháng phát hiện ra tiền giả mà ngân hàng chúng tôi đã sắp xếp lại, chúng tôi có tự trích xuất camera để điều tra, hiện tại vẫn không có manh mối gì."
Thiệu Lương liếc nhìn đống hồ sơ, ánh mắt sắc bén lướt sang Giang Hàng: "Đã kiểm kê số tiền giả chưa? Là bao nhiêu?"
Giang Hàng nuốt nước bọt: "Theo hạch toán ban đầu, có khoảng... hơn sáu mươi triệu."
Vừa dứt lời, Quan Nam cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống không độ, khiến người khác rét căm.
Chẳng trách hôm nay lại bày binh bố trận hoành tráng tới vậy, lượng tiền giả lớn như thế, khỏi nói có thể kéo đổ cả một ngân hàng thành phố mà còn có thể dậy sóng cả thành phố Gia Lăng, huống gì ngân hàng chỉ mới ước lượng trên tổng số giao dịch lớn và số lượng trong kho bạc trung tâm, trong số những nhà đầu tư riêng lẻ có ai tham gia không, ngần đó thời gian biết bao nhiêu người bỏ vào rút ra chuyển tới chuyển lui, rồi lại có bao nhiêu đã đổ ra thị trường...
Quan Nam tự dưng thấy đổ mồ hôi lạnh, cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa vời, lại tồi tệ tột đỉnh như vô số lần trong quá khứ. Anh cắn răng, ngẩng đầu nhìn quanh những người có mặt, sắc mặt ai nấy cũng nặng nề, sửng sốt khó tả.
Thiệu Lương chống tay lên trán suy nghĩ hồi lâu, đẩy vấn đề cho Lý Duyệt Văn: "Duyệt Văn, anh thấy sao?"
Lý Duyệt Văn nói: "Tôi định sẽ giao cho Quan Nam toàn quyền xử lý chuyện này." Ánh mắt ông nặng nề nhìn quanh những người có mặt, nhìn thẳng vào Thiệu Lương: "Đến khi ấy mong các phòng ban có thểhỗ trợ khi cần thiết, hợp tác chặt chẽ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.