Chương 3: Lục Cẩn Đông
Kiều
15/06/2023
Đồng hồ sinh học của Nhiễm Hi luôn rất đúng, dù tối hôm qua có uống rượu nhưng sáng hôm nay đúng 6 giờ cô vẫn thức dậy như thường lệ. Khoát lên mình áo sơ mi trắng quần suông dài màu đen, đi giày cao gót, từ một cô gái xinh đẹp trở thành người phụ nữ quyến rũ, Nhiễm Hi ra khỏi phòng là 6h30, Chu Khiết vẫn còn đang ngủ, cô chuẩn bị bữa sáng là sữa tươi bánh mì với trứng, viết một tờ giấy để lên bàn rồi ra ngoài.
Công ty con của QH cách nhà cô không xa lắm, đi xe 20 phút là tới, cô không vội đến công ty mà đi về hướng ngược lại, tầm 15 phút Nhiễm Hi đỗ xe trước một con hẻm, xuống xe đi vào trong, bên trong con hẻm vắng vẻ hai bên toàn là cây xanh, dưới chân là lá khô, cô đi sâu vào trong được một lúc thì dừng lại trước cửa một ngôi nhà gỗ bên cạnh còn có một con suối nhỏ, Nhiễm Hi bước lên gõ lên cánh cửa gỗ ba cái, một lúc lâu sau mới có người mở cửa, người phụ nữ khoảng tầm 40 nhưng lại trẻ trung xinh đẹp, trên người diện sườn xám thêu hoa, nhìn thấy cô gái trẻ bên ngoài thì cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ nở nụ cười vui vẻ
" Cháu về rồi "
" Vâng, cô khoẻ chứ ạ "
" Như trước thôi, cháu uống trà hay mua trà "
" Hai túi trà bách thảo "
Người phụ nữ gật đầu, mở rộng cửa để cô đi vào trong
" Cháu chờ một lát "
Nhiễm Hi cũng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ở đó còn có ấm trà đang bốc khói, hương thơm dễ chịu, tiếng suối chảy êm tai, cô thích nhất là đến đây ngồi ở chỗ này cho dù lòng có muộn phiền như thế nào, chỉ cần im lặng ngồi ở đây thì đều sẽ rất thoải mái.
Chỉ một chút, người phụ nữ kia đi ra trên tay còn cầm thêm hai chiếc túi giấy, đặt trước mặt cô mỉm cười dịu dàng
" Mang về cho ông bà sao "
" Vâng, họ rất thích trà ở chỗ cô "
" Cái này cô tặng cháu, không cần trả tiền "
Nhiễm Hi cũng không từ chối, ai nhìn vào sẽ nghĩ rằng sống trong căn nhà gỗ nhỏ thế này chắc hẳn cuộc sống rất khó khăn, nhưng chỉ có cô biết người phụ nữ này là một trường hợp khác
_______
Rời khỏi con hẻm, cô lái xe quay trở lại công ty, tới nơi cũng là 7h30, đỗ xe vào hầm giữ, lấy từ trong túi xách ra một cái kính râm đeo vào, tràn đầy năng lượng bước vào công ty. Trong công ty bỗng xuất hiện một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất ngay lập tức thu hút không ít ánh nhìn, Nhiễm Hi cũng không để ý, đi đến bàn tiếp tân
" Tôi đến gặp Tổng giám đốc Nhiễm "
Tiếp tân là một cô gái trẻ tầm 27 28 tuổi, thân hình hơi mũm mĩm, nhìn thấy cô thì hơi ngẩn ra, đến khi cô gõ nhẹ lên bàn thì cô ấy mới hoàn hồn
" Có hẹn trước không ạ? "
" Có "
" Cô tên là gì? "
" Nhiễm Hi "
" Đợi tôi một lát "
Thư An cúi đầu chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay đang gõ phím dường như nhớ ra cái gì đó mà dừng lại, cô ấy ngẩng phắc đầu dậy
" Nhiễm tiểu thư, cô là em gái tổng giám đốc? "
Nhiễm Hi không nhịn được cười, nhướng mày, khẽ gật đầu
" Thất lễ rồi, em đưa chị lên trên nhé "
" Không cần rắc rối như vậy, tôi tự đi được, tạm biệt "
Nói rồi quay lưng đi về phía thang máy, để lại gương mặt trồng cây si của cô tiếp tân
" Chị ấy đẹp quá đi mất, còn hơn cả minh tinh trên màn ảnh "
_____
Phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng 5, Nhiễm Hi rời khỏi thang máy, vừa hay đối diện với trợ lí của anh cô Khương Trung
" Anh Khương, lâu rồi không gặp "
Khương Trung năm nay cũng gần 30, làm trợ lí cho anh cô từ những ngày đầu tiên, chuyện gia đình hay công việc của anh cô anh ấy cũng có ít nhiều biết được
" Cô Nhiễm, cô đến rồi, may quá, cô mau vào trong đi "
Trán Khương Trung đổ đầy mồ hôi cho thấy anh ta đang căng thẳng, cô cũng không hỏi nhiều đáp một tiếng rồi đi vào trong. Cửa phòng đẩy ra làm gián đoạn cuộc đối thoại của hai người đàn ông, khung cảnh mà cô nhìn thấy khi bước vào phòng chính là anh trai cô Nhiễm Quân Bách đang tức giận, trên tay là ly nước vừa uống cạn có vẻ là muốn hạ hoả, đối diện còn có một người khác, Nhiễm Hi nhìn qua vừa hay chạm phải ánh mắt của người đàn ông, trong khoảnh khắc đó cô có hơi hoảng sợ, ánh mắt đó lạnh lùng, u ám, thậm chí còn có sự tàn khốc, Nhiễm Hi nhanh chóng dời mắt, bước vào bên trong, nhìn vào Nhiễm Quân Bách cô khẽ hỏi
" Có chuyện gì vậy? "
Nhìn thấy cô sự khó chịu trong lòng anh cũng bay mất, mỉm cười dịu dàng, vẫy tay cô đến ngồi bên cạnh mình
" Hi Hi, mau đến đây, anh có pha nước cam cho em rồi này "
Nhiễm Hi đi đến ngồi bên cạnh anh, nhận lấy ly nước cam, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông kia, anh ta quá đẹp, nét đẹp quá hoàn hảo, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt lạnh lùng, đường khuôn cằm đúng là rất gợi cảm, còn có một ánh mắt biết mê hoặc phụ nữ, một người đàn ông trông vẻ dịu dàng ôn hòa nhưng nhìn người phải nhìn vào mắt, mắt người này rất sâu rất đậm, không dễ gần, có thêm sự xa cách.
Cùng lúc đó, Lục Hàn Tước cũng đâng đánh giá cô, ấn tượng đầu tiên chính là xinh đẹp, quyến rũ, thông minh và sắc sảo, cô có đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt sắc bén, nhìn vào đôi mắt ấy cứ như bị nhìn thấy tâm tư vậy
Nhiễm Quân Bách cũng nhận ra ánh mắt của hai người, ngay lập tức không vui, lên tiếng
" Lục tổng, nhìn chằm chằm em gái tôi như thế có hơi không phải phép nhỉ? "
Lục Cẩn Đông luyến tiếc rời ánh mắt khỏi người cô, khẽ cười, gật đầu nói
" Là do cô ấy có sức hút đối với tôi "
Nhiễm Quân Bách ngay lập tức ngẹn họng, người ta đang khen em gái anh, anh không thể chửi người được
" Vị này là? "
Giọng nói nhẹ nhàng của Nhiễm Hi cắt đứt sự giằng co của hai người, Nhiễm Quân Bách đang định lên tiếng nhưng vẫn là chậm một bước
" Tên tôi là Lục Cẩn Đông "
Người đàn ông có giọng nói ấm áp nhưng lạnh lẽo, một câu nói bình thường nhưng lại đem đến một sức ép vô hình, anh nói rất chậm rãi như thể muốn cô phải ghi nhớ thật rõ cái rên này vậy, vĩnh viễn không thể quên
Công ty con của QH cách nhà cô không xa lắm, đi xe 20 phút là tới, cô không vội đến công ty mà đi về hướng ngược lại, tầm 15 phút Nhiễm Hi đỗ xe trước một con hẻm, xuống xe đi vào trong, bên trong con hẻm vắng vẻ hai bên toàn là cây xanh, dưới chân là lá khô, cô đi sâu vào trong được một lúc thì dừng lại trước cửa một ngôi nhà gỗ bên cạnh còn có một con suối nhỏ, Nhiễm Hi bước lên gõ lên cánh cửa gỗ ba cái, một lúc lâu sau mới có người mở cửa, người phụ nữ khoảng tầm 40 nhưng lại trẻ trung xinh đẹp, trên người diện sườn xám thêu hoa, nhìn thấy cô gái trẻ bên ngoài thì cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ nở nụ cười vui vẻ
" Cháu về rồi "
" Vâng, cô khoẻ chứ ạ "
" Như trước thôi, cháu uống trà hay mua trà "
" Hai túi trà bách thảo "
Người phụ nữ gật đầu, mở rộng cửa để cô đi vào trong
" Cháu chờ một lát "
Nhiễm Hi cũng rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ở đó còn có ấm trà đang bốc khói, hương thơm dễ chịu, tiếng suối chảy êm tai, cô thích nhất là đến đây ngồi ở chỗ này cho dù lòng có muộn phiền như thế nào, chỉ cần im lặng ngồi ở đây thì đều sẽ rất thoải mái.
Chỉ một chút, người phụ nữ kia đi ra trên tay còn cầm thêm hai chiếc túi giấy, đặt trước mặt cô mỉm cười dịu dàng
" Mang về cho ông bà sao "
" Vâng, họ rất thích trà ở chỗ cô "
" Cái này cô tặng cháu, không cần trả tiền "
Nhiễm Hi cũng không từ chối, ai nhìn vào sẽ nghĩ rằng sống trong căn nhà gỗ nhỏ thế này chắc hẳn cuộc sống rất khó khăn, nhưng chỉ có cô biết người phụ nữ này là một trường hợp khác
_______
Rời khỏi con hẻm, cô lái xe quay trở lại công ty, tới nơi cũng là 7h30, đỗ xe vào hầm giữ, lấy từ trong túi xách ra một cái kính râm đeo vào, tràn đầy năng lượng bước vào công ty. Trong công ty bỗng xuất hiện một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất ngay lập tức thu hút không ít ánh nhìn, Nhiễm Hi cũng không để ý, đi đến bàn tiếp tân
" Tôi đến gặp Tổng giám đốc Nhiễm "
Tiếp tân là một cô gái trẻ tầm 27 28 tuổi, thân hình hơi mũm mĩm, nhìn thấy cô thì hơi ngẩn ra, đến khi cô gõ nhẹ lên bàn thì cô ấy mới hoàn hồn
" Có hẹn trước không ạ? "
" Có "
" Cô tên là gì? "
" Nhiễm Hi "
" Đợi tôi một lát "
Thư An cúi đầu chăm chú nhìn màn hình máy tính, tay đang gõ phím dường như nhớ ra cái gì đó mà dừng lại, cô ấy ngẩng phắc đầu dậy
" Nhiễm tiểu thư, cô là em gái tổng giám đốc? "
Nhiễm Hi không nhịn được cười, nhướng mày, khẽ gật đầu
" Thất lễ rồi, em đưa chị lên trên nhé "
" Không cần rắc rối như vậy, tôi tự đi được, tạm biệt "
Nói rồi quay lưng đi về phía thang máy, để lại gương mặt trồng cây si của cô tiếp tân
" Chị ấy đẹp quá đi mất, còn hơn cả minh tinh trên màn ảnh "
_____
Phòng Tổng giám đốc nằm ở tầng 5, Nhiễm Hi rời khỏi thang máy, vừa hay đối diện với trợ lí của anh cô Khương Trung
" Anh Khương, lâu rồi không gặp "
Khương Trung năm nay cũng gần 30, làm trợ lí cho anh cô từ những ngày đầu tiên, chuyện gia đình hay công việc của anh cô anh ấy cũng có ít nhiều biết được
" Cô Nhiễm, cô đến rồi, may quá, cô mau vào trong đi "
Trán Khương Trung đổ đầy mồ hôi cho thấy anh ta đang căng thẳng, cô cũng không hỏi nhiều đáp một tiếng rồi đi vào trong. Cửa phòng đẩy ra làm gián đoạn cuộc đối thoại của hai người đàn ông, khung cảnh mà cô nhìn thấy khi bước vào phòng chính là anh trai cô Nhiễm Quân Bách đang tức giận, trên tay là ly nước vừa uống cạn có vẻ là muốn hạ hoả, đối diện còn có một người khác, Nhiễm Hi nhìn qua vừa hay chạm phải ánh mắt của người đàn ông, trong khoảnh khắc đó cô có hơi hoảng sợ, ánh mắt đó lạnh lùng, u ám, thậm chí còn có sự tàn khốc, Nhiễm Hi nhanh chóng dời mắt, bước vào bên trong, nhìn vào Nhiễm Quân Bách cô khẽ hỏi
" Có chuyện gì vậy? "
Nhìn thấy cô sự khó chịu trong lòng anh cũng bay mất, mỉm cười dịu dàng, vẫy tay cô đến ngồi bên cạnh mình
" Hi Hi, mau đến đây, anh có pha nước cam cho em rồi này "
Nhiễm Hi đi đến ngồi bên cạnh anh, nhận lấy ly nước cam, ánh mắt vẫn không rời khỏi người đàn ông kia, anh ta quá đẹp, nét đẹp quá hoàn hảo, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt lạnh lùng, đường khuôn cằm đúng là rất gợi cảm, còn có một ánh mắt biết mê hoặc phụ nữ, một người đàn ông trông vẻ dịu dàng ôn hòa nhưng nhìn người phải nhìn vào mắt, mắt người này rất sâu rất đậm, không dễ gần, có thêm sự xa cách.
Cùng lúc đó, Lục Hàn Tước cũng đâng đánh giá cô, ấn tượng đầu tiên chính là xinh đẹp, quyến rũ, thông minh và sắc sảo, cô có đôi mắt rất đẹp, một đôi mắt sắc bén, nhìn vào đôi mắt ấy cứ như bị nhìn thấy tâm tư vậy
Nhiễm Quân Bách cũng nhận ra ánh mắt của hai người, ngay lập tức không vui, lên tiếng
" Lục tổng, nhìn chằm chằm em gái tôi như thế có hơi không phải phép nhỉ? "
Lục Cẩn Đông luyến tiếc rời ánh mắt khỏi người cô, khẽ cười, gật đầu nói
" Là do cô ấy có sức hút đối với tôi "
Nhiễm Quân Bách ngay lập tức ngẹn họng, người ta đang khen em gái anh, anh không thể chửi người được
" Vị này là? "
Giọng nói nhẹ nhàng của Nhiễm Hi cắt đứt sự giằng co của hai người, Nhiễm Quân Bách đang định lên tiếng nhưng vẫn là chậm một bước
" Tên tôi là Lục Cẩn Đông "
Người đàn ông có giọng nói ấm áp nhưng lạnh lẽo, một câu nói bình thường nhưng lại đem đến một sức ép vô hình, anh nói rất chậm rãi như thể muốn cô phải ghi nhớ thật rõ cái rên này vậy, vĩnh viễn không thể quên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.