Chương 46: Cái này có được tính là debut hông?
Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử
19/08/2020
Bên khuôn viên mới với diện tích 40 mẫu, các buồng triển lãm được xây san sát nhau, lá trúc đung đưa dập dờn theo gió thoảng, cuối cùng cũng hoàn thành rồi. Giữa khuôn viên, còn có một hồ nước nhân tạo, giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, đây cũng chính là nơi dừng chân cho loài thủy cầm.
Nhắc tới thủy cầm, đến khi khuôn viên mới được khánh thành, Đoàn Giai Trạch cũng sẽ tiến cử thêm một tốp nữa, lần này là thiên nga và uyên ương.
Có mười cặp thiên nga, năm cặp thiên nga đen và năm cặp thiên nga trắng, thiên nga đen chỉ khoảng 3000 tệ một con, nhưng thiên nga trắng thì lại đắt gấp ba lần. Phía uyên ương chỉ có năm cặp, cũng rẻ hơn nhiều, 800 một con.
Bởi thiên nga con không có gì đặc sắc, nên Đoàn Giai Trạch không mua thiên nga con. Đến khi khu hồ thủy cầm được đưa vào hoạt động, cũng vừa khéo thiên nga và uyên ương được đưa tới. Đoàn Giai Trạch vẫn còn nơm nớp lo, sợ thả cái chúng liền bay.
Một nhóm người ngồi xổm thành hàng bên hồ, bàn bạc nên làm thế nào bây giờ.
Tiểu Tô nói: “Hay là chúng ta gọi điện cho cục lâm nghiệp đi..”
Liễu Bân: “Đúng đấy, không thì gọi cho vườn thú thành phố, thỉnh giáo họ một chút xem.”
Từ Thành Công nói: “Ế khoan, như vậy chẳng phải để lộ mấy vấn đề chuyên môn mình toàn đi cửa sau à…”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Người khác còn không biết, chứ nhân viên làm việc ở đây một thời gian đều rõ cả. Vườn thú của họ đầy đủ các loại giấy tờ chứng nhận, trình độ chuyên môn gì cũng có, nhưng thực chất làm gì có người trong nghề đâu, không phải đi cửa sau thì là cái gì? Lại thấy vườn trưởng với bác Tôn bên cục lâm nghiệp thân như người một nhà, còn giúp người ta nuôi chó nữa.
Đoàn Giai Trạch nghĩ tới nghĩ lui, xoa xoa tay nói: “Anh đi bảo Lục Áp… à không, để anh bế Thúy Thúy qua, để chúng nó dạy dỗ nhau một chút, đều là chim với nhau cả, chắc dễ nói chuyện hơn.” Chút chuyện nhỏ này chưa cần đạo quân phải ra mặt.
Mọi người: “……..”
Vườn trưởng hâm rồi à? Tuy rằng Thúy Thúy rất có địa vị bên chim muông, chỉ dưới mỗi Lục Áp thôi, nhưng mà ẻm có thể dạy bảo đám thủy cầm mới tới này sao?
Đoàn Giai Trạch chạy tới buồng chim, ôm Thúy Thúy vào lòng, sau đó lại chạy về khuôn viên mới, “Được rồi, thả chim đi.”
Thúy Thúy nghển cổ kêu vài tiếng thiệt là to.
Từ Thành Công chần chừ thả uyên ương và thiên nga ra, uyên ương liền hạ thủy, còn đám thiên nga thì phải chạy mấy bước lấy đà, rồi mới cất cánh bay lên. Nhưng chúng không bay tới những nơi khác, mà lướt qua mặt hồ, dừng lại ở hòn đảo nhỏ, bộ dạng thể như định đóng quân ở đây.
Mọi người nổ một tràng pháo tay, “Uầy, chẳng lẽ Thúy Thúy chỉ chúng nó thiệt?”
“Chắc là nhờ chỗ chúng ta phân nước cỏ tươi..”
Nói vậy rồi, quả đúng là môi trường dưới núi Hải Giác rất tươi đẹp, thiên nga chịu dừng chân ở đây cũng không có gì kỳ lạ. So với vườn bách thú thành phố, nơi đây đúng là thiên đường dưới nhân gian.
Đoàn Giai Trạch tay ôm Thúy Thúy, tay còn lại che nắng trông ra xa, hài lòng gật đầu: “Không tồi, đợi bên đây nhập thêm vài động vật nữa, là có thể mở khuôn viên này.”
Đoàn Giai Trạch còn liên hệ với mấy vườn thú và trung tâm gây giống, các trại chăn nuôi, định tiến cử thêm linh miêu, sếu đầu đỏ, chim trĩ, nhím gai, cáo cát, sóc bay,.. trong đó đắt nhất phải kể đến sếu đầu đỏ và linh miêu, mỗi con đều tốn mấy vạn tệ, mỗi loài tiến cử một đôi.
Còn tốn ít tiền nhất thì hẳn là cáo cát, trong nước rất hiếm vườn thú nuôi loài này, càng không nói tới chuyện gây giống, mọi người đều thích cáo Bắc Cực bắt mắt hơn. Nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn hao tổn tâm trí một hồi, liên hệ với các nơi phân phối trong khu vực, mới may mắn tiến cử được một con.
Giống cáo cát tuy xấu, nhưng xấu lạ, rất nổi trên mạng. Giờ trong vườn thú có cáo Bắc Cực và cáo lông đỏ, Đoàn Giai Trạch lại lao lực tiến cử thêm một chú cáo cát, còn định bụng đặt bên cạnh buồng của Hữu Tô, nói không chừng sẽ nảy sinh phản ứng hóa học.
Những động vật này sẽ tới dần trong vòng một tuần tới, ngoài ra Đoàn Giai Trạch còn mời thêm mười nhân viên, tuần sau bắt đầu làm việc, những thứ này cũng tiêu tốn của anh một khoản, Đoàn Giai Trạch thấy nhoi nhói trong lòng.
Hoàng Kỳ còn khuyên anh hào phóng chút đi, vẫn còn cách mục tiêu mấy con nữa, lần này mua động vật lớn vào.
Đoàn Giai Trạch đau lòng tỏ ý, quan trọng nhất là, cứ chi tiêu như vậy, anh còn tiền đâu để xây văn phòng mới nữa. Giờ nhiều nhân viên hơn rồi, đến giờ ăn mọi người còn không đủ chỗ ngồi trong phòng, phải ra ngoài ngồi..
Cũng đã nhiều “động vật” hơn, căn phòng vốn để làm kho giờ có vẻ chật chội..
Hoàng Kỳ bật cười: “Vườn trưởng à, cậu như vậy có phải “lấy lá che mắt” rồi không. Cậu không xây nổi văn phòng, không xây nổi căng tin, nhưng chúng ta còn buồng triển lãm bỏ không mà, sửa sang một chút là có thể dùng tạm rồi còn gì?”
Lời Hoàng Kỳ nói như đánh tỉnh Đoàn Giai Trạch, anh vỗ trán cái bốp, “Ơ đúng rồi đúng rồi, em ngu quá.”
Mấy buồng triển lãm kia cũng chỉ khóa đó không dùng chẳng động tới, tạm thời chưa có động vật lấp chỗ, mang ra làm việc khác cũng được mà, dù tên là buồng triển lãm, nhưng cũng đâu ai quy định chỉ có thể làm triển lãm đâu.
Đoàn Giai Trạch bừng tỉnh ra, chỉ tiếc không thể đổi thành văn phòng, nhưng trước mắt anh cũng tương đối hài lòng rồi.
Hoàng Kỳ lại nói với Đoàn Giai Trạch: “Phía bên quảng cáo kia, đã xong bản thô, đang cho phía doanh nghiệp xem, nếu duyệt thì sẽ cho chúng ta xem sớm thôi. Tôi có ý này, sau khi quảng cáo được đăng tải, cũng đúng lúc các động vật tới, có nhiều động vật mới như vậy, chúng ta có thể tổ chức live stream một lần, tuyên truyền một chút.”
Đoàn Giai Trạch: “Vầnggg. Mình cũng live stream cơ á?”
“Lần trước cái cậu streamer kia tới, cũng khá là hiệu quả, giúp chúng ta có thêm không ít follower, những người theo dõi trên mạng sau này đều có thể chuyển hóa. Nhân cơ hội lần này, chúng ta có thể tự live stream một lần, cứ dùng tính năng của weibo thôi.” Hoàng Kỳ nói.
Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút, “Được thì được, cơ mà chúng ta không có nhân viên có kinh nghiệm live stream, đến khi đó không biết liệu có lúng túng gì không?”
Hoàng Kỳ: “Tôi thấy Tiểu Tô được đó, cô bé vẫn luôn quản lý fanpapge, hẳn cũng quen với mấy cái hệ thống này.”
Bấm tay đếm đốt, quả thật ở Linh Hữu chỉ có Tiểu Tô là hợp với công việc này nhất, họ cũng có dự định sau này sẽ live stream, mà Tiểu Tô còn kiêm luôn cả chức biên tập ở weibo, bản thân cũng rất thích mạng mẽo.
Đoàn Giai Trạch gật đầu nói: “Thế để khi nào em nói chuyện với Tiểu Tô xem thế nào.”
Hai ngày sau, Từ Kinh Huệ gửi đoạn quảng cáo đã được biên tập cho Đoàn Giai Trạch xem.
Đoàn Giai Trạch còn đặc biệt đổi laptop, mở ra coi.
…
Cảnh đầu tiên trong màn ảnh chính là bầu trời xanh thăm thẳm, dưới là núi non biếc xanh, bên chân núi là những buồng triển lãm của vườn thú mọc san sát.
Một chú mèo Mĩ lông ngắn từ trong rừng cây khoan thai bước ra, men theo mùi hương thơm nức, chú ta phát hiện ra một bịch thức ăn cho mèo trên con đường rừng nhỏ bé, chú ta nhào lên cắn mép bịch thức ăn mà tha đi.
Mèo ta leo tường đi tới vườn thú, nhưng bởi bịch thức ăn quá nặng, không giữ thăng bằng mà ngã nhào vào buồng triển lãm. Sau khi tiếp đất, mèo ta lại một lần nữa tha bịch thức ăn đi.
Lúc bấy giờ, hình ảnh nhanh chóng lướt qua các động vật khác đang ẩn mình trong buồng, chúng khẽ nhướn mình, dường như phát hiện ra thứ gì đó.
Mà ở buồng của mèo, thế mà nàng cáo Bắc Cực lại có thể mở khóa, lao về phía mèo.
Mèo lăn ra khỏi chỗ, ngẩn ra nhìn cáo.
Cáo Bắc Cực liền tha bịch thức ăn của mèo đi..
Mèo tức giận lao tới, ngậm một đầu khác hòng giằng về phía mình.
Hai bên thế lực ngang nhau, bởi vì hình thể không quá cách biệt, nên mèo lôi được bịch thức ăn về. Còn cáo Bắc Cực là động vật họ nhà khuyển, lại nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra đe dọa.
Mèo ta sợ đến mức tiềm năng bộc phát, tha bịch thức ăn nhanh chân chạy trốn, nhưng lại không cẩn thận lăn vào buồng của khỉ.
Mèo nhếch nhác bụi đất bị sáu con khỉ vây quanh, nó chạy trốn qua dưới chân đám khỉ, vất vả lắm mới có thể bò ra.
Thế nhưng sau đó, mãng xà, sư tử, gấu đen lần lượt lên sàn, con sau lớn hơn con trước, mèo không cẩn thận chạy vào nhầm buồng của chúng, thậm chí lúc vào trong buồng của mãng xà cây cỏ xanh mướt, nhất thời không phát hiện ra mãng xà Lục Thụ, hoặc khi đối mặt với gấu đen to hơn mình gấp mấy lần, liền nằm giả chết.
Trải qua trăm cay nghìn đằng, cuối cùng mèo cũng sắp thoát khỏi vườn bách thú, nhưng lúc này nhạc nền lại trở nên rùng rợn.
Sau đó, có một chú chim mỏ nhọn vuốt sắc đỏ chót ra trận, ánh mắt của nó hết sức sắc lạnh, chỉ cần một vuốt là có thể cào nát cành cây dưới chân, lúc bay lượn sải cánh đập mạnh mẽ.
Nó dừng lại ngoài cổng, cản đường đi của mèo. Bởi ngược sáng mà trông chú chim hết sức âm trầm, thậm chí mỗi bước chân đều được phối âm thể như rất có sức nặng.
Ai cũng nhận ra, đây chính là đại boss của vườn thú, dưới bầu không khí được miêu tả, nó hung tàn như loài mãnh thú, thể như chẳng có gì là sai ở đây cả.
Trước đó mèo ta còn có tinh thần phản kháng lại, vận dụng trí thông minh của mình, nhưng đến khi đối mặt với chú chim này, nó chỉ biết sợ hãi nằm bẹp dưới đất, không dám ho he tiếng nào, nhìn bịch thức ăn của mình, mắt rơm rơm nước, đáng thương biết bao.
Chim ta không bay, mà bước từng bước tới trước mặt mèo, tạo thành một cái bóng lớn, chú ta giơ một cái chân lên —
Nhưng đúng lúc này, lại có một bước ngoặt, nhạc nền đột nhiên dừng lại, một anh chàng loài người đi ra, túm lấy cánh của chú chim, nhấc lên ôm vào lòng như ôm gà mái mẹ, ung dung bước đi.
Qua hồi lâu mèo mới dám đứng dậy, nó lắc lắc cái đầu, tha bịch thức ăn cho mèo về nhà. Cuối cùng, thức ăn được đổ vào bát, mèo hạnh phúc cắm cúi đầu ăn.
“Chu choa cha mẹ ơiiiiiiii! Moe quá thể quá đáng mà!!! Sao cái quảng cáo này lại moe thế cơ chứ!!” Vương Vi Vi lắc máy tính điên đảo.
Cô chỉ tiện tay mở web phim, định bụng xem giết thời gian, ai ngờ lại bị clip quảng cáo đầu phim này hấp dẫn cơ chứ. Tuy rằng Vương Vi Vi không theo dõi fanpage của vườn thú Linh Hữu, nhưng hình ảnh đầu tiên vừa hiện lên, Vương Vi Vi liền nhận ra đây chính là núi Hải Giác và vườn thú Linh Hữu.
Thế là, Vương Vi Vi bị quảng cáo làm cho quên béng mất mình định đi lấy đồ uống, lôi điện thoại xem chuỗi quảng cáo này.
Đây là quảng cáo của một công ty thực phẩm cho mèo, tuy nhà Vương Vi Vi không nuôi mèo, nhưng có nuôi chó, bởi vậy nên cô biết về công ty đồ cho thú cưng này giàu nứt đố đổ vách, quảng cáo cũng phải khác người.
Nhìn mèo mạo hiểm trong vườn thú, những động vật lên hình, Vương Vi Vi đều từng thấy qua khi tới Linh Hữu, cô không khỏi có cảm giác rất kích động. Vừa cảm thấy quảng cáo thật moe, biên tập cũng thật mượt mà, vừa cảm thấy có cảm giác tự hào kì lạ.
Dưới ống kính HD, chúng được đặc tả rõ từng đường nét, động tác cũng được nhân tính hóa, tuy rằng không có một lời thoại nào, thế nhưng không ảnh hưởng tới hiểu biết của người xem. Nếu như là người khác, có lẽ còn thắc mắc xem họ quay kiểu gì, nhưng nếu là người dân Đông Hải, từng tham quan Linh Hữu, Vương Vi Vi biết, bình thường chúng cũng bá đạo lắm rồi!
Như chú sư tử đực kia, Vương Vi Vi còn nhớ nó tên Lạc Lạc, trong quảng cáo, sau khi nó và mèo đụng độ trong chuồng, thế mà lại có cảnh tượng như vậy, lại có thể làm được động tác thế kia.
Lăn lộn, vẫy đuôi, liếm chân, cúi nửa người xuống, tất cả hành động của chú, khiến ngay cả loài mèo thật cũng phải nghi ngờ, liệu đây có phải một chiếc gương không — Mặc dù đối phương uy vũ hơn nó nhiều.
Những động tác này Vương Vi Vi từng thấy khi ở vườn thú, sau khi so sánh, liền cảm thấy không hổ cùng là động vật họ nhà mèo.
“Lạc Lạc đáng yêu quá đi à!” Vương Vi Vi gặm đồ ăn vặt, bị “chú mèo lớn” và mèo con hành hạ vì độ moe!
Cuối cùng, lúc chim Lục Áp bị một anh chàng loài người không lộ mặt ôm đi, Vương Vi Vi còn kêu lên: “Đây là vườn trưởng!”
Lúc cô tới tham quan Linh Hữu, đã nghe mọi người nói chuyện về vườn trưởng, nên cho dù anh không lộ mặt, cô cũng có thể nhận ra, đây chắc chắn là vườn trưởng, cũng chỉ có thể là vườn trưởng mà thôi. Điều này khiến Vương Vi Vi càng thêm kích động, còn share cho bạn bè mình, cũng share lên dòng thời gian.
Thậm chí Vương Vi Vi còn xem lại quảng cáo một lượt, mới mất mát bắt đầu xem phim.
Đoạn đầu phim còn đang chạy rất nhiều bình luận:
“Mị vẫn còn đang chìm trong quảng cáo ban nãy….”
“Vẫn còn chìm trong quảng cáo, bị mèo thu hút hổng dừng lại được.”
“Hình như tui hông xem cùng một quảng cáo với mấy chế thì phải?”
“Xem xong ngộ còn muốn ăn thức ăn cho mèo nữa làm sao bi giờ? Trông có vẻ ngon lắm ý.”
“Mị cũng thế! Xem ba lần liền! Móa nó sư tử moe quá!”
“Sao rắn cũng đòi ăn thức ăn cho mèo vậy, chả logic tí gì.”
“Con chim xuất hiện cuối cùng chẳng phải là Lục Áp lần trước cứu người hay sao? Bá đạo thiệt á, lúc ẻm xuất hiện mị giật nảy mình luôn, còn tưởng ẻm sẽ túm lấy bé miu chứ!”
“Hội viên tỏ ý hông hiểu mọi người đang nói cái gì…”
Tới tận năm phút sau, bình luận trên màn hình vẫn chỉ đang thảo luận về quảng cáo thức ăn cho mèo ban nãy.
Vương Vi Vi chẳng còn tâm trí đâu để xem phim, bèn out ra lướt wechat, cô thấy lại có thêm mấy like và bình luận.
“Tao cũng xem rồi, thấy fanpage của vườn thú share, còn có cảnh bên lề nữa, xem đê!”
“Xem xong ồi, quyết định cuối tuần đi thăm Lạc Lạc.”
“Mị cũng muốn đi vườn thú..”
“Ôm boss xem cùng, boss đần mặt ra luôn hahahaha.”
Vương Vi Vi thấy một bình luận trong đó, liền tò mò lên weibo, tìm tới fanpage của Linh Hữu.
Trên fanpage chia sẻ lại video quảng cáo từ phía nhà quảng cáo, sau khi share còn có rất nhiều bình luận.
Phần lớn bình luận và chia sẻ mọi người điều kinh hãi trước khí thế ra trận của Lục Áp, mọi người bảo mới đầu còn đang nghĩ xem có động vật gì lợi hại hơn cả sư tử và gấu đen, lúc một chú chim xuất hiện thấy thật buồn cười, nhưng xem xong lại cảm thấy hợp lý.
Những người này trước đó đều không quan tâm tới Lục Áp cứu người trên mạng, còn ai quan tâm, mọi người đều nhất trí cho rằng, Lục Áp vừa xuất hiện liền biết, đại ma vương ở đây là ẻm chứ ai!
Cuối cùng bị chủ nhân xách đi cũng thiệt là hài….
Bình luận phía Linh Hữu chủ yếu là các fans ầm ĩ kêu gào, Vương Vi Vi còn trông thấy có fans của cáo Bắc Cực không thể tin mà nhắn lại:
“Đại tiên ít cảnh quá! Không đặc sắc gì cả! Vote 1*!”
“Ghê thiệt, đây có tính là tác phẩm debut của đại tiên hông?”
“Có chứ có chứ, tập thể Linh Hữu debut luôn!”
“Có thiếu bầu sô hay trợ lý gì hông?”
“Cổ vũ nhiệt tình cho đại tiên lun, thời đại của nhan sắc lên ngôi.”
Nhóm fans của Lạc Lạc mới xuất hiện, vốn là trước đó Linh Hữu cũng thông báo sẽ có quảng cáo, nhưng khi đó được chờ mong nhất là Lục Áp và Bạch Hồ đại tiên. Tuy rằng bình luận về hai người này là nhiều nhất, nhưng Lạc Lạc cũng hot không kém.
Còn có rất nhiều bình luận đăng hình ảnh mèo đeo bờm sư tử vào, có thể nói ẻm giống Lạc Lạc như đúc.
Clip hậu trường mà bạn Vương Vi Vi nhắc tới, thực ra là nhân viên ở Linh Hữu lấy di động quay, chất lượng hình ảnh không quá tốt, ghép các cảnh ở hậu trường với nhau. Sau khi xem mới biết thì ra là tách ra quay riêng.
Sau khi xem xong Vương Vi Vi cảm thấy, chú mèo này quá nhát gan và nhạy cảm, hầu hết phải dựa vào biên tập và kỹ xảo, mà ngược lại những động vật ở Linh Hữu cứ như diễn viên vậy, diễn như thật!
Nhất là Bạch Hồ đại tiên, đại tiên diễn giỏi nhất, vừa quay liền vào trạng thái hung hãn, quay xong lại ở một bên ung dung liếm lông, một giây sau lại nhập vai.
Phía dưới clip hậu trường, mọi người cũng để lại rất nhiều bình luận:
“Phải trao giải ảnh hậu cho đại tiên mới được, kỹ năng diễn xuất quá bá.”
“Nhập vai nhanh dã man ấy, ngộ phục sát đất luôn.”
“Anh giai ở cảnh cuối là vườn trưởng phỏng? Lúc xem không nhận ra, muốn thổ tào, sao vườn trưởng vẫn dùng thủ pháp ôm gà mái vậy.”
“Ôm gà mái [chết cười]! Rất giàu hình tượng.”
“Ê chuẩn đó, Lục Áp đại đại nhà ta dầu gì cũng hót hòn họt trên mạng như vậy, có thể tôn trọng một chút hông!”
“Thực ra boss lớn nhất là vườn trưởng nhể.. Ngoài mèo ra, mấy em khác toàn ảnh chỉ đạo cả, lúc thấy ảnh dắt gấu mà tui muốn quỳ lun, phải chăng có huyết thống mao hùng?”
…
Đoàn Giai Trạch đọc lướt qua bình luận, thi thoảng lại bật cười.
—— Móa ưi, ngàn vạn lần đừng để Lục Áp biết, cả cộng đồng mạng đều thấy anh ôm hắn như ôm gà mái vậy.
Từ Kinh Huệ xem xong cũng thấy ‘ngàn chấm’, “Hiệu quả quá tốt luôn! Mấy quảng cáo trước của hãng cũng được ưa thích, nhưng không ngờ cái này lại có hiệu quả kinh khủng như vậy!”
Từ Kinh Huệ cũng không rõ con số tiêu thụ cụ thể, nhưng qua hiệu quả quảng cáo, hẳn là rất hot.
Ngay cả những bài ngoài lề ở fanpage Linh Hữu cũng có lượt click xem rất cao.
Từ Kinh Huệ lại một lần nữa cảm thấy, hợp tác với Linh Hữu đúng là bớt lo hẳn, quá trình quay thì thuận buồm xuôi gió, mà khi đăng lên lại có hiệu quả tốt như vậy, chị cũng trêu anh, “Debut luôn đi, chị thấy động vật vườn thú của em diễn được đó.”
Đoàn Giai Trạch cười theo: “Chị Từ giới thiệu mấy đoàn phim cho bọn em đi.”
Hai người lại nói thêm đôi câu rồi chào nhau, Đoàn Giai Trạch cũng bảo Tiểu Tô đăng thông báo lên. Anh đã bàn với Tiểu Tô chuyện live stream, phía Tiểu Tô cũng không thành vấn đề, thậm chí cô bé còn hớn hở ra mặt.
Sau đó, Tiểu Tô liền đăng thông báo lên weibo và wechat, buổi chiều hai hôm sau vườn thú Linh Hữu sẽ có một buổi live stream, tâm sự chuyện ngoài lề trong quá trình quay quảng cáo, đi thăm các động vật mới tới, và đương nhiên, không thể thiếu các “tượng đài” nổi tiếng trong vườn thú.Ảnh động vật mới tiến cử trong vườn thú XD
Gấu trúc đỏ
Thiên nga đen. Ảnh Muối chụp thiên nga ở hồ Thiền Quang =)))
Linh Miêu
Sếu đầu đỏ
Chim trĩ
Cáo cát
Sóc bay
Nhím gai
Cáo lông đỏ (Hồ Đại Vi)
Nhắc tới thủy cầm, đến khi khuôn viên mới được khánh thành, Đoàn Giai Trạch cũng sẽ tiến cử thêm một tốp nữa, lần này là thiên nga và uyên ương.
Có mười cặp thiên nga, năm cặp thiên nga đen và năm cặp thiên nga trắng, thiên nga đen chỉ khoảng 3000 tệ một con, nhưng thiên nga trắng thì lại đắt gấp ba lần. Phía uyên ương chỉ có năm cặp, cũng rẻ hơn nhiều, 800 một con.
Bởi thiên nga con không có gì đặc sắc, nên Đoàn Giai Trạch không mua thiên nga con. Đến khi khu hồ thủy cầm được đưa vào hoạt động, cũng vừa khéo thiên nga và uyên ương được đưa tới. Đoàn Giai Trạch vẫn còn nơm nớp lo, sợ thả cái chúng liền bay.
Một nhóm người ngồi xổm thành hàng bên hồ, bàn bạc nên làm thế nào bây giờ.
Tiểu Tô nói: “Hay là chúng ta gọi điện cho cục lâm nghiệp đi..”
Liễu Bân: “Đúng đấy, không thì gọi cho vườn thú thành phố, thỉnh giáo họ một chút xem.”
Từ Thành Công nói: “Ế khoan, như vậy chẳng phải để lộ mấy vấn đề chuyên môn mình toàn đi cửa sau à…”
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Người khác còn không biết, chứ nhân viên làm việc ở đây một thời gian đều rõ cả. Vườn thú của họ đầy đủ các loại giấy tờ chứng nhận, trình độ chuyên môn gì cũng có, nhưng thực chất làm gì có người trong nghề đâu, không phải đi cửa sau thì là cái gì? Lại thấy vườn trưởng với bác Tôn bên cục lâm nghiệp thân như người một nhà, còn giúp người ta nuôi chó nữa.
Đoàn Giai Trạch nghĩ tới nghĩ lui, xoa xoa tay nói: “Anh đi bảo Lục Áp… à không, để anh bế Thúy Thúy qua, để chúng nó dạy dỗ nhau một chút, đều là chim với nhau cả, chắc dễ nói chuyện hơn.” Chút chuyện nhỏ này chưa cần đạo quân phải ra mặt.
Mọi người: “……..”
Vườn trưởng hâm rồi à? Tuy rằng Thúy Thúy rất có địa vị bên chim muông, chỉ dưới mỗi Lục Áp thôi, nhưng mà ẻm có thể dạy bảo đám thủy cầm mới tới này sao?
Đoàn Giai Trạch chạy tới buồng chim, ôm Thúy Thúy vào lòng, sau đó lại chạy về khuôn viên mới, “Được rồi, thả chim đi.”
Thúy Thúy nghển cổ kêu vài tiếng thiệt là to.
Từ Thành Công chần chừ thả uyên ương và thiên nga ra, uyên ương liền hạ thủy, còn đám thiên nga thì phải chạy mấy bước lấy đà, rồi mới cất cánh bay lên. Nhưng chúng không bay tới những nơi khác, mà lướt qua mặt hồ, dừng lại ở hòn đảo nhỏ, bộ dạng thể như định đóng quân ở đây.
Mọi người nổ một tràng pháo tay, “Uầy, chẳng lẽ Thúy Thúy chỉ chúng nó thiệt?”
“Chắc là nhờ chỗ chúng ta phân nước cỏ tươi..”
Nói vậy rồi, quả đúng là môi trường dưới núi Hải Giác rất tươi đẹp, thiên nga chịu dừng chân ở đây cũng không có gì kỳ lạ. So với vườn bách thú thành phố, nơi đây đúng là thiên đường dưới nhân gian.
Đoàn Giai Trạch tay ôm Thúy Thúy, tay còn lại che nắng trông ra xa, hài lòng gật đầu: “Không tồi, đợi bên đây nhập thêm vài động vật nữa, là có thể mở khuôn viên này.”
Đoàn Giai Trạch còn liên hệ với mấy vườn thú và trung tâm gây giống, các trại chăn nuôi, định tiến cử thêm linh miêu, sếu đầu đỏ, chim trĩ, nhím gai, cáo cát, sóc bay,.. trong đó đắt nhất phải kể đến sếu đầu đỏ và linh miêu, mỗi con đều tốn mấy vạn tệ, mỗi loài tiến cử một đôi.
Còn tốn ít tiền nhất thì hẳn là cáo cát, trong nước rất hiếm vườn thú nuôi loài này, càng không nói tới chuyện gây giống, mọi người đều thích cáo Bắc Cực bắt mắt hơn. Nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn hao tổn tâm trí một hồi, liên hệ với các nơi phân phối trong khu vực, mới may mắn tiến cử được một con.
Giống cáo cát tuy xấu, nhưng xấu lạ, rất nổi trên mạng. Giờ trong vườn thú có cáo Bắc Cực và cáo lông đỏ, Đoàn Giai Trạch lại lao lực tiến cử thêm một chú cáo cát, còn định bụng đặt bên cạnh buồng của Hữu Tô, nói không chừng sẽ nảy sinh phản ứng hóa học.
Những động vật này sẽ tới dần trong vòng một tuần tới, ngoài ra Đoàn Giai Trạch còn mời thêm mười nhân viên, tuần sau bắt đầu làm việc, những thứ này cũng tiêu tốn của anh một khoản, Đoàn Giai Trạch thấy nhoi nhói trong lòng.
Hoàng Kỳ còn khuyên anh hào phóng chút đi, vẫn còn cách mục tiêu mấy con nữa, lần này mua động vật lớn vào.
Đoàn Giai Trạch đau lòng tỏ ý, quan trọng nhất là, cứ chi tiêu như vậy, anh còn tiền đâu để xây văn phòng mới nữa. Giờ nhiều nhân viên hơn rồi, đến giờ ăn mọi người còn không đủ chỗ ngồi trong phòng, phải ra ngoài ngồi..
Cũng đã nhiều “động vật” hơn, căn phòng vốn để làm kho giờ có vẻ chật chội..
Hoàng Kỳ bật cười: “Vườn trưởng à, cậu như vậy có phải “lấy lá che mắt” rồi không. Cậu không xây nổi văn phòng, không xây nổi căng tin, nhưng chúng ta còn buồng triển lãm bỏ không mà, sửa sang một chút là có thể dùng tạm rồi còn gì?”
Lời Hoàng Kỳ nói như đánh tỉnh Đoàn Giai Trạch, anh vỗ trán cái bốp, “Ơ đúng rồi đúng rồi, em ngu quá.”
Mấy buồng triển lãm kia cũng chỉ khóa đó không dùng chẳng động tới, tạm thời chưa có động vật lấp chỗ, mang ra làm việc khác cũng được mà, dù tên là buồng triển lãm, nhưng cũng đâu ai quy định chỉ có thể làm triển lãm đâu.
Đoàn Giai Trạch bừng tỉnh ra, chỉ tiếc không thể đổi thành văn phòng, nhưng trước mắt anh cũng tương đối hài lòng rồi.
Hoàng Kỳ lại nói với Đoàn Giai Trạch: “Phía bên quảng cáo kia, đã xong bản thô, đang cho phía doanh nghiệp xem, nếu duyệt thì sẽ cho chúng ta xem sớm thôi. Tôi có ý này, sau khi quảng cáo được đăng tải, cũng đúng lúc các động vật tới, có nhiều động vật mới như vậy, chúng ta có thể tổ chức live stream một lần, tuyên truyền một chút.”
Đoàn Giai Trạch: “Vầnggg. Mình cũng live stream cơ á?”
“Lần trước cái cậu streamer kia tới, cũng khá là hiệu quả, giúp chúng ta có thêm không ít follower, những người theo dõi trên mạng sau này đều có thể chuyển hóa. Nhân cơ hội lần này, chúng ta có thể tự live stream một lần, cứ dùng tính năng của weibo thôi.” Hoàng Kỳ nói.
Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút, “Được thì được, cơ mà chúng ta không có nhân viên có kinh nghiệm live stream, đến khi đó không biết liệu có lúng túng gì không?”
Hoàng Kỳ: “Tôi thấy Tiểu Tô được đó, cô bé vẫn luôn quản lý fanpapge, hẳn cũng quen với mấy cái hệ thống này.”
Bấm tay đếm đốt, quả thật ở Linh Hữu chỉ có Tiểu Tô là hợp với công việc này nhất, họ cũng có dự định sau này sẽ live stream, mà Tiểu Tô còn kiêm luôn cả chức biên tập ở weibo, bản thân cũng rất thích mạng mẽo.
Đoàn Giai Trạch gật đầu nói: “Thế để khi nào em nói chuyện với Tiểu Tô xem thế nào.”
Hai ngày sau, Từ Kinh Huệ gửi đoạn quảng cáo đã được biên tập cho Đoàn Giai Trạch xem.
Đoàn Giai Trạch còn đặc biệt đổi laptop, mở ra coi.
…
Cảnh đầu tiên trong màn ảnh chính là bầu trời xanh thăm thẳm, dưới là núi non biếc xanh, bên chân núi là những buồng triển lãm của vườn thú mọc san sát.
Một chú mèo Mĩ lông ngắn từ trong rừng cây khoan thai bước ra, men theo mùi hương thơm nức, chú ta phát hiện ra một bịch thức ăn cho mèo trên con đường rừng nhỏ bé, chú ta nhào lên cắn mép bịch thức ăn mà tha đi.
Mèo ta leo tường đi tới vườn thú, nhưng bởi bịch thức ăn quá nặng, không giữ thăng bằng mà ngã nhào vào buồng triển lãm. Sau khi tiếp đất, mèo ta lại một lần nữa tha bịch thức ăn đi.
Lúc bấy giờ, hình ảnh nhanh chóng lướt qua các động vật khác đang ẩn mình trong buồng, chúng khẽ nhướn mình, dường như phát hiện ra thứ gì đó.
Mà ở buồng của mèo, thế mà nàng cáo Bắc Cực lại có thể mở khóa, lao về phía mèo.
Mèo lăn ra khỏi chỗ, ngẩn ra nhìn cáo.
Cáo Bắc Cực liền tha bịch thức ăn của mèo đi..
Mèo tức giận lao tới, ngậm một đầu khác hòng giằng về phía mình.
Hai bên thế lực ngang nhau, bởi vì hình thể không quá cách biệt, nên mèo lôi được bịch thức ăn về. Còn cáo Bắc Cực là động vật họ nhà khuyển, lại nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra đe dọa.
Mèo ta sợ đến mức tiềm năng bộc phát, tha bịch thức ăn nhanh chân chạy trốn, nhưng lại không cẩn thận lăn vào buồng của khỉ.
Mèo nhếch nhác bụi đất bị sáu con khỉ vây quanh, nó chạy trốn qua dưới chân đám khỉ, vất vả lắm mới có thể bò ra.
Thế nhưng sau đó, mãng xà, sư tử, gấu đen lần lượt lên sàn, con sau lớn hơn con trước, mèo không cẩn thận chạy vào nhầm buồng của chúng, thậm chí lúc vào trong buồng của mãng xà cây cỏ xanh mướt, nhất thời không phát hiện ra mãng xà Lục Thụ, hoặc khi đối mặt với gấu đen to hơn mình gấp mấy lần, liền nằm giả chết.
Trải qua trăm cay nghìn đằng, cuối cùng mèo cũng sắp thoát khỏi vườn bách thú, nhưng lúc này nhạc nền lại trở nên rùng rợn.
Sau đó, có một chú chim mỏ nhọn vuốt sắc đỏ chót ra trận, ánh mắt của nó hết sức sắc lạnh, chỉ cần một vuốt là có thể cào nát cành cây dưới chân, lúc bay lượn sải cánh đập mạnh mẽ.
Nó dừng lại ngoài cổng, cản đường đi của mèo. Bởi ngược sáng mà trông chú chim hết sức âm trầm, thậm chí mỗi bước chân đều được phối âm thể như rất có sức nặng.
Ai cũng nhận ra, đây chính là đại boss của vườn thú, dưới bầu không khí được miêu tả, nó hung tàn như loài mãnh thú, thể như chẳng có gì là sai ở đây cả.
Trước đó mèo ta còn có tinh thần phản kháng lại, vận dụng trí thông minh của mình, nhưng đến khi đối mặt với chú chim này, nó chỉ biết sợ hãi nằm bẹp dưới đất, không dám ho he tiếng nào, nhìn bịch thức ăn của mình, mắt rơm rơm nước, đáng thương biết bao.
Chim ta không bay, mà bước từng bước tới trước mặt mèo, tạo thành một cái bóng lớn, chú ta giơ một cái chân lên —
Nhưng đúng lúc này, lại có một bước ngoặt, nhạc nền đột nhiên dừng lại, một anh chàng loài người đi ra, túm lấy cánh của chú chim, nhấc lên ôm vào lòng như ôm gà mái mẹ, ung dung bước đi.
Qua hồi lâu mèo mới dám đứng dậy, nó lắc lắc cái đầu, tha bịch thức ăn cho mèo về nhà. Cuối cùng, thức ăn được đổ vào bát, mèo hạnh phúc cắm cúi đầu ăn.
“Chu choa cha mẹ ơiiiiiiii! Moe quá thể quá đáng mà!!! Sao cái quảng cáo này lại moe thế cơ chứ!!” Vương Vi Vi lắc máy tính điên đảo.
Cô chỉ tiện tay mở web phim, định bụng xem giết thời gian, ai ngờ lại bị clip quảng cáo đầu phim này hấp dẫn cơ chứ. Tuy rằng Vương Vi Vi không theo dõi fanpage của vườn thú Linh Hữu, nhưng hình ảnh đầu tiên vừa hiện lên, Vương Vi Vi liền nhận ra đây chính là núi Hải Giác và vườn thú Linh Hữu.
Thế là, Vương Vi Vi bị quảng cáo làm cho quên béng mất mình định đi lấy đồ uống, lôi điện thoại xem chuỗi quảng cáo này.
Đây là quảng cáo của một công ty thực phẩm cho mèo, tuy nhà Vương Vi Vi không nuôi mèo, nhưng có nuôi chó, bởi vậy nên cô biết về công ty đồ cho thú cưng này giàu nứt đố đổ vách, quảng cáo cũng phải khác người.
Nhìn mèo mạo hiểm trong vườn thú, những động vật lên hình, Vương Vi Vi đều từng thấy qua khi tới Linh Hữu, cô không khỏi có cảm giác rất kích động. Vừa cảm thấy quảng cáo thật moe, biên tập cũng thật mượt mà, vừa cảm thấy có cảm giác tự hào kì lạ.
Dưới ống kính HD, chúng được đặc tả rõ từng đường nét, động tác cũng được nhân tính hóa, tuy rằng không có một lời thoại nào, thế nhưng không ảnh hưởng tới hiểu biết của người xem. Nếu như là người khác, có lẽ còn thắc mắc xem họ quay kiểu gì, nhưng nếu là người dân Đông Hải, từng tham quan Linh Hữu, Vương Vi Vi biết, bình thường chúng cũng bá đạo lắm rồi!
Như chú sư tử đực kia, Vương Vi Vi còn nhớ nó tên Lạc Lạc, trong quảng cáo, sau khi nó và mèo đụng độ trong chuồng, thế mà lại có cảnh tượng như vậy, lại có thể làm được động tác thế kia.
Lăn lộn, vẫy đuôi, liếm chân, cúi nửa người xuống, tất cả hành động của chú, khiến ngay cả loài mèo thật cũng phải nghi ngờ, liệu đây có phải một chiếc gương không — Mặc dù đối phương uy vũ hơn nó nhiều.
Những động tác này Vương Vi Vi từng thấy khi ở vườn thú, sau khi so sánh, liền cảm thấy không hổ cùng là động vật họ nhà mèo.
“Lạc Lạc đáng yêu quá đi à!” Vương Vi Vi gặm đồ ăn vặt, bị “chú mèo lớn” và mèo con hành hạ vì độ moe!
Cuối cùng, lúc chim Lục Áp bị một anh chàng loài người không lộ mặt ôm đi, Vương Vi Vi còn kêu lên: “Đây là vườn trưởng!”
Lúc cô tới tham quan Linh Hữu, đã nghe mọi người nói chuyện về vườn trưởng, nên cho dù anh không lộ mặt, cô cũng có thể nhận ra, đây chắc chắn là vườn trưởng, cũng chỉ có thể là vườn trưởng mà thôi. Điều này khiến Vương Vi Vi càng thêm kích động, còn share cho bạn bè mình, cũng share lên dòng thời gian.
Thậm chí Vương Vi Vi còn xem lại quảng cáo một lượt, mới mất mát bắt đầu xem phim.
Đoạn đầu phim còn đang chạy rất nhiều bình luận:
“Mị vẫn còn đang chìm trong quảng cáo ban nãy….”
“Vẫn còn chìm trong quảng cáo, bị mèo thu hút hổng dừng lại được.”
“Hình như tui hông xem cùng một quảng cáo với mấy chế thì phải?”
“Xem xong ngộ còn muốn ăn thức ăn cho mèo nữa làm sao bi giờ? Trông có vẻ ngon lắm ý.”
“Mị cũng thế! Xem ba lần liền! Móa nó sư tử moe quá!”
“Sao rắn cũng đòi ăn thức ăn cho mèo vậy, chả logic tí gì.”
“Con chim xuất hiện cuối cùng chẳng phải là Lục Áp lần trước cứu người hay sao? Bá đạo thiệt á, lúc ẻm xuất hiện mị giật nảy mình luôn, còn tưởng ẻm sẽ túm lấy bé miu chứ!”
“Hội viên tỏ ý hông hiểu mọi người đang nói cái gì…”
Tới tận năm phút sau, bình luận trên màn hình vẫn chỉ đang thảo luận về quảng cáo thức ăn cho mèo ban nãy.
Vương Vi Vi chẳng còn tâm trí đâu để xem phim, bèn out ra lướt wechat, cô thấy lại có thêm mấy like và bình luận.
“Tao cũng xem rồi, thấy fanpage của vườn thú share, còn có cảnh bên lề nữa, xem đê!”
“Xem xong ồi, quyết định cuối tuần đi thăm Lạc Lạc.”
“Mị cũng muốn đi vườn thú..”
“Ôm boss xem cùng, boss đần mặt ra luôn hahahaha.”
Vương Vi Vi thấy một bình luận trong đó, liền tò mò lên weibo, tìm tới fanpage của Linh Hữu.
Trên fanpage chia sẻ lại video quảng cáo từ phía nhà quảng cáo, sau khi share còn có rất nhiều bình luận.
Phần lớn bình luận và chia sẻ mọi người điều kinh hãi trước khí thế ra trận của Lục Áp, mọi người bảo mới đầu còn đang nghĩ xem có động vật gì lợi hại hơn cả sư tử và gấu đen, lúc một chú chim xuất hiện thấy thật buồn cười, nhưng xem xong lại cảm thấy hợp lý.
Những người này trước đó đều không quan tâm tới Lục Áp cứu người trên mạng, còn ai quan tâm, mọi người đều nhất trí cho rằng, Lục Áp vừa xuất hiện liền biết, đại ma vương ở đây là ẻm chứ ai!
Cuối cùng bị chủ nhân xách đi cũng thiệt là hài….
Bình luận phía Linh Hữu chủ yếu là các fans ầm ĩ kêu gào, Vương Vi Vi còn trông thấy có fans của cáo Bắc Cực không thể tin mà nhắn lại:
“Đại tiên ít cảnh quá! Không đặc sắc gì cả! Vote 1*!”
“Ghê thiệt, đây có tính là tác phẩm debut của đại tiên hông?”
“Có chứ có chứ, tập thể Linh Hữu debut luôn!”
“Có thiếu bầu sô hay trợ lý gì hông?”
“Cổ vũ nhiệt tình cho đại tiên lun, thời đại của nhan sắc lên ngôi.”
Nhóm fans của Lạc Lạc mới xuất hiện, vốn là trước đó Linh Hữu cũng thông báo sẽ có quảng cáo, nhưng khi đó được chờ mong nhất là Lục Áp và Bạch Hồ đại tiên. Tuy rằng bình luận về hai người này là nhiều nhất, nhưng Lạc Lạc cũng hot không kém.
Còn có rất nhiều bình luận đăng hình ảnh mèo đeo bờm sư tử vào, có thể nói ẻm giống Lạc Lạc như đúc.
Clip hậu trường mà bạn Vương Vi Vi nhắc tới, thực ra là nhân viên ở Linh Hữu lấy di động quay, chất lượng hình ảnh không quá tốt, ghép các cảnh ở hậu trường với nhau. Sau khi xem mới biết thì ra là tách ra quay riêng.
Sau khi xem xong Vương Vi Vi cảm thấy, chú mèo này quá nhát gan và nhạy cảm, hầu hết phải dựa vào biên tập và kỹ xảo, mà ngược lại những động vật ở Linh Hữu cứ như diễn viên vậy, diễn như thật!
Nhất là Bạch Hồ đại tiên, đại tiên diễn giỏi nhất, vừa quay liền vào trạng thái hung hãn, quay xong lại ở một bên ung dung liếm lông, một giây sau lại nhập vai.
Phía dưới clip hậu trường, mọi người cũng để lại rất nhiều bình luận:
“Phải trao giải ảnh hậu cho đại tiên mới được, kỹ năng diễn xuất quá bá.”
“Nhập vai nhanh dã man ấy, ngộ phục sát đất luôn.”
“Anh giai ở cảnh cuối là vườn trưởng phỏng? Lúc xem không nhận ra, muốn thổ tào, sao vườn trưởng vẫn dùng thủ pháp ôm gà mái vậy.”
“Ôm gà mái [chết cười]! Rất giàu hình tượng.”
“Ê chuẩn đó, Lục Áp đại đại nhà ta dầu gì cũng hót hòn họt trên mạng như vậy, có thể tôn trọng một chút hông!”
“Thực ra boss lớn nhất là vườn trưởng nhể.. Ngoài mèo ra, mấy em khác toàn ảnh chỉ đạo cả, lúc thấy ảnh dắt gấu mà tui muốn quỳ lun, phải chăng có huyết thống mao hùng?”
…
Đoàn Giai Trạch đọc lướt qua bình luận, thi thoảng lại bật cười.
—— Móa ưi, ngàn vạn lần đừng để Lục Áp biết, cả cộng đồng mạng đều thấy anh ôm hắn như ôm gà mái vậy.
Từ Kinh Huệ xem xong cũng thấy ‘ngàn chấm’, “Hiệu quả quá tốt luôn! Mấy quảng cáo trước của hãng cũng được ưa thích, nhưng không ngờ cái này lại có hiệu quả kinh khủng như vậy!”
Từ Kinh Huệ cũng không rõ con số tiêu thụ cụ thể, nhưng qua hiệu quả quảng cáo, hẳn là rất hot.
Ngay cả những bài ngoài lề ở fanpage Linh Hữu cũng có lượt click xem rất cao.
Từ Kinh Huệ lại một lần nữa cảm thấy, hợp tác với Linh Hữu đúng là bớt lo hẳn, quá trình quay thì thuận buồm xuôi gió, mà khi đăng lên lại có hiệu quả tốt như vậy, chị cũng trêu anh, “Debut luôn đi, chị thấy động vật vườn thú của em diễn được đó.”
Đoàn Giai Trạch cười theo: “Chị Từ giới thiệu mấy đoàn phim cho bọn em đi.”
Hai người lại nói thêm đôi câu rồi chào nhau, Đoàn Giai Trạch cũng bảo Tiểu Tô đăng thông báo lên. Anh đã bàn với Tiểu Tô chuyện live stream, phía Tiểu Tô cũng không thành vấn đề, thậm chí cô bé còn hớn hở ra mặt.
Sau đó, Tiểu Tô liền đăng thông báo lên weibo và wechat, buổi chiều hai hôm sau vườn thú Linh Hữu sẽ có một buổi live stream, tâm sự chuyện ngoài lề trong quá trình quay quảng cáo, đi thăm các động vật mới tới, và đương nhiên, không thể thiếu các “tượng đài” nổi tiếng trong vườn thú.Ảnh động vật mới tiến cử trong vườn thú XD
Gấu trúc đỏ
Thiên nga đen. Ảnh Muối chụp thiên nga ở hồ Thiền Quang =)))
Linh Miêu
Sếu đầu đỏ
Chim trĩ
Cáo cát
Sóc bay
Nhím gai
Cáo lông đỏ (Hồ Đại Vi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.