Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 57

Tam Nhật Thành Tinh

10/05/2022

Editor: Endy.

Hai người đang đánh nhau trong phòng nháy mắt dừng lại, Phí Hiên nhìn An Sênh đứng ở cửa, trên mặt không có kinh ngạc chỉ có mơ hồ mờ mịt.

“Là thật sao?” An Sênh đi vào nhìn Phí Hiên, ánh mắt nhìn anh không có khiếp sợ, không có phẫn nộ, thậm chí là bình thản.

Phí Hiên cuối cùng cũng kịp phản ứng, không trả lời An Sênh mà hỏi cô, “Tại sao em lại ở chỗ này?”

An Sênh đứng cách Phí Hiên không xa, trên tay còn đang cầm thịt xiên nướng, giơ về phía anh, “Hôm nay em không cần học làm bánh, thấy nhớ anh nên bắt xe tới, còn mua cho anh thịt xiên nướng mà anh thích.”

Phí Hiên đưa tay muốn nhận, lúc này Đồng Tứ từ trên mặt đất đứng dậy, chen vào giữa hai người, nói với An Sênh, “Đều là sự thật. Chợ thuỷ sản là anh ta thu mua, công việc của cô là anh ta đưa tiền cho bà chủ để nhận cô, anh ta còn giật dây tên Thanh thiếu doạ cô, sau đó chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, còn dùng nước hoa để… a!”

Phí Hiên một tay nắm lấy tóc Đồng Tứ kéo ra, thúc đầu gối vào eo anh ta, sau đó hai người lại nhào vô đánh.

An Sênh thập phần trấn định, đứng ở bên cạnh, đầu óc rối bời rốt cuộc cũng đã rõ ràng.

Bởi vì những lời Đồng Tứ nói, có lẽ còn đặc sắc hơn nhiều, những cảnh trong giấc mơ đã sớm biểu hiện rõ ràng với cô.

Nhưng An Sênh chưa bao giờ tin, cô chỉ tin vào Phí Hiên cô nhìn thấy, cô cảm nhận được Phí Hiên, cô chỉ cảm thấy hệ thống đang tìm nhược điểm của cô thôi.

Mãi cho đến giờ này, nhìn Phí Hiên giống như điên rồi, vẫn đang ngăn cản Đồng Tứ nói chuyện, đấm lên mặt anh ta. Đồng Tứ cũng như lên cơn, bị đánh đến mũi đầy máu cũng không ngăn được anh nói.

“An Sênh…Cô…Ách!” Đồng Tứ cong lưng, không biết bị Phí Hiên đánh vào đâu. Nếu là bình thường, hai người cũng được xem như ngang tài ngang sức, Phí Hiên cũng không ăn được tiện nghi gì nhiều, nhưng hôm nay Đồng Tứ lại phá lệ như con gà ốm yếu, phun ra một ngụm máu, một hồi sau mới ương ngạnh nói, “Cách xa hắn ta một chút, nước hoa của hắn sẽ biến cô thành con chó chỉ biết theo hắn ta thôi!”

An Sênh không biết tâm tình lúc này của mình là như thế nào, bị cảnh trước mắt làm cho ngớ người, hơi cười ra tiếng.

Khuôn mặt Phí Hiên dữ tợn, một cước đá vào mặt Đồng Tứ, lớn tiếng quát, “Mẹ nó, mày câm miệng cho tao, tao gϊếŧ chết mày!”

Nhưng Đồng Tứ dù ói ra máu vẫn nói, “Hắn chính là tên biếи ŧɦái, muốn bắt cô làm tù nhân…”

Sắc mặt bây giờ của Phí Hiên, An Sênh chưa từng nhìn thấy, trên trán và hai bên thái dương đều là gân xanh, trong mắt đều là tơ máu đỏ rực, môi bị thương, vết máu còn vương trên đó. Trong mắt anh là một mảnh thâm trầm tối đen, chứa đựng những tham lam và đòi hỏi không bao giờ có thể thoả mãn.

An Sênh không biết mình đã đứng đó bao lâu, lại nghĩ đến những miêu tả tâm lý vặn vẹo của Phí Hiên, cùng thần sắc hung dữ của anh giờ phút này nhập lại một chỗ, không có chỗ nào không thích hợp.

An Sênh không cảm thấy có gì khó hiểu, bởi vì đây mới chính là sự thật.

Cô cảm thấy từ lúc Phí Hiên bắt đầu tiếp cận cô, đối với những hành động của anh đều cảm thấy quá tốt đẹp, tốt đẹp đến hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không chân thật.

Làm sao lại có một người đàn ông cẩn thận cùng ôn nhu đến mức khiến người khác cảm thấy xót xa, lại đối tốt với cô như vậy? Lại trùng hợp yêu cô đến cố chấp?

Nhưng những biểu hiện của anh thật sự quá tốt, mặc dù trong lòng An Sênh tràn đầy nghi ngờ, nhưng không khống chế được từng chút từng chút một sinh ra ý niệm tiếp cận.

Một người tốt cỡ nào, lại đối xử tốt với cô như vậy? Cả hai đời cô mới gặp được một người như vậy…

An Sênh đứng đó thất thần, Đồng Tứ đã bị đánh đến không nói nên lời. Phí Hiên nhìn An Sênh vài lần, xoay người đi đến bàn làm việc, cầm lấy chậu hoa xanh tươi, không hề chần chừ đi đến chỗ Đồng Tứ, muốn ném vào đầu anh ta.

Chậu hoa này rớt xuống, khẳng định đầu Đồng Tứ không đập nát cũng từ tròn thành phẳng. Tính cách Phí Hiên vốn cực đoan, giờ phút này ánh mắt anh đỏ rực như có một ngọn đuốc trong đó, đem lý trí của anh hoàn toàn thiêu đốt.

Anh biết, hết thảy đều đã xong, kế hoạch hoàn hảo của anh đều đã xong.

Anh nhìn phản ứng An Sênh, nhìn ánh mắt cô bình tĩnh chờ anh trả lời, trái tim như bị dẫm nát đến một mảnh vụn cũng không còn, chỉ còn lại máu.

Anh ở bên An Sênh, mỗi ngày đều theo dõi cô. Anh thậm chí còn nhớ được những thói quen, hành động nhỏ mà chính cô cũng không biết.

Cho nên Phí Hiên biết, nếu bây giờ An Sênh kích động xông lên, đánh anh, mắng anh, thậm chí ném gói đồ kia vào người anh, hoặc là dùng bất cứ đồ vật nào đâm anh một nhát, Phí Hiên đều có thể cười ra tiếng.

Bởi vì tính cách của cô, Phí Hiên rất hiểu, chỉ cần cô phản ứng, bất kể là mắng chửi hay mỉm cười, đều chứng minh ít nhất cô vẫn còn đáp lại.

Nhưng lúc cô không đáp lại, dù cho có nhảy nhót thích thú trước mặt, có lẽ liên tục vài giờ, vài ngày cô đều có thể xem như không khí.

Sự lạnh nhạt của cô đối với Phí Hiên quá khắc sâu, mà lúc này nhìn An Sênh bình tĩnh, cảm giác bản thân đột nhiên qua trở về điểm xuất phát, thời điểm làm anh vắt hết óc để nghĩ cách vượt qua.

Mà An Sênh từ nay về sau, có lẽ sẽ không bao giờ cho anh cơ hội lần nữa để vượt qua.

Phí Hiên làm sao có khả năng không hận?!

Hận Đồng Tứ, hận đem An Sênh thả đi, hận An Sênh vì cái gì lại tan ca sớm, hận chính mình không có một chút phòng bị nào, cứ như vậy bất ngờ lại không có biện pháp khống chế, bị người khác vạch áo, đem những điều anh dấu kín đều lôi ra ngoài.

Anh quả thật giống một tên hề bị lột sạch quần áo, lang thang trong băng tuyết. Mỗi ánh mắt của An Sênh đều giống như những cơn gió lạnh thấu xương, cắt qua da thịt, đông cứng cả thân thể, cũng triệt để lạnh thấu cả trái tim anh.

Cho nên anh điên rồi. Trong đầu Phí Hiên bây giờ chỉ còn lại bạo lực không che dấu. Anh cần một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ để trấn định chính mình----tỷ như đầu Đồng Tứ bị nát nhừ.

Anh quay lưng lại phía An Sênh, giơ chậu ngọc thạch lên, thời điểm muốn buông tay thì An Sênh đang đứng nhìn bỗng lên tiếng, “Anh còn nghĩ muốn gϊếŧ người trước mặt tôi sao?”

Anh còn nghĩ muốn gϊếŧ người trước mặt tôi sao?

Những lời này như lưỡi kiếm sắc lẹm đâm xuyên qua ngực Phí Hiên, khiến cả người anh đau đớn.

An Sênh dùng từ “còn”, chứng tỏ cô đã không cần nghe anh giải thích nữa rồi, cô đã tin lời Đồng Tứ nói.

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường”, hiện tại chỉ cần bình tĩnh đứng một bên xem xét liền biết, mấy ngày nay quả thật là kỳ quái, nào có người nào xui xẻo đến mức ngay cả cái công việc dọn vệ sinh cũng không tìm được?

Cô chỉ đơn giản cho rằng hệ thống đang quấy phá, ngay cả An Sênh cũng không biết, rốt cuộc là cô theo bản năng né tránh những suy xét đó hay là cô thật sự bị tình yêu làm cho mụ mị.

Chuyện này không cần giải thích nữa, nhưng An Sênh vẫn muốn nghe Phí Hiên chính miệng nói ra, phải nghe chính anh nói, cái gì gọi là nước hoa có thể gây nghiện, còn có tên Thanh Nhạc Phi say rượu doạ cô…

Phí Hiên của cô, người mà cô nhìn thấy, không có gì là không ôn nhu hoàn mỹ, thật sự đáng sợ đến mức đó sao?

“Anh gϊếŧ anh ta cũng không có tác dụng gì.” An Sênh thở dài nói, “Tôi đã nghe hết rồi.”

Cả người Phí Hiên run lên, chậu ngọc thạch trong tay theo động tác của anh rơi xuống, “loảng xoảng” đập xuống đất, cách đầu Đồng Tứ vài cm, làm sàn nhà vị lõm xuống.

Lúc này người “nửa sống nửa chết”, là Đồng Tứ, lặng lẽ nhích người ra xa, không dấu vết thở dài một hơi, sau đó tiếp tục giả chết.

Phí Hiên từ từ quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của An Sênh, giật giật khoé môi, lời nói chưa ra khỏi miệng, nước mắt đã rơi xuống.

An Sênh vẫn bình tĩnh nhìn anh nổi điên, giờ phút này trong mắt rốt cuộc cũng có dao động. Phí Hiên chật vật lau nước mắt, sau đó nước mắt rơi càng nhiều, rất nhanh tiếng thút thít vang lên, ngón tay cũng run run như bị điện giật, tứ chi cũng bắt đầu không phối hợp, khóc giống như lâm bệnh nặng.

Anh run rẩy, bước nhỏ về phía An Sênh, nhưng rất nhanh bị ánh mắt của cô làm cho dừng lại, không dám tiến lên bước nào nữa.

“Tất cả là thật sao?”

-Hết chương 44.1-

Đừng quên tym bài để ủng hộ Nhà Hươu nhe <3

Chương 44.2:

Editor: Endy.

“Tất cả là thật sao?”

Bình thường An Sênh rất thiếu kiên nhẫn, khó có được hôm nay đặc biệt nhẫn nại như vậy. Hỏi một lần Phí Hiên không trả lời, cô hỏi lại lần nữa.

“Nói chuyện.” giọng điệu cô hết sức bình tĩnh, nghe không ra một tia gợn sóng.

“Những điều anh ta nói đều là thật sao?” An Sênh lại hỏi.

Phí Hiên bị cô chất vấn một lần lại một lần, rốt cuộc quân lính tan rã, cong lưng co vai, hận không thể đem đầu cúi thấp hơn nữa, trong cổ họng truyền đến một âm thanh nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy “Ừm…”

An Sênh im lặng, mím môi.

Cô bây giờ cùng với lúc Phí Hiên mới tìm thấy khác biệt rất lớn, không biết có phải vì Phí Hiên nuôi cô tốt hay không, ngay cả khuôn mặt cũng tròn hơn, đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, bởi vì mấy ngày nay đều ăn cháo đậu đỏ và uống nước đường đỏ tình yêu của Phí Hiên, cho dù mấy ngày nay đang trong kỳ sinh lý nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận.

Mặc dù chịu bí tắc trong trang phục gấu bông nhưng da cô vẫn mềm mại như trước, quần áo cũng không phải kiểu qua loa. Không biết từ lúc nào, quần áo đều do Phí Hiên chuẩn bị, mỗi sáng sớm đặt một bộ tại đầu giường, màu sắc đến kiểu dáng tuyệt đối là thịnh hành nhất.

Tóc cô dài ra một chút, buổi sáng lông mày vẫn là do Phí Hiên vẽ, đặc biệt hợp với hình dáng khuôn mặt cô, cong cong, mặc dù mặt cô không có biểu cảm gì nhưng cũng giống như đang cười.

Bây giờ cô đã tan làm, chỉ tuỳ tiện buộc tóc lên nhưng toàn thân lại lộ ra một sự tinh tế.

Tinh tế giống như…một con búp bê.



An Sênh đối việc ăn mặc không quá chú ý, luôn là Phí Hiên ép buộc cô. Ngẫu nhiên lúc soi gương cô sẽ cười, thầm nghĩ Phí Hiên cũng thật biết cách phối đồ. Đây không phải là xem như nuôi con gái sao.

Nhưng đến giờ phút này, An Sênh mới hiểu được, Phí Hiên đương nhiên không phải xem cô là con gái nuôi, anh xem cô như một con búp bê.

Búp bê đương nhiên không thể rời khỏi chủ nhân, bởi vì sứ mệnh của nó chính là chờ đợi chủ nhân về thưởng thức, không thể động, không thể nói chuyện, không cần suy nghĩ, chỉ cần chờ chủ nhân về, cái gì cũng không cần làm.

Trong đầu An Sênh lại nhớ tới Phí Hiên đã vô số lần nói với cô, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ ở bên cạnh anh, không cần làm việc, anh chỉ cần cô ở bên cạnh, một chút cũng không rời.

Nhưng bây giờ lưng Phí Hiên gù như người già bảy tám mươi tuổi, cả người đều vặn vẹo, không dám nhìn An Sênh. Anh nửa quỳ xuống đất, nghĩ muốn bò lại phía cô một bước, tay chống đất nhưng một cử động nhỏ cũng không dám. Nước mắt im lặng làm mơ hồ tầm mắt, anh chỉ có thể vểnh tai lên nghe, chờ đợi phán xét của An Sênh.

Cho đến hôm nay An Sênh xem như chân chính hiểu được, cái gì gọi là đi ra hang sói, lại vào hang cọp.

Cô sống vất vả cả hai kiếp, chỉ mong có cuộc sống yên lặng bình thường. Mọi người đều dễ dàng có được, nhưng cô thậm chí kiễng chân, ngưởng cổ cũng không với tới.

Đứng trong văn phòng đèn đuốc sáng trưng, trong túi là tiền lương hôm nay của cô, định đưa cho Phí Hiên. Trong tay là bịch thịt xiên cay mua cho anh, là một quán ven đường hôm kia hai người ngẫu nhiên nếm thử.

Trừ những thứ này ra, cô còn có một tin tốt muốn nói cho anh biết, trước khi tan làm cô đã gọi điện cho ba mẹ, chuẩn bị ngày mai dẫn Phí Hiên đến gặp hai người.

Còn có cô đang háo hức muốn thông báo với anh là “bà dì” của cô đi rồi. Cô còn nghĩ sẽ thực hiện lời hứa trước kia với Phí Hiên, sắp xếp công việc của hai người, không câu nệ cái gì mà tổ chức đám cưới với không đám cưới. Cô đã từng trải qua một hôn lễ xa hoa nhất nhưng lại nhận được một kết cục bi đát. Cô nghĩ trước hết cứ đi lĩnh chứng, sau đó sẽ sinh một em bé. Mỗi ngày làm việc ở khu vui chơi, chụp hình chung với mấy bạn nhỏ, thật sự là rất đáng yêu…

Nhưng bây giờ, những dự tính tương lai của An Sênh đều sụp đổ. Đầu óc rối bời, thức ăn trong dạ dày chua xót và cay nồng, giống như hương vị cái bánh ngàn tầng mà An Sênh nếm thử trước kia.

Cô che miệng, chạy về phía cửa, chưa kịp tới nhà vệ sinh, phải ôm thùng rác nôn ra.

Bịch xiên que trong tay rơi xuống đất, mùi đồ nướng xộc tới làm cô nôn thêm vài cái.

Cuối cùng cũng không nôn ra được cái gì, cổ họng nóng cháy. An Sênh nôn xong, nhíu mày đứng dậy, cảm xúc trong lòng cô lại dậy sóng và muốn phun trào ra ngoài.

Cô bình tĩnh đến quỷ dị, không trách cứ, không đánh mắng. Cuối cùng Phí Hiên đã hiểu, cô đã chết tâm nên mới không phát cuồng.

Lúc này, cô nhìn Phí Hiên, rõ ràng ánh mắt nhìn anh nhưng giống như nhìn người vô hình.

Cô lau miệng, miệng vẫn còn vị đắng, cổ họng vẫn nóng cháy. Phí Hiên đứng bên cạnh bàn làm việc, trong tay cầm cốc giấy đựng nước, nước tràn ra khiến cốc giấy biến dạng cũng không dám đưa cho An Sênh. Đối diện với ánh mắt của cô, mắt anh càng đỏ hơn, dưới ánh đèn, mặt anh đầy lệ, đôi mắt ngấn nước như ứa máu.

Hai người cứ giằng co như vậy không biết bao lâu, lâu đến nỗi Đồng Tứ nhịn không được lật người trên mặt đất. An Sênh cuối cùng đã nhận hậu quả, nghĩ lại tất cả mọi chuyện cô dây dưa với Phí Hiên trong một năm qua, sau đó chính mình tự đưa ra một kết luận.

Bạc mệnh.

Cuối cùng An Sênh cũng đem ánh mắt dừng lại trên người Phí Hiên. Bình thường anh là một người luôn tươm tất, sạch sẽ, quần áo phẳng phiu nhưng giờ đây tóc tai rối loạn, ánh mắt điên cuồng khiến cô cảm thấy thực xa lạ.

Nhưng Phí Hiên là nam chính trong tiểu thuyết, nhân cách vốn dĩ của anh là bệnh kiều, trước khi xuyên sách An Sênh cũng đã tìm hiểu qua, kết luận chính là bệnh thần kinh, cố chấp cuồng giai đoạn cuối.

Cô nhìn Phí Hiên có hơi chói mắt, nhưng như vậy mới là Phí Hiên, mới phù hợp với hình tượng nam chính đã đặt ra.

Nhớ tới tên của quyển tiểu thuyết, An Sênh khẽ nhíu mày, “Ca ca bệnh kiều hãy yêu tôi”. Tên truyện như vậy chỉ phù hợp nếu Phí Hiên được định sẵn đến với Phí Lam Lam, tuy rằng cô cảm thấy như vậy Phí Lam Lam cũng thật đáng thương.

Nhưng hiện tại cô thật sự nhận thua, trong khoảng thời gian này, cô cho rằng bản thân có thể chiến thắng hệ thống, tự cho rằng chỉ cần cô không thoả hiệp, ảo giác chỉ là ảo giác, ác mộng chỉ là ác mộng, cô cũng không phải người yếu ớt, làm sao có thể dễ dàng bị doạ như vậy.

Không nghĩ đến cuối cùng cô bị doạ không phải vì hệ thống, mà là cô không muốn làm búp bê, mỗi ngày chỉ chờ Phí Hiên về đùa nghịch.

Cô cứ nhìn Phí Hiên như vậy một lúc, tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên cô thật lòng yêu một người, những cảm xúc ngọt ngào cùng chua xót, cay đắng kia quả thực là những tư vị tuyệt vời.

Đáng tiếc, hậu quả quá lớn, không thể muốn, cũng không dám muốn.

An Sênh thu hồi ánh mắt, thu lại những cảm xúc từ trên người Phí Hiên, dạ dày vẫn cuộn trào nhưng bị cô đè ép trở lại, nói như chết lặng.

“Xoá dấu ấn trên người anh đi.” An Sênh nói, “Tôi thu hồi.”

(Lúc trước An Sênh từng nói là đánh dấu chủ quyền Phí Hiên rồi, Phí Hiên là người của An Sênh)

Sau khi nói xong, cử động đôi chân đã tê cứng, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

An Sênh đi không nhanh, hai mắt Phí Hiên gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Đến lúc không thấy bóng dáng của cô đâu nữa mới hoàn hồn đuổi theo, nhưng vì đứng lâu trong một tư thế nên anh có chút lảo đảo.

Nhìn cửa phòng làm việc trống rỗng, anh hung hăng cắn đầu lưỡi đuổi ra ngoài.

An Sênh đang đứng trước cửa thang máy, nhìn gương mặt phản chiếu trên đó, lúc đối diện Phí Hiên đôi mắt cô không cảm xúc, nhưng lúc rời đi đã có ánh nước.

An Sênh vươn tay chuẩn bị lau thì Phí Hiên đuổi tới, nghiêng ngả lảo đảo, bò lếch bổ nhào bên chân cô, tay run rẩy bắt lấy mắt cá chân cô.

An Sênh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Phí Hiên đơn giản quỳ xuống đất, nước mắt tuôn như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống. An Sênh nhìn ánh mắt anh, may mắn anh không có đóng kịch diễn tuồng đáng thương, bằng không cô sẽ xoá sạch hoàn toàn những ký ức tốt đẹp của hai người trong tích tắc.

Đáy mắt Phí Hiên vẫn như cũ, lớp nguỵ trang đã bị xé rách, bày ra tư thái hèn mọn với cô nhưng ánh mắt vẫn hung ác, độc chiếm cùng cố chấp điên cuồng đều thể hiện rõ.

“Sênh Sênh…” Phí Hiên mở miệng, thanh âm so với An Sênh còn thấp hơn. Anh không nói anh sai, chỉ nói, “Em không thể đi.”

-Hết chương 44.2-

Chúc cả nhà đọc vui vẻ nè! Tuần này đc 4 bài ^^

Đừng quên tym bài để ủng hộ Nhà Hươu nhé <3

Chương 44.3:

Editor: Endy.

“Sênh Sênh…” Phí Hiên mở miệng, thanh âm so với An Sênh còn thấp hơn. Anh không nói anh sai, chỉ nói, “Em không thể đi.”

Ngón tay Phí Hiên chỉ vào trán mình, cố chấp nói, “Em đã từng nói đóng dấu chủ quyền với anh, chỉ cần anh không xoá, anh chính là của em, em không thể…”

Giọng Phí Hiên nghẹn ngào, trầm lặng nhưng mang theo âm thanh nức nở, “Em không thể không cần anh.”

An Sênh chờ thang máy đến, cửa thang máy mở ra. Cô đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng lau trán anh một cái, sau đó cất bước đi vào thang máy, “Hiện tại không còn, anh chính là của anh.”

An Sênh nói rồi lại lau trên trán mình một cái, đứng trước cửa thang máy, ngữ điệu bình tĩnh như thể bàn về thời tiết hôm nay rất đẹp, “Của tôi cũng không còn, tôi cũng không còn là của anh.”

Phí Hiên choáng váng, quỳ trước cửa thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, muốn nhào lên nhưng không kịp, hung hăng đập lên cửa thang máy, khàn giọng hét lên.

Lúc Phí Hiên quỳ xuống đất cầu xin An Sênh, Phí Sư vừa lúc từ văn phòng bên cạnh đi ra.

Hắn khiếp sợ nhanh chóng há to miệng, nhưng lại không phát ra âm thanh, nhanh chóng lùi về sau, chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua khe cửa.

Cằm Phí Sư muốn rơi xuống đất. Trong nhà, Phí Hiên giống như hoàng thái tử, không ai dám chọc, bao gồm cả Phí La Minh.

Tuy Phí Hiên chưa bao giờ có thái độ ngạo mạn nhưng loại khí chất cao cao tại thượng, một tay che trời của anh không phải ai cũng có, bao gồm cả hắn, cho nên mọi người trong Phí gia cũng không dám làm càn.

Phí Sư đi theo Phí Hiên cũng được một thời gian không ngắn, thủ đoạn của anh trên thương trường hay trong nhà tuyệt đối có uy lực. Trong lòng Phí Sư, Phí Hiên chính là một đại trưởng bối uy quyền.

Nhưng hiện tại đại gia trưởng của hắn cũng là của cả Phí gia, lại đang quỳ trước mặt một cô gái, cầu xin cô đừng đi, đáng thương chỉ vào trán mình, nói về ước định của hai người, làm cho Phí Sư không biết phải làm như thế nào.

Đến khi nghe được tiếng hét của Phí Hiên, Phí Sư mới lao ra, vội vàng đỡ Phí Hiên, “Anh! Anh không sao chứ?”

Phí Hiên nghiêng đầu nhìn Phí Sư, ánh mắt của anh làm Phí Sư rùng mình, tay run run, theo bản năng buông lỏng anh ra.

Phí Hiên mất khống chế như vậy nửa ngày, không nhìn thấy An Sênh nữa, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, chống tay đứng dậy, phân phó Phí Sư, “Cho người theo dõi cô ấy, nếu cô ấy có ý định rời Thân Thị…”

Phí Hiên cắn chặt răng, “Bắt người lại.”

Phí Sư đối với những chuyện này của anh rõ như lòng bàn tay, hắn cũng xem như là đồng loã trong chuyện này. Tuy rằng mỗi lần Phí Hiên giao những việc này cho hắn, trong lòng thầm cảm thấy không ổn nhưng mỗi lần hắn đều không chút do dự thực hiện mệnh lệnh của Phí Hiên.

Mọi người trong Phí gia đều không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của Phí Hiên. Những đứa trẻ lớn lên trong môi trường vặn vẹo, không bình thường như vậy, căn bản không thể làm trái ý của người đứng đầu.

Phí Hiên đứng thẳng, lại phân phó Phí Sư, “Bất kể là cô ấy chuyển nhà hay đi tới vùng ngoại thành, đếu phải báo cáo lại cho tôi.”

Sau khi nói xong, anh thu liễm lại tất cả cảm xúc, xoắn tay áo, kéo vạt áo ra khỏi quần, sau đó cất bước đi về phía văn phòng.

Không quay đầu lại, nói với Phí Sư, “Lát nữa tôi gọi thì cậu vào, không cần đưa hắn đi bệnh viện, trực tiếp ném về Đồng gia.”

Đồng Tứ phá hỏng chuyện của anh, Phí Hiên tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta. Phí Hiên thật sự muốn gϊếŧ chết anh ta, nếu vừa rồi không phải An Sênh lên tiếng, hiện tại người Đồng Tứ cũng đã lạnh.

Phí Hiên điên lên không khống chế được, đã nhiều năm rồi, anh chưa trở nên như vậy. Nếu không phải do Đồng Tứ ban tặng, bằng không chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa, chỉ cần hai ngày nữa thôi, An Sênh sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

Phí Hiên chuẩn bị giáo huấn Đồng Tứ một trận, nếu không thể khiến anh ta đời này không ngẩng đầu lên được thì chí ít cũng phải làm cho anh ta trả giá trong thời gian ngắn. Năm lần bảy lượt dẫm lên cấm địa của anh, anh ta có cha chống lưng thì sao chứ?



Phí Hiên cũng không sợ tranh đấu, Phí gia trừ Phí La Minh khốn kiếp trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, mọi chuyện làm ăn đều trong sạch.

Đồng gia là một vũng nước đục, Phí Hiên trước kia không để ý đến điều này. Nhưng trên đời chỉ cần là việc đã làm, không có chuyện sẽ không lưu lại dấu vết. Đừng nói chỉ là một Đồng Tứ, nếu đấu với cả Đồng gia, Phí Hiên cùng lắm chỉ là bị bẻ gãy cánh, về sau có thể “Đông Sơn tái khởi”*. Nhưng nếu Đồng gia gục ngã sẽ hoàn toàn bị đạp xuống đáy.

*Đông Sơn tái khởi: phục hưng sau khi bị thất bại.

Dám chọc đến anh sẽ phải trả một cái giá thật lớn.

Phí Hiên vào phòng chuẩn bị tự mình động thủ, để cho Đồng Tứ biết hậu quả của việc động vào anh. Nhưng lúc anh tiến vào văn phòng, người vốn phải nằm tại chỗ như chó chết đã không còn bóng dáng đâu.

Phí Hiên vội vàng ra khỏi văn phòng, đứng ở cửa gọi Phí Sư, “Cho đóng cửa tất cả các lối ra, bắt Đồng Tứ về cho tôi.”

Phí Sư lập tức tuân lệnh, trở về văn phòng dùng bộ đàm nội bộ báo cho phòng bảo vệ, không cho bất cứ ai rời khỏi công ty.

Phí Hiên đứng trong phòng đợi, Phí Sư vào báo cáo, trong công ty trừ nhân viên nội bộ, không phát hiện ra bóng dáng Đồng Tứ.

Phí Hiên “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm. Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Đồng Tứ như vậy, bây giờ cũng không vội.

Anh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn trong thành phố, huyết sắc trong mắt cuối cùng cũng tiêu tán. Tay đè lên cửa sổ thuỷ tinh, chạm vào một mảnh ánh đèn neon huyễn hoặc.

Tất cả cố gắng của anh trong thời gian dài đều đã công cốc. Bàn tay Phí Hiên đặt trên cửa kính hạ xuống, xoay người quay trở lại bàn làm việc, mở điện thoại di dộng ra, nhìn định vị của An Sênh, đáy mắt anh loé lên một tia sáng.

Không thể dễ dàng như vậy.

Không thể buông tha dễ dàng như vậy. Anh thực sự muốn An Sênh, càng ở bên cô, anh càng muốn nhiều hơn. Một khi Phí Hiên xác định một thứ gì đó, anh sẽ làm tới cùng. Ngay cả khi thứ đó bị phá huỷ, cho dù sau khi có được anh không thể làm cho nó nguyên vẹn trở lại, anh cũng sẽ không buông tay.

Cho dù về sau, có lẽ rất khó có thể nếm lại hương vị “lưỡng tình tương duyệt”*.

* Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều có tình cảm với đối phương.

Theo định vị, An Sênh đang ngồi trên taxi, đi về phòng trọ.

Buổi tối không có ăn gì, trong bụng trống rỗng, sau khi về, căn phòng cũng trống rỗng như dạ dày của cô vậy. An Sênh đơn giản rửa mặt, trực tiếp xuống lầu, đến cổng tiểu khu.

Dừng lại ở trước quán nướng hai người thường mua, An Sênh bước vào và gọi rất nhiều thứ, tiêu hết nửa số tiền hôm nay kiếm được, mới bước ra ngoài.

Đưa tay lên ngực sờ sờ, không biết vì sao vẫn cảm thấy trống rỗng.

An Sênh về đến phòng, tất cả đều là đồ của hai người. Cô không động đến đồ của Phí Hiên, mà chậm rãi sửa sang lại phần của mình. Phòng này vốn còn lại nửa năm tiền thuê nhà, tuy rằng hơi nhỏ và cũ, nhưng cô lại cảm thấy rất thoải mái.

Bất quá bây giờ cô không định ở lại nữa, trong này có quá nhiều ký ức cùng Phí Hiên, hơn nữa anh lại có chìa khoá, An Sênh sợ anh sẽ quay lại.

Cái khác không nói, một khi cô dứt ra khỏi trạng thái tin tưởng Phí Hiên, lại nhớ tới những miêu tả về anh, trong đó còn có cầm tù Phí Lam Lam liền doạ sợ An Sênh một trận.

Bây giờ cô cũng không biết phải đi đâu, tiền bình thường kiếm được đều giao cho Phí Hiên. Thỉnh thoảng cô quên, Phí Hiên sẽ đòi cô, mỗi lúc ấy An Sênh đều cảm thấy ngọt ngào, thích nhìn Phí Hiên làm nũng, tiêu tiền của cô.

Nhưng hiện tại cô bắt đầu hối hận, tại sao bản thân lại không dành chút tiền riêng chứ? Bây giờ thì hay rồi, muốn ra ngoài tìm chỗ ở cũng không có tiền.

-Hết chương 44.3-

Mặc dù đang rất bận nhưng vẫn tranh thủ edit cho mụi người nè.

Đừng quên tym bài để Nhà Hươu ra chương mới nhe <3

Chương 44.4:

Editor: Endy.

Nhưng hiện tại cô bắt đầu hối hận, tại sao bản thân lại không để dành chút tiền riêng chứ? Bây giờ thì hay rồi, muốn ra ngoài tìm chỗ ở cũng không có tiền.

Khoá cửa thì lại như không khoá. Trong tay Phí Hiên có chìa khoá, An Sênh nơm nớp lo sợ chờ ở nhà, nhớ tới Phí Hiên vì sợ có kẻ trộm đột nhập, anh từng kiểm tra hết tất cả mọi nơi, cô còn cảm động đến rơi lệ.

Hiện tại thì cô đã biết rồi, Phí Hiên mới chính là trộm, nghênh ngang, không chỉ trộm trái tim của cô mà còn muốn biến cô thành một con búp bê sống.

Lúc cô còn đang phát rầu thì di động truyền tới tiếng tin nhắn, An Sênh không muốn xem, sợ đó là Phí Hiên.

Cô không muốn nghe Phí Hiên giải thích, đây không phải là vấn đề chỉ cần giải thích là có thể tha thứ. Sự việc so với chuyện Phí Hiên ăn vụng ở ngoài bị cô bắt tại trận còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Nhưng cuối cùng An Sênh vẫn xem tin nhắn, không phải của Phí Hiên mà là thầy giáo dạy làm bánh.

Nguyên Khúc: Tình yêu chính là tư vị như vậy, nhất là tình yêu không thuộc về mình, không cần phải bi thương, tức giận. Cô sẽ có mối nhân duyên thuộc về riêng mình.

An Sênh không có trả lời, nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn đó, cảm giác quái dị càng ngày càng nghiêm trọng. Trong đầu chợt loé lên những đoạn tin nhắn khác, lại nghĩ tới cái bánh ngọt kia. Nghĩ tới những lời Nguyên Khúc nói trước khi cô rời khỏi tiệm bánh, hàng mày không khỏi nhíu lại.

Sau đó một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến, An Sênh bắt máy, nghe âm thanh của đối phương, hàng mày của cô càng nhíu chặt hơn.

“An Sênh? Tôi là Đồng Tứ đây, bây giờ tôi đang ở dưới lầu chỗ cô, tôi lái xe tới đây. Bây giờ khẳng định cô sẽ không dám ở chỗ đó nữa đúng không? Tôi có thể giúp cô tìm một chỗ để trốn.”

An Sênh trầm mặc một lát, nói “Không cần.”

Cô không biết mục đích của Đồng Tứ là gì, nhưng khẳng định không phải cái dạng tốt lành gì.

Đồng Tứ lại nói, “Tình yêu chính là như vậy, cô không cần phải buồn. Tôi giúp cô an bài chỗ ở, cô có thể bắt đầu lại!”

Tay cầm điện thoại của An Sênh chợt căng thẳng, liếc nhìn tin nhắn trước đó, nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng, nhìn lại đống hành lý bên chân, nhắm chặt mắt, nói “Tôi sẽ lập tức xuống ngay.”

Sau đó An Sênh khoá cửa, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, quấn một cái băng đô lên cổ tay, xách hành lý đi xuống.

Trước cổng tiểu khu có một chiếc xe màu trắng đậu ở đó, An Sênh vừa xuất hiện, cửa kính xe hạ xuống. Đồng Tứ mang chiếc khẩu trang lớn, có thể nhìn thấy vết bầm tím trên mặt, anh ta phất phất tay về phía cô, nói “Nơi này.”

Lúc này trước cổng tiểu khu không còn người, bảo vệ đang gật gù trước TV. An Sênh đem hành lý đặt sau cốp xe, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Cô nghiêng đầu, nở nụ cười với Đồng Tứ, sau đó bất ngờ lấy dây băng đô siết cổ Đồng Tứ, dùng tay vặn ra phía sau.

Tay Đồng Tứ khua loạn xạ, nắm được một ít tóc An Sênh. Cô cắn răng không buông, tay siết càng chặt. Lúc Đồng Tứ sắp quy thiên, đột nhiên “phịch” một tiếng, người còn đang giãy dụa trước mắt bỗng nhiên biến thành một đám khói.

Ý cười trên môi An Sênh có chút vặn vẹo, yêu đương quả nhiên khiến chỉ số thông minh của con người giảm sút. Trong khoảng thời gian này cô thật sự quá hồ đồ, không tìm được việc làm rồi lại tìm được, rồi đột nhiên một thầy giáo giống y như hình mẫu lý tưởng trong mộng của cô từ trên trời rơi xuống.

Sau đó, cuộc sống cô tự cho là tốt đẹp liền sụp đổ, chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, tự tay bóp nát.

Kết quả còn chưa đợi cô tỉnh táo lại, vừa về nhà liền có người nôn nóng gửi tin nhắn cho cô, còn giả dạng người khác gọi điện!

Từ lúc nào mà Đồng Tứ nói chuyện bằng giọng điệu ngâm thơ đó? Dầu gì anh ta cũng là nhân vật phản diện, lúc nào thì ngu ngốc đến nỗi đêm hôm khuya khoắt một mình đi tìm Phí Hiên? Rõ ràng hai người “nước sông không phạm nước giếng”, nhưng anh ta lại cứ chọc vào cái vảy ngược của Phí Hiên, biết rõ anh là ma quỷ, chẳng lẽ muốn tìm cái chết?

Hơn nữa khi đang trong văn phòng của Phí Hiên, dư quang cô nhìn thấy anh ta vụиɠ ŧяộʍ dịch người trên mặt đất, An Sênh chỉ cho rằng đó là do khát vọng sống của Đồng Tứ, nhưng bây giờ nghiêm chỉnh suy nghĩ một chút, nếu Đồng Tứ thật sự muốn sống, làm sao có khả năng khiêu khích Phí Hiên?

Mùi nước hoa trên người Phí Hiên giống với mùi bánh ngọt, nếu không phải hôm nay Nguyên Khúc giục cô đi tìm Phí Hiên, Đồng Tứ liều chết vạch trần Phí Hiên, thầy giáo gửi tin nhắn an ủi khi cô vừa về nhà. Không biết từ nơi nào có được số điện thoại của cô, Đồng Tứ lại chạy đến cổng tiểu khu lấy lòng…

Bọn họ đều là một người, hoặc nói căn bản không phải là người, mà chính là thứ đuổi theo cô từ trong những cơn ác mộng đến hiện thực, không để cô được yên bình. Chính là hệ thống!

An Sênh cho rằng loại suy nghĩ này thật vớ vẩn, nhưng hành động vừa rồi của Đồng Tứ trong văn phòng của Phí Hiên, tay trái rõ ràng đã bị thương, nhưng vừa rồi lại phản kháng cô mạnh mẽ như vậy, hơn nữa anh ta bị đánh như vậy còn có thể đứng lên lái xe, thật sự là kỳ quái.

Vừa rồi cô vốn định nới lỏng tay, nhưng người đang bị cô siết chặt lại biến thành một làn khói, hoàn toàn chứng thực cho suy nghĩ của cô.

Hệ thống thật con mẹ nó còn có thể biến thành người sống, tuy rằng có chút khó tin nhưng tất cả mọi chuyện quy lại một chỗ, chân tướng chỉ có thể là cái này.

“Lăn ra đây cho tôi!” An Sênh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trên tay còn quấn chiếc băng đô. Trong mộng, cô đã đánh hệ thống vài lần, biết nó là kiểu ăn mềm không ăn cứng, còn là một con chó đặc biệt sợ đau.

Quả nhiên một lát sau, một làn khói trắng tụ lại thành một người, không phải là Đồng Tứ mà chính là thầy giáo của cô.

An Sênh cười lạnh một tiếng, “Anh thật đúng là nhọc lòng, một đường theo tôi từ trong mộng đuổi đến đây, thật sự là vất vả cho anh ha.”

Hắn ta mang khuôn mặt cấm dục, lại làm ra bộ dáng kinh sợ, bả vai co lại một đoàn, lạnh run nói, “Tôi là vì muốn tốt cho cô. Những việc xảy ra trong mộng đều là sự thật, nhưng cô lại không tin tôi, thật sự là quá oan uổng!”

“Anh muốn tốt cho tôi?” An Sênh nói, “Anh vì cái gì muốn tốt cho tôi? Tôi chẳng qua chỉ là một nữ phụ pháo hôi, cho dù tôi chết, đối với hệ thống anh cũng không có ảnh hưởng gì?”

Hệ thống đẩy đẩy mắt kính, ngồi thẳng bả vai, cách An Sênh một khoảng, uỷ khuất nói “Tại sao lại không ảnh hưởng? Hiện tại cô không phải là nữ phụ pháo hôi có được không? Cô chính là vầng trăng sáng nhất trên bầu trời đêm, chủ hệ thống đã cho cô hào quang của nhân vật chính, so với nam nữ chính sáng không kém. Thế giới này bây giờ trở thành hai đôi nam nữ chính, chỉ cần cô tuỳ tiện tìm một người đàn ông, dù có là ăn mày thì tương lai cũng sẽ trở thành nam chính. Nhưng cô cố tình muốn nam chính, anh ta không phải là couple với cô a!”

Hệ thống uỷ khuất muốn chết, “Xem như cô có người chống lưng, có nhiều cửa sau, cho dù tôi muốn chiếu cố, nhưng cô cũng không được quá đáng. Sao có thể phá huỷ mối quan hệ của nam nữ chính chứ?! Hơn nữa nam chính của thế giới này, căn bản cô không thể chịu được! Tôi thật vì muốn tốt cho cô!”

-Hết chương 44-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook