Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi
Chương 22: “Mua Điện Thoại”
Dịch Chiêu
07/09/2022
Buổi chiều, Tần Tranh đóng cửa tiệm net để dẫn Tang Nhược đi mua điện thoại.
Anh dẫn cô tới sảnh chờ trước, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh hỏi cô: “Em có căn cước chưa?”
Lúc bị bắt cóc, trên người cô không có gì, sau khi về cũng không vào lấy đồ được.
Tang Nhược lắc đầu, giọng điệu bình đạm: “Bọn họ chưa làm cho tôi.”
Không ngoài dự kiến, những đứa trẻ này cả đời sẽ không có thân phận gì cả, gia đình họ cũng không có ý kiến.
Tần Tranh “chậc” một tiếng, thầm nghĩ cô gái này không có hộ khẩu, vậy mai này đăng ký kết hôn thì làm thế nào.
Trước mắt, anh chỉ có thể dùng căn cước của mình đăng kí số điện thoại cho cô.
Sau khi đăng ký xong, nhân viên đặt căn cước xuống bàn. Tang Nhược duỗi tay cầm lên.
Cô chưa từng nhìn thấy tấm card nhỏ như vậy, trong lòng rất tò mò.
Cô chớp mắt, nhìn thấy trên đó ghi.
Họ tên: Tần Tranh.
Dân tộc: Hán.
Tuổi là 26.
Tang Nhược mới biết anh họ Tần.
“Tần Tranh.” Cô mở miệng gọi anh.
Anh nhướng mày, đã lâu không có ai gọi họ tên đầy đủ của anh. Nhưng giọng nói của cô rất dễ nghe, được cô gọi tên khiến lòng anh ngứa ngáy.
Anh hỏi: “Sao thế?”
Cô lắc đầu, ngón tay thon dài vuốt tấm ảnh trên căn cước của Tần Tranh.
Tần Tranh cốc đầu cô: “Nhìn gì mà nhìn.”
Tang Nhược chỉ vào ảnh chụp của anh: “Tóc dài.”
Bức ảnh được chụp năm anh 20 tuổi, tóc không tính là dài nhưng so với hiện tại thì dài hơn một chút.
Gương mặt trên ảnh còn nét ngây ngô, trông đẹp hơn nhiều so với vẻ hung dữ hiện tại.
Tần Tranh liếc nhìn, để mặc cho cô nghịch.
Sau khi nhận sim, anh dẫn cô đi chọn điện thoại.
Nhân viên bán hàng tiếp thị sản phẩm ba hoa chích chòe nhưng Tang Nhược không phản ứng gì.
Điện thoại của Tần Tranh đã mua được 3 năm, không có cảm giác gì với những sản phẩm điện tử này. Anh đợi hơi lâu, liền thúc giục cô: “Nhanh lên.”
Tang Nhược do dự vài giây, tùy tiện cầm một cái thì nhận lấy lời phủ định của nhân viên: “Cô gái nhỏ, điện thoại này không tốt đâu. Độ phân giải hình ảnh rất thấp đó. Cô xinh đẹp nhường này, sao không lấy cái tốt hơn?”
Tang Nhược ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi không nói lời nào.
Nhân viên bán hàng chỉ vào một chiếc rồi mời chào: “Anh trai à, anh mua cái này cho em gái anh đi. Không chỉ có độ phân giải tốt mà selfie cũng rất đẹp nữa. Em cá là em gái anh sẽ rất thích nó đấy ạ.”
Ánh mắt cô gái nhỏ trông mong nhìn anh, nghẹn ra từ: “—— Anh trai ơi.”
“…” Tần Tranh trừng mắt nhìn cô, thấy công phu cầu xin của cô càng ngày càng giỏi.
Anh kêu nhân viên gói lại và nói với cô: “Em không thể gọi tôi là anh trai được.”
Tang Nhược “Ừm”, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của nhân viên không rời.
Ở viện điều dưỡng cô cũng có điện thoại, chỉ là không được tự chọn nên không có cảm giác mới lạ.
Thừa dịp nhân viên quay người, anh khom lưng kề sát vào tai cô: “Em là vợ tôi đang nuôi, gọi anh trai thì sẽ bị loạn hết bối phận.”
Anh nghĩ thầm, anh trai gì chứ, gọi chồng mới đúng.
Tang Nhược giơ tay che miệng anh lại, bật ra một chữ: “Ngứa.”
Tần Tranh chăm chú quan sát, quả nhiên vành tai cô đã đỏ ửng, nổi bật trên làn da trắng giống như thỏ con thẹn thùng.
Nhưng cô gái này không biết thẹn thùng là gì, chỉ nhìn giống thôi.
Tần Tranh sờ mũi, vô tội nói: “Không trêu em nữa.”
Chính anh cũng không thể tới gần cô, bởi vì khi ngửi thấy mùi hương của cô thì tim anh sẽ đập thình thịch.
Anh dẫn cô tới sảnh chờ trước, đột nhiên nhớ ra gì đó, anh hỏi cô: “Em có căn cước chưa?”
Lúc bị bắt cóc, trên người cô không có gì, sau khi về cũng không vào lấy đồ được.
Tang Nhược lắc đầu, giọng điệu bình đạm: “Bọn họ chưa làm cho tôi.”
Không ngoài dự kiến, những đứa trẻ này cả đời sẽ không có thân phận gì cả, gia đình họ cũng không có ý kiến.
Tần Tranh “chậc” một tiếng, thầm nghĩ cô gái này không có hộ khẩu, vậy mai này đăng ký kết hôn thì làm thế nào.
Trước mắt, anh chỉ có thể dùng căn cước của mình đăng kí số điện thoại cho cô.
Sau khi đăng ký xong, nhân viên đặt căn cước xuống bàn. Tang Nhược duỗi tay cầm lên.
Cô chưa từng nhìn thấy tấm card nhỏ như vậy, trong lòng rất tò mò.
Cô chớp mắt, nhìn thấy trên đó ghi.
Họ tên: Tần Tranh.
Dân tộc: Hán.
Tuổi là 26.
Tang Nhược mới biết anh họ Tần.
“Tần Tranh.” Cô mở miệng gọi anh.
Anh nhướng mày, đã lâu không có ai gọi họ tên đầy đủ của anh. Nhưng giọng nói của cô rất dễ nghe, được cô gọi tên khiến lòng anh ngứa ngáy.
Anh hỏi: “Sao thế?”
Cô lắc đầu, ngón tay thon dài vuốt tấm ảnh trên căn cước của Tần Tranh.
Tần Tranh cốc đầu cô: “Nhìn gì mà nhìn.”
Tang Nhược chỉ vào ảnh chụp của anh: “Tóc dài.”
Bức ảnh được chụp năm anh 20 tuổi, tóc không tính là dài nhưng so với hiện tại thì dài hơn một chút.
Gương mặt trên ảnh còn nét ngây ngô, trông đẹp hơn nhiều so với vẻ hung dữ hiện tại.
Tần Tranh liếc nhìn, để mặc cho cô nghịch.
Sau khi nhận sim, anh dẫn cô đi chọn điện thoại.
Nhân viên bán hàng tiếp thị sản phẩm ba hoa chích chòe nhưng Tang Nhược không phản ứng gì.
Điện thoại của Tần Tranh đã mua được 3 năm, không có cảm giác gì với những sản phẩm điện tử này. Anh đợi hơi lâu, liền thúc giục cô: “Nhanh lên.”
Tang Nhược do dự vài giây, tùy tiện cầm một cái thì nhận lấy lời phủ định của nhân viên: “Cô gái nhỏ, điện thoại này không tốt đâu. Độ phân giải hình ảnh rất thấp đó. Cô xinh đẹp nhường này, sao không lấy cái tốt hơn?”
Tang Nhược ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi không nói lời nào.
Nhân viên bán hàng chỉ vào một chiếc rồi mời chào: “Anh trai à, anh mua cái này cho em gái anh đi. Không chỉ có độ phân giải tốt mà selfie cũng rất đẹp nữa. Em cá là em gái anh sẽ rất thích nó đấy ạ.”
Ánh mắt cô gái nhỏ trông mong nhìn anh, nghẹn ra từ: “—— Anh trai ơi.”
“…” Tần Tranh trừng mắt nhìn cô, thấy công phu cầu xin của cô càng ngày càng giỏi.
Anh kêu nhân viên gói lại và nói với cô: “Em không thể gọi tôi là anh trai được.”
Tang Nhược “Ừm”, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của nhân viên không rời.
Ở viện điều dưỡng cô cũng có điện thoại, chỉ là không được tự chọn nên không có cảm giác mới lạ.
Thừa dịp nhân viên quay người, anh khom lưng kề sát vào tai cô: “Em là vợ tôi đang nuôi, gọi anh trai thì sẽ bị loạn hết bối phận.”
Anh nghĩ thầm, anh trai gì chứ, gọi chồng mới đúng.
Tang Nhược giơ tay che miệng anh lại, bật ra một chữ: “Ngứa.”
Tần Tranh chăm chú quan sát, quả nhiên vành tai cô đã đỏ ửng, nổi bật trên làn da trắng giống như thỏ con thẹn thùng.
Nhưng cô gái này không biết thẹn thùng là gì, chỉ nhìn giống thôi.
Tần Tranh sờ mũi, vô tội nói: “Không trêu em nữa.”
Chính anh cũng không thể tới gần cô, bởi vì khi ngửi thấy mùi hương của cô thì tim anh sẽ đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.