Chương 6: Chương 6
Lâm Tử Tự
29/03/2018
Lí Khải Hiên không rõ cuộc đối thoại đêm nọ có được gọi là thổ lộ hay không, nhưng cả hai đều hiểu rõ tâm ý của nhau, từ đó mọi việc đều thuận theo tự nhiên mà tiến triển như bây giờ
Tại văn phòng luật sư, Lí Khải Hiên không nhìn thấy Khương Ánh Mĩ mà chỉ có luật sư đại diện của cô xuất hiện. Viên luật sư hoà nhã: “Thân chủ của tôi nói rằng hai người li thân đã 2 năm dù hòa giải nhiều lần vẫn không thành công nên nguyện ý lí hôn”
Lí Khải Hiên gật đầu: “Tôi đồng ý”
– “Chúng tôi hi vọng ông đồng ý điều kiện của gia chủ tôi, trước hết số tiền bán căn hộ ở Tĩnh Lộ sẽ được cô Khương Ánh Mĩ thụ hưởng toàn bộ, sau đó hằng tháng ông còn phải đóng một phần phí chu cấp cố định cho con. Nếu ông đồng ý, cô ấy sẽ lập tức kí tên hoàn thành thủ tục li hôn”
Lí Khải Hiên gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, giấy tờ nhà đều do cô ấy giữ, mọi chuyện cứ tùy ý cô ấy đi”
– “Cô Khương Ánh Mĩ hiện đang đi du lịch nên có ủy quyền xử lí lại cho tôi, mời ông kí vào văn bản này”
Lí Khải Hiên đặt bút kí tên. Khi luật sư thu hồi văn kiện, anh chợt nhớ tới điều gì: “Còn một chuyện, cô ấy có nói qua là…”
– “Cái gì?”
– “Không có gì, đợi đến lúc mọi thủ tục hoàn thành tôi hỏi cô ấy cũng chưa muộn”
Đường phố đã lên đèn
Nghĩ đến bản thân khi bước ra khỏi nơi này sẽ thành kẻ trắng tay, Lí Khải Hiên không khỏi cười khổ. Điện thoại đổ chuông, Lí Khải Hiên vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của thân ái: “Hiên, em đang ở đâu?”
– “Em có chút việc phải ra ngoài”
– “Cần anh đến đón em không?”
– “Không cần, bây giờ em đang trên đường về rồi. Hôm nay anh muốn ăn gì?”
– “Mì xào đi”– Lí Cánh Thần hứng khởi nói
– “Em biết rồi, hôm nay sẽ xào mì cho anh”
– “Anh chuẩn bị tan sở rồi, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh sẽ về ngay”
Lí Khải Hiên cúp máy đi vào bến tàu điện ngầm
Hôm nay Lí Cánh Thần về nhà với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Lúc ăn cơm, Lí Khải Hiên hỏi: “Hôm nay ở công ty có chuyện gì vui sao?”
– “Ừ, một người mẫu ở công ty được các nhà thiết kế Âu châu chú ý muốn mời nàng qua đó làm việc một thời gian. Cô ấy rất vui, anh cũng mừng cho cô ấy. Hai năm, cô ấy vào nghề mới chỉ có 2 năm mà thôi nhưng lại có được cơ hội trời cho này, khi trở về tiếng tăm đẳng cấp tất nhiên cũng sẽ vang dội. Thực sự là quá tốt!”
Cơm nước xong xuôi 2 người ngồi trong phòng khách xem TV, Lí Cánh Thần ôm thân ái, nhỏ giọng bên tai người kia: “Em lại có tâm sự?”
Lí Khải Hiên ngẩng đầu kinh ngạc, sau đó im lặng không phủ nhận
– “Nói cho anh nghe đi”
– “Hôm nay em đi gặp luật sư của cô ấy”
– “Nghĩa là hoàn thành mọi thủ tục rồi?”
Lí Khải Hiên lắc đầu: “Không, hôm nay chỉ là để bàn chuyện bán căn hộ bên Tĩnh Lộ đi, chờ cô ấy đi du lịch về thì hai bên sẽ kí tên hoàn thành thủ tục”
– “Em khó chịu?”
Lí Khải Hiên nhẹ lắc đầu vùi mặt vào ngực thân ái: “Phải mang trong lòng loại cảm giác chua xót này, thực sự rất khó diễn tả”
Lí Cánh Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của người kia: “Không còn tình cảm mà phải miễn cưỡng sống chung với nhau mới là bi kịch. Cũng là do duyên số cả thôi, không phải cô ta giờ đang rất hạnh phúc bên người mới sao? Nếu em còn quan tâm tới cô ấy thì hãy mong cô ấy sống hạnh phúc như thế đi”
– “Vậy đi”
– “Em luyến tiếc khung cảnh ở Tĩnh Lộ sao?”– Lí Cánh Thần hỏi- “Tĩnh Lộ dù sao cũng là nơi em đã sống nhiều năm, kỉ niệm không phải nói quên là quên được, hay là mình chuyển đến đó sống đi”– hắn đề nghị
– “Không, không”– Lí Khải Hiên đánh gãy ý niệm của thân ái, giá nhà đất ở Tĩnh Lộ rất đắt đỏ nhưng anh biết thân ái thừa sức mua một căn hộ trong đó, chỉ là anh thấy không có lí do gì để Lí Cánh Thần phải làm vậy
– “Thật sự không cần sao?”– Lí Cánh Thần nhìn vào mắt đối phương cười nói
– “Không, nơi này cũng tốt rồi mà. Chúng ta chuyển nhà làm gì?”
– “Nhưng ở đây em đi làm rất bất tiện”
– “Không sao, em ngồi tàu điện cũng tiện vậy, lại an toàn nữa”
– “Nhưng”– Lí Cánh Thần ở bên tai thân ái ôn nhu- “anh chỉ là lo lắng đến cảm nhận của em. Nếu em cứ khách khí như vậy anh lại càng lo lắng, quan tâm đến suy nghĩ của em hơn”
Nằm gọn trong vòm ngực Lí Cánh Thần, cảm nhận rõ ràng thân nhiệt cùng tình cảm của đối phương. Lí Khải Hiên cảm thấy được che chở là một cảm giác thật hạnh phúc, anh tựa đầu vào vai đối phương. Lí Khải Hiên không rõ cuộc đối thoại đêm nọ có được gọi là thổ lộ hay không, nhưng cả hai đều hiểu rõ tâm ý của nhau, từ đó mọi việc đều thuận theo tự nhiên mà tiến triển như bây giờ
Nhưng anh còn một chuyện quan trọng nữa nhất định phải nói cho Lí Cánh Thần
Về nhà, là có thể nhìn thấy thân ái mình nhất mực đắm say, có thể đến bên người kia, ôm lấy đối phương... Loại cảm giác quý trọng đầy ơn phước này khiến tâm tình hắn lúc nào cũng ấm áp
Hôm nay vừa dự tiệc chiêu đãi về, Lí Cánh Thần thoạt nhìn không còn sức sống, hắn tùy tiện ngã vào sô pha tự nhiên tựa vào vai thân ái, sau đó lại đơn giản nằm trên đùi người ta. Lí Khải Hiên cũng không né tránh những gần gũi như vậy, hiện tại anh không ngại ngần những cử chỉ thân mật như thế nữa.
Gối lên đùi thân ái, Lí Cánh Thần không chút chú ý chương trình TV đang chiếu, chỉ một mực nắm lấy tay người kia
Lí Cánh Thần nhận ra về nhà là hạnh phúc đến nhường nào. Về nhà, là có thể nhìn thấy thân ái mình nhất mực đắm say, có thể đến bên người kia, ôm lấy đối phương… Loại cảm giác quý trọng đầy ơn phước này khiến tâm tình hắn lúc nào cũng ấm áp. Lí Cánh Thần biết, bản thân mình là người mạnh mẽ lúc nào cũng muốn bảo hộ, che chở cho thân ái. Nhưng không hiểu sao trước mặt Lí Khải Hiên hắn cứ như một đứa trẻ, toàn hướng người kia mà nũng nịu đòi hỏi
Thật là một cảm giác quái dị không lí giải nổi!
Lí Cánh Thần cũng biết bản thân đang yêu đối phương say đắm, tình cảm này lại tác động đến hắn rất nhiều
Đầu tiên là muốn che chở cho người kia, muốn trân trọng yêu thương người kia, bản thân cũng muốn được người kia yêu thương như vậy, Lí Cánh Thần tự hỏi đây là thứ cảm xúc nhân loại vẫn thường định nghĩ là yêu phải không? Hắn khẳng định chắc chắn là vậy
Quay sang nhìn thân ái, lại bắt gặp ánh mắ thân ái đang nhìn mình, Lí Cánh Thần cười, nhẹ giọng hỏi: “Hiên, em có thấy anh lúc nào cũng bám chặt lấy em không?”
– “Không”
– “Anh thực hi vọng em cũng sẽ như vậy bám lấy anh, em cũng sẽ như anh chứ?”
Lí Khải Hiên luống cuống đỏ mặt
– “Hiên, anh sẽ rất vui nếu em thẳng thắn với anh thêm chút nữa”
Lí Khải Hiên cúi đầu nhỏ giọng: “Em biết rồi”
Nằm một chút, Lí Cánh Thần duỗi người: “Gần đây công việc thật bề bộn, anh mệt mỏi quá!”
– “Anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe”
– “Nhiều khi anh muốn biến thành trẻ con vô tự lự cho nhàn hạ”– nói xong, Lí Cánh Thần nhìn thân ái- “Hiên, em ngày nào cũng dạy dỗ bọn nhỏ, có khi nào ảnh hưởng tính cách bọn chúng không?”
– “Đôi khi thôi, con nít suy nghĩ lúc nào cũng thú vị, em đôi khi cũng học tập những ý nghĩ ngộ nghĩnh ấy”
– “Nếu anh trẻ lại vài tuổi thì tốt rồi”– Lí Cánh Thần miên man- “bây giờ đã ở tuổi này, muốn làm gì hay nói gì cũng phải suy xét kĩ mới bắt đầu, đôi khi tuổi trẻ bồng bột nông nổi cũng hay”
– “Anh cũng có lớn tuổi đâu?”
– “Ai nói? Anh đã 35 rồi còn gì, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến trách nhiệm bản thân đang gánh vác”– Lí Cánh Thần như nghĩ ra điều gì- “Hiên, nếu bây giờ anh trẻ lại, em sẽ gọi anh là gì?”
– “Anh nói gì?”
– “Hiện tại em gọi tên anh, nhưng nếu anh trẻ lại như 1 đứa con nít, chắc chắn cách xưng hô của em cũng khác, phải không?”
Lí Khải Hiên đỏ mặt nhớ lại buổi đầu gặp gỡ, anh ngượng ngùng khách khí không bao giờ gọi tên hắn mà luôn miệng “Lí tiên sinh”, đến khi mới dọn vào sống chung cũng chỉ xưng “tôi” gọi “anh”, bây giờ liền không biết xấu hổ mà gọi thẳng tên người ta
– “Xem nào, nếu như vậy em sẽ gọi anh là “Tiểu Thần”, đúng không?”– Lí Cánh Thần cười
Nghe thân ái gọi tên “Tiểu Thần”, Lí Khải Hiên đờ người thay đổi sắc mặt. Lí Cánh Thần nhận thấy sự bất thường của người kia liền chau mày ngồi thẳng lên: “Hiên, em làm sao vậy?”
Lí Khải Hiên mân mê môi trầm ngâm: “Thần, có chuyện này em nhất định phải nói với anh”
Điện thoại đột ngột đổ chuông, Lí Khải Hiên ngưng nói. Lí Cánh Thần bực bội liếc nhìn chiếc điện thoại phá đám, hắn không có ý định nhấc máy. Một lát sau điện thoại vẫn kiên trì đổ chuông không ngừng, Lí Cánh Thần bắt máy: “Là tôi đây, có chuyện gì? Hả? Khi nào? Ở đâu? Cậu nghe đây, không cần lo lắng, trước tiên gọi xe cứu thương chuyển cô ấy đến bệnh viện đi. Giữ bên kia lại. Cái gì? Được rồi, tôi tới ngay”
Nghe đến bệnh viện, Lí Khải Hiên lo lắng đứng lên
– “Hiên, bây giờ anh phải ra ngoài một chút, người mẫu của công ty gặp tai nạn giao thông, anh đi xem tình hình một chút”. Hắn khẩn trương nói, qua loa sửa lại tóc hướng nhanh về phía của lấy áo khoác, đến cửa hắn quay lại: “Đợi anh trở lại, được không? Đợi anh trở lại rồi ta nói tiếp chuyện khi nãy”
Lí Khải Hiên nhìn thân ái vội vã rời đi, anh quay về ngồi tại sô pha suy tư. Sớm hay muộn gì người kia cũng phải biết, nhưng bây giờ nói ra có tiện không?
Lí Khải Hiên ngẫm lại, chuyện kia chỉ là chuyện riêng của bản thân mình, anh không muốn Lí Cánh Thần vì mình mà lo lắng quá nhiều, cũng không muốn ái nhân vì chuyện của mình mà khó xử. Nhưng chính là vợ hợp pháp của anh cũng không rõ ràng nói đến vấn đề kia, không bằng đợi một thời gian nữa hãy nói cho thân ái biết đi
Tại văn phòng luật sư, Lí Khải Hiên không nhìn thấy Khương Ánh Mĩ mà chỉ có luật sư đại diện của cô xuất hiện. Viên luật sư hoà nhã: “Thân chủ của tôi nói rằng hai người li thân đã 2 năm dù hòa giải nhiều lần vẫn không thành công nên nguyện ý lí hôn”
Lí Khải Hiên gật đầu: “Tôi đồng ý”
– “Chúng tôi hi vọng ông đồng ý điều kiện của gia chủ tôi, trước hết số tiền bán căn hộ ở Tĩnh Lộ sẽ được cô Khương Ánh Mĩ thụ hưởng toàn bộ, sau đó hằng tháng ông còn phải đóng một phần phí chu cấp cố định cho con. Nếu ông đồng ý, cô ấy sẽ lập tức kí tên hoàn thành thủ tục li hôn”
Lí Khải Hiên gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, giấy tờ nhà đều do cô ấy giữ, mọi chuyện cứ tùy ý cô ấy đi”
– “Cô Khương Ánh Mĩ hiện đang đi du lịch nên có ủy quyền xử lí lại cho tôi, mời ông kí vào văn bản này”
Lí Khải Hiên đặt bút kí tên. Khi luật sư thu hồi văn kiện, anh chợt nhớ tới điều gì: “Còn một chuyện, cô ấy có nói qua là…”
– “Cái gì?”
– “Không có gì, đợi đến lúc mọi thủ tục hoàn thành tôi hỏi cô ấy cũng chưa muộn”
Đường phố đã lên đèn
Nghĩ đến bản thân khi bước ra khỏi nơi này sẽ thành kẻ trắng tay, Lí Khải Hiên không khỏi cười khổ. Điện thoại đổ chuông, Lí Khải Hiên vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc của thân ái: “Hiên, em đang ở đâu?”
– “Em có chút việc phải ra ngoài”
– “Cần anh đến đón em không?”
– “Không cần, bây giờ em đang trên đường về rồi. Hôm nay anh muốn ăn gì?”
– “Mì xào đi”– Lí Cánh Thần hứng khởi nói
– “Em biết rồi, hôm nay sẽ xào mì cho anh”
– “Anh chuẩn bị tan sở rồi, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh sẽ về ngay”
Lí Khải Hiên cúp máy đi vào bến tàu điện ngầm
Hôm nay Lí Cánh Thần về nhà với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Lúc ăn cơm, Lí Khải Hiên hỏi: “Hôm nay ở công ty có chuyện gì vui sao?”
– “Ừ, một người mẫu ở công ty được các nhà thiết kế Âu châu chú ý muốn mời nàng qua đó làm việc một thời gian. Cô ấy rất vui, anh cũng mừng cho cô ấy. Hai năm, cô ấy vào nghề mới chỉ có 2 năm mà thôi nhưng lại có được cơ hội trời cho này, khi trở về tiếng tăm đẳng cấp tất nhiên cũng sẽ vang dội. Thực sự là quá tốt!”
Cơm nước xong xuôi 2 người ngồi trong phòng khách xem TV, Lí Cánh Thần ôm thân ái, nhỏ giọng bên tai người kia: “Em lại có tâm sự?”
Lí Khải Hiên ngẩng đầu kinh ngạc, sau đó im lặng không phủ nhận
– “Nói cho anh nghe đi”
– “Hôm nay em đi gặp luật sư của cô ấy”
– “Nghĩa là hoàn thành mọi thủ tục rồi?”
Lí Khải Hiên lắc đầu: “Không, hôm nay chỉ là để bàn chuyện bán căn hộ bên Tĩnh Lộ đi, chờ cô ấy đi du lịch về thì hai bên sẽ kí tên hoàn thành thủ tục”
– “Em khó chịu?”
Lí Khải Hiên nhẹ lắc đầu vùi mặt vào ngực thân ái: “Phải mang trong lòng loại cảm giác chua xót này, thực sự rất khó diễn tả”
Lí Cánh Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của người kia: “Không còn tình cảm mà phải miễn cưỡng sống chung với nhau mới là bi kịch. Cũng là do duyên số cả thôi, không phải cô ta giờ đang rất hạnh phúc bên người mới sao? Nếu em còn quan tâm tới cô ấy thì hãy mong cô ấy sống hạnh phúc như thế đi”
– “Vậy đi”
– “Em luyến tiếc khung cảnh ở Tĩnh Lộ sao?”– Lí Cánh Thần hỏi- “Tĩnh Lộ dù sao cũng là nơi em đã sống nhiều năm, kỉ niệm không phải nói quên là quên được, hay là mình chuyển đến đó sống đi”– hắn đề nghị
– “Không, không”– Lí Khải Hiên đánh gãy ý niệm của thân ái, giá nhà đất ở Tĩnh Lộ rất đắt đỏ nhưng anh biết thân ái thừa sức mua một căn hộ trong đó, chỉ là anh thấy không có lí do gì để Lí Cánh Thần phải làm vậy
– “Thật sự không cần sao?”– Lí Cánh Thần nhìn vào mắt đối phương cười nói
– “Không, nơi này cũng tốt rồi mà. Chúng ta chuyển nhà làm gì?”
– “Nhưng ở đây em đi làm rất bất tiện”
– “Không sao, em ngồi tàu điện cũng tiện vậy, lại an toàn nữa”
– “Nhưng”– Lí Cánh Thần ở bên tai thân ái ôn nhu- “anh chỉ là lo lắng đến cảm nhận của em. Nếu em cứ khách khí như vậy anh lại càng lo lắng, quan tâm đến suy nghĩ của em hơn”
Nằm gọn trong vòm ngực Lí Cánh Thần, cảm nhận rõ ràng thân nhiệt cùng tình cảm của đối phương. Lí Khải Hiên cảm thấy được che chở là một cảm giác thật hạnh phúc, anh tựa đầu vào vai đối phương. Lí Khải Hiên không rõ cuộc đối thoại đêm nọ có được gọi là thổ lộ hay không, nhưng cả hai đều hiểu rõ tâm ý của nhau, từ đó mọi việc đều thuận theo tự nhiên mà tiến triển như bây giờ
Nhưng anh còn một chuyện quan trọng nữa nhất định phải nói cho Lí Cánh Thần
Về nhà, là có thể nhìn thấy thân ái mình nhất mực đắm say, có thể đến bên người kia, ôm lấy đối phương... Loại cảm giác quý trọng đầy ơn phước này khiến tâm tình hắn lúc nào cũng ấm áp
Hôm nay vừa dự tiệc chiêu đãi về, Lí Cánh Thần thoạt nhìn không còn sức sống, hắn tùy tiện ngã vào sô pha tự nhiên tựa vào vai thân ái, sau đó lại đơn giản nằm trên đùi người ta. Lí Khải Hiên cũng không né tránh những gần gũi như vậy, hiện tại anh không ngại ngần những cử chỉ thân mật như thế nữa.
Gối lên đùi thân ái, Lí Cánh Thần không chút chú ý chương trình TV đang chiếu, chỉ một mực nắm lấy tay người kia
Lí Cánh Thần nhận ra về nhà là hạnh phúc đến nhường nào. Về nhà, là có thể nhìn thấy thân ái mình nhất mực đắm say, có thể đến bên người kia, ôm lấy đối phương… Loại cảm giác quý trọng đầy ơn phước này khiến tâm tình hắn lúc nào cũng ấm áp. Lí Cánh Thần biết, bản thân mình là người mạnh mẽ lúc nào cũng muốn bảo hộ, che chở cho thân ái. Nhưng không hiểu sao trước mặt Lí Khải Hiên hắn cứ như một đứa trẻ, toàn hướng người kia mà nũng nịu đòi hỏi
Thật là một cảm giác quái dị không lí giải nổi!
Lí Cánh Thần cũng biết bản thân đang yêu đối phương say đắm, tình cảm này lại tác động đến hắn rất nhiều
Đầu tiên là muốn che chở cho người kia, muốn trân trọng yêu thương người kia, bản thân cũng muốn được người kia yêu thương như vậy, Lí Cánh Thần tự hỏi đây là thứ cảm xúc nhân loại vẫn thường định nghĩ là yêu phải không? Hắn khẳng định chắc chắn là vậy
Quay sang nhìn thân ái, lại bắt gặp ánh mắ thân ái đang nhìn mình, Lí Cánh Thần cười, nhẹ giọng hỏi: “Hiên, em có thấy anh lúc nào cũng bám chặt lấy em không?”
– “Không”
– “Anh thực hi vọng em cũng sẽ như vậy bám lấy anh, em cũng sẽ như anh chứ?”
Lí Khải Hiên luống cuống đỏ mặt
– “Hiên, anh sẽ rất vui nếu em thẳng thắn với anh thêm chút nữa”
Lí Khải Hiên cúi đầu nhỏ giọng: “Em biết rồi”
Nằm một chút, Lí Cánh Thần duỗi người: “Gần đây công việc thật bề bộn, anh mệt mỏi quá!”
– “Anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe”
– “Nhiều khi anh muốn biến thành trẻ con vô tự lự cho nhàn hạ”– nói xong, Lí Cánh Thần nhìn thân ái- “Hiên, em ngày nào cũng dạy dỗ bọn nhỏ, có khi nào ảnh hưởng tính cách bọn chúng không?”
– “Đôi khi thôi, con nít suy nghĩ lúc nào cũng thú vị, em đôi khi cũng học tập những ý nghĩ ngộ nghĩnh ấy”
– “Nếu anh trẻ lại vài tuổi thì tốt rồi”– Lí Cánh Thần miên man- “bây giờ đã ở tuổi này, muốn làm gì hay nói gì cũng phải suy xét kĩ mới bắt đầu, đôi khi tuổi trẻ bồng bột nông nổi cũng hay”
– “Anh cũng có lớn tuổi đâu?”
– “Ai nói? Anh đã 35 rồi còn gì, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến trách nhiệm bản thân đang gánh vác”– Lí Cánh Thần như nghĩ ra điều gì- “Hiên, nếu bây giờ anh trẻ lại, em sẽ gọi anh là gì?”
– “Anh nói gì?”
– “Hiện tại em gọi tên anh, nhưng nếu anh trẻ lại như 1 đứa con nít, chắc chắn cách xưng hô của em cũng khác, phải không?”
Lí Khải Hiên đỏ mặt nhớ lại buổi đầu gặp gỡ, anh ngượng ngùng khách khí không bao giờ gọi tên hắn mà luôn miệng “Lí tiên sinh”, đến khi mới dọn vào sống chung cũng chỉ xưng “tôi” gọi “anh”, bây giờ liền không biết xấu hổ mà gọi thẳng tên người ta
– “Xem nào, nếu như vậy em sẽ gọi anh là “Tiểu Thần”, đúng không?”– Lí Cánh Thần cười
Nghe thân ái gọi tên “Tiểu Thần”, Lí Khải Hiên đờ người thay đổi sắc mặt. Lí Cánh Thần nhận thấy sự bất thường của người kia liền chau mày ngồi thẳng lên: “Hiên, em làm sao vậy?”
Lí Khải Hiên mân mê môi trầm ngâm: “Thần, có chuyện này em nhất định phải nói với anh”
Điện thoại đột ngột đổ chuông, Lí Khải Hiên ngưng nói. Lí Cánh Thần bực bội liếc nhìn chiếc điện thoại phá đám, hắn không có ý định nhấc máy. Một lát sau điện thoại vẫn kiên trì đổ chuông không ngừng, Lí Cánh Thần bắt máy: “Là tôi đây, có chuyện gì? Hả? Khi nào? Ở đâu? Cậu nghe đây, không cần lo lắng, trước tiên gọi xe cứu thương chuyển cô ấy đến bệnh viện đi. Giữ bên kia lại. Cái gì? Được rồi, tôi tới ngay”
Nghe đến bệnh viện, Lí Khải Hiên lo lắng đứng lên
– “Hiên, bây giờ anh phải ra ngoài một chút, người mẫu của công ty gặp tai nạn giao thông, anh đi xem tình hình một chút”. Hắn khẩn trương nói, qua loa sửa lại tóc hướng nhanh về phía của lấy áo khoác, đến cửa hắn quay lại: “Đợi anh trở lại, được không? Đợi anh trở lại rồi ta nói tiếp chuyện khi nãy”
Lí Khải Hiên nhìn thân ái vội vã rời đi, anh quay về ngồi tại sô pha suy tư. Sớm hay muộn gì người kia cũng phải biết, nhưng bây giờ nói ra có tiện không?
Lí Khải Hiên ngẫm lại, chuyện kia chỉ là chuyện riêng của bản thân mình, anh không muốn Lí Cánh Thần vì mình mà lo lắng quá nhiều, cũng không muốn ái nhân vì chuyện của mình mà khó xử. Nhưng chính là vợ hợp pháp của anh cũng không rõ ràng nói đến vấn đề kia, không bằng đợi một thời gian nữa hãy nói cho thân ái biết đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.