Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Chương 197: Nâng cấp tham quan

Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

19/08/2020

Trải qua một năm dài tiến hành những thay đổi lớn, cuối cùng Linh Hữu cũng có thể thông báo rộng rãi, các khu triển lãm ở Linh Hữu đã sửa xong xuôi, có thể chính thức mở ra trong tháng này.

Tất cả các động vật được quy hoạch một lần nữa, dùng phương pháp nuôi dưỡng lập thể, lại thêm đường ống rải rác khắp vườn thú, phương thức tham quan hoàn toàn mới, để mọi người có thể trải nghiệm chân thực thế giới động vật hoang dã.

“Ừm.. không tệ.” Đoàn Giai Trạch đang xem áp phích mà Tiêu Vinh đưa ra, họ quảng cáo trên website, TV, báo chí.. tấm áp phích này muốn dán ở các huyện xung quanh.

Trước đó Đoàn Giai Trạch đã xem bản thiết kế điện tử, bây giờ Tiêu Vinh cho anh xem chất lượng giấy, thấy màu sắc in ấn được rồi, Đoàn Giai Trạch ký tên lên trên, biểu thị có thể bắt đầu in ấn.

Tiêu Vinh cẩn thận cất tờ áp phích vào, cười nói với Đoàn Giai Trạch: “Vườn trưởng à, dạo này anh Lục có vẻ mê lướt web.”

Đoàn Giai Trạch không ngẩng đầu lên: “Bạn trai cậu cũng vậy mà.”

“Đó giờ Tiểu Thanh vẫn vậy mà, lúc tôi biết anh ấy, anh ấy đã có nick wechat rồi. Nhưng anh Lục có vẻ khác. Tiêu Vinh không định đi, ngồi xuống đối diện với Đoàn Giai Trạch, bảo rằng, “Còn suốt ngày nhận đồ chuyển phát nhanh nữa, Tiểu Thanh có mua gì đâu, anh ấy có thể chấp nhận thiết kế của người bình thường à?”

“Nghe lời cậu nói này,” Cuối cùng Đoàn Giai Trạch cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tiêu Vinh, “Trông anh ấy không nhiễm bụi trần đến mức ấy à?”

Không phải không nhiễm, nhưng mà.. Tiêu Vinh thầm nghĩ, đó giờ thứ Lục Áp có thể hài lòng “ăn”, hình như chỉ có vườn trưởng mà thôi?

Thế nhưng Tiêu Vinh cũng không tiện nói lời này trước mặt Đoàn Giai Trạch, vườn trưởng cũng cần thể diện chứ.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới luôn. Lục Áp đẩy cửa đi vào, hắn vừa đi, vừa cúi đầu dùng máy tính bảng.

Đoàn Giai Trạch và Tiêu Vinh đều nhìn hắn, cảm thấy chắc hắn lại lên mạng mua đồ.

Đoàn Giai Trạch thuận miệng hỏi một câu: “Mua gì thế?”

Lục Áp: “Mua nhà.”

Đoàn Giai Trạch: “Khụ khụ khụ! Gì cơ?!!!”

Cái này to quá rồi, mấy hôm trước còn mua đồ chơi cho vẹt gì đó, hôm nay đã mua nhà, mà nghe giọng điệu chẳng khác nào mua thức ăn.

Đoàn Giai Trạch lao tới giành lấy máy tính bảng, cũng may mà chưa có khoa học công nghệ đen có thể hoàn tất thủ tục mua nhà trên mạng, nhưng đúng là Lục Áp đã xem quảng cáo bán nhà.

Anh chợt nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Bảo sao mấy hôm nay cứ có người gọi điện thoại cho em, hỏi em có muốn mua nhà không.”

Lục Áp dùng tài khoản của anh để mua đồ, thông tin điền trên đó cũng là của anh, đương nhiên phải gọi điện thoại cho anh rồi.

Lục Áp: “Ừm.”

“Ừm cái gì mà ừm.” Đoàn Giai Trạch buồn cười nói, “Anh mua nhà gì hả, mình mua nhà làm gì chứ.”

Lục Áp hỏi ngược lại: “Sao không thể mua? Tiêu Vinh và Tiểu Thanh mua rồi đấy thôi.”

Tiêu Vinh đột nhiên trúng đạn, vội vã đứng dậy, đi tới biên giới chiến trường bảo: “Đấy là ba mẹ tôi nhất định phải mua cho tôi..”

Phụ huynh nhà Tiêu Vinh thấy quan hệ của cậu với Tiểu Thanh cũng ổn định, lại muốn định cư ở Đông Hải, nên đương nhiên muốn mua nhà, cũng không thể ở ký túc xá của đơn vị mãi được đúng không?

Thành thử dạo này đúng là Tiêu Vinh và Tiểu Thanh mua nhà ở nội thành, cậu nghĩ, cuối tuần cũng có thể về ở.

Tiểu Thanh muốn vay một trăm năm, còn chưa hết hạn họ đã đi rồi, nhưng Tiêu Vinh bảo vốn không có ngân hàng nào cho vay lâu như vậy.

Tiêu Vinh nói xong, cũng đã đi ra ngoài cửa rồi, “Tôi đi đây, vườn trưởng à, in áp phích ra nhé.”

Khóe miệng Đoàn Giai Trạch giần giật, nhìn Tiêu Vinh biến mất ngoài cửa.

Lục Áp ngồi xuống, chân dài gác lên bàn trà, bảo rằng: “Mua cái nhà nào to vào.”

“Không cần thiết mà, chúng ta ở vườn thú cũng được rồi.” Đoàn Giai Trạch do dự nói, chủ yếu là anh cảm thấy thứ này chết không thể mang theo, mua về có vẻ hơi thiệt thòi.

“Được chỗ nào chứ? Vừa mở cửa ra, ngoài phòng vệ sinh thì liếc mắt thấy rõ mồn một.” Bộ dạng Lục Áp đã oán niệm với diện tích căn phòng từ lâu rồi, “Em xem căn nhà kia đi, gần ga tàu, đầy đủ công trình đồng bộ, cách vườn thú có nửa giờ xe — sau khi tan làm không cần phải nhìn mấy tên kia nữa!!”

Đoàn Giai Trạch: “…………”

Xem ra Lục Áp thật sự nghiêm túc nghiên cứu qua, Đoàn Giai Trạch cầm lên nhìn hồi lâu.

Thực ra giá cả cũng rất thích hợp, bây giờ vườn thú ăn nên làm ra, số tiền lời Đoàn Giai Trạch kiếm được cũng không có chỗ tiêu xài, với giá nhà ở Đông Hải, đừng nói là mua một căn, muốn mua mấy căn nhà cũng được.

Lại nghĩ, Lục Áp ở văn phòng riêng, có lẽ đạo trường trước đây cũng không nhỏ, ở trong căn phòng này cũng thiệt cho hắn quá. Trước đây là bởi để tiện quản lý, bây giờ nhắc tới, Đoàn Giai Trạch cân nhắc cẩn thận, đúng là thật sự không có lý do để từ chối.

“Được, thế thì mua thôi!” Đoàn Giai Trạch cũng hạ quyết tâm, “Tìm bữa nào rảnh cùng đi xem.”



Lúc ăn cơm, Đoàn Giai Trạch cũng nói chuyện mình muốn mua nhà với mọi người, chủ yếu là sau này tan làm anh không ở đây nữa, vẫn có chút bất tiện.

“Mua nhà à? Được lắm.” Hữu Tô chen tới đây, nói rằng: “Để tôi mua nhà đối diện hai người nhé, chỗ tiền lần trước nhân tộc cho còn chưa có chỗ tiêu.”

Đoàn Giai Trạch mất một lúc lâu, mới nhớ ra nhân tộc mà Hữu Tô nhắc tới hẳn là cậu chàng bắt nạt Kỳ Tích, đẩy thằng bé xuống hồ bơi, sau đó hình như thảm lắm.

Thiện Tài nghe vậy, cái tai cũng lay động, “Tôi mua tôi mua với.”

Tinh Vệ: “Nhà ven biển à…”

Nhìn các động vật phái tới đang chộn rộn, Lục Áp dùng sức vỗ bàn một cái, ánh mắt như dao lia một vòng, mọi người nhất thời câm như hến.

— Xem ra đạo quân không muốn làm hàng xóm với họ.

Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng cười giảng hòa: “Mọi người cũng không phải là người, ở đâu cũng thuận tiện mà.”

Hữu Tô đảo mắt hai vòng, rúc vào trong sofa, “Tôi chỉ nói vậy thôi, trang trí phiền bỏ xừ, tôi ở ký túc xá rất tốt.”

Bị Lục Áp mạnh mẽ trấn áp, không ai dám đi xem nhà cùng họ, dù họ có muốn mua nhà, nhất định không dám mua cùng một khu với Đoàn Giai Trạch.

Tranh thủ trước hoạt động cuối tháng, Đoàn Giai Trạch có thời gian, cùng Lục Áp đi xem mấy căn nhà.

Trong đó vừa mắt Đoàn Giai Trạch nhất là căn nhà ở gần ga tàu cao tốc mà Lục Áp bảo, cách sân bay không bao xa, đầy đủ công trình đồng bộ, không bằng nội thành sầm uất nhưng cái gì cần có đều có đủ, còn yên tĩnh hơn một chút.

Còn có gác lửng, đúng như mong đợi của Đoàn Giai Trạch, hơn nữa còn là nhà có sẵn, chỉ cần trang trí là được.



Nhân viên bán hàng ở bên cạnh thuyết phục, Đoàn Giai Trạch động lòng, bèn quyết định ở lại đây.

“Anh xem đi, chúng ta ở phòng ngủ tầng dưới, tầng trên cho các con.” Đoàn Giai Trạch nói, đột nhiên bảo, “À, trang trí thì tìm người trong vườn thú đi, làm đồ chơi cho tầng trên.”

Thế nhưng không thể nói với họ là dùng cho nhà mới của Đoàn Giai Trạch, chẳng lẽ để người ta biết anh nuôi cánh cụt trong nhà?

“Tùy em.” Thực ra Lục Áp vẫn cảm thấy không đủ lớn, trước đó hắn kiến nghị Đoàn Giai Trạch mua căn nhà. Nhưng Đoàn Giai Trạch làm người bình thường lớn lên, tác phong đó giờ giản dị, không có vẻ như thích ở trong nhà lớn, không thì hắn đã đi xem biệt thự rồi.

Lục Áp nghe Đoàn Giai Trạch nói ý tưởng của anh cả buổi, cuối cùng tuy rằng đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu. Nhất là khi bây giờ hắn đã biết Đoàn Giai Trạch là Long tộc, không phải Long tộc thích ở nhà rộng hay sao? Còn phải sáng lấp lánh, cứ như cung điện pha lê vậy.

Mua nhà phải tìm công ty trang trí, trong lúc tu sửa, hai người họ lại bất đồng ý kiến.

Đoàn Giai Trạch cảm thấy hoặc là thiết kế theo phong cách đơn giản, không thì tự nhiên như vườn thú của họ cũng được. Mà Lục Áp lại hy vọng căn nhà phải sáng rực rỡ như thái dương, về điểm này gu thẩm mỹ của hắn có chút tương tự vi diệu với Long tộc, biểu hiện cụ thể không giống nhau, nhưng đều muốn nổi trội.

Lục Áp cảm thấy nên nghe theo ý kiến của hắn, lý do rất đầy đủ, hắn là Tam Túc Kim Ô, tuy rằng hắn chưa từng làm tổ, nhưng nên để hắn quyết định.

Đoàn Giai Trạch: “Không phải em không thể thỏa hiệp, nhưng anh muốn phong cách rạng rỡ chói loà, nhân gian không làm ra được hiệu quả như anh mong muốn đâu!”

Anh tìm một vài hình ảnh cho Lục Áp xem, với yêu cầu của Lục Áp, không chỉ cần vật liệu đặc thù, thợ thủ công phải vừa có gu thẩm mỹ, vừa có kiến thức uyên bác — Anh nói anh muốn chạm khắc gỗ Phù Tang, người ta có biết gỗ ấy nó như thế nào đâu.

Đoàn Giai Trạch nghi ngờ nghiêm trọng, ý tưởng của Lục Áp là xây dựng theo phong cách thiên đình yêu tộc, nếu làm như vậy, nhất định cuối cùng sẽ thất vọng.

Thế là, cuối cùng vẫn phải nhờ Chu Phong thiết kế, trang trí cũng móc nối với công ty, vườn thú.

Nhân viên vườn thú còn cho rằng thiết kế cho khu triển lãm của vườn thú khác, trong lòng nói ở đâu nuôi chim cánh cụt, địa phương lại không lớn nhỉ (Ngược lại với vườn thú).

Lúc trang trí cơ bản xong, tầng dưới thì trang trí bình thường, tầng trên một bên trang trí như rừng mưa nhiệt đới, một bên lại kỳ lạ, gam màu lạnh, còn đặt bể bơi phao. Hai bên không có giường, cùng lắm chỉ có vài cái đệm.

Các nhân viên đều cảm thấy kỳ lạ, cái này không giống như cho con người ở?

Giám sát thi công Chu Phong biểu thị, đúng vậy, không phải cho người ở.

Thế nhất định là cho thú cưng rồi, các nhân viên đột nhiên bừng tỉnh, chủ nhân căn nhà này đối xử với thú cưng tốt thật đấy, còn dành riêng một tầng để nuôi chúng. Chỉ là không biết họ nuôi con gì nhỉ?

Chu Phong cười khà khà không nói.

..

Ở bên kia, Linh Hữu sau khi được trang hoàng lộng lẫy, cuối tháng đó đã thu hút được rất nhiều du khách tới.

Trong số họ có rất nhiều du khách “quay lại”, họ từng tới Linh Hữu, sau khi nghe nói nơi đây sang sửa lại, hơn nữa trong tuyên truyền nói là phương thức hòa mình vào tham quan, khiến người ta cảm thấy hứng thú, một lần nữa quay lại thành phố Đông Hải, dù sao đây cũng là mùa cao điểm du lịch ở thành phố Đông Hải, tiện thể nghỉ phép cũng không tồi.

Còn lại là những du khách bị quảng cáo thu hút, quảng cáo khắp nơi như vậy, đúng là đánh động được rất nhiều người.

Giữa đám đông du khách có mới có cũ, Vương Vi Vi không thể không nắm chặt tay chồng mình, mới không bị lạc trong đám đông.

(T/N: Vương Vi Vi xuất hiện chương 14, 19, 46, 107. Fan đời đầu của Linh Hữu, biết tới Linh Hữu do mẹ làm ở đài truyền hình. Lần xuất hiện gần nhất là dắt cháu tới Linh Hữu đúng hôm Kỳ Tích xổng ra đường. Lần đầu tiên tới Linh Hữu đi cùng bạn, nay đã đi cùng chồng rồi)

Họ đã đi từ sớm, muốn tránh đám đông, nhưng tiếc rằng hôm nay ngày nghỉ, mà mọi người cũng không keo kiệt chút thời gian nghỉ ngơi này.

Vợ chồng Vương Vi Vi ngồi xe bus tới, xe bus ở nội thành đi tới thẳng Linh Hữu.

Vừa vào cổng, nhìn rừng trúc rậm rạp bên đường, và các khu triển lãm cách đó không xa, có thể thấy loáng thoáng đường ống động vật, Vương Vi Vi cảm thấy thán phục.

Tuy rằng đã làm việc ở thủ đô, hai ba năm rồi không về thành phố Đông Hải, nhưng Vương Vi Vi vẫn theo dõi vườn thú Linh Hữu trên mạng. Nhưng tới nơi đây vẫn khác với xem trên mạng, càng có thể cảm nhận được sự thay đổi to lớn của nó.

Phó Phong, chồng của Vương Vi Vi là người thủ đô, tới Đông Hải lần thứ ba, lần đầu tiên tới Linh Hữu, anh ta nhìn bản đồ trên tay, hỏi: “Đi tới đâu trước đây?”

Vương Vi Vi nở nụ cười: “Tới khu triển lãm châu Mỹ trước đi.”

Đã lâu rồi không trở lại, Vương Vi Vi cũng phải xem bản đồ mới có thể xác định được phương hướng, lúc cô đi ngang qua đây, còn lấy bức ảnh mình lưu trong điện thoại từ trước ra cho chồng xem: “Lúc nơi này mới mở cửa, em từng tới đây tham quan, khi đó còn nhỏ xíu, cũng không có nhiều khu triển lãm, thậm chí còn phải để chim bay ra ngoài “vẫy khách” cơ.”

Chuyện này Phó Phong chưa từng nghe qua, tuy rằng anh từng xem một vài tin tức về Linh Hữu, nhưng trong ấn tượng của anh, vừa biết đến thì Linh Hữu đã là một vườn thú rất lớn, rất nổi tiếng rồi.

“À phải rồi, còn có một soái ca nữa nhé. Để dụ dỗ mấy du khách kia đi vào, mà á, vé vào cửa khi đó chỉ có mười lăm đồng thôi.”

Phó Phong trêu chọc: “Em nói là chim hay là soái ca cơ.”

Vương Vi Vi liếc mắt nhìn chồng một chút, “Soái ca, nhưng mà anh yên tâm, anh ấy là người của vườn trưởng rồi.”

Họ đi tới một chỗ, Phó Phong bởi vì dậy sớm nên chưa ăn sáng vốn đang gặm bánh mì, bị Vương Vi Vi chợt nhớ ra điều gì đó giật bánh mì đi, gói kỹ lại cất vào trong túi.

“Làm gì vậy?” Phó Phong không hiểu ý hỏi.

“Anh không biết Linh Hữu à? Còn bảo với em là từng bái Bạch Hồ chứ, anh không biết chim sẻ ở đây à?” Vương Vi Vi hỏi ngược lại chồng mình.

Phó Phong mơ hồ, anh cái biết cái không mà thôi.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, Phó Phong hiểu được hành động của vợ mình, trước đó có đặt một tấm biển nhắc nhở, ở đây có ác điểu.

Bên cạnh có một du khách cũng không tra hướng dẫn, không thấy tấm biển nhắc nhở, chim sẻ trên đỉnh đầu bay phần phật xuống, lập tức dạy dỗ, cướp sạch đồ ăn trong tay bọn họ, mức độ hung hãn khiến Phó Phong phải líu lưỡi.

Chim sẻ cướp đồ ăn lại bay lên cành trúc trên cao, hoặc đậu trên mái nhà hưởng thụ bữa ăn, lúc này trong đường ống trong suốt thấp thoáng bóng trúc, một con hổ thình lình xuất hiện, nó gầm lên một tiếng về phía chim sẻ.

“Gầm”, con hổ dán sát vào mặt kính, mà chim sẻ lại sợ hãi trốn ra bốn phía.

Sau khi dọa bầy chim sẻ đi, khiến một vài du khách phải giật mình, con mèo lớn mới nhàn nhã vẫy đuôi, tiếp tục đi về phía trước.

Trong đường ống đặt một lốp xe, trong này có bỏ da dê, có mùi dê, con hổ ôm lốp xe cắn lấy cắn để.

Rất nhiều du khách phía dưới dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn con hổ đang nhào cắn lốp xe.

Vương Vi Vi không ngờ tới cảnh tượng này, tuy rằng cô đọc tin tức tuyên truyền biết được sự tồn tại của đường ống này, nhưng chúa sơn lâm đột nhiên bước ra gầm thét trên đầu, đúng là vẫn khiến người ta nhất thời không phản ứng được.

Cách tham quan này rất hiếm thấy ở trong nước, vợ chồng Vương Vi Vi cùng chụp một bức ảnh ở đường ống mèo bự, sau đó mới tiếp tục tới khu triển lãm châu Mỹ.

Trong khu triển lãm mới được quy hoạch, họ tham quan “tập thể ký túc xá” do bảy loại động vật dạ hầu Brazil, rùa tai đỏ, ếch ương beo.. tạo thành, toàn bộ khu triển lãm có cảm giác trình tự, còn phân bố thực vật.

Bọn họ phải cẩn thận nhìn mới có thể tìm thấy đủ bảy loại động vật. Ví dụ như kỳ nhông châu Mỹ ở nơi cao nhất, dạ hầu Brazil hoạt động trên giá, và mấy loài động vật như rùa tai đỏ ở dưới đất.

Nhân viên chăn nuôi giấu đồ ăn trong góc, động vật không thể không hoạt động bên trong, tìm kiếm khẩu phần ăn ngày hôm nay ở khắp nơi, đồng thời cũng thể hiện sinh hoạt hằng ngày của nó cho con người xem.



Đây là một góc ở vườn thú, mà tồn tại chung một nơi như vậy, động vật có qua có lại, không ở đơn độc trong một địa bàn, như vậy càng gần gũi với hoàn cảnh sinh tồn dã ngoại của chúng hơn.

Các du khách qua lại, nhờ kết hợp với trang trí, khiến họ có cảm giác mình thực sự ở trong rừng.

Cách nuôi dưỡng phức tạp này cũng khiến thời gian dừng chân của các du khách kéo dài hơn, bọn họ cần nhiều thời gian để phỏng đoán những biến hóa trong đó.

Quả nhiên giống như Linh Hữu nói, bọn họ đã thay đổi rất nhiều, cho dù là fan trung thành như Vương Vi Vi, bây giờ cũng có cảm giác gần như không nhận được ra!

Vương Vi Vi kéo tay chồng mình, từ khu triển lãm này đi tới khu triển lãm khác.

Đương nhiên, bọn họ còn phải tới khu triển lãm gấu trúc.

Trong vườn thú thủ đô không thiếu gì gấu trúc, thế nhưng không thể không thừa nhận, nhân khí của Hắc Toàn Phong và Tống Bảo ở Linh Hữu cao hơn một chút.

Vương Vi Vi nhớ lúc mình mới rời khỏi thành phố Đông Hải, Linh Hữu còn chưa có gấu trúc đâu, bọn họ tới rất đúng lúc, hiện tại đang là lúc gấu trúc hoạt động ở bên ngoài.

Trong khi cả vườn thú Linh Hữu đang bừng bừng sục sôi nuôi ghép động vật, đại khái chỉ có những động vật bảo vệ cấp một như gấu trúc, voọc mũi hếch.. là không thay đổi, vẫn hưởng thụ đãi ngộ của riêng mình.

Vợ chồng Vương Vi Vi chen vào trong cùng, chống lấy lan can nhìn xuống. Hình như Linh Hữu cũng đang tiến hành livestream ở đây, biên tập mặc đồ phòng hộ, trong tay cầm máy quay phim, dụ dỗ Tống Bảo chạy theo mình.

Rất hiếm thấy gấu trúc thành niên còn có sức bò lên trên xuống dưới, bảo sao chúng còn được chào đón hơn cả gấu trúc bé. Có người nói nó là gấu trúc có ‘tính’ năng mạnh nhất toàn cầu, cũng không biết có liên hệ trực tiếp với việc nó duy trì vận động hay không.

So với Tống Bảo thì Hắc Toàn Phong lười biếng hơn nhiều, cho dù có ra ngoài, nó cũng chỉ trèo lên cây không động đậy, hơn nữa ngạo mạn quay mông về phía mọi người.

“Cái.. cái mông của em… là của con nào vậy?” Phó Phong không quen thuộc với chúng nó nên hỏi như vậy, ở nhà họ có chiếc lót bàn, phía trên là mông gấu trúc, nói đến cũng thấy kỳ quái, đây lại là goods mà vườn thú chính thức bán.

“Của Tống Bảo đấy.” Vương Vi Vi bình tĩnh trả lời.

“Ồ, phải rồi, anh thấy con kia nặng hơn nhiều.” Phó Phong nói, “Có phải nó từng làm sập cầu trượt không?”

Vương Vi Vi không nhịn được cười, “Đúng rồi, đây chính là chiến tích oanh liệt của nó.”

Hắc Toàn Phong to lớn hơn gấu trúc cùng tuổi nhiều, hình như có lần vườn thú đặt làm cầu trượt mới, nhưng chất lượng quá kém. Hắc Toàn Phong chưa từng chơi cầu trượt, hôm đó đuổi theo Tống Bảo trượt mấy cái, ai dè khiến cầu trượt nứt ra.

—— Chỉ nứt ra mà thôi, nhưng dần dà bị khuếch đại thành sập xuống.

Lần này, biên tập livestream sơ ý, đặt mông ngồi cố định một chỗ, trong tay cầm máy quay phim. Tống Bảo thấy đúng giờ, đi tới ôm lấy chân anh ta, khiến các du khách ngạc nhiên thốt lên, “Túm lấy, túm lấy.”

Biên tập livestream thử chạy ra ngoài, nhưng tiếc là anh ta vừa phải che máy quay, lại vừa phải đối phó sức mạnh của Tống Bảo, đây là chuyện không thể nào.

Hơn nữa từ góc độ này, máy quay của anh ta nhắm ngay gần mặt Tống Bảo, anh ta bị ôm chân nên không lọt vào ống kính, các khán giả xem livestream đang kêu gào xem góc độ này.

Đúng lúc này, Hắc Toàn Phong cử động, bò từ trên cây xuống.

Tống Bảo lập tức buông tha cho biên tập, đi tới dưới thân cây với tốc độ không phù hợp với thân thể tròn vo của nó, đến khi Hắc Toàn Phong cách mặt đất nửa mét, nó liền đứng dậy ôm lấy chân Hắc Toàn Phong.

Hắc Toàn Phong buông lỏng móng vuốt, đặt lên người Tống Bảo, hai con gấu tròn vo cùng nhau lăn tròn, từ dốc thoải lăn xuống, lăn xuống phía dưới trong tiếng hô hưng phấn của các du khách.

Vương Vi Vi ôm ngực, cô cảm thấy mình chỉ cách Tống Bảo có khoảng hai mét mà thôi.

Hai con gấu lăn xuống, đến tường thì dừng lại, nằm trên cỏ, cái bụng hơi nhô lên. Vương Vi Vi có thể nghe thấy hai bên và phía sau liên tục vang lên tiếng màn trập.

Ôi, giống như trong hình ảnh vậy, Tống Bảo thực sự rất bám Hắc Toàn Phong!

Vương Vi Vi đột nhiên có cảm giác vui mừng, có lẽ cô bị các blogger trên mạng lừa nhiều quá rồi, phải xem nhiều thứ không giống với thực tế. Mà Tống Bảo và Hắc Toàn Phong quá real, đây chính là chân ái!!!

Ngắm Tống Bảo và Hắc Toàn Phong đi ra, trong tay Vương Vi Vi có thêm đồ trang sức mua từ quầy lưu niệm, mặt là hai con gấu trúc, một con ôm chân một con khác, hiển nhiên đây là Hắc Toàn Phong và Tống Bảo.

“Tống Bảo của em đã có con rồi, sao vẫn còn đáng yêu thế cơ chứ.” Vương Vi Vi cảm thán, lại nghe thấy tiếng ầm ĩ, ló đầu nhìn sang, hóa ra phía trước là khu chăn nuôi gấu trúc đỏ, gấu trúc đỏ đang đuổi theo con chim công được ghép cùng một buồng với nó —— đương nhiên là công lam.

Không cần xem nhiều cũng lập tức biết được, thủ phạm thực sự gây nên cuộc chiến giữa gấu trúc đỏ và công lam là một chàng trai mặc áo khoác màu ngọc lam, anh ta đang dùng hòn đá đập gấu trúc đỏ.

Chàng trai này rất đẹp trai, vẻ đẹp vượt giới tính, thế nhưng một anh chàng đẹp trai ngời ngời như vậy lại đang bắt nạt động vật nhỏ!

Chẳng mấy chốc, một cái đầu xoăn lao tới, gạt tay chàng trai này ra, còn chỉ vào anh ta nói mấy câu.

Chàng trai này vốn định đáp trả, nhưng quay đầu trông thấy một anh chàng đầu nhuộm highlight đỏ vàng, dường như hơi do dự, chỉ vào họ mấy cái, lại trợn trừng mắt lườm con gấu trúc đỏ, bỏ đi dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Vương Vi Vi được hai người này giúp nhớ lại, “Kia chính là soái ca “vẫy khách” ngoài cổng hồi trước đấy! Người còn lại là vườn trưởng của họ!”

Phó Phong nhìn qua, nhớ tới lời vợ mình nói, “Anh còn tưởng vườn trưởng là nữ chứ, té ra là nam à, hai người họ là một đôi à?”

“Đúng vậy. Hồi trước em chẳng nhìn ra ý..” Vương Vi Vi lẩm bẩm nói, “Mới đầu em thấy dáng vẻ vườn trưởng trên bản tin địa phương cảm thấy không tồi, nên mới chú ý tới anh ấy.”

Phó Phong đã biết thuộc tính nhan khống của vợ mình từ trước, nhún vai nói: “Nghĩ về điểm tốt thì, có lẽ khi đó anh ấy còn chưa cong đâu.”

………

“Con công khốn nạn, cắt khẩu phần ăn của tên ấy đi!” Lục Áp nhìn Khổng Tuyên bỏ đi, còn giựt dây Đoàn Giai Trạch.

“Thôi, cắt khẩu phần ăn thì có ích gì chứ, anh ta ích cốc từ lâu rồi.” Đoàn Giai Trạch nói.

Lục Áp: “Đây chỉ là một loại tượng trưng, tên ấy phải bị trừng phạt, chứ không phải vấn đề ăn có no hay không.”

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, “Kể cũng đúng, được rồi.”

Đoàn Giai Trạch kéo Lục Áp trở về, hôm nay rất đông du khách, Đoàn Giai Trạch phải đi nghe điện thoại liên tục. Đi được nửa đường, anh gặp một nhân viên hậu cần, đối phương vừa nhìn thấy anh liền nói: “Chào vườn trưởng, phải rồi, vườn trưởng à, tủ đông lớn mà anh dặn em mua đã tới rồi, bảo người ta chuyển tới nhà hàng nhé?”

“Đến rồi à? Không, cứ để tạm ở đó, một thời gian nữa vận chuyển tới nhà mới của tôi.” Đoàn Giai Trạch nói.

“Dạ?” Nhân viên sững sờ, sau đó vội vã gật đầu, “À vâng, được rồi.”

Trong lòng anh ta thầm nói, sao lại mua tủ đông lớn để trong nhà chứ, vườn trưởng cần đặt bao nhiêu đồ đông lạnh vậy? Lúc anh ấy dặn cậu đặt hàng, cậu còn tưởng dùng cho bếp ở nhà hàng chứ!

Đoàn Giai Trạch tiếp bước, anh giải thích với Lục Áp: “Em đặt một cái tủ đông. Tuy rằng Kỳ Tích có thể sinh hoạt ở nhiệt độ thường, nhưng dù sao nó cũng là cánh cụt hoàng đế, lúc thằng bé ở nhà cần hơi lạnh thì sao? Điều hòa của chúng ta không thể chỉnh nhiệt độ thấp như vậy, cũng không thể cứ nhét vào tủ lạnh mãi được đúng không? Mất thể diện quá.”

Lục Áp suy nghĩ hồi lâu, nói rằng: “Tủ đông với tủ lạnh.. khác nhau lắm à?”

Đoàn Giai Trạch: “…….Cũng không thể nhét vào trong tủ lạnh mãi được, chật quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook