Chương 77: Minh Hồi
Tử Quỳnh
07/01/2023
Đó là một thiếu niên, hắn mặc đạo bào trắng như tuyết. Khi áo bào đung
đưa, mơ hồ có tơ vàng lưu động, hai loại khí chất mâu thuẫn là lộng lẫy
và xuất trần đan xen trên người hắn. Mái tóc đen được cố định bằng một
cái trâm cài tóc màu vàng đỉnh đầu. Không biết hắn đã làm gì mà tóc tai
có vẻ rối bời.
Có thể nhìn ra thiếu niên bị thương rất nặng, trên y phục của hắn nhuộm đầy máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Một tay hắn cầm kiếm, dựa lưng trên thân cây miễn cưỡng chống đỡ.
Người này Sở Nghiêu Nghiêu nhận biết, y phục trên người hắn Sở Nghiêu Nghiêu cũng biết. Hắn là Liễu Như Dịch, hắn mặc môn phục của Thánh Đạo Cung. Nhưng lúc này hắn trông rất trẻ, cùng lắm mười bảy mười tám tuổi, mặt mày thanh tú, có vài phần non nớt ngây ngô.
"Tiểu đạo trưởng, ngươi không sao chứ?" Thiếu nữ nhíu mày, đại khái do lúc này Liễu Như Dịch trông quá dọa người, nàng ấy cũng không dám lại quá gần. Nàng đứng cách một đoạn, đưa mắt nhìn qua, thận trọng hỏi.
Liễu Như Dịch ngước mắt nhìn sang. Thiếu nữ cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đuôi tóc bị nước suối làm ướt nhẹp, cả người đều ẩm ướt, linh động mà quyến rũ, nhưng không phải mị tục, mà là kiểu thiếu nữ xinh đẹp lại dường như bị một cảm xúc nặng nề bao phủ. Quanh thân nàng không có chút linh khí nào, ngoài tướng mạo cực kì đẹp, chỉ là một người vô cùng bình thường.
Ánh mắt Liễu Như Dịch sáng lên trong chớp mắt, đột nhiên cả người ngã xuống "bùm" một tiếng.
Thiếu nữ hiển nhiên bị hoảng sợ, cả người nàng run lên, nhưng cũng không lùi lại. Nàng nhíu mày nhìn Liễu Như Dịch, giống như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng, nàng chậm rãi cúi xuống, khó khăn đỡ thiếu niên trên mặt đất lên.
Cảnh tượng trước mắt Sở Nghiêu Nghiêu vỡ vụn, chắp vá, như là muốn truyền đạt thông tin nào đó lại cho nàng.
Lá cây lượn vòng rồi rơi xuống đầy đất, giống như đang chuyển cảnh, nàng nhìn thấy một vùng xanh thắm, xuyên qua tầng tầng rừng trúc, có một ngôi nhà sơn dã hiện ra.
Hoàng hôn đỏ giống như lửa, thiếu niên suy yếu nhìn khá chật vật, hắn chậm rãi đẩy cửa nhà trúc đi ra. Thiếu nữ cột tay áo, ngồi xổm cạnh giếng giặt quần áo, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn. Ánh hoàng hôn dát lên bóng hình nàng một tầng ánh sáng màu vàng. Nàng chậm rãi đứng dậy, nước trên tay của nàng trượt xuống, đôi mắt nàng rất đẹp, sáng rỡ trong veo, làm lòng người muốn hướng tới, lại nhịn không muốn vấy bẩn. Một nữ tử bình thường tại sao lại có một đôi mắt thánh khiết như vậy?
Thiếu niên trố mắt một lát mới phản ứng được, trong mắt có chút ảo não, nâng tay ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Như Dịch, đa tạ cô nương cứu giúp."
Thiếu nữ lại dường như không chú ý tới thất thói của Liễu Như Dịch, khẽ nở nụ cười: "Đạo trưởng không cần khách khí như thế, gọi ta Minh Hồi là được."
Nàng nói chuyện tự nhiên, Liễu Như Dịch lại lắp bắp, bởi vì trọng thương, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, há miệng thở dốc nói: "Minh, Minh Hồi cô nương, ta không phải đạo trưởng."
Minh Hồi mờ mịt: "Nhưng ta làm công trên trấn rõ ràng nhìn thấy ngươi trừ yêu trong nhà Tôn viên ngoại."
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá ngây thơ, Liễu Như Dịch càng bối bối, hắn muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích thế nào, liền nói: "Cũng không chỉ có đạo sĩ mới có thể trừ yêu."
Mắt Minh Hồi tràn ra ý cười, gật đầu nói: "Ta biết, còn có hòa thượng nữa."
"Ta cũng không phải hòa thượng."
"Ta biết, hòa thượng đều trọc đầu, ngươi có tóc."
"Hòa thượng cũng không nhất định đều trọc đầu, ta còn từng gặp hoà thượng lấy vợ sinh con."
"Ta biết!" Thiếu nữ lại gật đầu một cái: "Đó là hoa hòa thượng."
Liễu Như Dịch giải thích không rõ được, mặt nghẹn đỏ, hắn lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi một cô nương gia, đang, đang nói gì vậy?"
"Là ngươi nhắc tới trước." Minh Hồi chớp mắt vô tội nhìn hắn.
Lúc này, một bê gái thắt bím hai bên chạy từ trong phòng ra. Trông nàng tầm năm sáu tuổi, mắt vừa tròn vừa đen, ngũ quan có năm phần tương tự Minh Hồi. Nàng vừa thấy Liễu Như Dịch, liền kéo vạt áo hắn, tò mò hỏi: "Đạo trưởng ca ca, huynh thật sự từng gặp yêu sao? Yêu trông như thế nào? Sẽ ăn con nít sao?"
"Ta không phải đạo trưởng." Liễu Như Dịch nghiêm mặt cật lực phản bác.
Tiểu cô nương mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn: "Vậy ca ca là hòa thượng sao?"
Mặt Liễu Như Dịch đỏ bừng, hắn nhìn sang Minh Hồi đứng ở một bên, nói: "Ngươi mau giải thích với con gái ngươi đi."
Thiếu nữ nghe vậy, biểu tình lại trở nên cổ quái, nàng đưa tay kéo bé gái đến bên cạnh mình, mặt đầy ghét bỏ nhìn hắn: "Đây là muội muội ta, ta nhìn giống đã thành hôn sao? Ngươi thật là kỳ quái, ba câu không thoát khỏi việc lấy vợ sinh con."
Dứt lời, nàng cúi người nói với tiểu cô nương: "Minh Thù, ca ca này là một hoa hòa thượng, muội ít nói chuyện với hắn thôi, tránh bị hắn chiếm tiện nghi."
"Ngươi!" Liễu Như Dịch nghe vậy, lại tức giận đến một câu đều cũng không nói ra được, trừng Minh Hồi: "Ta chưa từng thấy cô nương nhà nào giống như ngươi, như ngươi..."
"Như ta cái gì?" Thiếu nữ không thèm để tâm: "Không biết xấu hổ như ta sao? Ta lớn lên ở thôn dã, đương nhiên không so được với các tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ mà đạo trưởng biết."
Liễu Như Dịch nghe vậy thì sửng sốt, hắn luôn sống ở Thánh Đạo Cung, sư trưởng đối với hắn rất nghiêm khắc, nữ tử mà hắn từng tiếp xúc cũng chỉ có sư tỷ và sư muội mà thôi. Các nàng đều xuất thân từ thế gia ở tu chân giới, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chắc chắn sẽ không nói chuyện với hắn như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Như Dịch sinh ra vài phần áy náy, hắn đang muốn mở miệng xin lỗi, lại nghe Minh Thù, muội muội Minh Hồi nghi ngờ ngửa đầu hỏi Minh Hồi: "Tỷ tỷ, hoa hòa thượng có nghĩa là gì thế?"
Minh Hồi rất kiên nhẫn giải thích với nàng: "Ta cũng là nghe tiên sinh thuyết thư trong trà lâu nói, bọn họ gọi những hoà thượng để tóc, muốn cưới vợ sinh con là hoa hòa thượng."
Minh Thù tỏ vẻ "ta đã hiểu" gật đầu liên tục, quay sang gọi Liễu Như Dịch: "Hoa hòa thượng ca ca!"
Liễu Như Dịch cảm thấy mình sắp tức đến hôn mê, vừa quay đầu liền nhìn thấy Minh Hồi cười đến gập người.
Sao một nữ tử có thể cười thành như vậy? Liễu Như Dịch tức giận! Hắn phẩy tay áo, xoay người muốn rời đi.
Minh Hồi đuổi theo hắn, cười nói: "Liễu đạo trưởng đi gấp như vậy sao, ngươi còn chưa lấy kiếm đâu!"
Bước chân của Liễu Như Dịch chậm lại, cuối cùng hắn cắn răng quay đầu lại. Đối diện với đôi mắt sáng của thiếu nữ, hắn cảm thấy mất mặt, nhưng lại không thể bỏ kiếm, hắn phản bác nàng: "Ta không phải đạo trưởng!"
Minh Hồi lại chớp mắt: "Không phải đạo trưởng đều là mũi trâu sao? Ngươi bướng bỉnh như thế, nhất định là đạo trưởng!"
"Ta không phải!" Nhìn hắn tức giận không chịu được, Minh Hồi cười đến không khép miệng.
Liễu Như Dịch không nghĩ muốn trang luận nhiều cùng nàng, cứng rắn hỏi: "Kiếm của ta đâu?"
Lấy kiếm xong, hắn liền chạy lấy người!
Trong mắt thiếu nữ lại có vài phần giảo hoạt: "Liễu công tử, ta đã cứu ngươi, ngươi cứ định đi như vậy sao?"
Lúc này nàng mới không gọi hắn là "đạo trưởng" nữa, rõ ràng vừa rồi nàng cố ý trêu đùa hắn.
"Minh Hồi cô nương là muốn được báo đáp?" Liễu Như Dịch nhíu mày. Mặc dù hắn bị thương, nhưng dược liệu của phàm nhân cũng không giúp ích gì cho hắn, Minh Hồi có mang hắn về hay không cũng không ảnh hưởng lớn với hắn.
"Liễu công tử hiểu lầm rồi." Minh Hồi lắc đầu, lúc nàng nói chuyện, đôi mắt rất sáng: "Ta chỉ hy vọng Liễu công tử có thể ở cùng ăn cơm tối."
Liễu Như Dịch ngây ngẩn cả người, hắn vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng có lẽ là ánh mắt thiếu nữ quá trong trẻo, lời từ chối đến bên miệng liền dừng lại.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới không được tự nhiên mà nói: "Ta cũng không phải hoa hòa thượng."
Ý cười trong mắt Minh Hồi càng tăng lên: "Nhưng Liễu công tử nhìn lén ta tắm rửa."
Mặt Liễu Như Dịch lập tức đỏ lên: "Ta, ta không cố ý! Lúc ấy ta cũng không biết trong suối có người, hơn nữa ta cũng không thấy rõ ràng... Nếu ngươi thật sự băn khoăn, ta có thể bồi thường cho ngươi!"
"Bồi thường như thế nào, chẳng lẽ Liễu công tử định cưới ta?" Minh Hồi nhướng mày nhìn hắn.
"Việc này, việc này... Ta, ta..." Hắn lại bắt đầu lắp bắp, đỏ mặt nói không thành câu.
Minh Hồi cười rộ lên: "Chỉ là đùa với Liễu công tử một chút, ngươi không cần để ở trong lòng."
Trong núi tối rất nhanh, trong khói bếp lượn lờ, đảo mắt đã chìm vào hoàng hôn. Sau bữa tối, Liễu Như Dịch đứng sau lưng Minh Hồi, nhíu mày nhìn nàng dùng nước giếng rửa chén, chủ động lên tiếng hỏi: "Minh Hồi cô nương cần ta giúp không?"
Minh Hồi lắc đầu: "Liễu công tử vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng, ngươi nhúng tay vào trái lại còn gây thêm phiền toái cho ta."
Liễu Như Dịch: "..."
Hắn trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi làm công trên trấn là làm cái gì?"
Minh Hồi dừng động tác một lát, trong mắt có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh bị nàng che giấu, nàng cười nói: "Chẳng qua là một loại tú nương, không đáng nhắc tới."
* Tú nương là các cô gái làm nghề thêu thùa
Liễu Như Dịch dường như cảm thấy có chút kỳ quái: "Làm tú nương sao có thể nhìn thấy ta trừ yêu ở nhà Tôn viên ngoại..."
"Chỉ là trùng hợp mà thôi." Nàng nói không rõ nghĩa, dường như cũng không định nói tỉ mỉ.
Lúc này, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Trong nháy mắt, cửa bị phá ra "ầm" một tiếng, một đoàn người giơ đuốc tràn vào sân. Ước chừng có sáu bảy người, đều là đại hán cao lớn thô kệch, nhìn rất hung ác.
Minh Hồi lập tức đứng dậy, khẩn trương nhìn bọn họ.
Đại hán cầm đầu vừa thấy Minh Hồi liền vừa lòng khẽ gật đầu, cười nói: "Minh Hồi cô nương, dang tiếng của ngươi ở trên trấn cũng không nhỏ, hẳn là kiếm được không ít tiền, tiền phụ thân ngươi nợ hôm nay cũng nên trả lại."
Mặt Minh Hồi lập tức tái đi, nàng rõ ràng có chút khẩn trương, gượng cười nói: "Các vị có thể thư thả thêm mấy ngày không? Nương ta cần tiền để uống thuốc, ta có hơi kẹt, mấy ngày nữa ta nhất định tự mình đưa tiền tới."
Đại hán cũng cười lên, nhưng cười cực kỳ bất thiện: "Minh Hồi cô nương, không phải bọn ta cố ý làm khó ngươi, là lão gia hạ lệnh, nếu hôm nay không thể thu được tiền, mấy người chúng ta cũng sẽ bị phạt."
Dứt lời, hắn quay đầu ra lệnh cho mấy tên thủ hạ ở sau lưng: "Đi, soát người!"
Bọn họ tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới Liễu Như Dịch đứng ở một bên, không chút kiêng nể. Sau khi thủ hạ nghe lệnh liền hùng hổ đi đến chỗ Minh Hồi. Thiếu nữ lùi về sau một bước, sắc mặt càng tái hơn.
Ánh mắt Liễu Như Dịch nghiêm lại, hắn bước lên một bước, vừa phất tay áo, những người kia liền hét to bay ra ngoài, rơi nặng nề cách đó không xa.
Đại hán giật mình, quát lớn với Liễu Như Dịch: "Ngươi là người phương nào? Dám ra tay với bọn ta! Cũng không sợ lão gia nhà ta tìm ngươi xử lý?!"
Liễu Như Dịch cười lạnh một tiếng: "Dám hỏi lão gia trong miệng ngươi ai?"
"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi đến từ nơi nào? Ngay cả lão gia nhà ta, Tôn viên ngoại cũng chưa từng nghe nói sao?!"
"Tôn viên ngoại?" Liễu Như Dịch nghe xong, ý lạnh trong mắt càng sâu: "Thật không khéo, không lâu trước đây ta mới ở nhà Tôn viên ngoại cùng hắn nâng cốc chúc mừng, cũng không biết Tôn viên ngoại lại kiêu ngạo ương ngạnh như thế này, xem ra hắn bị hoạ lang yêu còn chưa đủ!"
Đại hán nghe thấy lời này, vốn định mắng vài câu, lại nhịn không được cảm thấy có vài phần kỳ quái. Hắn quan sát Liễu Như Dịch từ trên xuống dưới một phen, bởi vì trời tối nên vừa rồi hắn không nhìn rõ, bây giờ nhìn kỹ lại, sắc mặt của hắn nháy mắt liền thay đổi: "Ngươi, ngươi là Liễu tiên sư!"
"Cút về nói cho Tôn viên ngoại! Nếu ngày sau nhà hắn lại bị yêu quấy rối, Thánh Đạo Cung sẽ không ra tay nữa!"
Đại hán từ xa nhìn thấy tiên sư làm phép trừ yêu ở nhà Tôn viên ngoại, đâu còn dám giằng co với Liễu Như Dịch, hắn kéo mấy thủ hạ bị đánh bay của mình, chạy tè ra quần.
Sau khi bọn họ đi, Liễu Như Dịch mới chậm rãi quay đầu, nhíu mày nhìn Minh Hồi.
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của hắn, nàng nhanh chóng giải thích: "Cha ta đánh bạc, sau khi nợ rất nhiều thì chạy mất, nương ta bệnh nặng, ngày nào cũng cần uống thuốc, muội muội tuổi còn nhỏ..."
"Cho nên một mình ngươi gánh vác cả gia đình?" Liễu Như Dịch hỏi.
Minh Hồi nhẹ nhàng gật đầu một cái, thần sắc có chút phức tạp.
Liễu Như Dịch nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng thở dài, lấy một cái hà bao từ trong lòng nhét vào trong tay nàng: "Số tiền này ngươi cầm đi, coi như là ta báo đáp ân cứu mạng."
Minh Hồi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn hà bao căng phồng trong tay. Từ sức nặng có thể cảm nhận được bên trong có rất nhiều bạc vụn. Hà bao màu xanh nhạt, phía trên thêu tơ vàng, bởi vì nằm trong ngực hắn đã lâu, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, cùng với một hương trúc rất thanh đạm.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Liễu Như Dịch, cuối cùng chậm rãi nắm chặt hà bao, không từ chối. Nàng thật sự rất cần số tiền kia.
"Hay là như vậy đi, mấy ngày tới ta ở lại chỗ ngươi dưỡng thương, sẽ không để người ta bắt nạt ngươi." Liễu Như Dịch nói như vậy.
Minh Hồi ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói: "Cách vài ngày ta sẽ đi lên trấn làm công, Tôn viên ngoại chỉ cần thấy ta về là biết trên người ta mang theo tiền công, mới chọn ngày tới nhà của ta náo loạn."
Liễu Như Dịch gật đầu: "Cũng tốt, mấy ngày nữa ta cũng phải đi lên trấn, đúng lúc có thể đưa ngươi đi."
Minh Hồi nắm chặt hà bao vừa nhận trong tay, nàng mím môi như thể đang giãy giụa, đột nhiên, nàng cúi đầu nói với Liễu Như Dịch: "Liễu công tử, thật xin lỗi!"
"Ngươi xin lỗi làm gì? Chỉ là tiện tay mà thôi đi, không hề vướng bận."
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt thiếu nữ đong đầy nước mắt: "Liễu công tử, kỳ thật ta cứu ngươi về nhà, giữ ngươi lại ăn cơm đều là có mục đích. Ta biết đêm nay người của Tôn viên ngoại sẽ đến gây chuyện, cho nên mới kéo ngươi làm lá chắn, ta... Mục đích không đơn thuần, cô phụ lòng tốt của ngươi."
Liễu Như Dịch nghe vậy ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, hắn cười vỗ vai Minh Hồi nói: "Một người lo cho cả nhà, lại là nữ tử, thông minh chút là phải. Ta cũng tự nguyện, cho nên ngươi không cần tự trách."
Nước mắt Minh Hồi lại rơi nhiều hơn, nàng rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Liễu công tử, ngươi thật sự là người tốt, là người tốt nhất trong số các nam tử ta đã gặp."
Vùng núi thôn dã, khói bếp bao phủ, thiếu niên vốn thanh lãnh cũng dính vài phần khói lửa. Ánh mắt của hắn vô thức nhìn theo thiếu nữ. Minh Hồi không giống với các nữ tử hắn từng gặp, nàng yếu ớt nhưng cũng cứng cỏi, không tri thư đạt lễ, nhưng lại đối xử với mọi người chân thành ôn nhu. Tình cảm của thiếu niên nhiệt liệt thiêu đốt, giống chí hoả chân thật nhất.
...
Hình ảnh lại biến hóa, Sở Nghiêu Nghiêu thấy được ngã tư đường náo nhiệt, thiếu niên một tay cầm kiếm, một kiếm chém nát bóng đen, kéo tới những tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Liễu tiên sư, hôm nay trừ yêu thành công, chi bằng chúng ta cùng đến Vân Hương Lầu chúc mừng đi!" Có ai đó nói như vậy.
Liễu Như Dịch đang muốn từ chối, liền nghe có một người bên cạnh phụ họa: "Đúng rồi, đến Vân Hương lầu, Minh Hồi cô nương của Vân Hương lầu vòng eo tinh tế, vừa thon thả vừa xinh đẹp, khiến ta nhớ thật lâu!"
Lời từ chối đến bên miệng lại dừng lại, vẻ mặt Liễu Như Dịch khác thường: "Ngươi nói tên là gì?" Hắn hỏi.
Người kia cười to "ha ha": "Minh Hồi cô nương! Đó chính là đầu bài của Vân Hương Lầu, tiên sư theo chúng ta đến đó là có thể nhìn thấy!"
Hoàng hôn buông xuống, trong không khí đầy mùi son phấn, các thiếu nữ đều mặc y phục mỏng manh lộ liễu, hoặc khoe vòng eo, hoặc ngâm xướng tiểu khúc, người nào cũng quyến rũ động lòng người.
Thần thức của tu chân giới vô cùng cường đại, nơi này lại chỉ là một trấn nhỏ của phàm nhân, Liễu Như Dịch thả thần thức ra ngoài, thu hết thảy vào mắt. Hắn điểm mũi chân, nhán lúc không có ai chú ý nhảy vài bước liền lộn vòng vào tầng hai Vân Hương Lầu. Hắn đi dọc hành lang thẳng đến phòng cuối, còn chưa đi tới cửa, hắn đã nghe được âm thanh kịch liệt trong phòng. Trong nháy mắt, cả người hắn như bị sét đánh, đứng bất động tại chỗ.
Trong phòng truyền đến lời ô uế của nam nhân cùng với tiếng như khóc, như rên của thiếu nữ. Hắn bước từng bước đến gần, xuyên qua khe cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh quấn lấy nhau ở trên giường. Hắn đứng đó thật lâu, nhìn nàng chủ động hùa theo lấy lòng, vẫn ôn nhu tốt đẹp, nhưng cũng dơ bẩn xấu xí.
Không biết qua bao lâu, cửa mới bị đẩy ra, nam nhân trong phòng nhìn thấy Liễu Như Dịch thì sửng sốt: "Không phải Liễu tiên sư nói không đến sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Thiếu nữ trong phòng nghe thấy tiếng nói cũng đi ra hỏi: "Gia là gặp người quen sao..."
Lời còn chưa dứt, nàng liền đối diện với ánh mắt Liễu Như Dịch, nụ cười trên mặt liền cứng lại.
Thiếu nữ chính là Minh Hồi.
Nam nhân lại dường như không chú ý đến, hắn ôm chầm Minh Hồi, kéo nàng vào trong lòng, cười nói với Liễu Như Dịch: "Liễu tiên sư thích cô nương thế nào cứ việc lựa chọn, đừng khách khí."
Liễu Như Dịch không nói chuyện, hắn nhìn cái tay nam nhân choàng qua eo thiếu nữ, ánh mắt tối tăm đáng sợ. Đột nhiên, hắn đấm mạng một quyền trên mặt nam ngân, lại đá hắn ngã lăn xuống đất, "keng" một tiếng rút kiếm ra, trông như muốn chém xuống.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, nam nhân thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã đụng đầu vào tường.
Minh Hồi xông lên ôm eo Liễu Như Dịch: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta cũng không chỉ tiếp một khách là hắn, ngươi muốn giết sạch tất cả mọi người sao?"
Liễu Như Dịch quay đầu, hung tợn trừng Minh Hồi, hắn đột nhiên thu kiếm, ôm lấy Minh Hồi, đạp lên kiếm, mang nàng bay ra ngoài.
Thiếu nữ hét lên một tiếng, muốn thoát khỏi lòng hắn, Liễu Như Dịch lại ôm nàng thật chặc, vây nàng ở trong lòng.
Hồi lâu sau, thiếu nữ cũng dừng giãy giụa, vùi ở trong ngực hắn khóc sụt sùi.
Hắn mím chặt môi, sau một lúc lâu mới hỏi: "Đây chính là làm công ở trên trấn như lời nàng nói sao?"
"Việc nàng đang làm, nương và muội muội của nàng biết sao?"
"Vì sao muốn làm bẩn chính mình?" Hắn chất vấn nàng từng câu một, đến cuối cùng, giọng cũng khàn khàn.
"Ngươi hỏi cái này thì có ích gì?" Minh Hồi hỏi.
Liễu Như Dịch trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Ít nhất nàng cũng nói cho ta biết, không phải nàng tự nguyện."
Nước mắt từ khóe mắt nàng trượt xuống, Minh Hồi nở nụ cười: "Loại chuyện này, có mấy người sẽ tự nguyện, nhưng nếu ta không cam tâm tình nguyện thì có thể làm gì?"
"Liễu Như Dịch, ta và ngươi bất đồng. Nếu ta không gắng gượng, muội muội của ta, mẫu thân của ta phải làm sao đây?"
"Ta không giống thần tiên các ngươi, không ăn nhân gian khói lửa, không hiểu nhân gian khó khăn."
Minh Hồi đẩy hắn: "Liễu Như Dịch, ngươi thả ta xuống."
"Nàng vốn có thể làm việc khác!" Tay hắn lại siết chặt hơn.
"Ngươi nói thật nhẹ nhàng, lúc cha ta rời đi, ta mười bốn tuổi, nương bệnh nặng ngã xuống, nhà ta thiếu nợ rất nhiều. Ta lên trấn làm công, bọn họ, bọn họ liền cưỡng ép ta, đưa ta đến giường của nam nhân. Ngươi bảo ta làm việc khác như thế nào... Không làm sẽ không thể trả nợ! Đến lúc đó, bọn họ sẽ bán muội muội ta vào kỹ viện!"
Nàng nghẹn ngào, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Liễu Như Dịch: "Các ngươi cảm thấy ta dơ bẩn, nhưng ta cũng dựa vào chính ta cố gắng bảo vệ người nhà của ta, ta không thua kém ai!"
Liễu Như Dịch sững sờ: "Nàng nói nàng, nàng mười bốn tuổi đã....."
"Đúng vậy" nàng cười, nước mắt lại từng giọt lăn từ khóe mắt xuống: "Đã bốn năm, năm nay ta mười tám."
Liễu Như Dịch cắn môi, thần sắc có vài phần phức tạp, hắn đột nhiên nói: "Về sau không cần đi nữa, từ giờ ta bảo vệ nàng và người nhà của nàng."
Minh Hồi ngẩn ra, lập tức cười tự giễu: "Một nam nhân nói với một nữ nhân muốn bảo vệ nàng, ngoài cưới nàng, phải làm thế nào chân chính bảo vệ nàng? Liễu Như Dịch, ngươi muốn cưới ta sao?... Cưới kỹ nữ ngủ với vạn người như ta?"
Hắn nhìn nàng chằm chằm, tiếng nói khàn khàn: "Minh Hồi, ta nguyện ý cưới của nàng."
Thiếu nữ đỏ mắt: "Coi như ngươi nguyện ý, coi như ngươi không thèm để ý, vậy cha mẹ ngươi, bằng hữu ngươi thì sao?"
Minh Hồi nhỏ giọng hỏi: "Liễu Như Dịch, trước kia cũng có người từng nói muốn cưới ta, nhưng kết quả là, bọn họ đều chê ta dơ bẩn."
Liễu Như Dịch cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt kiên định: "Nàng không cần lo lắng, sư môn của ta không giống như nàng tưởng tượng. Ta là đệ tử Thánh Đạo Cung, sư thừa là Toái Nguyệt tán nhân, sư trưởng của ta cũng không phải người thế tục, cũng sẽ không đối đãi thế nhân bằng ánh mắt thế tục, bọn họ sẽ tiếp nhận nàng."
Minh Hồi nhìn vào mắt của hắn, rồi lại nghiêng đầu né tránh: "Liễu công tử, ngươi cảm thấy thích ta, chẳng qua là vì ngươi vẫn chưa tiếp xúc nhiều nữ tử, cũng chưa tiếp xúc với nữ tử nào không biết xấu hổ như ta. Ta tùy ý trêu chọc ngươi vài câu, ngươi đã mặt đỏ tim đập dồn dập, như vậy không gọi là thích, ngươi sẽ hối hận."
"Hơn nữa, lần đầu tiên ta nhìn thấy người có thể bay trên trời giống như ngươi, giữa chúng ta chênh lệch quá xa, ngươi không nên thích kỹ nữ như ta."
Liễu Như Dịch lắc đầu: "Minh Hồi, nàng rất tốt, đừng nói như vậy." Hắn nói rất nhẹ, khẽ khẩn cầu: "Nàng có thể thử tin tưởng ta, gả cho ta, sẽ không lỗ, ta có thể bảo vệ nàng."
Có thể nhìn ra thiếu niên bị thương rất nặng, trên y phục của hắn nhuộm đầy máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Một tay hắn cầm kiếm, dựa lưng trên thân cây miễn cưỡng chống đỡ.
Người này Sở Nghiêu Nghiêu nhận biết, y phục trên người hắn Sở Nghiêu Nghiêu cũng biết. Hắn là Liễu Như Dịch, hắn mặc môn phục của Thánh Đạo Cung. Nhưng lúc này hắn trông rất trẻ, cùng lắm mười bảy mười tám tuổi, mặt mày thanh tú, có vài phần non nớt ngây ngô.
"Tiểu đạo trưởng, ngươi không sao chứ?" Thiếu nữ nhíu mày, đại khái do lúc này Liễu Như Dịch trông quá dọa người, nàng ấy cũng không dám lại quá gần. Nàng đứng cách một đoạn, đưa mắt nhìn qua, thận trọng hỏi.
Liễu Như Dịch ngước mắt nhìn sang. Thiếu nữ cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đuôi tóc bị nước suối làm ướt nhẹp, cả người đều ẩm ướt, linh động mà quyến rũ, nhưng không phải mị tục, mà là kiểu thiếu nữ xinh đẹp lại dường như bị một cảm xúc nặng nề bao phủ. Quanh thân nàng không có chút linh khí nào, ngoài tướng mạo cực kì đẹp, chỉ là một người vô cùng bình thường.
Ánh mắt Liễu Như Dịch sáng lên trong chớp mắt, đột nhiên cả người ngã xuống "bùm" một tiếng.
Thiếu nữ hiển nhiên bị hoảng sợ, cả người nàng run lên, nhưng cũng không lùi lại. Nàng nhíu mày nhìn Liễu Như Dịch, giống như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng, nàng chậm rãi cúi xuống, khó khăn đỡ thiếu niên trên mặt đất lên.
Cảnh tượng trước mắt Sở Nghiêu Nghiêu vỡ vụn, chắp vá, như là muốn truyền đạt thông tin nào đó lại cho nàng.
Lá cây lượn vòng rồi rơi xuống đầy đất, giống như đang chuyển cảnh, nàng nhìn thấy một vùng xanh thắm, xuyên qua tầng tầng rừng trúc, có một ngôi nhà sơn dã hiện ra.
Hoàng hôn đỏ giống như lửa, thiếu niên suy yếu nhìn khá chật vật, hắn chậm rãi đẩy cửa nhà trúc đi ra. Thiếu nữ cột tay áo, ngồi xổm cạnh giếng giặt quần áo, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn. Ánh hoàng hôn dát lên bóng hình nàng một tầng ánh sáng màu vàng. Nàng chậm rãi đứng dậy, nước trên tay của nàng trượt xuống, đôi mắt nàng rất đẹp, sáng rỡ trong veo, làm lòng người muốn hướng tới, lại nhịn không muốn vấy bẩn. Một nữ tử bình thường tại sao lại có một đôi mắt thánh khiết như vậy?
Thiếu niên trố mắt một lát mới phản ứng được, trong mắt có chút ảo não, nâng tay ôm quyền nói: "Tại hạ Liễu Như Dịch, đa tạ cô nương cứu giúp."
Thiếu nữ lại dường như không chú ý tới thất thói của Liễu Như Dịch, khẽ nở nụ cười: "Đạo trưởng không cần khách khí như thế, gọi ta Minh Hồi là được."
Nàng nói chuyện tự nhiên, Liễu Như Dịch lại lắp bắp, bởi vì trọng thương, sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, há miệng thở dốc nói: "Minh, Minh Hồi cô nương, ta không phải đạo trưởng."
Minh Hồi mờ mịt: "Nhưng ta làm công trên trấn rõ ràng nhìn thấy ngươi trừ yêu trong nhà Tôn viên ngoại."
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá ngây thơ, Liễu Như Dịch càng bối bối, hắn muốn giải thích nhưng không biết nên giải thích thế nào, liền nói: "Cũng không chỉ có đạo sĩ mới có thể trừ yêu."
Mắt Minh Hồi tràn ra ý cười, gật đầu nói: "Ta biết, còn có hòa thượng nữa."
"Ta cũng không phải hòa thượng."
"Ta biết, hòa thượng đều trọc đầu, ngươi có tóc."
"Hòa thượng cũng không nhất định đều trọc đầu, ta còn từng gặp hoà thượng lấy vợ sinh con."
"Ta biết!" Thiếu nữ lại gật đầu một cái: "Đó là hoa hòa thượng."
Liễu Như Dịch giải thích không rõ được, mặt nghẹn đỏ, hắn lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi một cô nương gia, đang, đang nói gì vậy?"
"Là ngươi nhắc tới trước." Minh Hồi chớp mắt vô tội nhìn hắn.
Lúc này, một bê gái thắt bím hai bên chạy từ trong phòng ra. Trông nàng tầm năm sáu tuổi, mắt vừa tròn vừa đen, ngũ quan có năm phần tương tự Minh Hồi. Nàng vừa thấy Liễu Như Dịch, liền kéo vạt áo hắn, tò mò hỏi: "Đạo trưởng ca ca, huynh thật sự từng gặp yêu sao? Yêu trông như thế nào? Sẽ ăn con nít sao?"
"Ta không phải đạo trưởng." Liễu Như Dịch nghiêm mặt cật lực phản bác.
Tiểu cô nương mặt đầy nghi ngờ nhìn hắn: "Vậy ca ca là hòa thượng sao?"
Mặt Liễu Như Dịch đỏ bừng, hắn nhìn sang Minh Hồi đứng ở một bên, nói: "Ngươi mau giải thích với con gái ngươi đi."
Thiếu nữ nghe vậy, biểu tình lại trở nên cổ quái, nàng đưa tay kéo bé gái đến bên cạnh mình, mặt đầy ghét bỏ nhìn hắn: "Đây là muội muội ta, ta nhìn giống đã thành hôn sao? Ngươi thật là kỳ quái, ba câu không thoát khỏi việc lấy vợ sinh con."
Dứt lời, nàng cúi người nói với tiểu cô nương: "Minh Thù, ca ca này là một hoa hòa thượng, muội ít nói chuyện với hắn thôi, tránh bị hắn chiếm tiện nghi."
"Ngươi!" Liễu Như Dịch nghe vậy, lại tức giận đến một câu đều cũng không nói ra được, trừng Minh Hồi: "Ta chưa từng thấy cô nương nhà nào giống như ngươi, như ngươi..."
"Như ta cái gì?" Thiếu nữ không thèm để tâm: "Không biết xấu hổ như ta sao? Ta lớn lên ở thôn dã, đương nhiên không so được với các tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ mà đạo trưởng biết."
Liễu Như Dịch nghe vậy thì sửng sốt, hắn luôn sống ở Thánh Đạo Cung, sư trưởng đối với hắn rất nghiêm khắc, nữ tử mà hắn từng tiếp xúc cũng chỉ có sư tỷ và sư muội mà thôi. Các nàng đều xuất thân từ thế gia ở tu chân giới, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chắc chắn sẽ không nói chuyện với hắn như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Như Dịch sinh ra vài phần áy náy, hắn đang muốn mở miệng xin lỗi, lại nghe Minh Thù, muội muội Minh Hồi nghi ngờ ngửa đầu hỏi Minh Hồi: "Tỷ tỷ, hoa hòa thượng có nghĩa là gì thế?"
Minh Hồi rất kiên nhẫn giải thích với nàng: "Ta cũng là nghe tiên sinh thuyết thư trong trà lâu nói, bọn họ gọi những hoà thượng để tóc, muốn cưới vợ sinh con là hoa hòa thượng."
Minh Thù tỏ vẻ "ta đã hiểu" gật đầu liên tục, quay sang gọi Liễu Như Dịch: "Hoa hòa thượng ca ca!"
Liễu Như Dịch cảm thấy mình sắp tức đến hôn mê, vừa quay đầu liền nhìn thấy Minh Hồi cười đến gập người.
Sao một nữ tử có thể cười thành như vậy? Liễu Như Dịch tức giận! Hắn phẩy tay áo, xoay người muốn rời đi.
Minh Hồi đuổi theo hắn, cười nói: "Liễu đạo trưởng đi gấp như vậy sao, ngươi còn chưa lấy kiếm đâu!"
Bước chân của Liễu Như Dịch chậm lại, cuối cùng hắn cắn răng quay đầu lại. Đối diện với đôi mắt sáng của thiếu nữ, hắn cảm thấy mất mặt, nhưng lại không thể bỏ kiếm, hắn phản bác nàng: "Ta không phải đạo trưởng!"
Minh Hồi lại chớp mắt: "Không phải đạo trưởng đều là mũi trâu sao? Ngươi bướng bỉnh như thế, nhất định là đạo trưởng!"
"Ta không phải!" Nhìn hắn tức giận không chịu được, Minh Hồi cười đến không khép miệng.
Liễu Như Dịch không nghĩ muốn trang luận nhiều cùng nàng, cứng rắn hỏi: "Kiếm của ta đâu?"
Lấy kiếm xong, hắn liền chạy lấy người!
Trong mắt thiếu nữ lại có vài phần giảo hoạt: "Liễu công tử, ta đã cứu ngươi, ngươi cứ định đi như vậy sao?"
Lúc này nàng mới không gọi hắn là "đạo trưởng" nữa, rõ ràng vừa rồi nàng cố ý trêu đùa hắn.
"Minh Hồi cô nương là muốn được báo đáp?" Liễu Như Dịch nhíu mày. Mặc dù hắn bị thương, nhưng dược liệu của phàm nhân cũng không giúp ích gì cho hắn, Minh Hồi có mang hắn về hay không cũng không ảnh hưởng lớn với hắn.
"Liễu công tử hiểu lầm rồi." Minh Hồi lắc đầu, lúc nàng nói chuyện, đôi mắt rất sáng: "Ta chỉ hy vọng Liễu công tử có thể ở cùng ăn cơm tối."
Liễu Như Dịch ngây ngẩn cả người, hắn vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng có lẽ là ánh mắt thiếu nữ quá trong trẻo, lời từ chối đến bên miệng liền dừng lại.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới không được tự nhiên mà nói: "Ta cũng không phải hoa hòa thượng."
Ý cười trong mắt Minh Hồi càng tăng lên: "Nhưng Liễu công tử nhìn lén ta tắm rửa."
Mặt Liễu Như Dịch lập tức đỏ lên: "Ta, ta không cố ý! Lúc ấy ta cũng không biết trong suối có người, hơn nữa ta cũng không thấy rõ ràng... Nếu ngươi thật sự băn khoăn, ta có thể bồi thường cho ngươi!"
"Bồi thường như thế nào, chẳng lẽ Liễu công tử định cưới ta?" Minh Hồi nhướng mày nhìn hắn.
"Việc này, việc này... Ta, ta..." Hắn lại bắt đầu lắp bắp, đỏ mặt nói không thành câu.
Minh Hồi cười rộ lên: "Chỉ là đùa với Liễu công tử một chút, ngươi không cần để ở trong lòng."
Trong núi tối rất nhanh, trong khói bếp lượn lờ, đảo mắt đã chìm vào hoàng hôn. Sau bữa tối, Liễu Như Dịch đứng sau lưng Minh Hồi, nhíu mày nhìn nàng dùng nước giếng rửa chén, chủ động lên tiếng hỏi: "Minh Hồi cô nương cần ta giúp không?"
Minh Hồi lắc đầu: "Liễu công tử vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng, ngươi nhúng tay vào trái lại còn gây thêm phiền toái cho ta."
Liễu Như Dịch: "..."
Hắn trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi làm công trên trấn là làm cái gì?"
Minh Hồi dừng động tác một lát, trong mắt có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh bị nàng che giấu, nàng cười nói: "Chẳng qua là một loại tú nương, không đáng nhắc tới."
* Tú nương là các cô gái làm nghề thêu thùa
Liễu Như Dịch dường như cảm thấy có chút kỳ quái: "Làm tú nương sao có thể nhìn thấy ta trừ yêu ở nhà Tôn viên ngoại..."
"Chỉ là trùng hợp mà thôi." Nàng nói không rõ nghĩa, dường như cũng không định nói tỉ mỉ.
Lúc này, bên ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ồn ào. Trong nháy mắt, cửa bị phá ra "ầm" một tiếng, một đoàn người giơ đuốc tràn vào sân. Ước chừng có sáu bảy người, đều là đại hán cao lớn thô kệch, nhìn rất hung ác.
Minh Hồi lập tức đứng dậy, khẩn trương nhìn bọn họ.
Đại hán cầm đầu vừa thấy Minh Hồi liền vừa lòng khẽ gật đầu, cười nói: "Minh Hồi cô nương, dang tiếng của ngươi ở trên trấn cũng không nhỏ, hẳn là kiếm được không ít tiền, tiền phụ thân ngươi nợ hôm nay cũng nên trả lại."
Mặt Minh Hồi lập tức tái đi, nàng rõ ràng có chút khẩn trương, gượng cười nói: "Các vị có thể thư thả thêm mấy ngày không? Nương ta cần tiền để uống thuốc, ta có hơi kẹt, mấy ngày nữa ta nhất định tự mình đưa tiền tới."
Đại hán cũng cười lên, nhưng cười cực kỳ bất thiện: "Minh Hồi cô nương, không phải bọn ta cố ý làm khó ngươi, là lão gia hạ lệnh, nếu hôm nay không thể thu được tiền, mấy người chúng ta cũng sẽ bị phạt."
Dứt lời, hắn quay đầu ra lệnh cho mấy tên thủ hạ ở sau lưng: "Đi, soát người!"
Bọn họ tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới Liễu Như Dịch đứng ở một bên, không chút kiêng nể. Sau khi thủ hạ nghe lệnh liền hùng hổ đi đến chỗ Minh Hồi. Thiếu nữ lùi về sau một bước, sắc mặt càng tái hơn.
Ánh mắt Liễu Như Dịch nghiêm lại, hắn bước lên một bước, vừa phất tay áo, những người kia liền hét to bay ra ngoài, rơi nặng nề cách đó không xa.
Đại hán giật mình, quát lớn với Liễu Như Dịch: "Ngươi là người phương nào? Dám ra tay với bọn ta! Cũng không sợ lão gia nhà ta tìm ngươi xử lý?!"
Liễu Như Dịch cười lạnh một tiếng: "Dám hỏi lão gia trong miệng ngươi ai?"
"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi đến từ nơi nào? Ngay cả lão gia nhà ta, Tôn viên ngoại cũng chưa từng nghe nói sao?!"
"Tôn viên ngoại?" Liễu Như Dịch nghe xong, ý lạnh trong mắt càng sâu: "Thật không khéo, không lâu trước đây ta mới ở nhà Tôn viên ngoại cùng hắn nâng cốc chúc mừng, cũng không biết Tôn viên ngoại lại kiêu ngạo ương ngạnh như thế này, xem ra hắn bị hoạ lang yêu còn chưa đủ!"
Đại hán nghe thấy lời này, vốn định mắng vài câu, lại nhịn không được cảm thấy có vài phần kỳ quái. Hắn quan sát Liễu Như Dịch từ trên xuống dưới một phen, bởi vì trời tối nên vừa rồi hắn không nhìn rõ, bây giờ nhìn kỹ lại, sắc mặt của hắn nháy mắt liền thay đổi: "Ngươi, ngươi là Liễu tiên sư!"
"Cút về nói cho Tôn viên ngoại! Nếu ngày sau nhà hắn lại bị yêu quấy rối, Thánh Đạo Cung sẽ không ra tay nữa!"
Đại hán từ xa nhìn thấy tiên sư làm phép trừ yêu ở nhà Tôn viên ngoại, đâu còn dám giằng co với Liễu Như Dịch, hắn kéo mấy thủ hạ bị đánh bay của mình, chạy tè ra quần.
Sau khi bọn họ đi, Liễu Như Dịch mới chậm rãi quay đầu, nhíu mày nhìn Minh Hồi.
Thiếu nữ né tránh ánh mắt của hắn, nàng nhanh chóng giải thích: "Cha ta đánh bạc, sau khi nợ rất nhiều thì chạy mất, nương ta bệnh nặng, ngày nào cũng cần uống thuốc, muội muội tuổi còn nhỏ..."
"Cho nên một mình ngươi gánh vác cả gia đình?" Liễu Như Dịch hỏi.
Minh Hồi nhẹ nhàng gật đầu một cái, thần sắc có chút phức tạp.
Liễu Như Dịch nhìn nàng trong chốc lát, cuối cùng thở dài, lấy một cái hà bao từ trong lòng nhét vào trong tay nàng: "Số tiền này ngươi cầm đi, coi như là ta báo đáp ân cứu mạng."
Minh Hồi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn hà bao căng phồng trong tay. Từ sức nặng có thể cảm nhận được bên trong có rất nhiều bạc vụn. Hà bao màu xanh nhạt, phía trên thêu tơ vàng, bởi vì nằm trong ngực hắn đã lâu, còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, cùng với một hương trúc rất thanh đạm.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Liễu Như Dịch, cuối cùng chậm rãi nắm chặt hà bao, không từ chối. Nàng thật sự rất cần số tiền kia.
"Hay là như vậy đi, mấy ngày tới ta ở lại chỗ ngươi dưỡng thương, sẽ không để người ta bắt nạt ngươi." Liễu Như Dịch nói như vậy.
Minh Hồi ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói: "Cách vài ngày ta sẽ đi lên trấn làm công, Tôn viên ngoại chỉ cần thấy ta về là biết trên người ta mang theo tiền công, mới chọn ngày tới nhà của ta náo loạn."
Liễu Như Dịch gật đầu: "Cũng tốt, mấy ngày nữa ta cũng phải đi lên trấn, đúng lúc có thể đưa ngươi đi."
Minh Hồi nắm chặt hà bao vừa nhận trong tay, nàng mím môi như thể đang giãy giụa, đột nhiên, nàng cúi đầu nói với Liễu Như Dịch: "Liễu công tử, thật xin lỗi!"
"Ngươi xin lỗi làm gì? Chỉ là tiện tay mà thôi đi, không hề vướng bận."
Lúc ngẩng đầu lên, trong mắt thiếu nữ đong đầy nước mắt: "Liễu công tử, kỳ thật ta cứu ngươi về nhà, giữ ngươi lại ăn cơm đều là có mục đích. Ta biết đêm nay người của Tôn viên ngoại sẽ đến gây chuyện, cho nên mới kéo ngươi làm lá chắn, ta... Mục đích không đơn thuần, cô phụ lòng tốt của ngươi."
Liễu Như Dịch nghe vậy ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, hắn cười vỗ vai Minh Hồi nói: "Một người lo cho cả nhà, lại là nữ tử, thông minh chút là phải. Ta cũng tự nguyện, cho nên ngươi không cần tự trách."
Nước mắt Minh Hồi lại rơi nhiều hơn, nàng rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Liễu công tử, ngươi thật sự là người tốt, là người tốt nhất trong số các nam tử ta đã gặp."
Vùng núi thôn dã, khói bếp bao phủ, thiếu niên vốn thanh lãnh cũng dính vài phần khói lửa. Ánh mắt của hắn vô thức nhìn theo thiếu nữ. Minh Hồi không giống với các nữ tử hắn từng gặp, nàng yếu ớt nhưng cũng cứng cỏi, không tri thư đạt lễ, nhưng lại đối xử với mọi người chân thành ôn nhu. Tình cảm của thiếu niên nhiệt liệt thiêu đốt, giống chí hoả chân thật nhất.
...
Hình ảnh lại biến hóa, Sở Nghiêu Nghiêu thấy được ngã tư đường náo nhiệt, thiếu niên một tay cầm kiếm, một kiếm chém nát bóng đen, kéo tới những tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Liễu tiên sư, hôm nay trừ yêu thành công, chi bằng chúng ta cùng đến Vân Hương Lầu chúc mừng đi!" Có ai đó nói như vậy.
Liễu Như Dịch đang muốn từ chối, liền nghe có một người bên cạnh phụ họa: "Đúng rồi, đến Vân Hương lầu, Minh Hồi cô nương của Vân Hương lầu vòng eo tinh tế, vừa thon thả vừa xinh đẹp, khiến ta nhớ thật lâu!"
Lời từ chối đến bên miệng lại dừng lại, vẻ mặt Liễu Như Dịch khác thường: "Ngươi nói tên là gì?" Hắn hỏi.
Người kia cười to "ha ha": "Minh Hồi cô nương! Đó chính là đầu bài của Vân Hương Lầu, tiên sư theo chúng ta đến đó là có thể nhìn thấy!"
Hoàng hôn buông xuống, trong không khí đầy mùi son phấn, các thiếu nữ đều mặc y phục mỏng manh lộ liễu, hoặc khoe vòng eo, hoặc ngâm xướng tiểu khúc, người nào cũng quyến rũ động lòng người.
Thần thức của tu chân giới vô cùng cường đại, nơi này lại chỉ là một trấn nhỏ của phàm nhân, Liễu Như Dịch thả thần thức ra ngoài, thu hết thảy vào mắt. Hắn điểm mũi chân, nhán lúc không có ai chú ý nhảy vài bước liền lộn vòng vào tầng hai Vân Hương Lầu. Hắn đi dọc hành lang thẳng đến phòng cuối, còn chưa đi tới cửa, hắn đã nghe được âm thanh kịch liệt trong phòng. Trong nháy mắt, cả người hắn như bị sét đánh, đứng bất động tại chỗ.
Trong phòng truyền đến lời ô uế của nam nhân cùng với tiếng như khóc, như rên của thiếu nữ. Hắn bước từng bước đến gần, xuyên qua khe cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh quấn lấy nhau ở trên giường. Hắn đứng đó thật lâu, nhìn nàng chủ động hùa theo lấy lòng, vẫn ôn nhu tốt đẹp, nhưng cũng dơ bẩn xấu xí.
Không biết qua bao lâu, cửa mới bị đẩy ra, nam nhân trong phòng nhìn thấy Liễu Như Dịch thì sửng sốt: "Không phải Liễu tiên sư nói không đến sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Thiếu nữ trong phòng nghe thấy tiếng nói cũng đi ra hỏi: "Gia là gặp người quen sao..."
Lời còn chưa dứt, nàng liền đối diện với ánh mắt Liễu Như Dịch, nụ cười trên mặt liền cứng lại.
Thiếu nữ chính là Minh Hồi.
Nam nhân lại dường như không chú ý đến, hắn ôm chầm Minh Hồi, kéo nàng vào trong lòng, cười nói với Liễu Như Dịch: "Liễu tiên sư thích cô nương thế nào cứ việc lựa chọn, đừng khách khí."
Liễu Như Dịch không nói chuyện, hắn nhìn cái tay nam nhân choàng qua eo thiếu nữ, ánh mắt tối tăm đáng sợ. Đột nhiên, hắn đấm mạng một quyền trên mặt nam ngân, lại đá hắn ngã lăn xuống đất, "keng" một tiếng rút kiếm ra, trông như muốn chém xuống.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, nam nhân thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã đụng đầu vào tường.
Minh Hồi xông lên ôm eo Liễu Như Dịch: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta cũng không chỉ tiếp một khách là hắn, ngươi muốn giết sạch tất cả mọi người sao?"
Liễu Như Dịch quay đầu, hung tợn trừng Minh Hồi, hắn đột nhiên thu kiếm, ôm lấy Minh Hồi, đạp lên kiếm, mang nàng bay ra ngoài.
Thiếu nữ hét lên một tiếng, muốn thoát khỏi lòng hắn, Liễu Như Dịch lại ôm nàng thật chặc, vây nàng ở trong lòng.
Hồi lâu sau, thiếu nữ cũng dừng giãy giụa, vùi ở trong ngực hắn khóc sụt sùi.
Hắn mím chặt môi, sau một lúc lâu mới hỏi: "Đây chính là làm công ở trên trấn như lời nàng nói sao?"
"Việc nàng đang làm, nương và muội muội của nàng biết sao?"
"Vì sao muốn làm bẩn chính mình?" Hắn chất vấn nàng từng câu một, đến cuối cùng, giọng cũng khàn khàn.
"Ngươi hỏi cái này thì có ích gì?" Minh Hồi hỏi.
Liễu Như Dịch trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Ít nhất nàng cũng nói cho ta biết, không phải nàng tự nguyện."
Nước mắt từ khóe mắt nàng trượt xuống, Minh Hồi nở nụ cười: "Loại chuyện này, có mấy người sẽ tự nguyện, nhưng nếu ta không cam tâm tình nguyện thì có thể làm gì?"
"Liễu Như Dịch, ta và ngươi bất đồng. Nếu ta không gắng gượng, muội muội của ta, mẫu thân của ta phải làm sao đây?"
"Ta không giống thần tiên các ngươi, không ăn nhân gian khói lửa, không hiểu nhân gian khó khăn."
Minh Hồi đẩy hắn: "Liễu Như Dịch, ngươi thả ta xuống."
"Nàng vốn có thể làm việc khác!" Tay hắn lại siết chặt hơn.
"Ngươi nói thật nhẹ nhàng, lúc cha ta rời đi, ta mười bốn tuổi, nương bệnh nặng ngã xuống, nhà ta thiếu nợ rất nhiều. Ta lên trấn làm công, bọn họ, bọn họ liền cưỡng ép ta, đưa ta đến giường của nam nhân. Ngươi bảo ta làm việc khác như thế nào... Không làm sẽ không thể trả nợ! Đến lúc đó, bọn họ sẽ bán muội muội ta vào kỹ viện!"
Nàng nghẹn ngào, không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Liễu Như Dịch: "Các ngươi cảm thấy ta dơ bẩn, nhưng ta cũng dựa vào chính ta cố gắng bảo vệ người nhà của ta, ta không thua kém ai!"
Liễu Như Dịch sững sờ: "Nàng nói nàng, nàng mười bốn tuổi đã....."
"Đúng vậy" nàng cười, nước mắt lại từng giọt lăn từ khóe mắt xuống: "Đã bốn năm, năm nay ta mười tám."
Liễu Như Dịch cắn môi, thần sắc có vài phần phức tạp, hắn đột nhiên nói: "Về sau không cần đi nữa, từ giờ ta bảo vệ nàng và người nhà của nàng."
Minh Hồi ngẩn ra, lập tức cười tự giễu: "Một nam nhân nói với một nữ nhân muốn bảo vệ nàng, ngoài cưới nàng, phải làm thế nào chân chính bảo vệ nàng? Liễu Như Dịch, ngươi muốn cưới ta sao?... Cưới kỹ nữ ngủ với vạn người như ta?"
Hắn nhìn nàng chằm chằm, tiếng nói khàn khàn: "Minh Hồi, ta nguyện ý cưới của nàng."
Thiếu nữ đỏ mắt: "Coi như ngươi nguyện ý, coi như ngươi không thèm để ý, vậy cha mẹ ngươi, bằng hữu ngươi thì sao?"
Minh Hồi nhỏ giọng hỏi: "Liễu Như Dịch, trước kia cũng có người từng nói muốn cưới ta, nhưng kết quả là, bọn họ đều chê ta dơ bẩn."
Liễu Như Dịch cụp mắt nhìn nàng, ánh mắt kiên định: "Nàng không cần lo lắng, sư môn của ta không giống như nàng tưởng tượng. Ta là đệ tử Thánh Đạo Cung, sư thừa là Toái Nguyệt tán nhân, sư trưởng của ta cũng không phải người thế tục, cũng sẽ không đối đãi thế nhân bằng ánh mắt thế tục, bọn họ sẽ tiếp nhận nàng."
Minh Hồi nhìn vào mắt của hắn, rồi lại nghiêng đầu né tránh: "Liễu công tử, ngươi cảm thấy thích ta, chẳng qua là vì ngươi vẫn chưa tiếp xúc nhiều nữ tử, cũng chưa tiếp xúc với nữ tử nào không biết xấu hổ như ta. Ta tùy ý trêu chọc ngươi vài câu, ngươi đã mặt đỏ tim đập dồn dập, như vậy không gọi là thích, ngươi sẽ hối hận."
"Hơn nữa, lần đầu tiên ta nhìn thấy người có thể bay trên trời giống như ngươi, giữa chúng ta chênh lệch quá xa, ngươi không nên thích kỹ nữ như ta."
Liễu Như Dịch lắc đầu: "Minh Hồi, nàng rất tốt, đừng nói như vậy." Hắn nói rất nhẹ, khẽ khẩn cầu: "Nàng có thể thử tin tưởng ta, gả cho ta, sẽ không lỗ, ta có thể bảo vệ nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.