Chương 17: Quá khứ.
Rid
22/10/2023
"Tôi đi làm về mệt, bao nhiêu căng thẳng, cô là vợ mà không an ủi được gì thì thôi!"
"Anh thì nghĩ tôi không mệt như anh ấy? Về đến nhà là chỉ biết quát ầm lên."
Khi tôi còn bé,
Bố mẹ đã rất hay cãi nhau.
Mỗi lần như vậy, tôi chỉ có thể sợ hãi chạy đến khóc lóc với bác bảo vệ, vì có khóc lóc với bố mẹ, bố mẹ cũng chẳng để tâm đến tôi.
"Bây giờ nếu bố mẹ ly hôn, con ở với ai?"
Tôi cũng từng thấy rất sợ mỗi khi mẹ hỏi câu đó.
Nhưng khi câu hỏi đó được lặp lại theo từng năm từng tháng, như đồng hành cùng sự trưởng thành của tôi, tôi đã bắt đầu cảm thấy nó thật nhàm chán.
"Nếu ở bên nhau mà không cảm thấy hạnh phúc thì hãy buông tha cho nhau đi!"
Tôi đã nhiều lần muốn được hét lên như thế.
Nhưng rồi vẫn chẳng thể nói, vì tôi nghĩ rằng điều khiến bố mẹ tôi níu kéo nhau, cố tìm hiểu nhau lại từ đầu, chấp nhận tha thứ cho nhau là vì họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Nhưng làm lành, tha thứ...
Cũng chỉ để một ngày không xa mẹ khóc với tôi và hỏi rằng: "Bố với mẹ mà ly hôn, con ở với ai?".
Lý do cuộc hôn nhân này vẫn tiếp tục họ đưa ra chính là: tôi.
Họ muốn cho tôi một gia đình có đủ cả cha cả mẹ. Họ muốn những điều tốt nhất cho con cái của họ. Họ không muốn con gái họ ra đường bị bạn bè bêu rếu là có bố mẹ ly hôn. Và cả chính danh dự của họ nữa.
Tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó, vì bố mẹ đã nghĩ đến tôi.
Nhưng việc bố mẹ vẫn sống chung khiến tôi không hạnh phúc.
Việc bố mẹ vẫn ở với nhau khiến mẹ tôi luôn tìm đến tôi, không phải để nói những lời yêu thương, để tâm sự hay chơi đùa, mẹ tìm đến tôi chỉ để khóc sướt mướt, và cả trút giận:
"Tao với bố mày mà ly hôn thì mày ở với ai?"
Hôn nhân thật rắc rối.
"Ở với ai cũng được. Bố mẹ ly hôn đi, con không sao cả"
Khi quá quen với mọi chuyện thì tôi mới thấy: Người lớn sao mà phiền phức quá.
Bố và mẹ rất giống nhau, đều là những người lãnh đạo sở hữu "cái tôi" quá lớn, có lẽ vì sự giống nhau ấy mà ngay từ đầu, họ chỉ hợp làm những người bạn.
Đến năm tôi học lớp bảy thì bố mẹ sống ly thân, tôi và mẹ thì sống ở nhà hiện tại, còn bố thì dọn đi nơi khác, cụ thể là nơi nào thì tôi cũng không rõ, nhưng có những lúc rảnh, bố vẫn về thăm tôi.
Tuy chưa ly hôn hẳn nhưng may mắn là sau khi hai người ra ở riêng, cuộc sống của tôi yên ổn hơn nhiều, mẹ dạo này cũng vui vẻ hơn, không còn cáu gắt vô cớ với tôi, cũng dành chút thời gian rảnh hiếm hoi của mình để nói chuyện và hỏi tôi mấy cái lặt vặt.
Hay những lúc mệt mỏi, chịu áp lực ở công ty, mẹ sẽ nghỉ ngơi thư giãn, chứ không còn bị chèn thêm áp lực bởi những câu nói mỉa của bố, để rồi lại cãi nhau và lại khóc.
___
- Mẹ tớ bảo con người sống phải có tình yêu chứ? Như trong chuyện cổ tích ấy!
Năm lớp hai, bạn học nào đó đã từng nói với tôi như vậy khi kể về tình yêu.
- Không có tình yêu thì vẫn sống được\, cậu có thể sống một mình cả đời cũng không sao. Hoàng tử và công chúa chỉ yêu nhau lúc đầu thôi\, sau này họ sẽ không hạnh phúc\, đấy là do cậu không biết.
- Họ sẽ yêu nhau và hạnh phúc mãi mãi.
- Tớ chỉ muốn cậu biết sự thật thôi\, họ sẽ không bao gi...
- Linh là đồ máu lạnh\, sao cậu lại trù ẻo vào hạnh phúc của người khác?!
-...?
Tôi chẳng hiểu tôi đã nói gì sai mà con bé đó khóc lóc bỏ chạy.
Đến năm lớp chín, tôi bắt đầu yêu đương.
- V..vậy nên...mày hẹn hò với tao nhé?
Một cậu con trai đã bẽn lẽn đứng trước mặt tôi, và nói ra những lời như thế.
- Ừm.
Tôi đồng ý lời tỏ tình của đối phương, dù tôi chẳng có tí cảm xúc nào với cậu ấy.
Vậy tại sao tôi lại đồng ý?
- Nhật Linh. Thật ra mày không hề thích tao đúng không?
Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi như thế vào ngày thứ tư hẹn hò.
- Ừm - Tôi thành thật.
- Vậy tại sao mày lại đồng ý?
- Vì tao không muốn bị ghét.
Như thế, khi chưa đầy một tuần, tôi và cậu bạn kia chia tay, nhưng tôi và cậu ta không trở thành mối quan hệ cạch mặt nhau như tôi tưởng tượng, chúng tôi trở lại làm bạn.
Mà...Giờ nghĩ lại thì, chắc cậu ta là tình đầu cũng là tình cuối luôn rồi, người như tôi không hợp mấy vụ yêu đương các kiểu đâu...
"Anh thì nghĩ tôi không mệt như anh ấy? Về đến nhà là chỉ biết quát ầm lên."
Khi tôi còn bé,
Bố mẹ đã rất hay cãi nhau.
Mỗi lần như vậy, tôi chỉ có thể sợ hãi chạy đến khóc lóc với bác bảo vệ, vì có khóc lóc với bố mẹ, bố mẹ cũng chẳng để tâm đến tôi.
"Bây giờ nếu bố mẹ ly hôn, con ở với ai?"
Tôi cũng từng thấy rất sợ mỗi khi mẹ hỏi câu đó.
Nhưng khi câu hỏi đó được lặp lại theo từng năm từng tháng, như đồng hành cùng sự trưởng thành của tôi, tôi đã bắt đầu cảm thấy nó thật nhàm chán.
"Nếu ở bên nhau mà không cảm thấy hạnh phúc thì hãy buông tha cho nhau đi!"
Tôi đã nhiều lần muốn được hét lên như thế.
Nhưng rồi vẫn chẳng thể nói, vì tôi nghĩ rằng điều khiến bố mẹ tôi níu kéo nhau, cố tìm hiểu nhau lại từ đầu, chấp nhận tha thứ cho nhau là vì họ vẫn còn yêu nhau rất nhiều.
Nhưng làm lành, tha thứ...
Cũng chỉ để một ngày không xa mẹ khóc với tôi và hỏi rằng: "Bố với mẹ mà ly hôn, con ở với ai?".
Lý do cuộc hôn nhân này vẫn tiếp tục họ đưa ra chính là: tôi.
Họ muốn cho tôi một gia đình có đủ cả cha cả mẹ. Họ muốn những điều tốt nhất cho con cái của họ. Họ không muốn con gái họ ra đường bị bạn bè bêu rếu là có bố mẹ ly hôn. Và cả chính danh dự của họ nữa.
Tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó, vì bố mẹ đã nghĩ đến tôi.
Nhưng việc bố mẹ vẫn sống chung khiến tôi không hạnh phúc.
Việc bố mẹ vẫn ở với nhau khiến mẹ tôi luôn tìm đến tôi, không phải để nói những lời yêu thương, để tâm sự hay chơi đùa, mẹ tìm đến tôi chỉ để khóc sướt mướt, và cả trút giận:
"Tao với bố mày mà ly hôn thì mày ở với ai?"
Hôn nhân thật rắc rối.
"Ở với ai cũng được. Bố mẹ ly hôn đi, con không sao cả"
Khi quá quen với mọi chuyện thì tôi mới thấy: Người lớn sao mà phiền phức quá.
Bố và mẹ rất giống nhau, đều là những người lãnh đạo sở hữu "cái tôi" quá lớn, có lẽ vì sự giống nhau ấy mà ngay từ đầu, họ chỉ hợp làm những người bạn.
Đến năm tôi học lớp bảy thì bố mẹ sống ly thân, tôi và mẹ thì sống ở nhà hiện tại, còn bố thì dọn đi nơi khác, cụ thể là nơi nào thì tôi cũng không rõ, nhưng có những lúc rảnh, bố vẫn về thăm tôi.
Tuy chưa ly hôn hẳn nhưng may mắn là sau khi hai người ra ở riêng, cuộc sống của tôi yên ổn hơn nhiều, mẹ dạo này cũng vui vẻ hơn, không còn cáu gắt vô cớ với tôi, cũng dành chút thời gian rảnh hiếm hoi của mình để nói chuyện và hỏi tôi mấy cái lặt vặt.
Hay những lúc mệt mỏi, chịu áp lực ở công ty, mẹ sẽ nghỉ ngơi thư giãn, chứ không còn bị chèn thêm áp lực bởi những câu nói mỉa của bố, để rồi lại cãi nhau và lại khóc.
___
- Mẹ tớ bảo con người sống phải có tình yêu chứ? Như trong chuyện cổ tích ấy!
Năm lớp hai, bạn học nào đó đã từng nói với tôi như vậy khi kể về tình yêu.
- Không có tình yêu thì vẫn sống được\, cậu có thể sống một mình cả đời cũng không sao. Hoàng tử và công chúa chỉ yêu nhau lúc đầu thôi\, sau này họ sẽ không hạnh phúc\, đấy là do cậu không biết.
- Họ sẽ yêu nhau và hạnh phúc mãi mãi.
- Tớ chỉ muốn cậu biết sự thật thôi\, họ sẽ không bao gi...
- Linh là đồ máu lạnh\, sao cậu lại trù ẻo vào hạnh phúc của người khác?!
-...?
Tôi chẳng hiểu tôi đã nói gì sai mà con bé đó khóc lóc bỏ chạy.
Đến năm lớp chín, tôi bắt đầu yêu đương.
- V..vậy nên...mày hẹn hò với tao nhé?
Một cậu con trai đã bẽn lẽn đứng trước mặt tôi, và nói ra những lời như thế.
- Ừm.
Tôi đồng ý lời tỏ tình của đối phương, dù tôi chẳng có tí cảm xúc nào với cậu ấy.
Vậy tại sao tôi lại đồng ý?
- Nhật Linh. Thật ra mày không hề thích tao đúng không?
Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi như thế vào ngày thứ tư hẹn hò.
- Ừm - Tôi thành thật.
- Vậy tại sao mày lại đồng ý?
- Vì tao không muốn bị ghét.
Như thế, khi chưa đầy một tuần, tôi và cậu bạn kia chia tay, nhưng tôi và cậu ta không trở thành mối quan hệ cạch mặt nhau như tôi tưởng tượng, chúng tôi trở lại làm bạn.
Mà...Giờ nghĩ lại thì, chắc cậu ta là tình đầu cũng là tình cuối luôn rồi, người như tôi không hợp mấy vụ yêu đương các kiểu đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.