Chương 53
Tam Nhật Thành Tinh
10/05/2022
Editorr: Endyy.
An Sênh khóc một trận, thiếu chút nữa đem Phí Hiên gϊếŧ chết.
Hai mắt cô có chút sưng, hơi ngượng ngùng, chôn đầu trong sofa không chịu ngẩng đầu. Phí Hiên không biết cô bị làm sao, hỏi cô, cô lại không có chỗ nào không thoải mái, nhìn cô cũng không giống không thoải mái, đành chờ cô trở lại bình thường.
An Sênh xấu hổ nằm trong chốc lát, Phí Hiên an vị bên cạnh. Cô đem đầu cọ tới trên đùi anh nằm, đầu hướng về phía hông anh, im lặng một lúc mới nói, “Tối hôm nay anh ở lại đây được không?”
Phí Hiên vuốt tóc An Sênh, “Em muốn anh ở lại thì anh sẽ ở lại.”
Cô xuy một tiếng, đánh lên chân anh, “Vậy anh ngủ ở sofa đi?”
Phí Hiên trầm mặc một chút, hỏi An Sênh, “Em có còn là người không?Lương tâm của em ở đâu?”
Cô nghiêm trang đưa tay sờ trước ngực mình, “Chết rồi! Em không có lương tâm.”
“Không được.” Phí Hiên nở nụ cười, “Anh thử xem, có khi lại tìm thấy.”
An Sênh lập tức biến thành tư thế nằm, mở miệng cắn Phí Hiên, bị anh bóp chặt cằm.
Anh cúi đầu hôn cô, vò tóc cô, “Anh ngủ trên giường, cam đoan sẽ không khi dễ em. Tốt xấu gì em cũng phải cho anh chỗ duỗi chân, ngày mai còn phải đi làm. Em nhìn xem, cái sofa này, em nằm còn miễn cưỡng.”
An Sênh nằm trên đùi Phí Hiên trong chốc lát, mang theo cặp mắt sưng đỏ, đi nhìn vào gương trong nhà vệ sinh.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Sáng sớm ngày mai khẳng định không thể nhìn ai…” vẻ mặt cô đau khổ, “Ngày mai em còn muốn đi tìm việc nữa.”
Phí Hiên đứng bên cạnh cô đánh răng, nghe vậy động tác dừng lại, trong lòng thầm nói “Đừng nghĩ nữa, em không tìm được việc đâu.”
Anh tiếp tục rửa mặt, An Sênh vẫn còn phát sầu, dùng khăn vắt nước ấm, kéo cô nằm trên sofa, dùng khăn nóng chườm hai mắt.
Mắt không bớt sưng ngay nhưng lại đặc biệt thoải mái, An Sênh nằm trên ghế sofa, một bên hưởng thụ Phí Hiên hầu hạ, một bên sờ tay Phí Hiên chiếm tiện nghi.
Giống một tiểu phú bà, vung tay lên, “Biểu hiện rất tốt, sẽ thưởng cho anh.”
Hai người ở cùng nhau, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ.
Đắp khăn ấm nửa giờ, lúc An Sênh mở mắt ra, cảm giác chua xót giảm bớt không ít.
Hai người rửa mặt xong, leo lên giường hết sức tự nhiên, An Sênh nằm trong ngực Phí Hiên, đầu dụi dụi gối trên ngực anh. Hai người ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng lại có cảm giác như một đôi vợ chồng già.
Lồng ngực Phí Hiên nóng bỏng, trước đây An Sênh chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào, không biết có phải thân nhiệt của đàn ông đều cao hơn phụ nữ như vậy hay không.
Dù sao trên người anh luôn nóng hầm hập, hơn nữa nhiệt độ rất ổn định, An Sênh đặc biệt thích dán lên người anh.
“Em lấy tờ tạp chí này vào làm gì?” Phí Hiên đang muốn tắt đèn, cô cản lại, không biết từ đâu kéo ra một tờ tạp chí, gối lên ngực anh xem.
“Em muốn xem trước ngày mai nên đi xin việc chỗ nào trước.” An Sênh nói, “Nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước đi.”
Phí Hiên cầm lấy tờ tạp chí, kéo cô vào lòng, bấm eo cô một cái, “Em có biết một người phụ nữ để đàn ông qua đêm là một ám chỉ gì không?”
An Sênh quay đầu nhìn về phía anh, “Không có ám chỉ, nghĩa trên mặt chữ.”
Phí Hiên cuộn lưỡi bên má thịt, kéo tờ tạp chí trong tay cô, “Không phải sáng sớm ngày mai em mới đi sao? Sáng sớm ngày mai lại nhìn, mắt em tuy đã đỡ, nhưng nếu không mau nghỉ ngơi, sáng ngày mai khẳng định sẽ sưng lại cho xem.”
Cô nghe vậy lập tức sờ sờ hai mắt, không đoạt lại tờ tạp chí, “Vậy được rồi, đi ngủ, sáng sớm ngày mai dậy xem.”
Phí Hiên tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn trên vách tường, An Sênh nhắm mắt lại tìm tư thế thoải mái, liền nghe Phí Hiên nói, “Em có nghĩ hay không, em có thể tới công ty anh làm.”
Trong lòng An Sênh một trận cảm động. Ở chợ bán cá, mỗi một lần cô làm cá không cẩn thận, đụng phải tay bị thương, Phí Hiên đều như lâm đại địch, nào là sát khuẩn, các loại thuốc bôi, rồi dùng băng dán vết thương.
Mỗi khi như vậy, lông mày anh đều nhăn tít lại, An Sênh biết, đó là anh đau lòng cho cô.
Có một người đau lòng cho mình, tư vị như vậy, nếu không được trải qua sẽ không biết có bao nhiêu tuyệt vời.
Bất quá An Sênh không đồng ý, đối với thành tích kiếp trước còn có thể, nhưng đời này có quá nhiều sự khác biệt. Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc tiếp tục đi học, chỉ là muốn xây một toà nhà cao tầng, cô phải có nền móng thật tốt, nhưng đã nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì.
Người trưởng thành tâm tư hỗn độn, không giống lúc trước đến trường chỉ nghĩ đến việc ăn cơm, ngủ, tan trường, đi thi. Cuộc sống khi đó thật đơn thuần nhưng cũng không thể tìm về được, nếu muốn đi học, cô cũng phải tìm một công việc để trang trải.
Cho nên An Sênh không đáp ứng Phí Hiên. Cô lắc lắc đầu, tay ôm anh chặt thêm một chút, thẳng thắn nói, “Nếu em đi làm ở công ty anh, đến phỏng vấn chỉ làm cho anh mất mặt, em không muốn như vậy.”
“Sao lại như vậy được?” Phí Hiên nói, “Em làm việc trong văn phòng của anh, làm trợ lý cho anh.” Có làm hay không cũng không sao hết, không ai biết.
Huống hồ Phí Hiên cũng không muốn cô làm cái gì, thậm chí anh còn nghĩ ngay cả bưng trà rót nước cũng không cần, chỉ cần ở trước mắt anh là được. An Sênh ở trước mắt anh, khẳng định hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên gấp bội.
Đáng tiếc, “Em chỉ cần làm bình hoa của anh, cái gì cũng không cần làm, ở trước mắt anh là được.” loại lời này, Phí Hiên không dám nói.
Lại phí công khuyên An Sênh vài câu, cô cũng không đồng ý, anh chỉ có uổng phí khí lực mà thôi.
Vậy cứ để cô tìm, dù sao cô cũng không tìm được.
Hai người đều nhắm mắt lại, An Sênh mơ mơ màng màng, Phí Hiên động đậy, kéo gần hơn tư thế của hai người, kín kẽ dán lên nhau.
Ngẩng đầu, dán bên tai An Sênh nhỏ giọng hỏi cô, “Dù gì em cũng chủ động để anh ở lại qua đêm, có chút phúc lợi gì không?”
An Sênh đã muốn ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, người bình thường bị chọc như vậy sẽ không để yên, cô cũng không ngoại lệ.
Câu đầu tiên cô không có phản ứng, đến câu thứ hai, An Sênh không kiên nhẫn xoay tay một phen.
“Tiểu Hiên Hiên đàng hoàng lại, ngủ!” An sênh nói, kéo chăn lên lật người.
Phí Hiên bất ngờ không kịp phòng bị, sắc mặt không khống chế được đỏ bừng, mà đầu sỏ An Sênh đã bẹp bẹp miệng rơi vào mộng đẹp.
Phí Hiên “bị thua thiệt nhiều”, làm sao có thể cứ như vậy cho qua?
Anh nắm cằm An Sênh, hừ hừ nói, “Em bắt anh nhịn, sao có thể đối xử với anh như vậy?Bảo bối, em muốn từ bỏ hạnh phúc nửa đời sau của mình sao?”
An Sênh sắp ngủ lại bị Phí Hiên kéo trở về, cả người rơi vào trạng thái phát hoả, vung tay một cái, nếu không phải Phí Hiên nhanh nhạy tránh được, khẳng định sẽ in năm ngón tay trên mặt.
“Anh đến cùng muốn làm cái gì?” cô hé mở mắt, sắc bén nhìn về phía anh.
Thái độ của cô đặc biệt không thích, người vừa rồi còn ôm anh nói sợ hãi, không muốn anh đi hoàn toàn không phải là cùng một người.
Phí Hiên uỷ khuất mâm mê miệng, “Em như thế nào lại như vậy a? Lật mặt còn nhanh hơn lật sách…”
An Sênh lười nghe anh, hừ một tiếng nói, “Bây giờ anh mới biết thì quá muộn rồi.” An Sênh lại hỏi anh, “Có chuyện nói mau, anh còn dám đánh thức em một lần nữa, anh mặc quần áo về nhà ngay!”
Phí Hiên nín thở, bị An Sênh doạ, không chiếm được chút tiện nghi, thật sự là quá thua thiệt.
Anh rụt vào trong chăn, nhăn nhăn nhó nhó một hồi, hự hự nói, “Anh chỉ muốn giúp em tìm lương tâm.”
An Sênh nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mơ, nghe vậy, não cũng không kịp suy nghĩ liền nói, “Tìm đi, tìm thấy thì em thua! Nói thêm một câu nữa, em sẽ ném anh ra cửa sổ!”
Phí Hiên “được cho phép tiến đến”, không khách khí mò tới, An Sênh liền giật mình, buồn ngủ cũng tan biến.
“Phí lưu manh! Đem tay anh bỏ ra ngoài----“ An Sênh gầm nhẹ.
Phí Hiên nói, “Anh không có, là em đồng ý!”
Năm ngón tay Phí Hiên thon dài linh hoạt, biến tấu ra đủ hình dạng, An Sênh đều không biết, đầu rụt vào trong chăn, cong eo, ôm cánh tay Phí hiên, thoáng chốc liền thấp giọng cầu xin tha thứ, “Phí Hiên, Hiên ca, Tiểu Hiên Hiên, Bảo bối…”
An Sênh dụ dỗ anh, “Cảm giác rất kỳ quái, nhanh đừng làm rộn…Em buồn ngủ.”
“Ngủ của em đi.” Thanh âm Phí Hiên vui thích, chỉ lộ ra đôi mắt ở ngoài chăn, hai tròng mắt quay tròn, so với đèn tường còn sáng hơn, trong mắt đều là hứng thú dạt dào.
-Hết chương 40.1-
Mọi người tym bài để mình ra chương mới nhe
Luv u <3
Chương mới lên sóng nè~
Chương 40.2:
Editor: Endy.
Say này đại khái là chết lặng, An Sênh khó chịu nằm trong chăn, không biết mình ngủ từ lúc nào, Phí Hiên cũng chìm vào giấc ngủ trong mỹ mãn.
Sáng ngày hôm sau, tia nắng len lỏi qua bức màn tiến vào phòng, trên giường hai bóng dáng rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra hai đỉnh đầu lộn xộn.
An Sênh khó chịu tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu thì đụng phải cằm Phí Hiên, đem anh đập tỉnh. Hai người chui ra từ trong chăn, mặt đều nóng lên đỏ bừng, thậm chí tóc còn có chút ẩm ướt dán lên mặt. An Sênh liếm liếm môi, thanh âm hàm hồ hỏi Phí Hiên, “Mấy giờ rồi?”
Phí Hiên mở mắt nhìn cô một chút, lật người, cánh tay hướng ra ngoài kéo một chút, không kéo ra.
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người, tiếp theo là trong chăn phồng lên, Phí Hiên một cước bị đạp xuống giường. Tóc An Sênh rối tung như ổ gà, kéo chăn lên đến cằm, tức giận trừng mắt nhìn Phí Hiên.
Anh không ngã đau, đứng lên cầm điện thoại, bỏ qua ánh mắt của cô, biểu tình đặc biệt bình tĩnh nhìn di động, trả lời An Sênh, “7:30.”
An Sênh ngồi không nhúc nhích, giống một chú nhộng to lớn, vừa rồi tay anh bị cô đè, chỉ là vị trí đè…
Phí Hiên ngồi dưới đất, An Sênh ngồi trên giường, hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, Phí Hiên nở nụ cười trước.
“Em trừng anh làm cái gì?” anh nói, “Anh đã hỏi qua, là chính em đồng ý.”
An Sênh há miệng thở dốc, thật sự không biết phải nói cái gì cho phải. Đêm qua là cô còn mơ màng, tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng cũng không ghét. Ngược lại, Phí Hiên giống như chiếm được thiên hạ, vui vẻ ra mặt, làm An Sênh không nhịn được cũng nở nụ cười.
Không phải chỉ là hai khối thịt thôi sao?Có cần vui đến như vậy không?
An Sênh cảm thấy cô không có gì tốt, tên trộm còn cảm thấy vướng bận.
Cho nên cô im lặng trong chốc lát, nhìn Phí Hiên đang cười hì hì, tò mò hỏi anh, “Chơi rất vui sao?”
An Sênh dừng một lát, “Tìm thấy lương tâm của em chưa?”
Phí Hiên nghẹn cười, phản ứng này của cô không giống lắm như trong dự đoán của anh.
Cô vẫn chờ anh trả lời, khoé miệng cười xấu xa của anh biến mất, khô cằn đáp, “Chơi tốt.”
“Em quả thật không có lương tâm.” Phí Hiên lại bổ sung.
An Sênh a một tiếng, vén chăn lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó xuống giường, kéo bức màn ra.
Ánh nắng sáng, cô đứng dưới ánh mặt trời, nâng tay duỗi eo, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng pháo không rõ ràng. An Sênh đến gần bên cửa sổ xem, không thấy gì, vươn tay muốn mở cửa sổ, lại bị Phí Hiên đè trở lại.
“Mồ hôi còn chưa ráo mà em mở cửa sổ?” Phí Hiên từ phía sau ôm chặt cô, cằm đè nặng lên vai cô, “Tại sao em lại không cẩn thận như thế hả.”
An Sênh lui về phía sau, thực tự nhiên tựa vào ngực Phí Hiên, đón những tia nắng sớm, chậm rãi nở nụ cười, cả người lộ ra vẻ lười biếng.
“Đây không phải là còn có anh quan tâm sao?” An Sênh lầm bầm lầu bầu nói, “Khi còn nhỏ anh ăn cái gì lớn lên thế, sao lại có thể biến thành cái kiểu người thận trọng như này.”
Phí Hiên sờ sờ mặt An Sênh, còn thật sự trả lời, “Khi còn nhỏ, nếu sơ ý sẽ rất khó có thể qua ngày.” Sẽ bị người khác lừa cướp đi đồ của mình, đợi đến lúc nhớ đi tìm sẽ phát hiện không tìm thấy, ngay cả kẻ trộm cũng không thể xác định được, đừng nói đến việc tìm về.
Ai có thể tưởng tượng, thiếu gia giàu nhất Thân Thị, mỗi ngày sau khi tan học về nhà, chuyện đầu tiên làm là keo kiệt lục soát tất cả mọi thứ, đếm qua một lần…
“Như vậy vừa lúc.” An Sênh nghe thanh âm có chút không đúng của anh, xoay tay sờ sờ gò má anh, tự đáy lòng nói, “Anh biết không, chính sự cẩn thận này đã đánh đổ em.”
Cô lại chà xát đôi chân thon dài hữu lực của anh, “Cứ như vậy em quỳ gối dưới gấu quần tây của anh.”
Tâm tình Phí Hiên có chút không được tốt, nghe cô nói vậy “phốc” cười ra tiếng, bị An Sênh chà xát dưới chân, né tránh nói, “Hiện tại anh chỉ mặc một cái quần trong, em thua đi.”
“Cút đi!” An Sênh dùng khuỷu tay huých anh, Phí Hiên né tránh. Hai người lại đứng một hồi, lúc này mới mặc đồ vào, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Phí Hiên chen vào, cô đuổi anh ra ngoài, anh sống chết mặc kệ, cuối cùng hai người đành phải rửa mặt cùng nhau.
“Buổi sáng ăn gì?” rửa mặt xong, Phí Hiên mặc áo sơ mi đóng thùng, nói, “Đối diện công ty anh có một quán ăn, mỗi ngày các cô gái trong công ty đều tới ăn. Lát em đi cùng anh, ăn rồi đi tìm việc, không cần sớm như vậy.”
Dù sao anh đã cho người xử lý xong những công ty được cô đánh dấu, đi sớm hay muộn cũng chỉ có một kết quả.
An Sênh lại lắc đầu, “Không được, như vậy rất phiền toái, lại nói em đã có dự định, lát nữa nếu được thông qua, hôm nay thật mỹ mãn.”
Vừa nói cô vừa đi về phía phòng bếp, Phí Hiên thắt cavarat. Hiện tại, anh đã chuyển một ít đồ vật đến phòng cô, chiếm lấy một phần tủ quần áo, từ từ xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Giống như bộ tây trang này, An Sênh còn chưa đồng ý, anh đã nhét vào ngăn tủ, áo vest thì treo trong tủ, lấy cớ để anh tiện đổi quần áo từ chợ trở về thay đến công ty.
Lúc ấy An Sênh không nói gì thêm, hôm nay anh lấy ra, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, không tỏ vẻ gì. Phí Hiên cảm thấy có chút thành tựu, còn nghĩ cứ như vậy bất tri bất giác, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn trở thành một thói quen, cho đến khi ở cùng anh cũng trở thành một thói quen.
Nhưng bây giờ nhìn An Sênh vội vàng đi làm, Phí Hiên lại không quá thoải mái. Một bên đeo caravat, một bên dõi theo An Sênh, thấy cô đứng trong gian bếp tìm cái gì đó, đi đến hỏi cô.
“Em đang tìm cái gì?”
“Tìm mỳ ăn liền. Em nhớ kỹ là đã mua rồi, định buổi sáng nấu mỳ, cũng đã gần 9:00 rồi…”
An Sênh còn đang mở ngăn tủ, anh đứng sau lưng cô nhìn một hồi, bất đắc dĩ tiến lên, mở ra một ngăn tủ trên đỉnh đầu cô, lấy ra một gói mỳ.
“Cho em.” Phí Hiên nói.
An Sênh nhận lấy, thần sắc có chút kỳ quái, “Làm sao anh biết mỳ đặt ở đâu? Em nhớ là đã lâu trước…”
“Đây là anh mua.” Phí Hiên xoay người ra ngoài, “Mỳ lúc trước em mua, lúc anh dọn dẹp đã ném đi.”
Không đợi ra khỏi phòng bếp, đột nhiên An Sênh từ phía sau bổ nhào lên lưng anh, siết chặt cổ anh, hét lớn một tiếng, “Oa! Rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào? Nhanh nhanh hiện hình!”
Phí Hiên bị cô nhào tới lảo đảo một chút, hai chân cô kẹp bên eo anh, hôn mặt anh một cái rất vang, bẹp một tiếng.
“Phí đại thiếu gia, có muốn ăn mỳ không? Lấy thêm một gói nữa, nấu xong hai chúng ta cùng ăn.”
Phí Hiên cào lên tay An Sênh một cái, cô theo lưng anh trượt xuống, anh quay đầu lại ngăn tủ lấy thêm một gói mỳ nữa, đưa cho An Sênh, “Vậy thì kính nhờ Phí thái thái*, cho một ít cay, trong tủ lạnh có rau xanh cùng trứng gà.”
*Thái thái: xưng hô giữa vợ chồng.
Phí Hiên cũng không phải chưa từng ăn mỳ, chỉ là anh không quá thích, toàn là chất phụ gia, lưỡi anh không chịu nổi, nhưng nếu là An Sênh nấu, cho dù chỉ có gói gia vị thôi, Phí Hiên cũng muốn ăn.
An Sênh làm dấu OK. Căn bếp nhỏ này, cô và bạn cùng phòng thường xuyên nấu ăn, hai người sẽ làm một chút đồ ăn gia đình đơn giản, nên nấu mỳ chỉ là chuyện nhỏ. Cho nước vào nồi bắt lên bếp, An Sênh quay đầu đang muốn đi tới tủ lạnh lấy trứng và rau xanh, kết quả Phí Hiên đứng sau lưng cô đã mang tới.
Một tay anh cầm một bó rau xanh nhỏ, một tay cầm ba quả trứng gà, hỏi An Sênh, “Chỉ còn ba quả, em ăn mấy quả?”
An Sênh không biết mình làm sao, như bị cái gì đó kỳ quái nhập vào người, dù sao sau khi nói xong, cô muốn cắn luôn lưỡi cho rồi.
Cô nói, “Em ăn một quả là được, anh ăn hai quả đi, ăn gì bổ nấy…”
-Hết chương 40.2-
Mong mụi người vẫn ủng hộ Nhà Hươu nhé <3
Đừng quên tym để tạo động lưc cho mình nhee
Xin lỗi mụi người vì mấy hôm nay mình k thể post truyện được :((
Hôm nay mình post chương mới nè
Chương 40.3:
Editor: Endy.
Cô nói, “Em ăn một quả là được, anh ăn hai quả đi, ăn gì bổ nấy…”
Thiếu chút nữa Phí Hiên đem trứng gà trong tay bóp nát, nhướn mày nhìn về phía An Sênh. Cô liếm liếm môi, há miệng thở dốc không biết cứu vãn tình hình như thế nào, bên tai đã đỏ bừng, đành phải mở miệng xua đuổi Phí Hiên, “Ra ngoài đi, để em nấu.”
Nhưng anh lại không ra ngoài, đặt trứng gà trên kệ bếp, sau đó đứng bên bồn nước rửa rau xanh, không nói gì, cũng không nhìn cô.
An Sênh mím môi, cho trứng vào nồi, nghĩ rằng Phí Hiên sẽ không nói cái gì nữa, kết quả đột nhiên anh nói một câu, “Anh có cần bổ sung hay không, không phải em đã sờ qua rồi sao?”
An Sênh dùng sức, vỏ trứng chưa vứt bị bóp nát, Phí Hiên trêu chọc cô, cả khuôn mặt An Sênh đỏ bừng, đem vỏ trứng ném đi, đến vòi nước rửa tay, thuận tiện nhận rổ rau từ tay anh, đặt trong đĩa, huých cùi chỏ vào anh, “Em chỉ là lỡ miệng, anh được rồi đó.”
Phí Hiên nén cười, “Anh nói không phải sự thật sao?” anh nghiêng người tiến lại gần An Sênh, dán bên tai cô hỏi, “Em quả thật đã sờ qua, chẳng lẽ em thấy còn cần bồi bổ?”
“Anh cút ra ngoài cho em!” An Sênh xấu hổ, lúc này nước đã sôi, cô đỏ mặt quay lưng lại phía Phí Hiên, không để ý tới anh, dùng đũa đảo đảo.
Phí Hiên không trêu chọc cô nữa, mà đứng sau lưng cô, nhìn cô nấu mỳ. An Sênh chờ trứng chín đều, bỏ rau xanh, tắt lửa.
Lát sau, hai người ngồi đối diện ăn mỳ.
“Trứng này hình như chưa chín.” Phí Hiên gắp trứng, An Sênh nâng mí mắt chọc ghẹo anh một chút, “Đừng kiêu ngạo, trứng lòng đào ăn rất ngon.”
Sống tới từng này tuổi, Phí Hiên chưa từng ăn, nhưng nhìn An Sênh ăn, anh cũng ăn. Hai người rất nhanh đã ăn xong, khoá cửa xuống lầu.
An Sênh ngồi ở vị trí phó lái, cúi đầu xem tạp chí trong tay. Phí Hiên bên cạnh lái xe, dư quang liếc nhìn cô, đúng là đang xem những chỗ đã đánh dấu, trong lòng thoáng an tâm.
“Chuẩn bị đi chỗ nào trước? Anh đưa em đi.” Cái đuôi sói to của Phí Hiên trước mặt An Sênh nguỵ trang thành “thỏ mẹ”, hát dỗ dành thỏ con.
( Ý chỉ An Sênh là thỏ con, bị Phí Hiên dụ dỗ.)
An Sênh không biết hôm nay cô phải chọn việc nào, nghe vậy nghiêm túc hỏi anh, “Giữa siêu thị và quán cà phê, cái nào tốt hơn?”
An Sênh lẩm bẩm, “Nhưng quán cà phê phải yêu cầu biết pha chế…”
Cái nào cũng không tốt, Phí Hiên ở trong lòng trả lời, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, làm bộ như chân thành đề nghị An Sênh, “Pha chế học cũng không khó, không bằng anh đưa em tới xem xem?”
An Sênh cũng đự dịnh đi quán cà phê xem trước, nghe anh nói vậy, gật gật đầu, “Đi chỗ đó trước xem một chút, nhưng anh không cần đưa em đi, cho em xuống ở giao lộ phía trước, em sẽ đi xe buýt đến đó, anh đi làm đi.”
Phí Hiên đặc biệt muốn đi xem An Sênh bị từ chối, cái đuôi ác ma ở sau người lúc ẩn lúc hiện, “Anh đi theo em, bạn trai em có xe, sao em lại ngồi xe buýt?”
“Đúng rồi, em có muốn lái xe không? Muốn học bằng lái xe không?” Phí Hiên hỏi An Sênh.
“Anh mua cho em?” An Sênh không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm tờ tạp chí, “Em không muốn một chiếc xe dưới 2000 vạn.” (khoảng 68 tỷ VNĐ)
An Sênh chỉ nói đùa nhưng anh lại đồng ý rất sảng khoái, “Có thể, anh biết một hãng…”
“Phí Hiên.” An Sênh đánh gãy lời anh nói, “Em không biết lái xe, cũng không có ý định học. Như anh nói, em có bạn trai, bạn trai em lại có xe, em học bằng lái xe làm gì?”
“Sênh Sênh, em không cần cảm thấy áp lực.” Phí Hiên nói.
An Sênh lại lắc đầu, “Em không áp lực, chỉ đơn giản là không muốn học. Anh cho em xuống giao lộ phía trước là được, anh cứ đến công ty đi.”
“Anh đưa em đi thôi…”
“Không cần.” An Sênh cự tuyệt, “Chỉ mất vài đồng là đến rồi.”
Phí Hiên biết cô cố chấp, cũng không kiên trì, dừng tại giao lộ, An Sênh mở cửa xuống xe, hôn tạm biệt anh.
“Chờ tin tốt của em!” An Sênh đóng cửa xe, đi đến bên kia đường. Phí Hiên đợi đến lúc cô lên xe buýt mới lái xe đến công ty.
Cô được nhận là không có khả năng. Buổi sáng An Sênh đến ba địa điểm, có hai nơi nói là đã đủ người, một nơi bị người khác đoạt mất. Đó là một khách sạn, công việc là nhân viên dọn vệ sinh, tranh giành với cô thế nhưng lại là một sinh viên vừa tốt nghiệp.
An Sênh niết tờ tạp chí trong tay, đi bộ đến điểm tiếp theo. Cô có chút hoài nghi, những công việc này cô tự tin có thể làm được, không cần trình độ học vấn cao, nhưng hiện tại ai có thể nói cho cô biết, dọn vệ sinh cũng phải có bằng đại học không?
Cái này cũng chưa tính, nửa ngày tiếp, dựa theo thông tin trên tạp chí, đi xe buýt đến vài chỗ, không có ngoại lệ, kết quả không phải là đủ người thì chính là ông chủ phủ nhận chuyện tuyển người.
Giữa trưa An Sênh gửi tin nhắn cho Phí Hiên, anh gửi Wechat hỏi cô, cô chỉ trả lời có lệ hai câu, cũng không nói tỉ mỉ.
Thực ra cô thất bại muốn chết, An Sênh không nghĩ tìm một công việc thôi lại khó như thế! Ngồi bên đường, nhìn người và xe cộ đi tới đi lui, không khỏi hoài nghi, thế giới này cũng không quá khác biệt so với đời trước, như thế nào hiện tại ngay cả công việc dọn vệ sinh cũng nhiều người xin như vậy?
Giằng co cả một ngày, mãi đến khi những tia nắng cuối ngày chiếu lên người, cô mới dùng mấy đồng tiền lẻ còn xót lại trong ví, mua một cây kem ngồi xổm ven đường, hết sức suy sụp.
Sáng nay cô chỉ đem một ít tiền, nghĩ chỉ ngồi xe buýt như vậy là đủ, nhưng ngàn vạn lần lại không nghĩ tới cả một ngày tới tới lui lui, bây giờ lại phát hiện không đủ tiền bắt xe về phòng…
Về nhà mất hai tệ.
Một phân tiền lật đổ anh hùng hảo hán, An Sênh cảm thấy có chút vớ vẩn, nhưng bây giờ giống như cố ý áp trên người cô…
“Chẳng lẽ là do tiểu yêu tinh hệ thống?”
An Sênh lẩm bẩm, cắn một ngụm kem lớn, ăn rất ngon.
Đợi đến khi ăn hết cây kem, ném vỏ vào thùng rác, An Sênh mới thở dài lấy điện thoại, nhìn thoáng ra thời gian. Lúc trước, vào giờ này Phí Hiên cũng đã rời công ty đến chợ thuỷ sản, cô đoán hẳn bây giờ anh cũng đã tan làm.
Cô lầm bầm làu bàu lên án hệ thống, “Mặc kệ tiểu yêu tinh ngươi tra tấn ta như thế nào, tiếc là ngươi không được như ý, ta còn có bạn trai toàn năng…”
Tiếp đó, gửi cho Phí Hiên một tin nhắn thoại, gió thảm mưa sầu nói.
[ Em đang ở phố Tam Quan, không có tiền về nhà…Ô ô ô…]
Phía sau còn kèm một chuỗi dài tiếng khóc “không thể chân thật hơn”, âm điệu hết sức thê thảm, Phí Hiên rất nhanh đã trả lời lại.
Hiên Hiên không chỉ [Chờ anh một chút, rất nhanh sẽ tới, không được ngồi bên đường, mặt đất rất lạnh.]
Gửi tin nhắn xong, còn chưa ý thức được chính mình nói sai cái gì, trực tiếp đem công việc giao lại cho Phí Sư, sau đó đi vào thang máy chuyên dụng xuống hầm lấy xe. An Sênh gửi lại một tin nhắn, bước chân anh chậm lại, đi đến bên cạnh xe, mồ hôi túa ra sau lưng.
Sênh Sênh không thôi [Sao anh biết em đang ngồi bên đường?]
Trong di động Phí Hiên có đầy đủ hình ảnh An Sênh do người của anh gửi đến. Anh vừa xem xong hình An Sênh ngồi xổm ven đường ăn kem, lúc cô gửi tin nhắn thoại đến, anh đang nhìn hình chụp cười, lúc trả lời tin nhắn cô não cũng chưa nghĩ…
Bất quá anh xem như trấn định, mở cửa xe ngồi vào, trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho cô.
---[Không thì em có thể ngồi chờ ở đâu? Buổi sáng anh thấy em chỉ lấy mấy đồng tiền xu, đưa thêm em còn không lấy. Ăn trưa chưa? Tiểu đáng thương của anh].
Giọng điệu Phí Hiên hết sức đương nhiên, dời đề tài một cách xảo diệu, An Sênh rất nhanh đã bị dời lực chú ý.
Sênh Sênh không thôi [Chưa…Ô ô ô, hôm nay thật xui xẻo, em không tìm được việc.]
Hiên Hiên không chỉ [Gửi định vị, anh lập tức đến ngay, không tìm được thì không tìm được, anh nuôi em.]
An Sênh gửi vị trí cho anh, ngồi ven đường mở tin nhắn của anh, nghe lại một lần, cuối cùng cả ngày nay cũng nở được nụ cười.
Tắt di động, khoé miệng cong lên, An Sênh đưa tay sờ sờ, nhịn không được trong lòng cảm thán, yêu đương quả nhiên khiến con người mụ mị, cả ngày không thuận lợi nhưng vì hai câu của Phí Hiên cũng có thể cười tươi.
Vô tâm vô phế, An Sênh thầm chửi chính mình.
Nhưng lúc mở lại khung chat, nhìn câu nói “anh nuôi em” kia, trong lòng không khỏi ấm áp.
Cô biết anh nói là sự thật, cô cũng cảm thấy Phí Hiên không muốn cô tìm việc, nhưng cô là một người bình thường có tay có chân, không muốn bị anh nuôi, cũng không muốn đợi đến một ngày nào đó, giữa hai người xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ngay cả đường lui cô cũng không có, đến năng lực rút lui cũng không còn.
An Sênh không muốn phụ thuộc vào người khác, mặc dù việc này có chút buồn cười.
-Hết chương 40.3-
Dạo này ít tương tác quá. Mong mụi người tym bài để mình cố gắng dịch tiếp nhe <3
Dạo này mình hơi bận, mụi người thông cảm cho mình nha :((
Chương 40.4:
Editor: Endy.
Trong lúc chờ Phí Hiên đến, một ngày ủ rũ cũng dần theo ánh chiều từ từ biến mất. Phí Hiên dừng xe ở góc đường, An Sênh đứng dậy vỗ vỗ người đi về phía anh, tâm trạng cũng nhảy nhót như bước chân.
Anh mở cửa xuống xe, muốn ôm cô vào lòng, nhưng bây giờ đang ở ngoài đường, xe cộ tấp nập, An Sênh trực tiếp vòng qua anh, kéo cửa ghế phụ ngồi vào.
Phí Hiên cảm thấy có chút mất mát, ngồi vào ghế lái, An Sênh lập tức hung hăng hôn lên mặt anh một cái.
“Đang ở ngoài đường, ôm cái gì mà ôm…” An Sênh hôn xong quay trở lại chỗ ngồi, “Em muốn ăn mỳ thịt bò, tô đặc biệt loại lớn, đói tới nỗi em cảm thấy có thể nuốt luôn bát mỳ rồi.”
Phí Hiên cười nói, “Được rồi, chúng ta đi ăn mỳ nào!”
Hai người tới một quán khá nổi tiếng, lúc đi ra, An Sênh ngồi trên xe lười biếng sờ bụng, chậc chậc nói, “Quá đã…quá đã, không thể ăn được nữa.”
Phí Hiên có hơi cau mày, từ trước đến giờ anh luôn biết kiềm chế, chỉ ăn vừa đủ, nhưng vừa rồi nhìn cô ăn ngon như vậy, chính mình cũng bất tri bất giác ăn nhiều theo.
An Sênh nhìn anh cũng đang sờ bụng, lại gần sờ lên bụng anh, “Bảo bảo mấy tháng rồi? Phỏng chừng tối nay sinh rồi nha…”
Phí Hiên phản ứng kịp, hất nhẹ tay cô ra, An Sênh nằm trên ghế cười ha ha nhìn anh tức giận, đưa tay sờ mặt anh, cảm thấy bản thân đã chạm đến hạnh phúc của nhân sinh.
An Sênh đã hỏi qua bạn cùng phòng, dẫn Phí Hiên lên lầu, vừa lúc gặp bạn trai của cô bé đang dọn đồ đạc.
Đây là lần đầu tiên An Sênh nhìn thấy bạn trai của cô bé, nhìn qua rất khôn khéo, vóc dáng không tính là cao, không khác biệt lắm so với cô ấy.
“Có cần chị giúp cái gì không?” An Sênh thả túi cùng điện thoại xuống, xoắn tay áo lại đây.
Phí Hiên cũng cởϊ áσ khoác, nhìn An Sênh một chút, chần chờ rồi hỏi bạn cùng phòng cô, “Cô muốn chuyển nhà sao?”
Bạn cùng phòng vừa lúc cầm một túi đồ, đứng dậy chống nạnh, chỉ huy bạn trai cô ấy chuyển một thùng đồ khác ra, khoát tay với An Sênh nói, “Cũng không có gì nhiều, hai người chúng em có thể lo được.”
Lại đem ánh mắt chuyển đến Phí Hiên, ánh mắt lộ ra ý cười, “Đúng rồi, em muốn chuyển nhà, về sau anh có thể tuỳ thời tới nha.”
Phí Hiên cười cười, bộ dáng ngại ngùng, không nói gì nữa, cùng An Sênh giúp tiểu cô nương sửa sang lại đồ đạc.
An Sênh không nghĩ cô bé sẽ dọn nhà nhanh như vậy, lúc hai người đàn ông chuyển đồ xuống dưới lầu, cô hỏi cô bé, “Hôm nay có xong không? Nếu không để chị nhờ Phí Hiên lái xe chuyển đi.”
“Không cần, không cần. Em đã thuê một chiếc xe tải nhỏ, xe bạn trai chị cũng không phải xe thường, lỡ như đụng ở đâu, chúng em bồi thường không nổi đó!” Cô bé vỗ vai An Sênh nói tiếp, “Đêm nay em sẽ không trở lại, hai người có thể tiếp tục ngủ với nhau…”
Nói xong lại gần cô, nhỏ giọng hỏi, “Có đeo đồ bảo hộ không? Nhưng chị tuyệt đối đừng tin lời của anh ấy đó, nhất định phải mang nha. Em đã nói với chị rồi, đám phú nhị đại đó không giống với đám bé trai phổ thông, tuy bây giờ nhìn vô cùng tốt, nhưng ai biết anh ấy có hai mặt hay không?”
An Sênh muốn giải thích, cô với Phí Hiên hoàn toàn trong sạch, đắp mềm tâm sự thôi, nhưng khoé môi giật giật lại nuốt trở vào, gật gật đầu, “Yên tâm đi, chị biết rồi.”
“Trăm ngàn lần phải bảo vệ tốt bản thân mình đó.” Cô bé ôm An Sênh một chút, “Chị thật sự được món hời lớn đó nha ha ha…một chân anh ấy đã có thể đá bay bạn trai em rồi.”
“Nào có khoa trương như vậy chứ.” An Sênh cũng bắt đầu cười, hai người động tác lưu loát đóng thùng lại, hai người đàn ông chuyển đồ xuống dưới, trời cũng đã tối, đồ đạc cũng dọn được hơn phân nửa.
Nhìn cô bé cùng phòng trên chiếc xe nhỏ đi, An Sênh theo Phí Hiên lên lầu, vừa vào phòng, anh liền hỏi cô, “Cô ấy muốn chuyển đi, sao em lại không nói với anh?”
An Sênh muốn nói với anh, nhưng tối qua quá cảm động, liền quăng chuyện này ra sau đầu.
Nghe giọng điệu chất vấn của Phí Hiên, nhìn anh chống nạnh nhíu mày, bộ dạng “nếu em không nói rõ thì chết chắc”. Đột nhiên cô nhớ tới đã từng có một đoạn thời gian, ở kiếp trước, trong quán ăn gần trường học, lúc phục vụ tới thu tiền, mẹ cô quên trả tiền cho cô. Thời gian đó kinh tế nhà cô cũng khá eo hẹp, cô lại cho một người anh họ mượn tiền, anh ta không trả, An Sênh cũng không dám nói với người nhà.
Kết quả về sau mẹ cô biết được, chính là dùng thái độ này, vẻ mặt và tư thế giống Phí Hiên như đúc, chống nạnh lấy tay dí dí trán cô, “Trong nhà không đủ tiền nuôi cơm con sao? Bây giờ con đang trong giai đoạn phát triển, cứ bị đói như vậy, về sau vóc dáng không phát triển, xem xem con trở thành người lùn thì như thế nào!”
An Sênh cảm thấy Phí Hiên thật sự đặc biệt ấm áp, gần đây luôn chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong tim cô, khiến cô không tự giác càng ngày càng ỷ lại anh, càng ngày càng thích anh.
Cô liếm liếm môi, cố nén cười, xoay người quay lưng lại phía anh, cố ý nói, “Này có cái gì tốt mà nói, lại tìm thêm một người thuê.”
Mày Phí Hiên vặn chặt, “Cái gì gọi là tìm người thuê? Một cô gái lại tuỳ tuỳ tiện tiện cho người khác thuê chung, chuyện này rất không an toàn.”
An Sênh quay đầu nhìn anh, chu môi tiếp tục nói, “Sao anh lại giống mấy người mẹ già vậy? Nếu cảm thấy cùng mấy bé gái thuê chung không an toàn, vậy em tìm một cậu nam sinh là được.”
Phí Hiên cứng họng, nhìn thái độ cứng rắn của cô, một ngọn lửa bốc lên trên mặt, không khống chế được cảm xúc gầm nhẹ nói, “Em nhắc lại một lần nữa cho anh?!”
Phí Hiên cười lạnh a một tiếng, chậm rãi tới gần cô, “Tìm một cậu nam chung thuê chung? Lá gan của em cũng càng ngày càng lớn, em tin hay không, nửa đời sau của em, đừng nói là một nam sinh, ngay cả một con chó đực cũng không thấy được!”
An Sênh bị ép tới góc tường, nhìn bộ dạng tức đến giơ chân của anh, cuối cùng nhịn không được, phốc một tiếng cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha ha…” An Sênh gắt gao ôm chặt Phí Hiên, cười đến lồng ngực chấn động, hai người dán tại cùng một chỗ. Anh bị động tác đột ngột của cô làm cho không biết phải phản ứng làm sao.
An Sênh kéo áo sơ mi đóng thùng của anh, tay véo lên thắt lưng anh một cái, nheo ánh mắt lại, ngẩng đầu nói, “Bạn học nhỏ này, có muốn thuê phòng cùng chị không?”
An Sênh khóc một trận, thiếu chút nữa đem Phí Hiên gϊếŧ chết.
Hai mắt cô có chút sưng, hơi ngượng ngùng, chôn đầu trong sofa không chịu ngẩng đầu. Phí Hiên không biết cô bị làm sao, hỏi cô, cô lại không có chỗ nào không thoải mái, nhìn cô cũng không giống không thoải mái, đành chờ cô trở lại bình thường.
An Sênh xấu hổ nằm trong chốc lát, Phí Hiên an vị bên cạnh. Cô đem đầu cọ tới trên đùi anh nằm, đầu hướng về phía hông anh, im lặng một lúc mới nói, “Tối hôm nay anh ở lại đây được không?”
Phí Hiên vuốt tóc An Sênh, “Em muốn anh ở lại thì anh sẽ ở lại.”
Cô xuy một tiếng, đánh lên chân anh, “Vậy anh ngủ ở sofa đi?”
Phí Hiên trầm mặc một chút, hỏi An Sênh, “Em có còn là người không?Lương tâm của em ở đâu?”
Cô nghiêm trang đưa tay sờ trước ngực mình, “Chết rồi! Em không có lương tâm.”
“Không được.” Phí Hiên nở nụ cười, “Anh thử xem, có khi lại tìm thấy.”
An Sênh lập tức biến thành tư thế nằm, mở miệng cắn Phí Hiên, bị anh bóp chặt cằm.
Anh cúi đầu hôn cô, vò tóc cô, “Anh ngủ trên giường, cam đoan sẽ không khi dễ em. Tốt xấu gì em cũng phải cho anh chỗ duỗi chân, ngày mai còn phải đi làm. Em nhìn xem, cái sofa này, em nằm còn miễn cưỡng.”
An Sênh nằm trên đùi Phí Hiên trong chốc lát, mang theo cặp mắt sưng đỏ, đi nhìn vào gương trong nhà vệ sinh.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Sáng sớm ngày mai khẳng định không thể nhìn ai…” vẻ mặt cô đau khổ, “Ngày mai em còn muốn đi tìm việc nữa.”
Phí Hiên đứng bên cạnh cô đánh răng, nghe vậy động tác dừng lại, trong lòng thầm nói “Đừng nghĩ nữa, em không tìm được việc đâu.”
Anh tiếp tục rửa mặt, An Sênh vẫn còn phát sầu, dùng khăn vắt nước ấm, kéo cô nằm trên sofa, dùng khăn nóng chườm hai mắt.
Mắt không bớt sưng ngay nhưng lại đặc biệt thoải mái, An Sênh nằm trên ghế sofa, một bên hưởng thụ Phí Hiên hầu hạ, một bên sờ tay Phí Hiên chiếm tiện nghi.
Giống một tiểu phú bà, vung tay lên, “Biểu hiện rất tốt, sẽ thưởng cho anh.”
Hai người ở cùng nhau, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ.
Đắp khăn ấm nửa giờ, lúc An Sênh mở mắt ra, cảm giác chua xót giảm bớt không ít.
Hai người rửa mặt xong, leo lên giường hết sức tự nhiên, An Sênh nằm trong ngực Phí Hiên, đầu dụi dụi gối trên ngực anh. Hai người ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng lại có cảm giác như một đôi vợ chồng già.
Lồng ngực Phí Hiên nóng bỏng, trước đây An Sênh chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào, không biết có phải thân nhiệt của đàn ông đều cao hơn phụ nữ như vậy hay không.
Dù sao trên người anh luôn nóng hầm hập, hơn nữa nhiệt độ rất ổn định, An Sênh đặc biệt thích dán lên người anh.
“Em lấy tờ tạp chí này vào làm gì?” Phí Hiên đang muốn tắt đèn, cô cản lại, không biết từ đâu kéo ra một tờ tạp chí, gối lên ngực anh xem.
“Em muốn xem trước ngày mai nên đi xin việc chỗ nào trước.” An Sênh nói, “Nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước đi.”
Phí Hiên cầm lấy tờ tạp chí, kéo cô vào lòng, bấm eo cô một cái, “Em có biết một người phụ nữ để đàn ông qua đêm là một ám chỉ gì không?”
An Sênh quay đầu nhìn về phía anh, “Không có ám chỉ, nghĩa trên mặt chữ.”
Phí Hiên cuộn lưỡi bên má thịt, kéo tờ tạp chí trong tay cô, “Không phải sáng sớm ngày mai em mới đi sao? Sáng sớm ngày mai lại nhìn, mắt em tuy đã đỡ, nhưng nếu không mau nghỉ ngơi, sáng ngày mai khẳng định sẽ sưng lại cho xem.”
Cô nghe vậy lập tức sờ sờ hai mắt, không đoạt lại tờ tạp chí, “Vậy được rồi, đi ngủ, sáng sớm ngày mai dậy xem.”
Phí Hiên tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn trên vách tường, An Sênh nhắm mắt lại tìm tư thế thoải mái, liền nghe Phí Hiên nói, “Em có nghĩ hay không, em có thể tới công ty anh làm.”
Trong lòng An Sênh một trận cảm động. Ở chợ bán cá, mỗi một lần cô làm cá không cẩn thận, đụng phải tay bị thương, Phí Hiên đều như lâm đại địch, nào là sát khuẩn, các loại thuốc bôi, rồi dùng băng dán vết thương.
Mỗi khi như vậy, lông mày anh đều nhăn tít lại, An Sênh biết, đó là anh đau lòng cho cô.
Có một người đau lòng cho mình, tư vị như vậy, nếu không được trải qua sẽ không biết có bao nhiêu tuyệt vời.
Bất quá An Sênh không đồng ý, đối với thành tích kiếp trước còn có thể, nhưng đời này có quá nhiều sự khác biệt. Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc tiếp tục đi học, chỉ là muốn xây một toà nhà cao tầng, cô phải có nền móng thật tốt, nhưng đã nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì.
Người trưởng thành tâm tư hỗn độn, không giống lúc trước đến trường chỉ nghĩ đến việc ăn cơm, ngủ, tan trường, đi thi. Cuộc sống khi đó thật đơn thuần nhưng cũng không thể tìm về được, nếu muốn đi học, cô cũng phải tìm một công việc để trang trải.
Cho nên An Sênh không đáp ứng Phí Hiên. Cô lắc lắc đầu, tay ôm anh chặt thêm một chút, thẳng thắn nói, “Nếu em đi làm ở công ty anh, đến phỏng vấn chỉ làm cho anh mất mặt, em không muốn như vậy.”
“Sao lại như vậy được?” Phí Hiên nói, “Em làm việc trong văn phòng của anh, làm trợ lý cho anh.” Có làm hay không cũng không sao hết, không ai biết.
Huống hồ Phí Hiên cũng không muốn cô làm cái gì, thậm chí anh còn nghĩ ngay cả bưng trà rót nước cũng không cần, chỉ cần ở trước mắt anh là được. An Sênh ở trước mắt anh, khẳng định hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên gấp bội.
Đáng tiếc, “Em chỉ cần làm bình hoa của anh, cái gì cũng không cần làm, ở trước mắt anh là được.” loại lời này, Phí Hiên không dám nói.
Lại phí công khuyên An Sênh vài câu, cô cũng không đồng ý, anh chỉ có uổng phí khí lực mà thôi.
Vậy cứ để cô tìm, dù sao cô cũng không tìm được.
Hai người đều nhắm mắt lại, An Sênh mơ mơ màng màng, Phí Hiên động đậy, kéo gần hơn tư thế của hai người, kín kẽ dán lên nhau.
Ngẩng đầu, dán bên tai An Sênh nhỏ giọng hỏi cô, “Dù gì em cũng chủ động để anh ở lại qua đêm, có chút phúc lợi gì không?”
An Sênh đã muốn ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, người bình thường bị chọc như vậy sẽ không để yên, cô cũng không ngoại lệ.
Câu đầu tiên cô không có phản ứng, đến câu thứ hai, An Sênh không kiên nhẫn xoay tay một phen.
“Tiểu Hiên Hiên đàng hoàng lại, ngủ!” An sênh nói, kéo chăn lên lật người.
Phí Hiên bất ngờ không kịp phòng bị, sắc mặt không khống chế được đỏ bừng, mà đầu sỏ An Sênh đã bẹp bẹp miệng rơi vào mộng đẹp.
Phí Hiên “bị thua thiệt nhiều”, làm sao có thể cứ như vậy cho qua?
Anh nắm cằm An Sênh, hừ hừ nói, “Em bắt anh nhịn, sao có thể đối xử với anh như vậy?Bảo bối, em muốn từ bỏ hạnh phúc nửa đời sau của mình sao?”
An Sênh sắp ngủ lại bị Phí Hiên kéo trở về, cả người rơi vào trạng thái phát hoả, vung tay một cái, nếu không phải Phí Hiên nhanh nhạy tránh được, khẳng định sẽ in năm ngón tay trên mặt.
“Anh đến cùng muốn làm cái gì?” cô hé mở mắt, sắc bén nhìn về phía anh.
Thái độ của cô đặc biệt không thích, người vừa rồi còn ôm anh nói sợ hãi, không muốn anh đi hoàn toàn không phải là cùng một người.
Phí Hiên uỷ khuất mâm mê miệng, “Em như thế nào lại như vậy a? Lật mặt còn nhanh hơn lật sách…”
An Sênh lười nghe anh, hừ một tiếng nói, “Bây giờ anh mới biết thì quá muộn rồi.” An Sênh lại hỏi anh, “Có chuyện nói mau, anh còn dám đánh thức em một lần nữa, anh mặc quần áo về nhà ngay!”
Phí Hiên nín thở, bị An Sênh doạ, không chiếm được chút tiện nghi, thật sự là quá thua thiệt.
Anh rụt vào trong chăn, nhăn nhăn nhó nhó một hồi, hự hự nói, “Anh chỉ muốn giúp em tìm lương tâm.”
An Sênh nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mơ, nghe vậy, não cũng không kịp suy nghĩ liền nói, “Tìm đi, tìm thấy thì em thua! Nói thêm một câu nữa, em sẽ ném anh ra cửa sổ!”
Phí Hiên “được cho phép tiến đến”, không khách khí mò tới, An Sênh liền giật mình, buồn ngủ cũng tan biến.
“Phí lưu manh! Đem tay anh bỏ ra ngoài----“ An Sênh gầm nhẹ.
Phí Hiên nói, “Anh không có, là em đồng ý!”
Năm ngón tay Phí Hiên thon dài linh hoạt, biến tấu ra đủ hình dạng, An Sênh đều không biết, đầu rụt vào trong chăn, cong eo, ôm cánh tay Phí hiên, thoáng chốc liền thấp giọng cầu xin tha thứ, “Phí Hiên, Hiên ca, Tiểu Hiên Hiên, Bảo bối…”
An Sênh dụ dỗ anh, “Cảm giác rất kỳ quái, nhanh đừng làm rộn…Em buồn ngủ.”
“Ngủ của em đi.” Thanh âm Phí Hiên vui thích, chỉ lộ ra đôi mắt ở ngoài chăn, hai tròng mắt quay tròn, so với đèn tường còn sáng hơn, trong mắt đều là hứng thú dạt dào.
-Hết chương 40.1-
Mọi người tym bài để mình ra chương mới nhe
Luv u <3
Chương mới lên sóng nè~
Chương 40.2:
Editor: Endy.
Say này đại khái là chết lặng, An Sênh khó chịu nằm trong chăn, không biết mình ngủ từ lúc nào, Phí Hiên cũng chìm vào giấc ngủ trong mỹ mãn.
Sáng ngày hôm sau, tia nắng len lỏi qua bức màn tiến vào phòng, trên giường hai bóng dáng rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra hai đỉnh đầu lộn xộn.
An Sênh khó chịu tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu thì đụng phải cằm Phí Hiên, đem anh đập tỉnh. Hai người chui ra từ trong chăn, mặt đều nóng lên đỏ bừng, thậm chí tóc còn có chút ẩm ướt dán lên mặt. An Sênh liếm liếm môi, thanh âm hàm hồ hỏi Phí Hiên, “Mấy giờ rồi?”
Phí Hiên mở mắt nhìn cô một chút, lật người, cánh tay hướng ra ngoài kéo một chút, không kéo ra.
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người, tiếp theo là trong chăn phồng lên, Phí Hiên một cước bị đạp xuống giường. Tóc An Sênh rối tung như ổ gà, kéo chăn lên đến cằm, tức giận trừng mắt nhìn Phí Hiên.
Anh không ngã đau, đứng lên cầm điện thoại, bỏ qua ánh mắt của cô, biểu tình đặc biệt bình tĩnh nhìn di động, trả lời An Sênh, “7:30.”
An Sênh ngồi không nhúc nhích, giống một chú nhộng to lớn, vừa rồi tay anh bị cô đè, chỉ là vị trí đè…
Phí Hiên ngồi dưới đất, An Sênh ngồi trên giường, hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, Phí Hiên nở nụ cười trước.
“Em trừng anh làm cái gì?” anh nói, “Anh đã hỏi qua, là chính em đồng ý.”
An Sênh há miệng thở dốc, thật sự không biết phải nói cái gì cho phải. Đêm qua là cô còn mơ màng, tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng cũng không ghét. Ngược lại, Phí Hiên giống như chiếm được thiên hạ, vui vẻ ra mặt, làm An Sênh không nhịn được cũng nở nụ cười.
Không phải chỉ là hai khối thịt thôi sao?Có cần vui đến như vậy không?
An Sênh cảm thấy cô không có gì tốt, tên trộm còn cảm thấy vướng bận.
Cho nên cô im lặng trong chốc lát, nhìn Phí Hiên đang cười hì hì, tò mò hỏi anh, “Chơi rất vui sao?”
An Sênh dừng một lát, “Tìm thấy lương tâm của em chưa?”
Phí Hiên nghẹn cười, phản ứng này của cô không giống lắm như trong dự đoán của anh.
Cô vẫn chờ anh trả lời, khoé miệng cười xấu xa của anh biến mất, khô cằn đáp, “Chơi tốt.”
“Em quả thật không có lương tâm.” Phí Hiên lại bổ sung.
An Sênh a một tiếng, vén chăn lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó xuống giường, kéo bức màn ra.
Ánh nắng sáng, cô đứng dưới ánh mặt trời, nâng tay duỗi eo, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng pháo không rõ ràng. An Sênh đến gần bên cửa sổ xem, không thấy gì, vươn tay muốn mở cửa sổ, lại bị Phí Hiên đè trở lại.
“Mồ hôi còn chưa ráo mà em mở cửa sổ?” Phí Hiên từ phía sau ôm chặt cô, cằm đè nặng lên vai cô, “Tại sao em lại không cẩn thận như thế hả.”
An Sênh lui về phía sau, thực tự nhiên tựa vào ngực Phí Hiên, đón những tia nắng sớm, chậm rãi nở nụ cười, cả người lộ ra vẻ lười biếng.
“Đây không phải là còn có anh quan tâm sao?” An Sênh lầm bầm lầu bầu nói, “Khi còn nhỏ anh ăn cái gì lớn lên thế, sao lại có thể biến thành cái kiểu người thận trọng như này.”
Phí Hiên sờ sờ mặt An Sênh, còn thật sự trả lời, “Khi còn nhỏ, nếu sơ ý sẽ rất khó có thể qua ngày.” Sẽ bị người khác lừa cướp đi đồ của mình, đợi đến lúc nhớ đi tìm sẽ phát hiện không tìm thấy, ngay cả kẻ trộm cũng không thể xác định được, đừng nói đến việc tìm về.
Ai có thể tưởng tượng, thiếu gia giàu nhất Thân Thị, mỗi ngày sau khi tan học về nhà, chuyện đầu tiên làm là keo kiệt lục soát tất cả mọi thứ, đếm qua một lần…
“Như vậy vừa lúc.” An Sênh nghe thanh âm có chút không đúng của anh, xoay tay sờ sờ gò má anh, tự đáy lòng nói, “Anh biết không, chính sự cẩn thận này đã đánh đổ em.”
Cô lại chà xát đôi chân thon dài hữu lực của anh, “Cứ như vậy em quỳ gối dưới gấu quần tây của anh.”
Tâm tình Phí Hiên có chút không được tốt, nghe cô nói vậy “phốc” cười ra tiếng, bị An Sênh chà xát dưới chân, né tránh nói, “Hiện tại anh chỉ mặc một cái quần trong, em thua đi.”
“Cút đi!” An Sênh dùng khuỷu tay huých anh, Phí Hiên né tránh. Hai người lại đứng một hồi, lúc này mới mặc đồ vào, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Phí Hiên chen vào, cô đuổi anh ra ngoài, anh sống chết mặc kệ, cuối cùng hai người đành phải rửa mặt cùng nhau.
“Buổi sáng ăn gì?” rửa mặt xong, Phí Hiên mặc áo sơ mi đóng thùng, nói, “Đối diện công ty anh có một quán ăn, mỗi ngày các cô gái trong công ty đều tới ăn. Lát em đi cùng anh, ăn rồi đi tìm việc, không cần sớm như vậy.”
Dù sao anh đã cho người xử lý xong những công ty được cô đánh dấu, đi sớm hay muộn cũng chỉ có một kết quả.
An Sênh lại lắc đầu, “Không được, như vậy rất phiền toái, lại nói em đã có dự định, lát nữa nếu được thông qua, hôm nay thật mỹ mãn.”
Vừa nói cô vừa đi về phía phòng bếp, Phí Hiên thắt cavarat. Hiện tại, anh đã chuyển một ít đồ vật đến phòng cô, chiếm lấy một phần tủ quần áo, từ từ xâm nhập vào cuộc sống của cô.
Giống như bộ tây trang này, An Sênh còn chưa đồng ý, anh đã nhét vào ngăn tủ, áo vest thì treo trong tủ, lấy cớ để anh tiện đổi quần áo từ chợ trở về thay đến công ty.
Lúc ấy An Sênh không nói gì thêm, hôm nay anh lấy ra, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, không tỏ vẻ gì. Phí Hiên cảm thấy có chút thành tựu, còn nghĩ cứ như vậy bất tri bất giác, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn trở thành một thói quen, cho đến khi ở cùng anh cũng trở thành một thói quen.
Nhưng bây giờ nhìn An Sênh vội vàng đi làm, Phí Hiên lại không quá thoải mái. Một bên đeo caravat, một bên dõi theo An Sênh, thấy cô đứng trong gian bếp tìm cái gì đó, đi đến hỏi cô.
“Em đang tìm cái gì?”
“Tìm mỳ ăn liền. Em nhớ kỹ là đã mua rồi, định buổi sáng nấu mỳ, cũng đã gần 9:00 rồi…”
An Sênh còn đang mở ngăn tủ, anh đứng sau lưng cô nhìn một hồi, bất đắc dĩ tiến lên, mở ra một ngăn tủ trên đỉnh đầu cô, lấy ra một gói mỳ.
“Cho em.” Phí Hiên nói.
An Sênh nhận lấy, thần sắc có chút kỳ quái, “Làm sao anh biết mỳ đặt ở đâu? Em nhớ là đã lâu trước…”
“Đây là anh mua.” Phí Hiên xoay người ra ngoài, “Mỳ lúc trước em mua, lúc anh dọn dẹp đã ném đi.”
Không đợi ra khỏi phòng bếp, đột nhiên An Sênh từ phía sau bổ nhào lên lưng anh, siết chặt cổ anh, hét lớn một tiếng, “Oa! Rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào? Nhanh nhanh hiện hình!”
Phí Hiên bị cô nhào tới lảo đảo một chút, hai chân cô kẹp bên eo anh, hôn mặt anh một cái rất vang, bẹp một tiếng.
“Phí đại thiếu gia, có muốn ăn mỳ không? Lấy thêm một gói nữa, nấu xong hai chúng ta cùng ăn.”
Phí Hiên cào lên tay An Sênh một cái, cô theo lưng anh trượt xuống, anh quay đầu lại ngăn tủ lấy thêm một gói mỳ nữa, đưa cho An Sênh, “Vậy thì kính nhờ Phí thái thái*, cho một ít cay, trong tủ lạnh có rau xanh cùng trứng gà.”
*Thái thái: xưng hô giữa vợ chồng.
Phí Hiên cũng không phải chưa từng ăn mỳ, chỉ là anh không quá thích, toàn là chất phụ gia, lưỡi anh không chịu nổi, nhưng nếu là An Sênh nấu, cho dù chỉ có gói gia vị thôi, Phí Hiên cũng muốn ăn.
An Sênh làm dấu OK. Căn bếp nhỏ này, cô và bạn cùng phòng thường xuyên nấu ăn, hai người sẽ làm một chút đồ ăn gia đình đơn giản, nên nấu mỳ chỉ là chuyện nhỏ. Cho nước vào nồi bắt lên bếp, An Sênh quay đầu đang muốn đi tới tủ lạnh lấy trứng và rau xanh, kết quả Phí Hiên đứng sau lưng cô đã mang tới.
Một tay anh cầm một bó rau xanh nhỏ, một tay cầm ba quả trứng gà, hỏi An Sênh, “Chỉ còn ba quả, em ăn mấy quả?”
An Sênh không biết mình làm sao, như bị cái gì đó kỳ quái nhập vào người, dù sao sau khi nói xong, cô muốn cắn luôn lưỡi cho rồi.
Cô nói, “Em ăn một quả là được, anh ăn hai quả đi, ăn gì bổ nấy…”
-Hết chương 40.2-
Mong mụi người vẫn ủng hộ Nhà Hươu nhé <3
Đừng quên tym để tạo động lưc cho mình nhee
Xin lỗi mụi người vì mấy hôm nay mình k thể post truyện được :((
Hôm nay mình post chương mới nè
Chương 40.3:
Editor: Endy.
Cô nói, “Em ăn một quả là được, anh ăn hai quả đi, ăn gì bổ nấy…”
Thiếu chút nữa Phí Hiên đem trứng gà trong tay bóp nát, nhướn mày nhìn về phía An Sênh. Cô liếm liếm môi, há miệng thở dốc không biết cứu vãn tình hình như thế nào, bên tai đã đỏ bừng, đành phải mở miệng xua đuổi Phí Hiên, “Ra ngoài đi, để em nấu.”
Nhưng anh lại không ra ngoài, đặt trứng gà trên kệ bếp, sau đó đứng bên bồn nước rửa rau xanh, không nói gì, cũng không nhìn cô.
An Sênh mím môi, cho trứng vào nồi, nghĩ rằng Phí Hiên sẽ không nói cái gì nữa, kết quả đột nhiên anh nói một câu, “Anh có cần bổ sung hay không, không phải em đã sờ qua rồi sao?”
An Sênh dùng sức, vỏ trứng chưa vứt bị bóp nát, Phí Hiên trêu chọc cô, cả khuôn mặt An Sênh đỏ bừng, đem vỏ trứng ném đi, đến vòi nước rửa tay, thuận tiện nhận rổ rau từ tay anh, đặt trong đĩa, huých cùi chỏ vào anh, “Em chỉ là lỡ miệng, anh được rồi đó.”
Phí Hiên nén cười, “Anh nói không phải sự thật sao?” anh nghiêng người tiến lại gần An Sênh, dán bên tai cô hỏi, “Em quả thật đã sờ qua, chẳng lẽ em thấy còn cần bồi bổ?”
“Anh cút ra ngoài cho em!” An Sênh xấu hổ, lúc này nước đã sôi, cô đỏ mặt quay lưng lại phía Phí Hiên, không để ý tới anh, dùng đũa đảo đảo.
Phí Hiên không trêu chọc cô nữa, mà đứng sau lưng cô, nhìn cô nấu mỳ. An Sênh chờ trứng chín đều, bỏ rau xanh, tắt lửa.
Lát sau, hai người ngồi đối diện ăn mỳ.
“Trứng này hình như chưa chín.” Phí Hiên gắp trứng, An Sênh nâng mí mắt chọc ghẹo anh một chút, “Đừng kiêu ngạo, trứng lòng đào ăn rất ngon.”
Sống tới từng này tuổi, Phí Hiên chưa từng ăn, nhưng nhìn An Sênh ăn, anh cũng ăn. Hai người rất nhanh đã ăn xong, khoá cửa xuống lầu.
An Sênh ngồi ở vị trí phó lái, cúi đầu xem tạp chí trong tay. Phí Hiên bên cạnh lái xe, dư quang liếc nhìn cô, đúng là đang xem những chỗ đã đánh dấu, trong lòng thoáng an tâm.
“Chuẩn bị đi chỗ nào trước? Anh đưa em đi.” Cái đuôi sói to của Phí Hiên trước mặt An Sênh nguỵ trang thành “thỏ mẹ”, hát dỗ dành thỏ con.
( Ý chỉ An Sênh là thỏ con, bị Phí Hiên dụ dỗ.)
An Sênh không biết hôm nay cô phải chọn việc nào, nghe vậy nghiêm túc hỏi anh, “Giữa siêu thị và quán cà phê, cái nào tốt hơn?”
An Sênh lẩm bẩm, “Nhưng quán cà phê phải yêu cầu biết pha chế…”
Cái nào cũng không tốt, Phí Hiên ở trong lòng trả lời, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, làm bộ như chân thành đề nghị An Sênh, “Pha chế học cũng không khó, không bằng anh đưa em tới xem xem?”
An Sênh cũng đự dịnh đi quán cà phê xem trước, nghe anh nói vậy, gật gật đầu, “Đi chỗ đó trước xem một chút, nhưng anh không cần đưa em đi, cho em xuống ở giao lộ phía trước, em sẽ đi xe buýt đến đó, anh đi làm đi.”
Phí Hiên đặc biệt muốn đi xem An Sênh bị từ chối, cái đuôi ác ma ở sau người lúc ẩn lúc hiện, “Anh đi theo em, bạn trai em có xe, sao em lại ngồi xe buýt?”
“Đúng rồi, em có muốn lái xe không? Muốn học bằng lái xe không?” Phí Hiên hỏi An Sênh.
“Anh mua cho em?” An Sênh không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm tờ tạp chí, “Em không muốn một chiếc xe dưới 2000 vạn.” (khoảng 68 tỷ VNĐ)
An Sênh chỉ nói đùa nhưng anh lại đồng ý rất sảng khoái, “Có thể, anh biết một hãng…”
“Phí Hiên.” An Sênh đánh gãy lời anh nói, “Em không biết lái xe, cũng không có ý định học. Như anh nói, em có bạn trai, bạn trai em lại có xe, em học bằng lái xe làm gì?”
“Sênh Sênh, em không cần cảm thấy áp lực.” Phí Hiên nói.
An Sênh lại lắc đầu, “Em không áp lực, chỉ đơn giản là không muốn học. Anh cho em xuống giao lộ phía trước là được, anh cứ đến công ty đi.”
“Anh đưa em đi thôi…”
“Không cần.” An Sênh cự tuyệt, “Chỉ mất vài đồng là đến rồi.”
Phí Hiên biết cô cố chấp, cũng không kiên trì, dừng tại giao lộ, An Sênh mở cửa xuống xe, hôn tạm biệt anh.
“Chờ tin tốt của em!” An Sênh đóng cửa xe, đi đến bên kia đường. Phí Hiên đợi đến lúc cô lên xe buýt mới lái xe đến công ty.
Cô được nhận là không có khả năng. Buổi sáng An Sênh đến ba địa điểm, có hai nơi nói là đã đủ người, một nơi bị người khác đoạt mất. Đó là một khách sạn, công việc là nhân viên dọn vệ sinh, tranh giành với cô thế nhưng lại là một sinh viên vừa tốt nghiệp.
An Sênh niết tờ tạp chí trong tay, đi bộ đến điểm tiếp theo. Cô có chút hoài nghi, những công việc này cô tự tin có thể làm được, không cần trình độ học vấn cao, nhưng hiện tại ai có thể nói cho cô biết, dọn vệ sinh cũng phải có bằng đại học không?
Cái này cũng chưa tính, nửa ngày tiếp, dựa theo thông tin trên tạp chí, đi xe buýt đến vài chỗ, không có ngoại lệ, kết quả không phải là đủ người thì chính là ông chủ phủ nhận chuyện tuyển người.
Giữa trưa An Sênh gửi tin nhắn cho Phí Hiên, anh gửi Wechat hỏi cô, cô chỉ trả lời có lệ hai câu, cũng không nói tỉ mỉ.
Thực ra cô thất bại muốn chết, An Sênh không nghĩ tìm một công việc thôi lại khó như thế! Ngồi bên đường, nhìn người và xe cộ đi tới đi lui, không khỏi hoài nghi, thế giới này cũng không quá khác biệt so với đời trước, như thế nào hiện tại ngay cả công việc dọn vệ sinh cũng nhiều người xin như vậy?
Giằng co cả một ngày, mãi đến khi những tia nắng cuối ngày chiếu lên người, cô mới dùng mấy đồng tiền lẻ còn xót lại trong ví, mua một cây kem ngồi xổm ven đường, hết sức suy sụp.
Sáng nay cô chỉ đem một ít tiền, nghĩ chỉ ngồi xe buýt như vậy là đủ, nhưng ngàn vạn lần lại không nghĩ tới cả một ngày tới tới lui lui, bây giờ lại phát hiện không đủ tiền bắt xe về phòng…
Về nhà mất hai tệ.
Một phân tiền lật đổ anh hùng hảo hán, An Sênh cảm thấy có chút vớ vẩn, nhưng bây giờ giống như cố ý áp trên người cô…
“Chẳng lẽ là do tiểu yêu tinh hệ thống?”
An Sênh lẩm bẩm, cắn một ngụm kem lớn, ăn rất ngon.
Đợi đến khi ăn hết cây kem, ném vỏ vào thùng rác, An Sênh mới thở dài lấy điện thoại, nhìn thoáng ra thời gian. Lúc trước, vào giờ này Phí Hiên cũng đã rời công ty đến chợ thuỷ sản, cô đoán hẳn bây giờ anh cũng đã tan làm.
Cô lầm bầm làu bàu lên án hệ thống, “Mặc kệ tiểu yêu tinh ngươi tra tấn ta như thế nào, tiếc là ngươi không được như ý, ta còn có bạn trai toàn năng…”
Tiếp đó, gửi cho Phí Hiên một tin nhắn thoại, gió thảm mưa sầu nói.
[ Em đang ở phố Tam Quan, không có tiền về nhà…Ô ô ô…]
Phía sau còn kèm một chuỗi dài tiếng khóc “không thể chân thật hơn”, âm điệu hết sức thê thảm, Phí Hiên rất nhanh đã trả lời lại.
Hiên Hiên không chỉ [Chờ anh một chút, rất nhanh sẽ tới, không được ngồi bên đường, mặt đất rất lạnh.]
Gửi tin nhắn xong, còn chưa ý thức được chính mình nói sai cái gì, trực tiếp đem công việc giao lại cho Phí Sư, sau đó đi vào thang máy chuyên dụng xuống hầm lấy xe. An Sênh gửi lại một tin nhắn, bước chân anh chậm lại, đi đến bên cạnh xe, mồ hôi túa ra sau lưng.
Sênh Sênh không thôi [Sao anh biết em đang ngồi bên đường?]
Trong di động Phí Hiên có đầy đủ hình ảnh An Sênh do người của anh gửi đến. Anh vừa xem xong hình An Sênh ngồi xổm ven đường ăn kem, lúc cô gửi tin nhắn thoại đến, anh đang nhìn hình chụp cười, lúc trả lời tin nhắn cô não cũng chưa nghĩ…
Bất quá anh xem như trấn định, mở cửa xe ngồi vào, trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho cô.
---[Không thì em có thể ngồi chờ ở đâu? Buổi sáng anh thấy em chỉ lấy mấy đồng tiền xu, đưa thêm em còn không lấy. Ăn trưa chưa? Tiểu đáng thương của anh].
Giọng điệu Phí Hiên hết sức đương nhiên, dời đề tài một cách xảo diệu, An Sênh rất nhanh đã bị dời lực chú ý.
Sênh Sênh không thôi [Chưa…Ô ô ô, hôm nay thật xui xẻo, em không tìm được việc.]
Hiên Hiên không chỉ [Gửi định vị, anh lập tức đến ngay, không tìm được thì không tìm được, anh nuôi em.]
An Sênh gửi vị trí cho anh, ngồi ven đường mở tin nhắn của anh, nghe lại một lần, cuối cùng cả ngày nay cũng nở được nụ cười.
Tắt di động, khoé miệng cong lên, An Sênh đưa tay sờ sờ, nhịn không được trong lòng cảm thán, yêu đương quả nhiên khiến con người mụ mị, cả ngày không thuận lợi nhưng vì hai câu của Phí Hiên cũng có thể cười tươi.
Vô tâm vô phế, An Sênh thầm chửi chính mình.
Nhưng lúc mở lại khung chat, nhìn câu nói “anh nuôi em” kia, trong lòng không khỏi ấm áp.
Cô biết anh nói là sự thật, cô cũng cảm thấy Phí Hiên không muốn cô tìm việc, nhưng cô là một người bình thường có tay có chân, không muốn bị anh nuôi, cũng không muốn đợi đến một ngày nào đó, giữa hai người xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, ngay cả đường lui cô cũng không có, đến năng lực rút lui cũng không còn.
An Sênh không muốn phụ thuộc vào người khác, mặc dù việc này có chút buồn cười.
-Hết chương 40.3-
Dạo này ít tương tác quá. Mong mụi người tym bài để mình cố gắng dịch tiếp nhe <3
Dạo này mình hơi bận, mụi người thông cảm cho mình nha :((
Chương 40.4:
Editor: Endy.
Trong lúc chờ Phí Hiên đến, một ngày ủ rũ cũng dần theo ánh chiều từ từ biến mất. Phí Hiên dừng xe ở góc đường, An Sênh đứng dậy vỗ vỗ người đi về phía anh, tâm trạng cũng nhảy nhót như bước chân.
Anh mở cửa xuống xe, muốn ôm cô vào lòng, nhưng bây giờ đang ở ngoài đường, xe cộ tấp nập, An Sênh trực tiếp vòng qua anh, kéo cửa ghế phụ ngồi vào.
Phí Hiên cảm thấy có chút mất mát, ngồi vào ghế lái, An Sênh lập tức hung hăng hôn lên mặt anh một cái.
“Đang ở ngoài đường, ôm cái gì mà ôm…” An Sênh hôn xong quay trở lại chỗ ngồi, “Em muốn ăn mỳ thịt bò, tô đặc biệt loại lớn, đói tới nỗi em cảm thấy có thể nuốt luôn bát mỳ rồi.”
Phí Hiên cười nói, “Được rồi, chúng ta đi ăn mỳ nào!”
Hai người tới một quán khá nổi tiếng, lúc đi ra, An Sênh ngồi trên xe lười biếng sờ bụng, chậc chậc nói, “Quá đã…quá đã, không thể ăn được nữa.”
Phí Hiên có hơi cau mày, từ trước đến giờ anh luôn biết kiềm chế, chỉ ăn vừa đủ, nhưng vừa rồi nhìn cô ăn ngon như vậy, chính mình cũng bất tri bất giác ăn nhiều theo.
An Sênh nhìn anh cũng đang sờ bụng, lại gần sờ lên bụng anh, “Bảo bảo mấy tháng rồi? Phỏng chừng tối nay sinh rồi nha…”
Phí Hiên phản ứng kịp, hất nhẹ tay cô ra, An Sênh nằm trên ghế cười ha ha nhìn anh tức giận, đưa tay sờ mặt anh, cảm thấy bản thân đã chạm đến hạnh phúc của nhân sinh.
An Sênh đã hỏi qua bạn cùng phòng, dẫn Phí Hiên lên lầu, vừa lúc gặp bạn trai của cô bé đang dọn đồ đạc.
Đây là lần đầu tiên An Sênh nhìn thấy bạn trai của cô bé, nhìn qua rất khôn khéo, vóc dáng không tính là cao, không khác biệt lắm so với cô ấy.
“Có cần chị giúp cái gì không?” An Sênh thả túi cùng điện thoại xuống, xoắn tay áo lại đây.
Phí Hiên cũng cởϊ áσ khoác, nhìn An Sênh một chút, chần chờ rồi hỏi bạn cùng phòng cô, “Cô muốn chuyển nhà sao?”
Bạn cùng phòng vừa lúc cầm một túi đồ, đứng dậy chống nạnh, chỉ huy bạn trai cô ấy chuyển một thùng đồ khác ra, khoát tay với An Sênh nói, “Cũng không có gì nhiều, hai người chúng em có thể lo được.”
Lại đem ánh mắt chuyển đến Phí Hiên, ánh mắt lộ ra ý cười, “Đúng rồi, em muốn chuyển nhà, về sau anh có thể tuỳ thời tới nha.”
Phí Hiên cười cười, bộ dáng ngại ngùng, không nói gì nữa, cùng An Sênh giúp tiểu cô nương sửa sang lại đồ đạc.
An Sênh không nghĩ cô bé sẽ dọn nhà nhanh như vậy, lúc hai người đàn ông chuyển đồ xuống dưới lầu, cô hỏi cô bé, “Hôm nay có xong không? Nếu không để chị nhờ Phí Hiên lái xe chuyển đi.”
“Không cần, không cần. Em đã thuê một chiếc xe tải nhỏ, xe bạn trai chị cũng không phải xe thường, lỡ như đụng ở đâu, chúng em bồi thường không nổi đó!” Cô bé vỗ vai An Sênh nói tiếp, “Đêm nay em sẽ không trở lại, hai người có thể tiếp tục ngủ với nhau…”
Nói xong lại gần cô, nhỏ giọng hỏi, “Có đeo đồ bảo hộ không? Nhưng chị tuyệt đối đừng tin lời của anh ấy đó, nhất định phải mang nha. Em đã nói với chị rồi, đám phú nhị đại đó không giống với đám bé trai phổ thông, tuy bây giờ nhìn vô cùng tốt, nhưng ai biết anh ấy có hai mặt hay không?”
An Sênh muốn giải thích, cô với Phí Hiên hoàn toàn trong sạch, đắp mềm tâm sự thôi, nhưng khoé môi giật giật lại nuốt trở vào, gật gật đầu, “Yên tâm đi, chị biết rồi.”
“Trăm ngàn lần phải bảo vệ tốt bản thân mình đó.” Cô bé ôm An Sênh một chút, “Chị thật sự được món hời lớn đó nha ha ha…một chân anh ấy đã có thể đá bay bạn trai em rồi.”
“Nào có khoa trương như vậy chứ.” An Sênh cũng bắt đầu cười, hai người động tác lưu loát đóng thùng lại, hai người đàn ông chuyển đồ xuống dưới, trời cũng đã tối, đồ đạc cũng dọn được hơn phân nửa.
Nhìn cô bé cùng phòng trên chiếc xe nhỏ đi, An Sênh theo Phí Hiên lên lầu, vừa vào phòng, anh liền hỏi cô, “Cô ấy muốn chuyển đi, sao em lại không nói với anh?”
An Sênh muốn nói với anh, nhưng tối qua quá cảm động, liền quăng chuyện này ra sau đầu.
Nghe giọng điệu chất vấn của Phí Hiên, nhìn anh chống nạnh nhíu mày, bộ dạng “nếu em không nói rõ thì chết chắc”. Đột nhiên cô nhớ tới đã từng có một đoạn thời gian, ở kiếp trước, trong quán ăn gần trường học, lúc phục vụ tới thu tiền, mẹ cô quên trả tiền cho cô. Thời gian đó kinh tế nhà cô cũng khá eo hẹp, cô lại cho một người anh họ mượn tiền, anh ta không trả, An Sênh cũng không dám nói với người nhà.
Kết quả về sau mẹ cô biết được, chính là dùng thái độ này, vẻ mặt và tư thế giống Phí Hiên như đúc, chống nạnh lấy tay dí dí trán cô, “Trong nhà không đủ tiền nuôi cơm con sao? Bây giờ con đang trong giai đoạn phát triển, cứ bị đói như vậy, về sau vóc dáng không phát triển, xem xem con trở thành người lùn thì như thế nào!”
An Sênh cảm thấy Phí Hiên thật sự đặc biệt ấm áp, gần đây luôn chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong tim cô, khiến cô không tự giác càng ngày càng ỷ lại anh, càng ngày càng thích anh.
Cô liếm liếm môi, cố nén cười, xoay người quay lưng lại phía anh, cố ý nói, “Này có cái gì tốt mà nói, lại tìm thêm một người thuê.”
Mày Phí Hiên vặn chặt, “Cái gì gọi là tìm người thuê? Một cô gái lại tuỳ tuỳ tiện tiện cho người khác thuê chung, chuyện này rất không an toàn.”
An Sênh quay đầu nhìn anh, chu môi tiếp tục nói, “Sao anh lại giống mấy người mẹ già vậy? Nếu cảm thấy cùng mấy bé gái thuê chung không an toàn, vậy em tìm một cậu nam sinh là được.”
Phí Hiên cứng họng, nhìn thái độ cứng rắn của cô, một ngọn lửa bốc lên trên mặt, không khống chế được cảm xúc gầm nhẹ nói, “Em nhắc lại một lần nữa cho anh?!”
Phí Hiên cười lạnh a một tiếng, chậm rãi tới gần cô, “Tìm một cậu nam chung thuê chung? Lá gan của em cũng càng ngày càng lớn, em tin hay không, nửa đời sau của em, đừng nói là một nam sinh, ngay cả một con chó đực cũng không thấy được!”
An Sênh bị ép tới góc tường, nhìn bộ dạng tức đến giơ chân của anh, cuối cùng nhịn không được, phốc một tiếng cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha ha…” An Sênh gắt gao ôm chặt Phí Hiên, cười đến lồng ngực chấn động, hai người dán tại cùng một chỗ. Anh bị động tác đột ngột của cô làm cho không biết phải phản ứng làm sao.
An Sênh kéo áo sơ mi đóng thùng của anh, tay véo lên thắt lưng anh một cái, nheo ánh mắt lại, ngẩng đầu nói, “Bạn học nhỏ này, có muốn thuê phòng cùng chị không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.