Chương 39: Chương 26.3
Tam Nhật Thành Tinh
10/05/2022
Editor: Endy.
Hai người trở lại đại sảnh, vừa lúc vũ khúc chung, mọi người tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ. An Sênh và Phí Hiên vừa đi ra, liền nhìn đến Đồng Tứ và Đinh Oánh Khiết đang nói chuyện cùng một người đàn ông Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử đang đứng trước một bàn vuông nhỏ, sờ bài trên bàn, biểu tình khẩn trương, mồ hôi trên thái dương đều chảy xuống mặt.
“Đến!” Lôi Chấn Tử gầm nhẹ một tiếng, đem đống đồng xu đều đẩy lên trước. Đối diện hắn ta là một cô gái mặc sườn xám, cô gái điều khiển máy phát bài, nghe vậy lật bài lên, thanh âm mềm mại, “Nhà cái thắng.”
“Mẹ nó!” Lối Chấn Tử đem bài vừa ngã, sắc mặt không tốt lắm. Đồng Tứ trong tay bưng hai ly rượu, đưa cho Lôi Chấn Tử một ly.
“Hầu tổng, không cần tức giận. Hạng mục duyên hải nếu anh giao cho tôi, đêm nay sẽ có người hầu hạ anh đánh bạc, vẫn là ném vào biển tát nước.” Đồng Tứ cười sáng lạn, sáng lạn đến nỗi An Sênh muốn cắt mặt anh vứt xuống biển.
Đinh Oánh Khiết đứng bên cạnh, lúc này đến gần Hầu tổng, cầm một tờ khăn giấy, đưa cho hắn, “Mau lau đi, Hầu tổng. Ngài thật đúng là tuổi trẻ thân thể tốt, trong phòng này ấm như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh.”
An Sênh nghe thanh âm của cô ta cũng cảm thấy lạnh. Thấy hai người đến, Đồng Tứ nhìn qua, nhìn Phí Hiên cùng An Sênh, ý tứ không rõ nở nụ cười.
“Hầu tổng, hạng mục Lâm hải ký với Phí thị, Phí thị hứa hẹn sẽ nhường một bước.” Phí Hiên nói xong mặt không chút thay đổi nhìn Đồng Tứ, “Đánh bạc không thể so sánh với làm bạn, luận về điểm này lợi ích của đánh bạc là rất nhỏ.”
An Sênh mắt thấy biểu tình Đồng Tứ trầm xuống, người được gọi là Hầu tổng Lôi Chấn tử nghe vậy thần sắc liền sáng bừng.
Phí Hiên nói khó nghe, nhưng đây là sự thật, mọi người trong giới đều biết. Phí Hiên có thể làm chủ Phí gia, lời anh nói như đinh đóng cột, nhưng Đồng Tứ vẫn còn phải trở về thương lượng với ba anh, trong giới đều biết sau lưng thổ tào anh là một người cha nghiêm khắc.
Hai bên đang giương cung bạt kiếm, Đinh Oánh Khiết bên cạnh từ khay bồi bàn, lấy một lyrượu cho Phí Hiên.
Phí Hiên tiếp nhận, trực tiếp cụng ly với Lôi Chấn Tử còn đang sững sờ, “Bản thảo hợp đồng ngày mai sẽ được gửi đến văn phòng Hầu tổng. Tôi tin anh sẽ có sự suy tính đúng đắn.”
Hầu tổng kịp phản ứng, so sánh điều kiện Phí Hiên đưa ra, lời Đồng Tứ nói quả thật chỉ là chút lợi ích nhỏ.
Hắn nhanh chóng cầm lấy ly rượu, cùng Phí Hiên chạm một cái, cười híp mắt nói, “Phí tổng khách khí, khách khí!”
Phí Hiên cùng hắn chạm ly, uống một chút, khoé miệng lộ ra ý cười, nhíu mày nhìn về phía Đồng Tứ.
“Tiểu bằng hữu không bằng trở về hỏi ba anh một chút, còn muốn tranh giành với tôi không?” giọng điệu Phí Hiên cực kỳ chanh chua, An Sênh nghe xong cực kỳ sửng sốt. Phí Hiên sẽ nói như vậy sao?
Sắc mặt Đồng Tứ biến đổi mấy lần. Anh quả thật không được làm chủ, một nửa bởi vì anh còn đang bị phạt, một nửa bởi vì trong nhà có chút tranh chấp, ba anh liền hoàn toàn không để anh nhúng tay.
Bị Phí Hiên ra mặt chèn ép như vậy, không phải lần đầu tiên, nhưng dựa theo lời Phí Hiên nói nhường một bước, trận này anh ép buộc cũng không có lợi gì.
“Phí tổng thật hào phóng.” Đồng Tứ giơ ly rượu về phía Phí Hiên, “Chúc Phí gia sớm ngày bị anh phá sản.”
Đây cũng không phải giương cung bạt kiếm, mà là muốn động thủ không tiếng động.
Trong giới đều biết hai người không hợp nhau, cũng biết hai người trong nửa năm nay ngoài sáng trong tối đã muốn kết thù dày ba thước, nói không chừng lúc nào đó làm một trận cũng nên.
Thần tiên đánh nhau, Hầu tổng chỉ là tôm tép, cảm thấy không thích hợp đợi tiếp nữa, một phen lau mồ hôi trên trán, cười hì hì nói, “Các vị cứ trò chuyện, tôi lại đi chơi hai ván…”
Hầu tổng đi rồi, bốn người ở lại không khí xấu hổ mà quỷ dị đứng đó. An Sênh căn bản là lười xem hai người đối chọi, nhưng ngại Phí Hiên, cô không thể tuỳ tiện tránh đi.
Mà Đinh Oánh Khiết vẫn bất động thanh sắc quan sát An Sênh, bốn người ngoài mặt thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nhưng kì thật mỗi người đều có toan tính riêng.
“Qua bên kia ngồi.” vẫn là Phí Hiên mở miệng trước, giơ giơ cằm, ý bảo lại ghế sofa.
Phí Hiên lãnh khốc nói với Đồng Tứ, “An Sênh có vài lời muốn nói rõ ràng với anh.”
An Sênh yên lặng cuốn lưỡi, Đồng Tứ nghiêng đầu nhìn về phía An Sênh, khoé miệng lộ ra điểm cười.
Người này lừa dối cô, bây giờ ngay cả một điểm chột dạ cũng không có. An Sênh cảm giác cô lúc trước chính là mắt bị mù, lại cảm thấy Đồng Tứ là một người đáng thương.
Đáng thương cái đầu anh ta!
Bốn người ngồi vào ghế sofa, Phí Hiên tự nhiên ngồi chung với An Sênh, hai người chen chúc trên một cái sofa nhỏ, may mà sofa không giống ghế dựa, hai người ngồi cũng không quá chật.
Ngón tay Đinh Oánh Khiết siết chặt, ngồi trên ghế sofa bên cạnh hai người, Đồng Tứ ngồi đối diện.
Chung quanh bọn họ có rất nhiều bàn trà nhỏ, bàn trà bên cạnh đều tốp năm tốp ba ngồi đàm tiếu nói chuyện vui vẻ. Không có người chú ý đến không khí quái dị giữa bọn họ.
Đồng Tứ nhướn mày nhìn An Sênh, “Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Thật con mẹ nó!
An Sênh muốn nói những lời này.
Phí Hiên bên cạnh chọc cô một cái. An Sênh đã giải thích với anh rằng cô căn bản không gặp mặt Đồng Tứ, nhưng Phí Hiên không tin. Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này, An Sênh nhất định bị Đồng Tứ giấu đi.
An Sênh bất đắc dĩ, mở miệng nói, “Chuyện tối nay, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh giúp cô thoát khỏi tên Thanh thiếu kia.
Đồng Tứ gật gật đầu. Phí Hiên lại chọc An Sênh một cái nữa, ánh mắt chất vấn. Anh muốn cô nói không gặp lại anh ta lần nữa, cô cảm ơn anh ta làm cái gì?
An Sênh bị chọc muốn đứng lên, nhưng nhìn ánh mắt Phí Hiên từ chất vấn thành uy hiếp, đành phải kiên trì. Râu ông nọ cắm cằm bà kia nói với Đồng Tứ, “Hai người chúng ta về sau đừng gặp mặt nữa.”
Anh đem cô lừa đến chỗ Phí Hiên, xem như bọn họ không còn nợ nhau.
Đồng Tứ cầm lấy lọn tóc, tựa hồ không có nghi hoặc vì sao An Sênh lại nói ra những lời này, anh chỉ liếc nhìn Phí Hiên một chút, hỏi ngược lại, “Vì cái gì?”
Cái gì vì cái gì? An Sênh vẻ mặt không rõ, nhưng người không rõ phải là Đồng Tứ. Anh ta đang diễn cái gì vậy chứ?
Phí Hiên lại chọc An Sênh một cái, An Sênh quay đầu trừng anh, “Anh ccó thể hay không chọc chỗ khác!”
Phí Hiên mím môi.
Cô lại quay đầu về phía Đồng Tứ nói, “Cái gì vì cái gì? Chính là đừng gặp lại, gặp lại liền xem như không quen biết, được không?”
An Sênh hỏi Đồng Tứ, nhưng ánh mắt lại nhìn Phí Hiên, đem hai chữ cuối cùng lặp lại, “Được không?”
Phí Hiên cuối cùng cũng biểu hiện ra vẻ mặt hài lòng, nhìn về phía Đồng Tứ. Đồng Tứ ôm cánh tay, dựa ra ghế sofa, “Tôi cảm thấy không được.”
“Quản anh được hay không làm gì, dù sao về sau không cho phép hai người gặp nhau.” Phí Hiên nói, “Anh còn dám gặp cô ấy liền biết tay tôi.”
“Anh cho rằng tôi sợ anh? Anh không phải có người thế thân rồi sao? Như thế nào? Còn muốn hai người?” Đồng Tứ giọng điệu trào phúng.
An Sênh đặt tay trên đùi, nâng mặt nhìn hai người, anh một câu, tôi một câu đâm thọc lẫn nhau. Một lúc sau liền cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái.
Tiệc rượu đã gần tan, Đinh Oánh Khiết vẫn xấu hổ ngồi bên cạnh, Phí Hiên cùng Đồng Tứ vẫn ngây thơ giống hai bạn nhỏ mẫu giáo, nói đi nói lại những lời kia.
“Tôi đi vệ sinh.” An Sênh nói xong liền đứng dậy, theo bảng chỉ dẫn tìm được nhà vệ sinh. Phí Hiên muốn đi cùng, Đồng Tứ lập tức châm chọc nói, “Thế nào? Phí tổng đây là muốn đi toilet nữ? Nên sẽ không…”
Đồng Tứ nói, ánh mắt lại dạo quanh phía dưới thắt lưng Phí Hiên, cười doạ người, “Không được a.”
Phí Hiên vốn còn canh cánh chuyện lần trước, mấy ngày đó quả thực là ác mộng trong đời anh. Tổn hại nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, biết rõ Đồng Tứ đang theo dõi ở một phòng khác, nếu không khống chế được thất thố, quả thực chính là không còn thiết sống.
Tuy rằng Đồng Tứ không dám làm gì quá đáng, nhưng trào phúng hai câu như vậy cũng đủ làm máu nóng Phí Hiên lên đỉnh đầu.
“Phí tổng.” Đinh Oánh Khiết chớp cơ hội mở miệng, “Phí tổng cứ ngồi đây, tôi sẽ đi cùng An tiểu thư.”
Sau khi nói xong, cô ta còn dịu dàng cười một cái.
Phí Hiên nghiêng đầu nhìn cô ta, một lát sau gật đầu, “Đi nhanh về nhanh.”
Đinh Oánh Khiết đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, Phí Hiên quay đầu lại chỉ vào Đồng Tứ, “Tôi có bị phế, vẫn còn tốt hơn so với anh.”
Phí Hiên nói, “Anh còn dám đem cô ấy giấu đi, tôi cam đoan sẽ chỉnh dung cả người anh.”
Đồng Tứ nghe lời này cũng bùng nổ, “Tôi giấu cô ấy? Chính cô ấy trốn anh, cô ấy phiền anh, ghê tởm anh thì có quan hệ gì với tôi? Anh ở đây diễn thâm tình chân thành cho tôi xem làm gì chứ!”
Đồng Tứ nói, “Cô ấy dù gì cũng từng là tiểu thư nhà giàu, từng là tiểu công chúa, thà rằng ở chợ gϊếŧ cá cũng không chịu ở bên anh. Anh còn không biết xấu hổ mặt nóng dán mông lạnh.”
Đồng Tứ nói xong cười lạnh một tiếng, đá đá vào giày Phí Hiên, “Phí Hiên, có phải anh đã đạt tới cảnh giới, vơ đại người nào đó anh cảm thấy hợp?”
Phí Hiên tức giận khi bị người khác vạch trần. Đồng Tứ nói lời này cũng không có gì thương tâm, chủ yếu là vì ngay cả Phí Hiên cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng hơn nửa năm này, không phải anh không thử quên cô, anh thực sự thích An Sênh. Thời gian càng dài càng thích, càng nhớ thương. Phí Hiên thực sự để tâm đến những chuyện vụn vặt, anh sẽ không vì mặt mũi tôn nghiêm mà bỏ qua cảm nhận trong lòng.
Phí Hiên run run trong chốc lát, cười nhạo một tiếng, cũng bắt đầu châm chọc Đồng Tứ, “Nghe nói gần đây anh đang nuôi một tình nhân bé nhỏ? Vừa vặn, tôi cũng có mấy người bạn cũng rất thích cô ta, bằng không lần sau hẹn gặp nhau một lần?”
Đồng Tứ đập bàn một cái, sắc mặt liền âm trầm như mực.
Nói được một bước này, hai người vô luận ai nói thêm một câu nữa, liền khẳng định đánh nhau tại chỗ.
Không phải chưa từng đánh nhau, có mất thể diện hay không hai người đều không để ý. Bất quá Phí Hiên không muốn An Sênh nhìn anh giống người điên, mà Đồng Tứ cố kỵ ba anh.
Ba anh đã làm giám định DNA lần thứ 15, có một ngày cầm tờ giấy giám định về nhà, chỉ vào độ tương thích nói, “Anh xem đi, nếu số này biến thành 0 thì tốt rồi. Ta có một người bạn làm ở trung tâm giám định.”
Trước lúc đi, Đồng Tam còn chụp bả vai Đồng Tứ, tận tình khuyên bảo, “Con tự giải quyết cho tốt.”
Đồng Tứ hiểu ý ba anh là gì. Nếu anh làm ra chuyện quá mức, ba anh sẽ cho người bóp méo giám định DNA, sau đó liền không nhận đứa con trai là anh này nữa…
Hai người không nhúc nhích, sau một lúc lâu liền ngồi trở lại ghế sofa, đúng ánh mắt gươm đao lăng trì đối phương.
Mà giờ phút này, trong phòng vệ sinh, An Sênh bị Đinh Oánh Khiết vươn chân cản trở, làm cho cô lảo đảo suýt chút nữa bổ nhào. Trong lòng An Sênh có một vạn câu Shit muốn nói.
Cô quay đầu, nhìn cô gái có chút giống mình, lần đầu tiên tự đáy lòng cảm thấy phản cảm.
An Sênh quả thực đã từng làm thiếu phu nhân hào môn, nhưng cô không có tham gia bất cứ cuộc tranh đấu nào, cho nên đối với loại chuyện này không có phòng bị, không biết nên nói gì.
Bất quá cô chưa nếm thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, bên trong hệ thống, cô đã xem qua nhiều lần mấy người nữ phụ độc ác tranh chấp.
An Sênh thật sự có rất nhiều biện pháp, Phí Hiên tuyệt đối sẽ đứng về phía cô, nhưng cô vì cái gì mà tranh đấu với cô ta? Cô cũng không muốn đoạt Phí Hiên.
Cho nên An Sênh đứng vững, nhìn cô gái trước mặt vài lần, bất đắc dĩ nói, “Cô chọn sai người rồi, cô gây chuyện với tôi làm gì chứ? Cô không nhìn ra tôi là bị uy hiếp sao?”
“Cô lại đây, đến đến đến…” An Sênh như chị em tốt, bắt tay giữ cổ cô ta, “Tôi nói cho cô nghe một chút, làm thế nào để thu hút sự chú ý của Phí Hiên.”
“Cô đó.” An Sênh nghĩ đến cô và Phí Hiên ở chung, tự đáy lòng nói, “Cô yêu anh ta, đầu tiên phải chọc giận anh ta, như thế mới thu hút sự chút ý.”
Hai người trở lại đại sảnh, vừa lúc vũ khúc chung, mọi người tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ. An Sênh và Phí Hiên vừa đi ra, liền nhìn đến Đồng Tứ và Đinh Oánh Khiết đang nói chuyện cùng một người đàn ông Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử đang đứng trước một bàn vuông nhỏ, sờ bài trên bàn, biểu tình khẩn trương, mồ hôi trên thái dương đều chảy xuống mặt.
“Đến!” Lôi Chấn Tử gầm nhẹ một tiếng, đem đống đồng xu đều đẩy lên trước. Đối diện hắn ta là một cô gái mặc sườn xám, cô gái điều khiển máy phát bài, nghe vậy lật bài lên, thanh âm mềm mại, “Nhà cái thắng.”
“Mẹ nó!” Lối Chấn Tử đem bài vừa ngã, sắc mặt không tốt lắm. Đồng Tứ trong tay bưng hai ly rượu, đưa cho Lôi Chấn Tử một ly.
“Hầu tổng, không cần tức giận. Hạng mục duyên hải nếu anh giao cho tôi, đêm nay sẽ có người hầu hạ anh đánh bạc, vẫn là ném vào biển tát nước.” Đồng Tứ cười sáng lạn, sáng lạn đến nỗi An Sênh muốn cắt mặt anh vứt xuống biển.
Đinh Oánh Khiết đứng bên cạnh, lúc này đến gần Hầu tổng, cầm một tờ khăn giấy, đưa cho hắn, “Mau lau đi, Hầu tổng. Ngài thật đúng là tuổi trẻ thân thể tốt, trong phòng này ấm như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh.”
An Sênh nghe thanh âm của cô ta cũng cảm thấy lạnh. Thấy hai người đến, Đồng Tứ nhìn qua, nhìn Phí Hiên cùng An Sênh, ý tứ không rõ nở nụ cười.
“Hầu tổng, hạng mục Lâm hải ký với Phí thị, Phí thị hứa hẹn sẽ nhường một bước.” Phí Hiên nói xong mặt không chút thay đổi nhìn Đồng Tứ, “Đánh bạc không thể so sánh với làm bạn, luận về điểm này lợi ích của đánh bạc là rất nhỏ.”
An Sênh mắt thấy biểu tình Đồng Tứ trầm xuống, người được gọi là Hầu tổng Lôi Chấn tử nghe vậy thần sắc liền sáng bừng.
Phí Hiên nói khó nghe, nhưng đây là sự thật, mọi người trong giới đều biết. Phí Hiên có thể làm chủ Phí gia, lời anh nói như đinh đóng cột, nhưng Đồng Tứ vẫn còn phải trở về thương lượng với ba anh, trong giới đều biết sau lưng thổ tào anh là một người cha nghiêm khắc.
Hai bên đang giương cung bạt kiếm, Đinh Oánh Khiết bên cạnh từ khay bồi bàn, lấy một lyrượu cho Phí Hiên.
Phí Hiên tiếp nhận, trực tiếp cụng ly với Lôi Chấn Tử còn đang sững sờ, “Bản thảo hợp đồng ngày mai sẽ được gửi đến văn phòng Hầu tổng. Tôi tin anh sẽ có sự suy tính đúng đắn.”
Hầu tổng kịp phản ứng, so sánh điều kiện Phí Hiên đưa ra, lời Đồng Tứ nói quả thật chỉ là chút lợi ích nhỏ.
Hắn nhanh chóng cầm lấy ly rượu, cùng Phí Hiên chạm một cái, cười híp mắt nói, “Phí tổng khách khí, khách khí!”
Phí Hiên cùng hắn chạm ly, uống một chút, khoé miệng lộ ra ý cười, nhíu mày nhìn về phía Đồng Tứ.
“Tiểu bằng hữu không bằng trở về hỏi ba anh một chút, còn muốn tranh giành với tôi không?” giọng điệu Phí Hiên cực kỳ chanh chua, An Sênh nghe xong cực kỳ sửng sốt. Phí Hiên sẽ nói như vậy sao?
Sắc mặt Đồng Tứ biến đổi mấy lần. Anh quả thật không được làm chủ, một nửa bởi vì anh còn đang bị phạt, một nửa bởi vì trong nhà có chút tranh chấp, ba anh liền hoàn toàn không để anh nhúng tay.
Bị Phí Hiên ra mặt chèn ép như vậy, không phải lần đầu tiên, nhưng dựa theo lời Phí Hiên nói nhường một bước, trận này anh ép buộc cũng không có lợi gì.
“Phí tổng thật hào phóng.” Đồng Tứ giơ ly rượu về phía Phí Hiên, “Chúc Phí gia sớm ngày bị anh phá sản.”
Đây cũng không phải giương cung bạt kiếm, mà là muốn động thủ không tiếng động.
Trong giới đều biết hai người không hợp nhau, cũng biết hai người trong nửa năm nay ngoài sáng trong tối đã muốn kết thù dày ba thước, nói không chừng lúc nào đó làm một trận cũng nên.
Thần tiên đánh nhau, Hầu tổng chỉ là tôm tép, cảm thấy không thích hợp đợi tiếp nữa, một phen lau mồ hôi trên trán, cười hì hì nói, “Các vị cứ trò chuyện, tôi lại đi chơi hai ván…”
Hầu tổng đi rồi, bốn người ở lại không khí xấu hổ mà quỷ dị đứng đó. An Sênh căn bản là lười xem hai người đối chọi, nhưng ngại Phí Hiên, cô không thể tuỳ tiện tránh đi.
Mà Đinh Oánh Khiết vẫn bất động thanh sắc quan sát An Sênh, bốn người ngoài mặt thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nhưng kì thật mỗi người đều có toan tính riêng.
“Qua bên kia ngồi.” vẫn là Phí Hiên mở miệng trước, giơ giơ cằm, ý bảo lại ghế sofa.
Phí Hiên lãnh khốc nói với Đồng Tứ, “An Sênh có vài lời muốn nói rõ ràng với anh.”
An Sênh yên lặng cuốn lưỡi, Đồng Tứ nghiêng đầu nhìn về phía An Sênh, khoé miệng lộ ra điểm cười.
Người này lừa dối cô, bây giờ ngay cả một điểm chột dạ cũng không có. An Sênh cảm giác cô lúc trước chính là mắt bị mù, lại cảm thấy Đồng Tứ là một người đáng thương.
Đáng thương cái đầu anh ta!
Bốn người ngồi vào ghế sofa, Phí Hiên tự nhiên ngồi chung với An Sênh, hai người chen chúc trên một cái sofa nhỏ, may mà sofa không giống ghế dựa, hai người ngồi cũng không quá chật.
Ngón tay Đinh Oánh Khiết siết chặt, ngồi trên ghế sofa bên cạnh hai người, Đồng Tứ ngồi đối diện.
Chung quanh bọn họ có rất nhiều bàn trà nhỏ, bàn trà bên cạnh đều tốp năm tốp ba ngồi đàm tiếu nói chuyện vui vẻ. Không có người chú ý đến không khí quái dị giữa bọn họ.
Đồng Tứ nhướn mày nhìn An Sênh, “Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Thật con mẹ nó!
An Sênh muốn nói những lời này.
Phí Hiên bên cạnh chọc cô một cái. An Sênh đã giải thích với anh rằng cô căn bản không gặp mặt Đồng Tứ, nhưng Phí Hiên không tin. Anh cảm thấy trong khoảng thời gian này, An Sênh nhất định bị Đồng Tứ giấu đi.
An Sênh bất đắc dĩ, mở miệng nói, “Chuyện tối nay, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh giúp cô thoát khỏi tên Thanh thiếu kia.
Đồng Tứ gật gật đầu. Phí Hiên lại chọc An Sênh một cái nữa, ánh mắt chất vấn. Anh muốn cô nói không gặp lại anh ta lần nữa, cô cảm ơn anh ta làm cái gì?
An Sênh bị chọc muốn đứng lên, nhưng nhìn ánh mắt Phí Hiên từ chất vấn thành uy hiếp, đành phải kiên trì. Râu ông nọ cắm cằm bà kia nói với Đồng Tứ, “Hai người chúng ta về sau đừng gặp mặt nữa.”
Anh đem cô lừa đến chỗ Phí Hiên, xem như bọn họ không còn nợ nhau.
Đồng Tứ cầm lấy lọn tóc, tựa hồ không có nghi hoặc vì sao An Sênh lại nói ra những lời này, anh chỉ liếc nhìn Phí Hiên một chút, hỏi ngược lại, “Vì cái gì?”
Cái gì vì cái gì? An Sênh vẻ mặt không rõ, nhưng người không rõ phải là Đồng Tứ. Anh ta đang diễn cái gì vậy chứ?
Phí Hiên lại chọc An Sênh một cái, An Sênh quay đầu trừng anh, “Anh ccó thể hay không chọc chỗ khác!”
Phí Hiên mím môi.
Cô lại quay đầu về phía Đồng Tứ nói, “Cái gì vì cái gì? Chính là đừng gặp lại, gặp lại liền xem như không quen biết, được không?”
An Sênh hỏi Đồng Tứ, nhưng ánh mắt lại nhìn Phí Hiên, đem hai chữ cuối cùng lặp lại, “Được không?”
Phí Hiên cuối cùng cũng biểu hiện ra vẻ mặt hài lòng, nhìn về phía Đồng Tứ. Đồng Tứ ôm cánh tay, dựa ra ghế sofa, “Tôi cảm thấy không được.”
“Quản anh được hay không làm gì, dù sao về sau không cho phép hai người gặp nhau.” Phí Hiên nói, “Anh còn dám gặp cô ấy liền biết tay tôi.”
“Anh cho rằng tôi sợ anh? Anh không phải có người thế thân rồi sao? Như thế nào? Còn muốn hai người?” Đồng Tứ giọng điệu trào phúng.
An Sênh đặt tay trên đùi, nâng mặt nhìn hai người, anh một câu, tôi một câu đâm thọc lẫn nhau. Một lúc sau liền cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái.
Tiệc rượu đã gần tan, Đinh Oánh Khiết vẫn xấu hổ ngồi bên cạnh, Phí Hiên cùng Đồng Tứ vẫn ngây thơ giống hai bạn nhỏ mẫu giáo, nói đi nói lại những lời kia.
“Tôi đi vệ sinh.” An Sênh nói xong liền đứng dậy, theo bảng chỉ dẫn tìm được nhà vệ sinh. Phí Hiên muốn đi cùng, Đồng Tứ lập tức châm chọc nói, “Thế nào? Phí tổng đây là muốn đi toilet nữ? Nên sẽ không…”
Đồng Tứ nói, ánh mắt lại dạo quanh phía dưới thắt lưng Phí Hiên, cười doạ người, “Không được a.”
Phí Hiên vốn còn canh cánh chuyện lần trước, mấy ngày đó quả thực là ác mộng trong đời anh. Tổn hại nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, biết rõ Đồng Tứ đang theo dõi ở một phòng khác, nếu không khống chế được thất thố, quả thực chính là không còn thiết sống.
Tuy rằng Đồng Tứ không dám làm gì quá đáng, nhưng trào phúng hai câu như vậy cũng đủ làm máu nóng Phí Hiên lên đỉnh đầu.
“Phí tổng.” Đinh Oánh Khiết chớp cơ hội mở miệng, “Phí tổng cứ ngồi đây, tôi sẽ đi cùng An tiểu thư.”
Sau khi nói xong, cô ta còn dịu dàng cười một cái.
Phí Hiên nghiêng đầu nhìn cô ta, một lát sau gật đầu, “Đi nhanh về nhanh.”
Đinh Oánh Khiết đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, Phí Hiên quay đầu lại chỉ vào Đồng Tứ, “Tôi có bị phế, vẫn còn tốt hơn so với anh.”
Phí Hiên nói, “Anh còn dám đem cô ấy giấu đi, tôi cam đoan sẽ chỉnh dung cả người anh.”
Đồng Tứ nghe lời này cũng bùng nổ, “Tôi giấu cô ấy? Chính cô ấy trốn anh, cô ấy phiền anh, ghê tởm anh thì có quan hệ gì với tôi? Anh ở đây diễn thâm tình chân thành cho tôi xem làm gì chứ!”
Đồng Tứ nói, “Cô ấy dù gì cũng từng là tiểu thư nhà giàu, từng là tiểu công chúa, thà rằng ở chợ gϊếŧ cá cũng không chịu ở bên anh. Anh còn không biết xấu hổ mặt nóng dán mông lạnh.”
Đồng Tứ nói xong cười lạnh một tiếng, đá đá vào giày Phí Hiên, “Phí Hiên, có phải anh đã đạt tới cảnh giới, vơ đại người nào đó anh cảm thấy hợp?”
Phí Hiên tức giận khi bị người khác vạch trần. Đồng Tứ nói lời này cũng không có gì thương tâm, chủ yếu là vì ngay cả Phí Hiên cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng hơn nửa năm này, không phải anh không thử quên cô, anh thực sự thích An Sênh. Thời gian càng dài càng thích, càng nhớ thương. Phí Hiên thực sự để tâm đến những chuyện vụn vặt, anh sẽ không vì mặt mũi tôn nghiêm mà bỏ qua cảm nhận trong lòng.
Phí Hiên run run trong chốc lát, cười nhạo một tiếng, cũng bắt đầu châm chọc Đồng Tứ, “Nghe nói gần đây anh đang nuôi một tình nhân bé nhỏ? Vừa vặn, tôi cũng có mấy người bạn cũng rất thích cô ta, bằng không lần sau hẹn gặp nhau một lần?”
Đồng Tứ đập bàn một cái, sắc mặt liền âm trầm như mực.
Nói được một bước này, hai người vô luận ai nói thêm một câu nữa, liền khẳng định đánh nhau tại chỗ.
Không phải chưa từng đánh nhau, có mất thể diện hay không hai người đều không để ý. Bất quá Phí Hiên không muốn An Sênh nhìn anh giống người điên, mà Đồng Tứ cố kỵ ba anh.
Ba anh đã làm giám định DNA lần thứ 15, có một ngày cầm tờ giấy giám định về nhà, chỉ vào độ tương thích nói, “Anh xem đi, nếu số này biến thành 0 thì tốt rồi. Ta có một người bạn làm ở trung tâm giám định.”
Trước lúc đi, Đồng Tam còn chụp bả vai Đồng Tứ, tận tình khuyên bảo, “Con tự giải quyết cho tốt.”
Đồng Tứ hiểu ý ba anh là gì. Nếu anh làm ra chuyện quá mức, ba anh sẽ cho người bóp méo giám định DNA, sau đó liền không nhận đứa con trai là anh này nữa…
Hai người không nhúc nhích, sau một lúc lâu liền ngồi trở lại ghế sofa, đúng ánh mắt gươm đao lăng trì đối phương.
Mà giờ phút này, trong phòng vệ sinh, An Sênh bị Đinh Oánh Khiết vươn chân cản trở, làm cho cô lảo đảo suýt chút nữa bổ nhào. Trong lòng An Sênh có một vạn câu Shit muốn nói.
Cô quay đầu, nhìn cô gái có chút giống mình, lần đầu tiên tự đáy lòng cảm thấy phản cảm.
An Sênh quả thực đã từng làm thiếu phu nhân hào môn, nhưng cô không có tham gia bất cứ cuộc tranh đấu nào, cho nên đối với loại chuyện này không có phòng bị, không biết nên nói gì.
Bất quá cô chưa nếm thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, bên trong hệ thống, cô đã xem qua nhiều lần mấy người nữ phụ độc ác tranh chấp.
An Sênh thật sự có rất nhiều biện pháp, Phí Hiên tuyệt đối sẽ đứng về phía cô, nhưng cô vì cái gì mà tranh đấu với cô ta? Cô cũng không muốn đoạt Phí Hiên.
Cho nên An Sênh đứng vững, nhìn cô gái trước mặt vài lần, bất đắc dĩ nói, “Cô chọn sai người rồi, cô gây chuyện với tôi làm gì chứ? Cô không nhìn ra tôi là bị uy hiếp sao?”
“Cô lại đây, đến đến đến…” An Sênh như chị em tốt, bắt tay giữ cổ cô ta, “Tôi nói cho cô nghe một chút, làm thế nào để thu hút sự chú ý của Phí Hiên.”
“Cô đó.” An Sênh nghĩ đến cô và Phí Hiên ở chung, tự đáy lòng nói, “Cô yêu anh ta, đầu tiên phải chọc giận anh ta, như thế mới thu hút sự chút ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.