Chương 10: Sự cố kiểm tra.
Rid
22/10/2023
Bài thuyết trình của chúng tôi thành công ngoài sức tưởng tưởng, từ kịch bản, đến edit, đến thuyết trình đều vượt qua cả yêu cầu nên cô giáo phang ngay cho chúng tôi mỗi đứa một con điểm mười vào sổ.
Thằng Phong Sida với con Thảo Anh vẫn rưng rưng nãy giờ, vì đây là lần đầu tiên chúng nó được mười văn, thấy mấy đứa chúng nó vui như thế (và đã quên đi cơn đói do thằng Nhật Minh không mở quầy) thì tôi cũng nhẹ nhõm hơn.
- Vậy giờ các em lôi giấy ra chúng ta kiểm tra 15 phút môn văn nhé!
Hớ...Gì ác dữ vậy...?
- Thôi bỏ mẹ... - Phong Sida tắt hẳn nụ cười.
- Có ôn cái mẹ gì đầu...
- Chết mẹ tao rồi...
- Mẹ nó...
Nhìn là biết chúng nó còn sang chấn tâm lý hơn cả tôi.
- Chúng mày nhớ mẹ vậy cơ à?
Như còn chút lòng thương cuối cùng, cô giáo dạy văn của chúng tôi cho thêm năm phút để lôi sách ra ôn lại bài lần cuối.
Nhưng trong năm phút quý giá ấy, thằng Phong Sida nhất quyết không lôi sách vở ra học lại mà ngồi bàn mưu hèn kế bẩn với bọn tôi.
- Bây giờ từng đứa khai điểm tổng kết văn năm lớp chín ra để tao xem xét kế hoạch\, tao thì được 6.9 trung bình văn nên hết cứu rồi.
- Tao khá hơn mày đâu\, có 7.2 thôi...- Con Thảo Anh thở dài - Mai với Huy thì sao?
- Tao với thằng Huy đều 7.5\, giờ nhóm mình chỉ còn hai đứa kia gánh được.
"Hai đứa kia" thì còn ai khác. Chúng nó hướng mắt về tôi và thằng Nhật Minh, như thể nhìn thấy ánh sáng của Đảng, của sự cứu rỗi kiếp sống có thù với văn khốn khổ của chúng nó.
- Nhưng điểm trung bình văn tao cũng có mỗi 8.9.
- Thế là đủ gánh rồi - Mắt thằng Huy sáng rực lên\, có lẽ nó đang hạnh phúc lắm khi được ngồi cạnh Nhật Minh - Tao chỉ cần mày gánh tao tám điểm thôi Minh.
- Mà cho tao hỏi chút\, Nhật Linh trung bình lớp 9 văn bao nhiêu vậy.
- Không phải lo\, văn nó 9.8 cơ\, mà bọn mình còn ngồi bàn cuối\, tao có giở phao với hỏi bài có khi cũng ngon ơ! - Thằng Phong Sida cười nham hiểm.
*À mà khuyên các độc giả không học theo Phong Sida nha\, con tác giả bộ này chỉ muốn sống bình yên thôi chứ không muốn bị phốt vì truyện truyền bá tư tưởng lệch lạc các thứ đâu =)))*
Vậy thì, kế hoạch của thằng Phong Đại khái là: nếu bài dễ thì tôi và Nhật Minh cố làm trong năm phút rồi lập dàn ý cho chúng nó. Còn nếu đề khó quá, đến nỗi tôi cũng phải mất đến mười phút hoặc hơn thì chúng nó bỏ cuộc, chấp nhận viết bừa. Có nghĩa thằng Phong Sida muốn nói: Đối với tôi và Nhật Minh đây là trận đấu không có từ thua, còn đối với bốn đứa chúng nó, đây là một ván cược.
- Cô bắt đầu đọc đề\, thời gian ôn lại kiến thức kết thúc\, tất cả lôi hết giấy kiểm tra ra.
Tưởng làm nhanh nhanh là được ngủ ngon, nhưng giờ còn phải gánh lũ bạn nữa. May là đề bài không quá khó, chỉ là phân tích hai dòng thơ ngắn, thuộc trường hợp đầu thằng Phong Sida nói. Tôi và Nhật Minh có khả năng làm xong trong năm phút, còn mấy đứa kia thì giả bộ vừa viết viết vừa liếc cô.
Nhưng cô giáo văn của chúng tôi coi dễ, vừa coi vừa lướt điện thoại, kèo này học sinh thắng chắc. Còn tôi vừa hoàn thành bài của mình thì không có thời gian soát lại mà vội lấy một tờ giấy khác ra, cố nghĩ cho chúng nó cái dàn ý hay hay rồi ngoáy vội, không đọc được thì do số chúng nó hết cứu thôi. Viết xong thì lén đưa dưới gầm bàn, thành công đưa tờ phao cho Thảo Anh. Giờ thì còn viết thêm một tờ cho thằng Phong nữa, nhưng tôi chưa kịp viết, thì một tờ giấy khác đã được truyền xuống từ bàn trên.
Là của Nhật Minh, tờ giấy nó gửi đã viết sẵn một cái dàn ý.
Tôi chưa kịp hiểu ý Nhật Minh đưa nó cho tôi là gì thì đã phải rùng mình khi bị nhắc tên.
- Nhật Minh\, em đưa cái giấy gì cho Linh đấy?
- ...
Vãi nồi...
Toang rồi, Minh ơi hết cứu rồi, có gì tao sẽ bảo là mày hỏi bài tao chứ tao không biết gì hết, mong sau vụ này chúng ta vẫn là bạn.
Cô giáo bước từng bước thật nhanh xuống đến chỗ hai bàn cuối, mỗi một bước đi là đánh dấu cho sự lo sợ của tôi tăng dần, và có lẽ chính Nhật Minh cũng thế. Mắt của cô vẫn không rời tờ phao tôi đang nắm chặt trong tay, có lẽ để đề phòng trường hợp tôi giấu đi đâu đó.
Người ta bảo con người ta tim thường đập mạnh trước người mình yêu, vậy nghĩa là tôi yêu cô giáo dạy văn chắc? Chứ tim tôi đập sắp to bằng tiếng trống trường!
Tôi thật sai lầm khi nghĩ cô coi dễ mà buông lỏng cảnh giác!
- Nhật Linh\, đưa tờ giấy cho cô xem.
Chết cha làm gì bây giờ...
- À\, cô ơi do em...
- Em trật tự đã Minh\, cô đang hỏi Nhật Linh. Linh! Đưa tờ giấy cho cô.
- N..Nhưng em ngại lắm ạ...
- Sao ngại?
- Cái này là thư tình ấy cô\, em với Minh cũng làm xong bài hết rồi nên...viết thư tình ạ...
Cả lớp có 42 người thì 43 con mắt hướng vào tôi, chỉ nhìn...và không ai nói gì.
Thằng Phong Sida với con Thảo Anh vẫn rưng rưng nãy giờ, vì đây là lần đầu tiên chúng nó được mười văn, thấy mấy đứa chúng nó vui như thế (và đã quên đi cơn đói do thằng Nhật Minh không mở quầy) thì tôi cũng nhẹ nhõm hơn.
- Vậy giờ các em lôi giấy ra chúng ta kiểm tra 15 phút môn văn nhé!
Hớ...Gì ác dữ vậy...?
- Thôi bỏ mẹ... - Phong Sida tắt hẳn nụ cười.
- Có ôn cái mẹ gì đầu...
- Chết mẹ tao rồi...
- Mẹ nó...
Nhìn là biết chúng nó còn sang chấn tâm lý hơn cả tôi.
- Chúng mày nhớ mẹ vậy cơ à?
Như còn chút lòng thương cuối cùng, cô giáo dạy văn của chúng tôi cho thêm năm phút để lôi sách ra ôn lại bài lần cuối.
Nhưng trong năm phút quý giá ấy, thằng Phong Sida nhất quyết không lôi sách vở ra học lại mà ngồi bàn mưu hèn kế bẩn với bọn tôi.
- Bây giờ từng đứa khai điểm tổng kết văn năm lớp chín ra để tao xem xét kế hoạch\, tao thì được 6.9 trung bình văn nên hết cứu rồi.
- Tao khá hơn mày đâu\, có 7.2 thôi...- Con Thảo Anh thở dài - Mai với Huy thì sao?
- Tao với thằng Huy đều 7.5\, giờ nhóm mình chỉ còn hai đứa kia gánh được.
"Hai đứa kia" thì còn ai khác. Chúng nó hướng mắt về tôi và thằng Nhật Minh, như thể nhìn thấy ánh sáng của Đảng, của sự cứu rỗi kiếp sống có thù với văn khốn khổ của chúng nó.
- Nhưng điểm trung bình văn tao cũng có mỗi 8.9.
- Thế là đủ gánh rồi - Mắt thằng Huy sáng rực lên\, có lẽ nó đang hạnh phúc lắm khi được ngồi cạnh Nhật Minh - Tao chỉ cần mày gánh tao tám điểm thôi Minh.
- Mà cho tao hỏi chút\, Nhật Linh trung bình lớp 9 văn bao nhiêu vậy.
- Không phải lo\, văn nó 9.8 cơ\, mà bọn mình còn ngồi bàn cuối\, tao có giở phao với hỏi bài có khi cũng ngon ơ! - Thằng Phong Sida cười nham hiểm.
*À mà khuyên các độc giả không học theo Phong Sida nha\, con tác giả bộ này chỉ muốn sống bình yên thôi chứ không muốn bị phốt vì truyện truyền bá tư tưởng lệch lạc các thứ đâu =)))*
Vậy thì, kế hoạch của thằng Phong Đại khái là: nếu bài dễ thì tôi và Nhật Minh cố làm trong năm phút rồi lập dàn ý cho chúng nó. Còn nếu đề khó quá, đến nỗi tôi cũng phải mất đến mười phút hoặc hơn thì chúng nó bỏ cuộc, chấp nhận viết bừa. Có nghĩa thằng Phong Sida muốn nói: Đối với tôi và Nhật Minh đây là trận đấu không có từ thua, còn đối với bốn đứa chúng nó, đây là một ván cược.
- Cô bắt đầu đọc đề\, thời gian ôn lại kiến thức kết thúc\, tất cả lôi hết giấy kiểm tra ra.
Tưởng làm nhanh nhanh là được ngủ ngon, nhưng giờ còn phải gánh lũ bạn nữa. May là đề bài không quá khó, chỉ là phân tích hai dòng thơ ngắn, thuộc trường hợp đầu thằng Phong Sida nói. Tôi và Nhật Minh có khả năng làm xong trong năm phút, còn mấy đứa kia thì giả bộ vừa viết viết vừa liếc cô.
Nhưng cô giáo văn của chúng tôi coi dễ, vừa coi vừa lướt điện thoại, kèo này học sinh thắng chắc. Còn tôi vừa hoàn thành bài của mình thì không có thời gian soát lại mà vội lấy một tờ giấy khác ra, cố nghĩ cho chúng nó cái dàn ý hay hay rồi ngoáy vội, không đọc được thì do số chúng nó hết cứu thôi. Viết xong thì lén đưa dưới gầm bàn, thành công đưa tờ phao cho Thảo Anh. Giờ thì còn viết thêm một tờ cho thằng Phong nữa, nhưng tôi chưa kịp viết, thì một tờ giấy khác đã được truyền xuống từ bàn trên.
Là của Nhật Minh, tờ giấy nó gửi đã viết sẵn một cái dàn ý.
Tôi chưa kịp hiểu ý Nhật Minh đưa nó cho tôi là gì thì đã phải rùng mình khi bị nhắc tên.
- Nhật Minh\, em đưa cái giấy gì cho Linh đấy?
- ...
Vãi nồi...
Toang rồi, Minh ơi hết cứu rồi, có gì tao sẽ bảo là mày hỏi bài tao chứ tao không biết gì hết, mong sau vụ này chúng ta vẫn là bạn.
Cô giáo bước từng bước thật nhanh xuống đến chỗ hai bàn cuối, mỗi một bước đi là đánh dấu cho sự lo sợ của tôi tăng dần, và có lẽ chính Nhật Minh cũng thế. Mắt của cô vẫn không rời tờ phao tôi đang nắm chặt trong tay, có lẽ để đề phòng trường hợp tôi giấu đi đâu đó.
Người ta bảo con người ta tim thường đập mạnh trước người mình yêu, vậy nghĩa là tôi yêu cô giáo dạy văn chắc? Chứ tim tôi đập sắp to bằng tiếng trống trường!
Tôi thật sai lầm khi nghĩ cô coi dễ mà buông lỏng cảnh giác!
- Nhật Linh\, đưa tờ giấy cho cô xem.
Chết cha làm gì bây giờ...
- À\, cô ơi do em...
- Em trật tự đã Minh\, cô đang hỏi Nhật Linh. Linh! Đưa tờ giấy cho cô.
- N..Nhưng em ngại lắm ạ...
- Sao ngại?
- Cái này là thư tình ấy cô\, em với Minh cũng làm xong bài hết rồi nên...viết thư tình ạ...
Cả lớp có 42 người thì 43 con mắt hướng vào tôi, chỉ nhìn...và không ai nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.