Chương 16: Thời cơ
Vân Khởi Phong Miên
17/04/2021
Quan Nam chạy lên lầu hai, Tôn Mình nằm ngã ra đất mặt nhìn ra cửa, tay phải nắm lấy bút, tay trái siết chặt mấy trang giấy, hai cánh tay đồng thời gắn sức vươn ra trước như muốn bắt lấy gì đó, mép miệng nhỏ máu với bụi bẩn nhìn mà xót xa. Bố Tôn nắm lấy vai hắn, nhào tới lưng hắn gào khóc.
Quan Nam đưa tay dò mạch của Tôn Minh, vẫn còn chút hơi!
“Cậu ấy còn sống.” Anh lập tức gọi 120, nói hai ba câu thông báo tình hình, cõng Tôn Minh chạy ra ngoài.
Bố Tôn vội vã chạy theo, trên đường đi vừa gọi điện vùa khóc lóc, nghe có vẻ là gọi cho Châu Ngọc Thuý.
Hai người chạy đến đầu hẻm, xe cấp cứu cũng nhanh chóng tới nơi, Quan Nam trợ giúp nhân viên y tế đưa Tôn Minh lên xe, đi theo xe đến bệnh viện.
Tôn Minh được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, bố Tôn bám lấy cửa vật vã một lúc, đột nhiên trước mắt tối đen, ngã thẳng xuống đất hôn mê bất tỉnh. Hai bố con lần lượt vào phòng cấp cứu, Quan Nam gọi điện cho đồn cảnh sát và hai người bọn Triệu Lôi, nhân lúc mọi người rảnh rỗi mang mấy tờ giấy ban nãy lấy được từ trong tay Tôn Minh ra xem.
Nhìn nội dung thì đây là một bức di thư, trước tiên Tôn Minh cảm ơn công dưỡng dục của bố mẹ, than thở mình không gặp thời, lại tuổi trẻ liều lĩnh nhận phải kết cục thế này, tuy biết nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nhưng thật sự không có can đảm sống tiếp, mong bố mẹ hiểu và nguyện kiếp sau lại là cha con máu mủ.
Cũng giống như những người muốn tự sát để rời xa nhân thế khác, văn chương bị thương ai oán, cảm xúc chán ghét thế giới nặng nề, ngoại trừ nhắn lại cho bố mẹ anh em, Tôn Minh còn dùng hai phần ba bức thư để lại cho một cô gái tên “Gia Lê”. Từ nét chữ có thể thấy rõ Tôn Minh rất nặng tình với người con gái này, không chỉ hồi tưởng lại quá khứ của hai người mà còn viết “điều tiếc nuối nhất cuộc đời này là không thể được chôn cùng em”, lại còn khuyên bố mẹ đừng trách cô ấy, bản thân đi đến hôm nay là do tự chuốc lấy, cũng chỉ có trong di thư để lại cho Gia Lê, Quan Nam mới đọc được sự quyến luyến của Tôn Minh với trần thế.
Tổng cộng có năm trang di thư, nhìn vết tích giấy bút chắc là được viết cùng một thời gian, xem ra Tôn Minh đã sớm có ý định tự sát.
Theo điều tra, sau hai năm thi lên cao học thất bại, tháng Ba năm ngoái Tôn Minh đến làm tiêu thụ cho một doanh nghiệp tư nhân chuyên sản xuất vật dụng tiêu thụ y học ở thành phố Gia Lăng. Theo những đồng nghiệp khác phản ánh, Tôn Minh cực kỳ mơ tưởng hảo huyền, gặp chuyện là trốn tránh, làm sai là thoái thác, thái độ làm việc cũng không tích cực, trong ba tháng thử việc không làm được một đơn nào, công ty vốn muốn đuổi nhưng hắn đột nhiên lại ký vài đơn lớn. Hắn âm thầm khoe khoang với vài đồng nghiệp có qua lại rằng mình quen một cô bạn gái bạch phú mỹ, quan hệ rất rộng rãi, sau này không cần phải lo lắng về công trạng nữa. Thế nhưng bốn tháng trước, cũng chính là đầu tháng Một năm nay, hắn đột nhiên từ chức không làm nữa, không rõ nguyên do cụ thể.
Quan Nam nhớ đến lời than thở của Lý Hải Lượng, bố Tôn muốn nói gì đó rồi lại thôi, nếu giả dụ Tôn Minh bị thương không phải do sự cố ngoài ý muốn, nếu Gia Lê chính là cô bạn gái bạch phú mỹ giàu có quan hệ rộng là Tôn Minh nói thì sao? Vậy thì hung thủ đứng sau có liên quán tới vụ án tiền giả của Châu Ngọc Thuý không? Tấm lưới càng giăng càng khít này khiến Quan Nam cảm thấy nan giải, cũng cảm thấy gánh nặng đè thêm trên vai.
...
Châu Ngọc Thuý như đã sớm có chuẩn bị cho ngày này, chị ta trấn tĩnh hơn bố Tôn nhiều, yên lặng bước vào, nhìn mấy chữ “đang phẫu thuật” trên cửa lúc lâu mới men theo bờ tường trượt xuống sàn nhà, hai tay bưng mặt khóc. Chị ta trông già hơn trên ảnh hơn mười tuổi, đen đúa thấp gầy, rất khó tưởng tượng ra chị ta đã chịu đựng công việc ở công trường với cường độ nặng như thế nào.
Triệu Lôi nói: “Lúc bọn em đến công trường, chị ta vừa xuống từ giàn giáo, chắc là biết chuyện của Tôn Minh, đi rất vội vã hoảng loạn.” Y nghiêm túc thương tiếc không như ngày thường: “Thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời, già vậy rồi còn phải làm việc nặng như vậy.”
Quan Nam thấy đắng trong lòng, tuy Châu Ngọc Thuý là nghi phạm rất quan trọng nhưng lúc này đây, anh ngầm hy vọng chị ta chỉ là bia đỡ đạn bị lừa gạt.
Đến cùng với Triệu Lôi còn có một cảnh sát tên Tăng Khánh đến từ đồn cảnh sát, anh chàng hết sức nhiệt tình cởi mở, chỉ với thời gian đi đường đã làm thân được với Triệu Lôi, anh em ngọt xớt. Quan Nam chụp lại di thư của Tôn Minh, đưa bản gốc cho Tăng Khánh, điều làm anh lấy làm lạ là Tăng Khánh hoàn toàn không để tâm thứ chứng cứ quan trọng như thế, chưa thèm nhìn đã bỏ vào tệp hồ vòng vo hỏi Triệu Lôi về mục đích cụ thể ba người tới đây.
Triệu Lôi bị mù quáng bởi mấy lời nịnh nọt của cậu chàng, mấy lần suýt phun ra hết lại bị Quan Nam bình thản ngắt lời. Tăng Khánh cảm nhận được Quan Nam cảnh giác nên không cố nữa, giải thích rằng mình rất tò mò với công tác điều tra kinh tế, nói chuyện có gì không nên mong Quan Nam thông cảm. Quan Nam tất nhiên cũng lấy cớ xuống ngựa, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Lúc này bố Tôn đã tỉnh, Tăng Khánh ghi lại lời khai của ông ấy với Châu Ngọc Thuý rồi vội vàng rời đi. Quan Nam đợi cảm xúc của hai vợ chồng ổn định bớt, đang định tra hỏi Châu Ngọc Thuý, bệnh viện lại tới thông báo tình hình của Tôn Minh có thay đổi, cần chuyển gấp lên bệnh viện cấp trên chữa trị. Quan Nam sợ lại xảy ra rắc rối, quyết định để Tôn Khải ở lại Ấp Giang còn mình và Triệu Lôi đến thành phố Dung.
Đến bệnh viện Nhân dân số một thành phố Dung, Tôn Minh lập tức được đưa vào phòng cấp cứu bệnh nặng, qua hội chẩn của nhiều chuyên gia, tình tình hết sức không lạc quan.
Nửa tiếng trước, Tôn Khải báo tin lên, cảnh sát khu vực tới hiện trường điều tra, lấy di thư của Tôn Minh làm chứng cứ, Tôn Minh được cho là tự sát. Kết quả này vốn đã nằm trong dự đoán của Quan Nam nhưng trên đường đi anh lật tới lật lui xem di thư của Tôn Minh càng cảm thấy sự việc không đơn giản, chút căm ghét và bất lực loé lên trong mắt Châu Ngọc Thuý lúc biết tin cũng đã chứng thực điểm này.
Tuy là có hơi tàn nhẫn nhưng Quan Nam biết đây là lúc thích hợp nhất để thẩm vấn Châu Ngọc Thuý.
Ngoài hành lang ICU, vệt nước mặt trên mặt Châu Ngọc Thuý vẫn chưa khô, chị ta không chút giận dữ ngồi thử ở đó, ánh mắt vô hồn mông lung. Quan Nam đi đến bên cạnh ngồi xuống, đưa ra giấy tờ rồi thẳng thắng nói: “Chúng tôi được phái tới từ thành phố Gia Lăng, chị biết có việc gì cần tìm chị không?”
Châu Ngọc Thuý gật đầu, nhỏ giọng nói: “Biết, vì chuyện thằng Minh hùn vốn phi pháp.”
Sao mà lại lòi ra hùn vốn phi pháp nữa? Theo Quan Nam biết, ba năm gần đây ở thành phố Gia Lăng không xảy ra vụ án tập trung vốn phi pháp với khoản tiền lớn nào, chuyện Châu Ngọc Thuý nói một là không có hai là bị người khác lừa, xem tình hình hiện tại thì khả năng thứ hai cao hơn.
Quan Nam vẫn bình tĩnh, nói thuận theo chị ta: “Nói hết những gì chị biết đi.”
Châu Ngọc Thuý nức nở: “Anh cảnh sát, thằng Minh thật sự bị người ta lừa, nó rất ngây thơ, người ta nói gì nó cũng tin, nó...”
Quan Nam ngắt lời, giọng nghiêm túc: “Chúng tôi chỉ tin chứng cứ, chị cho rằng cậu ấy bị oan thì phải cung cấp chứng cứ chứng minh cậu ấy bị oan.”
Châu Ngọc Thuý ngẩng đầu quan sát kỹ Quan Nam, như muốn xác nhận gì đó, lại không hạ quyết tâm được, lúc lâu mới cúi đầu, lạc lõng nói: “Sống còn không nổi nữa, có phải hay không thì cũng làm sao.”
Quan Nam: “Tôn Minh bị thương như thế nào?”
Châu Ngọc Thuý: “Bị thương trong lúc làm việc, lúc trước nó làm giám sát ở bộ phận công trình một công ty địa ốc ở thành phố Gia Lăng, xảy ra chút chuyện...”
“Chị nói dối! Chúng tôi đã điều tra rồi, trước khi xảy ra chuyện, Tôn Minh làm tiêu thụ ở công ty vật liệu y tế Xuân Huy ở thành phố Gia Lăng, hoàn toàn không phải công ty địa ốc mà các người nói.” Ánh mắt Quan Nam sắc bén nhìn chăm chăm Châu Ngọc Thuý, gặng hỏi: “Hai vợ chồng chị suốt ngày dốc hết sức bịa chuyện dối trá này rốt cuộc để làm gì? Hay là chuyện đó không chỉ có mình Tôn Minh tham gia, chị và chồng chị, cả Tôn Duệ cũng không thoát nổi tình nghi.”
“Chúng tôi không có!” Châu Ngọc Thuý quả quyết phủ nhận, giọng điệu càng kích động: “Chúng tôi cũng là người bị hại, cảnh sát Quan, tôi xin cậu đừng ép tôi nữa, tôi đã không còn thằng Minh rồi, không thể... không thể mất luôn cả thằng Duệ.” Chị ta lại bật khóc: “Cảnh sát Quan, tôi biết cậu là người tốt, nếu không phải có cậu e là Minh đã chết rồi. Cậu bỏ cuộc đi, chuyện này thật sự khó quá!”
Vẻ khủng hoảng tuyệt vọng của Châu Ngọc Thuý làm Quan Nam có hơi kinh ngạc, bàn tay phía sau rốt cuộc to lớn đến cỡ nào mà lại có thể che được cả trời?
Quan Nam thấy Châu Ngọc Thuý như sắp đổ khuỵ, biết rằng không thể gấp gáp, đợi chị ta bình tĩnh hơn chút anh mới đổi chủ đề: “Chị có biết Tôn Minh tích vốn phi pháp bảy mươi triệu là tội nặng thế nào không?”
Châu Ngọc Thuý lắc đầu trước rồi lại gật đầu: “Tôi có hỏi thầy Châu, bảo là trên mười năm?”
Quan Nam vốn chỉ đoán thử số tiền không ngờ lại dễ dàng chứng thực tới vậy, anh có tín toán trong lòng, hỏi tiếp: “Thầy Châu là ai? Châu Thanh Liêm chủ cũ của chị?”
“Đúng.”
“Quan hệ giữa chị và họ khá tốt nhỉ”
“Đúng, thầy Châu và bà Trần đều rất tốt với tôi, rất tôn trọng tôi, trước giờ không hề xem tôi là người ở.”
“Họ đến buổi đấu giá cũng đưa chị theo sao?”
“Cậu nói kiểu đấu giá như trên tivi à? Tôi chưa đi bao giờ.” Châu Ngọc Thuý khẳng định: “Cũng chưa nghe thầy Châu nhắc bao giờ.”
Quan Nam ậm ừ, cố gắng thoải mái nhất có thế: “Lần này họ chỉ đi Mỹ thăm người thân thôi, mấy tháng nữa là về, lúc đó chị còn làm lại không?”
“Không biết.” Châu Ngọc Thuý nhìn chăm chăm cửa phòng ICU, lẩm bẩm: “Chắc là không đi được nữa.”
“Sao hai người biết được chuyện Tôn Minh tích vốn phi pháp?”
Châu Ngọc Thuý thoáng ngạc nhiên, cắn răng do dự một lúc vẫn không mở lời.
“Chị không nói tôi cũng biết.” Quan Nam dùng giọng điệu trần thuật: “Vì tích vốn phi pháp nên Tôn Minh bị bắt, lúc thả ra đã tàn phế.”
Châu Ngọc Thuý mặt mày trắng bệt, chị ta ngồi thẳng dậy, hai tay siết chặt mép ghế, cả người bắt đầu run rẩy.
Quan Nam tiếp tục nói: “Có người cảnh cáo hai người, nếu còn ở thành phố Gia Lăng, Tôn Minh không chỉ đơn giản là tàn phế, Tôn Duệ cũng không dễ sống. Để tôi đoán, trong số những người cảnh cáo hai người... có “cảnh sát”! Anh nhìn chằm chằm Châu Ngọc Thuý đang thay đổi sắc mặt run rẩy đến mất khống chế, anh giữ chặt hai vai chị ta: “Châu Ngọc Thuý, chạy trốn không phải là cách, với những gì chị hiểu về Tôn Minh, cậu ấy thật sự dám tự sát sao?”
Khoé miệng Châu Ngọc Thuý run rẩy, răng đánh lập cập, cơ thể không chút sức lực bám trên tay Quan Nam!
Quan Nam nói: “Đám người đó ra tay tàn độc, các người rời khỏi thành phố Gia Lăng thật sự có thể đổi lại bình yên cho Tôn Duệ sao? Tôi nói cho chị biết, không thể nào đâu! Hiện giờ chị chỉ có một đường lui, tin tôi, tin cảnh sát, nói hết những gì chị biết ra! Tôi lấy tính mạng ra thề với chị, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ mọi người chu toàn!”
Châu Ngọc Thuý im lặng rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Châu Ngọc Thuý mặt đã tràn trề nước mắt từ lâu, chị ta im lặng nhìn Quan Nam, hồi lâu sau cuối cùng cũng nặng nề gật đầu.
Cửa phòng ICU bỗng mở ra từ bên trong, thấy y tá bác sĩ đi ra, Châu Ngọc Thuý vội vã chạy tới, bác sĩ đứng trên cùng đau buồn nói: “Người nhà Tôn Minh, xin nén đau thương, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
“Minh ơi!” Châu Ngọc Thuý đau đớn thét lên, ngã ra sau...
Quan Nam đưa tay dò mạch của Tôn Minh, vẫn còn chút hơi!
“Cậu ấy còn sống.” Anh lập tức gọi 120, nói hai ba câu thông báo tình hình, cõng Tôn Minh chạy ra ngoài.
Bố Tôn vội vã chạy theo, trên đường đi vừa gọi điện vùa khóc lóc, nghe có vẻ là gọi cho Châu Ngọc Thuý.
Hai người chạy đến đầu hẻm, xe cấp cứu cũng nhanh chóng tới nơi, Quan Nam trợ giúp nhân viên y tế đưa Tôn Minh lên xe, đi theo xe đến bệnh viện.
Tôn Minh được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, bố Tôn bám lấy cửa vật vã một lúc, đột nhiên trước mắt tối đen, ngã thẳng xuống đất hôn mê bất tỉnh. Hai bố con lần lượt vào phòng cấp cứu, Quan Nam gọi điện cho đồn cảnh sát và hai người bọn Triệu Lôi, nhân lúc mọi người rảnh rỗi mang mấy tờ giấy ban nãy lấy được từ trong tay Tôn Minh ra xem.
Nhìn nội dung thì đây là một bức di thư, trước tiên Tôn Minh cảm ơn công dưỡng dục của bố mẹ, than thở mình không gặp thời, lại tuổi trẻ liều lĩnh nhận phải kết cục thế này, tuy biết nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nhưng thật sự không có can đảm sống tiếp, mong bố mẹ hiểu và nguyện kiếp sau lại là cha con máu mủ.
Cũng giống như những người muốn tự sát để rời xa nhân thế khác, văn chương bị thương ai oán, cảm xúc chán ghét thế giới nặng nề, ngoại trừ nhắn lại cho bố mẹ anh em, Tôn Minh còn dùng hai phần ba bức thư để lại cho một cô gái tên “Gia Lê”. Từ nét chữ có thể thấy rõ Tôn Minh rất nặng tình với người con gái này, không chỉ hồi tưởng lại quá khứ của hai người mà còn viết “điều tiếc nuối nhất cuộc đời này là không thể được chôn cùng em”, lại còn khuyên bố mẹ đừng trách cô ấy, bản thân đi đến hôm nay là do tự chuốc lấy, cũng chỉ có trong di thư để lại cho Gia Lê, Quan Nam mới đọc được sự quyến luyến của Tôn Minh với trần thế.
Tổng cộng có năm trang di thư, nhìn vết tích giấy bút chắc là được viết cùng một thời gian, xem ra Tôn Minh đã sớm có ý định tự sát.
Theo điều tra, sau hai năm thi lên cao học thất bại, tháng Ba năm ngoái Tôn Minh đến làm tiêu thụ cho một doanh nghiệp tư nhân chuyên sản xuất vật dụng tiêu thụ y học ở thành phố Gia Lăng. Theo những đồng nghiệp khác phản ánh, Tôn Minh cực kỳ mơ tưởng hảo huyền, gặp chuyện là trốn tránh, làm sai là thoái thác, thái độ làm việc cũng không tích cực, trong ba tháng thử việc không làm được một đơn nào, công ty vốn muốn đuổi nhưng hắn đột nhiên lại ký vài đơn lớn. Hắn âm thầm khoe khoang với vài đồng nghiệp có qua lại rằng mình quen một cô bạn gái bạch phú mỹ, quan hệ rất rộng rãi, sau này không cần phải lo lắng về công trạng nữa. Thế nhưng bốn tháng trước, cũng chính là đầu tháng Một năm nay, hắn đột nhiên từ chức không làm nữa, không rõ nguyên do cụ thể.
Quan Nam nhớ đến lời than thở của Lý Hải Lượng, bố Tôn muốn nói gì đó rồi lại thôi, nếu giả dụ Tôn Minh bị thương không phải do sự cố ngoài ý muốn, nếu Gia Lê chính là cô bạn gái bạch phú mỹ giàu có quan hệ rộng là Tôn Minh nói thì sao? Vậy thì hung thủ đứng sau có liên quán tới vụ án tiền giả của Châu Ngọc Thuý không? Tấm lưới càng giăng càng khít này khiến Quan Nam cảm thấy nan giải, cũng cảm thấy gánh nặng đè thêm trên vai.
...
Châu Ngọc Thuý như đã sớm có chuẩn bị cho ngày này, chị ta trấn tĩnh hơn bố Tôn nhiều, yên lặng bước vào, nhìn mấy chữ “đang phẫu thuật” trên cửa lúc lâu mới men theo bờ tường trượt xuống sàn nhà, hai tay bưng mặt khóc. Chị ta trông già hơn trên ảnh hơn mười tuổi, đen đúa thấp gầy, rất khó tưởng tượng ra chị ta đã chịu đựng công việc ở công trường với cường độ nặng như thế nào.
Triệu Lôi nói: “Lúc bọn em đến công trường, chị ta vừa xuống từ giàn giáo, chắc là biết chuyện của Tôn Minh, đi rất vội vã hoảng loạn.” Y nghiêm túc thương tiếc không như ngày thường: “Thương cho tấm lòng cha mẹ trên đời, già vậy rồi còn phải làm việc nặng như vậy.”
Quan Nam thấy đắng trong lòng, tuy Châu Ngọc Thuý là nghi phạm rất quan trọng nhưng lúc này đây, anh ngầm hy vọng chị ta chỉ là bia đỡ đạn bị lừa gạt.
Đến cùng với Triệu Lôi còn có một cảnh sát tên Tăng Khánh đến từ đồn cảnh sát, anh chàng hết sức nhiệt tình cởi mở, chỉ với thời gian đi đường đã làm thân được với Triệu Lôi, anh em ngọt xớt. Quan Nam chụp lại di thư của Tôn Minh, đưa bản gốc cho Tăng Khánh, điều làm anh lấy làm lạ là Tăng Khánh hoàn toàn không để tâm thứ chứng cứ quan trọng như thế, chưa thèm nhìn đã bỏ vào tệp hồ vòng vo hỏi Triệu Lôi về mục đích cụ thể ba người tới đây.
Triệu Lôi bị mù quáng bởi mấy lời nịnh nọt của cậu chàng, mấy lần suýt phun ra hết lại bị Quan Nam bình thản ngắt lời. Tăng Khánh cảm nhận được Quan Nam cảnh giác nên không cố nữa, giải thích rằng mình rất tò mò với công tác điều tra kinh tế, nói chuyện có gì không nên mong Quan Nam thông cảm. Quan Nam tất nhiên cũng lấy cớ xuống ngựa, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này.
Lúc này bố Tôn đã tỉnh, Tăng Khánh ghi lại lời khai của ông ấy với Châu Ngọc Thuý rồi vội vàng rời đi. Quan Nam đợi cảm xúc của hai vợ chồng ổn định bớt, đang định tra hỏi Châu Ngọc Thuý, bệnh viện lại tới thông báo tình hình của Tôn Minh có thay đổi, cần chuyển gấp lên bệnh viện cấp trên chữa trị. Quan Nam sợ lại xảy ra rắc rối, quyết định để Tôn Khải ở lại Ấp Giang còn mình và Triệu Lôi đến thành phố Dung.
Đến bệnh viện Nhân dân số một thành phố Dung, Tôn Minh lập tức được đưa vào phòng cấp cứu bệnh nặng, qua hội chẩn của nhiều chuyên gia, tình tình hết sức không lạc quan.
Nửa tiếng trước, Tôn Khải báo tin lên, cảnh sát khu vực tới hiện trường điều tra, lấy di thư của Tôn Minh làm chứng cứ, Tôn Minh được cho là tự sát. Kết quả này vốn đã nằm trong dự đoán của Quan Nam nhưng trên đường đi anh lật tới lật lui xem di thư của Tôn Minh càng cảm thấy sự việc không đơn giản, chút căm ghét và bất lực loé lên trong mắt Châu Ngọc Thuý lúc biết tin cũng đã chứng thực điểm này.
Tuy là có hơi tàn nhẫn nhưng Quan Nam biết đây là lúc thích hợp nhất để thẩm vấn Châu Ngọc Thuý.
Ngoài hành lang ICU, vệt nước mặt trên mặt Châu Ngọc Thuý vẫn chưa khô, chị ta không chút giận dữ ngồi thử ở đó, ánh mắt vô hồn mông lung. Quan Nam đi đến bên cạnh ngồi xuống, đưa ra giấy tờ rồi thẳng thắng nói: “Chúng tôi được phái tới từ thành phố Gia Lăng, chị biết có việc gì cần tìm chị không?”
Châu Ngọc Thuý gật đầu, nhỏ giọng nói: “Biết, vì chuyện thằng Minh hùn vốn phi pháp.”
Sao mà lại lòi ra hùn vốn phi pháp nữa? Theo Quan Nam biết, ba năm gần đây ở thành phố Gia Lăng không xảy ra vụ án tập trung vốn phi pháp với khoản tiền lớn nào, chuyện Châu Ngọc Thuý nói một là không có hai là bị người khác lừa, xem tình hình hiện tại thì khả năng thứ hai cao hơn.
Quan Nam vẫn bình tĩnh, nói thuận theo chị ta: “Nói hết những gì chị biết đi.”
Châu Ngọc Thuý nức nở: “Anh cảnh sát, thằng Minh thật sự bị người ta lừa, nó rất ngây thơ, người ta nói gì nó cũng tin, nó...”
Quan Nam ngắt lời, giọng nghiêm túc: “Chúng tôi chỉ tin chứng cứ, chị cho rằng cậu ấy bị oan thì phải cung cấp chứng cứ chứng minh cậu ấy bị oan.”
Châu Ngọc Thuý ngẩng đầu quan sát kỹ Quan Nam, như muốn xác nhận gì đó, lại không hạ quyết tâm được, lúc lâu mới cúi đầu, lạc lõng nói: “Sống còn không nổi nữa, có phải hay không thì cũng làm sao.”
Quan Nam: “Tôn Minh bị thương như thế nào?”
Châu Ngọc Thuý: “Bị thương trong lúc làm việc, lúc trước nó làm giám sát ở bộ phận công trình một công ty địa ốc ở thành phố Gia Lăng, xảy ra chút chuyện...”
“Chị nói dối! Chúng tôi đã điều tra rồi, trước khi xảy ra chuyện, Tôn Minh làm tiêu thụ ở công ty vật liệu y tế Xuân Huy ở thành phố Gia Lăng, hoàn toàn không phải công ty địa ốc mà các người nói.” Ánh mắt Quan Nam sắc bén nhìn chăm chăm Châu Ngọc Thuý, gặng hỏi: “Hai vợ chồng chị suốt ngày dốc hết sức bịa chuyện dối trá này rốt cuộc để làm gì? Hay là chuyện đó không chỉ có mình Tôn Minh tham gia, chị và chồng chị, cả Tôn Duệ cũng không thoát nổi tình nghi.”
“Chúng tôi không có!” Châu Ngọc Thuý quả quyết phủ nhận, giọng điệu càng kích động: “Chúng tôi cũng là người bị hại, cảnh sát Quan, tôi xin cậu đừng ép tôi nữa, tôi đã không còn thằng Minh rồi, không thể... không thể mất luôn cả thằng Duệ.” Chị ta lại bật khóc: “Cảnh sát Quan, tôi biết cậu là người tốt, nếu không phải có cậu e là Minh đã chết rồi. Cậu bỏ cuộc đi, chuyện này thật sự khó quá!”
Vẻ khủng hoảng tuyệt vọng của Châu Ngọc Thuý làm Quan Nam có hơi kinh ngạc, bàn tay phía sau rốt cuộc to lớn đến cỡ nào mà lại có thể che được cả trời?
Quan Nam thấy Châu Ngọc Thuý như sắp đổ khuỵ, biết rằng không thể gấp gáp, đợi chị ta bình tĩnh hơn chút anh mới đổi chủ đề: “Chị có biết Tôn Minh tích vốn phi pháp bảy mươi triệu là tội nặng thế nào không?”
Châu Ngọc Thuý lắc đầu trước rồi lại gật đầu: “Tôi có hỏi thầy Châu, bảo là trên mười năm?”
Quan Nam vốn chỉ đoán thử số tiền không ngờ lại dễ dàng chứng thực tới vậy, anh có tín toán trong lòng, hỏi tiếp: “Thầy Châu là ai? Châu Thanh Liêm chủ cũ của chị?”
“Đúng.”
“Quan hệ giữa chị và họ khá tốt nhỉ”
“Đúng, thầy Châu và bà Trần đều rất tốt với tôi, rất tôn trọng tôi, trước giờ không hề xem tôi là người ở.”
“Họ đến buổi đấu giá cũng đưa chị theo sao?”
“Cậu nói kiểu đấu giá như trên tivi à? Tôi chưa đi bao giờ.” Châu Ngọc Thuý khẳng định: “Cũng chưa nghe thầy Châu nhắc bao giờ.”
Quan Nam ậm ừ, cố gắng thoải mái nhất có thế: “Lần này họ chỉ đi Mỹ thăm người thân thôi, mấy tháng nữa là về, lúc đó chị còn làm lại không?”
“Không biết.” Châu Ngọc Thuý nhìn chăm chăm cửa phòng ICU, lẩm bẩm: “Chắc là không đi được nữa.”
“Sao hai người biết được chuyện Tôn Minh tích vốn phi pháp?”
Châu Ngọc Thuý thoáng ngạc nhiên, cắn răng do dự một lúc vẫn không mở lời.
“Chị không nói tôi cũng biết.” Quan Nam dùng giọng điệu trần thuật: “Vì tích vốn phi pháp nên Tôn Minh bị bắt, lúc thả ra đã tàn phế.”
Châu Ngọc Thuý mặt mày trắng bệt, chị ta ngồi thẳng dậy, hai tay siết chặt mép ghế, cả người bắt đầu run rẩy.
Quan Nam tiếp tục nói: “Có người cảnh cáo hai người, nếu còn ở thành phố Gia Lăng, Tôn Minh không chỉ đơn giản là tàn phế, Tôn Duệ cũng không dễ sống. Để tôi đoán, trong số những người cảnh cáo hai người... có “cảnh sát”! Anh nhìn chằm chằm Châu Ngọc Thuý đang thay đổi sắc mặt run rẩy đến mất khống chế, anh giữ chặt hai vai chị ta: “Châu Ngọc Thuý, chạy trốn không phải là cách, với những gì chị hiểu về Tôn Minh, cậu ấy thật sự dám tự sát sao?”
Khoé miệng Châu Ngọc Thuý run rẩy, răng đánh lập cập, cơ thể không chút sức lực bám trên tay Quan Nam!
Quan Nam nói: “Đám người đó ra tay tàn độc, các người rời khỏi thành phố Gia Lăng thật sự có thể đổi lại bình yên cho Tôn Duệ sao? Tôi nói cho chị biết, không thể nào đâu! Hiện giờ chị chỉ có một đường lui, tin tôi, tin cảnh sát, nói hết những gì chị biết ra! Tôi lấy tính mạng ra thề với chị, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ mọi người chu toàn!”
Châu Ngọc Thuý im lặng rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Châu Ngọc Thuý mặt đã tràn trề nước mắt từ lâu, chị ta im lặng nhìn Quan Nam, hồi lâu sau cuối cùng cũng nặng nề gật đầu.
Cửa phòng ICU bỗng mở ra từ bên trong, thấy y tá bác sĩ đi ra, Châu Ngọc Thuý vội vã chạy tới, bác sĩ đứng trên cùng đau buồn nói: “Người nhà Tôn Minh, xin nén đau thương, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”
“Minh ơi!” Châu Ngọc Thuý đau đớn thét lên, ngã ra sau...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.