Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi
Chương 79: Phiên Ngoại “Cố Tình Lại Là 26 Tuổi”
Dịch Chiêu
13/09/2022
Người đàn ông đó thích cô, Tần Tranh liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Nhịn hai ngày, cuối cùng anh rút một điếu thuốc lá ra đặt vào miệng, tìm mấy cái túi cũng không thấy bật lửa, chỉ có thể ném qua cửa sổ vào thùng rác ở ven đường.
Anh lái xe đến đại lý xe hơi trả lại cho chủ tiệm, sau đó đút tay vào túi quần khom lưng về nhà.
Anh cảm thấy rất lạ lùng, mình đã 26 tuổi, lại có cảm giác với một cô bé vị thành niên.
Nếu là vào hai năm trước, anh 24 tuổi, lúc ấy vẫn còn nhiệt huyết, có thể sẽ không quan tâm đến cô, càng sẽ không hầu hạ cô ăn cơm uống nước; hoặc là hai năm sau, anh 28 tuổi, trong lòng đều yên tĩnh, làm gì còn chuyện có thích hay không, sẽ chỉ xem cô như đứa trẻ.
Cố tình lại là 26 tuổi.
Điện thoại anh vang lên, anh lười nhác mà nhấc máy: “A lô.”
Đầu kia truyền đến giọng nói khẩn trương của Trần Đại: “Anh Tranh, anh còn chưa về sao? Em còn đang ở nhà xưởng đây!”
Tần Tranh cười nhạo một tiếng, nghĩ đến chuyện vốn dĩ anh sẽ không gặp gỡ cô, là do cái thằng chó chết này cứng rắn muốn anh giúp đỡ.
“Tự nghĩ cách đi.”
Anh cúp điện thoại.
Đã hai ngày anh chưa trở về, trước cửa quán net có không ít đồ chuyển phát nhanh, là thứ anh chuẩn bị dùng để mở rộng mặt tiền cửa hàng.
Còn có mấy thanh niên đang hút thuốc đứng chờ, vừa thấy anh liền tươi cười: “Anh Tranh, hai ngày nay anh đã đi đâu vậy?”
Tần Tranh dùng chìa khóa mở cửa ra, dọn hết mấy cái thùng vào, trầm giọng nói: “Xử lý chút chuyện thôi.”
Chuyện này chưa hoàn thành, thế nhưng mình lại như là bị mất hồn.
Anh tự cười nhạo mình.
Sau khi anh mở máy cho mấy người bọn họ, anh ngồi ở sau quầy bar nghịch bật lửa, ném từng điếu thuốc lá vào thùng rác.
Hiện tại có thuốc cũng có cả bật lửa, anh lại không muốn hút nữa.
Đột nhiên anh nghĩ đến, người đàn ông kia không hút thuốc lá.
Một tên mặt trắng nhã nhặn như vậy, vội vàng lấy lòng cô...
Tần Tranh lại bỗng nhiên nghĩ đến, anh còn chưa biết tên cô là gì.
Anh đứng lên, rồi lại ngồi xuống. Tên cũng không có gì quan trọng, dù sao cả đời này cũng sẽ không gặp lại nhau.
Hai tiếng sau, Trần Đại sống chết đòi vào, cậu ta đi từ ngoại ô một đoạn đường dài đến nhà ga, sau đó lại bắt xe buýt rồi mới trở về được.
Cậu ta nhìn anh một cái liền nuốt tất cả những lời oán trách sắp ra khỏi miệng xuống, trong lòng Tần Tranh không thoải mái lắm, cậu ta nhận thấy được.
Vẻ cô đơn hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt anh, như thể anh đang nghĩ về ai đó.
Trần Đại bị chính ý nghĩ của mình làm cho ghế tởm, xoay người uống mấy ngụm nước, lại ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh Tranh, đưa người trở về rồi sao?”
Tần Tranh nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng.
Cậu ta tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “May quá may quá, cô ta thật là yếu ớt mà.”
Tần Tranh rũ mắt xuống, nghĩ đến việc cô rất yếu ớt, cũng rất dễ nuôi sống, dù sao thì cũng không ầm ĩ phải thay quần áo.
Trần Đại sờ sờ cằm: “Cũng không biết cô ta tên gì, em nói này, tên của Chu Mạn Lâm cũng chẳng phù hợp với con người của cô ta...”
Tần Tranh đột nhiên đứng lên, không sai, anh phải biết tên cô là gì.
Anh 26 tuổi, đây là lần nổi loạn thời niên thiếu cuối cùng, nếu bỏ lỡ... Vậy bỏ đi.
Trần Đại bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn anh cầm chìa khóa xe rời đi như một trận gió, lại vừa lúc bên trong có người gọi “Ông chủ, mì gói”, cậu ta thở dài vài tiếng, đành cam chịu ở lại trong cửa hàng.
Tần Tranh đạp chân ga hết mức, trái tim anh thình thịch thình thịch kịch liệt mà nảy lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, trái tim anh bỗng bình tĩnh lại.
Anh hỏi cô vì sao không đi vào, đáp án nằm ngoài dự đoán, nhưng không thể ngăn cản anh hỏi câu tiếp theo...
Anh chưa từng thích một người nào như thế, anh nhất định phải bắt được cô.
Nhịn hai ngày, cuối cùng anh rút một điếu thuốc lá ra đặt vào miệng, tìm mấy cái túi cũng không thấy bật lửa, chỉ có thể ném qua cửa sổ vào thùng rác ở ven đường.
Anh lái xe đến đại lý xe hơi trả lại cho chủ tiệm, sau đó đút tay vào túi quần khom lưng về nhà.
Anh cảm thấy rất lạ lùng, mình đã 26 tuổi, lại có cảm giác với một cô bé vị thành niên.
Nếu là vào hai năm trước, anh 24 tuổi, lúc ấy vẫn còn nhiệt huyết, có thể sẽ không quan tâm đến cô, càng sẽ không hầu hạ cô ăn cơm uống nước; hoặc là hai năm sau, anh 28 tuổi, trong lòng đều yên tĩnh, làm gì còn chuyện có thích hay không, sẽ chỉ xem cô như đứa trẻ.
Cố tình lại là 26 tuổi.
Điện thoại anh vang lên, anh lười nhác mà nhấc máy: “A lô.”
Đầu kia truyền đến giọng nói khẩn trương của Trần Đại: “Anh Tranh, anh còn chưa về sao? Em còn đang ở nhà xưởng đây!”
Tần Tranh cười nhạo một tiếng, nghĩ đến chuyện vốn dĩ anh sẽ không gặp gỡ cô, là do cái thằng chó chết này cứng rắn muốn anh giúp đỡ.
“Tự nghĩ cách đi.”
Anh cúp điện thoại.
Đã hai ngày anh chưa trở về, trước cửa quán net có không ít đồ chuyển phát nhanh, là thứ anh chuẩn bị dùng để mở rộng mặt tiền cửa hàng.
Còn có mấy thanh niên đang hút thuốc đứng chờ, vừa thấy anh liền tươi cười: “Anh Tranh, hai ngày nay anh đã đi đâu vậy?”
Tần Tranh dùng chìa khóa mở cửa ra, dọn hết mấy cái thùng vào, trầm giọng nói: “Xử lý chút chuyện thôi.”
Chuyện này chưa hoàn thành, thế nhưng mình lại như là bị mất hồn.
Anh tự cười nhạo mình.
Sau khi anh mở máy cho mấy người bọn họ, anh ngồi ở sau quầy bar nghịch bật lửa, ném từng điếu thuốc lá vào thùng rác.
Hiện tại có thuốc cũng có cả bật lửa, anh lại không muốn hút nữa.
Đột nhiên anh nghĩ đến, người đàn ông kia không hút thuốc lá.
Một tên mặt trắng nhã nhặn như vậy, vội vàng lấy lòng cô...
Tần Tranh lại bỗng nhiên nghĩ đến, anh còn chưa biết tên cô là gì.
Anh đứng lên, rồi lại ngồi xuống. Tên cũng không có gì quan trọng, dù sao cả đời này cũng sẽ không gặp lại nhau.
Hai tiếng sau, Trần Đại sống chết đòi vào, cậu ta đi từ ngoại ô một đoạn đường dài đến nhà ga, sau đó lại bắt xe buýt rồi mới trở về được.
Cậu ta nhìn anh một cái liền nuốt tất cả những lời oán trách sắp ra khỏi miệng xuống, trong lòng Tần Tranh không thoải mái lắm, cậu ta nhận thấy được.
Vẻ cô đơn hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt anh, như thể anh đang nghĩ về ai đó.
Trần Đại bị chính ý nghĩ của mình làm cho ghế tởm, xoay người uống mấy ngụm nước, lại ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh Tranh, đưa người trở về rồi sao?”
Tần Tranh nhàn nhạt mà “Ừ” một tiếng.
Cậu ta tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “May quá may quá, cô ta thật là yếu ớt mà.”
Tần Tranh rũ mắt xuống, nghĩ đến việc cô rất yếu ớt, cũng rất dễ nuôi sống, dù sao thì cũng không ầm ĩ phải thay quần áo.
Trần Đại sờ sờ cằm: “Cũng không biết cô ta tên gì, em nói này, tên của Chu Mạn Lâm cũng chẳng phù hợp với con người của cô ta...”
Tần Tranh đột nhiên đứng lên, không sai, anh phải biết tên cô là gì.
Anh 26 tuổi, đây là lần nổi loạn thời niên thiếu cuối cùng, nếu bỏ lỡ... Vậy bỏ đi.
Trần Đại bị hành động của anh làm cho hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn anh cầm chìa khóa xe rời đi như một trận gió, lại vừa lúc bên trong có người gọi “Ông chủ, mì gói”, cậu ta thở dài vài tiếng, đành cam chịu ở lại trong cửa hàng.
Tần Tranh đạp chân ga hết mức, trái tim anh thình thịch thình thịch kịch liệt mà nảy lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, trái tim anh bỗng bình tĩnh lại.
Anh hỏi cô vì sao không đi vào, đáp án nằm ngoài dự đoán, nhưng không thể ngăn cản anh hỏi câu tiếp theo...
Anh chưa từng thích một người nào như thế, anh nhất định phải bắt được cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.