Chương 6: Rửa tiền
Vân Khởi Phong Miên
17/04/2021
Trong phòng họp, không khí còn nặng nề hơn một tuần trước.
Theo kế hoạch, hành động lần này đối với phòng đấu giá Duệ Dực được chia thành ba phần, Quan Nam và Lâm Cận Nhiễm giả dạng thành khách hàng trà trộn vào trong âm thầm nắm rõ tình hình, La Viễn và Tôn Khải tiến hành tra hỏi tất cả những nhân viên trong phòng đấu giá có cơ hội tiếp xúc với tiền mặt, Triệu Lôi và những đồng nghiệp còn lại cùng kiểm tra những giao dịch sổ sách của Duệ Dực năm năm gần đây.
Ba phần được tiến hành đồng bộ, hiệu quả nhanh chóng được bày ra.
Theo điều tra của La Viễn, đúng như Lý Mi nói, mỗi lần phòng đấu giá Duệ Dực giao dịch tiền mặt lớn đều là do khách hàng yêu cầu, mà cách thức chi trả cổ hủ và đần độn trong mắt người khác này đang tăng nhanh trong ba năm gần đây, lợi ích hoa hồng từ nó mang tới chiếm một phần lớn trong lợi ích kinh doanh tổng số của Duệ Dực, là nguồn vào quan trọng mở rộng tư bản nhanh chóng của Duệ Dực. Trong vòng trước và sau một tháng phát hiện tiền giả trong ngân hàng thành phố Gia Lăng, dòng tiền tới lui của tài khoản ngân hàng cao đạt đến hơn hai trăm triệu.
Người hơi hiểu về phòng đấu giá đều biết, một phòng đấu giá có thể trở thành kiểu mẫu trong giới hay không, ngoại trừ số vốn hùng hậu, điều quan trọng hơn là kế thừa lai lịch và tay nghề kiểm nghiệm vật quý bằng mắt, như hai hãng đấu giá nổi tiếng toàn cầu là Sotheby's và Christie's. Mỗi khoảng thời gian tổ chức đấu giá đều tương đối cố định, mỗi vật phẩm đều có một giai đoạn triển lãm trước khi mở đấu giá. Sau khi triển lãm mới đến phân đoạn đấu giá tại chỗ.
Duệ Dực không chỉ có những phân đoạn truyền thống này mà gần như cách mỗi hai ngày đều tổ chức đấu giá. Là một hãng đấu giá còn khá lạ lẫm, dù là sưu tầm trong ngành hay là vật phẩm được uỷ quyền của Duệ Dực đa số đều là hàng phổ thông, những đồ vật quý hiểm có thể được gọi là cao cấp như thố rửa bút sứ Quân thời Tống là vật phẩm quý lần đầu tiên bán ra.
Điều tra đến đây, chỉ chi tiết đã đủ gợi ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Lấy buổi đấu giá hôm đầu tiên mà Quan Nam và Lâm Cận Nhiễm tham gia ra để nói, hôm đó tổng cộng có hơn mười món, ngoại trừ ba món chủ yếu là ống đựng bút hình trụ dát vàng thời Thanh, đĩa hoa quả Hoàng Địa Thanh Hoa hình hoa dành dành thời Minh, thêm vào thố rửa bút hình tròn sứ Quân thời Tống có giá bán ra phù hợp với tiêu chuẩn giá cả thị trường, những vật phẩm khác đều có giá vượt cao quá mức.
Ví dụ như chuông ngọc bích có tay cầm thú may mắn thời Càn Long được bán ra hôm đó, giá thị trường không quá hai ba mươi nghìn, giá bán ra hôm ấy lại lên đến trăm triệu. Còn một nghiên mực xanh mai cua có giá trị trường không quá chục nghìn lại được bán ra với giá tăng hơn hai triệu, buồn cười nhất là một ống bút núi non Thanh Hoa được chế tác còn không được tính là tinh tế, người trong giới vừa nhìn là biết hàng nhái lại cũng có thể bán với giá ngon tới hơn mấy trăm nghìn.
Không chỉ như vậy, nhìn từ ghi chép sổ sách của Duệ Dực, tỷ suất trưng bày lại của sản phẩm cũng cao lạ thường.
Trừ khi khách hàng của Duệ Dực đều là bọn ngốc coi tiền như rác, chỉ có một khả năng có thể tạo ra cục diện kỳ lạ như vậy.
Rửa tiền!
Tẩy sạch số tiền không rõ nguồn gốc bằng cách giao dịch giá cao và lập lại giao dịch nhiều lần.
Không ngờ trong một vụ án tiền giả lại còn được “tặng kèm” một vụ án rửa tiền, không chỉ trắng trợn táo bạo mà con số liên quan còn cực lớn.
Quan Nam nói ra một con số dự báo, Triệu Lôi kinh ngạc há hốc trợn tròn muốn lòi cả hai mắt, liên tục chặc lưỡi: “Đù, nhiều nhiều nhiều tiền tới vậy, còn là tiền mặt nữa, nhất định là tham ô ăn hối lộ.”
Ngoại trừ anh, tất cả mọi người đều đăm chiêu cau mày, cả phòng họp im lặng đến khó chịu, thu hoạch ngoài dự tính này rất đáng để vui mừng nhưng ai cũng không có cách nào hân hoan phấn khỏi được.
Trong mắt người ngoài ngành, các vụ án kinh tế nhẹ nhàng hơn hình sự nhiều nhưng thật ra chiến trường không dễ thấy được máu và nước mắt này cũng vẫn dày đặc mùi thuốc súng. Thậm chí còn có nhiều lúc độ nguy hiểm của nó còn vượt xa cả tội phạm hình sự, vì nơi có lợi ích là sẽ có tham lam, có tham lam là sẽ có tội phạm, rất nhiều tội phạm kinh tế đến một mức nào đó sẽ sinh ra tội phạm hình sự.
Cách thức phạm tội khó giấu giếm ẩn nấp khó bề tưởng tượng được, đứng trước lợi ích, nguyên tắc và tín ngưỡng đều dễ dàng sụp đổ. Khi bóng tối tàn nhẫn của cả xã hội đều tuỳ tiện bày ra trước mắt như bữa cơm gia đình, mỗi con người đối diện trực tiếp với tội ác tham gia vào càng lâu sẽ càng cảm thấy áp lực, cảm thấy bức rứt khó lòng giải quyết.
“Được rồi, đừng rầu rĩ nữa.” Quan Nam nắn sóng mũi, dáng vẻ trông hơi mệt mỏi: “Nói xem cách nghĩ của mỗi người đi.”
La Viễn: “Muốn tẩy trắng một khoảng tham ô lớn tới vậy, nếu không có Duệ Dực ngầm thoả thuận thì không cách nào thực hiện được, thế nhưng dựa theo chứng cứ hiện giờ rất khó phán định Duệ Dực có trực tiếp tham gia rửa tiền, nhiều lắm cũng chỉ là bao che hoặc sơ suất trong giám sát quản lí.”
Nhậm Đại Vũ bổ sung: “Đích thực là vậy, tôi đã kiểm tra kỹ càng tất cả hồ sơ về các giao dịch giả cùng loại, vì toàn là vật phẩm uỷ thác, Duệ Dực chủ yếu là kiếm lợi nhuận hoa hồng nhưng hồ sơ ngân phiếu, xử lí tài vụ của mỗi khoản giao dịch đều không có chỗ nào không hợp lệ, dù Duệ Dực có bị định tội cũng sẽ không nặng, tôi cho rằng lúc này không nên đánh rắn động cỏ, nên tiếp tục điều tra sâu hơn, tìm hiểu đầu đuôi lôi được đầu sỏ phía sau ra.”
Quan Nam gật đầu hỏi Tôn Khải: “Có thu hoạch gì từ nội bộ Duệ Dực về nguồn gốc tiền giả không?”
Tôn Khải: “Người có cơ hội tiếp xúc với tiền mặt ở Duệ Dực ngoại trừ giám đốc tài chính Vương Phục Vinh, nhân viên tài vụ Tô Vân, kế toán trợ giúp kiểm kê Trương Miểu thì còn có sáu nhân viên bảo vệ của nhà kho bên trong, đã điều tra công việc và quan hệ cá nhân của những người này, không có gì không khớp với khẩu cung đã ghi trước đó, tạm thời không có chứng cứ chứng tỏ những người này có động cơ và năng lực tham gia vào vụ án tiền giả.”
Quan Nam: “Nếu đặt giả thiết nội bộ không có vấn đề thì tiền giả đổ ra từ hãng đấu giá chỉ có thể thông qua mua bán đầu giá trực tiếp có được.”
Tôn Khải: “Vâng, nếu như sản phẩm đã được chốt giá, theo thông lệ của hãng đấu giá thì sau khi người tham gia đấu giá chốt được vật phẩm sẽ phải giả cho hãng đấu giá cả khoản giá vật phẩm lẫn hoa hồng, sau khi hãng đấu giá trừ ra tiền cọc sẽ chuyển khoản còn dư lại cho người uỷ thác, theo sổ sách của Duệ Dực cũng có thể thấy được các bước thế này. Nếu loại trừ việc nhân viên nội bộ đổi tiền thật thành tiền giả sau khi xong chuyện thì số tiền giả phát hiện được trong ngân hàng thành phố Gia Lăng chỉ có thể là lúc người mua chuyển khoản vào hãng đấu giá, sau đó hãng đấu giá lại dùng cách thức chuyển khoản tiền mặt đấy vào ngân hàng.”
“Má ơi, sao phức tạp thế, vụ như thế này rồi ai mà sống nổi!” Tôn Khải vừa nói xong, Triệu Lôi lập tức kêu gào: “Tuy là bây giờ có thể xác định tiền giả là do rửa tiền mà ra nhưng một tháng trước và sau khi ngân hàng thành phố Gia Lăng phát hiện ra tiền giả, hãng đấu giá có không biết bao nhiêu khoản giao dịch, lại không thể xác nhận tiền giả nằm trong khoản nào, điều quan trọng vẫn là phải làm rõ số tiền mặt này từ đâu đến, là tham nhũng hối lộ hay là buôn lậu ma tuý hoặc các giao dịch không chính đáng khác, lại có bao nhiêu bàn tay nhúng vào...” Y càng suy xét càng thấy khó, ngẩng đầu tựa trên lưng ghế thở dài: “Nhìn cái lượng công việc xem, em còn định cuối năm kết hôn kìa, xem ra giờ hết hy vọng rồi.”
Lâm Cận Nhiễm ngồi bên cạnh, gõ bút lên trán Triệu Lôi: “Đang họp đấy, đàng hoàng chút đi được không, còn kết hôn nữa chứ, Hà Tiếu đã đồng ý rồi sao?”
Triệu Lôi vỗ ngực: “Hứ, tôi chưa cầu hôn thôi, cầu hôn phát là đồng ý ngay.”
Nhậm Đại Vũ lập tức vỗ tay: “Chú đã chắc mẩm như thế thì lần tới nghỉ ngơi nhường cho anh mày với Tôn Khải đi, hai đứa tao còn chưa có nơi thuộc về kia, phải tiếp xúc nhiều chút.”
Tôn Khải: “Em không có hứng hẹn hò, nghỉ phép nằm nhà ngủ ngon hơn.”
Triệu Lôi bị miệt thị, cắn răng nghiến lợi phản đòn: Thừa nước đục thả câu chứ gì, ok, chừng nào hai người thoát được kiếp FA, em bỏ hầu bao lớn mời hai người đi ăn, tặng thêm cho mỗi người một ngày nghỉ luôn.”
Nhậm Đại Vũ: “Chú mày tự nói đó, tới hồi đừng lật lọng.”
Triệu Lôi: “Đứa nào lật lọng làm cháu đứa kia, nhưng mà có thời hạn là trong vòng hai tháng á nha, vượt quá thì khỏi tính.”
Nhậm Đại Vũ lắc đầu thở dài: “Biết ngay mà, chú mày làm gì hào phóng tới vậy.”
Tôn Khải cũng không cảm kích: “Anh Lôi, anh tự lo thân đi thì hơn, lần trước đi ăn em thấy chị Hà Tiếu còn không thèm để ý tới anh, anh muốn cầu hôn thành công chắc phải quỳ váng giặt đồ ba ngày ba đêm quá.”
“Chậc, cái thằng quỷ nhỏ này.” Triệu Lôi ngồi thẳng dậy, đột nhiên lấy lại tinh thần: “Mày biết cái gì, tụi tao để ý sợ ảnh hưởng thôi, chứ không suốt ngày thể hiện tình cảm thân mật trước mặt đám FA mấy người, sợ mấy người chịu không nổi.”
“Có gì đâu mà em không chịu được, dù sao trong đội đâu phải có mình em độc thân đâu, ngoài anh Đại Vũ ra” Tôn Khải vừa nói vừa liếc nhìn Quan Nam: “Đội trưởng Quan với chị Nhiễm đều độc thân cả đấy thôi.”
Cậu vốn chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, Lâm Cận Nhiễm lại đỏ mặt tía tai, thậm chí còn lấm tấm cả mồ hôi, cô không thèm ngó nghiêng, ngón áp út gõ mấy cái xuống bàn: “Đi hơi xa rồi ấy, không muốn tan làm đúng giờ nữa à?”
Cô trước giờ rất lạnh lùng, không thích nói đùa, mọi người nhìn thấy sắc mặt cô cũng không dám đùa quá đáng, cười gượng mấy tiếng rồi lại yên lặng.
Lâm Cận Nhiễm thầm thở phào, chuyển chủ đề lại vào vụ án: “Đội trưởng Quan, Triệu Lôi nói không phải không có lý, chuyện này vòng vòng đảo đảo không biết đã có bao nhiêu người nhúng tay vào, nếu tiếp tục điều tra như thế này, không những tiến triển quá chậm mà đầu sỏ phía sau không chừng còn sẽ ngửi được động tĩnh mà chạy thoát thân.”
Trong lúc mọi người đang vui đùa cười cợt, tất cả mọi sự chú ý của Quan Nam đều tập trung vào chồng tài liệu dày cộm trước mặt, thầm tính toán so sánh tới lui rồi nhanh chóng loé lên một suy đoán cơ bản xác định trong đầu. Anh nghĩ ngợi quá nhập tâm, Lâm Cận Nhiễm phải gọi mấy tiếng anh mới nhớ tới đáp lời.
“Tôi đang nghĩ chúng ta trước đó có thể đã đi sai hướng, tuy vụ rửa tiền được phát hiện là do có liên đới tới vụ tiền giả nhưng hoàn toàn không có nghĩa là hai vụ nhất thiết phải có liên quan tới nhau, chi bằng chúng ta đặt giả thiết hai vụ không liên quan trước đã.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Quan Nam mở một tập tài liệu trong tau, đặt dưới máy chiếu, chỉ tay vào một chỗ đánh dấu đỏ trên một trang: “Hiện tại, số tiền giả được tìm ra được ở ngân hàng thành phố Gia Lăng là sáu mươi tám triệu năm trăm hai mươi, trong vòng trước và sau một tháng phát hiện được tiền giả, số tiền mặt giao dịch thành công ở hãng đấu giá Duệ Dực là hai trăm mười triệu, trừ đi bốn mươi ba vật phẩm bị nghi ngờ là liên quan đến rửa tiền, toàn bộ sáu mươi chín triệu ba trăm tám mươi tệ còn lại đều đến từ cùng một món vật phẩm.”
Theo kế hoạch, hành động lần này đối với phòng đấu giá Duệ Dực được chia thành ba phần, Quan Nam và Lâm Cận Nhiễm giả dạng thành khách hàng trà trộn vào trong âm thầm nắm rõ tình hình, La Viễn và Tôn Khải tiến hành tra hỏi tất cả những nhân viên trong phòng đấu giá có cơ hội tiếp xúc với tiền mặt, Triệu Lôi và những đồng nghiệp còn lại cùng kiểm tra những giao dịch sổ sách của Duệ Dực năm năm gần đây.
Ba phần được tiến hành đồng bộ, hiệu quả nhanh chóng được bày ra.
Theo điều tra của La Viễn, đúng như Lý Mi nói, mỗi lần phòng đấu giá Duệ Dực giao dịch tiền mặt lớn đều là do khách hàng yêu cầu, mà cách thức chi trả cổ hủ và đần độn trong mắt người khác này đang tăng nhanh trong ba năm gần đây, lợi ích hoa hồng từ nó mang tới chiếm một phần lớn trong lợi ích kinh doanh tổng số của Duệ Dực, là nguồn vào quan trọng mở rộng tư bản nhanh chóng của Duệ Dực. Trong vòng trước và sau một tháng phát hiện tiền giả trong ngân hàng thành phố Gia Lăng, dòng tiền tới lui của tài khoản ngân hàng cao đạt đến hơn hai trăm triệu.
Người hơi hiểu về phòng đấu giá đều biết, một phòng đấu giá có thể trở thành kiểu mẫu trong giới hay không, ngoại trừ số vốn hùng hậu, điều quan trọng hơn là kế thừa lai lịch và tay nghề kiểm nghiệm vật quý bằng mắt, như hai hãng đấu giá nổi tiếng toàn cầu là Sotheby's và Christie's. Mỗi khoảng thời gian tổ chức đấu giá đều tương đối cố định, mỗi vật phẩm đều có một giai đoạn triển lãm trước khi mở đấu giá. Sau khi triển lãm mới đến phân đoạn đấu giá tại chỗ.
Duệ Dực không chỉ có những phân đoạn truyền thống này mà gần như cách mỗi hai ngày đều tổ chức đấu giá. Là một hãng đấu giá còn khá lạ lẫm, dù là sưu tầm trong ngành hay là vật phẩm được uỷ quyền của Duệ Dực đa số đều là hàng phổ thông, những đồ vật quý hiểm có thể được gọi là cao cấp như thố rửa bút sứ Quân thời Tống là vật phẩm quý lần đầu tiên bán ra.
Điều tra đến đây, chỉ chi tiết đã đủ gợi ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Lấy buổi đấu giá hôm đầu tiên mà Quan Nam và Lâm Cận Nhiễm tham gia ra để nói, hôm đó tổng cộng có hơn mười món, ngoại trừ ba món chủ yếu là ống đựng bút hình trụ dát vàng thời Thanh, đĩa hoa quả Hoàng Địa Thanh Hoa hình hoa dành dành thời Minh, thêm vào thố rửa bút hình tròn sứ Quân thời Tống có giá bán ra phù hợp với tiêu chuẩn giá cả thị trường, những vật phẩm khác đều có giá vượt cao quá mức.
Ví dụ như chuông ngọc bích có tay cầm thú may mắn thời Càn Long được bán ra hôm đó, giá thị trường không quá hai ba mươi nghìn, giá bán ra hôm ấy lại lên đến trăm triệu. Còn một nghiên mực xanh mai cua có giá trị trường không quá chục nghìn lại được bán ra với giá tăng hơn hai triệu, buồn cười nhất là một ống bút núi non Thanh Hoa được chế tác còn không được tính là tinh tế, người trong giới vừa nhìn là biết hàng nhái lại cũng có thể bán với giá ngon tới hơn mấy trăm nghìn.
Không chỉ như vậy, nhìn từ ghi chép sổ sách của Duệ Dực, tỷ suất trưng bày lại của sản phẩm cũng cao lạ thường.
Trừ khi khách hàng của Duệ Dực đều là bọn ngốc coi tiền như rác, chỉ có một khả năng có thể tạo ra cục diện kỳ lạ như vậy.
Rửa tiền!
Tẩy sạch số tiền không rõ nguồn gốc bằng cách giao dịch giá cao và lập lại giao dịch nhiều lần.
Không ngờ trong một vụ án tiền giả lại còn được “tặng kèm” một vụ án rửa tiền, không chỉ trắng trợn táo bạo mà con số liên quan còn cực lớn.
Quan Nam nói ra một con số dự báo, Triệu Lôi kinh ngạc há hốc trợn tròn muốn lòi cả hai mắt, liên tục chặc lưỡi: “Đù, nhiều nhiều nhiều tiền tới vậy, còn là tiền mặt nữa, nhất định là tham ô ăn hối lộ.”
Ngoại trừ anh, tất cả mọi người đều đăm chiêu cau mày, cả phòng họp im lặng đến khó chịu, thu hoạch ngoài dự tính này rất đáng để vui mừng nhưng ai cũng không có cách nào hân hoan phấn khỏi được.
Trong mắt người ngoài ngành, các vụ án kinh tế nhẹ nhàng hơn hình sự nhiều nhưng thật ra chiến trường không dễ thấy được máu và nước mắt này cũng vẫn dày đặc mùi thuốc súng. Thậm chí còn có nhiều lúc độ nguy hiểm của nó còn vượt xa cả tội phạm hình sự, vì nơi có lợi ích là sẽ có tham lam, có tham lam là sẽ có tội phạm, rất nhiều tội phạm kinh tế đến một mức nào đó sẽ sinh ra tội phạm hình sự.
Cách thức phạm tội khó giấu giếm ẩn nấp khó bề tưởng tượng được, đứng trước lợi ích, nguyên tắc và tín ngưỡng đều dễ dàng sụp đổ. Khi bóng tối tàn nhẫn của cả xã hội đều tuỳ tiện bày ra trước mắt như bữa cơm gia đình, mỗi con người đối diện trực tiếp với tội ác tham gia vào càng lâu sẽ càng cảm thấy áp lực, cảm thấy bức rứt khó lòng giải quyết.
“Được rồi, đừng rầu rĩ nữa.” Quan Nam nắn sóng mũi, dáng vẻ trông hơi mệt mỏi: “Nói xem cách nghĩ của mỗi người đi.”
La Viễn: “Muốn tẩy trắng một khoảng tham ô lớn tới vậy, nếu không có Duệ Dực ngầm thoả thuận thì không cách nào thực hiện được, thế nhưng dựa theo chứng cứ hiện giờ rất khó phán định Duệ Dực có trực tiếp tham gia rửa tiền, nhiều lắm cũng chỉ là bao che hoặc sơ suất trong giám sát quản lí.”
Nhậm Đại Vũ bổ sung: “Đích thực là vậy, tôi đã kiểm tra kỹ càng tất cả hồ sơ về các giao dịch giả cùng loại, vì toàn là vật phẩm uỷ thác, Duệ Dực chủ yếu là kiếm lợi nhuận hoa hồng nhưng hồ sơ ngân phiếu, xử lí tài vụ của mỗi khoản giao dịch đều không có chỗ nào không hợp lệ, dù Duệ Dực có bị định tội cũng sẽ không nặng, tôi cho rằng lúc này không nên đánh rắn động cỏ, nên tiếp tục điều tra sâu hơn, tìm hiểu đầu đuôi lôi được đầu sỏ phía sau ra.”
Quan Nam gật đầu hỏi Tôn Khải: “Có thu hoạch gì từ nội bộ Duệ Dực về nguồn gốc tiền giả không?”
Tôn Khải: “Người có cơ hội tiếp xúc với tiền mặt ở Duệ Dực ngoại trừ giám đốc tài chính Vương Phục Vinh, nhân viên tài vụ Tô Vân, kế toán trợ giúp kiểm kê Trương Miểu thì còn có sáu nhân viên bảo vệ của nhà kho bên trong, đã điều tra công việc và quan hệ cá nhân của những người này, không có gì không khớp với khẩu cung đã ghi trước đó, tạm thời không có chứng cứ chứng tỏ những người này có động cơ và năng lực tham gia vào vụ án tiền giả.”
Quan Nam: “Nếu đặt giả thiết nội bộ không có vấn đề thì tiền giả đổ ra từ hãng đấu giá chỉ có thể thông qua mua bán đầu giá trực tiếp có được.”
Tôn Khải: “Vâng, nếu như sản phẩm đã được chốt giá, theo thông lệ của hãng đấu giá thì sau khi người tham gia đấu giá chốt được vật phẩm sẽ phải giả cho hãng đấu giá cả khoản giá vật phẩm lẫn hoa hồng, sau khi hãng đấu giá trừ ra tiền cọc sẽ chuyển khoản còn dư lại cho người uỷ thác, theo sổ sách của Duệ Dực cũng có thể thấy được các bước thế này. Nếu loại trừ việc nhân viên nội bộ đổi tiền thật thành tiền giả sau khi xong chuyện thì số tiền giả phát hiện được trong ngân hàng thành phố Gia Lăng chỉ có thể là lúc người mua chuyển khoản vào hãng đấu giá, sau đó hãng đấu giá lại dùng cách thức chuyển khoản tiền mặt đấy vào ngân hàng.”
“Má ơi, sao phức tạp thế, vụ như thế này rồi ai mà sống nổi!” Tôn Khải vừa nói xong, Triệu Lôi lập tức kêu gào: “Tuy là bây giờ có thể xác định tiền giả là do rửa tiền mà ra nhưng một tháng trước và sau khi ngân hàng thành phố Gia Lăng phát hiện ra tiền giả, hãng đấu giá có không biết bao nhiêu khoản giao dịch, lại không thể xác nhận tiền giả nằm trong khoản nào, điều quan trọng vẫn là phải làm rõ số tiền mặt này từ đâu đến, là tham nhũng hối lộ hay là buôn lậu ma tuý hoặc các giao dịch không chính đáng khác, lại có bao nhiêu bàn tay nhúng vào...” Y càng suy xét càng thấy khó, ngẩng đầu tựa trên lưng ghế thở dài: “Nhìn cái lượng công việc xem, em còn định cuối năm kết hôn kìa, xem ra giờ hết hy vọng rồi.”
Lâm Cận Nhiễm ngồi bên cạnh, gõ bút lên trán Triệu Lôi: “Đang họp đấy, đàng hoàng chút đi được không, còn kết hôn nữa chứ, Hà Tiếu đã đồng ý rồi sao?”
Triệu Lôi vỗ ngực: “Hứ, tôi chưa cầu hôn thôi, cầu hôn phát là đồng ý ngay.”
Nhậm Đại Vũ lập tức vỗ tay: “Chú đã chắc mẩm như thế thì lần tới nghỉ ngơi nhường cho anh mày với Tôn Khải đi, hai đứa tao còn chưa có nơi thuộc về kia, phải tiếp xúc nhiều chút.”
Tôn Khải: “Em không có hứng hẹn hò, nghỉ phép nằm nhà ngủ ngon hơn.”
Triệu Lôi bị miệt thị, cắn răng nghiến lợi phản đòn: Thừa nước đục thả câu chứ gì, ok, chừng nào hai người thoát được kiếp FA, em bỏ hầu bao lớn mời hai người đi ăn, tặng thêm cho mỗi người một ngày nghỉ luôn.”
Nhậm Đại Vũ: “Chú mày tự nói đó, tới hồi đừng lật lọng.”
Triệu Lôi: “Đứa nào lật lọng làm cháu đứa kia, nhưng mà có thời hạn là trong vòng hai tháng á nha, vượt quá thì khỏi tính.”
Nhậm Đại Vũ lắc đầu thở dài: “Biết ngay mà, chú mày làm gì hào phóng tới vậy.”
Tôn Khải cũng không cảm kích: “Anh Lôi, anh tự lo thân đi thì hơn, lần trước đi ăn em thấy chị Hà Tiếu còn không thèm để ý tới anh, anh muốn cầu hôn thành công chắc phải quỳ váng giặt đồ ba ngày ba đêm quá.”
“Chậc, cái thằng quỷ nhỏ này.” Triệu Lôi ngồi thẳng dậy, đột nhiên lấy lại tinh thần: “Mày biết cái gì, tụi tao để ý sợ ảnh hưởng thôi, chứ không suốt ngày thể hiện tình cảm thân mật trước mặt đám FA mấy người, sợ mấy người chịu không nổi.”
“Có gì đâu mà em không chịu được, dù sao trong đội đâu phải có mình em độc thân đâu, ngoài anh Đại Vũ ra” Tôn Khải vừa nói vừa liếc nhìn Quan Nam: “Đội trưởng Quan với chị Nhiễm đều độc thân cả đấy thôi.”
Cậu vốn chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, Lâm Cận Nhiễm lại đỏ mặt tía tai, thậm chí còn lấm tấm cả mồ hôi, cô không thèm ngó nghiêng, ngón áp út gõ mấy cái xuống bàn: “Đi hơi xa rồi ấy, không muốn tan làm đúng giờ nữa à?”
Cô trước giờ rất lạnh lùng, không thích nói đùa, mọi người nhìn thấy sắc mặt cô cũng không dám đùa quá đáng, cười gượng mấy tiếng rồi lại yên lặng.
Lâm Cận Nhiễm thầm thở phào, chuyển chủ đề lại vào vụ án: “Đội trưởng Quan, Triệu Lôi nói không phải không có lý, chuyện này vòng vòng đảo đảo không biết đã có bao nhiêu người nhúng tay vào, nếu tiếp tục điều tra như thế này, không những tiến triển quá chậm mà đầu sỏ phía sau không chừng còn sẽ ngửi được động tĩnh mà chạy thoát thân.”
Trong lúc mọi người đang vui đùa cười cợt, tất cả mọi sự chú ý của Quan Nam đều tập trung vào chồng tài liệu dày cộm trước mặt, thầm tính toán so sánh tới lui rồi nhanh chóng loé lên một suy đoán cơ bản xác định trong đầu. Anh nghĩ ngợi quá nhập tâm, Lâm Cận Nhiễm phải gọi mấy tiếng anh mới nhớ tới đáp lời.
“Tôi đang nghĩ chúng ta trước đó có thể đã đi sai hướng, tuy vụ rửa tiền được phát hiện là do có liên đới tới vụ tiền giả nhưng hoàn toàn không có nghĩa là hai vụ nhất thiết phải có liên quan tới nhau, chi bằng chúng ta đặt giả thiết hai vụ không liên quan trước đã.”
Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Quan Nam mở một tập tài liệu trong tau, đặt dưới máy chiếu, chỉ tay vào một chỗ đánh dấu đỏ trên một trang: “Hiện tại, số tiền giả được tìm ra được ở ngân hàng thành phố Gia Lăng là sáu mươi tám triệu năm trăm hai mươi, trong vòng trước và sau một tháng phát hiện được tiền giả, số tiền mặt giao dịch thành công ở hãng đấu giá Duệ Dực là hai trăm mười triệu, trừ đi bốn mươi ba vật phẩm bị nghi ngờ là liên quan đến rửa tiền, toàn bộ sáu mươi chín triệu ba trăm tám mươi tệ còn lại đều đến từ cùng một món vật phẩm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.