Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 139: Là con gái tôi

Hạ Tường Lam

26/07/2019

Thành phố X, Thịnh Khải Luân vừa về nhà thì thấy một chàng trai với quả đầu vàng chói trên tai trái đeo một chiếc khuyên tai có đính một viên kim cương màu đỏ thật to đang chuẩn bị ra khỏi nhà nên cau mày hỏi: “Thiên Duệ, con tính đi đâu vậy hả???”.

Thịnh Thiên Duệ giơ passport trong tay lên rồi đáp: “Thưa ba con tính đến Hoa Đô du lịch một chuyến”.

Thịnh Khải Luân nhíu mày: “Thịnh Thiên Duệ con bao nhiêu tuổi rồi sao không lo xây dựng sự nghiệp mà cứ suốt ngày đi du lịch vậy hả, ba với mẹ đâu thể lo cho con cả đời được”.

Thịnh Thiên Duệ thở dài: “Ba à, với số cổ phần của Hoàng Thịnh Quốc Tế trong tay chúng ta sống ba đời cũng còn dư đó nha”.

Diệp Hạ Lam từ ngoài vườn đi vào nghe thấy Thịnh Thiên Duệ nói vậy bèn lên tiếng khuyên nhủ con trai: “Thiên Duệ à, không phải tiền bạc là quan trọng đâu con, làm con trai phải xây dựng được sự nghiệp thì mới có thể ổn định gia đình, con thử nghĩ xem nếu một ngày nào Hoàng Thịnh Quốc Tế sụp đổ con sẽ dựa vào cái gì mà sống tiếp đây?”.

“Ba mẹ chỉ khéo lo xa thôi Hoàng Thịnh Quốc Tế thành lập qua mấy đời họ Thịnh vững mạnh như vậy sao có thể sụp đổ được chứ”.

Thịnh Khải Luân cau mày: “Thịnh Thiên Duệ nếu con không chịu xây dựng sự nghiệp thì ba sẽ đóng băng tài khoản của con đó”.

Thịnh Thiên Duệ khẽ cười: “Ba à, vậy con đến Hoa Đô tìm em gái cứu viện con là đúng rồi, thôi con đi đây” nói rồi Thịnh Thiên Duệ vội chạy như bay ra khỏi cửa như bị ma đuổi.

Diệp Hạ Lam nghe Thịnh Thiên Duệ nhắc đến em gái liền nhíu mày hỏi: “Anh à, có khi nào Hạ Nghi cũng đang ở Hoa Đô không?”.

Thịnh Khải Luân khẽ thở dài: “Đúng là con với cái chẳng có đứa nào chịu nghe lời ba mẹ hết, biết vậy ngày xưa đừng sinh tụi nó ra thì đỡ phải đau đầu”.



Diệp Hạ Lam hất mặt lên liếc xéo Thịnh Khải Luân một cái: “Lỗi tại ai mà còn nói” rồi bỏ đi vào nhà luôn.

Thịnh Khải Luân vội đi theo phía sau: “Này Diệp Hạ Lam em cũng phối hợp cùng anh tạo ra tụi nó cơ mà, em nói cứ như là lỗi của anh không bằng”.

Phương Uyển Chi lên lịch hẹn gặp mặt với bên Mộ gia vào ngày nghỉ, Đới Thiên Sơn thì có hẹn với Vân Tường, Vân Kiệt và Vân Tứ Thiên đi câu cá mà chẳng để tâm đến chuyện mà mẹ mình sắp xếp.

Sáng sớm, Đới Thiên Sơn mặc đồ thể thao vừa đi xuống lầu vừa nói chuyện điện thoại với Vân Tường thì bị Phương Uyển Chi kéo tay lại: “Thiên Sơn, sao con ăn mặc kỳ vậy mau lên thay đồ đi bên thông gia sắp đến rồi đó con”.

Đới Thiên Sơn ngơ ngơ ngác ngác hỏi lại: “Mẹ vừa bảo sao? Bên thông gia sắp đến là có ý gì?”.

Phương Uyển Chi liền lên tiếng giải thích: “Thì chuyện hôn sự giữa con với con bé Tuyết Vi của Mộ gia ấy, hôm nay hai bên gia đình chính thức ra mắt nhau, con mau lên thay đồ đi ăn mặc như vậy trong những sự kiện quan trọng có người lớn tham gia thì kỳ lắm con”.

Trong điện thoại Vân Tường cũng nghe những gì mà Phương Uyển Chi vừa nói cô liền gào lên với Đới Thiên Sơn: “Anh giỏi lắm Đới Thiên Sơn, từ nay về sau đừng bao giờ gặp mặt em nữa…đồ khốn”.

Vân Tường cúp máy, Đới Thiên Sơn khổ sở lên tiếng: “Chờ đã, anh có biết gì đâu chứ?”.

Chiếc Maybach của Vân gia do Vân Kiệt cầm lái đang đậu trước biệt trang riêng của Đới gia, Vân Tứ Thiên thấy vẻ mặt của con gái hụt hẫng như thế liền mở cửa xe bước xuống: “Hôm nay phải làm rõ chuyện này rồi không thể để cái thằng nhóc họ Đới ấy bắt nạt người của Vân gia chúng ta được”.

Người của Vân gia ngang nhiên xông thẳng vào biệt thự của Đới gia một cách không nhân nhượng.

Đới Thiên Sơn quay sang nhìn Phương Uyển Chi bằng ánh mắt ai oán, anh gào lên: “Mẹ ơi, mẹ giết con luôn đi cho rồi”.



Phương Uyển Chi cũng bị Đới Thiên Sơn làm cho rối não lên: “Thiên Sơn, con đang nói cái gì vậy chứ?”.

“Cái gì mà gặp thông gia với bên Mộ gia chứ, con có bảo là sẽ cưới Mộ Tuyết Vi đâu, sao mẹ tự ý sắp đặt mà không hỏi con gì hết vậy”.

Phương Uyển Chi trừng mắt lên đáp: “Ai bảo là không hỏi, mấy hôm trước mẹ hỏi ý kiến con thế nào chẳng phải con bảo tùy mẹ quyết định hay sao? Mẹ thấy con bé ấy tốt nên mới chọn nó làm con dâu thôi”.

Đới Thiên Sơn muốn tự đập đầu vào cột cho rồi, sao hôm đó anh không nghe đầu đuôi rõ ràng mà cứ thế để mặc Phương Uyển Chi tự tay sắp xếp chứ.

Đới Thiên Phong từ trên lầu đi xuống, ông ăn mặc vô cùng lịch lãm vì biết là nhà sẽ có khách nhưng thấy mẹ con Đới Thiên Sơn vẻ mặt không đúng cho lắm liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì mà mới sáng sớm đã ồn ào thế?”.

Đới Thiên Sơn oan ức lên tiếng: “Ba à, ba phải làm chủ cho con đó, khó khăn lắm con mới cưa đổ được Vân Tường cơ mà, cô ấy không gả con cả đời này không cưới luôn”.

Cả Đới Thiên Phong và Phương Uyển Chi đều tỏ vẻ tò mò lên tiếng hỏi: “Vân Tường là ai?”.

“Là con gái tôi” Vân Tứ Thiên đột nhiên lên tiếng thu hút sự chú ý của Đới Thiên Phong và Phương Uyển Chi.

Mấy người gia nhân của Đới gia liền tỏ vẻ sợ hãi: “Lão gia họ tự ý xông vào chúng tôi cản không được”.

Đới Thiên Phong vốn quen biết Vân Tứ Thiên từ nhiều năm trước nên liền phất tay nói với gia nhân của mình: “Các người lui ra đi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook