Chương 82: Tình thú
Tử Quỳnh
01/02/2023
Sở Nghiêu Nghiêu lớn tiếng nói ra yêu cầu của mình với khôi lỗi trước
mặt. Nụ cười trên mặt khôi lỗi không thay đổi chút nào, nó tiếp tục lễ
phép nói: "Chưa được tôn chủ cho phép, khôi lỗi không được tự tiện biến
đổi hình dạng."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng vừa định mở miệng nói thêm gì nữa, không khí đột nhiên rơi vào an tĩnh quỷ dị, khôi lỗi cũng cứng đơ tại chỗ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng đông lại.
Sở Nghiêu Nghiêu thấy thế thì kỳ lạ, nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một mắt đen sâu thẳm. Không biết Tạ Lâm Nghiễn đã đứng sau nàng từ khi nào.
Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nhanh chóng muốn đi lùi về sau, kéo rộng khoảng cách với Tạ Lâm Nghiễn, hắn lại vươn tay ra vòng qua hông của nàng kéo lại, vì thế cả người Sở Nghiêu Nghiêu liền va vào ngực của hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu chống tay lên người hắn, vì trong lòng không thoải mái, nàng rất kháng cự sự thân mật của Tạ Lâm Nghiễn.
Hắn nhíu mày: "Tức giận cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn hắn một cái, giọng nói âm dương quái khí: "Không phải chàng muốn đi xử lý công việc sao? Nhanh đi đi, đừng ở chỗ ta chậm trễ thời gian."
Dứt lời, nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua khôi lỗi xung quanh, tiếp tục nói: "Không phải chúng nó có thể thay đổi bề ngoài sao? Chàng bảo chúng nó biến thành nam tử tuấn tú chơi với ta là được rồi, ta sẽ không làm phiền chàng nữa."
Tạ Lâm Nghiễn cũng không giận, ngược lại còn vui vẻ hơn, hắn nói: "Nàng ghen."
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
"Không có." Sở Nghiêu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, tỏ vẻ chẳng hề để ý.
Tạ Lâm Nghiễn híp mắt lại, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu hôn trên môi nàng một cái.
Sở Nghiêu Nghiêu không dự đoán được hắn sẽ làm vậy, ngạc nhiên đến mức đồng tử co rụt lại. Mặc dù xung quanh đều là khôi lỗi không có tình cảm, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn thấy lúng túng.
Tạ Lâm Nghiễn như là nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn phẩy tay áo một cái, khôi lỗi xung quanh trong chớp mắt liền biến mất, hiển nhiên là bị hắn thu lại.
"Buông ra ta."
Sở Nghiêu Nghiêu muốn đẩy hắn ra, Tạ Lâm Nghiễn lại cúi đầu, dùng trán đụng vào nàng, giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ: "Nghiêu Nghiêu, ta sai rồi, đừng nóng giận."
Hắn giống như đang dỗ dành nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Tại sao lại có vẻ không đúng lắm... Nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt có chút quái dị, sao nàng lại cảm thấy bây giờ Tạ Lâm Nghiễn rất vui vậy? Nhìn nàng ghen thì vui như vậy?
Sở Nghiêu Nghiêu giãy giụa muốn thoát khỏi Tạ Lâm Nghiễn, hắn lại trực tiếp bế nàng lên.
"Chàng thả ra ta." Sở Nghiêu Nghiêu đẩy hắn, lại bị Tạ Lâm Nghiễn ôm vào lòng chặt hơn.
Hắn nói: "Nơi này quá lớn, chỉ có một mình ta thì quá quạnh quẽ, cho nên ta mới bố trí nhiều khôi lỗi như vậy. Ta cho rằng với sự hiểu biết của nàng với ta sẽ có thể nhìn ra được, ai ngờ nàng lại ăn giấm chua."
"Ta không ăn giấm chua!" Mặt Sở Nghiêu Nghiêu đỏ rần, nàng có chút thẹn quá hoá giận.
Tạ Lâm Nghiễn lại nở nụ cười, hiển nhiên là không tin.
"Tạ Lâm Nghiễn, chàng chính là cố ý!" Sở Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn hắn, lên án nói.
"Ta thật sự không cố ý." Tạ Lâm Nghiễn vô tội chớp mắt: "Ta chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ ghen vì ta."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ánh mắt lấp lánh, hơn nửa ngày mới hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì nàng căn bản..." Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, rũ mi nhìn, mặt lại có ý cười làm người ta nhìn không hiểu lắm: "Sở Nghiêu Nghiêu, ta vẫn cho là kỳ thật nàng không thích ta như vậy."
Lời này của hắn làm tim Sở Nghiêu Nghiêu đập gia tốc, nàng tựa vào trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, hơi căng thẳng.
"Chàng đang thử ta?" Nàng chậm rãi mở miệng hỏi.
"Không." Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: "Nếu nàng không chút để ý thì có thể gọi là thử, nhưng nàng ghen, còn tức giận..." Ý cười trong mắt hắn càng nhiều, gật đầu kề sát tai nàng, môi như có như không cọ vành tai nàng, giọng khàn khàn: "Hiện tại, cái này gọi là tình thú."
Sở Nghiêu Nghiêu quay ngoắt đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt có vài phần ngạc nhiên.
Hắn cắn một cái lên môi nàng, nhẹ nhàng cọ, âm thanh rất nhẹ: "Nếu nàng thật sự tức giận, lần sau có thể đổi lại thành ta ghen vì nàng."
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn trong chốc lát, đột nhiên nghiêng đầu né tránh tầm mắt của hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn.
Có thế nào nàng không nghĩ đến Tạ Lâm Nghiễn sẽ có phản ứng này, hắn thật sự giỏi trêu chọc người, bởi vì lời nói của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không khống chế được nhịp tim của mình, ngay cả hơi thở dường như cũng nóng lên. Thật lâu sau, nàng nâng cánh tay quấn lên ôm cổ hắn.
Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn lại lên tiếng: "Nếu nàng vẫn tức giận... Hay là, ta dùng cách khác để an ủi nàng."
Không biết có phải là vì giọng nói của hắn quá ái muội hay không, trong khoảnh khắc hắn nói ra mấy chữ "cách khác", Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu sao lại liên tưởng đến cảnh tượng ngày ấy mình bị hắn dùng vạt áo cột cổ tay vây ở trong lòng. Mặt nàng đỏ hơn, thậm chí theo bản năng cắn môi một cái, may mà đầu nàng đang vùi trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, hẳn là hắn không phát hiện ra nàng bối rối.
Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp tim của mình một chút mới nói: "Hay là, chàng dẫn ta tham quan nhà chàng."
"Nàng không tức giận?" Tạ Lâm Nghiễn rũ mi nhìn nàng hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng thầm nói tức giận hay không có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ còn có thể chia tay?
Yêu đương với Tạ Lâm Nghiễn thật sự là quá mệt mỏi, hắn còn muốn thử nàng, chẳng lẽ không tin nàng sao?
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không biết nói gì. Có điều... Nàng vậy mà thật sự ăn giấm chua... Sở Nghiêu Nghiêu an ủi bản thân, cũng có thể chỉ là đặc tính của độc giả tiểu thuyết không couple thôi...
"Tạ Lâm Nghiễn." Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: "Nếu ta không ghen chàng sẽ không..." Thẹn quá hoá giận giết nàng chứ? Nửa câu sau nàng không dám nói ra, nhưng dù không nói ra Tạ Lâm Nghiễn cũng đoán được.
"Có phải nàng có hiểu lầm gì với ta không?" Tạ Lâm Nghiễn lại bị nàng chọc cười, cười đến mức kiêu ngạo: "Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng cũng đã là người của ta, cho dù nàng không thích ta, kết quả cũng giống như vậy."
Không đợi nàng lên tiếng, Tạ Lâm Nghiễn đã cất bước đi về phía trước, hắn thật sự muốn ôm nàng đi dạo quanh tòa cung điện khổng lồ này của hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu tựa vào lồng ngực Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt hơi mờ mịt, nàng đột nhiên phát hiện, với tính cách của Tạ Lâm Nghiễn nếu từ đầu mình đã cự tuyệt hắn, có lẽ sẽ không bị hắn giết, nhưng rất có thể bị hắn cưỡng ép. Một loạt hình ảnh cường thủ hào đoạt, phòng tối, tù nhân giới hạn độ tuổi lướt qua trong đầu nàng.
... Đúng là chuyện Tạ ma đầu có thể làm ra, giống như tòa cung điện này, hắn coi trọng không phải cũng trực tiếp đoạt lấy sao? Kể cả nàng không thích hắn, phỏng chừng cũng vô dụng. Hắn mà có quan niệm đạo đức thì đã không là hắn hiện tại.
Chỉ là, điều duy nhất khiến nàng khó tưởng tượng là, Tạ Lâm Nghiễn lại thật sự thích nàng... Đến cùng là nguyên nhân gì? Hệ thống? Yêu đan? Hay là nói do mình... ưu tú?
Sở Nghiêu Nghiêu cảm khái trong lòng, nhất thời không biết nên thấy may mắn vì nàng không đẩy mình tới thảm cảnh, hay là nên thấy nghẹn lời với phong cách xử sự của Tạ Lâm Nghiễn. Đồng thời, Sở Nghiêu Nghiêu lại nhớ đến một vấn đề khác, lỡ như có một ngày, nàng thật sự hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, sau đó rời khỏi thế giới này trở về hiện thực, dưới cơn nóng giận Tạ Lâm Nghiễn sẽ không làm ra chuyện gì đó khó tin chứ...
Có lẽ không... tình yêu đối với hắn mà nói cũng không phải quá quan trọng, không có thì không có, cùng lắm hắn chỉ sa sút tinh thần một thời gian...
Cung điện của Tạ Lâm Nghiễn thật sự lớn, sau khi hắn thu khôi lỗi vào trông lại càng lớn hơn. Vừa rộng vừa yên tĩnh, trống rỗng xác thực có chút khoa trương, trách không được hắn muốn nhét đầy khôi lỗi trong phòng.
Nơi ở của tu tiên giả cũng đều từ mấy bộ phận kia tạo thành, như là phòng bế quan, phòng luyện đan phòng luyện khí, ruộng thuốc. Ruộng thuốc của Tạ Lâm Nghiễn do khôi lỗi lo liệu cho hắn, hắn đã lâu không về nhưng trông rất ngay ngắn chỉnh tề.
Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện, Ma Tôn Cực Kì Vực Tạ Lâm Nghiễn còn giàu có hơn trong tưởng tượng. Phòng luyện đan luyện khí của hắn chất một núi nhỏ pháp bảo và đan dược, hắn nói đây đều là sau khi hắn giết người tiện tay nhặt về, bởi vì công pháp tu luyện bất đồng, cho nên rất nhiều thứ bên trong vô dụng với hắn. Pháp bảo chính của hắn là Trảm Uyên kiếm, phụ trợ là khôi lỗi thuật, những pháp bảo chất đống ở đây là giữ lại cho khôi lỗi sử dụng.
Khoa trương hơn là, phía sau cung điện của hắn còn xây trên một linh mạch, sâu bên trong ẩn giấu một mỏ linh thạch.
Giàu có! Quá giàu có! Đây chính là tài lực của Ma Tôn sao?
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Tạ Lâm Nghiễn cũng thay đổi. Có điều, Sở Nghiêu Nghiêu rất hiếu kì: "Chàng nói nơi này là chàng cướp, vậy chủ nhân ban đầu của nó là ai?"
Tạ Lâm Nghiễn không nghĩ Sở Nghiêu Nghiêu sẽ hỏi vậy, hắn dừng lại một chút, mới nói bằng giọng khác thường: "Đương nhiên là Phù Niệm Chi."
Phù Niệm Chi thật biết hưởng thụ.
Đi dạo đến ruộng thuốc, Tạ Lâm Nghiễn mới đặt Sở Nghiêu Nghiêu xuống, nói với nàng: "Nàng xem có dùng được linh thảo nào không."
"Cho ta tùy tiện lấy?" Sở Nghiêu Nghiêu không chắc chắn lắm nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Ruộng thuốc của hắn cũng thật màu mỡ, bên trong toàn là linh thải ngàn năm, loại gì cũng có, toả ra linh quang và mùi thuốc nhàn nhạt.
"Nàng khách sáo với ta làm gì?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi vặn một câu.
"Ta sẽ nhổ trụi tụi nó."
"Không thành vấn đề." Tạ Lâm Nghiễn gật đầu, cười yêu chiều, tà khí mười phần: "Nếu có thể khiến Sở cô nương vui, tại hạ cũng vui vẻ đến cực điểm."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng chỉ nói như vậy mà thôi, Tạ Lâm Nghiễn bây giờ quả thực quá... Quá khốn kiếp. Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ đến từ này, là thật sự quá khốn kiếp.
"Tạ Lâm Nghiễn." Nàng đứng trong ruộng thuốc quay đầu nhìn hắn: "Vì sao ta ở trong miệng chàng luôn giống như hạng kia, hạng... hồng nhan hoạ thuỷ hại nước hại dân?"
Còn vì khiến nàng vui? Nàng cần hắn khiến nàng vui sao?
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng: "Nàng nghĩ không sai, Sở cô nương ở trong lòng ta xác thật... Là một tai họa."
Sở Nghiêu Nghiêu: "???"
"Thấy ta là tai họa còn thích ta?"
Tạ Lâm Nghiễn lại còn làm như thật mà gật đầu: "Tại hạ rất tò mò, đến cùng Sở cô nương có thể đem tới tai họa lớn cỡ nào đến cho ta."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn vài giây, đối diện với ý cười trong mắt hắn, nàng lại không biết nên nói gì. Sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng, nhưng là đổi đề tài: "Chỗ ta có tố tinh thảo lấy từ Trụy Ma Uyên."
Thật ra Sở Nghiêu Nghiêu muốn hỏi, có nên trồng tố tinh thảo trong ruộng thuốc của Tạ Lâm Nghiễn không. Mặc dù hộp gỗ đựng nó là một loại hộp được đúc bằng chất liệu đặc biệt, có thể duy trì linh khí của linh thảo, nhưng tác dụng cũng chỉ ở một mức độ nhất định mà thôi, cách tốt nhất vẫn là trồng lại nó trong linh điền.
"Để ở chỗ nàng đi." Tạ Lâm Nghiễn nói rồi lấy ra một hộp gỗ đựng linh thảo giống vậy, sau đó nói: "Chúng ta hái thêm ba cây linh tuý hoa, lát nữa dẫn nàng đến phòng bế quan, nàng dùng chúng cùng để đột phá bình cảnh."
Sở Nghiêu Nghiêu bối rối, tu vi của nàng bây giờ là Trúc Cơ hậu kỳ, bế quan đột phá bình cảnh chính là vọt lên Kim Đan kỳ. Trước khi bế quan thường cần chuẩn bị rất nhiều, cho nên nàng không nghĩ Tạ Lâm Nghiễn lại đột nhiên đề nghị như vậy. Nàng mơ hồ cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn đang an bài gì đó, hơn nữa còn đã suy nghĩ sâu xa, đã sắp xếp xong từ lâu...
Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ lại hỏi: "Ta bế quan thì chàng làm gì?"
"Đương nhiên là cùng nàng bế quan."
Sở Nghiêu Nghiêu "ồ" một tiếng: "Chàng muốn giúp ta bế quan như thế nào?"
Tạ Lâm Nghiễn tỏ vẻ "vậy mà còn phải hỏi": "Đương nhiên là dùng song tu giúp tiểu kiều thê của ta đột phá bình cảnh rồi."
Sở Nghiêu Nghiêu bị cách xưng hô này của Tạ Lâm Nghiễn làm giật mình, nàng thấy rất không tự nhiên, vẻ mặt có vài phần vặn vẹo: "Ta trở thành tiểu kiều thê của chàng từ bao giờ?"
Vì sao muốn hình dung nàng buồn nôn như thế... Sở Nghiêu Nghiêu không nhịn được mà nổi da gà. Hơn nữa...
"Đột phá bình cảnh là chuyện của bản thân ta, không cần phải song tu." Sở Nghiêu Nghiêu lạnh lùng từ chối.
"Sở Nghiêu Nghiêu." Tạ Lâm Nghiễn khẽ hất cằm, khinh thường nói: "Nàng vốn là tiểu kiều thê của ta, phủ nhận cũng vô dụng."
Hắn cầm hộp gỗ, đạp đá lát đường đi tới giữa ruộng thuốc chỗ Sở Nghiêu Nghiêu. Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước, lại thấy Tạ Lâm Nghiễn cúi xuống bên cạnh nàng hái một cây linh hoa trong ruộng thuốc. Hoa kia toả ra màu xanh lam âm u, giữa nhụy hoa có một chút vàng nhạt, toả ra linh quang nhàn nhạt, chính là linh tuý hoa.
Hái liền ba đóa, Tạ Lâm Nghiễn bỏ hoa vào trong hộp gỗ xong mới quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Từ chối không có hiệu lực, cùng ta song tu là con đường nhanh nhất để nàng nâng cao tu vi."
Hắn đứng lên, đóng hộp gỗ lại, ném vào trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu: "Nàng có biết Nguyên Anh kỳ như ta chấp nhận hỗ trợ nàng đột phá bình cảnh có thể giảm bớt bao nhiêu đường vòng cho nàng không?"
Sở Nghiêu Nghiêu cũng có cách nghĩ của riêng mình: "Tu vi của ta vốn đã tăng lên quá nhanh, bây giờ chàng còn giúp ta đột phá bình cảnh, căn cơ sẽ không ổn."
Đây là kiến thức cơ bản ở tu chân giới, Sở Nghiêu Nghiêu không tin Tạ Lâm Nghiễn không biết.
Ai ngờ hắn nghe sau lại cười, cười vô cùng khinh thường: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng nghĩ ta là ai?"
Hắn nắm cổ tay nàng nói: "Đi, đừng giằng co nữa, cùng ta đến phòng bế quan."
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn kéo đi về phía trước, không biết tại sao nàng thấy nghi hoặc, đột nhiên nàng nghĩ đến lời Liễu Như Dịch nói ngày ấy ở Trụy Ma Uyên.
"Chàng đợi đa" Sở Nghiêu Nghiêu châm chước mở miệng: "Không phải chàng muốn để làm lô đỉnh cho ta đấy chứ?"
Tạ Lâm Nghiễn khựng lại, tay đang nắm cổ tay nàng bất giác siết chặt, trầm mặc chốc lát, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Sở Nghiêu Nghiêu cười lạnh.
Sở Nghiêu Nghiêu bị biểu cảm này của hắn làm sợ tới mức co rụt lại, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ đùa một chút."
Tạ Lâm Nghiễn không trả lời nàng mà cầm cổ tay nàng kéo nàng qua.
"Chàng, chàng muốn làm gì..."
Lời còn chưa nói hết, Tạ Lâm Nghiễn đã cúi người khiêng nàng lên, đi nhanh về phía trước. Vai hắn cọ vô bụng nàng, tư thế này thật sự quá khó tiếp thu rồi!
"Chàng thả ra ta!" Nàng bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc sức lực giữa hai người quá chênh lệch, sự giãy giụa của nàng đều bị Tạ Lâm Nghiễn dễ dàng khoá chặt trong khuỷu tay.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng vừa định mở miệng nói thêm gì nữa, không khí đột nhiên rơi vào an tĩnh quỷ dị, khôi lỗi cũng cứng đơ tại chỗ, ngay cả nụ cười trên mặt cũng đông lại.
Sở Nghiêu Nghiêu thấy thế thì kỳ lạ, nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một mắt đen sâu thẳm. Không biết Tạ Lâm Nghiễn đã đứng sau nàng từ khi nào.
Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nhanh chóng muốn đi lùi về sau, kéo rộng khoảng cách với Tạ Lâm Nghiễn, hắn lại vươn tay ra vòng qua hông của nàng kéo lại, vì thế cả người Sở Nghiêu Nghiêu liền va vào ngực của hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu chống tay lên người hắn, vì trong lòng không thoải mái, nàng rất kháng cự sự thân mật của Tạ Lâm Nghiễn.
Hắn nhíu mày: "Tức giận cái gì?"
Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn hắn một cái, giọng nói âm dương quái khí: "Không phải chàng muốn đi xử lý công việc sao? Nhanh đi đi, đừng ở chỗ ta chậm trễ thời gian."
Dứt lời, nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua khôi lỗi xung quanh, tiếp tục nói: "Không phải chúng nó có thể thay đổi bề ngoài sao? Chàng bảo chúng nó biến thành nam tử tuấn tú chơi với ta là được rồi, ta sẽ không làm phiền chàng nữa."
Tạ Lâm Nghiễn cũng không giận, ngược lại còn vui vẻ hơn, hắn nói: "Nàng ghen."
Không phải câu hỏi, là câu trần thuật.
"Không có." Sở Nghiêu Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, tỏ vẻ chẳng hề để ý.
Tạ Lâm Nghiễn híp mắt lại, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, đột nhiên cúi đầu hôn trên môi nàng một cái.
Sở Nghiêu Nghiêu không dự đoán được hắn sẽ làm vậy, ngạc nhiên đến mức đồng tử co rụt lại. Mặc dù xung quanh đều là khôi lỗi không có tình cảm, nhưng Sở Nghiêu Nghiêu vẫn thấy lúng túng.
Tạ Lâm Nghiễn như là nhìn thấu tâm tư của nàng, hắn phẩy tay áo một cái, khôi lỗi xung quanh trong chớp mắt liền biến mất, hiển nhiên là bị hắn thu lại.
"Buông ra ta."
Sở Nghiêu Nghiêu muốn đẩy hắn ra, Tạ Lâm Nghiễn lại cúi đầu, dùng trán đụng vào nàng, giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ: "Nghiêu Nghiêu, ta sai rồi, đừng nóng giận."
Hắn giống như đang dỗ dành nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Tại sao lại có vẻ không đúng lắm... Nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt có chút quái dị, sao nàng lại cảm thấy bây giờ Tạ Lâm Nghiễn rất vui vậy? Nhìn nàng ghen thì vui như vậy?
Sở Nghiêu Nghiêu giãy giụa muốn thoát khỏi Tạ Lâm Nghiễn, hắn lại trực tiếp bế nàng lên.
"Chàng thả ra ta." Sở Nghiêu Nghiêu đẩy hắn, lại bị Tạ Lâm Nghiễn ôm vào lòng chặt hơn.
Hắn nói: "Nơi này quá lớn, chỉ có một mình ta thì quá quạnh quẽ, cho nên ta mới bố trí nhiều khôi lỗi như vậy. Ta cho rằng với sự hiểu biết của nàng với ta sẽ có thể nhìn ra được, ai ngờ nàng lại ăn giấm chua."
"Ta không ăn giấm chua!" Mặt Sở Nghiêu Nghiêu đỏ rần, nàng có chút thẹn quá hoá giận.
Tạ Lâm Nghiễn lại nở nụ cười, hiển nhiên là không tin.
"Tạ Lâm Nghiễn, chàng chính là cố ý!" Sở Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn hắn, lên án nói.
"Ta thật sự không cố ý." Tạ Lâm Nghiễn vô tội chớp mắt: "Ta chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ ghen vì ta."
Sở Nghiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ánh mắt lấp lánh, hơn nửa ngày mới hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì nàng căn bản..." Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, rũ mi nhìn, mặt lại có ý cười làm người ta nhìn không hiểu lắm: "Sở Nghiêu Nghiêu, ta vẫn cho là kỳ thật nàng không thích ta như vậy."
Lời này của hắn làm tim Sở Nghiêu Nghiêu đập gia tốc, nàng tựa vào trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, hơi căng thẳng.
"Chàng đang thử ta?" Nàng chậm rãi mở miệng hỏi.
"Không." Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: "Nếu nàng không chút để ý thì có thể gọi là thử, nhưng nàng ghen, còn tức giận..." Ý cười trong mắt hắn càng nhiều, gật đầu kề sát tai nàng, môi như có như không cọ vành tai nàng, giọng khàn khàn: "Hiện tại, cái này gọi là tình thú."
Sở Nghiêu Nghiêu quay ngoắt đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt có vài phần ngạc nhiên.
Hắn cắn một cái lên môi nàng, nhẹ nhàng cọ, âm thanh rất nhẹ: "Nếu nàng thật sự tức giận, lần sau có thể đổi lại thành ta ghen vì nàng."
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng nhìn Tạ Lâm Nghiễn trong chốc lát, đột nhiên nghiêng đầu né tránh tầm mắt của hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn.
Có thế nào nàng không nghĩ đến Tạ Lâm Nghiễn sẽ có phản ứng này, hắn thật sự giỏi trêu chọc người, bởi vì lời nói của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không khống chế được nhịp tim của mình, ngay cả hơi thở dường như cũng nóng lên. Thật lâu sau, nàng nâng cánh tay quấn lên ôm cổ hắn.
Lúc này, Tạ Lâm Nghiễn lại lên tiếng: "Nếu nàng vẫn tức giận... Hay là, ta dùng cách khác để an ủi nàng."
Không biết có phải là vì giọng nói của hắn quá ái muội hay không, trong khoảnh khắc hắn nói ra mấy chữ "cách khác", Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu sao lại liên tưởng đến cảnh tượng ngày ấy mình bị hắn dùng vạt áo cột cổ tay vây ở trong lòng. Mặt nàng đỏ hơn, thậm chí theo bản năng cắn môi một cái, may mà đầu nàng đang vùi trong lòng Tạ Lâm Nghiễn, hẳn là hắn không phát hiện ra nàng bối rối.
Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp tim của mình một chút mới nói: "Hay là, chàng dẫn ta tham quan nhà chàng."
"Nàng không tức giận?" Tạ Lâm Nghiễn rũ mi nhìn nàng hỏi.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng thầm nói tức giận hay không có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ còn có thể chia tay?
Yêu đương với Tạ Lâm Nghiễn thật sự là quá mệt mỏi, hắn còn muốn thử nàng, chẳng lẽ không tin nàng sao?
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không biết nói gì. Có điều... Nàng vậy mà thật sự ăn giấm chua... Sở Nghiêu Nghiêu an ủi bản thân, cũng có thể chỉ là đặc tính của độc giả tiểu thuyết không couple thôi...
"Tạ Lâm Nghiễn." Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: "Nếu ta không ghen chàng sẽ không..." Thẹn quá hoá giận giết nàng chứ? Nửa câu sau nàng không dám nói ra, nhưng dù không nói ra Tạ Lâm Nghiễn cũng đoán được.
"Có phải nàng có hiểu lầm gì với ta không?" Tạ Lâm Nghiễn lại bị nàng chọc cười, cười đến mức kiêu ngạo: "Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng cũng đã là người của ta, cho dù nàng không thích ta, kết quả cũng giống như vậy."
Không đợi nàng lên tiếng, Tạ Lâm Nghiễn đã cất bước đi về phía trước, hắn thật sự muốn ôm nàng đi dạo quanh tòa cung điện khổng lồ này của hắn.
Sở Nghiêu Nghiêu tựa vào lồng ngực Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt hơi mờ mịt, nàng đột nhiên phát hiện, với tính cách của Tạ Lâm Nghiễn nếu từ đầu mình đã cự tuyệt hắn, có lẽ sẽ không bị hắn giết, nhưng rất có thể bị hắn cưỡng ép. Một loạt hình ảnh cường thủ hào đoạt, phòng tối, tù nhân giới hạn độ tuổi lướt qua trong đầu nàng.
... Đúng là chuyện Tạ ma đầu có thể làm ra, giống như tòa cung điện này, hắn coi trọng không phải cũng trực tiếp đoạt lấy sao? Kể cả nàng không thích hắn, phỏng chừng cũng vô dụng. Hắn mà có quan niệm đạo đức thì đã không là hắn hiện tại.
Chỉ là, điều duy nhất khiến nàng khó tưởng tượng là, Tạ Lâm Nghiễn lại thật sự thích nàng... Đến cùng là nguyên nhân gì? Hệ thống? Yêu đan? Hay là nói do mình... ưu tú?
Sở Nghiêu Nghiêu cảm khái trong lòng, nhất thời không biết nên thấy may mắn vì nàng không đẩy mình tới thảm cảnh, hay là nên thấy nghẹn lời với phong cách xử sự của Tạ Lâm Nghiễn. Đồng thời, Sở Nghiêu Nghiêu lại nhớ đến một vấn đề khác, lỡ như có một ngày, nàng thật sự hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, sau đó rời khỏi thế giới này trở về hiện thực, dưới cơn nóng giận Tạ Lâm Nghiễn sẽ không làm ra chuyện gì đó khó tin chứ...
Có lẽ không... tình yêu đối với hắn mà nói cũng không phải quá quan trọng, không có thì không có, cùng lắm hắn chỉ sa sút tinh thần một thời gian...
Cung điện của Tạ Lâm Nghiễn thật sự lớn, sau khi hắn thu khôi lỗi vào trông lại càng lớn hơn. Vừa rộng vừa yên tĩnh, trống rỗng xác thực có chút khoa trương, trách không được hắn muốn nhét đầy khôi lỗi trong phòng.
Nơi ở của tu tiên giả cũng đều từ mấy bộ phận kia tạo thành, như là phòng bế quan, phòng luyện đan phòng luyện khí, ruộng thuốc. Ruộng thuốc của Tạ Lâm Nghiễn do khôi lỗi lo liệu cho hắn, hắn đã lâu không về nhưng trông rất ngay ngắn chỉnh tề.
Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện, Ma Tôn Cực Kì Vực Tạ Lâm Nghiễn còn giàu có hơn trong tưởng tượng. Phòng luyện đan luyện khí của hắn chất một núi nhỏ pháp bảo và đan dược, hắn nói đây đều là sau khi hắn giết người tiện tay nhặt về, bởi vì công pháp tu luyện bất đồng, cho nên rất nhiều thứ bên trong vô dụng với hắn. Pháp bảo chính của hắn là Trảm Uyên kiếm, phụ trợ là khôi lỗi thuật, những pháp bảo chất đống ở đây là giữ lại cho khôi lỗi sử dụng.
Khoa trương hơn là, phía sau cung điện của hắn còn xây trên một linh mạch, sâu bên trong ẩn giấu một mỏ linh thạch.
Giàu có! Quá giàu có! Đây chính là tài lực của Ma Tôn sao?
Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Tạ Lâm Nghiễn cũng thay đổi. Có điều, Sở Nghiêu Nghiêu rất hiếu kì: "Chàng nói nơi này là chàng cướp, vậy chủ nhân ban đầu của nó là ai?"
Tạ Lâm Nghiễn không nghĩ Sở Nghiêu Nghiêu sẽ hỏi vậy, hắn dừng lại một chút, mới nói bằng giọng khác thường: "Đương nhiên là Phù Niệm Chi."
Phù Niệm Chi thật biết hưởng thụ.
Đi dạo đến ruộng thuốc, Tạ Lâm Nghiễn mới đặt Sở Nghiêu Nghiêu xuống, nói với nàng: "Nàng xem có dùng được linh thảo nào không."
"Cho ta tùy tiện lấy?" Sở Nghiêu Nghiêu không chắc chắn lắm nhìn Tạ Lâm Nghiễn.
Ruộng thuốc của hắn cũng thật màu mỡ, bên trong toàn là linh thải ngàn năm, loại gì cũng có, toả ra linh quang và mùi thuốc nhàn nhạt.
"Nàng khách sáo với ta làm gì?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi vặn một câu.
"Ta sẽ nhổ trụi tụi nó."
"Không thành vấn đề." Tạ Lâm Nghiễn gật đầu, cười yêu chiều, tà khí mười phần: "Nếu có thể khiến Sở cô nương vui, tại hạ cũng vui vẻ đến cực điểm."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Nàng chỉ nói như vậy mà thôi, Tạ Lâm Nghiễn bây giờ quả thực quá... Quá khốn kiếp. Sở Nghiêu Nghiêu cũng không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ đến từ này, là thật sự quá khốn kiếp.
"Tạ Lâm Nghiễn." Nàng đứng trong ruộng thuốc quay đầu nhìn hắn: "Vì sao ta ở trong miệng chàng luôn giống như hạng kia, hạng... hồng nhan hoạ thuỷ hại nước hại dân?"
Còn vì khiến nàng vui? Nàng cần hắn khiến nàng vui sao?
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng: "Nàng nghĩ không sai, Sở cô nương ở trong lòng ta xác thật... Là một tai họa."
Sở Nghiêu Nghiêu: "???"
"Thấy ta là tai họa còn thích ta?"
Tạ Lâm Nghiễn lại còn làm như thật mà gật đầu: "Tại hạ rất tò mò, đến cùng Sở cô nương có thể đem tới tai họa lớn cỡ nào đến cho ta."
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn vài giây, đối diện với ý cười trong mắt hắn, nàng lại không biết nên nói gì. Sau một lúc lâu, nàng mới mở miệng, nhưng là đổi đề tài: "Chỗ ta có tố tinh thảo lấy từ Trụy Ma Uyên."
Thật ra Sở Nghiêu Nghiêu muốn hỏi, có nên trồng tố tinh thảo trong ruộng thuốc của Tạ Lâm Nghiễn không. Mặc dù hộp gỗ đựng nó là một loại hộp được đúc bằng chất liệu đặc biệt, có thể duy trì linh khí của linh thảo, nhưng tác dụng cũng chỉ ở một mức độ nhất định mà thôi, cách tốt nhất vẫn là trồng lại nó trong linh điền.
"Để ở chỗ nàng đi." Tạ Lâm Nghiễn nói rồi lấy ra một hộp gỗ đựng linh thảo giống vậy, sau đó nói: "Chúng ta hái thêm ba cây linh tuý hoa, lát nữa dẫn nàng đến phòng bế quan, nàng dùng chúng cùng để đột phá bình cảnh."
Sở Nghiêu Nghiêu bối rối, tu vi của nàng bây giờ là Trúc Cơ hậu kỳ, bế quan đột phá bình cảnh chính là vọt lên Kim Đan kỳ. Trước khi bế quan thường cần chuẩn bị rất nhiều, cho nên nàng không nghĩ Tạ Lâm Nghiễn lại đột nhiên đề nghị như vậy. Nàng mơ hồ cảm thấy Tạ Lâm Nghiễn đang an bài gì đó, hơn nữa còn đã suy nghĩ sâu xa, đã sắp xếp xong từ lâu...
Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ lại hỏi: "Ta bế quan thì chàng làm gì?"
"Đương nhiên là cùng nàng bế quan."
Sở Nghiêu Nghiêu "ồ" một tiếng: "Chàng muốn giúp ta bế quan như thế nào?"
Tạ Lâm Nghiễn tỏ vẻ "vậy mà còn phải hỏi": "Đương nhiên là dùng song tu giúp tiểu kiều thê của ta đột phá bình cảnh rồi."
Sở Nghiêu Nghiêu bị cách xưng hô này của Tạ Lâm Nghiễn làm giật mình, nàng thấy rất không tự nhiên, vẻ mặt có vài phần vặn vẹo: "Ta trở thành tiểu kiều thê của chàng từ bao giờ?"
Vì sao muốn hình dung nàng buồn nôn như thế... Sở Nghiêu Nghiêu không nhịn được mà nổi da gà. Hơn nữa...
"Đột phá bình cảnh là chuyện của bản thân ta, không cần phải song tu." Sở Nghiêu Nghiêu lạnh lùng từ chối.
"Sở Nghiêu Nghiêu." Tạ Lâm Nghiễn khẽ hất cằm, khinh thường nói: "Nàng vốn là tiểu kiều thê của ta, phủ nhận cũng vô dụng."
Hắn cầm hộp gỗ, đạp đá lát đường đi tới giữa ruộng thuốc chỗ Sở Nghiêu Nghiêu. Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một bước, lại thấy Tạ Lâm Nghiễn cúi xuống bên cạnh nàng hái một cây linh hoa trong ruộng thuốc. Hoa kia toả ra màu xanh lam âm u, giữa nhụy hoa có một chút vàng nhạt, toả ra linh quang nhàn nhạt, chính là linh tuý hoa.
Hái liền ba đóa, Tạ Lâm Nghiễn bỏ hoa vào trong hộp gỗ xong mới quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Từ chối không có hiệu lực, cùng ta song tu là con đường nhanh nhất để nàng nâng cao tu vi."
Hắn đứng lên, đóng hộp gỗ lại, ném vào trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu: "Nàng có biết Nguyên Anh kỳ như ta chấp nhận hỗ trợ nàng đột phá bình cảnh có thể giảm bớt bao nhiêu đường vòng cho nàng không?"
Sở Nghiêu Nghiêu cũng có cách nghĩ của riêng mình: "Tu vi của ta vốn đã tăng lên quá nhanh, bây giờ chàng còn giúp ta đột phá bình cảnh, căn cơ sẽ không ổn."
Đây là kiến thức cơ bản ở tu chân giới, Sở Nghiêu Nghiêu không tin Tạ Lâm Nghiễn không biết.
Ai ngờ hắn nghe sau lại cười, cười vô cùng khinh thường: "Sở Nghiêu Nghiêu, nàng nghĩ ta là ai?"
Hắn nắm cổ tay nàng nói: "Đi, đừng giằng co nữa, cùng ta đến phòng bế quan."
Sở Nghiêu Nghiêu bị hắn kéo đi về phía trước, không biết tại sao nàng thấy nghi hoặc, đột nhiên nàng nghĩ đến lời Liễu Như Dịch nói ngày ấy ở Trụy Ma Uyên.
"Chàng đợi đa" Sở Nghiêu Nghiêu châm chước mở miệng: "Không phải chàng muốn để làm lô đỉnh cho ta đấy chứ?"
Tạ Lâm Nghiễn khựng lại, tay đang nắm cổ tay nàng bất giác siết chặt, trầm mặc chốc lát, hắn quay đầu trừng mắt nhìn Sở Nghiêu Nghiêu cười lạnh.
Sở Nghiêu Nghiêu bị biểu cảm này của hắn làm sợ tới mức co rụt lại, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ đùa một chút."
Tạ Lâm Nghiễn không trả lời nàng mà cầm cổ tay nàng kéo nàng qua.
"Chàng, chàng muốn làm gì..."
Lời còn chưa nói hết, Tạ Lâm Nghiễn đã cúi người khiêng nàng lên, đi nhanh về phía trước. Vai hắn cọ vô bụng nàng, tư thế này thật sự quá khó tiếp thu rồi!
"Chàng thả ra ta!" Nàng bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc sức lực giữa hai người quá chênh lệch, sự giãy giụa của nàng đều bị Tạ Lâm Nghiễn dễ dàng khoá chặt trong khuỷu tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.