Chương 123: Là tin tức gì vậy?
Hạ Tường Lam
26/07/2019
Tốp người của Tiểu Thành rút khỏi đó hộ tống xe của Thịnh Hạ Nghi đi đến bệnh viện, giữa đường đi lại gặp một đoàn xe hơi BMW màu đen chừng 5 xe khác đuổi theo nên tăng tốc mà chạy.
Lúc chiếc xe đầu bên đoàn xe kia chạy song song với xe của Tiểu Thành thì hạ kính xuống nói chuyện, Tiểu Thành còn tưởng là kẻ thù liền rút súng ra tính bắn cũng may người bên kia lên tiếng ngăn cản kịp thời: “Đừng bắn tôi là bạn không phải kẻ thù…tôi là người của Bạch Luân thiếu gia cử đến hỗ trợ giải cứu cho lão gia và phu nhân nhà các người”.
Thấy người kia đưa ra tộc hiệu của Bạch gia, Tiểu Thành mới hòa hoãn cất súng vào, người kia thấy Tiểu Thành đã hiểu được chuyện nên lên tiếng nói tiếp: “Các vị hãy đưa Vân lão gia và Vân phu nhân đến bệnh viện T để chữa trị Đới thiếu gia đứng ra đảm bảo nhất định sẽ chăm sóc sức khỏe cho họ tốt nhất có thể”.
Tiểu Thành gật đầu: “Phiền anh dẫn đường, bọn tôi từ nhỏ không sống ở Hoa Đô nên không rành đường cho lắm”.
Người kia liền gật đầu đáp: “Được mời mọi người theo tôi”.
Đang nửa đêm Bạch Luân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh cau mày nhìn vào màn hình rồi bắt máy: “Tôi nghe đây”.
“Thiếu gia, Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet đã được người của Vân gia giải cứu thành công rồi hiện đang trên đường đến bệnh viện T để cấp cứu vì họ hít phải một lượng lớn khí độc”.
“Tôi hiểu rồi tiếp tục theo dõi bảo vệ họ cho tôi”.
“Dạ rõ thưa thiếu gia”.
Bạch Luân liền đi qua phòng của Đới Thiên Sơn, giờ này anh vẫn ngồi nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt đăm chiêu lo lắng.
Bạch Luân lên tiếng: “Này, sao giờ này còn chưa ngủ vậy em trai?”.
Đới Thiên Sơn quay sang lườm Bạch Luân một cái rồi hỏi: “Chẳng phải anh đi ngủ lâu rồi sao, tự nhiên qua đây làm gì?”.
“Có tin tức ở Hoa Đô báo về”.
Nét mặt của Đới Thiên Sơn bừng tỉnh hẳn ra: “Là tin tức gì vậy?”.
Bạch Luân khẽ bĩu môi: “Xem cậu kìa cứ như là vừa trúng số không bằng, ba mẹ của Vân Tường đã được giải cứu rồi đang trên đường đến bệnh viện T đây là lúc để con rể tương lai như cậu thể hiện chút lòng thành đó nha”.
Đới Thiên Sơn trở nên lúng túng: “Làm sao tôi bay về Hoa Đô kịp, còn Vân Tường thì sao???”.
Bạch Luân cong môi lên mỉm cười: “Cậu bị ngu rồi hả Đới Thiên Sơn? Bệnh viện T là bệnh viện dưới trướng của tập đoàn Ngự Long mà, cậu gọi điện về bảo viện trưởng quan tâm đến ba mẹ của Vân Tường một chút là ghi điểm rồi”.
“Ừ ha” Đới Thiên Sơn ngơ ngẩn thốt lên.
“Còn không mau gọi điện đi tôi về ngủ đây”.
Đới Thiên Sơn liền nhấn điện thoại gọi cho viện trưởng bệnh viện T: “Chú Tần cháu là Thiên Sơn đây, có hai bệnh nhân bị ngộp khí độc đang trên đường đến bệnh viện T chú sắp xếp cho họ được điều trị tốt nhất có thể giùm cháu nhé”.
“Dạ được thưa thiếu gia”.
“Cảm ơn bác”.
Đới Thiên Sơn cũng thầm mừng rỡ nếu ba mẹ của Vân Tường đã được an toàn rồi thì cô chắc chắn sẽ không kết hôn với cái tên William Author kia nữa.
Ở ngôi biệt thự cũ kỹ của Phạm gia, Vương Trung đứng nhìn Phạm Thế Nam bằng ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thù hận, anh chĩa súng vào giữa trán của hắn rồi nói: “Năm đó vụ tai nạn của Vân Kiệt thiếu gia là do một tay mày sắp xếp đúng chứ, mày đã thành công làm cho thiếu gia nhà tao trở thành người thực vật trong suốt nhiều năm qua nhưng chắc là mày sẽ thất vọng lắm bởi vì Vân Kiệt thiếu gia của tao đã khỏe lại rồi, thiếu gia của tao sẽ tự tay xử lý Phạm Lạc, nhất định sẽ diệt hết tộc nhân của mày không để bọn mày làm loạn nữa”.
Phạm Thế Nam mở to mắt ra tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mày nói láo, năm đó tao tận mắt chứng kiến Vân Kiệt chết ngay tại hiện trường, nó không thể nào còn sống được”.
Vương Trung nhếch môi mỉm cười lạnh một cái: “Không làm như vậy thì làm sao thiếu gia của tao vẫn còn bảo tồn được tính mạng cho đến giờ phút này…ngày tàn của Phạm gia bọn mày bây giờ mới thật sự bắt đầu thôi”.
A Độ đứng một bên nghe Vương Trung nói chuyện với Phạm Thế Nam cũng không khỏi ngạc nhiên: “Vương Trung nói vậy là Vân Kiệt thiếu gia vẫn còn sống sao?”.
Vương Trung gật đầu: “Phải năm đó thiếu gia bị tai nạn may mắn giữ được tính mạng nhưng lại trở thành người thực vật, thiếu gia đã biết trước thế nào cũng như vậy nên sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, bao nhiêu năm chờ đợi cũng đã đến lúc tung lưới tóm trọn kẻ thù rồi”.
Phạm Thế Nam lắc đầu liên tục hắn trở nên hoảng loạn: “Không thể nào kế hoạch của tao đã rất hoàn chỉnh rồi sao nó lại còn sống cơ chứ, không thể nào”.
A Độ quay sang hỏi Vương Trung: “Cậu chắc hẳn là nhận lệnh của Vân Kiệt thiếu gia dến đây cứu người đúng chứ?”.
Vương Trung gật đầu: “Phải, chú là nhận lệnh của lão gia phải không?”.
“Ừ, vậy Vân Kiệt thiếu gia có nói xử lý Phạm Thế Nam thế nào không?”.
Vương Trung gật đầu đáp: “Thiếu gia muốn giữ mạng hắn lại để cứu Vân Tường tiểu thư”.
A Độ liền hạ lệnh cho cấp dưới của mình: “Áp giải hắn về chờ xử trí sau”.
Phạm Thế Nam dùng tất cả sức lực của mình vùng ra khỏi hai người vệ sĩ đang giữ hắn, hắn cắm đầu chạy vào trong biệt thự của Phạm gia làm cho A Độ và Vương Trung không kịp trở tay.
Lúc chiếc xe đầu bên đoàn xe kia chạy song song với xe của Tiểu Thành thì hạ kính xuống nói chuyện, Tiểu Thành còn tưởng là kẻ thù liền rút súng ra tính bắn cũng may người bên kia lên tiếng ngăn cản kịp thời: “Đừng bắn tôi là bạn không phải kẻ thù…tôi là người của Bạch Luân thiếu gia cử đến hỗ trợ giải cứu cho lão gia và phu nhân nhà các người”.
Thấy người kia đưa ra tộc hiệu của Bạch gia, Tiểu Thành mới hòa hoãn cất súng vào, người kia thấy Tiểu Thành đã hiểu được chuyện nên lên tiếng nói tiếp: “Các vị hãy đưa Vân lão gia và Vân phu nhân đến bệnh viện T để chữa trị Đới thiếu gia đứng ra đảm bảo nhất định sẽ chăm sóc sức khỏe cho họ tốt nhất có thể”.
Tiểu Thành gật đầu: “Phiền anh dẫn đường, bọn tôi từ nhỏ không sống ở Hoa Đô nên không rành đường cho lắm”.
Người kia liền gật đầu đáp: “Được mời mọi người theo tôi”.
Đang nửa đêm Bạch Luân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh cau mày nhìn vào màn hình rồi bắt máy: “Tôi nghe đây”.
“Thiếu gia, Vân Tứ Thiên và Marry Scarlet đã được người của Vân gia giải cứu thành công rồi hiện đang trên đường đến bệnh viện T để cấp cứu vì họ hít phải một lượng lớn khí độc”.
“Tôi hiểu rồi tiếp tục theo dõi bảo vệ họ cho tôi”.
“Dạ rõ thưa thiếu gia”.
Bạch Luân liền đi qua phòng của Đới Thiên Sơn, giờ này anh vẫn ngồi nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt đăm chiêu lo lắng.
Bạch Luân lên tiếng: “Này, sao giờ này còn chưa ngủ vậy em trai?”.
Đới Thiên Sơn quay sang lườm Bạch Luân một cái rồi hỏi: “Chẳng phải anh đi ngủ lâu rồi sao, tự nhiên qua đây làm gì?”.
“Có tin tức ở Hoa Đô báo về”.
Nét mặt của Đới Thiên Sơn bừng tỉnh hẳn ra: “Là tin tức gì vậy?”.
Bạch Luân khẽ bĩu môi: “Xem cậu kìa cứ như là vừa trúng số không bằng, ba mẹ của Vân Tường đã được giải cứu rồi đang trên đường đến bệnh viện T đây là lúc để con rể tương lai như cậu thể hiện chút lòng thành đó nha”.
Đới Thiên Sơn trở nên lúng túng: “Làm sao tôi bay về Hoa Đô kịp, còn Vân Tường thì sao???”.
Bạch Luân cong môi lên mỉm cười: “Cậu bị ngu rồi hả Đới Thiên Sơn? Bệnh viện T là bệnh viện dưới trướng của tập đoàn Ngự Long mà, cậu gọi điện về bảo viện trưởng quan tâm đến ba mẹ của Vân Tường một chút là ghi điểm rồi”.
“Ừ ha” Đới Thiên Sơn ngơ ngẩn thốt lên.
“Còn không mau gọi điện đi tôi về ngủ đây”.
Đới Thiên Sơn liền nhấn điện thoại gọi cho viện trưởng bệnh viện T: “Chú Tần cháu là Thiên Sơn đây, có hai bệnh nhân bị ngộp khí độc đang trên đường đến bệnh viện T chú sắp xếp cho họ được điều trị tốt nhất có thể giùm cháu nhé”.
“Dạ được thưa thiếu gia”.
“Cảm ơn bác”.
Đới Thiên Sơn cũng thầm mừng rỡ nếu ba mẹ của Vân Tường đã được an toàn rồi thì cô chắc chắn sẽ không kết hôn với cái tên William Author kia nữa.
Ở ngôi biệt thự cũ kỹ của Phạm gia, Vương Trung đứng nhìn Phạm Thế Nam bằng ánh mắt sắc lạnh chứa đầy thù hận, anh chĩa súng vào giữa trán của hắn rồi nói: “Năm đó vụ tai nạn của Vân Kiệt thiếu gia là do một tay mày sắp xếp đúng chứ, mày đã thành công làm cho thiếu gia nhà tao trở thành người thực vật trong suốt nhiều năm qua nhưng chắc là mày sẽ thất vọng lắm bởi vì Vân Kiệt thiếu gia của tao đã khỏe lại rồi, thiếu gia của tao sẽ tự tay xử lý Phạm Lạc, nhất định sẽ diệt hết tộc nhân của mày không để bọn mày làm loạn nữa”.
Phạm Thế Nam mở to mắt ra tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mày nói láo, năm đó tao tận mắt chứng kiến Vân Kiệt chết ngay tại hiện trường, nó không thể nào còn sống được”.
Vương Trung nhếch môi mỉm cười lạnh một cái: “Không làm như vậy thì làm sao thiếu gia của tao vẫn còn bảo tồn được tính mạng cho đến giờ phút này…ngày tàn của Phạm gia bọn mày bây giờ mới thật sự bắt đầu thôi”.
A Độ đứng một bên nghe Vương Trung nói chuyện với Phạm Thế Nam cũng không khỏi ngạc nhiên: “Vương Trung nói vậy là Vân Kiệt thiếu gia vẫn còn sống sao?”.
Vương Trung gật đầu: “Phải năm đó thiếu gia bị tai nạn may mắn giữ được tính mạng nhưng lại trở thành người thực vật, thiếu gia đã biết trước thế nào cũng như vậy nên sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, bao nhiêu năm chờ đợi cũng đã đến lúc tung lưới tóm trọn kẻ thù rồi”.
Phạm Thế Nam lắc đầu liên tục hắn trở nên hoảng loạn: “Không thể nào kế hoạch của tao đã rất hoàn chỉnh rồi sao nó lại còn sống cơ chứ, không thể nào”.
A Độ quay sang hỏi Vương Trung: “Cậu chắc hẳn là nhận lệnh của Vân Kiệt thiếu gia dến đây cứu người đúng chứ?”.
Vương Trung gật đầu: “Phải, chú là nhận lệnh của lão gia phải không?”.
“Ừ, vậy Vân Kiệt thiếu gia có nói xử lý Phạm Thế Nam thế nào không?”.
Vương Trung gật đầu đáp: “Thiếu gia muốn giữ mạng hắn lại để cứu Vân Tường tiểu thư”.
A Độ liền hạ lệnh cho cấp dưới của mình: “Áp giải hắn về chờ xử trí sau”.
Phạm Thế Nam dùng tất cả sức lực của mình vùng ra khỏi hai người vệ sĩ đang giữ hắn, hắn cắm đầu chạy vào trong biệt thự của Phạm gia làm cho A Độ và Vương Trung không kịp trở tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.