Chương 86: Thống khổ bi ai
Hạ Tường Lam
26/07/2019
Bóng Ma tiếp tục diễn tiếp ca khúc Không thể quay đầu lại…
Buông xuống tất cả sự đề phòng, hoàn toàn thần phục tôi
Cất bước đi, bước chân không thể quay đầu lại này
Buông bỏ tất cả suy nghĩ, để giấc mơ được tiếp tục
Với ngọn lửa cuồng nộ như vậy ngay đến linh hồn cũng không thể cưỡng lại
Sự quyến rũ ngọt ngào đang nằm trước mặt chúng ta...*.
*Lời dịch trong vở kịch “ Bóng ma trong nhà hát”.
Cùng với tiếng hát đầy mê hoặc của Bóng Ma dành cho Christine, các học sinh bên dưới khán đài cũng điên cuồng theo…
Tôi đã đến nơi này
Rất khó để biết tại sao
Trong đầu tôi, tôi đã tưởng tượng rằng
Thân thể của chúng ta quấn lấy nhau
Tôi đã quyết định rồi!
Quyết định rồi!
Cất bước đi, bước chân không thể quay lại này
Không thể quay đầu lại nữa... *.
*Lời dịch trong vở kịch “ Bóng ma trong nhà hát”.
Đám đông con gái bên dưới reo “ Aaa… là Bóng Ma của lòng tôi kìa”.
Đám con trai thì tự nghi ngờ giới tính của mình, tại sao không đổ trước một Christine dịu dàng xinh đẹp mà lại bị mê hoặc bởi Phantom.
Trò chơi kích tình của chúng ta cuối cùng cũng bắt đầu rồi
Không cần nghĩ ngợi đúng hay sai
Sau cùng chỉ còn lại một vấn đề
Chúng ta phải đợi bao lâu nữa để có thể... hai trở thành một
Lúc nào thì máu của chúng ta mới bắt đầu sôi trào?
Lúc nào thì ngọn lửa tình mãnh liệt mới nuốt trọn chúng ta?
Nói rằng em sẽ chia sẻ tất cả với tôi,
Là tình yêu duy nhất của cuộc đời em
Hãy dẫn dắt tôi, giải cứu tôi khỏi sự cô độc này
Cho dù em đi đâu, hãy mang tôi theo...*.
*Lời dịch trong vở kịch “ Bóng ma trong nhà hát”.
Khúc hát kết thúc, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được tình yêu vô vọng của Bóng Ma với nữ chính, dù hắn ta có cố chấp, có bất chấp mọi thủ đoạn nhưng vẫn khiến người ta đau lòng đến mức không thể tự kiềm chế. Đối với Bóng Ma mà nói, nữ chính là tất cả của hắn ta, là sự cứu rỗi duy nhất của hắn ta.
Tình cảnh thực tế của Vân Tường cũng chẳng khác gì nội tâm của nhân vật Bóng Ma kia, cô ôm một hy vọng quay về tìm Đới Thiên Sơn mong có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn nhưng ai ngờ Đới Thiên Sơn lại giống như Christine vậy nhất định không đáp lại tình yêu của Bóng Ma.
Trên thực tế thì, Christine yêu Raoul và cũng yêu cả Bóng Ma. Giữa thiên sứ và ác ma, cô vẫn luôn do dự, không biết chọn ai. Cô biết là hắn ta nguy hiểm, hắn ta thuộc về bóng tối nhưng lại không thể kiềm chế bản thân tiến về phía hắn.
Trên sân khấu, bọn họ càng lúc càng tiến gần sát lại với nhau, cuối cùng là kề sát bên nhau, bài hát này giống như một lời dự đoán của hai người không nên yêu nhau nhưng đến cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà chìm đắm trong ngọn lửa tình yêu.
Cuối cùng, khi Bóng Ma hát bài hát đính ước mà Raoul đã hát cho Christine nghe - All I ask of you, tiếng hát đã đánh thức Christine tỉnh lại để cô nhận ra người trước mắt mình là Bóng Ma.
Ngay khi nữ chính tháo chiếc mặt nạ của Bóng Ma xuống, khám phá ra thân phận của hắn ta, tâm trạng của tất cả mọi người không phải là thở dài một hơi mà là lo lắng.
Trên sân khấu, Bóng Ma chật vật tránh khỏi ánh mắt của nữ chính, vết tích xấu xí tàn khốc nửa bên mặt cứ như thế hoàn toàn bại lộ trước mặt người con gái mà hắn ta yêu nhất...
Một nửa bên mặt của Vân Tường được hóa trang tỉ mỉ chằng chịt những sẹo nhìn rất xấu xí đối lập với một nửa gương mặt xinh đẹp tuyệt trần phi giới tính kia, khiến cho người vừa sợ hãi vừa tiếc thương cho một nhan sắc tuyệt trần nghìn năm mới có được một người như thế.
Bóng Ma đã hoàn toàn đánh mất lý trí, giam cầm Christine trong mật thất dưới lòng đất của mình.
Tại sao… tại sao thế giới này lại bất công với ta như vậy… chỉ vì ta có một gương mặt đáng sợ thôi sao, ngay đến mẹ ta cũng không dám nhìn thẳng vào ta… Bóng Ma đau đớn nói.
Christine kích động nói: Không… không phải thế giới này không công bằng với anh, đây không phải lỗi của mọi người, mà là chính anh đã tự giam cầm linh hồn của mình. Để đạt được mục đích của mình mà giết người, cướp đoạt những thứ mà người khác yêu thích… tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh… nhưng tình cảm của tôi với anh… giờ đây chỉ còn lại căm hận…
Nghe được câu nói đó, nghe được cô gái mà mình yêu nói căm hận mình, vẻ mặt Bóng Ma lập tức hiện lên sự đố kỵ đến cùng cực, trong nháy mắt cả người đã trống rỗng, cô độc đứng tại đó... như thể tất cả mọi thứ đối với hắn mà nói đã mất đi ý nghĩa.
Tất cả người xem đều vô thức ngồi thẳng lên, trái tim đau nhói, thần kinh căng thẳng đến tột cùng.
Đúng vào lúc này, Raoul xuất hiện.
Raoul hét vang một tiếng: Xin anh, xin hãy thả Christine ra, tôi nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì vì anh!
Nhìn thấy tên đàn ông đã cướp đi trái tim người con gái mà hắn yêu, Bóng Ma lại một lần nữa mất kiểm soát, hắn lập tức dùng một đạo cụ đặc biệt siết chặt lấy cổ của Raoul.
A… không… Christine kinh hoàng hét lên một tiếng.
Khi nhìn thấy sự thâm tình của Đới Thiên Sơn và Mộ Tuyết Vi trong một khắc ngắn ngủi tim của Vân Tường đột nhiên đau thắt lại cô gần như thoát khỏi vai diễn của mình, ánh mắt trở nên vừa câm phẫn mà cũng vừa thống khổ, bi ai.
Buông xuống tất cả sự đề phòng, hoàn toàn thần phục tôi
Cất bước đi, bước chân không thể quay đầu lại này
Buông bỏ tất cả suy nghĩ, để giấc mơ được tiếp tục
Với ngọn lửa cuồng nộ như vậy ngay đến linh hồn cũng không thể cưỡng lại
Sự quyến rũ ngọt ngào đang nằm trước mặt chúng ta...*.
*Lời dịch trong vở kịch “ Bóng ma trong nhà hát”.
Cùng với tiếng hát đầy mê hoặc của Bóng Ma dành cho Christine, các học sinh bên dưới khán đài cũng điên cuồng theo…
Tôi đã đến nơi này
Rất khó để biết tại sao
Trong đầu tôi, tôi đã tưởng tượng rằng
Thân thể của chúng ta quấn lấy nhau
Tôi đã quyết định rồi!
Quyết định rồi!
Cất bước đi, bước chân không thể quay lại này
Không thể quay đầu lại nữa... *.
*Lời dịch trong vở kịch “ Bóng ma trong nhà hát”.
Đám đông con gái bên dưới reo “ Aaa… là Bóng Ma của lòng tôi kìa”.
Đám con trai thì tự nghi ngờ giới tính của mình, tại sao không đổ trước một Christine dịu dàng xinh đẹp mà lại bị mê hoặc bởi Phantom.
Trò chơi kích tình của chúng ta cuối cùng cũng bắt đầu rồi
Không cần nghĩ ngợi đúng hay sai
Sau cùng chỉ còn lại một vấn đề
Chúng ta phải đợi bao lâu nữa để có thể... hai trở thành một
Lúc nào thì máu của chúng ta mới bắt đầu sôi trào?
Lúc nào thì ngọn lửa tình mãnh liệt mới nuốt trọn chúng ta?
Nói rằng em sẽ chia sẻ tất cả với tôi,
Là tình yêu duy nhất của cuộc đời em
Hãy dẫn dắt tôi, giải cứu tôi khỏi sự cô độc này
Cho dù em đi đâu, hãy mang tôi theo...*.
*Lời dịch trong vở kịch “ Bóng ma trong nhà hát”.
Khúc hát kết thúc, dường như tất cả mọi người đều cảm nhận được tình yêu vô vọng của Bóng Ma với nữ chính, dù hắn ta có cố chấp, có bất chấp mọi thủ đoạn nhưng vẫn khiến người ta đau lòng đến mức không thể tự kiềm chế. Đối với Bóng Ma mà nói, nữ chính là tất cả của hắn ta, là sự cứu rỗi duy nhất của hắn ta.
Tình cảnh thực tế của Vân Tường cũng chẳng khác gì nội tâm của nhân vật Bóng Ma kia, cô ôm một hy vọng quay về tìm Đới Thiên Sơn mong có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân không mong muốn nhưng ai ngờ Đới Thiên Sơn lại giống như Christine vậy nhất định không đáp lại tình yêu của Bóng Ma.
Trên thực tế thì, Christine yêu Raoul và cũng yêu cả Bóng Ma. Giữa thiên sứ và ác ma, cô vẫn luôn do dự, không biết chọn ai. Cô biết là hắn ta nguy hiểm, hắn ta thuộc về bóng tối nhưng lại không thể kiềm chế bản thân tiến về phía hắn.
Trên sân khấu, bọn họ càng lúc càng tiến gần sát lại với nhau, cuối cùng là kề sát bên nhau, bài hát này giống như một lời dự đoán của hai người không nên yêu nhau nhưng đến cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được mà chìm đắm trong ngọn lửa tình yêu.
Cuối cùng, khi Bóng Ma hát bài hát đính ước mà Raoul đã hát cho Christine nghe - All I ask of you, tiếng hát đã đánh thức Christine tỉnh lại để cô nhận ra người trước mắt mình là Bóng Ma.
Ngay khi nữ chính tháo chiếc mặt nạ của Bóng Ma xuống, khám phá ra thân phận của hắn ta, tâm trạng của tất cả mọi người không phải là thở dài một hơi mà là lo lắng.
Trên sân khấu, Bóng Ma chật vật tránh khỏi ánh mắt của nữ chính, vết tích xấu xí tàn khốc nửa bên mặt cứ như thế hoàn toàn bại lộ trước mặt người con gái mà hắn ta yêu nhất...
Một nửa bên mặt của Vân Tường được hóa trang tỉ mỉ chằng chịt những sẹo nhìn rất xấu xí đối lập với một nửa gương mặt xinh đẹp tuyệt trần phi giới tính kia, khiến cho người vừa sợ hãi vừa tiếc thương cho một nhan sắc tuyệt trần nghìn năm mới có được một người như thế.
Bóng Ma đã hoàn toàn đánh mất lý trí, giam cầm Christine trong mật thất dưới lòng đất của mình.
Tại sao… tại sao thế giới này lại bất công với ta như vậy… chỉ vì ta có một gương mặt đáng sợ thôi sao, ngay đến mẹ ta cũng không dám nhìn thẳng vào ta… Bóng Ma đau đớn nói.
Christine kích động nói: Không… không phải thế giới này không công bằng với anh, đây không phải lỗi của mọi người, mà là chính anh đã tự giam cầm linh hồn của mình. Để đạt được mục đích của mình mà giết người, cướp đoạt những thứ mà người khác yêu thích… tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh… nhưng tình cảm của tôi với anh… giờ đây chỉ còn lại căm hận…
Nghe được câu nói đó, nghe được cô gái mà mình yêu nói căm hận mình, vẻ mặt Bóng Ma lập tức hiện lên sự đố kỵ đến cùng cực, trong nháy mắt cả người đã trống rỗng, cô độc đứng tại đó... như thể tất cả mọi thứ đối với hắn mà nói đã mất đi ý nghĩa.
Tất cả người xem đều vô thức ngồi thẳng lên, trái tim đau nhói, thần kinh căng thẳng đến tột cùng.
Đúng vào lúc này, Raoul xuất hiện.
Raoul hét vang một tiếng: Xin anh, xin hãy thả Christine ra, tôi nguyện ý làm bất kỳ chuyện gì vì anh!
Nhìn thấy tên đàn ông đã cướp đi trái tim người con gái mà hắn yêu, Bóng Ma lại một lần nữa mất kiểm soát, hắn lập tức dùng một đạo cụ đặc biệt siết chặt lấy cổ của Raoul.
A… không… Christine kinh hoàng hét lên một tiếng.
Khi nhìn thấy sự thâm tình của Đới Thiên Sơn và Mộ Tuyết Vi trong một khắc ngắn ngủi tim của Vân Tường đột nhiên đau thắt lại cô gần như thoát khỏi vai diễn của mình, ánh mắt trở nên vừa câm phẫn mà cũng vừa thống khổ, bi ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.