Chương 44
Tam Nhật Thành Tinh
10/05/2022
Editor: Endy.
An Sênh nhìn gió xoáy giống như cái động di chuyển, đem tất cả mọi thứ cuốn vào trong xé rách đập nát, hơn nữa đang nhanh chóng di chuyển về phía Phí Hiên không hề hay biết.
An Sênh há miệng, nhưng một chút âm thanh cũng không thể phát ra, cô muốn chạy tới, nhưng một bước cũng không di chuyển được.
Cô đứn gđó trở mắt nhìn Phí Hiên bị kéo vào cơn gió xoáy, nháy mắt bị xé thành mảnh vỡ. Thậm chí cô còn thấy được vết máu dưới ánh đèn đường, theo một trận gió thổi đến trên mặt cô, còn mang theo mùi huyết tinh.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, không đợi đại não An Sênh phản ứng kịp, hết thảy đã biến mất, bao gồm cả Phí Hiên đang đi về phía bãi đỗ xe.
Ngay cả hô hấp cô cũng không thể tiếp tục, nước mắt trượt đến bên miệng, tầm mắt mơ hồ, thế giới trước mắt cô sụp đổ…
“Sênh Sênh! Sênh Sênh! Em làm sao vậy?” Phí Hiên đột nhiên ôm lấy An Sênh, thấy cô nước mắt đầy mặt, cả người dại ra.
“Sênh Sênh! Em đừng làm tôi sợ, Sênh Sênh!” Phí Hiên nửa quỳ xuống đất, ôm An Sênh đang trừng mắt ngồi sững, liên tiếp vuốt thuận sau lưng cô, “Có phải em đang sợ? Đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây…”
Thật lâu, cảm quan An Sênh mới trở về, cảm giác được ôm vào một lồng ngực rộng lớn, trừng mắt nghiêng đầu nhìn gò má Phí Hiên, nghe giọng nói ôn nhu dụ dỗ của anh, an ủi cô. Thẳng đến khi nước mắt bị gió thổi khô, An Sênh mới hung hăng ngắt một cái trên đùi, đau đớn làm cô co rụt lại.
An Sênh như vừa được hồi sinh, từng ngụm từng ngụm bắt đầu hít thở.
“Chỗ nào không thoải mái, chúng ta đi bệnh viện!” Phí Hiên vòng qua bả vai cô, kéo cả người cô dậy, xoay người ngồi xổm trước mặt cô.
“Còn ôm tôi được không?” Phí Hiên nói, kéo hai tay An Sênh, đem cả người cô kéo lên lưng anh.
An Sênh lại nhìn chung quanh, mọi thứ sụp đổ lúc trước, bây giờ đều đã trở lại như cũ, không có gió xoáy đáng sợ, cũng không có xe cộ bị nghiền nát.
Cô lại run tay, sờ soạng huyết tinh dính trên mặt lúc nãy… Không có, mặt cô khô mát ấm áp. Phí Hiên vẫn còn tốt, rõ ràng đứng trước mặt cô, đang lo lắng định cõng cô đi.
An Sênh không phối hợp động tác Phí hiên, mà né cánh tay anh, xoay người anh lại.
“Sênh Sênh? Sênh Sênh..” anh nâng mặt cô lên, thần sắc gấp gáp như muốn khóc tới nơi.
“Em có chỗ nào không thoải mái, chúng ta đi bệnh viện!”
“Phí Hiên…” An Sênh cũng nâng mặt Phí Hiên, kề sát vào nhìn anh, “Phí Hiên?”
“Là tôi đây.” Anh không biết cô bị làm sao, cô càng như vậy, anh càng sốt ruột, “Tôi ở đây, tôi ở đây!”
Anh vừa chạy đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới không thể để An Sênh một mình chờ ở đó. Anh cũng thật hồ đồ, không muốn cô chịu gió đêm, lại quên mất một cô gái chân yếu tay mềm đứng một mình trên đường cũng không an toàn. Tuy rằng xe đậu ở vị trí không xa, nhưng Phí Hiên rất nhanh lộn trở về.
Thời điểm quay đi, An Sênh vẫn còn tốt, nhưng lúc quay về, anh lại phát hiện An Sênh có gì đó không đúng. Cô há to miệng, nhưng không có lên tiếng, đột nhiên chạy tới bên cạnh, sau đó liền đứng im tại chỗ, mở to hai mắt nhìn, thần sắc hoảng sợ, ngay cả áo khoác của anh trên vai trượt xuống cũng không hề hay biết.
Phí Hiên tăng nhanh tốc độ, chạy đến bên người cô, An Sênh lại đột nhiên cả người mất hết sức lực xụi xuống. Trước lúc cô chạm đất, anh đỡ được cô.
“Phí Hiên…” An Sênh khóc thút thít một chút, giữ chặt cổ Phí Hiên, đem anh ôm chặt lấy.
Phí Hiên sửng sốt một chút, rất nhanh cũng đem An Sênh ôm chặt, hai tay không ngừng vuốt ve lưng cô trấn an.
“Là tôi không đúng, tôi ngốc mới để em đứng đây một mình, chạy đi lấy xe, tôi…”
“Không trách anh.” An Sênh áp bên cổ anh, nhỏ giọng cắt ngang lời anh nói, “Tôi chỉ là…nhìn lầm.”
Phí Hiên vẫn ôn nhu mềm giọng an ủi cô. An Sênh chôn trên cổ anh, không ngẩng đầu.
Phí Hiên một mặt lo lắng, một mặt lại kiềm chế không được kinh hỉ. Đây là lần đầu tiên, An Sênh bày ra bộ dạng yếu đuối trước mặt anh.
Anh ôm chặt lấy eo cô, vừa tự trách, vừa vui vẻ.
Quả nhiên con gái bị doạ một chút liền yếu đuối mềm mại? Vừa rồi anh chỉ mới đi vài bước tới ven đường đã doạ An Sênh sợ đến như vậy. Lá gan cô nhỏ vậy sao?
Này…thật là một tin tức tốt.
Trong lòng Phí Hiên một trận mềm mại, vừa trấn an vừa hưởng thụ cảm giác không muốn xa rời không dễ gì có được. An Sênh lại tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh tượng cô vừa thấy, nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
Không thể nào nhìn lầm, mọi thứ đều rất chân thật, từng mảnh ô tô bị phá vỡ, máu Phí Hiên bắn lên mặt cô, thế giới vặn vẹo sụp đổ, hết thảy đều chân thật.
Giờ phút này, cô thậm chí có thể nhớ rõ tất cả chi tiết. Cô chưa nghe nói ai nhìn lầm mà có thể nhìn ra phân cảnh khoa học viễn tưởng đồ sộ đến vậy.
Không phải nhìn lầm, nhưng Phí Hiên lại rõ ràng ôm cô. Yêu ma quỷ quái ngược lại An Sênh không tin, nhưng thế giới này là thế giới tiểu thuyết, không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Hết thảy đều không có khả năng, nếu vậy chỉ có thể là…cường đại kịch bản quấy phá.
Không động được nam chính, đêm khuya cũng không có xe, làm không được tai nạn xe cộ, vị trí An Sênh đứng đèn đường cũng không chiếu tới. Không làm cô chết được, cho nên đây là hù doạ cô?
Trừ cách giải thích này ra không còn cách giải thích nào khác.
An Sênh nhắm mắt hồi tưởng lại ký ức vừa rồi, cơ hồ xác định, nhất định là hệ thống quấy phá.
Cho nên cô vẫn chưa thoát được cái vòng lẩn quẩn kia, nữ phụ vẫn không thể cùng nam chính chung một chỗ. Lần này không làm chết cô, chỉ là cảnh cáo, nếu vậy lần sau thì sao?
An Sênh buông cổ Phí Hiên, theo anh tới chỗ đậu xe. Hai người ngồi lên xe, An Sênh vẫn trầm mặc, như là sợ hãi.
Phí Hiên khởi động xe, quay đầu nhìn An Sênh, bắt gặp bộ dạng mệt mỏi của cô, một tay cầm tay lái, tay còn lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa.
An Sênh không rút tay về, có thể nói cô bình tĩnh chờ. Chờ kịch tình có thể hay không một lần nữa dẫn tới tai nạn xe cộ, đem cô gϊếŧ chết một lần nữa.
Tầm mắt cô vẫn nhìn về phía trước, Phí Hiên nói cái gì, cô nghe rồi trả lời có lệ.
Anh thường thường kéo tay cô, thậm chí lúc đi ngang qua bệnh viện còn ngừng xe, muốn dẫn cô vào kiểm tra.
“Tôi không sao.” An Sênh cuối cùng cũng quay đầu lại, an ủi anh, “Tôi thật sự không sao, không cần đi bệnh viện.”
“Sênh Sênh, em nghe lời, chúng ta đi kiểm tra một chút, Bệnh viện Thân Thị tôi có người quen biết, tôi gọi điện thoại…”
Phí Hiên cầm điện thoại lên, bị AN Sênh đoạt lấy. Cô nhìn anh kiên định nói, “Không đi, lái xe về nhà.”
“Không, không trở về nhà. Anh vòng lên đường cao tốc, chúng ta đi hóng gió một chút.” An Sênh cầm di động Phí Hiên trong tay, cứng rắn kéo ra một nụ cười nhẹ, nói, “Có được hay không?”
Tuy rằng An Sênh cười thực gượng ép, nhưng Phí Hiên nào chịu được cô đối xử với anh như vậy. Anh rất không có tiền đồ đáp ứng.
Hôm nay An Sênh có nhiều điểm kỳ lạ, nhưng những điều này trong mắt Phí Hiên bị “siêu kính” loại bỏ hết.
Ánh mắt An Sênh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô. Đột nhiên phía trước một chiếc xe tải đang chạy bình thường bỗng lật nghiêng, một xe thép chữ L xô xát như lưỡi dao tử thần, dưới ánh đèn xe loé sáng, bay về phía hai người. An Sênh há miệng thở dốc, cưỡng chế kìm nén tiếng thét chói tai.
Cô đã từng chết trong tình huống này rồi, cho nên nhìn mọi thứ đang diễn ra, cả người đều sợ hãi run rẩy.
Nhưng An Sênh vẫn hung hăng cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo. Lúc trước suy đoán có hệ thống quấy phá, cô nhìn thanh thép chữ L bay tới như hàng vạn mũi tên lao về hướng hai người, cưỡng ép chính mình không nhắm mắt lại theo bản năng.
Xe ô tô muốn lật bên xe tải, hoàn cảnh chung quanh hỗn loạn không biết thay đổi lúc nào, liền biến thành trận tai nạn xe cộ trước đó.
An Sênh hô hấp dữ dội, bóng ma tử vong lần trước như giòi bám trên xương, bò đầy phía sau lưng cô. Nhưng tay An Sênh vẫn bị Phí Hiên nắm lấy, trấn an vuốt nhẹ, kéo lý trí cô trở lại, không để cô thét chói tai.
Hoàn cảnh xung quanh quá chân thật lại bén nhọn, thậm chí trong không khí còn lưu lại mùi máu tươi, tràn ngập khoang mũi.
An Sênh vẫn cố gắng chống đỡ, trơ mắt nhìn thanh théo chữ L đâm thủng kính chắn gió, trơ mắt nhìn xe hai người va chạm với xe tải---
Nhưng ngay sau đó, va chạm không xảy ra, bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng lớn, xuyên qua thanh thép chữ L, xuyên qua xe ô tô, giống như xé rách cảnh vật xung quanh, tạo ra một lỗ hổng lớn trong không gian.
Chiếc xe như xuyên không, trở về quốc lộ bình thường. An Sênh nắm chặt ngón tay, đem cửa sổ mở ra một khe gió. Gió đêm luồn vào xe, thổi cho cô thanh tỉnh một chút.
Cảnh vật hai bên đường lướt qua rất nhanh, theo gió đêm lay động, lại như giống hoan hô vỗ tay sự dũng cảm của An Sênh.
Lưng AN Sênh dựa vào lưng ghế, lúc này mới chậm rãi thở dài.
Bên tai vang lên tiếng Phí Hiên lo lắng hỏi, lôi cô từ cõi chết trở về.
Đến giờ này khắc này, An Sênh triệt để xác nhận, hệ thống đang cảnh cáo cô, hoặc nói cách khác, đang hù doạ cô.
Vì cái gì lại hù doạ cô?
Lúc trước là trực tiếp làm cô chết, hiện tại hù doạ cô?
An Sênh nghiêng đầu, có chút gian nan cười với Phí Hiên, trấn an nói, “Không có chuyện gì, tôi không sao. Chúng ta về nhà.”
Sau khi nói xong, tầm mắt cô không rời khỏi mặt Phí Hiên, mà là không kiêng nể gì nhìn anh.
Có thể trực tiếp gϊếŧ chết cô, vì cái gì lại muốn hù doạ?
-Hết chương 31.1-
Lì xì của Nhà Hươu nè <3
Không biết có ai nhận hơm hay đi kéo xì zách hết rùi~~~
Năm mới an lành!
Chương 31.2
Editor: Endy.
Có thể trực tiếp gϊếŧ chết cô, vì cái gì lại muốn hù doạ?
Chẳng lẽ hệ thống không động được cô?
Khoé miệng An Sênh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, nụ cười mang theo mệt mỏi, cũng mang theo chút sợ hãi.
Mới vừa rồi, cô dùng tính mạng của bản thân để đánh cược. Hai người đi đến bước ngày hôm nay, Phí Hiên cố chấp, chính cô động tâm, bao gồm cả việc hôm nay làm trái ước định đi hẹn hò với anh, nhìn như là kết quả của việc Phí Hiên dây dưa.
Nhưng nếu không có An Sênh cam chịu, không có An Sênh nhượng bộ, hai người tuyệt đối không thể đi đến ngày hôm nay.
Cô không đủ ngoan tuyệt, không đủ quyết đoán, tất cả kết quả cùng lý do, xét đến cùng là cô bị Phí Hiên làm động tâm.
Cô đã động tâm, việc của hai người, không có lý do gì để Phí Hiên một mình gánh vác. Nếu cô cứ lùi bước, như vậy cô thật có lỗi với những cố gắng của anh.
Cho nên An Sênh quyết định đánh cược.
Nếu thua, cô liền đi thỉnh cầu hệ thống sống lại một lần nữa, cùng ba mẹ sống với nhau thật tốt, từ nay về sau cách Phí Hiên thật xa. Cô sẽ ngoan tuyệt đến cùng, không đến gần anh, cũng coi như cô vì những cố gắng vừa qua của anh, cố gắng đáp trả bằng đặt cược cả tính mệnh, như vậy ít nhất về sau cũng không hối hận.
Nhưng nếu canh bạc này thắng, cô có thể thử chấp nhận tâm ý của anh.
An Sênh không biết liệu canh bạc này cô có thắng hay không, thậm chí cô cũng không biết, hệ thống có trực tiếp gϊếŧ chết cô không. Rốt cuộc là bởi vì có Phí Hiên bên cạnh, hay bởi vì lần trước cô chết, chủ hệ thống đã sửa đổi số mệnh của cô.
Bất luận lý do là gì, ít nhất bây giờ, An Sênh đã xác định, cô muốn bên cạnh Phí Hiên.
Một khắc kia khi nhìn cơn gió xoáy xé nát anh, lại bị hệ thống đe doạ, lúc cô ôm chặt cổ Phí Hiên, cô không chỉ thấy được chủ tuyến thế giới này cảnh cáo, mà cô còn hiểu được tâm tư của bản thân.
Cô muốn Phí Hiên, muốn đến nguyện ý đi khiêu chiến với hệ thống, thậm chí nguyện ý quay đầu đi cầu xin chủ hệ thống, việc mà cô cho là xấu hổ muốn chết.
Hai người dần dần đến gần nhau, việc này không phải một người là có thể làm được. Chẳng sợ Phí Hiên bước 101 bước, chẳng sợ An Sênh từ đầu đến cuối không có hướng về phía trước, thậm chí lui về sau một bước.
Cô không có lui nửa bước thứ hai, đây chính là thoả hiệp, là tiếp nhận.
An Sênh tựa vào thành ghế, nhìn cảnh vật phía trước, biến thành vách núi vách đá, tai nạn xe cộ liên hoàn, đèn đường loé sáng…
Nhưng An Sênh đều không cử động, thậm chí ánh mắt cũng không có sợ hãi dời đi, trơ mắt nhìn cảnh vật hư ảo. Lúc Phí Hiên lái xe va chạm, hoá thành tro bụi trong không trung.
Nhìn đồng hồ, đã 3h30 sáng, An Sênh ngồi trong xe nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt như đi xem phim bom tấn. Nhưng thứ cô thấy không giống hiệu ứng trên phim, mọi thứ quá mức chân thật. An Sênh cưỡng ép chính mình một lần lại một lần xem, không ngừng tự nói trong lòng đây đều giả, nhưng cuối cùng sống lưng vẫn cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo.
“Về nhà đi…” Phí Hiên chuẩn bị đi lượt thứ 4, An Sênh mở miệng nói, “Tôi mệt rồi, chúng ta trở về đi.”
Thời gian dài như vậy cô không có mở miệng nói chuyện, ngay cả lúc Phí Hiên trò chuyện, trả lời có lệ cô cũng không có.
“Sênh Sênh, em đến cùng là bị làm sao vậy? Chúng ta đi bệnh viện được không?” Vẻ mặt Phí Hiên đầy lo lắng, ra khỏi đường cao tốc trở lại nội thành, ngừng xe ven đường, bắt lấy tay An Sênh không ngừng chà xát.
“Tay của em sao lại lạnh như vậy? Sắc mặt cũng rất khó coi…” Phí Hiên giữ cổ An Sênh, cô thuận theo tựa trên vai anh.
Người vừa dựa vào, Phí Hiên liền đau lòng nhăn mày lại, “Mặt cũng rất lạnh, trên xe vẫn mở điều hoà, như thế nào lại lạnh như vậy…”
An Sênh không lên tiếng, ôm chặt eo Phí Hiên. Đến lúc này, thần kinh cô cơ hồ đã muốn chết lặng, chỉ có thể dán chặc lên người anh, cảm nhận độ ấm trên người anh.
“Không đi bệnh viện, em không sao, chỉ là đột nhiên muốn hóng mát…” An Sênh mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chúng ta về nhà đi…”
(Mình sẽ đổi xưng hô của hai người nhé)
Phí Hiên cuối cùng cũng không cố chấp đưa An Sênh đi bệnh viện, lái xe đưa cô đến dưới lầu nhà trọ, bình xăng cũng thấy đáy.
An Sênh trên đường đi vẫn luôn nhắm mắt, thật sự chứng kiến “hiệu ứng bom tấn” trong thời gian dài như vậy, mỗi lần đều làm cho cô sợ hãi, hôm nay thật sự không thể lại nhìn thêm.
Trở lại dưới lầu nhà trọ đã 4h sáng, trời đã sắp sáng, An Sênh xuống xe, cả người cơ hồ dựa vào ngực Phí Hiên, tay vòng qua eo anh, tuỳ ý anh đỡ cô lên lầu.
Cô vẫn nhắm hai mắt, nhưng đi đến cửa phòng thuê, mở mắt lấy chìa khoá. Kết quả vừa mở mắt ra, cả người liền rơi xuống dưới. Phía dưới là vách núi sâu vạn trượng, vách đá còn có nhiều khe nứt, đều có thể rõ ràng nhìn thấy được.
An Sênh nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy PHí Hiên, đem chìa khoá nhét trong tay anh.
“Anh mở cửa…” tuy rằng hôm nay Phí Hiên được “sủng ái” nhiều lần, cực kỳ cực kỳ vui vẻ, nhưng rõ ràng An Sênh có gì đó không thích hợp, lại nhất định cố chấp không chịu đi bệnh viện, làm anh lo lắng muốn chết.
Vốn đem người đưa đến cửa nhà liền không yên lòng, An Sênh đem chìa khoá đưa cho anh, anh mở cửa, đơn giản cũng theo cô cùng đi vào.
May mắn là hôm nay không riêng gì An Sênh đêm không về ngủ, mà bạn cùng phòng cô cũng chưa trở về.
Cô ấy đã gọi cho ANnSênh, nhưng An Sênh chỉ lo xem “bom tấn”, căn bản không chú ý đến, mà Phí Hiên chỉ lo nhìn An Sênh, cũng không nghe được tiếng chuông điện thoại.
Như thế bây giờ vừa tiện, Phí Hiên nửa ôm An Sênh, kéo cô lại ngồi trên sofa. An Sênh vẫn nhắm mắt, từ từ mở ra, cảnh sắc xung quanh khôi phục bình thường.
“Sênh Sênh…” Phí Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô lên, đang muốn nói chuyện, An Sênh liền mở miệng nói trước, “Trời sắp sáng rồi, hôm nay anh đừng lái xe trở về, chắc xe cũng sắp hết xăng…”
Nếu như lúc bình thường, đối với Phí Hiên mà nói không khác gì một cái bánh rơi từ trên trời xuống.
Nhưng giờ phút này nhìn An Sênh bộ dáng mệt mỏi, ngay cả hưng phấn anh cũng không hưng phấn nổi.
“Anh không đi, em như vậy, sao anh có thể yên tâm được chứ? Anh nằm trên sofa, hôm nay vừa lúc bạn em cũng không có trở về…”
An Sênh gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, kết quả vừa quay lưng lại với Phí Hiên, đi vài bước tới nhà vệ sinh. Cảnh vật trước mắt lại thay đổi, lần này là chiến trường cổ, tàn chi khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả vùng đất, một người đàn ông cầm đao giục ngựa phi về phía cô, lưỡi đao bay về phía cổ…
An Sênh vội vàng nhắm mắt lại, lên tiếng kêu Phí Hiên.
“Phí Hiên, anh lại đây…” lúc cô đứng vững lại Phí Hiên cũng đứng lên. An Sênh vừa nói xong, anh đã đứng phía sau cô, đặt tay lên vai, xoay người lại.
“Em làm sao vậy? Sênh Sênh, đừng làm rộn, sắc mặt em kém quá. Nghe lời, chúng ta đi bệnh viện.”
“Em không sao…” An Sênh nhắm mắt lại, đem đầu tựa trên ngực anh, “Em chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi một chút liền tốt thôi…”
Phí Hiên lại khuyên cô, An Sênh không lên tiếng, đứng bất động.
Chốc lát sau, cô lại mở mắt ra, quả nhiên hết thảy đều khôi phục bình thường, lúc này cô dứt khoát muốn Phí Hiên cùng đi rửa mặt với cô.
Bởi vì bây giờ đã muộn, cho nên chỉ đơn giản rửa mặt một chút. Hai người đứng song song trước bồn rửa mặt, Phí Hiên dùng bàn chải dự phòng riêng.
Trên đường đi, nếu phát hiện có một chút không thích hợp, An Sênh lập tức nhắm mắt lại, lát sau mới mở ra, hết thảy sẽ khôi phục bình thường.
Cô thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ hệ thống cảnh báo, chỉ diễn trong một khoảng thời gian rồi ngừng sao?
Tình huống này muốn kéo dài bao lâu đây? Nếu cô thật sự cùng Phí Hiên ở bên nhau cả đời, như vậy mỗi ngày phải trôi qua như thế nào…
Hôm nay chịu nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đầu óc cô đều mệt mỏi. An Sênh suy nghĩ một lát liền đem tất cả ném ra sau đầu, nhào lên giường chuẩn bị ngủ.
Phí Hiên nằm trên ghế sofa, An Sênh liền đem gối đầu mở cửa phòng ngủ, sắc mặt có chút đỏ lên gọi Phí Hiên, “Sáng sớm ngày mai bạn cùng phòng em trở về, anh nằm trên ghế sofa sẽ bị cô ấy nhìn thấy…” cô dừng một chút, nghiêng đầu, thập phần chột dạ nói, “Cái này cũng hơi bất tiện…”
Phí Hiên căn bản cũng không ngủ được, xoa tóc ngồi dậy, gật gật đâù, “Anh đi…xuống lầu, ngủ trong xe.”
Kết quả anh còn chưa đứng lên, An Sênh đã có chút nóng nảy mở mệng, “Nếu không, anh vào phòng ngủ đi…”
Sau khi nói xong cô cắn chặt đầu lưỡi của mình. Lời này nghe vào tai thật sự mờ ám, giống trêu chọc…
Nhưng có ông trời làm chứng, thật sự cô đứng trong phòng, phát hiện bản thân té vào trong đầm lầy, miệng đều là đất và máu, trong nước không biết có con gì đó lúc nhúc.
Qua một lát sau lại biến thành cô ở trên bờ, một con cá sấu đang nằm cách cô không xa, há to miệng đem cả người cô đều nuốt vào…
Kịch tình cũng thật con mẹ nó, quan trọng là tất cả đều rất chân thật, mùi hôi tanh của cá sấu, còn quanh quẩn bên mũi chưa biến mất. Đầu bị cắn rớt thật sợ hãi, nếu không tự mình trải qua thì sẽ không có cách nào cảm nhận được sự kinh khủng đó.
Đêm qua có thể nói là một đêm rất ấn tượng, đầy đặc sắc với An Sênh, cả đời chưa gặp bao giờ.
Nhưng hiện tại cô buồn ngủ muốn chết, thật sự không muốn giằng co, mà chính cô nhắm mắt lại, tính toán làm như không thấy. Nhưng cũng chỉ yên tĩnh trong chốc lát, bên tai lại truyền đến tiếng quỷ khóc lang hào…
Cô thật sự có điểm không chịu được.
Phí Hiên có chút mơ mơ màng màng, đêm qua anh cũng thật sự mệt mỏi, nghe được lời An Sênh nói, phản ứng đầu tiên là…không có phản ứng.
Anh cảm giác mình nghe nhầm, nhưng An Sênh ôm gối đầu, tựa vào khung cửa, cắn cái miệng nhỏ, sắc mặt có chút đỏ nhìn anh.
Nháy mắt Phí Hiên như được tiêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cơ hồ nhảy bắn dậy từ trên sofa.
-Hết chương 31.2-
Hết Tết rùi :((
Đăng chương mới cho mọi người vui nhé <3
Chương 31.3:
Editor: Endy.
Nháy mắt Phí Hiên như được tiêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cơ hồ nhảy bắn dậy từ trên sofa.
Một đường đi thẳng vào phòng ngủ, sợ An Sênh đổi ý.
Bất quá lúc vào phòng ngủ, trước khi nhào lên giường, Phí Hiên do dự một chút, giả khuôn giả thức hỏi An Sênh, “Anh…ngủ như thế nào?”
An Sênh vốn có ý tứ không tốt. Lúc trước cự tuyệt Phí Hiên nhiều lần như vậy, bình thường ngay cả tay cũng không cho nắm, hiện tại lại muốn người lên giường ngủ…
Được rồi, tuy rằng chỉ là lên giường rồi nằm ngủ, nhưng cũng là việc lớn.
Lúc ra gọi người, An Sênh có chút do dự, nhưng nghĩ đến đối mặt với những cảnh tượng kia, da đầu cô liền run lên.
Đương nhiên, An Sênh ở cùng với Phí Hiên, cũng không phải hệ thống sẽ không gây ra chuyện, ví dụ như bây giờ, cảnh vật phía sau Phí Hiên lại bắt đầu vặn vẹo.
An Sênh bước về trước hai bước, áp lên vai anh, mắt nhắm chặt, dùng sức đẩy anh lên giường, sau đó cô cũng mò mẫn trèo lên giường.
Phí Hiên bị hành động của cô làm cho choáng váng. Đợi đến lúc An Sênh nằm xuống gối đầu, tiến vào trong chăn, vươn một tay ra nắm lấy tay anh, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, lúc này anh mới hồi phục lại tinh thần. Anh cũng chui vào trong cái chăn khác An Sênh chuẩn bị, cầm chặt tay cô.
Ở cùng Phí Hiên, An Sênh vẫn sẽ không ngừng bị hệ thống cảnh cáo, nhưng ở bên anh, là người không nhìn thấy những hình ảnh vặn vẹo đáng sợ kia, sẽ làm cô cảm thấy những cảnh tượng đáng sợ đó ít đi sự chân thật.
An Sênh nhắm mắt lại, bên tai không còn nghe thấy tiếng thét chói tai, cô vẫn siết chặt tay Phí Hiên.
Trong tay mới là người thật, An Sênh tự nói với mình như vậy.
Không dễ dàng thoát khỏi tiếng thét chói tai, trước hừng đông, cô mơ mơ màng màng ngủ. Chỉ là trong mơ cũng gặp ác mộng. An Sênh bị truy gϊếŧ, cả đêm chạy trốn, nhưng không thoát, cảm giác bị gϊếŧ quá chân thật…
Trong mơ, tất cả mọi người đều muốn gϊếŧ cô, ngay cả một ông lão khập khiễng đi ven đường cũng sẽ đột nhiên đổi sắc mặt, không biết từ đâu lôi ra một con dao, đâm cô một nhát.
Giấc ngủ này mệt mỏi không thể tả, lúc tỉnh lại đã giữa trưa, Phí Hiên không biết dậy từ lúc nào, chống tay nhìn cô.
Rõ ràng là chỉ ngủ vài giờ, nhưng lúc tỉnh dậy, An Sênh cảm giác chính mình thật sự chạy cả một đêm.
Toàn thân cô đau nhức, quầng thâm mắt đặc biệt nghiêm trọng, mở mắt đều chua xót. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phí Hiên, phản ứng đầu tiên chính là một cước đá văng anh ra.
Không có biện pháp nào, vì trong giấc mơ vừa rồi, An Sênh cả một đêm bị Phí Hiên gϊếŧ vô số lần. Kịch tình cũng thật biếи ŧɦái, những người đuổi gϊếŧ cô đều có khuôn mặt của Phí Hiên, ngay cả ông lão quay đầu cũng là mặt Phí Hiên!
Sau khi đá văng người, cô từ trên giường bật dậy, phản ứng thứ hai là chạy ra ngoài.
Chạy đến phòng khách, nhìn bạn cùng phòng đang trang điểm. Màn cửa mở rộng, ánh nắng theo cửa sổ chiếu trên người cô, ấm áp cùng chói mắt làm An Sênh phải nheo mắt.
Bạn cùng phòng nghi hoặc hỏi cô, “Làm sao vậy? Chị mới ngủ dậy? Không ra chợ sao…”
Lúc này, An Sênh triệt để tỉnh táo lại.
Cô nhanh chóng quay về phòng nhìn Phí Hiên, liền thấy anh đang cong eo, còn nằm trên đất giãy dụa.
“Anh không có việc gì chứ…” An Sênh tiến lên, đỡ anh dậy, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi em còn chưa tỉnh ngủ.”
Phí Hiên nằm nghiêng, cong như con tôm, An Sênh nâng vài cái không được, ngược lại còn bị chân anh ngáng đường ngã xuống đất.
Cô đang muốn ngồi dậy, lại bị Phí Hiên ấn bả vai, lần nữa nằm xuống sàn nhà, cả người anh phủ lên trên.
Mặt An Sênh có chút hồng, tay ấn bả vai anh, vẫn có chút lo lắng hỏi, “Em không phải cố ý, đạp trúng chỗ nào sao?”
Phí Hiên kề sát lại gần An Sênh, đem sức nặng chính mình từng chút từng chút một đặt trên người cô. Mắt thấy mặt cô ngày càng đỏ, anh gục đầu xuống, dán bên tai cô nói nhỏ, “Chính là chỗ kia, cảm thấy sao? Đều sưng lên rồi.”
Mặt An Sênh đỏ như trái cả chua, tay đẩy trán anh một cái, quát, “Lăn!”
Phí Hiên hắc hắc nở nụ cười, ôm An Sênh, lăn một vòng.
Hai người đổi vị trí, An Sênh nằm trên người anh, muốn đứng dậy nhưng bị anh giữ chặt eo.
Mặt cô đã có thể rỉ ra máu, bây giờ đang buổi trưa, “tiểu Phí Hiên” tinh thần cũng thật phấn chấn.
Phí Hiên không có buông An Sênh ra, nhưng là giật giật chân, cuối cùng vẫn để cô dậy, thoát khỏi cảnh xấu hổ.
Cửa phòng ngủ mở ra, bạn cùng phòng nghe tiếng la của An Sênh, thập phần nhiệt tình mở cửa vào xem, kết quả nhìn thấy cảnh hai người nằm đè lên nhau, không khống chế được phát ra một tiếng, “A!”
Sáng sớm hôm nay cô mới trở về, căn bản không biết trong nhà còn có đàn ông…
Kêu xong, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, còn tốt bụng đóng cửa lại.
Tuy rằng cô nhỏ tuổi hơn An Sênh nhưng đã là người từng trải, đoạn kịch tính này lo được đầu, không lo được đuôi **.
Bất quá trong lòng vẫn chậc chậc. hai người này cũng thật kịch liệt, còn không nhớ phải đóng cửa…
Lần này cả người An Sênh đều muốn thiêu cháy, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng Phí Hiên lại chơi xấu, nằm trên mặt đất ôm đùi cô, “Em một cước đạp trúng Tiểu Hiên, hiện tại nó đã muốn ủ rũ. Anh mặc kệ, em phải bồi thường!”
Cả người cô giống như cái ấm nước sôi trào, cảm giác khói sắp bốc lên, lại bị Phí Hiên ôm đùi, ngồi trở lại trên sàn nhà.
Phí Hiên ôm An Sênh, đầu gối trên đùi cô, nhìn cô từ đầu đến chân, tình cảm trong mắt anh làm cô có chút không dám đối diện.
“Đứng dậy, anh đừng như vậy…” An Sênh đẩy đẩy bờ vai anh. Phí hiên không đứng dậy, ngược lại còn cọ cọ, đầu tựa trên thắt lưng cô.
“Cho anh ôm một chút…” Phí Hiên nói, “Đêm qua em đã doạ anh.”
An Sênh muốn đẩy tay anh, Phí Hiên ôm chặt eo cô, rầu rĩ nói, “Tối qua, sắc mặt em rất khó coi, lát nữa chúng ta đi bệnh viện một chuyến nhé?”
“Em không sao.” Mặt An Sênh vẫn còn ửng hồng, cắn cắn môi, tay sờ mái tóc anh, “Đi bệnh viện cái gì chứ, anh mau ngồi dậy đi. Hôm nay em không ra cửa hàng, đã trễ nửa ngày rồi, buổi sáng còn có người đưa cá, em phải nhanh chóng qua đó nhìn một chút.”
“Anh đã xin phép bà chủ giúp em rồi.” Phí Hiên theo thắt lưng An Sênh ngẩng đầu lên, “Sáng sớm hôm nay cá đã được chuyển xong, hiện tại cửa hàng đã mở, người đàn ông sát bên trông giúp…”
An Sênh cuộn tóc Phí Hiên. Phí Hiên quan tâm cô như vậy, trong lòng thực dễ chịu, nhưng là…
“Anh làm sao lại có số điện thoại của bà chủ?”
Bà chủ là một người phụ nữ đã về hưu, bình thường cả ngày đều cùng nhóm bạn già đánh thái cực trong công viên, cửa hàng cá cơ bản là giao cho An Sênh, nên tiền lương cho cô cũng rất ổn.
Bà ấy đặc biệt yên tâm khi giao cho An Sênh. Cô nhớ lại một chút, trong khoảng thời gian Phí Hiên đến làm ở chợ thuỷ sản, bà chủ chưa một lần ghé qua cửa hàng.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là trong di động cô căn bản không có lưu số Wechat của bà chủ.
Động tác Phí Hiên cứng đờ, từ từ ngồi dậy, ánh mắt có chút né tránh.
An Sênh nghĩ có lẽ anh đã điều tra cô, bởi vì An Sênh chưa từng nhắc tới địa chỉ nhà trọ của cô, nhưng Phí Hiên lần đầu liền tìm đến được.
Những nam chính trong tiểu thuyết đều không sai biệt lắm. Muốn điều tra ai, không đến hai ngày sẽ có một sấp văn kiện dày ném trên bàn làm việc. Những thông tin bí mật đến cơm ngày ba bữa ăn món gì, đi vệ sinh mấy lần, không có bí mật đáng nói cũng mặc kệ phù hợp hay không phù hợp với pháp luật.
An Sênh ngược lại không có phản cảm việc Phí Hiên điều tra cô, cô cũng không có chuyện gì để dấu diếm, nhưng không nghĩ đến anh sẽ có số điện thoại của bà chủ. Điện thoại cô không có, Phí Hiên lại có, như vậy nhất định anh đã gặp mặt bà chủ. Anh làm cái gì lại đi gặp bà chủ chứ?
-Hết chương 31.3-
Chương mới đim khuyaaa~~~
Chương 31.4:
Editor: Endy.
An Sênh hỏi, “Anh gặp bà chủ lúc nào? Làm cái gì?”
Phí Hiên lấy can đảm quay mặt lại, kéo ra nụ cười, “Là…mấy hôm trước.” Phí Hiên nói, “Anh và bà ấy biết nhau một chút…”
“Anh và bà ấy biết nhau cái gì?” An Sênh lại hỏi.
“Anh và bà ấy biết nhau một chút…” thanh âm Phí Hiên không có lực phát ra, “Là quen biết một chút, bình thường em ăn cái gì…thích uống cái gì, những thứ này…”
An Sênh nửa tin nửa ngờ, Phí Hiên vội vàng nói sang chuyện khác, “Em nhanh đi rửa mặt, hôm nay anh không đến công ty, cửa hàng cá vẫn còn nhờ người trông giúp, chúng ta phải nhanh chóng đi xem nha!”
An Sênh thành công bị Phí Hiên dời lực chú ý, đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị vào nhà vệ sinh. Kết quả vừa mới tới cửa, phòng khách một giây trước còn tốt, đột nhiên biến thành bốn vách tường lộ thiên.
Trên mặt đất có xiềng xích cũ nát, An Sênh nhìn theo xiềng xích, đinh đóng trên tường, mà một đầu dây xích gắn trên tường, đầu còn lại trói buộc không phải ai khác, chính là An Sênh.
Cô động một chút, tứ chi nặng nề. An Sênh đợi trong chốc lát, chờ có cái gì đó doạ người xuất hiện, nhưng mọi thứ đều thật tĩnh lặng. Cô chỉ có thể di chuyển trong phạm vi rất nhỏ, đỉnh đầu lộ thiên, ánh nắng mặt trời chói chang nóng rực chiếu xuống, ngay cả bóng râm để trú mát cũng không có.
Chờ một lát, không có cái gì biến hoá, An Sênh nhắm mắt lại. Phí Hiên đang trong phòng ngủ gấp chăn, không phát hiện ra sự bất thường của cô. An Sênh nhắm mặt lại một lúc, sau đó mở ra, cảnh tượng trước mắt liền biến mất.
Lúc rửa mặt, cô cho rằng hệ thống sẽ làm cái gì đó quỷ quái, kết quả vẫn sóng yên biển lặng. Đợi đến lúc rửa mặt xong, Phí Hiên đã thu thập sạch sẽ phòng ngủ, ngay cả nếp gấp chăn cũng ngay ngắn vuông góc, anh đang cầm cây lau sàn phòng ngủ.
Cô đứng ở cửa nhìn thoáng qua, trong lòng thầm cảm thán, đây không phải là “chàng tiên ốc” sao?
Phí Hiên bất quá hơn 20 tuổi, bình thường cô cũng không có quy tắc gì, quần áo cũng không quá để ý, chỉ cần mặc được, quần áo để thay đổi cũng rất ít.
Nhưng Phí Hiên không giống vậy. Anh là một người đàn ông cực kỳ tinh tế, An Sênh chưa thấy anh mặc một bộ trang phục hai ngày, ngay cả lúc nằm viện, quần áo cũng đầy một tủ.
Trên người có mùi nước hoa rất dễ ngửi, từ đầu đến chân, anh không có lấy một chỗ thịt chai sạn. Trong cốp xe thường có một đống lớn gì đó, nhất là lúc anh thường xuyên đến chợ thuỷ sản, bên trong đều là đồ dùng của Phí Hiên, còn có quần áo thay giặt.
Cho nên tối qua mặc dù Phí Hiên không có về nhà, sáng nay đã đổi một bộ quần áo mới, cô một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
An Sênh nhìn bóng dáng Phí Hiên có chút xuất thần. Đến bây giờ, ấn tượng Phí Hiên ép buộc cô đến hít thở không thông trong bệnh viện đã hoàn toàn đảo điên.
Người như Phí Hiên quả thực rất hiếm, nhưng vì muốn đến gần cô, cả ngày lăn lộn ở chợ thuỷ sản, tất cả mọi thứ đều thay cô nghĩ đến, có một số việc An Sênh không chú ý, Phí Hiên cũng đã làm trước.
Ôn nhu, nhiều tiền, cẩn thận săn sóc, tôn trọng ý kiến của cô, lại không có cưỡng ép cô, phi thường chịu khó, một người đàn ông như vậy…
An Sênh tựa vào cạnh cửa, nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi vào bóng dáng anh tuấn của Phí Hiên, yên lặng lắc lắc đầu.
Một người đàn ông tốt như vậy, ai sẽ không thích chứ? Ai có thể cự tuyệt đây?
Nhưng trong lòng An Sênh lại không khỏi nghi hoặc, những điều như vậy cũng không khỏi có chút quá hoàn mỹ. Mặc dù đây là thế giới tiểu thuyết, nhưng trên thế giới thật sự tồn tại người hoàn mỹ như vậy sao?
Cô suy nghĩ miên man, Phí Hiên đã đi lau đến cửa, đụng phải người An Sênh, lúc này mới đứng lên quay đầu.
“Em rửa mặt xong rồi hả?” Phí Hiên nói, “Anh cũng gần xong rồi, em ra cửa mang giày trước, chờ anh rửa tay xong sẽ ra ngay…”
Sau khi nói xong muốn nhéo khuôn mặt An Sênh một chút, nhưng nghĩ tay anh vừa lau sàn, nửa đường liền dừng lại, đứng vững rất nghiêm túc nhìn An Sênh.
“Đêm qua chơi game thua, em thua sẽ đáp ứng tôi một việc nhỏ. Em còn nhớ không?”
An Sênh ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, gật gật đầu, “Nhớ rõ.”
Phí Hiên hắng giọng một cái, vẻ mặt trịnh trọng, “Em có thể cho anh hôn một chút được không?”
An Sênh không nghĩ anh sẽ yêu cầu như vậy, sửng sốt một chút. Phí Hiên vội vàng nói, “Hôn một chút là hôn một chút, rất nhẹ, anh cam đoan!”
Trong khoảng thời gian ngắn, An Sênh không nói gì. Đêm qua chủ động ôm Phí Hiên vì nghĩ muốn ở cùng với anh, đến bây giờ còn khiêu chiến với hệ thống.
Lại còn dụ dỗ anh vào phòng ngủ ngủ, vừa rồi Phí Hiên chơi xấu như vậy, cô cũng không phát hoả. An Sênh cho rằng, hai người hiểu trong lòng mà không nói ra, liền xem như cả hai đã ngầm đồng ý ở cùng một chỗ…
Phí Hiên bình thường ngược lại rất nhạy bén, bây giờ lại không phát hiện cô đã “mở rộng đại môn” chào đón anh hay sao.
An Sênh vẫn không lên tiếng, Phí Hiên lại ngày càng thấp thỏm, nhưng muốn anh thu hồi lại không quá cam tâm. Sáng nay rõ ràng anh đã dò xét, cô có dấu hiệu nới lỏng khoảng cách với anh, như thế nào bây giờ lại không cho hôn…
Tiếng Phí Hiên nói chuyện ngày càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ là cầu khẩn, “Hôn một chút thôi, em nếu không muốn…”
“Chụp!” An Sênh khập khiễng, tại môi Phí Hiên nhanh chóng hôn một cái.
Hôn xong, tai cô đỏ bừng, nhưng mặt lại hết sức nghiêm túc, giống như người hôn vừa rồi không phải cô.
“Em đi ra trước đổi giày, anh nhanh đi rửa tay!”
An Sênh nói xong cũng chạy, nhanh chóng chạy đến cửa, quay lưng lại với Phí Hiên, ngồi trước cửa đổi giày.
Phí Hiên cả người đều sửng sốt, ánh mắt trong vài giây đứng hình. Sau khi phản ứng kịp, cố nén xúc động muốn lôi An Sênh lại, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Rửa tay xong, hai người đều căng thẳng. Lúc mở cửa, hai người vẻ mặt trầm trọng, phảng phất như hai người đi làm chuyện đại sự.
An Sênh khoá cửa lại, đi lên trước, Phí Hiên đi sau lưng cô, hô hấp ngày càng nặng.
Đến gần lối xuống cầu thang, Phí Hiên mới nhịn không được hỏi, “Em…là đáp ứng anh sao?”
Thanh âm Phí Hiên mang theo run rẩy, từ “sao” còn bị ách trong cuốn họng, làm giọng anh bén nhọn.
An Sênh bị thanh âm của anh làm cho run rẩy một cái, nhưng ngay lập tức miệng không tự chủ được câu lên, cưỡng chế cười ra tiếng. Ra khỏi cửa cầu thang, mắt thấy đã tới gần xe, mới trả lời Phí Hiên.
“Ừm.”
Thanh âm này thật sự không quá rõ rệt, gió lớn đều có thể quét đi, nhưng Phí Hiên hết sức chăm chú, nhắm mắt theo sau An Sênh, nghe được rành mạch rõ ràng.
An Sênh sau khi nói xong bước nhanh đi, mở cửa xe ngồi vào trong.
Nhưng cô mới vừa đóng cửa xe, liền bị Phí Hiên lần nữa kéo ra.
Nửa người trên của anh nghiêng đến, ấn bả vai An Sênh, đem cả người cả ghế ấn ra sau, cả người anh chen vào, dùng chân kéo cửa xe.
An Sênh nhìn gió xoáy giống như cái động di chuyển, đem tất cả mọi thứ cuốn vào trong xé rách đập nát, hơn nữa đang nhanh chóng di chuyển về phía Phí Hiên không hề hay biết.
An Sênh há miệng, nhưng một chút âm thanh cũng không thể phát ra, cô muốn chạy tới, nhưng một bước cũng không di chuyển được.
Cô đứn gđó trở mắt nhìn Phí Hiên bị kéo vào cơn gió xoáy, nháy mắt bị xé thành mảnh vỡ. Thậm chí cô còn thấy được vết máu dưới ánh đèn đường, theo một trận gió thổi đến trên mặt cô, còn mang theo mùi huyết tinh.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, không đợi đại não An Sênh phản ứng kịp, hết thảy đã biến mất, bao gồm cả Phí Hiên đang đi về phía bãi đỗ xe.
Ngay cả hô hấp cô cũng không thể tiếp tục, nước mắt trượt đến bên miệng, tầm mắt mơ hồ, thế giới trước mắt cô sụp đổ…
“Sênh Sênh! Sênh Sênh! Em làm sao vậy?” Phí Hiên đột nhiên ôm lấy An Sênh, thấy cô nước mắt đầy mặt, cả người dại ra.
“Sênh Sênh! Em đừng làm tôi sợ, Sênh Sênh!” Phí Hiên nửa quỳ xuống đất, ôm An Sênh đang trừng mắt ngồi sững, liên tiếp vuốt thuận sau lưng cô, “Có phải em đang sợ? Đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây…”
Thật lâu, cảm quan An Sênh mới trở về, cảm giác được ôm vào một lồng ngực rộng lớn, trừng mắt nghiêng đầu nhìn gò má Phí Hiên, nghe giọng nói ôn nhu dụ dỗ của anh, an ủi cô. Thẳng đến khi nước mắt bị gió thổi khô, An Sênh mới hung hăng ngắt một cái trên đùi, đau đớn làm cô co rụt lại.
An Sênh như vừa được hồi sinh, từng ngụm từng ngụm bắt đầu hít thở.
“Chỗ nào không thoải mái, chúng ta đi bệnh viện!” Phí Hiên vòng qua bả vai cô, kéo cả người cô dậy, xoay người ngồi xổm trước mặt cô.
“Còn ôm tôi được không?” Phí Hiên nói, kéo hai tay An Sênh, đem cả người cô kéo lên lưng anh.
An Sênh lại nhìn chung quanh, mọi thứ sụp đổ lúc trước, bây giờ đều đã trở lại như cũ, không có gió xoáy đáng sợ, cũng không có xe cộ bị nghiền nát.
Cô lại run tay, sờ soạng huyết tinh dính trên mặt lúc nãy… Không có, mặt cô khô mát ấm áp. Phí Hiên vẫn còn tốt, rõ ràng đứng trước mặt cô, đang lo lắng định cõng cô đi.
An Sênh không phối hợp động tác Phí hiên, mà né cánh tay anh, xoay người anh lại.
“Sênh Sênh? Sênh Sênh..” anh nâng mặt cô lên, thần sắc gấp gáp như muốn khóc tới nơi.
“Em có chỗ nào không thoải mái, chúng ta đi bệnh viện!”
“Phí Hiên…” An Sênh cũng nâng mặt Phí Hiên, kề sát vào nhìn anh, “Phí Hiên?”
“Là tôi đây.” Anh không biết cô bị làm sao, cô càng như vậy, anh càng sốt ruột, “Tôi ở đây, tôi ở đây!”
Anh vừa chạy đi được nửa đường, đột nhiên nhớ tới không thể để An Sênh một mình chờ ở đó. Anh cũng thật hồ đồ, không muốn cô chịu gió đêm, lại quên mất một cô gái chân yếu tay mềm đứng một mình trên đường cũng không an toàn. Tuy rằng xe đậu ở vị trí không xa, nhưng Phí Hiên rất nhanh lộn trở về.
Thời điểm quay đi, An Sênh vẫn còn tốt, nhưng lúc quay về, anh lại phát hiện An Sênh có gì đó không đúng. Cô há to miệng, nhưng không có lên tiếng, đột nhiên chạy tới bên cạnh, sau đó liền đứng im tại chỗ, mở to hai mắt nhìn, thần sắc hoảng sợ, ngay cả áo khoác của anh trên vai trượt xuống cũng không hề hay biết.
Phí Hiên tăng nhanh tốc độ, chạy đến bên người cô, An Sênh lại đột nhiên cả người mất hết sức lực xụi xuống. Trước lúc cô chạm đất, anh đỡ được cô.
“Phí Hiên…” An Sênh khóc thút thít một chút, giữ chặt cổ Phí Hiên, đem anh ôm chặt lấy.
Phí Hiên sửng sốt một chút, rất nhanh cũng đem An Sênh ôm chặt, hai tay không ngừng vuốt ve lưng cô trấn an.
“Là tôi không đúng, tôi ngốc mới để em đứng đây một mình, chạy đi lấy xe, tôi…”
“Không trách anh.” An Sênh áp bên cổ anh, nhỏ giọng cắt ngang lời anh nói, “Tôi chỉ là…nhìn lầm.”
Phí Hiên vẫn ôn nhu mềm giọng an ủi cô. An Sênh chôn trên cổ anh, không ngẩng đầu.
Phí Hiên một mặt lo lắng, một mặt lại kiềm chế không được kinh hỉ. Đây là lần đầu tiên, An Sênh bày ra bộ dạng yếu đuối trước mặt anh.
Anh ôm chặt lấy eo cô, vừa tự trách, vừa vui vẻ.
Quả nhiên con gái bị doạ một chút liền yếu đuối mềm mại? Vừa rồi anh chỉ mới đi vài bước tới ven đường đã doạ An Sênh sợ đến như vậy. Lá gan cô nhỏ vậy sao?
Này…thật là một tin tức tốt.
Trong lòng Phí Hiên một trận mềm mại, vừa trấn an vừa hưởng thụ cảm giác không muốn xa rời không dễ gì có được. An Sênh lại tựa đầu vào ngực anh, nhắm mắt hồi tưởng lại cảnh tượng cô vừa thấy, nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
Không thể nào nhìn lầm, mọi thứ đều rất chân thật, từng mảnh ô tô bị phá vỡ, máu Phí Hiên bắn lên mặt cô, thế giới vặn vẹo sụp đổ, hết thảy đều chân thật.
Giờ phút này, cô thậm chí có thể nhớ rõ tất cả chi tiết. Cô chưa nghe nói ai nhìn lầm mà có thể nhìn ra phân cảnh khoa học viễn tưởng đồ sộ đến vậy.
Không phải nhìn lầm, nhưng Phí Hiên lại rõ ràng ôm cô. Yêu ma quỷ quái ngược lại An Sênh không tin, nhưng thế giới này là thế giới tiểu thuyết, không có khả năng xuất hiện loại tình huống này.
Hết thảy đều không có khả năng, nếu vậy chỉ có thể là…cường đại kịch bản quấy phá.
Không động được nam chính, đêm khuya cũng không có xe, làm không được tai nạn xe cộ, vị trí An Sênh đứng đèn đường cũng không chiếu tới. Không làm cô chết được, cho nên đây là hù doạ cô?
Trừ cách giải thích này ra không còn cách giải thích nào khác.
An Sênh nhắm mắt hồi tưởng lại ký ức vừa rồi, cơ hồ xác định, nhất định là hệ thống quấy phá.
Cho nên cô vẫn chưa thoát được cái vòng lẩn quẩn kia, nữ phụ vẫn không thể cùng nam chính chung một chỗ. Lần này không làm chết cô, chỉ là cảnh cáo, nếu vậy lần sau thì sao?
An Sênh buông cổ Phí Hiên, theo anh tới chỗ đậu xe. Hai người ngồi lên xe, An Sênh vẫn trầm mặc, như là sợ hãi.
Phí Hiên khởi động xe, quay đầu nhìn An Sênh, bắt gặp bộ dạng mệt mỏi của cô, một tay cầm tay lái, tay còn lại nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa.
An Sênh không rút tay về, có thể nói cô bình tĩnh chờ. Chờ kịch tình có thể hay không một lần nữa dẫn tới tai nạn xe cộ, đem cô gϊếŧ chết một lần nữa.
Tầm mắt cô vẫn nhìn về phía trước, Phí Hiên nói cái gì, cô nghe rồi trả lời có lệ.
Anh thường thường kéo tay cô, thậm chí lúc đi ngang qua bệnh viện còn ngừng xe, muốn dẫn cô vào kiểm tra.
“Tôi không sao.” An Sênh cuối cùng cũng quay đầu lại, an ủi anh, “Tôi thật sự không sao, không cần đi bệnh viện.”
“Sênh Sênh, em nghe lời, chúng ta đi kiểm tra một chút, Bệnh viện Thân Thị tôi có người quen biết, tôi gọi điện thoại…”
Phí Hiên cầm điện thoại lên, bị AN Sênh đoạt lấy. Cô nhìn anh kiên định nói, “Không đi, lái xe về nhà.”
“Không, không trở về nhà. Anh vòng lên đường cao tốc, chúng ta đi hóng gió một chút.” An Sênh cầm di động Phí Hiên trong tay, cứng rắn kéo ra một nụ cười nhẹ, nói, “Có được hay không?”
Tuy rằng An Sênh cười thực gượng ép, nhưng Phí Hiên nào chịu được cô đối xử với anh như vậy. Anh rất không có tiền đồ đáp ứng.
Hôm nay An Sênh có nhiều điểm kỳ lạ, nhưng những điều này trong mắt Phí Hiên bị “siêu kính” loại bỏ hết.
Ánh mắt An Sênh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô. Đột nhiên phía trước một chiếc xe tải đang chạy bình thường bỗng lật nghiêng, một xe thép chữ L xô xát như lưỡi dao tử thần, dưới ánh đèn xe loé sáng, bay về phía hai người. An Sênh há miệng thở dốc, cưỡng chế kìm nén tiếng thét chói tai.
Cô đã từng chết trong tình huống này rồi, cho nên nhìn mọi thứ đang diễn ra, cả người đều sợ hãi run rẩy.
Nhưng An Sênh vẫn hung hăng cắn cắn đầu lưỡi, cố gắng giữ tỉnh táo. Lúc trước suy đoán có hệ thống quấy phá, cô nhìn thanh thép chữ L bay tới như hàng vạn mũi tên lao về hướng hai người, cưỡng ép chính mình không nhắm mắt lại theo bản năng.
Xe ô tô muốn lật bên xe tải, hoàn cảnh chung quanh hỗn loạn không biết thay đổi lúc nào, liền biến thành trận tai nạn xe cộ trước đó.
An Sênh hô hấp dữ dội, bóng ma tử vong lần trước như giòi bám trên xương, bò đầy phía sau lưng cô. Nhưng tay An Sênh vẫn bị Phí Hiên nắm lấy, trấn an vuốt nhẹ, kéo lý trí cô trở lại, không để cô thét chói tai.
Hoàn cảnh xung quanh quá chân thật lại bén nhọn, thậm chí trong không khí còn lưu lại mùi máu tươi, tràn ngập khoang mũi.
An Sênh vẫn cố gắng chống đỡ, trơ mắt nhìn thanh théo chữ L đâm thủng kính chắn gió, trơ mắt nhìn xe hai người va chạm với xe tải---
Nhưng ngay sau đó, va chạm không xảy ra, bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng lớn, xuyên qua thanh thép chữ L, xuyên qua xe ô tô, giống như xé rách cảnh vật xung quanh, tạo ra một lỗ hổng lớn trong không gian.
Chiếc xe như xuyên không, trở về quốc lộ bình thường. An Sênh nắm chặt ngón tay, đem cửa sổ mở ra một khe gió. Gió đêm luồn vào xe, thổi cho cô thanh tỉnh một chút.
Cảnh vật hai bên đường lướt qua rất nhanh, theo gió đêm lay động, lại như giống hoan hô vỗ tay sự dũng cảm của An Sênh.
Lưng AN Sênh dựa vào lưng ghế, lúc này mới chậm rãi thở dài.
Bên tai vang lên tiếng Phí Hiên lo lắng hỏi, lôi cô từ cõi chết trở về.
Đến giờ này khắc này, An Sênh triệt để xác nhận, hệ thống đang cảnh cáo cô, hoặc nói cách khác, đang hù doạ cô.
Vì cái gì lại hù doạ cô?
Lúc trước là trực tiếp làm cô chết, hiện tại hù doạ cô?
An Sênh nghiêng đầu, có chút gian nan cười với Phí Hiên, trấn an nói, “Không có chuyện gì, tôi không sao. Chúng ta về nhà.”
Sau khi nói xong, tầm mắt cô không rời khỏi mặt Phí Hiên, mà là không kiêng nể gì nhìn anh.
Có thể trực tiếp gϊếŧ chết cô, vì cái gì lại muốn hù doạ?
-Hết chương 31.1-
Lì xì của Nhà Hươu nè <3
Không biết có ai nhận hơm hay đi kéo xì zách hết rùi~~~
Năm mới an lành!
Chương 31.2
Editor: Endy.
Có thể trực tiếp gϊếŧ chết cô, vì cái gì lại muốn hù doạ?
Chẳng lẽ hệ thống không động được cô?
Khoé miệng An Sênh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, nụ cười mang theo mệt mỏi, cũng mang theo chút sợ hãi.
Mới vừa rồi, cô dùng tính mạng của bản thân để đánh cược. Hai người đi đến bước ngày hôm nay, Phí Hiên cố chấp, chính cô động tâm, bao gồm cả việc hôm nay làm trái ước định đi hẹn hò với anh, nhìn như là kết quả của việc Phí Hiên dây dưa.
Nhưng nếu không có An Sênh cam chịu, không có An Sênh nhượng bộ, hai người tuyệt đối không thể đi đến ngày hôm nay.
Cô không đủ ngoan tuyệt, không đủ quyết đoán, tất cả kết quả cùng lý do, xét đến cùng là cô bị Phí Hiên làm động tâm.
Cô đã động tâm, việc của hai người, không có lý do gì để Phí Hiên một mình gánh vác. Nếu cô cứ lùi bước, như vậy cô thật có lỗi với những cố gắng của anh.
Cho nên An Sênh quyết định đánh cược.
Nếu thua, cô liền đi thỉnh cầu hệ thống sống lại một lần nữa, cùng ba mẹ sống với nhau thật tốt, từ nay về sau cách Phí Hiên thật xa. Cô sẽ ngoan tuyệt đến cùng, không đến gần anh, cũng coi như cô vì những cố gắng vừa qua của anh, cố gắng đáp trả bằng đặt cược cả tính mệnh, như vậy ít nhất về sau cũng không hối hận.
Nhưng nếu canh bạc này thắng, cô có thể thử chấp nhận tâm ý của anh.
An Sênh không biết liệu canh bạc này cô có thắng hay không, thậm chí cô cũng không biết, hệ thống có trực tiếp gϊếŧ chết cô không. Rốt cuộc là bởi vì có Phí Hiên bên cạnh, hay bởi vì lần trước cô chết, chủ hệ thống đã sửa đổi số mệnh của cô.
Bất luận lý do là gì, ít nhất bây giờ, An Sênh đã xác định, cô muốn bên cạnh Phí Hiên.
Một khắc kia khi nhìn cơn gió xoáy xé nát anh, lại bị hệ thống đe doạ, lúc cô ôm chặt cổ Phí Hiên, cô không chỉ thấy được chủ tuyến thế giới này cảnh cáo, mà cô còn hiểu được tâm tư của bản thân.
Cô muốn Phí Hiên, muốn đến nguyện ý đi khiêu chiến với hệ thống, thậm chí nguyện ý quay đầu đi cầu xin chủ hệ thống, việc mà cô cho là xấu hổ muốn chết.
Hai người dần dần đến gần nhau, việc này không phải một người là có thể làm được. Chẳng sợ Phí Hiên bước 101 bước, chẳng sợ An Sênh từ đầu đến cuối không có hướng về phía trước, thậm chí lui về sau một bước.
Cô không có lui nửa bước thứ hai, đây chính là thoả hiệp, là tiếp nhận.
An Sênh tựa vào thành ghế, nhìn cảnh vật phía trước, biến thành vách núi vách đá, tai nạn xe cộ liên hoàn, đèn đường loé sáng…
Nhưng An Sênh đều không cử động, thậm chí ánh mắt cũng không có sợ hãi dời đi, trơ mắt nhìn cảnh vật hư ảo. Lúc Phí Hiên lái xe va chạm, hoá thành tro bụi trong không trung.
Nhìn đồng hồ, đã 3h30 sáng, An Sênh ngồi trong xe nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt như đi xem phim bom tấn. Nhưng thứ cô thấy không giống hiệu ứng trên phim, mọi thứ quá mức chân thật. An Sênh cưỡng ép chính mình một lần lại một lần xem, không ngừng tự nói trong lòng đây đều giả, nhưng cuối cùng sống lưng vẫn cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo.
“Về nhà đi…” Phí Hiên chuẩn bị đi lượt thứ 4, An Sênh mở miệng nói, “Tôi mệt rồi, chúng ta trở về đi.”
Thời gian dài như vậy cô không có mở miệng nói chuyện, ngay cả lúc Phí Hiên trò chuyện, trả lời có lệ cô cũng không có.
“Sênh Sênh, em đến cùng là bị làm sao vậy? Chúng ta đi bệnh viện được không?” Vẻ mặt Phí Hiên đầy lo lắng, ra khỏi đường cao tốc trở lại nội thành, ngừng xe ven đường, bắt lấy tay An Sênh không ngừng chà xát.
“Tay của em sao lại lạnh như vậy? Sắc mặt cũng rất khó coi…” Phí Hiên giữ cổ An Sênh, cô thuận theo tựa trên vai anh.
Người vừa dựa vào, Phí Hiên liền đau lòng nhăn mày lại, “Mặt cũng rất lạnh, trên xe vẫn mở điều hoà, như thế nào lại lạnh như vậy…”
An Sênh không lên tiếng, ôm chặt eo Phí Hiên. Đến lúc này, thần kinh cô cơ hồ đã muốn chết lặng, chỉ có thể dán chặc lên người anh, cảm nhận độ ấm trên người anh.
“Không đi bệnh viện, em không sao, chỉ là đột nhiên muốn hóng mát…” An Sênh mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chúng ta về nhà đi…”
(Mình sẽ đổi xưng hô của hai người nhé)
Phí Hiên cuối cùng cũng không cố chấp đưa An Sênh đi bệnh viện, lái xe đưa cô đến dưới lầu nhà trọ, bình xăng cũng thấy đáy.
An Sênh trên đường đi vẫn luôn nhắm mắt, thật sự chứng kiến “hiệu ứng bom tấn” trong thời gian dài như vậy, mỗi lần đều làm cho cô sợ hãi, hôm nay thật sự không thể lại nhìn thêm.
Trở lại dưới lầu nhà trọ đã 4h sáng, trời đã sắp sáng, An Sênh xuống xe, cả người cơ hồ dựa vào ngực Phí Hiên, tay vòng qua eo anh, tuỳ ý anh đỡ cô lên lầu.
Cô vẫn nhắm hai mắt, nhưng đi đến cửa phòng thuê, mở mắt lấy chìa khoá. Kết quả vừa mở mắt ra, cả người liền rơi xuống dưới. Phía dưới là vách núi sâu vạn trượng, vách đá còn có nhiều khe nứt, đều có thể rõ ràng nhìn thấy được.
An Sênh nhắm mắt lại, xoay người ôm lấy PHí Hiên, đem chìa khoá nhét trong tay anh.
“Anh mở cửa…” tuy rằng hôm nay Phí Hiên được “sủng ái” nhiều lần, cực kỳ cực kỳ vui vẻ, nhưng rõ ràng An Sênh có gì đó không thích hợp, lại nhất định cố chấp không chịu đi bệnh viện, làm anh lo lắng muốn chết.
Vốn đem người đưa đến cửa nhà liền không yên lòng, An Sênh đem chìa khoá đưa cho anh, anh mở cửa, đơn giản cũng theo cô cùng đi vào.
May mắn là hôm nay không riêng gì An Sênh đêm không về ngủ, mà bạn cùng phòng cô cũng chưa trở về.
Cô ấy đã gọi cho ANnSênh, nhưng An Sênh chỉ lo xem “bom tấn”, căn bản không chú ý đến, mà Phí Hiên chỉ lo nhìn An Sênh, cũng không nghe được tiếng chuông điện thoại.
Như thế bây giờ vừa tiện, Phí Hiên nửa ôm An Sênh, kéo cô lại ngồi trên sofa. An Sênh vẫn nhắm mắt, từ từ mở ra, cảnh sắc xung quanh khôi phục bình thường.
“Sênh Sênh…” Phí Hiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô lên, đang muốn nói chuyện, An Sênh liền mở miệng nói trước, “Trời sắp sáng rồi, hôm nay anh đừng lái xe trở về, chắc xe cũng sắp hết xăng…”
Nếu như lúc bình thường, đối với Phí Hiên mà nói không khác gì một cái bánh rơi từ trên trời xuống.
Nhưng giờ phút này nhìn An Sênh bộ dáng mệt mỏi, ngay cả hưng phấn anh cũng không hưng phấn nổi.
“Anh không đi, em như vậy, sao anh có thể yên tâm được chứ? Anh nằm trên sofa, hôm nay vừa lúc bạn em cũng không có trở về…”
An Sênh gật gật đầu, đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt, kết quả vừa quay lưng lại với Phí Hiên, đi vài bước tới nhà vệ sinh. Cảnh vật trước mắt lại thay đổi, lần này là chiến trường cổ, tàn chi khắp nơi, máu nhuộm đỏ cả vùng đất, một người đàn ông cầm đao giục ngựa phi về phía cô, lưỡi đao bay về phía cổ…
An Sênh vội vàng nhắm mắt lại, lên tiếng kêu Phí Hiên.
“Phí Hiên, anh lại đây…” lúc cô đứng vững lại Phí Hiên cũng đứng lên. An Sênh vừa nói xong, anh đã đứng phía sau cô, đặt tay lên vai, xoay người lại.
“Em làm sao vậy? Sênh Sênh, đừng làm rộn, sắc mặt em kém quá. Nghe lời, chúng ta đi bệnh viện.”
“Em không sao…” An Sênh nhắm mắt lại, đem đầu tựa trên ngực anh, “Em chỉ là có chút mệt, nghỉ ngơi một chút liền tốt thôi…”
Phí Hiên lại khuyên cô, An Sênh không lên tiếng, đứng bất động.
Chốc lát sau, cô lại mở mắt ra, quả nhiên hết thảy đều khôi phục bình thường, lúc này cô dứt khoát muốn Phí Hiên cùng đi rửa mặt với cô.
Bởi vì bây giờ đã muộn, cho nên chỉ đơn giản rửa mặt một chút. Hai người đứng song song trước bồn rửa mặt, Phí Hiên dùng bàn chải dự phòng riêng.
Trên đường đi, nếu phát hiện có một chút không thích hợp, An Sênh lập tức nhắm mắt lại, lát sau mới mở ra, hết thảy sẽ khôi phục bình thường.
Cô thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ hệ thống cảnh báo, chỉ diễn trong một khoảng thời gian rồi ngừng sao?
Tình huống này muốn kéo dài bao lâu đây? Nếu cô thật sự cùng Phí Hiên ở bên nhau cả đời, như vậy mỗi ngày phải trôi qua như thế nào…
Hôm nay chịu nhiều kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đầu óc cô đều mệt mỏi. An Sênh suy nghĩ một lát liền đem tất cả ném ra sau đầu, nhào lên giường chuẩn bị ngủ.
Phí Hiên nằm trên ghế sofa, An Sênh liền đem gối đầu mở cửa phòng ngủ, sắc mặt có chút đỏ lên gọi Phí Hiên, “Sáng sớm ngày mai bạn cùng phòng em trở về, anh nằm trên ghế sofa sẽ bị cô ấy nhìn thấy…” cô dừng một chút, nghiêng đầu, thập phần chột dạ nói, “Cái này cũng hơi bất tiện…”
Phí Hiên căn bản cũng không ngủ được, xoa tóc ngồi dậy, gật gật đâù, “Anh đi…xuống lầu, ngủ trong xe.”
Kết quả anh còn chưa đứng lên, An Sênh đã có chút nóng nảy mở mệng, “Nếu không, anh vào phòng ngủ đi…”
Sau khi nói xong cô cắn chặt đầu lưỡi của mình. Lời này nghe vào tai thật sự mờ ám, giống trêu chọc…
Nhưng có ông trời làm chứng, thật sự cô đứng trong phòng, phát hiện bản thân té vào trong đầm lầy, miệng đều là đất và máu, trong nước không biết có con gì đó lúc nhúc.
Qua một lát sau lại biến thành cô ở trên bờ, một con cá sấu đang nằm cách cô không xa, há to miệng đem cả người cô đều nuốt vào…
Kịch tình cũng thật con mẹ nó, quan trọng là tất cả đều rất chân thật, mùi hôi tanh của cá sấu, còn quanh quẩn bên mũi chưa biến mất. Đầu bị cắn rớt thật sợ hãi, nếu không tự mình trải qua thì sẽ không có cách nào cảm nhận được sự kinh khủng đó.
Đêm qua có thể nói là một đêm rất ấn tượng, đầy đặc sắc với An Sênh, cả đời chưa gặp bao giờ.
Nhưng hiện tại cô buồn ngủ muốn chết, thật sự không muốn giằng co, mà chính cô nhắm mắt lại, tính toán làm như không thấy. Nhưng cũng chỉ yên tĩnh trong chốc lát, bên tai lại truyền đến tiếng quỷ khóc lang hào…
Cô thật sự có điểm không chịu được.
Phí Hiên có chút mơ mơ màng màng, đêm qua anh cũng thật sự mệt mỏi, nghe được lời An Sênh nói, phản ứng đầu tiên là…không có phản ứng.
Anh cảm giác mình nghe nhầm, nhưng An Sênh ôm gối đầu, tựa vào khung cửa, cắn cái miệng nhỏ, sắc mặt có chút đỏ nhìn anh.
Nháy mắt Phí Hiên như được tiêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cơ hồ nhảy bắn dậy từ trên sofa.
-Hết chương 31.2-
Hết Tết rùi :((
Đăng chương mới cho mọi người vui nhé <3
Chương 31.3:
Editor: Endy.
Nháy mắt Phí Hiên như được tiêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cơ hồ nhảy bắn dậy từ trên sofa.
Một đường đi thẳng vào phòng ngủ, sợ An Sênh đổi ý.
Bất quá lúc vào phòng ngủ, trước khi nhào lên giường, Phí Hiên do dự một chút, giả khuôn giả thức hỏi An Sênh, “Anh…ngủ như thế nào?”
An Sênh vốn có ý tứ không tốt. Lúc trước cự tuyệt Phí Hiên nhiều lần như vậy, bình thường ngay cả tay cũng không cho nắm, hiện tại lại muốn người lên giường ngủ…
Được rồi, tuy rằng chỉ là lên giường rồi nằm ngủ, nhưng cũng là việc lớn.
Lúc ra gọi người, An Sênh có chút do dự, nhưng nghĩ đến đối mặt với những cảnh tượng kia, da đầu cô liền run lên.
Đương nhiên, An Sênh ở cùng với Phí Hiên, cũng không phải hệ thống sẽ không gây ra chuyện, ví dụ như bây giờ, cảnh vật phía sau Phí Hiên lại bắt đầu vặn vẹo.
An Sênh bước về trước hai bước, áp lên vai anh, mắt nhắm chặt, dùng sức đẩy anh lên giường, sau đó cô cũng mò mẫn trèo lên giường.
Phí Hiên bị hành động của cô làm cho choáng váng. Đợi đến lúc An Sênh nằm xuống gối đầu, tiến vào trong chăn, vươn một tay ra nắm lấy tay anh, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, lúc này anh mới hồi phục lại tinh thần. Anh cũng chui vào trong cái chăn khác An Sênh chuẩn bị, cầm chặt tay cô.
Ở cùng Phí Hiên, An Sênh vẫn sẽ không ngừng bị hệ thống cảnh cáo, nhưng ở bên anh, là người không nhìn thấy những hình ảnh vặn vẹo đáng sợ kia, sẽ làm cô cảm thấy những cảnh tượng đáng sợ đó ít đi sự chân thật.
An Sênh nhắm mắt lại, bên tai không còn nghe thấy tiếng thét chói tai, cô vẫn siết chặt tay Phí Hiên.
Trong tay mới là người thật, An Sênh tự nói với mình như vậy.
Không dễ dàng thoát khỏi tiếng thét chói tai, trước hừng đông, cô mơ mơ màng màng ngủ. Chỉ là trong mơ cũng gặp ác mộng. An Sênh bị truy gϊếŧ, cả đêm chạy trốn, nhưng không thoát, cảm giác bị gϊếŧ quá chân thật…
Trong mơ, tất cả mọi người đều muốn gϊếŧ cô, ngay cả một ông lão khập khiễng đi ven đường cũng sẽ đột nhiên đổi sắc mặt, không biết từ đâu lôi ra một con dao, đâm cô một nhát.
Giấc ngủ này mệt mỏi không thể tả, lúc tỉnh lại đã giữa trưa, Phí Hiên không biết dậy từ lúc nào, chống tay nhìn cô.
Rõ ràng là chỉ ngủ vài giờ, nhưng lúc tỉnh dậy, An Sênh cảm giác chính mình thật sự chạy cả một đêm.
Toàn thân cô đau nhức, quầng thâm mắt đặc biệt nghiêm trọng, mở mắt đều chua xót. Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Phí Hiên, phản ứng đầu tiên chính là một cước đá văng anh ra.
Không có biện pháp nào, vì trong giấc mơ vừa rồi, An Sênh cả một đêm bị Phí Hiên gϊếŧ vô số lần. Kịch tình cũng thật biếи ŧɦái, những người đuổi gϊếŧ cô đều có khuôn mặt của Phí Hiên, ngay cả ông lão quay đầu cũng là mặt Phí Hiên!
Sau khi đá văng người, cô từ trên giường bật dậy, phản ứng thứ hai là chạy ra ngoài.
Chạy đến phòng khách, nhìn bạn cùng phòng đang trang điểm. Màn cửa mở rộng, ánh nắng theo cửa sổ chiếu trên người cô, ấm áp cùng chói mắt làm An Sênh phải nheo mắt.
Bạn cùng phòng nghi hoặc hỏi cô, “Làm sao vậy? Chị mới ngủ dậy? Không ra chợ sao…”
Lúc này, An Sênh triệt để tỉnh táo lại.
Cô nhanh chóng quay về phòng nhìn Phí Hiên, liền thấy anh đang cong eo, còn nằm trên đất giãy dụa.
“Anh không có việc gì chứ…” An Sênh tiến lên, đỡ anh dậy, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi em còn chưa tỉnh ngủ.”
Phí Hiên nằm nghiêng, cong như con tôm, An Sênh nâng vài cái không được, ngược lại còn bị chân anh ngáng đường ngã xuống đất.
Cô đang muốn ngồi dậy, lại bị Phí Hiên ấn bả vai, lần nữa nằm xuống sàn nhà, cả người anh phủ lên trên.
Mặt An Sênh có chút hồng, tay ấn bả vai anh, vẫn có chút lo lắng hỏi, “Em không phải cố ý, đạp trúng chỗ nào sao?”
Phí Hiên kề sát lại gần An Sênh, đem sức nặng chính mình từng chút từng chút một đặt trên người cô. Mắt thấy mặt cô ngày càng đỏ, anh gục đầu xuống, dán bên tai cô nói nhỏ, “Chính là chỗ kia, cảm thấy sao? Đều sưng lên rồi.”
Mặt An Sênh đỏ như trái cả chua, tay đẩy trán anh một cái, quát, “Lăn!”
Phí Hiên hắc hắc nở nụ cười, ôm An Sênh, lăn một vòng.
Hai người đổi vị trí, An Sênh nằm trên người anh, muốn đứng dậy nhưng bị anh giữ chặt eo.
Mặt cô đã có thể rỉ ra máu, bây giờ đang buổi trưa, “tiểu Phí Hiên” tinh thần cũng thật phấn chấn.
Phí Hiên không có buông An Sênh ra, nhưng là giật giật chân, cuối cùng vẫn để cô dậy, thoát khỏi cảnh xấu hổ.
Cửa phòng ngủ mở ra, bạn cùng phòng nghe tiếng la của An Sênh, thập phần nhiệt tình mở cửa vào xem, kết quả nhìn thấy cảnh hai người nằm đè lên nhau, không khống chế được phát ra một tiếng, “A!”
Sáng sớm hôm nay cô mới trở về, căn bản không biết trong nhà còn có đàn ông…
Kêu xong, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, còn tốt bụng đóng cửa lại.
Tuy rằng cô nhỏ tuổi hơn An Sênh nhưng đã là người từng trải, đoạn kịch tính này lo được đầu, không lo được đuôi **.
Bất quá trong lòng vẫn chậc chậc. hai người này cũng thật kịch liệt, còn không nhớ phải đóng cửa…
Lần này cả người An Sênh đều muốn thiêu cháy, giùng giằng muốn đứng lên, nhưng Phí Hiên lại chơi xấu, nằm trên mặt đất ôm đùi cô, “Em một cước đạp trúng Tiểu Hiên, hiện tại nó đã muốn ủ rũ. Anh mặc kệ, em phải bồi thường!”
Cả người cô giống như cái ấm nước sôi trào, cảm giác khói sắp bốc lên, lại bị Phí Hiên ôm đùi, ngồi trở lại trên sàn nhà.
Phí Hiên ôm An Sênh, đầu gối trên đùi cô, nhìn cô từ đầu đến chân, tình cảm trong mắt anh làm cô có chút không dám đối diện.
“Đứng dậy, anh đừng như vậy…” An Sênh đẩy đẩy bờ vai anh. Phí hiên không đứng dậy, ngược lại còn cọ cọ, đầu tựa trên thắt lưng cô.
“Cho anh ôm một chút…” Phí Hiên nói, “Đêm qua em đã doạ anh.”
An Sênh muốn đẩy tay anh, Phí Hiên ôm chặt eo cô, rầu rĩ nói, “Tối qua, sắc mặt em rất khó coi, lát nữa chúng ta đi bệnh viện một chuyến nhé?”
“Em không sao.” Mặt An Sênh vẫn còn ửng hồng, cắn cắn môi, tay sờ mái tóc anh, “Đi bệnh viện cái gì chứ, anh mau ngồi dậy đi. Hôm nay em không ra cửa hàng, đã trễ nửa ngày rồi, buổi sáng còn có người đưa cá, em phải nhanh chóng qua đó nhìn một chút.”
“Anh đã xin phép bà chủ giúp em rồi.” Phí Hiên theo thắt lưng An Sênh ngẩng đầu lên, “Sáng sớm hôm nay cá đã được chuyển xong, hiện tại cửa hàng đã mở, người đàn ông sát bên trông giúp…”
An Sênh cuộn tóc Phí Hiên. Phí Hiên quan tâm cô như vậy, trong lòng thực dễ chịu, nhưng là…
“Anh làm sao lại có số điện thoại của bà chủ?”
Bà chủ là một người phụ nữ đã về hưu, bình thường cả ngày đều cùng nhóm bạn già đánh thái cực trong công viên, cửa hàng cá cơ bản là giao cho An Sênh, nên tiền lương cho cô cũng rất ổn.
Bà ấy đặc biệt yên tâm khi giao cho An Sênh. Cô nhớ lại một chút, trong khoảng thời gian Phí Hiên đến làm ở chợ thuỷ sản, bà chủ chưa một lần ghé qua cửa hàng.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là trong di động cô căn bản không có lưu số Wechat của bà chủ.
Động tác Phí Hiên cứng đờ, từ từ ngồi dậy, ánh mắt có chút né tránh.
An Sênh nghĩ có lẽ anh đã điều tra cô, bởi vì An Sênh chưa từng nhắc tới địa chỉ nhà trọ của cô, nhưng Phí Hiên lần đầu liền tìm đến được.
Những nam chính trong tiểu thuyết đều không sai biệt lắm. Muốn điều tra ai, không đến hai ngày sẽ có một sấp văn kiện dày ném trên bàn làm việc. Những thông tin bí mật đến cơm ngày ba bữa ăn món gì, đi vệ sinh mấy lần, không có bí mật đáng nói cũng mặc kệ phù hợp hay không phù hợp với pháp luật.
An Sênh ngược lại không có phản cảm việc Phí Hiên điều tra cô, cô cũng không có chuyện gì để dấu diếm, nhưng không nghĩ đến anh sẽ có số điện thoại của bà chủ. Điện thoại cô không có, Phí Hiên lại có, như vậy nhất định anh đã gặp mặt bà chủ. Anh làm cái gì lại đi gặp bà chủ chứ?
-Hết chương 31.3-
Chương mới đim khuyaaa~~~
Chương 31.4:
Editor: Endy.
An Sênh hỏi, “Anh gặp bà chủ lúc nào? Làm cái gì?”
Phí Hiên lấy can đảm quay mặt lại, kéo ra nụ cười, “Là…mấy hôm trước.” Phí Hiên nói, “Anh và bà ấy biết nhau một chút…”
“Anh và bà ấy biết nhau cái gì?” An Sênh lại hỏi.
“Anh và bà ấy biết nhau một chút…” thanh âm Phí Hiên không có lực phát ra, “Là quen biết một chút, bình thường em ăn cái gì…thích uống cái gì, những thứ này…”
An Sênh nửa tin nửa ngờ, Phí Hiên vội vàng nói sang chuyện khác, “Em nhanh đi rửa mặt, hôm nay anh không đến công ty, cửa hàng cá vẫn còn nhờ người trông giúp, chúng ta phải nhanh chóng đi xem nha!”
An Sênh thành công bị Phí Hiên dời lực chú ý, đứng dậy khỏi mặt đất, chuẩn bị vào nhà vệ sinh. Kết quả vừa mới tới cửa, phòng khách một giây trước còn tốt, đột nhiên biến thành bốn vách tường lộ thiên.
Trên mặt đất có xiềng xích cũ nát, An Sênh nhìn theo xiềng xích, đinh đóng trên tường, mà một đầu dây xích gắn trên tường, đầu còn lại trói buộc không phải ai khác, chính là An Sênh.
Cô động một chút, tứ chi nặng nề. An Sênh đợi trong chốc lát, chờ có cái gì đó doạ người xuất hiện, nhưng mọi thứ đều thật tĩnh lặng. Cô chỉ có thể di chuyển trong phạm vi rất nhỏ, đỉnh đầu lộ thiên, ánh nắng mặt trời chói chang nóng rực chiếu xuống, ngay cả bóng râm để trú mát cũng không có.
Chờ một lát, không có cái gì biến hoá, An Sênh nhắm mắt lại. Phí Hiên đang trong phòng ngủ gấp chăn, không phát hiện ra sự bất thường của cô. An Sênh nhắm mặt lại một lúc, sau đó mở ra, cảnh tượng trước mắt liền biến mất.
Lúc rửa mặt, cô cho rằng hệ thống sẽ làm cái gì đó quỷ quái, kết quả vẫn sóng yên biển lặng. Đợi đến lúc rửa mặt xong, Phí Hiên đã thu thập sạch sẽ phòng ngủ, ngay cả nếp gấp chăn cũng ngay ngắn vuông góc, anh đang cầm cây lau sàn phòng ngủ.
Cô đứng ở cửa nhìn thoáng qua, trong lòng thầm cảm thán, đây không phải là “chàng tiên ốc” sao?
Phí Hiên bất quá hơn 20 tuổi, bình thường cô cũng không có quy tắc gì, quần áo cũng không quá để ý, chỉ cần mặc được, quần áo để thay đổi cũng rất ít.
Nhưng Phí Hiên không giống vậy. Anh là một người đàn ông cực kỳ tinh tế, An Sênh chưa thấy anh mặc một bộ trang phục hai ngày, ngay cả lúc nằm viện, quần áo cũng đầy một tủ.
Trên người có mùi nước hoa rất dễ ngửi, từ đầu đến chân, anh không có lấy một chỗ thịt chai sạn. Trong cốp xe thường có một đống lớn gì đó, nhất là lúc anh thường xuyên đến chợ thuỷ sản, bên trong đều là đồ dùng của Phí Hiên, còn có quần áo thay giặt.
Cho nên tối qua mặc dù Phí Hiên không có về nhà, sáng nay đã đổi một bộ quần áo mới, cô một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
An Sênh nhìn bóng dáng Phí Hiên có chút xuất thần. Đến bây giờ, ấn tượng Phí Hiên ép buộc cô đến hít thở không thông trong bệnh viện đã hoàn toàn đảo điên.
Người như Phí Hiên quả thực rất hiếm, nhưng vì muốn đến gần cô, cả ngày lăn lộn ở chợ thuỷ sản, tất cả mọi thứ đều thay cô nghĩ đến, có một số việc An Sênh không chú ý, Phí Hiên cũng đã làm trước.
Ôn nhu, nhiều tiền, cẩn thận săn sóc, tôn trọng ý kiến của cô, lại không có cưỡng ép cô, phi thường chịu khó, một người đàn ông như vậy…
An Sênh tựa vào cạnh cửa, nhìn ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi vào bóng dáng anh tuấn của Phí Hiên, yên lặng lắc lắc đầu.
Một người đàn ông tốt như vậy, ai sẽ không thích chứ? Ai có thể cự tuyệt đây?
Nhưng trong lòng An Sênh lại không khỏi nghi hoặc, những điều như vậy cũng không khỏi có chút quá hoàn mỹ. Mặc dù đây là thế giới tiểu thuyết, nhưng trên thế giới thật sự tồn tại người hoàn mỹ như vậy sao?
Cô suy nghĩ miên man, Phí Hiên đã đi lau đến cửa, đụng phải người An Sênh, lúc này mới đứng lên quay đầu.
“Em rửa mặt xong rồi hả?” Phí Hiên nói, “Anh cũng gần xong rồi, em ra cửa mang giày trước, chờ anh rửa tay xong sẽ ra ngay…”
Sau khi nói xong muốn nhéo khuôn mặt An Sênh một chút, nhưng nghĩ tay anh vừa lau sàn, nửa đường liền dừng lại, đứng vững rất nghiêm túc nhìn An Sênh.
“Đêm qua chơi game thua, em thua sẽ đáp ứng tôi một việc nhỏ. Em còn nhớ không?”
An Sênh ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, gật gật đầu, “Nhớ rõ.”
Phí Hiên hắng giọng một cái, vẻ mặt trịnh trọng, “Em có thể cho anh hôn một chút được không?”
An Sênh không nghĩ anh sẽ yêu cầu như vậy, sửng sốt một chút. Phí Hiên vội vàng nói, “Hôn một chút là hôn một chút, rất nhẹ, anh cam đoan!”
Trong khoảng thời gian ngắn, An Sênh không nói gì. Đêm qua chủ động ôm Phí Hiên vì nghĩ muốn ở cùng với anh, đến bây giờ còn khiêu chiến với hệ thống.
Lại còn dụ dỗ anh vào phòng ngủ ngủ, vừa rồi Phí Hiên chơi xấu như vậy, cô cũng không phát hoả. An Sênh cho rằng, hai người hiểu trong lòng mà không nói ra, liền xem như cả hai đã ngầm đồng ý ở cùng một chỗ…
Phí Hiên bình thường ngược lại rất nhạy bén, bây giờ lại không phát hiện cô đã “mở rộng đại môn” chào đón anh hay sao.
An Sênh vẫn không lên tiếng, Phí Hiên lại ngày càng thấp thỏm, nhưng muốn anh thu hồi lại không quá cam tâm. Sáng nay rõ ràng anh đã dò xét, cô có dấu hiệu nới lỏng khoảng cách với anh, như thế nào bây giờ lại không cho hôn…
Tiếng Phí Hiên nói chuyện ngày càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ là cầu khẩn, “Hôn một chút thôi, em nếu không muốn…”
“Chụp!” An Sênh khập khiễng, tại môi Phí Hiên nhanh chóng hôn một cái.
Hôn xong, tai cô đỏ bừng, nhưng mặt lại hết sức nghiêm túc, giống như người hôn vừa rồi không phải cô.
“Em đi ra trước đổi giày, anh nhanh đi rửa tay!”
An Sênh nói xong cũng chạy, nhanh chóng chạy đến cửa, quay lưng lại với Phí Hiên, ngồi trước cửa đổi giày.
Phí Hiên cả người đều sửng sốt, ánh mắt trong vài giây đứng hình. Sau khi phản ứng kịp, cố nén xúc động muốn lôi An Sênh lại, đi vào phòng vệ sinh rửa tay.
Rửa tay xong, hai người đều căng thẳng. Lúc mở cửa, hai người vẻ mặt trầm trọng, phảng phất như hai người đi làm chuyện đại sự.
An Sênh khoá cửa lại, đi lên trước, Phí Hiên đi sau lưng cô, hô hấp ngày càng nặng.
Đến gần lối xuống cầu thang, Phí Hiên mới nhịn không được hỏi, “Em…là đáp ứng anh sao?”
Thanh âm Phí Hiên mang theo run rẩy, từ “sao” còn bị ách trong cuốn họng, làm giọng anh bén nhọn.
An Sênh bị thanh âm của anh làm cho run rẩy một cái, nhưng ngay lập tức miệng không tự chủ được câu lên, cưỡng chế cười ra tiếng. Ra khỏi cửa cầu thang, mắt thấy đã tới gần xe, mới trả lời Phí Hiên.
“Ừm.”
Thanh âm này thật sự không quá rõ rệt, gió lớn đều có thể quét đi, nhưng Phí Hiên hết sức chăm chú, nhắm mắt theo sau An Sênh, nghe được rành mạch rõ ràng.
An Sênh sau khi nói xong bước nhanh đi, mở cửa xe ngồi vào trong.
Nhưng cô mới vừa đóng cửa xe, liền bị Phí Hiên lần nữa kéo ra.
Nửa người trên của anh nghiêng đến, ấn bả vai An Sênh, đem cả người cả ghế ấn ra sau, cả người anh chen vào, dùng chân kéo cửa xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.