Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Chương 7: Tôi thay cậu ấy xin lỗi

Hạ Tường Lam

26/07/2019

Đới Thiên Sơn muốn quỳ xuống lạy con bé này luôn, là không hiểu hay cố tình chơi xỏ cậu đây chứ?!

Đới Thiên Sơn quay lưng đi không dám nhìn Vân Tường nữa: Cậu đó cố gắng học đi, ngồi trong lớp mà cậu cứ nhìn mình không lo tập trung học lỡ thua cược thì sao đây hả?”.

Mắt của Vân Tường sáng rỡ lên vì vui mừng, cô chạy qua nắm lấy hai tay của Đới Thiên Sơn: Cậu đang lo lắng mình sẽ thua cược sao???”.

Mặc dù tâm hồn đang kêu gào bên trong, Đới Thiên Sơn cũng tự khinh mình mấy trăm lần vì sao cậu có thể nói dối trắng trợn như vậy được chứ nhưng vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh gật đầu một cái: Đương nhiên là lo rồi, vụ cá cược của chúng ta toàn trường đều biết nếu cậu thua cược thì dù mình có thích cậu cũng đâu thể quen được cậu có đúng không?”.

Vân Tường ngây ngô gật đầu còn rất cảm động nữa: Mình sẽ cố gắng cậu cứ an tâm đi nha”.

Đới Thiên Sơn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng “ Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tầm mắt của con bé này rồi”.

Đang vui mừng chưa được bao lâu thì Đới Thiên Sơn giật bắn người khi Vân Tường nhón chân hôn nhẹ lên má của cậu.

Đới Thiên Sơn đứng hình luôn.

Vân Tường vui vẻ ra mặt: Thương cậu quá đi cứ yên tâm mình nhất định sẽ cố gắng thắng cược để được đường đường chính chính ở bên cạnh cậu…nắng quá chúng ta về lớp nha”.

Đới Thiên Sơn vô thức gật đầu: Ừ”.

Lúc ngẩng đầu nhìn xung quanh thì Đới Thiên Sơn mới phát hiện ra có rất nhiều người đang đứng quanh sân cỏ chứng kiến mọi chuyện nên mặt bắt đầu đỏ lựng đến mang tai.

Đới Thiên Sơn vội đẩy Vân Tường ra một bên: Cậu…cậu…về lớp trước đi…mình còn có chút việc riêng” rồi bỏ chạy đi một nước không dám quay đầu nhìn lại luôn.

Vẻ mặt của Vân Tường đúng là vô…số tội đứng trông theo rồi nhún vai kiểu như cô không liên quan đến vụ này.

Đới Thiên Sơn chạy ra một góc khuất thở hỗn hển đưa tay chạm vào má mình chỗ mà Vân Tường hôn lên, mặt càng ngày càng đỏ, cậu cung tay lại đấm lên tường một cái, vì ngượng quá mà văng bậy luôn: Khốn khiếp!!! thế mà vừa rồi mình bị cưỡng hôn trước bàn dân thiên hạ thật không thể chấp nhận được mà”.

Vân Tường đang đi bộ đến trạm tàu điện ngầm gần trường thì bị một nhóm nữ sinh khoảng bảy, tám đứa chặn đường.

Đứa cầm đầu hất mặt phách lối lên tiếng hỏi: Mày là học sinh mới chuyển đến lớp 11K1 phải không?”.

Vân Tường giả ngu ngơ: À đúng rồi, không biết mấy bạn là ai ha?”.

Con nhỏ kia không thèm trả lời mà hô lên: Tụi bây đánh nó”.



Vân Tường nhếch môi cười cười lên tiếng: KHOAN ĐÃ…tôi mới chuyển trường được vài tuần cũng chưa từng gặp hay kiếm chuyện với các bạn, muốn đánh người ít nhất cũng phải cho người ta một lý do chớ”.

Một đứa khác lên tiếng: Mày còn dám hỏi lý do sao??? Cmn mấy hôm trước mày dám cưỡng hôn Thiên Sơn ở sân bóng đá đây là lý do mày phải bị đánh đó con khốn”.

Vân Tường đã hiểu ra mọi chuyện cô đang bị đánh hội đồng trong truyền thuyết đây mà thật là thú vị.

“ Sao có thể gọi là cưỡng hôn trong khi cậu ấy tình nguyện được tôi hôn cơ mà, hôm đó tôi thấy vẻ mặt của cậu ấy còn rất hưởng thụ nữa đó”.

Đới Thiên Sơn vốn nghe tin đồn là Vân Tường bị mấy đứa đàn chị trong trường đánh hội đồng dằn mặt, dù không thích Vân Tường làm phiền mình nhưng lần này cô gặp chuyện e rằng vẫn liên quan đến cậu nên mới đi giải vây cho cô.

Ai ngờ Đới Thiên Sơn và Nam Nhất vừa đi tới khúc cua thì đã nghe tiếng Vân Tường văng vẳng bên kia “ Sao có thể gọi là cưỡng hôn trong khi cậu ấy tình nguyện được tôi hôn cơ mà, hôm đó tôi thấy vẻ mặt của cậu ấy còn rất hưởng thụ nữa đó”.

Đới Thiên Sơn như bị người ta tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt rồi đóng băng tại chỗ luôn.

Nam Nhất cười nham nhỡ rồi huých tay nhẹ bụng Đới Thiên Sơn một cái: Thì ra là cậu cũng rất hưởng thụ vậy mà bữa đó còn gào khóc như ai lấy mất đời trai của cậu không bằng hahaha”.

Mặt của Đới Thiên Sơn đen hơn cả đít nồi: Tôi đi về đây”.

Nam Nhất vội kéo áo Đới Thiên Sơn lại: Ê cậu đi về con nhóc kia chắc là bị đánh nhừ tử luôn quá, cả chục người đánh một người không biết sao ha?”.

Đới Thiên Sơn làm mặt lạnh: Liên quan gì đến tôi chứ?”.

Nam Nhất thờ ơ đáp: Ừ đúng là không liên quan nhưng cũng vì theo đuổi cậu mà Vân Tường mới bị đánh hội đồng, cậu không cảm thấy cần có chút trách nhiệm à?”.

“ Vậy thì bảo con nhóc đó đừng thích tôi nữa là được rồi”.

Nam Nhất nhún vai: Tùy cậu thôi dù sao tôi tới là hóng tin bát quái còn được xem một màn đánh hội đồng vô cùng mãn nhãn nữa tôi không về đâu”.

Hai người đang đứng nói qua nói lại thì nghe tiếng ai đó hét lên: Aaaaaaa…”.

Nam Nhất nhảy dựng lên: Thôi xong trễ cmnr”.

Đới Thiên Sơn cũng bất giác nhíu mày tưởng tượng ra Vân Tường chẳng khác nào chú thỏ trắng ngoan ngoãn đứng giữ bầy sói hung hãn.



Đới Thiên Sơn và Nam Nhất bước vội qua khúc cua tính can ngăn đánh nhau thì thấy con nhỏ nổi tiếng chảnh chẹ chị đại của trường té sấp mặt dưới đất còn Vân Tường thì mang vẻ mặt ngây ngô chìa tay ra trước mắt nhỏ kia: Bạn học này không sao chứ? Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận nha”.

Vốn là nhỏ kia xấn xấn tới chỗ Vân Tường đứng giơ tay lên tính tát cô một cái ai ngờ bị Vân Tường ngán chân té sml trên mặt đường.

Nhỏ kia mặt mày nhăn nhó chống tay đứng dậy nổi quạu lên quát người của mình: Tụi mày còn đứng đấy làm gì mau tẩn nó cho tao”.

Vân Tường vẫn không nao núng gì hết mặt vẫn điềm tĩnh, kiểu như chuyện đánh nhau này rất là vui thì phải.

Đới Thiên Sơn nhất thời đưa tay đỡ trán: “Có ai bị đánh hội đồng mà mặt hớn hở vậy không trời?”.

Nam Nhất liền đáp: Thì có Vân Tường của lớp 11K1 đó”.

Đới Thiên Sơn quay sang nhìn thằng bạn thân bằng ánh mắt bất lực biết vậy cậu tự nói chuyện với cái đầu gối của mình còn tốt hơn.

Cả đám con gái bên kia xấn tới chỗ Vân Tường đang đứng, còn cô thì mặt mày hớn hở kiểu như muốn nói: Nè mấy đứa mau xông tới đánh nhanh lên đi làm gì mà lề mề như vậy không biết nữa.

Nhìn con bé kia ngu ngơ đón bão mà không hề có chút phòng bị nào Đới Thiên Sơn miễn cưỡng hét lớn lên: Tất cả dừng tay lại”.

Mọi ánh mắt đều dồn về phía của Đới Thiên Sơn đang đứng…

Vân Tường liền chạy lại níu lấy cánh tay của Đới Thiên Sơn chớp chớp đôi mắt long lanh màu hổ phách hỏi: Cái này gọi là anh hùng cứu mỹ nhân phải hong?”.

Đới Thiên Sơn tự muốn bóp chết mình cho rồi, tâm hồn cậu kêu gào thảm thiết “ Này thì cho mày hết lo chuyện bao đồng”.

Con nhỏ bị té sml lúc nãy nước mắt ngắn nước mắt dài giọng cũng lạc đi mấy phần kéo váy lên để cái đầu gối nhuốm máu ra: Thiên Sơn cậu xem là con nhỏ đó hại tớ ra nông nỗi này đó, cậu phải lấy lại công bằng cho tớ”.

Nhìn cái vẻ đáng thương tội nghiệp kể lễ tội của nhỏ kia mà mặt Đới Thiên Sơn vẫn lạnh tanh: Chẳng phải là cậu tự mình té ngã hay sao? Vân Tường có làm gì cậu đâu chứ?”.

Mặt nhỏ kia thoáng hoảng hốt: Thiên Sơn…cậu nhìn…nhìn thấy hết rồi?”.

Đới Thiên Sơn gật đầu một cái: Nghe nói các cậu là đang muốn đánh Vân Tường, không biết cậu ấy đã đắc tội gì với các cậu vậy hả?”.

Cả đám cúi đầu đếm ngón chân, nhỏ cầm đầu ậm ừ: Chuyện này…chuyện này…”.

Đới Thiên Sơn đứng ngược nắng nên trông rất tiêu soái, cậu nhìn cả đám người kia rồi lên tiếng hỏi: Vân Tường mới đến trường không bao lâu còn nhiều chuyện không biết, nếu Vân Tường có lỡ đắc tội với các cậu vậy thì...tôi thay cậu ấy xin lỗi, có được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ấy Chúng Ta Lỡ Hẹn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook