Nam Chính Ca Ca, Ta Chỉ Là Nữ Phụ. Thỉnh Ngài Tránh Xa A!
Chương 15: Thỉnh Tự Trọng
Nhan Kỳ Nguyệt
25/10/2016
-Khụ khụ! Âm thanh khàn khàn vang lên. Ngạn Nhất Long đứng
một bên, ánh mắt thâm thúy nhìn hai người đang dính lấy nhau ở đằng kia. Lúc này mới có ai đó giật mình, đẩy người trong lòng ra.
Hạ Vũ nhất thời xấu hổ, không biết nói gì. Mười mấy năm sống trên đời lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, lại còn để người khác nhìn thấy, trong đầu không biết xử lí thế nào cho phải...
-Không bị thương chứ?
Trong lúc Hạ Vũ còn đang đứng hình thì cái người là nguyên nhân của mọi chuyện kia lại rất bình tĩnh mà xoay người cô một vòng kiểm tra. Sau khi thấy không có thương tích gì quá nặng mới khẽ gật đầu.
A....
Hàn Mặc Thương! Anh!
-Được rồi! Hạ Vũ tỷ không sao là tốt rồi, mau về nghỉ ngơi thôi. Mặc Thương cậu cũng mau đi bôi thuốc đi, vết thương để lâu sẽ nhiễm trùng đấy. Chuyện đã xảy ra thì kể lại sau.-Nhất Long vội giục, bọn họ dù sao cũng vừa từ nơi nguy hiểm trở về, sinh khí không tốt.
-Bị thương?-Hạ Vũ nghe thấy thế thì tức giận trong đầu lập tức xụi lơ, nhớ lại mình đứng ngoài này là để chờ ai.
*_____________*________________________*____________________________*_____________________________*___________________*_________________*________________*_________
-Ra thế! Hắc, Hạ Vũ, tỷ cũng thật là lợi hại nha! Tội nghiệp tên sắc lang đó-Tiểu Khuyết lăn ra cười, cậu biết tỷ tỷ nhà mình vốn không dễ bắt nạt, nhưng không ngờ Bạch Hạ Vũ lại nghĩ được chuyện như thế.
Ăn uống xong, băng bó bôi thuốc xong, bốn người vừa mới vào sinh ra tử kia tụm lại một chỗ trong phòng ấm áp, kể lại những chuyện xảy ra.
-Ta cũng là gặp may, nếu không có người giúp chắc là xong đời rồi. Còn mọi người, xây xát nhiều như thế...
Nói xây xát ở đây là nói Nhất Long và Mặc Thương. Tiểu Khuyết được bảo bọc rất cẩn thận, vẫn còn nguyên vẹn. Tội nhất là nam chính họ Hàn kia, sau lưng có một vết cắt dài ngoằng, tay phải băng bó.
-Bọn đệ cũng là không sao rồi. Tất cả là công của Mặc Thương, cậu ta không biết lượng sức mà đánh nhau với hơn chục tên cướp. Bị thương sau đó cũng chỉ bôi thuốc qua loa rồi lại đi tìm tỷ, Nhất Long đã bảo ở lại rồi mà vẫn quả quyết chạy đi!-Tiểu Khuyết phun ra một hạt dưa, rồi lại nhai nhai, nhồm nhoàm kể.
-Cậu ta cũng được tính là khôn vặt một chút-Nhất Long lấy khăn lau đưa cho Tiểu Khuyết rồi cười cười-Trước khi bị bắt đi cậu ta viết một tờ giấy lén để lại chỗ hai tên tùy tùng bị đánh ngất cùng với một lọ nước thơm. Nước này cậu ta lúc nào cũng mang theo trong mình hai lọ. Mùi hương của nó rất nhạt nhưng chó của quân triều đình thì đã ngửi quen nên người của hoàng cung mới tìm đến được. Quả lợi hại!
-Hàn tướng quân, thật xin lỗi, không, ý ta là cảm ơn...
Hạ Vũ không phải người không hiểu chuyện. Nam chính đã giúp mình nhiều như thế, cho dù có ghét đi nữa cô cũng phải lo lắng cho anh.
-Tất cả đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi thôi.- Mặc Thương khẽ đáp, miệng không cười nhưng ánh mắt lộ rõ tia vui vẻ.
Tối hôm đó, Bạch Hạ Vũ ngủ rất ngon.
Nam chính là người tốt, có thể yên tâm...
*______________________*_____________________*_______________________*_______________________________*_________________________*_______________*___________________
Sáng hôm sau, lúc Hạ Vũ tỉnh dậy thì đã là muộn.
Thực chất muộn cũng chỉ là mặt trời đã lên được một lúc. Nhưng đây là một ngôi chùa nên mọi người đều đã thức từ lâu. Dù sao cũng đã mất công đến đây, thôi thì nên hưởng thụ một chút, Hạ Vũ theo thói quen, lết xác đến nhà ăn. Sau đó mới ý thức được rằng đây không phải là phủ Bạch gia quen thuộc nữa.
Đi dạo một vòng, Thiên Môn Tử Đằng quả là rộng lớn, so với Ung Hòa Cung* ở Bắc Kinh thì cũng chẳng kém cạnh. Xung quanh trồng rất nhiều cây, cứ đi vài bước là lại thấy một khu nhà với vài chú tiểu đang quét sân. Chim hót ríu rít, thỉnh thoảng, vài cơn gió mơn man thổi qua kẽ lá. Không khí yên bình khiến người ta dễ chịu.
-Tiểu thư, sao người dậy sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?
-Ái Ái, ta chưa ăn, chúng ta đi tìm nhà bếp-Hạ Vũ đi được một quãng thì gặp Thiên Ái, bèn sấn tới.
Hai thân ảnh đi với nhau lập tức trở nên nổi bật. Thiên Ái vẫn theo phong cách nhu mì thanh thuần, y phục màu hồng phấn, tóc búi cài trâm. Hạ Vũ một thân màu xám nhạt, trang trí thêm đường viền màu nâu đỏ thêm phần giản dị. Đến nhà ăn, không khí lập tức trở nên náo nhiệt. Các vị sư thầy cùng phu nhân đang dùng bữa. Hạ Vũ kéo Thiên Ái vào một bàn trong góc.
-Hạ Vũ tỷ tỷ! Dậy sớm ghê nha, em phải gọi mãi thằng nhóc này mới dậy-Nhất Long ngáp một cách lười biếng, Tiểu Khuyết bên cạnh gãi đầu cười cười. Chẳng mấy chốc, một bàn đã đầy đủ bốn người, thức ăn được dọn ra. Hạ Vũ cùng Tiểu Khuyết trợn tròn mắt, nha, cô cứ tưởng nhà chùa thì thức ăn là những món chay đạm bạc, thậm chí là toàn rau nhưng mà...
Vẫn là món chay, song gia vị phong phú cùng cách nấu lại khiến nó không kém gì những món ăn thượng hạng ở cung đình. Đậu phụ sốt cay, sủi cảo hấp, hoa quả tươi ngon đều có đủ, khiến người ta nhỏ nước dãi. Hạ Vũ bên ngoài bình tĩnh lấy đũa, trong lòng thì đang sục sôi mà cảm thán. Làm sư cũng không có gì không tốt, trừ phải cạo đầu ra thì cái gì cũng có lợi.
-Nha, đầu bếp trong phủ của ta cũng chưa chắc nấu ăn ngon được thế này.-Tiểu Khuyết gắp một gắp rau, bỏ vào miệng.
-Đệ còn không chịu khó ăn cho tử tế vào? Bộ suốt đời đều phải nhờ Nhất Long bỏ hành ra cho?-Hạ Vũ nhìn hai người mà bật cười. Nhất Long từ nãy giờ đều ăn rất ít, hầu như đều ngồi tỉ mỉ nhặt bỏ thức ăn mà Tiểu Khuyết ghét, gạt hết sang bát mình rồi mới bỏ vào bát cậu ta. Tiểu tử này đúng là rất kén chọn, cà rốt, hành cùng rau thơm đều không thích, lại rất lười ăn rau.
-Cũng tốt! Còn hơn là để cậu ta nhịn đói mà chết-Nhất Long cười.
-Tiểu thư, em ăn xong rồi! Em xin phép đi trước. Mọi người dùng bữa vui vẻ, nô tì xin cáo lui.-Thiên Ái đứng dậy khẽ động Hạ Vũ, cô còn chưa kịp trả lời Ái Ái đã chạy đi mất.
''A.Tại sao mới đó đã ăn xong?'' Hạ Vũ cắn đũa. Có lẽ vì đã coi nữ chính như muội muội tốt, cô đã quên mất khoảng cách thật sự giữa hai người. Hạ Vũ là con gái đại tướng trong triều, đáng giá ngàn vàng. Còn Chu Thiên Ái dù có được sủng ái đến mấy, vẫn chỉ là một người hầu không hơn.
*____________________*_______________________*__________________________*__________________________*________________________*___________________*__________________
Sáng hôm nay trời đẹp, không dại gì mà không đi thăm thú một chút. Theo lời của một nhà sư, ngọn núi phía sau chùa có một thác nước nhỏ, khung cảnh hữu tình. Chi bằng đi xem thử.
Cò kè mãi Hạ Vũ mới rủ được Thiên Ái đi cùng. Gì chứ, bình thường rất hăng hái vậy mà... Cuối cùng, để cô hầu nhỏ đỡ bối rối, Ngạn Nhất Long và Ngô Tiểu Khuyết bèn tách ra đi riêng, gặp lại ở chân ngọn thác.
Thác nước tuy không cao lắm nhưng dòng chảy rất mạnh, nếu quan sát kĩ sẽ thấy có rất nhiều cá. Mượn cần câu một bác tiều phu nhà ở gần đó, mấy người bọn họ tìm một mỏm đá, chuẩn bị đi câu.
Trong lúc Nhất Long và Tiểu Khuyết đi tìm mồi câu, Hạ Vũ và Thiên Ái ở lại chờ. Đúng lúc đó thì có một người khác xuất hiện...
*________________________________*_____________________*_______________________________*________________________________*______________________________*___________
/*/ Ung Hòa Cung: là một ngôi chùa và tu viện của trường Cách-lỗ phái thuộc Phật giáo Tây Tạng nằm ở Đông Thành, Bắc Kinh.
Hạ Vũ nhất thời xấu hổ, không biết nói gì. Mười mấy năm sống trên đời lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, lại còn để người khác nhìn thấy, trong đầu không biết xử lí thế nào cho phải...
-Không bị thương chứ?
Trong lúc Hạ Vũ còn đang đứng hình thì cái người là nguyên nhân của mọi chuyện kia lại rất bình tĩnh mà xoay người cô một vòng kiểm tra. Sau khi thấy không có thương tích gì quá nặng mới khẽ gật đầu.
A....
Hàn Mặc Thương! Anh!
-Được rồi! Hạ Vũ tỷ không sao là tốt rồi, mau về nghỉ ngơi thôi. Mặc Thương cậu cũng mau đi bôi thuốc đi, vết thương để lâu sẽ nhiễm trùng đấy. Chuyện đã xảy ra thì kể lại sau.-Nhất Long vội giục, bọn họ dù sao cũng vừa từ nơi nguy hiểm trở về, sinh khí không tốt.
-Bị thương?-Hạ Vũ nghe thấy thế thì tức giận trong đầu lập tức xụi lơ, nhớ lại mình đứng ngoài này là để chờ ai.
*_____________*________________________*____________________________*_____________________________*___________________*_________________*________________*_________
-Ra thế! Hắc, Hạ Vũ, tỷ cũng thật là lợi hại nha! Tội nghiệp tên sắc lang đó-Tiểu Khuyết lăn ra cười, cậu biết tỷ tỷ nhà mình vốn không dễ bắt nạt, nhưng không ngờ Bạch Hạ Vũ lại nghĩ được chuyện như thế.
Ăn uống xong, băng bó bôi thuốc xong, bốn người vừa mới vào sinh ra tử kia tụm lại một chỗ trong phòng ấm áp, kể lại những chuyện xảy ra.
-Ta cũng là gặp may, nếu không có người giúp chắc là xong đời rồi. Còn mọi người, xây xát nhiều như thế...
Nói xây xát ở đây là nói Nhất Long và Mặc Thương. Tiểu Khuyết được bảo bọc rất cẩn thận, vẫn còn nguyên vẹn. Tội nhất là nam chính họ Hàn kia, sau lưng có một vết cắt dài ngoằng, tay phải băng bó.
-Bọn đệ cũng là không sao rồi. Tất cả là công của Mặc Thương, cậu ta không biết lượng sức mà đánh nhau với hơn chục tên cướp. Bị thương sau đó cũng chỉ bôi thuốc qua loa rồi lại đi tìm tỷ, Nhất Long đã bảo ở lại rồi mà vẫn quả quyết chạy đi!-Tiểu Khuyết phun ra một hạt dưa, rồi lại nhai nhai, nhồm nhoàm kể.
-Cậu ta cũng được tính là khôn vặt một chút-Nhất Long lấy khăn lau đưa cho Tiểu Khuyết rồi cười cười-Trước khi bị bắt đi cậu ta viết một tờ giấy lén để lại chỗ hai tên tùy tùng bị đánh ngất cùng với một lọ nước thơm. Nước này cậu ta lúc nào cũng mang theo trong mình hai lọ. Mùi hương của nó rất nhạt nhưng chó của quân triều đình thì đã ngửi quen nên người của hoàng cung mới tìm đến được. Quả lợi hại!
-Hàn tướng quân, thật xin lỗi, không, ý ta là cảm ơn...
Hạ Vũ không phải người không hiểu chuyện. Nam chính đã giúp mình nhiều như thế, cho dù có ghét đi nữa cô cũng phải lo lắng cho anh.
-Tất cả đã vất vả rồi, nên nghỉ ngơi thôi.- Mặc Thương khẽ đáp, miệng không cười nhưng ánh mắt lộ rõ tia vui vẻ.
Tối hôm đó, Bạch Hạ Vũ ngủ rất ngon.
Nam chính là người tốt, có thể yên tâm...
*______________________*_____________________*_______________________*_______________________________*_________________________*_______________*___________________
Sáng hôm sau, lúc Hạ Vũ tỉnh dậy thì đã là muộn.
Thực chất muộn cũng chỉ là mặt trời đã lên được một lúc. Nhưng đây là một ngôi chùa nên mọi người đều đã thức từ lâu. Dù sao cũng đã mất công đến đây, thôi thì nên hưởng thụ một chút, Hạ Vũ theo thói quen, lết xác đến nhà ăn. Sau đó mới ý thức được rằng đây không phải là phủ Bạch gia quen thuộc nữa.
Đi dạo một vòng, Thiên Môn Tử Đằng quả là rộng lớn, so với Ung Hòa Cung* ở Bắc Kinh thì cũng chẳng kém cạnh. Xung quanh trồng rất nhiều cây, cứ đi vài bước là lại thấy một khu nhà với vài chú tiểu đang quét sân. Chim hót ríu rít, thỉnh thoảng, vài cơn gió mơn man thổi qua kẽ lá. Không khí yên bình khiến người ta dễ chịu.
-Tiểu thư, sao người dậy sớm vậy? Đã ăn sáng chưa?
-Ái Ái, ta chưa ăn, chúng ta đi tìm nhà bếp-Hạ Vũ đi được một quãng thì gặp Thiên Ái, bèn sấn tới.
Hai thân ảnh đi với nhau lập tức trở nên nổi bật. Thiên Ái vẫn theo phong cách nhu mì thanh thuần, y phục màu hồng phấn, tóc búi cài trâm. Hạ Vũ một thân màu xám nhạt, trang trí thêm đường viền màu nâu đỏ thêm phần giản dị. Đến nhà ăn, không khí lập tức trở nên náo nhiệt. Các vị sư thầy cùng phu nhân đang dùng bữa. Hạ Vũ kéo Thiên Ái vào một bàn trong góc.
-Hạ Vũ tỷ tỷ! Dậy sớm ghê nha, em phải gọi mãi thằng nhóc này mới dậy-Nhất Long ngáp một cách lười biếng, Tiểu Khuyết bên cạnh gãi đầu cười cười. Chẳng mấy chốc, một bàn đã đầy đủ bốn người, thức ăn được dọn ra. Hạ Vũ cùng Tiểu Khuyết trợn tròn mắt, nha, cô cứ tưởng nhà chùa thì thức ăn là những món chay đạm bạc, thậm chí là toàn rau nhưng mà...
Vẫn là món chay, song gia vị phong phú cùng cách nấu lại khiến nó không kém gì những món ăn thượng hạng ở cung đình. Đậu phụ sốt cay, sủi cảo hấp, hoa quả tươi ngon đều có đủ, khiến người ta nhỏ nước dãi. Hạ Vũ bên ngoài bình tĩnh lấy đũa, trong lòng thì đang sục sôi mà cảm thán. Làm sư cũng không có gì không tốt, trừ phải cạo đầu ra thì cái gì cũng có lợi.
-Nha, đầu bếp trong phủ của ta cũng chưa chắc nấu ăn ngon được thế này.-Tiểu Khuyết gắp một gắp rau, bỏ vào miệng.
-Đệ còn không chịu khó ăn cho tử tế vào? Bộ suốt đời đều phải nhờ Nhất Long bỏ hành ra cho?-Hạ Vũ nhìn hai người mà bật cười. Nhất Long từ nãy giờ đều ăn rất ít, hầu như đều ngồi tỉ mỉ nhặt bỏ thức ăn mà Tiểu Khuyết ghét, gạt hết sang bát mình rồi mới bỏ vào bát cậu ta. Tiểu tử này đúng là rất kén chọn, cà rốt, hành cùng rau thơm đều không thích, lại rất lười ăn rau.
-Cũng tốt! Còn hơn là để cậu ta nhịn đói mà chết-Nhất Long cười.
-Tiểu thư, em ăn xong rồi! Em xin phép đi trước. Mọi người dùng bữa vui vẻ, nô tì xin cáo lui.-Thiên Ái đứng dậy khẽ động Hạ Vũ, cô còn chưa kịp trả lời Ái Ái đã chạy đi mất.
''A.Tại sao mới đó đã ăn xong?'' Hạ Vũ cắn đũa. Có lẽ vì đã coi nữ chính như muội muội tốt, cô đã quên mất khoảng cách thật sự giữa hai người. Hạ Vũ là con gái đại tướng trong triều, đáng giá ngàn vàng. Còn Chu Thiên Ái dù có được sủng ái đến mấy, vẫn chỉ là một người hầu không hơn.
*____________________*_______________________*__________________________*__________________________*________________________*___________________*__________________
Sáng hôm nay trời đẹp, không dại gì mà không đi thăm thú một chút. Theo lời của một nhà sư, ngọn núi phía sau chùa có một thác nước nhỏ, khung cảnh hữu tình. Chi bằng đi xem thử.
Cò kè mãi Hạ Vũ mới rủ được Thiên Ái đi cùng. Gì chứ, bình thường rất hăng hái vậy mà... Cuối cùng, để cô hầu nhỏ đỡ bối rối, Ngạn Nhất Long và Ngô Tiểu Khuyết bèn tách ra đi riêng, gặp lại ở chân ngọn thác.
Thác nước tuy không cao lắm nhưng dòng chảy rất mạnh, nếu quan sát kĩ sẽ thấy có rất nhiều cá. Mượn cần câu một bác tiều phu nhà ở gần đó, mấy người bọn họ tìm một mỏm đá, chuẩn bị đi câu.
Trong lúc Nhất Long và Tiểu Khuyết đi tìm mồi câu, Hạ Vũ và Thiên Ái ở lại chờ. Đúng lúc đó thì có một người khác xuất hiện...
*________________________________*_____________________*_______________________________*________________________________*______________________________*___________
/*/ Ung Hòa Cung: là một ngôi chùa và tu viện của trường Cách-lỗ phái thuộc Phật giáo Tây Tạng nằm ở Đông Thành, Bắc Kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.