Chương 84: Kẻ điên
Tử Quỳnh
13/02/2023
Sở Nghiêu Nghiêu cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, căng thẳng nhìn chằm chằm Phù Niệm Chi.
Hắn muốn làm gì? Bắt mình lại uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn sao?
Sở Nghiêu Nghiêu có chút hoài nghi, hiện tại không có đồng sinh cộng tử chú ràng buộc, người như Tạ Lâm Nghiễn thật sự sẽ bị uy hiếp sao?
Uy áp của Phù Niệm Chi thả ra thật sự quá mạnh mẽ, đây tuyệt đối là uy áp mạnh nhất Sở Nghiêu Nghiêu từng tiếp xúc sau khi xuyên qua. Huống hồ, bây giờ tu vi của nàng cũng đã Nguyên Anh kỳ, vậy mà ở trước mặt Phù Niệm Chi vẫn không có chút năng lực phản kháng nào, người này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
Bởi vì Tạ Lâm Nghiễn chưa bao giờ dùng uy áp trước mặt nàng, cho nên Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời cũng không phán đoán được sự chênh lệch của người này và Tạ Lâm Nghiễn là bao nhiêu, nhưng nếu Tạ Lâm Nghiễn có thể nhốt hắn ở nơi này, thì có thể nói rõ Phù Niệm Chi cũng không phải là đối thủ của Tạ Lâm Nghiễn.
Hiện tại đừng nói là cử động, đến nói nànng cũng nói không nên lời, ngoài trừng mắt nhìn Phù Niệm Chi, cái gì cũng không làm được.
Nam nhân cười một tiếng, hắn nhàn nhã cất bước, từng bước đi tới chỗ Sở Nghiêu Nghiêu, đứng trước mặt nàng cuối xuống nhìn nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu lúc này mới hoàn toàn thấy rõ, giấu sau mái tóc rối bời của nam nhân là bộ dạng rất anh tuấn, cho dù lúc này cô cùng chật vật cũng không ảnh hưởng tới nét mặt sắc xảo của hắn, lông mày và sống mũi của hắn cũng rất cao, gưing mặt góc cạnh rõ ràng, rất có nhuệ khí. Ngoài ra, trên người hắn còn có sát khí nồng đậm, khi ở gần khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi run rẩy toàn thân.
Phù Niệm Chi ngồi trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu, dựa vào tường nhìn thẳng nàng, vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Ngươi muốn nói gì?" Không biết có phải vì bị nhốt ở đây láu hay không, giọng của hắn rất khàn, mang theo tà khí nồng đậm. Người này giống Ma Tôn hơn Tạ Lâm Nghiễn nhiều.
Hắn vừa dứt lời, Sở Nghiêu Nghiêu liền cảm thấy uy áp nhắm vào nàng nới lỏng đi vài phần, nàng nhìn Phù Niệm Chi chằm chằm, tự hỏi mình có nên nhân cơ hội này chạm vào luồng thần thức Tạ Lâm Nghiễn để lại trong đầu nàng hay không.
Phù Niệm Chi lại giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười một tiếng: "Ngươi tốt nhất đừng nghĩ giở trò gì ở trước mặt ta."
Mắt Sở Nghiêu Nghiêu dao động một chút, nàng ngước mắt nhìn Phù Niệm Chi nói: "Nếu ngươi làm ta bị thương, Tạ Lâm Nghiễn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Có lẽ là vì có chút căng thẳng, giọng nói của nàng hơi run lên. Sau khi nói xong, Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi cảm thán trong lòng. Những lời này không phải lần đầu tiên nàng nói ra, từ khi mới xuyên qua, vì sống sót đã bắt đầu nói với sư phụ cầm thú của nguyên thân, rồi đến bây giờ...
Phù Niệm Chi nghe xong, giống như nghe thấy một chuyện buồn cười, cười phá lên càn rỡ, âm thành khàn khàn khó nghe đến cực điểm, khi nghe thấy làm cho người ta hoảng hốt khó hiểu.
Cười hồi lâu, hắn mới dừng lại, ánh mắt đảo qua mặt Sở Nghiêu Nghiêu, dường như đang nghiêm túc đánh giá nàng: "Ai nói ta muốn ra tay với ngươi..."
Hắn chậm rãi vươn tay ra, dưới ánh mắt hoảng sợ của Sở Nghiêu Nghiêu, nhẹ nhàng sờ soạng mặt nàng, bàn tay hắn rất thô ráp, có mùi máu tươi nồng nặc.
"Ta chỉ muốn nhìn xem, Tạ Lâm Nghiễn có thích ngươi đến như vậy hay không thôi." Phù Niệm Chi đưa bàn tay sờ soạng mặt Sở Nghiêu Nghiêu tới trước mặt, đột nhiên lè lưỡi liếm, ánh mắt giống như tơ nhện, nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu cười nói: "Mùi vị không tệ."
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc. Phù Niệm Chi đang làm gì? Phi lễ nàng sao????
Không thể nào, nghe đồn Phù Niệm Chi chuyên tâm cầu đạo, suốt đời theo đuổi việc tu thành đại đạo, còn vì thế mà làm chuyện điên rồ như giết thê chứng đạo. Hắn bắt mình đến đây không phải là vì uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn, do đó bắt Tạ Lâm Nghiễn thả hắn ra sao?
Sở Nghiêu Nghiêu trừng Phù Niệm Chi, căng thẳng đến mức hít thở cũng không thông thuận.
Phù Niệm Chi lại đưa tay ra, ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt nàng, khẽ vuốt ve. Sở Nghiêu Nghiêu nổi da gà toàn thân, mặt cảnh giác.
"Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi nói nếu ta làm gì đó với ngươi ở chỗ này, Tạ Lâm Nghiễn sẽ như thế nào?"
"Hắn sẽ thẹn quá hoá giận giết ta?"
"... Hay vẫn không nỡ giết ta..."
Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi siết chặt nắm đấm, nàng không nghĩ Phù Niệm Chi sẽ nói như vậy. Tạ Lâm Nghiễn không nỡ giết hắn... Cũng đúng, Tạ Lâm Nghiễn từng nói với nàng, Phù Niệm Chi có liên quan đến thiên đạo, cho nên mới giữ mạng hắn lại, như thế xem ra, Phù Niệm Chi vì nguyên nhân này nên có chút ngông cuồng. Hắn đang thông qua nàng để thử Tạ Lâm Nghiễn sao?
Ngay sau đó, Phù Niệm Chi đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng tới bên cạnh, một tay đặt trên vai nàng, đặt nàng dưới đất.
Sở Nghiêu Nghiêu bị đau kêu một tiếng, một trận kỳ tinh xảo từ trong lòng bàn tay của nàng trượt xuống. Nam nhân xoay người ngồi bên cạnh nàng, đưa tay nhặt trận kỳ rơi xuống cát lên, dùng ngón tay xoa quan sát vài lần, sau đó cười khinh thường: "Muốn dùng thứ này đối phó ta?"
Trán Sở Nghiêu Nghiêu đổ mồ hôi lạnh, nàng và Phù Niệm Chi có chênh lệch quá lớn, nàng căn bản không đánh lại hắn. Có một bàn tay nắm cổ áo nàng, sau đó, roẹt một tiếng, phía sau chợt lạnh, quần áo trên lưng đã bị người phía sau xé nát.
Sở Nghiêu Nghiêu cắn răng nhắm hai mắt lại. Nàng lần này sẽ không thật sự...
Phù Niệm Chi lại không tiến hành động tác tiếp theo, không biết hắn nhìn thấy cái gì buồn cười mà lại phá lên cười, thậm chí cười đến không thở được.
"... Dùng linh khí nâng cao tu vi cho ngươi, còn dùng tinh huyết vẽ phù trận trên người ngươi..."
Nhờ hắn nhắc nhở, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhớ tới sau lưng mình còn có phù trận Tạ Lâm Nghiễn vẽ cho nàng, nhưng cái phù trận này rất bị động, trừ phi Phù Niệm Chi tấn công nàng, nếu không không thể kích hoạt được.
Ít nhất cũng có thể cam đoan... Nàng sẽ không chết... Nhưng dáng vẻ của Phù Niệm Chi bây giờ rõ ràng là muốn khiến nàng sống không bằng chết!
Sở Nghiêu Nghiêu hơi suy sụp, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, nàng cố gắng khống chế tâm trạng của mình, tạm thời làm mình bình tĩnh lại.
"... Đáng tiếc... Thật là đáng tiếc." Phù Niệm Chi lắc lắc đầu: "Nếu xăm trận pháp này lên, mặc dù xấu nhưng hiệu quả sẽ tốt hơn."
Hắn thoáng dừng lại một chút, vừa cười đứng lên, trong tiếng cười có ý giễu cợt: "Cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn lại là người thương hương tiếc ngọc như thế."
Bàn tay thô ráp không hề báo trước đặt trên xương cánh bướm của nàng, Phù Niệm Chi ghé bên tai Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: "Ngươi cuối cùng chiếm bao nhiêu trọng lượng trong lòng Tạ Lâm Nghiễn?"
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, một là vì nàng cũng không biết, hai là vì nàng hoài nghi với quan hệ giữa Phù Niệm Chi và Tạ Lâm Nghiễn, nếu Phù Niệm Chi thật sự cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn vô cùng thích nàng, không chỉ sẽ không kiêng kị, ngược lại sẽ làm ra hành vi phát rồ hơn.
"Sở Nghiêu Nghiêu." Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, tiếp tục hỏi: "Ta thắc mắc ngươi thích Tạ Lâm Nghiễn bao nhiêu? Ngươi thật sự thích hắn sao? Hay là nói, chỉ là hư tình giả ý?"
"Ngươi sẽ vì thích hắn, vì hắn, mà từ bỏ chuyện ngươi cần làm sao?"
Những lời này của Phù Niệm Chi thật kỳ quái. Hắn đang nói gì vậy? Hắn có ý gì? Chẳng biết tại sao, trong giọng điệu của hắn lại có vài phần thương xót, như là đang tiếc hận, lại giống như chỉ đơn thuần thương xót nàng: "Đừng yêu Tạ Lâm Nghiễn, hắn không đáng."
"... Không đáng, để ngươi vì hắn từ bỏ hết thảy..."
Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ý của hắn đã cảm thấy bàn tay đặt trên lưng nàng nóng như lửa, cảm giác cực nóng xông thẳng đến tim nàng. Chỉ một thoáng, nàng không nói nên lời, mắt cũng chảy nước mắt trong vô thức.
Có phải nàng sắp xong đời rồi? Sở Nghiêu Nghiêu lạnh lòng. Ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, uy áp đặt trên người biến mất trong chớp mắt, một bộ y phục khoác lên vai nàng, nàng ngước mắt nhìn, ánh mắt chạm đến một vạt áo trắng...
Tạ Lâm Nghiễn đến! Hắn một tay cầm kiếm đứng ở bên cửa sổ, người đầy khí tức lạnh lẽo. Hắn không nhìn nàng mà lạnh lùng nhìn Phù Niệm Chi bị hắn đá văng.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu kêu tên của hắn.
Thanh niên không nhìn nàng, hắn bước tới một bước, chắn trước người nàng, mắt vẫn nhìn Phù Niệm Chi chằm chằm.
Phù Niệm Chi ngã trên mặt đất, sau khi bị Tạ Lâm Nghiễn đá văng, hắn lại không tức giận, còn cười trên nỗi đau của người khác.
"... Ha ha ha ha ha, ngươi tức giận kìa... Ha ha ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười của hắn thật sự đáng sợ, khàn khàn khó nghe, nói là tiếng cười, lại giống như tiếng gào thét của dã thú, Sở Nghiêu Nghiêu nghe mà mặt tâi nhợt. Lưng của nàng vẫn còn lưu lại cảm giác bị thiêu đốt, không biết Phù Niệm Chi đã làm gì với nàng.
Tạ Lâm Nghiễn vẫn không nói gì, hắn đột nhiên nâng chân đá vào mặt Phù Niệm Chi.
"Ầm" một tiếng thật lớn, lần này dùng sức rất lớn, đầu Phù Niệm Chi bị đá lệch đi, khóe miệng cũng rỉ ra vết máu. Hắn ho khan hộc ra một ngụm máu, ngửa đầu lên, ánh mắt như sói xuyên thấu mái tóc rối tung nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, sau đó, hắn lại phá lên cười, cười đến toàn thân run rẩy, thậm chí cười đến gập eo, thật giống như không cảm nhận được đau đớn vậy.
Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn khiêu khích: "Da thịt nàng ta thật sự mềm mịn, khi sờ lên rất thích!"
Hắn nâng tay lên, lè lưỡi liếm bàn tay của mình: "Hương vị đúng là không tệ!"
Sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu không tốt lắm, mặc dù theo nàng, Phù Niệm Chi bắt nàng đến đây cũng không phải để phi lễ nàng, cũng không phải thật sự cảm thấy hứng thú với nàng. Theo phân tích, Phù Niệm Chi xé quần áo của nàng, chỉ là vì muốn bỏ gì đó trên lưng nàng, đó mới là tai hoạ ngầm lớn nhất, về phần những cử chỉ giống như phi lễ của hắn có lẽ chỉ đơn thuần để chọc giận Tạ Lâm Nghiễn...
Tạ Lâm Nghiễn lại giơ chân lên đạp đầu Phù Niệm Chi xuống đất, từ trên cao nhìn hắn.
Phù Niệm Chi vẫn đang cười to, như là cảm thấy rất thú vị: "Tạ Lâm Nghiễn! Ngươi tức giận! Ngươi tức giận ha ha ha ha ha ha!"
Cảnh tượng này thật là quỷ dị, quỷ dị đến có chút buồn cười. Kẻ điên! Phù Niệm Chi tuyệt đối là kẻ điên!
Tay cầm kiếm của Tạ Lâm Nghiễn khẽ động, ánh sáng chợt lóe, một vết máu bắn lên thật cao. Hắn vậy mà chặt đứt ngón tay của Phù Niệm Chi, chỉ để lại một bàn tay máu thịt mơ hồ, máu tươi phun ra mãnh liệt. Phù Niệm Chi nhưng vẫn cười to, hắn dường như không cảm thấy chút đau đớn nào, điên cuồng cười lớn.
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi giết ta đi! Sao ngươi không giết ta? Ha ha ha ha ha! Sao ngươi không nỡ giết ta? Ha ha ha ha ha!"
Cảnh tượng máu tươi đầm đìa kết hợp với tiếng cười kinh khủng khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy nôn nao trong lòng. Tạ Lâm Nghiễn lật cổ tay, cắm mũi kiếm vào trong mắt phải của Phù Niệm Chi, khi rút ra thì mắt phải của hắn chỉ còn lại một lỗ thủng máu me đầm đìa, hắn vẫn còn đang cười to.
Hình ảnh vừa đẫm máu lại đáng sợ, Tạ Lâm Nghiễn cũng rất cổ quái, Sở Nghiêu Nghiêu có chút hiểu hắn, dù hắn thích tùy ý giết người, nhưng không có đam mê hành hạ người khác đến chết, phần lớn đều là một kiếm xuyên tim, dùng kiếm khí chấn vỡ tâm mạch đến chết. Hơn nữa, cí lẽ là vì hắn thường xuyên mặc bạch y nên hắn không thích bị máu bắn lên người. Nhưng lúc này đây, máu của Phù Niệm Chi bắn trên vạt áo trắng như tuyết của hắn có chút dọa người.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi sợ hãi trong lòng, nàng vô thức gọi tên của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Khi nhìn vào ánh mắt của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, mắt hắn thật sự đáng sợ, có sự tức giận không thèm che giấu, trước giờ Sở Nghiêu Nghiêu chưa từng thấy hắn như vậy, nàng theo bản năng rụt về sau.
Nàng đột nhiên hiểu được, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà Tạ Lâm Nghiễn không thể giết Phù Nuệm Chi dù rất chán ghét hắn ta, cho nên hắn mới như vậy.
Tạ Lâm Nghiễn khép hờ mắt, khi mở ra lần nữa thì sát ý trong mắt hắn rút đi không ít. Hắn không hề để ý tới Phù Niệm Chi nằm trên đất điên cuồng cười to, thu kiếm lại, cúi người bế Sở Nghiêu Nghiêu lên.
Dáng vẻ hắn bây giờ kỳ thật khiến Sở Nghiêu Nghiêu có chút sợ hãi, nhưng nàng chỉ cắng thẳng chứ không đẩy Tạ Lâm Nghiễn ra.
Phù Niệm Chi ở phía sau hô to lên: "Tạ Lâm Nghiễn! Ha ha ha ha ha! Sao ngươi lại đi rồi? Sao ngươi không giết ta?? Ha ha ha ha ha!"
Tạ Lâm Nghiễn ôm Sở Nghiêu Nghiêu, quay đầu lạnh lùng nhìn Phù Niệm Chi thấm đẫm máu nằm trong góc: "Nếu ngươi muốn chết như vậy thì nói cho ta biết ngươi và Liễu Như Dịch đang làm gì?"
"Làm gì?" Phù Niệm Chi cảm thấy rất thú vị, con mắt còn dư lại kia lóe lên sự hưng phấn, nhưng không nhìn Tạ Lâm Nghiễn, mà nhìn lướt qua Sở Nghiêu Nghiêu một vòng mới nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn: "Tới bây giờ ngươi vẫn chưa biết bọn ta đang làm gì sao? Ha ha ha ha ha cấp! Tạ Lâm Nghiễn, ngươi thua rồi! Ngươi thua rồi! Ha ha ha ha ha..."
Tạ Lâm Nghiễn bạnh cằm, tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu cũng bất giác siết chặt. Hắn không để ý Phù Niệm Chi nữa, ôm Sở Nghiêu Nghiêu, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bên ngoài tháp là biển cát mênh mông vô bờ, ngự kiếm bay hồi lâu, trong quá trình này, Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn mím chặt môi, thần sắc lạnh lùng, cũng không để ý tới Sở Nghiêu Nghiêu, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không chủ động nói chuyện, nàng cũng đang tự hỏi, nàng đang tự hỏi ý của Phù Niệm Chi là gì. Dựa theo Tạ Lâm lời của Nghiễn, Phù Niệm Chi có lẽ đang lên kế hoạch gì đó với Liễu Như Dịch khiến Tạ Lâm Nghiễn vô cùng để ý. Hắn nhốt Phù Niệm Chi ở đây, cũng là vì muốn biết chuyện đó từ miệng hắn ta. Nhưng Phù Niệm Chi lại như người điên, cái gì cũng không muốn nói.
Khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy kỳ lạ hơn là, khi Phù Niệm Chi nói chuyện với nàng, giọng điệu của hắn... như thể biết gì đó...
Sở Nghiêu Nghiêu trước đây từng suy đoán có lẽ hệ thống có liên quan với thiên đạo, chỉ là sau này hệ thống lại để cho nàng giúp Tạ Lâm Nghiễn cướp lấy Nguyên Thần ngọc, nàng lại có chút dao động, bây giờ biểu hiện của Phù Niệm Chi khiến nàng sinh ra hoài nghi lần nữa... Sẽ không thật sự có liên hệ gì chứ?
Nàng đang suy nghĩ miên man, Tạ Lâm Nghiễn lại đột nhiên lên tiếng: "Thật xin lỗi."
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nàng ngước mắt nhìn lại, Tạ Lâm Nghiễn vậy mà xin lỗi nàng.
Tạ Lâm Nghiễn siết chặt cánh tay, ôm nàng chặt hơn: "Xin lỗi, là ta sơ xuất, không bảo vệ được nàng."
Sở Nghiêu Nghiêu áp má trên ngực hắn, có thể nghe rõ được tiếng tim đập ổn định của hắn.
"Là ta không cẩn thận." Nàng vùi trong lòng hắn buồn rầu nói: "Khi ta thấy khôi lỗi kia không ổn mới nhận ra."
Mọi người nói thuật khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn là mạnh nhất tu chân giới, sao hắn có thể tạo ra một khôi lỗi thiếu tự nhiên như vậy. Hơn nữa, nàng cũng không thể luôn dựa vào sự bảo vệ của Tạ Lâm Nghiễn, chỉ có thể trách nàng bất thận, không thể trách Tạ Lâm Nghiễn được.
Tạ Lâm Nghiễn im lặng một lúc mới hỏi: "Có bị thương không?"
Hắn hỏi đến điều này khiến Sở Nghiêu Nghiêu lập tức lo lắng, nàng vội vàng nói: "Trên lưng, không biết Phù Niệm Chi bỏ gì trên lưng ta." Tạ Lâm Nghiễn nhăn mày, hắn nhẹ giọng an ủi nàng: "Đừng sợ, sau khi trở về, ta giúp nàng xem thử."
...
Thạch tháp giam giữ Phù Niệm Chi cách cung điện của Tạ Lâm Nghiễn cũng không xa, trong chớp mắt Tạ Lâm Nghiễn đã chở nàng trở về. Trong cung điện vẫn trống rỗng, lạnh lẽo vắng lặng. Tạ Lâm Nghiễn không thả đống khôi lỗi của hắn ra cho có không khí nữa.
Sở Nghiêu Nghiêu được hắn ôm vào phòng ngủ thì đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc.
"Tạ Lâm Nghiễn, lần này ta đã bế quan bao lâu?"
"Sáu tháng."
Sáu tháng... Cũng chính là nửa năm, kỳ thật cũng khá lâu, nhưng ít hơn trong dự đoán không ít, ít nhất không phải ba năm rưỡi.
Tạ Lâm Nghiễn có vài phần ý cười: "Nàng mười tám."
Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt mới gật đầu, dựa theo tuổi nguyên thân xem xét thì đúng là mười tám tuổi.
"Mười tám tuổi đã tu tới Nguyên Anh kỳ, trong vòng ngàn năm, trừ nàng ra, chỉ có một người làm được." Hắn thoáng dừng lại một chút, ý cười trong mắt nhiều hơn: "Nàng biết là ai không?"
"Không phải là chàng sao?"
Tạ Lâm Nghiễn: "..."
"Trừ chàng ra, còn có ai có thể làm được, sư phụ chàng hẳn cũng được xem là thiên tài đi, ta nhớ hắn khi mười bảy mười tám tuổi hình như chỉ mới Kim Đan kỳ. Giống thiên tài hơn hắn ngoài chàng ra không phải là Liễu Như Dịch sao... nhưng Liễu Như Dịch là người ngàn năm trước rồi."
Tạ Lâm Nghiễn: "..."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, khen hắn một câu: "Tu vi của ta cũng không phải tự mình tu luyện được, vẫn là chàng lợi hại."
"Vẫn là xem xem nàng có bị thương không đã." Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn đã ôm nàng vào phòng ngủ, đặt lên giường, hắn ngồi xuống phía sau nàng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc.
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, nàng đưa tay cởi y phục khoác trên vai xuống. Y phục ban đầu đã bị xé không còn nguyên dạng, phía sau lưng lõa lồ, để lộ dây áo yếm.
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng, hắn hít sâu một hơi, khi lên tiếng thì giọng nói lại rất ôn nhu, hắn nói: "Cởi cả bộ y phục này ra."
Sở Nghiêu Nghiêu liền đưa tay cởi thắt lưng, rất nhanh đã cởi hết.
Tạ Lâm Nghiễn đặt tay sau lưng nàng hỏi: "Vừa rồi không thoải mái ở đâu?"
"Chỉ là cảm thấy giống như có thứ gì đó bén nhọn rất nóng chui vào sau lưng ta." Sở Nghiêu Nghiêu mô tả đơn giản, nàng có chút khẩn trương.
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì chỉ cẩn thận xem xét, bàn tay hắn hiện lên linh quang nhàn nhạt, thần thức cũng phủ kín kiểm tra từng tấc một.
Hồi lâu sau, hắn mới lấy tay ra, nói với Sở Nghiêu Nghiêu: "Không có dị thường."
"Có nghĩa là không có chuyện gì?" Sở Nghiêu Nghiêu không chắc chắn hỏi lại.
Tạ Lâm Nghiễn cau mày nói: "Ta không dám cam đoan, cần phải quan sát thêm, mấy ngày tới ta sẽ luôn ở cùng nàng."
Tay hắn vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo lưng Sở Nghiêu Nghiêu, lòng bàn tay ấn vào xương sống, một lúc lại đặt trên hông của nàng. Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy trên lưng có chút ngứa ngáy, nàng theo bản năng rụt lại, Tạ Lâm Nghiễn liền bóp hông nàng. Hắn đang hôn dọc lưng của nàng, hôn từng tấc một theo xương sống, nghiêm túc mà thành kính.
Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy ngứa. Nàng không thoải mái xoay lại, nhỏ giọng nói: "Ngứa."
Tạ Lâm Nghiễn dừng động tác một chút, sau đó, hắn vừa cắn vừa hôn, cắn theo hoa văn. Sở Nghiêu Nghiêu nhăn mày lại, như vậy lại có chút đau, nhưng dường như ở trong phạm vi có thể chịu được, ngoài đau còn cảm giác khác thường, nàng chỉ siết chặt y phục dưới thân, không ngăn cản hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, Sở Nghiêu Nghiêu cụp mắt, chống hai tay xuống, lưng duỗi thẳng vừa có chút cứng ngắc, thỉnh thoảng lại rụt nhẹ, nàng có thể nghe được tiếng hít thở của Tạ Lâm Nghiễn, hơi thở có chút nóng.
"Nghiêu Nghiêu, rất xin lỗi..." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ôm nàng từ phía sau, giọng hơi khàn, dường như rất khó chịu.
"Thật xin lỗi, ta xém chút đã khiến nàng bị thương..."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút sững sờ, Tạ Lâm Nghiễn đang tự trách sao? Tạ Lâm Nghiễn cũng không có trách nhiệm bảo vệ nàng. Huống chi, người bắt nàng là Phù Niệm Chi, nếu nàng thật sự bị thương, người xin lỗi nên là Phù Niệm Chi mới đúng, chứ không phải Tạ Lâm Nghiễn. Trách cũng chỉ có thể trách bản thân nàng quá yếu
Không! Rõ ràng là Phù Niệm Chi quá mạnh! Dù gì nàng cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ! Nếu không phải bởi vì thần thức của Phù Niệm Chi quá mạnh, sao nàng có thể bị chế trụ chỉ bằng uy áp! Tạ Lâm Nghiễn bây giờ giống như đang coi nàng thành trách nhiệm của hắn.
"Chàng có thể kiên cường một chút hay không, người bị bắt là ta, người bị sờ soạng cũng là ta." Sở Nghiêu Nghiêu đầy ghét bỏ nhìn hắn: "Bây giờ thì hay rồi, còn muốn ta đi an ủi chàng!"
Hắn muốn làm gì? Bắt mình lại uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn sao?
Sở Nghiêu Nghiêu có chút hoài nghi, hiện tại không có đồng sinh cộng tử chú ràng buộc, người như Tạ Lâm Nghiễn thật sự sẽ bị uy hiếp sao?
Uy áp của Phù Niệm Chi thả ra thật sự quá mạnh mẽ, đây tuyệt đối là uy áp mạnh nhất Sở Nghiêu Nghiêu từng tiếp xúc sau khi xuyên qua. Huống hồ, bây giờ tu vi của nàng cũng đã Nguyên Anh kỳ, vậy mà ở trước mặt Phù Niệm Chi vẫn không có chút năng lực phản kháng nào, người này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
Bởi vì Tạ Lâm Nghiễn chưa bao giờ dùng uy áp trước mặt nàng, cho nên Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời cũng không phán đoán được sự chênh lệch của người này và Tạ Lâm Nghiễn là bao nhiêu, nhưng nếu Tạ Lâm Nghiễn có thể nhốt hắn ở nơi này, thì có thể nói rõ Phù Niệm Chi cũng không phải là đối thủ của Tạ Lâm Nghiễn.
Hiện tại đừng nói là cử động, đến nói nànng cũng nói không nên lời, ngoài trừng mắt nhìn Phù Niệm Chi, cái gì cũng không làm được.
Nam nhân cười một tiếng, hắn nhàn nhã cất bước, từng bước đi tới chỗ Sở Nghiêu Nghiêu, đứng trước mặt nàng cuối xuống nhìn nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu lúc này mới hoàn toàn thấy rõ, giấu sau mái tóc rối bời của nam nhân là bộ dạng rất anh tuấn, cho dù lúc này cô cùng chật vật cũng không ảnh hưởng tới nét mặt sắc xảo của hắn, lông mày và sống mũi của hắn cũng rất cao, gưing mặt góc cạnh rõ ràng, rất có nhuệ khí. Ngoài ra, trên người hắn còn có sát khí nồng đậm, khi ở gần khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi run rẩy toàn thân.
Phù Niệm Chi ngồi trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu, dựa vào tường nhìn thẳng nàng, vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Ngươi muốn nói gì?" Không biết có phải vì bị nhốt ở đây láu hay không, giọng của hắn rất khàn, mang theo tà khí nồng đậm. Người này giống Ma Tôn hơn Tạ Lâm Nghiễn nhiều.
Hắn vừa dứt lời, Sở Nghiêu Nghiêu liền cảm thấy uy áp nhắm vào nàng nới lỏng đi vài phần, nàng nhìn Phù Niệm Chi chằm chằm, tự hỏi mình có nên nhân cơ hội này chạm vào luồng thần thức Tạ Lâm Nghiễn để lại trong đầu nàng hay không.
Phù Niệm Chi lại giống như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười một tiếng: "Ngươi tốt nhất đừng nghĩ giở trò gì ở trước mặt ta."
Mắt Sở Nghiêu Nghiêu dao động một chút, nàng ngước mắt nhìn Phù Niệm Chi nói: "Nếu ngươi làm ta bị thương, Tạ Lâm Nghiễn sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Có lẽ là vì có chút căng thẳng, giọng nói của nàng hơi run lên. Sau khi nói xong, Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi cảm thán trong lòng. Những lời này không phải lần đầu tiên nàng nói ra, từ khi mới xuyên qua, vì sống sót đã bắt đầu nói với sư phụ cầm thú của nguyên thân, rồi đến bây giờ...
Phù Niệm Chi nghe xong, giống như nghe thấy một chuyện buồn cười, cười phá lên càn rỡ, âm thành khàn khàn khó nghe đến cực điểm, khi nghe thấy làm cho người ta hoảng hốt khó hiểu.
Cười hồi lâu, hắn mới dừng lại, ánh mắt đảo qua mặt Sở Nghiêu Nghiêu, dường như đang nghiêm túc đánh giá nàng: "Ai nói ta muốn ra tay với ngươi..."
Hắn chậm rãi vươn tay ra, dưới ánh mắt hoảng sợ của Sở Nghiêu Nghiêu, nhẹ nhàng sờ soạng mặt nàng, bàn tay hắn rất thô ráp, có mùi máu tươi nồng nặc.
"Ta chỉ muốn nhìn xem, Tạ Lâm Nghiễn có thích ngươi đến như vậy hay không thôi." Phù Niệm Chi đưa bàn tay sờ soạng mặt Sở Nghiêu Nghiêu tới trước mặt, đột nhiên lè lưỡi liếm, ánh mắt giống như tơ nhện, nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu cười nói: "Mùi vị không tệ."
Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc. Phù Niệm Chi đang làm gì? Phi lễ nàng sao????
Không thể nào, nghe đồn Phù Niệm Chi chuyên tâm cầu đạo, suốt đời theo đuổi việc tu thành đại đạo, còn vì thế mà làm chuyện điên rồ như giết thê chứng đạo. Hắn bắt mình đến đây không phải là vì uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn, do đó bắt Tạ Lâm Nghiễn thả hắn ra sao?
Sở Nghiêu Nghiêu trừng Phù Niệm Chi, căng thẳng đến mức hít thở cũng không thông thuận.
Phù Niệm Chi lại đưa tay ra, ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt nàng, khẽ vuốt ve. Sở Nghiêu Nghiêu nổi da gà toàn thân, mặt cảnh giác.
"Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi nói nếu ta làm gì đó với ngươi ở chỗ này, Tạ Lâm Nghiễn sẽ như thế nào?"
"Hắn sẽ thẹn quá hoá giận giết ta?"
"... Hay vẫn không nỡ giết ta..."
Sở Nghiêu Nghiêu chậm rãi siết chặt nắm đấm, nàng không nghĩ Phù Niệm Chi sẽ nói như vậy. Tạ Lâm Nghiễn không nỡ giết hắn... Cũng đúng, Tạ Lâm Nghiễn từng nói với nàng, Phù Niệm Chi có liên quan đến thiên đạo, cho nên mới giữ mạng hắn lại, như thế xem ra, Phù Niệm Chi vì nguyên nhân này nên có chút ngông cuồng. Hắn đang thông qua nàng để thử Tạ Lâm Nghiễn sao?
Ngay sau đó, Phù Niệm Chi đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo nàng tới bên cạnh, một tay đặt trên vai nàng, đặt nàng dưới đất.
Sở Nghiêu Nghiêu bị đau kêu một tiếng, một trận kỳ tinh xảo từ trong lòng bàn tay của nàng trượt xuống. Nam nhân xoay người ngồi bên cạnh nàng, đưa tay nhặt trận kỳ rơi xuống cát lên, dùng ngón tay xoa quan sát vài lần, sau đó cười khinh thường: "Muốn dùng thứ này đối phó ta?"
Trán Sở Nghiêu Nghiêu đổ mồ hôi lạnh, nàng và Phù Niệm Chi có chênh lệch quá lớn, nàng căn bản không đánh lại hắn. Có một bàn tay nắm cổ áo nàng, sau đó, roẹt một tiếng, phía sau chợt lạnh, quần áo trên lưng đã bị người phía sau xé nát.
Sở Nghiêu Nghiêu cắn răng nhắm hai mắt lại. Nàng lần này sẽ không thật sự...
Phù Niệm Chi lại không tiến hành động tác tiếp theo, không biết hắn nhìn thấy cái gì buồn cười mà lại phá lên cười, thậm chí cười đến không thở được.
"... Dùng linh khí nâng cao tu vi cho ngươi, còn dùng tinh huyết vẽ phù trận trên người ngươi..."
Nhờ hắn nhắc nhở, Sở Nghiêu Nghiêu mới nhớ tới sau lưng mình còn có phù trận Tạ Lâm Nghiễn vẽ cho nàng, nhưng cái phù trận này rất bị động, trừ phi Phù Niệm Chi tấn công nàng, nếu không không thể kích hoạt được.
Ít nhất cũng có thể cam đoan... Nàng sẽ không chết... Nhưng dáng vẻ của Phù Niệm Chi bây giờ rõ ràng là muốn khiến nàng sống không bằng chết!
Sở Nghiêu Nghiêu hơi suy sụp, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp, nàng cố gắng khống chế tâm trạng của mình, tạm thời làm mình bình tĩnh lại.
"... Đáng tiếc... Thật là đáng tiếc." Phù Niệm Chi lắc lắc đầu: "Nếu xăm trận pháp này lên, mặc dù xấu nhưng hiệu quả sẽ tốt hơn."
Hắn thoáng dừng lại một chút, vừa cười đứng lên, trong tiếng cười có ý giễu cợt: "Cũng không biết Tạ Lâm Nghiễn lại là người thương hương tiếc ngọc như thế."
Bàn tay thô ráp không hề báo trước đặt trên xương cánh bướm của nàng, Phù Niệm Chi ghé bên tai Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: "Ngươi cuối cùng chiếm bao nhiêu trọng lượng trong lòng Tạ Lâm Nghiễn?"
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, một là vì nàng cũng không biết, hai là vì nàng hoài nghi với quan hệ giữa Phù Niệm Chi và Tạ Lâm Nghiễn, nếu Phù Niệm Chi thật sự cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn vô cùng thích nàng, không chỉ sẽ không kiêng kị, ngược lại sẽ làm ra hành vi phát rồ hơn.
"Sở Nghiêu Nghiêu." Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng, tiếp tục hỏi: "Ta thắc mắc ngươi thích Tạ Lâm Nghiễn bao nhiêu? Ngươi thật sự thích hắn sao? Hay là nói, chỉ là hư tình giả ý?"
"Ngươi sẽ vì thích hắn, vì hắn, mà từ bỏ chuyện ngươi cần làm sao?"
Những lời này của Phù Niệm Chi thật kỳ quái. Hắn đang nói gì vậy? Hắn có ý gì? Chẳng biết tại sao, trong giọng điệu của hắn lại có vài phần thương xót, như là đang tiếc hận, lại giống như chỉ đơn thuần thương xót nàng: "Đừng yêu Tạ Lâm Nghiễn, hắn không đáng."
"... Không đáng, để ngươi vì hắn từ bỏ hết thảy..."
Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ý của hắn đã cảm thấy bàn tay đặt trên lưng nàng nóng như lửa, cảm giác cực nóng xông thẳng đến tim nàng. Chỉ một thoáng, nàng không nói nên lời, mắt cũng chảy nước mắt trong vô thức.
Có phải nàng sắp xong đời rồi? Sở Nghiêu Nghiêu lạnh lòng. Ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng, uy áp đặt trên người biến mất trong chớp mắt, một bộ y phục khoác lên vai nàng, nàng ngước mắt nhìn, ánh mắt chạm đến một vạt áo trắng...
Tạ Lâm Nghiễn đến! Hắn một tay cầm kiếm đứng ở bên cửa sổ, người đầy khí tức lạnh lẽo. Hắn không nhìn nàng mà lạnh lùng nhìn Phù Niệm Chi bị hắn đá văng.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu kêu tên của hắn.
Thanh niên không nhìn nàng, hắn bước tới một bước, chắn trước người nàng, mắt vẫn nhìn Phù Niệm Chi chằm chằm.
Phù Niệm Chi ngã trên mặt đất, sau khi bị Tạ Lâm Nghiễn đá văng, hắn lại không tức giận, còn cười trên nỗi đau của người khác.
"... Ha ha ha ha ha, ngươi tức giận kìa... Ha ha ha ha ha ha ha..."
Tiếng cười của hắn thật sự đáng sợ, khàn khàn khó nghe, nói là tiếng cười, lại giống như tiếng gào thét của dã thú, Sở Nghiêu Nghiêu nghe mà mặt tâi nhợt. Lưng của nàng vẫn còn lưu lại cảm giác bị thiêu đốt, không biết Phù Niệm Chi đã làm gì với nàng.
Tạ Lâm Nghiễn vẫn không nói gì, hắn đột nhiên nâng chân đá vào mặt Phù Niệm Chi.
"Ầm" một tiếng thật lớn, lần này dùng sức rất lớn, đầu Phù Niệm Chi bị đá lệch đi, khóe miệng cũng rỉ ra vết máu. Hắn ho khan hộc ra một ngụm máu, ngửa đầu lên, ánh mắt như sói xuyên thấu mái tóc rối tung nhìn về phía Tạ Lâm Nghiễn, sau đó, hắn lại phá lên cười, cười đến toàn thân run rẩy, thậm chí cười đến gập eo, thật giống như không cảm nhận được đau đớn vậy.
Không chỉ như thế, hắn thậm chí còn khiêu khích: "Da thịt nàng ta thật sự mềm mịn, khi sờ lên rất thích!"
Hắn nâng tay lên, lè lưỡi liếm bàn tay của mình: "Hương vị đúng là không tệ!"
Sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu không tốt lắm, mặc dù theo nàng, Phù Niệm Chi bắt nàng đến đây cũng không phải để phi lễ nàng, cũng không phải thật sự cảm thấy hứng thú với nàng. Theo phân tích, Phù Niệm Chi xé quần áo của nàng, chỉ là vì muốn bỏ gì đó trên lưng nàng, đó mới là tai hoạ ngầm lớn nhất, về phần những cử chỉ giống như phi lễ của hắn có lẽ chỉ đơn thuần để chọc giận Tạ Lâm Nghiễn...
Tạ Lâm Nghiễn lại giơ chân lên đạp đầu Phù Niệm Chi xuống đất, từ trên cao nhìn hắn.
Phù Niệm Chi vẫn đang cười to, như là cảm thấy rất thú vị: "Tạ Lâm Nghiễn! Ngươi tức giận! Ngươi tức giận ha ha ha ha ha ha!"
Cảnh tượng này thật là quỷ dị, quỷ dị đến có chút buồn cười. Kẻ điên! Phù Niệm Chi tuyệt đối là kẻ điên!
Tay cầm kiếm của Tạ Lâm Nghiễn khẽ động, ánh sáng chợt lóe, một vết máu bắn lên thật cao. Hắn vậy mà chặt đứt ngón tay của Phù Niệm Chi, chỉ để lại một bàn tay máu thịt mơ hồ, máu tươi phun ra mãnh liệt. Phù Niệm Chi nhưng vẫn cười to, hắn dường như không cảm thấy chút đau đớn nào, điên cuồng cười lớn.
"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi giết ta đi! Sao ngươi không giết ta? Ha ha ha ha ha! Sao ngươi không nỡ giết ta? Ha ha ha ha ha!"
Cảnh tượng máu tươi đầm đìa kết hợp với tiếng cười kinh khủng khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy nôn nao trong lòng. Tạ Lâm Nghiễn lật cổ tay, cắm mũi kiếm vào trong mắt phải của Phù Niệm Chi, khi rút ra thì mắt phải của hắn chỉ còn lại một lỗ thủng máu me đầm đìa, hắn vẫn còn đang cười to.
Hình ảnh vừa đẫm máu lại đáng sợ, Tạ Lâm Nghiễn cũng rất cổ quái, Sở Nghiêu Nghiêu có chút hiểu hắn, dù hắn thích tùy ý giết người, nhưng không có đam mê hành hạ người khác đến chết, phần lớn đều là một kiếm xuyên tim, dùng kiếm khí chấn vỡ tâm mạch đến chết. Hơn nữa, cí lẽ là vì hắn thường xuyên mặc bạch y nên hắn không thích bị máu bắn lên người. Nhưng lúc này đây, máu của Phù Niệm Chi bắn trên vạt áo trắng như tuyết của hắn có chút dọa người.
"Tạ Lâm Nghiễn..." Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi sợ hãi trong lòng, nàng vô thức gọi tên của hắn.
Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu nhìn nàng. Khi nhìn vào ánh mắt của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt, mắt hắn thật sự đáng sợ, có sự tức giận không thèm che giấu, trước giờ Sở Nghiêu Nghiêu chưa từng thấy hắn như vậy, nàng theo bản năng rụt về sau.
Nàng đột nhiên hiểu được, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà Tạ Lâm Nghiễn không thể giết Phù Nuệm Chi dù rất chán ghét hắn ta, cho nên hắn mới như vậy.
Tạ Lâm Nghiễn khép hờ mắt, khi mở ra lần nữa thì sát ý trong mắt hắn rút đi không ít. Hắn không hề để ý tới Phù Niệm Chi nằm trên đất điên cuồng cười to, thu kiếm lại, cúi người bế Sở Nghiêu Nghiêu lên.
Dáng vẻ hắn bây giờ kỳ thật khiến Sở Nghiêu Nghiêu có chút sợ hãi, nhưng nàng chỉ cắng thẳng chứ không đẩy Tạ Lâm Nghiễn ra.
Phù Niệm Chi ở phía sau hô to lên: "Tạ Lâm Nghiễn! Ha ha ha ha ha! Sao ngươi lại đi rồi? Sao ngươi không giết ta?? Ha ha ha ha ha!"
Tạ Lâm Nghiễn ôm Sở Nghiêu Nghiêu, quay đầu lạnh lùng nhìn Phù Niệm Chi thấm đẫm máu nằm trong góc: "Nếu ngươi muốn chết như vậy thì nói cho ta biết ngươi và Liễu Như Dịch đang làm gì?"
"Làm gì?" Phù Niệm Chi cảm thấy rất thú vị, con mắt còn dư lại kia lóe lên sự hưng phấn, nhưng không nhìn Tạ Lâm Nghiễn, mà nhìn lướt qua Sở Nghiêu Nghiêu một vòng mới nhìn sang Tạ Lâm Nghiễn: "Tới bây giờ ngươi vẫn chưa biết bọn ta đang làm gì sao? Ha ha ha ha ha cấp! Tạ Lâm Nghiễn, ngươi thua rồi! Ngươi thua rồi! Ha ha ha ha ha..."
Tạ Lâm Nghiễn bạnh cằm, tay ôm Sở Nghiêu Nghiêu cũng bất giác siết chặt. Hắn không để ý Phù Niệm Chi nữa, ôm Sở Nghiêu Nghiêu, xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
Bên ngoài tháp là biển cát mênh mông vô bờ, ngự kiếm bay hồi lâu, trong quá trình này, Tạ Lâm Nghiễn vẫn luôn mím chặt môi, thần sắc lạnh lùng, cũng không để ý tới Sở Nghiêu Nghiêu, không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không chủ động nói chuyện, nàng cũng đang tự hỏi, nàng đang tự hỏi ý của Phù Niệm Chi là gì. Dựa theo Tạ Lâm lời của Nghiễn, Phù Niệm Chi có lẽ đang lên kế hoạch gì đó với Liễu Như Dịch khiến Tạ Lâm Nghiễn vô cùng để ý. Hắn nhốt Phù Niệm Chi ở đây, cũng là vì muốn biết chuyện đó từ miệng hắn ta. Nhưng Phù Niệm Chi lại như người điên, cái gì cũng không muốn nói.
Khiến Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy kỳ lạ hơn là, khi Phù Niệm Chi nói chuyện với nàng, giọng điệu của hắn... như thể biết gì đó...
Sở Nghiêu Nghiêu trước đây từng suy đoán có lẽ hệ thống có liên quan với thiên đạo, chỉ là sau này hệ thống lại để cho nàng giúp Tạ Lâm Nghiễn cướp lấy Nguyên Thần ngọc, nàng lại có chút dao động, bây giờ biểu hiện của Phù Niệm Chi khiến nàng sinh ra hoài nghi lần nữa... Sẽ không thật sự có liên hệ gì chứ?
Nàng đang suy nghĩ miên man, Tạ Lâm Nghiễn lại đột nhiên lên tiếng: "Thật xin lỗi."
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nàng ngước mắt nhìn lại, Tạ Lâm Nghiễn vậy mà xin lỗi nàng.
Tạ Lâm Nghiễn siết chặt cánh tay, ôm nàng chặt hơn: "Xin lỗi, là ta sơ xuất, không bảo vệ được nàng."
Sở Nghiêu Nghiêu áp má trên ngực hắn, có thể nghe rõ được tiếng tim đập ổn định của hắn.
"Là ta không cẩn thận." Nàng vùi trong lòng hắn buồn rầu nói: "Khi ta thấy khôi lỗi kia không ổn mới nhận ra."
Mọi người nói thuật khôi lỗi của Tạ Lâm Nghiễn là mạnh nhất tu chân giới, sao hắn có thể tạo ra một khôi lỗi thiếu tự nhiên như vậy. Hơn nữa, nàng cũng không thể luôn dựa vào sự bảo vệ của Tạ Lâm Nghiễn, chỉ có thể trách nàng bất thận, không thể trách Tạ Lâm Nghiễn được.
Tạ Lâm Nghiễn im lặng một lúc mới hỏi: "Có bị thương không?"
Hắn hỏi đến điều này khiến Sở Nghiêu Nghiêu lập tức lo lắng, nàng vội vàng nói: "Trên lưng, không biết Phù Niệm Chi bỏ gì trên lưng ta." Tạ Lâm Nghiễn nhăn mày, hắn nhẹ giọng an ủi nàng: "Đừng sợ, sau khi trở về, ta giúp nàng xem thử."
...
Thạch tháp giam giữ Phù Niệm Chi cách cung điện của Tạ Lâm Nghiễn cũng không xa, trong chớp mắt Tạ Lâm Nghiễn đã chở nàng trở về. Trong cung điện vẫn trống rỗng, lạnh lẽo vắng lặng. Tạ Lâm Nghiễn không thả đống khôi lỗi của hắn ra cho có không khí nữa.
Sở Nghiêu Nghiêu được hắn ôm vào phòng ngủ thì đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm túc.
"Tạ Lâm Nghiễn, lần này ta đã bế quan bao lâu?"
"Sáu tháng."
Sáu tháng... Cũng chính là nửa năm, kỳ thật cũng khá lâu, nhưng ít hơn trong dự đoán không ít, ít nhất không phải ba năm rưỡi.
Tạ Lâm Nghiễn có vài phần ý cười: "Nàng mười tám."
Sở Nghiêu Nghiêu hơi sửng sốt mới gật đầu, dựa theo tuổi nguyên thân xem xét thì đúng là mười tám tuổi.
"Mười tám tuổi đã tu tới Nguyên Anh kỳ, trong vòng ngàn năm, trừ nàng ra, chỉ có một người làm được." Hắn thoáng dừng lại một chút, ý cười trong mắt nhiều hơn: "Nàng biết là ai không?"
"Không phải là chàng sao?"
Tạ Lâm Nghiễn: "..."
"Trừ chàng ra, còn có ai có thể làm được, sư phụ chàng hẳn cũng được xem là thiên tài đi, ta nhớ hắn khi mười bảy mười tám tuổi hình như chỉ mới Kim Đan kỳ. Giống thiên tài hơn hắn ngoài chàng ra không phải là Liễu Như Dịch sao... nhưng Liễu Như Dịch là người ngàn năm trước rồi."
Tạ Lâm Nghiễn: "..."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, khen hắn một câu: "Tu vi của ta cũng không phải tự mình tu luyện được, vẫn là chàng lợi hại."
"Vẫn là xem xem nàng có bị thương không đã." Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn đã ôm nàng vào phòng ngủ, đặt lên giường, hắn ngồi xuống phía sau nàng, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc.
Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu, nàng đưa tay cởi y phục khoác trên vai xuống. Y phục ban đầu đã bị xé không còn nguyên dạng, phía sau lưng lõa lồ, để lộ dây áo yếm.
Vẻ mặt Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng, hắn hít sâu một hơi, khi lên tiếng thì giọng nói lại rất ôn nhu, hắn nói: "Cởi cả bộ y phục này ra."
Sở Nghiêu Nghiêu liền đưa tay cởi thắt lưng, rất nhanh đã cởi hết.
Tạ Lâm Nghiễn đặt tay sau lưng nàng hỏi: "Vừa rồi không thoải mái ở đâu?"
"Chỉ là cảm thấy giống như có thứ gì đó bén nhọn rất nóng chui vào sau lưng ta." Sở Nghiêu Nghiêu mô tả đơn giản, nàng có chút khẩn trương.
Tạ Lâm Nghiễn không nói gì chỉ cẩn thận xem xét, bàn tay hắn hiện lên linh quang nhàn nhạt, thần thức cũng phủ kín kiểm tra từng tấc một.
Hồi lâu sau, hắn mới lấy tay ra, nói với Sở Nghiêu Nghiêu: "Không có dị thường."
"Có nghĩa là không có chuyện gì?" Sở Nghiêu Nghiêu không chắc chắn hỏi lại.
Tạ Lâm Nghiễn cau mày nói: "Ta không dám cam đoan, cần phải quan sát thêm, mấy ngày tới ta sẽ luôn ở cùng nàng."
Tay hắn vuốt ve nhẹ nhàng dọc theo lưng Sở Nghiêu Nghiêu, lòng bàn tay ấn vào xương sống, một lúc lại đặt trên hông của nàng. Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy trên lưng có chút ngứa ngáy, nàng theo bản năng rụt lại, Tạ Lâm Nghiễn liền bóp hông nàng. Hắn đang hôn dọc lưng của nàng, hôn từng tấc một theo xương sống, nghiêm túc mà thành kính.
Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy ngứa. Nàng không thoải mái xoay lại, nhỏ giọng nói: "Ngứa."
Tạ Lâm Nghiễn dừng động tác một chút, sau đó, hắn vừa cắn vừa hôn, cắn theo hoa văn. Sở Nghiêu Nghiêu nhăn mày lại, như vậy lại có chút đau, nhưng dường như ở trong phạm vi có thể chịu được, ngoài đau còn cảm giác khác thường, nàng chỉ siết chặt y phục dưới thân, không ngăn cản hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, Sở Nghiêu Nghiêu cụp mắt, chống hai tay xuống, lưng duỗi thẳng vừa có chút cứng ngắc, thỉnh thoảng lại rụt nhẹ, nàng có thể nghe được tiếng hít thở của Tạ Lâm Nghiễn, hơi thở có chút nóng.
"Nghiêu Nghiêu, rất xin lỗi..." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên ôm nàng từ phía sau, giọng hơi khàn, dường như rất khó chịu.
"Thật xin lỗi, ta xém chút đã khiến nàng bị thương..."
Sở Nghiêu Nghiêu có chút sững sờ, Tạ Lâm Nghiễn đang tự trách sao? Tạ Lâm Nghiễn cũng không có trách nhiệm bảo vệ nàng. Huống chi, người bắt nàng là Phù Niệm Chi, nếu nàng thật sự bị thương, người xin lỗi nên là Phù Niệm Chi mới đúng, chứ không phải Tạ Lâm Nghiễn. Trách cũng chỉ có thể trách bản thân nàng quá yếu
Không! Rõ ràng là Phù Niệm Chi quá mạnh! Dù gì nàng cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ! Nếu không phải bởi vì thần thức của Phù Niệm Chi quá mạnh, sao nàng có thể bị chế trụ chỉ bằng uy áp! Tạ Lâm Nghiễn bây giờ giống như đang coi nàng thành trách nhiệm của hắn.
"Chàng có thể kiên cường một chút hay không, người bị bắt là ta, người bị sờ soạng cũng là ta." Sở Nghiêu Nghiêu đầy ghét bỏ nhìn hắn: "Bây giờ thì hay rồi, còn muốn ta đi an ủi chàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.